Chương 23: Cơn Bão Trong Gương


Căn phòng trọ chật hẹp như thu hẹp toàn bộ không gian, chỉ còn lại ba con người đứng giữa mảnh vụn gương, bụi trắng và những vệt máu ảo giác đỏ loang trên sàn xi măng. Tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi đều, như nhịp trống thúc ép từng bước di chuyển.

Thanh Bình đứng thẳng người, ánh mắt đỏ hoe nhưng sắc bén. Cậu nhận ra rằng, đây không chỉ là cuộc đối đầu với Việt Anh, mà còn là cuộc chiến với bóng tối trong tâm trí mình, với ký ức chết đi sống lại, với sự giằng xé không hồi kết.

Việt Anh tiến lên, tay nắm chặt, bước chân dồn lực, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên tia bối rối khó gọi tên. Hắn vẫn muốn khuất phục Thanh Bình, nhưng lần này đối thủ đã khác.

– “Mày… dám đứng lên đối diện tao sao?” – giọng Việt Anh khàn đặc, vừa giận dữ, vừa tò mò.

Thanh Bình hít sâu, nắm chặt tay Hoàng, cảm nhận nguồn sức mạnh nhỏ bé nhưng bền bỉ từ bạn mình. Cậu bước tới, ánh mắt kiên quyết:

– “…Đúng. Tôi sẽ không còn run sợ. Tôi sẽ tự tay phá vòng xoáy số phận.”

Không gian chật hẹp bỗng trở nên ngột ngạt đến mức nghẹt thở. Việt Anh lao tới, tay chộp lấy vai Thanh Bình, hất mạnh. Cú va chạm làm bụi vôi rơi lả tả, mảnh gương vỡ rung lên theo từng nhịp.

Thanh Bình bật lùi, nhưng đồng thời ép cơ thể phản công. Một cú đẩy vào vai Việt Anh, không mạnh nhưng đủ khiến hắn chao đảo. Bóng hai người loang trong mảnh gương vỡ, méo mó, như hai con người và bóng tối của họ đang giằng xé lẫn nhau.

Hoàng lao vào, chắn phía sau, tay siết chặt vai Thanh Bình. Cậu muốn bảo vệ bạn mình, nhưng biết rằng mỗi bước can thiệp đều tạo ra dư chấn nguy hiểm. Máu ảo giác đỏ loang trên nền xi măng uốn lượn như rắn, nhắc nhở họ rằng, quá khứ vẫn đang dõi theo.

Việt Anh rít lên, tay siết mạnh, nhưng lần này Thanh Bình không còn run sợ. Cậu đẩy hắn ra bằng toàn bộ lực, rồi lùi lại một bước, mắt nhìn thẳng:

– “…Nếu còn tiếp tục, lần này… tôi sẽ không khoan nhượng.”

Khoảnh khắc yên lặng tràn ngập căn phòng. Ba hình bóng phản chiếu trong mảnh gương vỡ: Thanh Bình đứng kiên quyết, Việt Anh chao đảo, và Hoàng như ngọn đèn sáng yếu nhưng bền bỉ.

Ánh sáng nhấp nháy qua mảnh gương, vệt máu ảo giác uốn lượn, tiếng mưa vọng vào mái tôn – tất cả hòa thành một bản nhạc nghẹt thở, báo hiệu một trận chiến không chỉ là thể xác mà còn là tâm lý, quyết định số phận.

Thanh Bình khép tay, mắt đỏ hoe nhưng sắc bén. Cậu biết, lần này nếu không thắng về ý chí, sẽ không còn cơ hội thứ hai.

𓂀

Việt Anh lao tới, tay siết mạnh vào vai Thanh Bình. Cú va chạm làm bụi vôi rơi lả tả, mảnh gương vỡ rung rinh, phản chiếu ba con người méo mó—Thanh Bình, Việt Anh và Hoàng. Mỗi mảnh kính như một mảnh hồn vỡ, nhắc nhở họ về quá khứ, nỗi đau và định mệnh.

Thanh Bình không lùi. Cậu hít sâu, ép cơ thể phản công, đẩy mạnh vai Việt Anh. Cú đẩy khiến hắn chao đảo, một mảnh gương rơi vỡ dưới chân, tiếng vụn kính vang rắc rắc như nhịp tim hỗn loạn.

Hoàng lao vào, chắn phía sau, tay siết chặt vai Thanh Bình, truyền cho cậu nguồn lực nhỏ bé nhưng bền bỉ. Máu ảo giác đỏ loang trên sàn uốn lượn như dải lụa trói chặt số phận, ánh sáng nhấp nháy qua từng cạnh sắc nhọn của gương vỡ, tạo cảm giác siêu thực, nghẹt thở.

Việt Anh gầm lên:
– “Mày tưởng mày có thể chống lại tao sao?”

Thanh Bình trả lời bằng hành động, cú đẩy mạnh hơn, vai đối vai, đôi mắt đỏ hoe nhưng sắc bén nhìn thẳng vào hắn:
– “…Không lần nào nữa. Tôi sẽ tự quyết định số phận của mình.”

Không gian trọ chật hẹp rung lên theo từng nhịp, bụi bay mờ mắt, tiếng mưa vọng vào mái tôn như trống trận. Cả ba hình bóng trong gương vỡ nhảy múa, hòa cùng ánh sáng méo mó, máu đỏ và bóng tối, tạo nên cảnh tượng vừa bạo lực, vừa siêu thực, vừa ám ảnh.

Việt Anh chậm lại, thoáng bối rối, nhận ra Thanh Bình giờ đã thay đổi. Cậu không còn là con mồi dễ bị khuất phục. Nhưng cơn thịnh nộ vẫn tiềm ẩn, chực chờ bùng nổ nếu một sai lầm xảy ra.

Thanh Bình đứng thẳng, tay vẫn nắm chặt Hoàng, ánh mắt kiên quyết:

> “Lần này… tôi sẽ tự tay phá vòng xoáy định mệnh. Không ai còn quyền hủy hoại chúng tôi.”

Một cú thở dài vang lên từ Việt Anh, tiếng bước chân lùi lại. Không gian trọ chật hẹp vẫn ngột ngạt, gương vỡ phản chiếu ba hình bóng méo mó, máu ảo giác loang lổ—nhưng lần này Thanh Bình đứng thẳng, ánh mắt đỏ hoe nhưng cương nghị, sẵn sàng cho bất kỳ bước tiếp theo.

𓂀

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top