Giao Lộ Của Hai Thế Giới
Sau triển lãm, Oner không trở về nhà ngay.Cậu tìm đến một quán cà phê yên tĩnh, nơi có ánh sáng tự nhiên chan hòa, khác hẳn với căn phòng tối tăm quen thuộc của mình. Cậu ngồi đó, không bật điện thoại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay cậu vô thức mân mê chiếc bưu thiếp.Vài ngày sau, mọi thứ vẫn im ắng. Oner trở lại lịch trình tập luyện, nhưng hiệu suất của cậu đã thay đổi. Cậu không còn cày game vì sợ hãi sự trống rỗng, mà vì yêu thích thử thách. Tuy nhiên, mỗi khi kết thúc buổi tập, thay vì lao vào livestream, cậu lại ngồi xuống, mở một chương trình thiết kế đồ họa cơ bản. Cậu bắt đầu thử vẽ những hình khối đơn giản, cố gắng nắm bắt cảm giác về màu sắc mà Doran từng truyền cho cậu . Những nét vẽ của cậu vụng về và cứng nhắc như những phím bấm cơ học.Một tuần sau, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu khi cậu đang loay hoay với một dải màu xanh dương."Màu đó không phải là màu của sự cô đơn đâu, Oner . Nó là màu của bầu trời trước cơn mưa."Oner giật mình, suýt nữa làm đổ cốc nước. Cậu uay lại. Doran đứng đó, tay cầm một túi đồ ăn tối."Anh..." Cậu đứng bật dậy, mọi ngôn từ dường như bị kẹt lại.Anh bước đến, đặt túi đồ xuống bàn. "Em đã để tấm bưu thiếp đó lại. Anh đã xem nó. Và anh cũng xem bức ảnh em đã sửa."Oner cúi đầu. "Em... em đã cố gắng. Cậu nhận ra, cậu đã quá tệ trong việc 'render' cảm xúc thực."Doran ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt anh giờ đây ấm áp hơn rất nhiều, không còn nét sắc lạnh của người nghệ sĩ bảo vệ tác phẩm. "Tấm ảnh em sửa... màu sắc rất đẹp. Nó không hoàn hảo về mặt kỹ thuật, nhưng nó chân thật hơn bất cứ thứ gì anh thấy em tạo ra trong ba năm qua.""Em đã bỏ lỡ quá nhiều 'frame' quan trọng trong cuộc đời thật," Oner thừa nhận, giọng anh trầm khàn. "Em đã nghĩ, chỉ cần đạt được mục tiêu cuối cùng là mọi thứ sẽ ổn. Nhưng mục tiêu đó không có anh."Doran khẽ gật đầu, đẩy nhẹ chiếc túi đồ ăn về phía cậu . "Anh mang ít đồ ăn Hàn Quốc anh thích. Và anh cũng đang có một 'deadline' gấp cho một dự án mới, nhưng anh nghĩ anh có thể dời nó lại vài tiếng."Cậu nhìn anh , rồi nhìn sang chiếc laptop của mình, vẫn đang mở dở bức vẽ nguệch ngoạc. "Em có thể học không? Cách anh nhìn thế giới. Em không thể bỏ game, nhưng em không muốn chỉ có ánh sáng từ màn hình nữa."Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi và rạng rỡ nhất mà Oner từng thấy sau cuộc chia tay. "Game thủ và Họa sĩ. Nghe thật ngớ ngẩn khi nói ra, nhưng tại sao không thử kết hợp chúng?"Anh mở chiếc túi của mình, lấy ra một chiếc hộp đựng bộ bút vẽ kỹ thuật số mới toanh. "Đây là món quà. Em không cần phải trở thành họa sĩ, Oner . Em chỉ cần học cách nhìn bằng đôi mắt của người khác, ngay cả khi em đang tập trung tối đa."Oner cầm lấy chiếc hộp, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại và sự mềm mại của đầu bút."Và anh cũng học được một điều," Doran tiếp tục, ánh mắt anh nhìn sâu vào cậu . "Anh đã quá tập trung vào việc tạo ra những bức tranh đẹp để thu hút anh quay lại, mà quên mất rằng, chính sự mộc mạc, không màu mè của những đêm đầu tiên mới là điều anh yêu. Giống như em, em đã quá tập trung vào chiến thắng mà quên mất việc chơi cùng anh."Đêm đó, họ không nói nhiều về quá khứ, mà nói về tương lai. Oner kể về những chiến thuật phức tạp trong game, và anh dùng những thuật ngữ hội họa để ví von: "Đó là kỹ thuật 'chiaroscuro' (sáng tối) trong việc tạo áp lực lên đối thủ." Oner thì thầm rằng cậu muốn dùng những màu sắc anh thích để thiết kế giao diện đội của mình.Họ tìm thấy một nhịp điệu mới. Oner vẫn thi đấu, nhưng cậu ành buổi sáng để học vẽ những thứ đơn giản từ anh. Anh bắt đầu tìm hiểu về thế giới eSports, không phải để theo đuổi, mà để hiểu nguồn cảm hứng mãnh liệt của người yêu cũ.Một tháng sau, trong một buổi giao lưu thân mật, Oner giới thiệu anh với đồng đội: "Đây là Doran , anh ấy là lý do tại sao chúng tôi không còn bị 'feed' nữa."Và Doran mỉm cười giới thiệu: "Đây là Oner , cậu ấy đang học cách vẽ một bức tranh mà cậu ấy không cần phải thắng để cảm thấy trọn vẹn."
Họ không còn là "Game thủ và Họa sĩ" như hai thực thể đối lập, mà là hai nửa bổ sung cho nhau. Ánh sáng lạnh từ màn hình giờ đây được cân bằng bởi những gam màu ấm áp từ toan vẽ. Họ đã không xóa file gốc của nhau, mà dùng chúng làm nền tảng để cùng nhau tạo ra một kiệt tác chung, một cuộc sống mới, nơi tình yêu không còn là một nhiệm vụ cần chinh phục, mà là một nghệ thuật cần được vun đắp mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top