Oneshot

Gửi đến nơi nào đó có anh, thưa ngài phù thủy.

Mấy năm vừa rồi chắc là anh cũng không thường nhận được thư gửi đến nữa nhỉ? Cũng đã khá lâu rồi kể từ lúc anh đi. Một phần cũng là do sức khỏe của em dạo này không được tốt lắm. Bây giờ thì ít nhất em cũng cầm viết được rồi.

Sau từng ấy thời gian chắc hiện tại anh cũng đang cằn nhằn vì trong tay lại phải cầm bức thư của con nhóc phiền phức này nữa đúng không? Như mọi khi, anh không cần phải trả lời đâu, em biết anh đang khó khăn để về nhà mà. Hiện em muốn cùng nhau ôn lại vài kỷ niệm hơn. Chỉ cần bức thư này đến tay anh là được... Nếu anh không phiền.

Trước tiên thì... Hơi xấu hổ nhưng em muốn thổ lộ rằng... Em yêu anh.

Từ khi nào mà cảm xúc này chớm nở, em cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ rằng ngày mà em gặp anh là khoảnh thời gian em vẫn còn lang thang vô định trong những con hẻm tối tăm, vẫn còn lục tung cả những chiếc thùng rác để kiếm sống qua ngày. Liệu anh còn nhớ?

Em từ nhỏ đã từng bị bỏ rơi bởi cha mẹ của mình, là một đứa trẻ không nơi nương tựa. Một đứa trẻ bẩn thỉu, chỉ ngày ngày lảng vảng ở những nơi hôi thối mà không ai dám đến. Thứ duy nhất mà em sở hữu chắc chỉ có mỗi mảnh vải rách che thân.

Em đã từng là đứa trẻ như thế.

Nhưng đó là trước khi đến cái mùa đông năm ấy, cái ngày mà anh tìm thấy em đang chết dần chết mòn vì đói và lạnh. Hôm đó, mắt em dù đã nhòa đi vì kiệt sức. Nhưng bên trong cái áo choàng kín người mà anh mang, em vẫn lơ mơ thấy đâu đó mái tóc đen dài tung bay trong gió cùng đôi mắt sắc bén bị che lấp đi bởi những bông tuyết trắng.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu rồi bế em lên, đưa em ra khỏi con hẻm âm u ấy. Nhớ lúc đó... Ấm áp thật đấy anh ạ. Lòng ngực anh, bàn tay anh, cả tiếng tim đập của anh. Tất cả đều làm em cảm thấy thật dễ chịu. Nó làm em buồn ngủ, lim dim dần rồi chìm sâu vào giấc mộng.

Lần đầu tiên em ngủ ngon đến vậy. Đến khi bừng tỉnh lại thì mình đã ở nơi khác từ lúc nào. Một căn nhà gỗ cũ kỹ bám bụi mà ấm áp, nằm trên một chiếc giường vô cùng là mềm mại và một người vẫn còn đang ngủ gục trên chiếc ghế bên cạnh. Đó là anh.

Mệt mỏi như vậy, chắc tối hôm qua anh đã rất cố gắng chăm sóc em. Sờ lên trán vẫn còn chiếc khăn ướt, thế mà khi ấy em lại có những suy nghĩ thật tiêu cực, kiểu như: "anh chỉ nhặt tôi về chăm sóc rồi sẽ bỏ rơi tôi như bao kẻ khác thôi". Thật là... đứa bé khờ khạo này lại không hề biết, đó là lúc mà anh và em trở thành gia đình.

Ngược lại với suy nghĩ trước, anh đối xử chu đáo đến mức khiến em phải bất ngờ. Được ăn một bữa sáng đàng hoàng mà không phải là chút vụn bánh hay xương cá. Anh cho em gột rửa cơ thể lấm bụi bẩn này bằng những giọt nước ấm dễ chịu. Em còn được diện lên những chiếc váy nhỏ nhắn xinh xắn mà em từng ao ước khi còn lang thang. Còn cho cả một nơi chốn để giấc ngủ của em được bình yên đến sáng. Anh cũng là người đầu tiên sẽ sẵn sàng thật lòng nói những lời yêu thương với đứa trẻ bị nguyền rủa này, dù có hơi thô lỗ. Hôm đó em cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nhiều vết thương lòng trong quá khứ đã khiến em không thể nhận ra được tấm lòng của anh, để rồi tự đóng mình lại một lần nữa.

Cơ mà em lại cảm nhận được... Anh không giống những người ngoài kia. Đằng sau gương mặt đáng sợ ấy, anh chắc chắn là con người nhân ái nhất thế gian. Em chắc chắn là như thế.

Nhớ hồi đó, 1 năm chung sống đã trôi qua và em cũng đã dần mở lòng mình. Anh đột nhiên hỏi về ngày sinh nhật của em. Nhưng vì không thể nhớ nổi ngày tháng ra đời của bản thân nên anh đã luống cuống tự tổ chức vào ngày mà anh nhặt em về.

Lúc ấy dù chỉ có 2 người, nhưng em đã tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian vui vẻ mà anh đã tạo ra. Em bật cười vì những trò đùa ngớ ngẩn, thấy hạnh phúc khi anh đỏ mặt hát tặng em, bất ngờ vì những thứ ma thuật mà anh biểu diễn, chăm chú lắng nghe từng câu chuyện ly kỳ anh đã trải qua, và vô tình say ngủ trên bờ vai của anh.

Sáng hôm sau chưa kịp tỉnh, anh đã dúi vào tay em một sợi dây chuyền bạc, đính trên đó là một bông cúc vạn thọ. Anh nói rằng đó là quà sinh nhật rồi ngượng ngùng bỏ đi.

Nếu nói rằng không hề quan tâm thì đó sẽ là lời nói dối. Em vui lắm. Vui đến mức rơi cả những giọt lệ. Vui đến đỏ cả mặt vì xấu hổ. Vui đến mức muốn lập tức ôm lấy anh, mặc dù bản thân cao còn chưa đến thắt lưng. Anh từ bao giờ đã trở thành ánh sáng của cuộc đời em.

Hồi đó cũng còn thơ ngây, thứ tình cảm mà em dành cho anh đã dần lớn mạnh theo từng ngày. Có lẽ nó đã vượt qua mối quan hệ "cha nuôi và con nuôi" từ lâu rồi. Nhưng em còn quá trẻ để nhận ra cảm xúc này, em chỉ biết lẻo đẽo theo sau lưng để ngắm nhìn những điều anh làm một cách thích thú.

Anh đôi lúc tỏ ra vụng về trước em, nhưng em lại yêu nó. Em yêu nụ cười nhẹ nhàng ấy, yêu cả giọng nói trầm ấm, yêu cách anh xoa đầu em, yêu những lúc anh khờ khạo dỗ em khi giận dỗi, và nhiều mặt xấu hổ mà anh cố che dấu... em đều yêu tất.

Cuộc sống của em diễn ra thật lâu, đến tận cả mấy hôm sau, mấy tháng sau, mấy năm sau và cả ngày nay. Nó cứ như một giấc mơ đầy hạnh phúc, tất cả đều là nhờ có anh. Sự cứu rỗi này dù có chuyện gì xảy ra em cũng không bao giờ có thể quên nó.

Những kí ức ấy là cả động lực sống của em á!!

...

Em phân vân mình phải viết tiếp gì nữa nhỉ? Ngài phù thủy?

Nhiều thứ em muốn kể với anh lắm.

...

Em lại không ổn nữa rồi.

...

Cũng đã nhiều năm rồi kể từ khi anh và em cùng nhau chung sống dưới một mái nhà. Em đã tưởng chúng ta sẽ mãi mãi sống trong hạnh phúc chứ? Có thể em lại đùa nghịch với anh này, làm nũng với anh, lâu lâu lại lẻn ra ngoài chơi vào buổi tối, thưởng thức những món ăn kỳ lạ nữa,... Nhiều lắm, em vẫn còn muốn làm nhiều thứ nữa.

Nhưng dường như... câu chuyện về đứa trẻ và phù thủy không yên bình được như em nghĩ anh à...

Năm đó, các cuộc thanh trừng phù thủy đột ngột tăng lên. Đến cả người dân nơi đây cũng cuồng nộ truy tìm và hàng trăm ngàn người đã bị bắt giữ, kể cả anh.

Nhớ cái ngày... anh bị họ bắt giữ, em đã không thể giúp được anh. Chỉ có thể khóc lóc cầu xin trong bất lực. Nước mắt em tuôn rơi, níu kéo tay áo anh. Nhưng anh chỉ cười rồi nói:

"Ta sẽ về sớm thôi, không lâu đâu."

Lời hứa đó cũng là lần cuối cùng em được nghe giọng nói của ngài phù thủy.

Tin vào lời hứa ấy, mỗi ngày, em đã chờ anh ở ngôi nhà của chúng ta. Dù cho... Nó đã bị họ thiêu rụi, nhưng em vẫn tiếp tục chờ đợi. Đợi anh về và tiếp tục cuộc sống của chúng ta.

Em vẫn sẽ ở đây chờ đợi. Dù hạ đến, đông qua... Em nhất định sẽ ở đây chờ đợi anh. Dù em lại lang thang trên những con đường vắng. Tiếp tục lục tung những chiếc thùng rác để kiếm miếng ăn. Dù em phải ăn xin những người qua đường em cũng sẽ tiếp tục làm. Dù phải đón nhận sỉ nhục và chửi mắng, lòng em vẫn sẽ không đổi. Để tiếp tục chờ đợi thì em phải chịu khó anh nhỉ?

Nhưng anh ở đâu vậy, em tìm mãi không thấy. Em viết cả thư nhưng anh không bao giờ trả lời. Anh không ở đây làm trái tim em trở nên trống rỗng. Bây giờ chỉ còn lại một mình em,... thật quen thuộc. Xung quanh em vẫn là khung cảnh trắng xóa ấy. Giống như lúc mà em chưa gặp anh vậy. Ít nhất sợi dây chuyền này làm em thấy ổn hơn, có nó ở đây làm em phần nào thấy bớt đi sự trống rỗng.

Em mệt quá anh à... Anh nhớ về nhanh nhé. Em đang dần mất tỉnh táo rồi.

Lâu lâu em lại thấy bóng anh lướt qua. Chắc em bị ảo giác. Nhưng nó lại khiến nổi nhớ này càng thêm sâu đậm.

Gắng về nhà anh nhé, mắt em bắt đầu mờ mờ, với đầu óc em lạ lắm, cứ lơ mơ lơ mơ. Có lẽ... em sẽ chợp mắt một chút. Đông về cũng lâu rồi, nếu không nghỉ ngơi thì em cạn sức mất. Mắt em mở ra còn không nổi mà. Mà ở đây lạnh lắm đấy nên bên đó anh cũng nhớ giữ sức khỏe nhé, em muốn viết tiếp mà đôi tay này không cử động nổi nữa rồi.

Nhưng không sao, chỉ cần anh ở đây là em đã rất hạnh phúc rồi.

...

Chỉ cần anh ở đây...

...

Ngài phù thủy à,

Tạm bi-

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top