60

Khi về đến nhà, em đã bắt hắn vào trong ngồi và em sẽ trồng nốt số cây còn lại. Trí Mân nhìn quanh một lượt nhưng không thấy cây nào có máu, em càng thêm thắc mắc lý do vì sao hắn lại đứt tay như thế, cái cuốc nhỏ kia cũng đâu thể nào khiến hắn bị thương cả hai tay.

-Ủa, cái cây ấy đâu mất tiêu rồi?

Em giật mình mà quay ra phía sau trừng mắt nhìn hắn, Chính Quốc cười ngốc mà đội nón lên cho em khiến em càng thêm tức giận mà trách móc, thầy thuốc đã nói hắn không nên cử động tay quá nhiều để tránh vết thương càng lớn ra thêm.

-Anh ra đây làm gì, em biết làm chớ bộ, ra đây canh chừng người ta hay chi?

-Nào có, trời nắng lên rồi, mang nón ra cho em thôi. Hay để anh kêu người sang làm giúp nhé, em mấy ngày nay cũng mệt mỏi…

-Thôi thôi thôi ông ơi, có mấy cái cây mà cũng sai người này người kia, anh có biết làm người ở cực lắm không, trăm công ngàn việc, em không muốn sai bảo ai cả, em đã nói tự làm được mà. Nhưng mà không có cái cây nào dính máu của anh cả, em thật không hiểu anh làm cách nào mà tay lại rách ra như vậy, đúng là đồ ngốc cao to.

Dù bị em mắng nhưng hắn lại thấy vui chứ chẳng bực dọc gì, tên gọi mới này nghe cũng có chút dễ thương đó chứ, hay là vì tự miệng em thốt ra nên hắn mới thấy ho ho đến thế. Mà thôi kệ đi, em có gọi hắn là gì, Chính Quốc đều rất hài lòng đón nhận, miễn là em của hắn thấy vui.

–---

Đã mấy ngày trôi qua nhưng vết thương trên tay hắn không hề có dấu hiệu lành lại, mà càng lúc càng sưng tấy đến đọng mủ. Em rất lo lắng cho hắn, dù đã rửa sạch và đắp lá thuốc mỗi ngày nhưng vẫn không sao có ích, vết thương đã khủng khiếp đến nỗi em còn chẳng dám nhìn.

-Hay là mình kêu cái người thầy thuốc trên thành phố đi anh, sao tay anh mãi không khỏi thế này, em nghĩ ở đây không ai giỏi để trị đâu, mình nhờ người lên đó có được không Quốc?

-Không sao đâu mà bé cưng của anh, nó hành mủ xong rồi cũng sẽ hết, em lo lắng cái gì.

Trí Mân nhăn nhó nhìn hắn nhưng hắn lại cảm thấy quá đỗi đáng yêu. Thật ra hắn biết tay mình đang có chiều hướng xấu, vì có lúc Chính Quốc gần như mất đi cảm giác ở đôi tay mà không điều khiển được. Hắn cũng nghĩ bản thân sẽ lên thành phố một chuyến, nhưng mà phải có em đi cùng, không thể để em một mình ở đây.

-Ngày mai nữa mà không đỡ, anh với em lên thành phố khám, được không, em đừng khó chịu nữa mà.

-Sao không đi ngay luôn mà còn phải chờ thêm một ngày vậy anh?

-Giờ nắng rồi, đi đường xa em sẽ mệt.

-Anh là đồ ngốc, không lo cho anh mà cứ lo cho em, nắng một xíu em cũng có chết được đâu.

-Nhưng em mệt, anh sẽ đau lòng, còn hơn cả đau tay nữa. Ngoan một chút, anh hứa mà, ngày mai không đỡ thì mình đi, nha.

Trí Mân đúng là không nói lại hắn, em buồn bực đi nấu cơm, vừa để cúng bàn vong, vừa là để cho cả hai ăn trưa nữa. Công việc của hắn dạo gần đây đã có người trông coi giúp và mỗi ngày đều chạy đến báo cáo với Chính Quốc, nếu thật sự cần, hắn mới chịu đi đến đó nhưng với điều kiện phải có em cùng đi.

Chính Quân ở bên đây mỗi ngày đều chăm chỉ tưới nước, cây cũng đã lớn dần, màu sắc càng lúc càng tối lại. Mẹ của cậu vừa hôm trước tự dưng lại muốn tự gọt trái cây, hậu quả là lòng bàn tay bị dao cứa một đường sâu hút, đến nay vẫn chưa lành lại được.

-Thầy thuốc nói tay mẹ thế nào rồi?

-Vết cắt không sâu nhưng không hiểu sao mãi không lành, bôi cái gì vào cũng rát đến không chịu được, mẹ định ngày mai ngày mốt gì đó sẵn lên thành phố mua ít đồ thì ghé bệnh viện ở trên đó coi thử. Dù sao bác sĩ cũng tốt hơn thầy thuốc, hồi còn sống cha con đã nói với mẹ như vậy đấy.

-Mẹ có muốn con đi cùng không, để con thu xếp rồi đưa mẹ đi.

-Thôi, mai mẹ tự đi được, con còn nhiều việc mà, vết thương không lớn nên chắc không sao đâu con.

Cậu gật đầu ưng thuận rồi rời khỏi phòng của bà, người của cậu theo dõi bên nhà Trí Mân cũng cho biết tay hắn đến nay vẫn chưa lành lại, có lẽ là do ngải của Chính Quân đã có chút tác dụng. Cây ngải càng sẫm màu, đồng nghĩa Chính Quốc sẽ càng gặp chuyện không hay nhiều hơn nữa, kịch hay có vẻ sắp bắt đầu rồi.

–---

Tay của hắn quả nhiên không lành lại được, đã vậy còn hành Chính Quốc đến sốt mê man, em đã phải nhờ ông Nhã gọi xe giúp mình để Trí Mân cùng hắn đi bệnh viện, cùng lúc ở Điền gia, bà hai cũng xuất phát để đi khám cho bà khi vết thương cũng không hề thuyên giảm mà sưng tấy vô cùng.

-Em nói với anh là đi ngay bữa đó mà không chịu, giờ thấy hậu quả chưa, người còn hầm hầm đây nè.

-Anh xin lỗi mà, cũng đâu ngờ tự dưng nó lại sốt.

-Riết không nói nổi anh nữa rồi, sau này mà còn vậy nữa em giận anh luôn, em không nói chuyện với anh nữa đâu đó, còn có, em cũng không nấu cơm cho anh ăn đâu.

Hắn hôn lên má em một cái thay cho lời xin lỗi, hắn biết rõ vì em thương nên mới lo lắng, vì lo lắng nên mới la rầy hắn suốt ngày. Sự quan tâm của em, Chính Quốc cảm nhận rõ hơn ai hết, hắn vốn không muốn em nhọc lòng lo lắng cho mình, chỉ cần em để hắn được phép yêu thương em là đủ, nhưng giờ thì khác rồi, hắn tham luyến sự quan tâm của em, khao khát được em hồi đáp lại, Chính Quốc cũng muốn Trí Mân yêu thương mình.

Cả hai đã đến thành phố được một lúc lâu, sau khi thăm khám hắn còn đưa em đi chơi đây đó. Bác sĩ bảo vì những lá thuốc gây nhiễm trùng nên tay hắn không thể lành mà tình trạng còn xấu hơn, họ cũng đã rửa lại vết thương và băng bó kỹ hơn cho Chính Quốc. Em thở dài đầy mệt nhọc mà trừng mắt nhìn hắn, đã bảo đi sớm rồi mà không chịu nghe.

Bà hai cũng đến bệnh viện nhưng không cùng lúc với hai người, bà đi mua đồ trước rồi mới đi khám sau. Tay của bà cũng giống như hắn, nhưng tình trạng thì không tồi tệ như vậy. Nếu bà biết con trai mình đã làm gì với Chính Quốc, thì bà sẽ hiểu rõ mình đang lãnh nghiệp báo từ chính con trai ruột của bà.

Tuy cả hai có lịch trình khác nhau nhưng lại trở về cùng một lúc, hắn và em vẫn còn cười tíu tít trên xe không hề biết phía sau mình là ai. Giữa thành phố đông đúc, những chiếc xe hơi nối đuôi nhau chậm rãi di chuyển. Chỉ có người thành phố và những nhà giàu ở quê mới có tiền mua hoặc gọi xe lớn thế này để đi lại, dĩ nhiên là nhà hắn cũng như thế. Bỗng dưng đến một đoạn đường vắng, xe của bà hai tự dưng mất lái mà lao nhanh rồi chạy loạn xạ vượt qua cả xe của hắn, thắng xe cũng không hoạt động khiến người lái không cách nào dừng lại được.

Một chiếc xe chạy ngược chiều của cả ba người không thể né kịp nên đã tông rất mạnh vào xe của bà hai khiến nó bị đẩy lùi lại mà tông vào xe hắn ở phía sau. Thảm cảnh tai nạn xảy ra vô cùng khủng khiếp, sau khi chiếc xe ngược chiều tông vào xe bà hai với một lực rất mạnh, nó đã mất lái mà lạc hướng tông vào cây bên đường, xe của bà bị va chạm nặng đến bốc khói, lại còn tông ngược lại vào xe hắn khiến Chính Quốc và em cũng bị thương vì va chạm.

Sau khi được mọi người ở xung quanh đến giúp đỡ, tất cả mọi người đều được đưa trở lại bệnh viện của thành phố. Nào có ngờ được rằng, hắn và em cùng người lái xe chỉ bị chấn thương một ít, còn người lái xe ngược chiều cùng với bà hai và bác tài đã chở bà, đều không may mắn, đã không qua khỏi mà mất mạng sau tai nạn thảm khốc này.

---

Game over, chết gần hết luôn rồi đó.
Nhắc lại những nv còn sống cho mọi người nè:

-Quốc
-Mân
-Quân
-Hưởng
-Ông Nhã
-Thạc
-Tuấn
-Trân
-Kỳ

Dự là trong dàn còn sống này sẽ vẫn có từ 2->3 người ngủm. Mọi người đoán coi là người nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top