54
Chính Quốc cả đêm trăn trở vì lời thầy cúng nói, hắn biết với địa vị của mình hiện tại không thể làm càng, nhưng với tình cảm của em hắn cũng không thể phớt lờ được. Em nằm cạnh hắn cứ thấy Chính Quốc chẳng yên, cứ nhích người rồi lăn qua lộn lại khiến em cũng có chút để ý mà thức giấc.
-Quốc, sao anh chưa ngủ nữa vậy anh?
-Anh làm em thức sao Mân, xin lỗi, hôm nay trời hơi nóng nên anh hơi khó ngủ.
-Hay hai đứa mình ra ngoài đi dạo cho mát có được không, em hiện tại cũng không ngủ được.
Chính Quốc gật đầu với em, hắn khoác cho em thêm một lớp áo rồi mới đi ra ngoài. Em và hắn cứ sóng đôi như thế, cứ đi cạnh bên nhau không nói một lời nào, mãi cho đến khi em đột nhiên dừng lại, lời nói mới có thể mở lời từ đây.
-Anh Quốc, anh biết gì không, lúc ông mất, em có lúc cũng tỉnh táo lại, em không biết bản thân bị gì nữa, chỉ biết vô thức tìm đến anh, nhưng rồi sau đó lại không còn khống chế được nữa. Em chỉ đơn giản là yêu anh thôi mà, vậy sao mọi người cứ làm khó anh và em thế nhỉ, mình yêu nhau đâu có làm hại ai đâu, đúng không anh?
Chính Quốc xoa xoa bàn tay của em để an ủi, nước mắt của Trí Mân kìm nén suốt thời gian qua cũng đã dâng trào. Em cảm thấy mệt mỏi cùng cực, em chỉ đơn giản là yêu hắn, muốn được ở cạnh hắn, và hắn cũng yêu em, thế thì có gì đáng để phải ngăn cách cả hai, khi chẳng ai làm tổn hại đến người khác.
-Ừ, người ngoài xấu với chúng ta thật Mân nhỉ, nhưng mà Mân đừng lo, sau khi bốn mươi chín ngày của cha đến, anh cũng sẽ xả tang, rồi sẽ nhanh chóng cưới em về nhà, cưới hỏi xong cả rồi, không ai làm gì được chúng ta nữa cả, mình chỉ cần yêu nhau và ở cạnh nhau, thế cũng là đủ rồi.
Chính Quốc không gạt đi những giọt nước mắt của em mà lại hôn lên rồi nuốt chửng lấy nó, em của hắn đã tổn thương quá nhiều, vì mọi người và cả vì chính bản thân hắn. Chính Quốc xoa xoa lưng em để em dựa dẫm vào người mình, bé nhỏ của hắn chỉ được phép hạnh phúc, những nỗi đau trên đời này, hắn không cho phép nó được chạm vào em.
-Đám cưới xong rồi anh cũng sẽ cho xây dựng một ngôi nhà khác, chúng ta sẽ sang đó ở, cũng gần xưởng vải, có thể cho Tại Hưởng cùng ông Nhã ở cùng. Ở đây em cứ buồn rầu rồi lo lắng, không bị dính bùa cũng sẽ đổ bệnh, anh thật không yên tâm. Mà phải rồi, sợi dây chuyền này là quà của Nam Tuấn, em nhớ không bao giờ được tháo nó ra đó, nó sẽ giúp em không còn bị người ta hại nữa, sợi dây này trên đời chỉ có một thôi.
-Thứ quý báu như vậy, sao lại cho người như em vậy Quốc?
-Người như em là thế nào, vì em có duyên với nó nên mới sở hữu được, bỏ cái tật nghĩ ngợi linh tinh đi có biết chưa.
Chính Quốc cùng em ngồi ngắm trăng thêm một lát, cho đến khi em mệt lả đi mà thiếp vào lòng hắn, Chính Quốc mới mang em về phòng để nghỉ ngơi. Chính Quân như muốn giết chết anh trai mình ngay tức khắc, không những có ý muốn cưới Trí Mân, lại còn muốn mang em rời xa ngôi nhà này mãi mãi, chuyện đó cậu nhất định sẽ không để xảy ra, không thể để mất đi Trí Mân dễ dàng đến như thế.
–---
Vì hiện tại không thể dùng bùa lên người em, Chính Quân đành phải hoãn lại những kế hoạch ban đầu của mình, trước mắt là phải giành được một ít tài sản, để bảo đảm rằng khi có được em rồi, Chính Quân vẫn có thể lo lắng được cho Trí Mân. Ngày hôm nay chính là ngày họp mặt cả ba người để chính thức phân chia cả Điền gia.
-Vì cha chết đột ngột nên tài sản cha muốn chia như thế nào cũng chẳng rõ. Thôi thì con nói với mẹ hai và Chính Quân thế này, hiện tại sản nghiệp nhà ta có bốn phần, con sẽ trao cho em ấy nhà rượu cùng sòng bạc trên thành phố. Nhà ở này cũng sẽ chia đều, trừ phòng thờ và phòng khách, còn lại sẽ chia làm hai gian nhà, ông Nhã và Tại Hưởng cùng một số người khác sẽ được chuyển sang làm việc cho con, chúng ta sẽ sống hoàn toàn độc lập.
-Về tiền bạc, hiện tại con cũng đã trao cho Chính Quân hai phần lớn của sản nghiệp, vậy nên tiền kiếm được từ đó hai người toàn quyền quyết định, nhưng thua lỗ thì cũng tự mình cáng đáng vào, tiền bạc ở Điền gia con vẫn sẽ quản lý để lo cho cả gia đình. Ruộng vườn đất đai cũng sẽ chia đôi, con vốn dĩ cũng không có ý định tranh giành. Của cải có đó, còn hai người có giữ được hay không thì là do hai người.
Chính Quốc dõng dạc nói không vấp một chữ nào, hắn cần thời gian chăm sóc cho em, bản thân cũng không đủ sức lo liệu nhiều thứ như thế cùng một lúc. Chính Quân và bà hai dĩ nhiên rất hài lòng về việc chia chác như thế này, cũng gần như đầy đủ theo mong muốn của bà.
-Còn nữa, cái này là con muốn thông báo với mẹ, sau khi xong bốn mươi chín ngày, con sẽ xả tang để làm đám cưới với Trí Mân, ở nhà cũng đã có Quân đội tang cho cha rồi. Con chỉ là nói cho mẹ và em biết, nếu có ai ngăn cản, con nhất định sẽ không để yên đâu.
Chính Quốc rời đi rồi, cậu mới tức giận đập bàn mà nghiến răng nghiến lợi, bà hai vẫn chưa biết gì về việc của Trí Mân vì em ở phòng hắn gần như là cả ngày. Bà đưa mắt nhìn con trai như để dò hỏi vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng ánh mắt đỏ ngầu của cậu khiến bà phải im lặng. Chính Quốc lại chọc giận con thú dữ bên trong con trai bà rồi.
–---
Chính Quốc cầm một cái kéo mới rồi trở về phòng, tóc của Trí Mân đã dài rồi, khiến em không thấy đường nếu không tém sang hai bên. Em của hắn dễ thương lắm, lúc tém tóc sang hai bên trong cứ ngố ngố khiến hắn vô thức bật cười, và hậu quả vẫn như thế thôi, em giận hắn, không nói với hắn một câu nào, nay lại còn thêm cái thói trừng mắt với hắn, nhưng Chính Quốc chỉ cảm nhận được sự đáng yêu của em, còn giận dữ, hình như là chẳng thể cảm nhận được gì.
-Ngồi ngoan anh cắt tóc cho, tóc dài ra rồi khó chịu lắm đúng không?
-Anh có biết cắt thật không đó Quốc, lỡ em xấu trai mất thì biết làm sao?
-Xấu trai cũng có anh cưới rồi, lo gì, nào ngồi yên, em mà nhúc nhích là trúng vào mắt đấy nhé.
Trí Mân ngồi im thin thít, tay chung thủy đặt lên đùi rồi vô thức nín thở khi em cảm nhận được mũi kéo đang kề cận vào da em. Chính Quốc rất tỉ mỉ, nào là chải cho ngay ngắn rồi mới định hướng nên cắt thế nào, hắn cũng rất sợ sẽ vô tình làm em bị thương nên động tác vô cùng chậm rãi. Mãi một lúc lâu sau mọi thứ mới dừng lại, hắn tỉa mái em thành mái ngang, trông em lại hóa như một em bé mới lớn, gương mặt đáng yêu không nói nên lời.
-Wow, Trí Mân của ai mà đáng yêu thế này, ngoan đợi anh một chút, anh lấy khăn lau mặt cho em đã.
Tóc rơi hết cả vào mặt của em khiến em cứ khều khều vì nhột mũi, em dạo này ngoan ngoãn lắm, hắn nói gì em đều nghe cả thảy không chút phản đối, giống như bây giờ vậy, em dù nhột nhạt vẫn ngồi im chờ hắn đến lau mặt cho mình.
-Em bé ngoan quá đi, anh lau một chút, xong ngay đây này.
-Quốc, nhìn em còn đẹp trai không vậy Quốc?
-Hưm…siêu siêu đẹp trai luôn, được rồi, xong rồi đấy, giờ thì mình đi ăn cơm nha, đến giờ cơm trưa rồi. Sau này đến gần ngày đám cưới, anh sẽ lại cắt thêm một lần nữa cho em, chú rể nhỏ của anh phải thật xinh đẹp thì mới được đó.
---
Nay vô wp rep cmt mượt mà quá tự nhiên sợ ngang 😨
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top