50
*Những yếu tố tâm linh trong fic là không có thật!
---
Tin đồn Chính Quốc ức hiếp em trai bỗng dưng được lan truyền nhanh chóng khi suốt ba ngày đám tang, chỉ có mỗi Chính Quân là người lạy trả lễ, đến mức đầu gối cũng đã có vết bầm. Số người biết về sự việc ba ngày trước quá ít, còn cậu dù có biết không cũng buồn đính chính, thứ nhất là vì ghét anh trai, thứ hai chính là vì sợ sẽ lộ ra điểm bất thường trong đám tang của cha mình.
Tính đến hôm nay đã là mười ngày Trí Mân được bùa “nhả” ra, em đã lấy lại được ba phần tỉnh táo, giống như đã trở lại những ngày đầu khi Chính Quân hạ bùa, nhưng hiện tại em vẫn chưa đủ khả năng để chống lại nó. Những giây phút đầu óc thanh tịnh em liền muốn tìm Chính Quốc như bản năng, nhưng hắn thì phớt lờ rồi bỏ mặc em ở đó, cảm giác đau lòng nuốt chửng lấy em khiến em không biết phải làm thế nào thì mới phải.
Sau khi chôn cất ông Điền, bà hai và Chính Quân sẽ đem rất nhiều lúa gạo để phát cho người nghèo, cũng xem như là tích phước đức cho ông ở suối vàng, còn hắn sẽ ở nhà để lập bàn vong và chuẩn bị mọi thứ như thầy cúng nói.
Chính Quân trước khi đi đã tìm đến Trí Mân, ánh mắt em đã bắt đầu có sự chống cự nhưng không hoàn toàn, cậu liền chợt nhớ ra mình vẫn chưa châm máu cho lá bùa. Bàn vong được đặt cạnh bàn thờ tổ tiên trong nhà, hai chân bàn lại sát vào nhau khiến cậu rất khó để nhỏ máu vào nó, nhưng nếu còn thả lỏng như vậy, Trí Mân nhất định sẽ tỉnh táo trở lại mà bỏ rơi cậu để về với hắn.
Bà hai sai người làm đem gạo ra ngoài giúp mình còn hắn thì đang ở phòng khách để bàn bạc gì đó với thầy cúng. Chính Quân biết đây là cơ hội tốt nhất của mình, vậy nên hắn đã phải chui xuống bàn vong để tháo lá bùa ra mà buộc vào bên ngược lại để dễ dàng châm máu. Cậu làm rất nhanh chóng, một loáng đã đổi được vị trí cất lá bùa và nhỏ máu vào nó, khiến ba phần tỉnh táo của Trí Mân lập tức biến mất mà trở nên vô tri vô giác như những hôm kia.
Khi Chính Quân đứng dậy toan rời đi, bỗng dưng cậu lại có cảm giác có cái gì đó rất nóng ở phía sau, lại là nhang trên lư hương bùng cháy dữ dội như thể ông đang phản đối cách làm ngu ngốc của con trai mình. Chính Quân sợ quá hóa điên, cậu mặc kệ sự nóng bức từ ngọn lửa nhỏ, một tay rút sạch hết những cây nhang ấy mà vùi vào cái thau tro dưới chân bàn mà mọi người dùng để đốt giấy tiền vàng bạc cho ông. Sau khi làm xong, Chính Quân đứng dậy mà mỉm cười đầy mỉa mai trước bàn vong của cha mình.
-Chết là hết, ông đừng cố gắng làm gì nữa, hãy đầu thai kiếp khác làm người tốt hơn đi. Sẽ không ai cản được tôi nữa cả, kể cả có là ông hay Điền Chính Quốc, nên ông cũng đừng làm mình làm mẩy để làm gì.
–---
Hai người đã rời đi đến những ngôi nhà nghèo khó, hắn cũng tranh thủ về phòng nghỉ ngơi sau ba ngày mệt mỏi. Trí Mân đau nhức cả đầu nhưng vẫn cố gắng làm việc, em đang đi ra cửa để đổ hết rác trong nhà thì lại gặp Kim Nam Tuấn đang từ từ bước đến đây.
-Trí Mân!
Em xoay người nhìn y, y vẫn như thế, luôn có một túi đựng đeo bên vai, y nói đó là dụng cụ hành nghề. Trí Mân lễ phép gật đầu chào hỏi, em không bài xích người này nhưng cũng không quá thân thiết như lúc xưa.
-Tôi nghe nói ba của Chính Quốc mất nên đến thắp nén nhang, hỗm rài tôi đi lên núi hái lá thuốc nên về không kịp, Chính Quốc có ở nhà không vậy Trí Mân?
Em không trả lời mà gật đầu như muốn nói có, y theo sau lưng em mà đi vào phòng thờ. Từ nãy đến giờ Nam Tuấn vẫn nhìn Trí Mân chăm chăm như để soi xét gì đó, y lịch sự thắp nhang lên rồi mới bắt chuyện với em.
-Tôi thấy tay cậu bị bầm, có sao không đó, nếu không làm tiêu sưng thì sẽ đau lắm, có lần Thạc Trân nhà tôi cũng sưng lên như thế, không chịu uống thuốc nên cánh tay không cử động được luôn.
-Tôi bị ngã thôi, không sao, để tôi gọi Chính Quốc đến cho anh nhé.
Ánh mắt của Trí Mân khiến Nam Tuấn có chút nghi ngờ, trong phòng thờ có một bộ bàn ghế nhỏ, nên y đã lặng lẽ ngồi ở đây chờ đợi. Người gọi Chính Quốc đến không phải là Trí Mân mà lại là người làm khác, cũng đã quá lâu mới gặp lại, Chính Quốc dĩ nhiên cũng có chút vui mừng.
-Lâu quá mới gặp lại anh đấy Nam Tuấn.
-Dạo này tôi đi hái lá thuốc nên không biết gì cả, vừa về hay tin nhà cậu gặp chuyện nên mới đến thắp nén nhang.
-Cảm ơn anh nhiều nhé, tôi có kêu người pha ấm trà, anh ở lại dùng trà với tôi rồi hàn huyên tâm sự.
Nam Tuấn đảo mắt nhìn quanh phòng thờ, là một thầy pháp, y cảm nhận được ở đây có chút tà khí, nhưng không xác định được đó là gì. Khi chạm mắt đến lư hương, y mới để ý đến việc chỉ có mỗi một cây nhang của mình nên mới nhẹ giọng hỏi Chính Quốc.
-Sao đám tang chưa được bao lâu đã tháo bỏ chân nhang cả rồi, như vậy là điềm xấu đấy, một năm chỉ được rút bỏ một lần thôi.
Chính Quốc không hề biết gì cũng vội vã nhìn sang, quả thật chân nhang đều đã bay biến đâu hết cả. Khi nhìn xuống thau đốt tiền vàng bạc, hắn mới thấy tất cả đều nằm ở bên trong.
-Không giấu gì anh, không hiểu vì sao cứ mỗi lần em trai tôi cắm nhang vào thì tất cả đều liền bùng cháy, chắc là ban nãy nó lại thắp nhang nên mới như thế.
-Nếu thắp nhang mà nhang bùng cháy, tức là người chết vẫn còn chuyện không nguôi ngoai, vẫn còn hiềm khích ở trong lòng không thể siêu thoát được.
Chính Quốc không ngờ đến Nam Tuấn cũng có suy nghĩ như thế, y đảo mắt thăm dò, khi đã chắc rằng không có ai bên ngoài mới nói thật lý do mà y đến đây.
-Dù sao chúng ta cũng quen biết, tôi cũng thật lòng muốn giúp đỡ cậu. Thật ra mẹ tôi là thầy pháp rất nổi tiếng, ở đây cũng nhiều người biết đến mẹ tôi, chuyện này tôi chỉ nói cho cậu thôi đấy, mẹ tôi mất đã năm bảy năm nhưng vẫn không siêu thoát, lâu lâu bà lại về báo mộng cho tôi, nhưng chưa có lần nào là sai cả.
Chính Quốc lại càng thêm kinh ngạc mà mở to cả đôi mắt, hắn vốn không tin chuyện ma cỏ, dĩ nhiên cũng sẽ không tin chuyện tâm linh. Nhận ra được sự ngờ vực của Chính Quốc, y lại phải tiếp tục giải thích.
-Vài hôm trước tôi ngủ mơ thấy mẹ tôi về, bà nói có một người đàn ông lớn tuổi đến nhờ bà giúp đỡ, ông nói rằng nhà ông có điều tâm linh rất xấu, có người đang bị hại trong chính căn nhà của ông, còn có, ông nói mình vừa mất được một ngày. Mà chuyện đó đã là hai hôm trước rồi, Chính Quốc, ở đây chỉ có cha của cậu mất thôi, tôi đã phải lặn lội rất xa mới về kịp.
-Tôi biết cậu sẽ khó tin, nhưng khi bước vào nơi này, tôi cũng cảm nhận được tà khí khá nặng, giống như kiểu có người đang nuôi bùa vậy.
Chính Quốc lắc đầu phản đối, nhà hắn không có ai là tin chuyện bùa ngải, cũng không có lý do gì để dùng bùa. Bà hai tuy ác mồm ác miệng nhưng tâm tính rất nhát, không dám làm bừa, Chính Quân tuy gần đây thay đổi, nhưng hắn cũng không nghĩ cậu sẽ dùng đến những thứ quái gỡ này để hại người.
-Giờ tôi nói thế này, cậu phải đến chùa nhờ thầy tụng kinh cho cha của cậu, tốt nhất là nên đến chùa mỗi ngày cho đến khi đến bốn mươi chín ngày của ông, để giải bớt oan khí mà ông còn đem theo dưới suối vàng. Còn chuyện đốt nhang nhưng lại cháy, tôi dám khẳng định cha cậu đang có hiềm khích với em trai cậu.
-Tôi đến để báo cho cậu biết, nếu có gì bất thường cứ đến tìm tôi.
Lời vừa nói xong Trí Mân đã xuất hiện cùng một ấm trà và hai chiếc ly nhỏ, người làm trong nhà đùn đẩy cho em nên em không còn cách nào khác ngoài mang lên cho hai người. Nam Tuấn vẫn nhìn rất chăm chú vào Phác Trí Mân, y nhìn thẳng vào mắt em không hề né tránh, nhưng em cũng chẳng giật mình mà rời đi ngay.
-Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân đang có vấn đề, tà khí trên người cậu ấy nhiều lắm, ánh mắt cậu ấy đã không còn bình thường được nữa, cậu có thấy cậu ấy nhìn nhưng lại như không nhìn, vô tri vô giác hay không?
-Tôi và em ấy chia tay rồi, nên em ấy mới như thế thôi.
-Không phải, cậu hãy tin tôi đi, bằng không thì cậu cứ thử, đây là bùa, nhưng nó không phải bùa ác, nếu cậu dán nó trước cửa phòng, người ở bên trong nếu không bị gì vẫn có thể đi ra khỏi đó, nhưng nếu không thể ra ngoài, tức là người đó đã dính bùa. Bùa không thể chạm bùa, đây chỉ là bùa nhẹ, nếu Trí Mân có gặp phải cũng không hề hà gì, cậu còn chần chừ, để bùa càng ngấm sâu, Trí Mân sẽ không còn an toàn nữa đâu, vì không biết được cậu ấy đang bị yểm loại bùa gì.
Chính Quốc nghi hoặc nhìn lá bùa đầy hình thù kỳ lạ trên tay, hắn vẫn không tin Nam Tuấn được, vì làm sao hắn có thể biết đây là bùa không ác được cơ chứ.
-Vậy có khác nào tôi cũng chơi bùa em ấy đâu.
-Không giống, bùa này không hại người, bùa này giống bùa niêm phong trên cửa quan tài vậy, chỉ là niêm phong căn phòng lại, sẽ không ảnh hưởng đến Trí Mân. Cậu không tin thì cứ thử, tôi là thầy pháp, sẽ không lừa gạt cậu, không lẽ giữa hai chúng ta, tôi lại hại cậu hay sao?
---
Cũng hên xui :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top