45
Chính Quốc không dám rời khỏi em quá lâu, ngay khi rửa mặt xong cũng nhanh chân chạy đến phòng để kiểm tra em thêm một lượt. Trí Mân đã thay đồ tươm tất từ bao giờ, gương mặt cũng đã có sức sống hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt của em từ nãy đến giờ không hề dành cho hắn dù chỉ là một chút.
-Mân, ăn sáng nha, anh gọi Tại Hưởng mang đồ ăn sáng đến cho chúng ta, được không?
-Chính Quốc, em muốn đến xưởng vải.
Chính Quốc có chút khựng người khi nghe em gọi mình là “Chính Quốc”, rất hiếm khi em gọi hắn bằng cả hai từ như thế, bình thường cũng chỉ là Quốc hoặc anh Quốc thôi. Tuy thắc mắc trong lòng nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ, cũng chỉ là chuyện cỏn con, không đáng để lưu tâm đến.
-Em muốn đến xưởng vải làm gì, đó giờ chưa nghe em đòi đến đấy bao giờ cả?
-May đồ mới.
Chính Quốc có cảm giác rất xa lạ với Trí Mân trước mặt, em nói chuyện với hắn rất gãy gọn, dường như không muốn nói chuyện cùng hắn thì đúng hơn. Vả lại từ lúc cùng em quen nhau đến ngay cả ngày hỏi cưới, em chưa bao giờ yêu cầu hắn hay đòi hỏi bất kì thứ gì, vậy nên khi em nói muốn may đồ mới làm hắn không muốn cũng phải để tâm.
Nhưng chắc vì em đã biết vị trí của mình ở Điền gia đã thay đổi nên cũng tự yêu thương bản thân hơn, biết đòi hỏi với hắn rồi, chắc là như thế đấy, hắn nên vui mừng mới phải, vì em đã trân trọng bản thân hơn trước rất nhiều.
-Ăn sáng đi rồi chúng ta đến đó được không, mấy ngày nay em chẳng chịu ăn uống gì cả, người gầy đi nhiều lắm rồi.
-Không ăn, đến xưởng vải.
-Nhưng em chỉ vừa mới khỏe, không nên ra ngoài nhiều đâu, trời còn sắp lên nắng gắt nữa.
-Em đã nói muốn đi đến xưởng vải, bộ anh không nghe hả, sao cứ nói dông dài mãi thế?
Khi Trí Mân quát lớn như vậy, ánh mắt em cũng trở nên đỏ ngầu không kiểm soát được, em bực dọc quay đi khiến hắn vội vã vỗ về, từ khi nào em lại dễ giận hờn như thế, từ khi nào lại nói với hắn bằng tông giọng lạnh nhạt đến mức này.
-Rồi, rồi anh xin lỗi, vậy chúng ta đi nhé, em đừng giận, nói chuyện lớn tiếng sẽ làm cổ họng em đau đó, em muốn thì chúng ta đi ngay thôi.
Trí Mân không thèm đáp trả hắn, em đẩy tay hắn ra khỏi người mình rồi đi trước, trong đầu em lúc nào cũng có giọng nói “không được cho Chính Quốc chạm vào người” liên tục liên tục khiến em đau đầu muốn phát điên.
Chính Quốc bị đẩy ra như thế cũng có chút phiền lòng nhưng không thể vì như vậy mà than thở hay oán trách em. Chắc là do em bệnh nên tính tình có chút nóng nảy, cũng không sao, chỉ cần em khỏe hơn là tốt lắm rồi, hắn làm sao dám đòi hỏi gì hơn nữa, suốt cả tuần qua em bị đau đớn như thế khiến hắn còn ám ảnh cho đến tận lúc này.
Cả hai đến xưởng vải được một lúc nhưng em chẳng thể lựa nổi một xấp vải nào cả, trong lúc Chính Quốc đến coi sổ sách mấy ngày qua, Chính Quân liền xuất hiện kéo em về phía mình mà căn dặn, còn em chỉ biết ngốc nghếch mà làm theo.
Tuệ Minh đã được Chính Quân mời đến xưởng vải với lí do có nhiều loại vải mới được nhập về muốn cho cô xem qua. Cô nàng lúc đầu vùng vằng từ chối, nhưng khi suy nghĩ lại có lẽ là lời xin lỗi của Điền gia nên cũng không còn làm khó nữa. Trí Mân đảo mắt nhìn chiếc xe lớn vừa đậu bên ngoài, ngay lập tức em đi đến tìm hắn theo như những gì Chính Quân đã nói với em.
-Chính Quốc, em muốn đi về.
-Em còn chưa lựa được gì nữa mà, đã về rồi sao?
-Em lựa xong rồi, anh ra gọi xe đi, em đưa cho họ rồi ra sau.
-Để anh đợi em rồi mình cùng đi, gọi xe không lâu đâu Mân.
-Nhưng em không thích đợi, anh mau đi gọi xe đi, em đã nói sẽ theo sau còn gì.
Sự cộc cằn vô cớ của em khiến hắn bắt đầu có chút nghi ngờ nhưng đến chính bản thân hắn còn không biết mình đang nghi ngờ cái gì. Người vẫn đứng trước mặt sao có thể là giả, hắn phải liên tục suy nghĩ ra đủ thứ lí do trên đời để bào chữa cho sự thay đổi của Trí Mân, rằng em chỉ là đang mệt mỏi, rằng sự hờn dỗi này chỉ là thoáng qua.
-Được rồi, vậy anh ra ngoài trước.
Chính Quân hài lòng nhìn cục diện hiện tại, cậu ra hiệu để Trí Mân nối bước theo sau. Ông trời lúc này có lẽ cũng đứng về phía Chính Quân, ban đầu cậu chỉ cần hắn và cô ta đứng nói chuyện để em làm lấy cớ làm lớn chuyện lên, nào có ngờ khi em bước đến, Tuệ Minh đột nhiên lại vấp ngã vào người Chính Quốc khiến hắn vô thức đưa tay ra đỡ cô, nhưng ở góc nhìn của cậu và em thì chẳng khác gì cả hai đang ôm nhau cả.
-Mân thấy chưa, anh ta đâu có thương gì em, anh ta còn ôm ấp người con gái khác bên kia kìa. Em nên nhớ, người thương em trên đời chỉ có anh thôi, em lại đó lôi anh ta về, rồi đến nhà nói chia tay với anh ta, hiểu không Mân?
Em nhìn hắn rồi gật đầu, giọng nói của hắn là mệnh lệnh của em, khiến Trí Mân phải nghe theo chẳng màng đúng sai nữa. Lá bùa này thật sự quá công hiệu, đến mức cậu còn nghĩ nó giống như đã tẩy não Trí Mân, và được vẽ lại bằng lời nói của cậu. Nhưng Chính Quân không quan tâm, chỉ cần có được em thì thế nào cũng được cả.
-Điền Chính Quốc!
Chính Quốc không hề biết sự có mặt của Tuệ Minh ở đây, ban nãy là cô cố tình đến chào hỏi rồi tự dưng ngã vào người hắn, nhưng Chính Quốc đã đẩy cô ra ngay tức khắc. Không biết em đã đến lúc nào, còn đứng sau lưng hắn với khuôn mặt không một chút cảm xúc nào hiện lên, chỉ cần em gọi tên hắn, sống lưng của Chính Quốc liền ớn lạnh đến rợn người.
-Mân!
-Về nhà thôi, trời nắng lên rồi.
-Cậu là người ở mà dám ra lệnh cho chủ của mình hay sao, cậu muốn về thì cứ tự mà về đi.
Trí Mân không thèm nhìn cô dù chỉ một lần, ngay khi em định rời đi, cô đã giữ lấy tay em ở lại. Ngày trước khi hắn chửi mắng cô chỉ vì em, Tuệ Minh đã ôm hận trong lòng rất nhiều, và muốn trả đủ cho em bằng mọi giá, giờ lại còn thói vênh váo, cô đang nói chuyện cùng em mà em dám làm lơ bỏ đi, càng nhìn chỉ càng làm cô căm ghét em hơn nữa.
-Cậu nghĩ cậu là ai mà dám lên mặt với tôi hả tên nhóc kia? Chính Quốc, em không hiểu anh bị cái gì mà mê cậu ta như vậy, rõ ràng chỉ là hồ ly tinh. Tôi nói cho cậu biết, tôi được người của Điền gia mời đến đây để dùng thử những loại vải thượng hạng, là nhà họ Điền chủ động muốn làm lành với tôi, cậu nói xem, mối quan hệ giữa tôi và ngôi nhà ấy tốt đến chừng nào, có tin chỉ cần tôi nói một tiếng thì cái mạng của cậu liền biến mất không?
-Cô im miệng ngay, Trí Mân, không như những gì cô ta nói đâu em, em nghe anh nói đã.
-Có chuyện gì thì về nhà rồi tính, em không muốn ở ngoài đường cự cãi với loại người như cô ta.
-Mày…
Chính Quốc rối bời không biết làm sao, hắn lầm lũi theo em về nhà, dù có nói gì Trí Mân vẫn trơ trơ như thế, đến nhìn hắn em cũng chẳng buồn nhìn. Chính Quốc bất an vô cùng, nhưng vì cái gì hắn cũng chẳng biết, chuyện Tuệ Minh nói hoàn toàn là bịa đặt, nhưng nhìn thái độ của em, hắn cũng không nói đến nữa, có lẽ nên chờ về đến nhà rồi giải quyết cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top