YuHope - SE _ Cánh đồng hoang
"Đến cuối cùng tôi cũng được đặt chân vào thiên đường, nhưng khi ấy tôi không còn cảm thấy nó đẹp đẽ và hạnh phúc như trong tưởng tượng. Giây phút đó, tôi chỉ ao ước có thể trở về nơi cánh đồng hoang kia, sống lại những kí ức cùng người.
Một miền kí ức mang tên Jung HoSeok."
—oOo—
Tiết trời mùa thu nhàn nhạt khó tả. Những chòm mây lơ lửng giữa tầng không cách buồn tẻ, cả một cánh đồng rộng lớn, gió cũng lười biếng thổi qua. Im lìm – vắng ngắt. Tấm lưng mỏi mệt của tôi dựa vào gốc cây cổ thụ ven sông, tầm mắt hướng về phong cảnh chẳng có chút sức sống kia mà không khỏi chán nản trong lòng. Tôi không biết bản thân đang đợi điều gì.
Chờ một ngày mây sẽ hóa nên hình thù nhất định làm sống động con ngươi tôi?
Chờ đến ngày gió như trận cuồng phong ập đến xua đi vẻ tiêu điều nơi này?
Chờ những mầm xanh phủ rợp cánh đồng, đẩy lùi ngọn cỏ vàng úa, xác xơ?
Hay chờ một ai đó lưu luyến bên tôi giữa cánh đồng hoang ấy?
Tôi không biết nữa, càng không nghĩ được vì dù là ai đến nơi này đều mang một căn bệnh nào đó – như tôi chẳng hạn. Có thể mỗi ngày ngồi cạnh tôi, đếm thời gian lặng lẽ trôi qua rồi đến lúc bản thân chết đi gửi lại đây một nắm tro tàn. Biết đâu họ lại ra đi trước tôi như những người khác, như vậy chẳng phải cô độc càng thêm chất chồng, hơn nữa đối diện với người chuẩn bị chết thì niềm vui từ đâu mà có?
Lại nói thế giới này quả thật rất keo kiệt, đến một người ở cạnh tôi những ngày cuối đời cũng không cho.
—oOo—
"Yuju mang bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, thời gian sống không quá một năm"
Cô nhìn tập hồ sơ bệnh án rơi khỏi tay mẹ, trong tim chợt như dao nhọn đang cứa vào khiến máu tươi ồ ạt chảy ra, ngăn lại mọi hoạt động sống của tế bào. Cả người như con rối bị giật dây, chỉ biết nép cơ thể mỏng manh, yếu ớt vào sau cửa phòng bệnh, đôi môi tái nhợt cố đèn nén tiếng khóc từ cổ họng khô đắng.
_ "Ở ngoại ô thành phố X có một bệnh viên dành cho những bệnh nhân ở giai đoạn cuối bệnh nan y, ông bà có thể đưa Yuju đến đó. Sẽ có y tá chăm sóc..." Bác sĩ nhìn vẻ mặt đau đến sắp ngã quỵ của ông bà Choi chỉ biết thở dài đề nghị, có thể nói ông tàn nhẫn cũng không sao, Yuju còn quá trẻ, để cô ra đi sớm còn hơn cứ ở lại dằn vặt nhau đến bao giờ.
—oOo—
Một tuần sau, họ đưa Yuju đến đó. Khi cùng bố mẹ đứng trước cánh cổng bệnh viên xa lạ, cô không tỏ ra đau thương, sợ hãi mà chỉ dùng thuật ngữ của người câm bảo họ hãy đi về. Đúng vậy, đứa con gái của ông bà không thể nói chuyện từ bé, giờ đến căn bệnh này cũng hành hạ nó, nếu không vì Yuju một mực ép họ đưa nó đến đây thì có lẽ mỗi ngày ông phải phải chứng khiến Yuju chịu đau rồi chết đi, liệu họ có thể còn đủ nước mắt để khóc như bây giờ?
Cô chào bố mẹ rồi quay người đi vào trong. Bóng lưng gầy còm liêu xiêu đổ dài trên mặt đất lại mang chút gì đó cường ngạnh, mạnh mẽ đến lạ kì.
Bệnh viện này đơn giản là một trạm xá nhỏ nằm lọt thỏm giữa cánh đồng hoang vu cạnh con sông dài. Một vùng đất lạnh lẽo, hoang tàn chứa đựng những con người đang chịu cùng cực, bi ai của thời gian cuối đời. Thì ra, địa ngục cũng hiện hữu trên mặt đất.
—oOo—
Nhưng rồi ngày anh đến khiến gió thổi qua cánh đồng hoang vắng tạo nên vũ khúc tuyệt đẹp của những bông lau đồng nội. Anh đứng yên lặng trong nắng chiều hoàng hôn, ấm áp hơn thứ nắng xa xỉ ấy, dịu dàng hơn cơn gió vô tình kia. Bất giác khi ấy tôi chợt nhận ra rằng giữa địa ngục máu lửa vẫn có lấy một thiên thần lạc bước vào.
Jung HoSeok – anh không phải vị hoàng tử ngạo mạn trong câu chuyện cổ tích chỉ chăm tìm nàng công chúa của đời mình, nhưng anh là thiên sứ với đôi cánh trắng trong một phút giây lạc đến xứ sở mù sương tăm tối của tôi, đốt cháy nó bằng ngọn lửa đầy sức sống.
Khoảng khắc anh ngồi cạnh tôi mỉm cười nhẹ nhàng khiến cơ thể tôi như nhẹ hẫng đi và chỉ duy ao ước bản thân có thể chìm đắm, mê luyến một đời với người kia. Jung HoSeok – cái tên đẹp như chính con người anh.
—oOo—
_ "Em tên gì?" HoSeok hơi nghiêng mái đầu nhìn kĩ vào đôi mắt đối phương.
____Yuju.
Cô bé đó lẳng lặng viết lên mặt đất hai từ ấy, chỉ hai từ ngắn gọn lại vương vấn anh cả một đời.
_ "Anh có thể làm bạn với em không?" HoSeok vẫn kiên trì nhìn thẳng vào Yuju mà hỏi tới, đối với loại xúc cảm được chiếm hữu người kia không dâng trào bằng ước muốn được đi vào thế giới nhỏ bé của cô, được thấu hiểu ánh mắt pha lê u buồn đến cô đơn của Yuju.
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh, lát sau môi khẽ nhếch lên đường cong hoàn mỹ. Một cái gật đầu, một cái ôm trong lòng người kia – tất cả đều nhẹ nhàng như mặt nước chiều thu lại khiến trái tim cô đập loạn những tâm tư khó tả.
—oOo—
Mãi sau này, khi lần cuối nằm trong vòng tay anh, tôi mới chợt thấu hiểu: Jung HoSeok không phải thiên thần như tôi nghĩ vì vốn dĩ thiên thần dù nhân từ đến đâu cũng sẽ không để đôi cánh mình bị vấy bẩn bởi bóng đen của địa ngục.
Nhưng anh với tôi là con thiêu thân liều lĩnh và đáng thương, dù biết khi lao vào lửa chỉ có đường chết vậy mà vẫn chẳng mảy may nghĩ ngợi. Có phải đó là sự bốc đồng của tình yêu hay là chính vì nó là con đường duy nhất chúng ta có thể chọn lựa?
—oOo—
Mùa hè năm kế tiếp, HoSeok rời thành phố anh đang sinh sống, đến nơi này thăm tôi. Anh chuẩn bị cần câu dạy tôi cách câu cá, HoSeok còn đưa tôi đi loanh hoanh khắp nơi trong cánh đồng ấy.
Đó là lần đầu tiên trong suốt thời gian ở đây tôi cảm thấy nơi này thật đẹp, không hoang tàn như lúc mới đặt chân đến. Tôi lại nghiệm ra một điều, thế giới này vốn không có nơi nào là địa ngục cả, chỉ vì người khác luôn tham vọng một thứ gì đó thật tốt đẹp nên thiên đường của họ ở rất xa, còn tôi...chỉ cần có anh là đủ. Vì một lẽ khác, nơi nào có anh thì ở đó chính là thiên đường.
Tôi đã trải qua một mùa hè như thế nhưng đồng thời tôi cũng phải chấp nhận hiện thực bản thân mình đã đi đến giới hạn cuộc đời. Suốt khoảng thời gian anh quay về thành phố tôi đã phải gồng mình hứng chịu từng đợt xạ trị nhưng không mang lại kết quả gì, thân thể tôi ngày một gầy đi đến độ gân xanh hằn lên cả hai cánh tay. Đôi mắt càng trũng sâu và thâm quầng vì những đêm mất ngủ bởi cơn đau như muốn đào sâu vào mình.
Rồi đến một ngày tôi không thể nhìn thấy được nữa. Khoảnh khắc đó tôi lặng lẽ rơi nước mắt, thì ra để nhìn thấy người mình yêu lại khó khăn, xa xỉ đến vậy.
—oOo—
Mùa đông HoSeok lại đến thăm tôi, anh chỉ ôn nhu gọi "Yuju" lại tiến đến vùi tôi vào lồng ngực, bàn tay anh vuốt ve mái tóc rối bù của tôi, hôn lên hai gò má gầy trơ xương.
_ "Anh yêu em"
HoSeok đã nói yêu tôi khi anh ôm tôi ngồi dưới gốc cây cổ thụ nơi chúng tôi đã từng gặp nhau. Tôi hơi nhón người vuốt ve gương mặt anh, bàn tay men theo từng đường nét trên mặt HoSeok như để nhắc nhở bản thân dù trải qua bao số kiếp cũng không được quên nó.
—oOo—
Yuju chợt thấy cơ thể mình vô cùng dễ chịu, cô lại nở nụ cười như cái lần anh nói muốn làm bạn với mình, người Yuju không còn cảm nhận được đau đớn đang dày vò mà thay vào đó là hơi ấm của HoSeok đang quấn lấy cô.
Cô gái ấy dựa vào vai người kia, khẽ khép lại hàng mi mỏng manh, hơi thở chậm dần rồi theo cơn gió hòa vào nhau đến tan biến.
HoSeok vỗ nhẹ vào lưng Yuju dỗ dành cô vào một giấc ngủ, một cơn mê mà anh không bao giờ có thể đi vào. Gió từ mặt sông lùa vào lau khô mảng khô khốc trên gò má.
—oOo—
Đến cuối cùng tôi cũng được đặt chân vào thiên đường, nhưng khi ấy tôi không còn cảm thấy nó đẹp đẽ và hạnh phúc như trong tưởng tượng. Giây phút đó, tôi chỉ ao ước có thể trở về nơi cánh đồng hoang kia, sống lại những kí ức cùng người.
Một miền kí ức mang tên Jung HoSeok.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top