Chương 1:Một Đêm Tận Tình
Trời rạng sáng, đứng ở trước cửa quán rượu tương đối nổi danh trong thành phố, tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đẩy cửa đi vào. Quán rượu này sở dĩ nổi danh như vậy là bởi vì ở trong đó có tỷ lệ thành công hưởng thụ một đêm tình cực kì cao, mà thời gian này còn xuất hiện rất nhiều cô gái chàng trai quanh đây luôn chỉ nghĩ đơn giản đến một cuộc gặp gỡ, chơi đùa một chút câu dẫn người ta, người ta câu dẫn lại mình, sau đó hừng sáng nói chia tay là xong, chẳng cần chịu trách nhiệm, anh tình tôi nguyện thực hiện trò chơi màu hồng phấn này cơ mà.
Tôi tới nơi này, rất rõ ràng, chính là nghĩ đến một cuộc gặp gỡ tươi đẹp, vui đùa một chút rồi có một đêm tình.
Đừng xem tôi đây như loại rộng rãi, thật ra tôi là vi phạm lần đầu nha, ở chỗ này hai mươi lăm năm nhưng bên trong vẫn duy trì tiêu chuẩn quai bảo bảo* như cũ, dĩ nhiên, tôi chỉ có tư tưởng mở mang nhưng thân thể lại bảo thủ. Song hôm nay là ngày tôi tròn hai mươi lăm tuổi, tôi quyết định để cho thân thể cũng mở ra một lần, mà đàn ông chính là món quà sinh nhật tối nay tôi muốn tự tặng cho mình!
(*tiêu chuẩn quai bảo bảo: theo mình hiểu là tư tưởng trái ngược với lớp trẻ hiện tại, giữ gìn, thủ tiết)
Thật ra thì tôi có thể có được giác ngộ như thế này thực không dễ, hoàn toàn là do bị đả kích cùng bức bách mà thành. Sự thật thì, liên tục nhận được năm câu “em là người tốt”, không nói thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác nguyên nhân bọn họ chia tay lại chết tiệt như nhau, đại loại là em làm cho người ta có cảm giác như Thánh mẫu, cho nên không có cách nào tìm hiểu sâu hơn được!
Hừ! Chẳng lẽ bọn họ cho là khí chất Thánh mẫu người đàn bà nào cũng có thể có sao? Đường hoàng nói xong như thế rồi chia tay, kì thực chính là trách tôi không theo chân bọn họ lên giường, chẳng lẽ có qui định một khi nói chuyện yêu đương thì phải lập tức lên giường sao?
Cho nên tôi mới tức giận mà muốn đi tìm cuộc tình một đêm, tuy biết là có chút vô lý nhưng vẫn cứ cứng đầu xuất hiện ở nơi đây, có lẽ bởi vì thấy trên phim truyền hình nói đến chuyện này nhiều quá nên cái ý niệm to gan ấy mới quanh quẩn trong đầu không chịu rời đi, thiên thời địa lợi nhân hòa, tư tưởng lập tức hóa hành động.
Trong quán rượu ánh đèn mất hồn, mờ mờ ảo ảo, không có cách nào nhìn rõ lẫn nhau nhưng lại gia tăng cảm giác thần bí trong lòng mỗi người. Âm hưởng đi kèm rất cao hứng, tiếng tuy lớn mà không chói tai, hơn nữa nếu hai người muốn nói chuyện với nhau thì phải gần sát lại, cử động trở nên rất trêu chọc.
Lần đầu tiên vào quầy rượu tôi không thể thích ứng kịp, đầu tiên là âm nhạc điếc tai nhức óc khiến tôi có chút nhức đầu, tiếp đó lại là ngọn đèn mờ ảo làm tôi hoa mắt. Đợi một chút để bản thân quen dần, tôi phát hiện trong quán rượu có thật nhiều nam nữ, bọn họ hoặc nam một bàn, hoặc nữ một bàn, hoặc nam nam nữ nữ một bàn. Các cô gái cười thật quyến rũ chờ cánh đàn ông đến mời uống rượu, những người đàn ông vẻ mặt tiêu sái ôm lấy các cô gái khiêu vũ, thỉnh thoảng thân thể quấn quanh, thân mật cắn lỗ tai, cho tôi xem đủ những cảnh khiến mặt đỏ tim đập không ngừng.
Ánh mắt của tôi từ trong sàn nhảy nam nữ chuyển dời đến những cô gái khác đứng ở trước bàn tròn uống rượu, các cô ấy đều trẻ trung diễm lệ, vóc người quyến rũ, ăn mặc mát mẻ vô cùng, so với đám người lớn mật ấy, tôi cúi đầu xem một chút trang phục và đạo cụ của mình: quần jean bảy phần, sơ mi tay ngắn, cổ tròn, giầy cứng, mặt mộc (ý không trang điểm, khuôn mặt vốn có), căn bản là không có cách nào so sánh được nha. Mặc dù vóc người của tôi khá ổn nhưng quá mức kín cổng cao tường thế này, không lộ ra thì làm sao người khác biết được, vì thế tôi quay qua quay lại ngó bọn họ thêm một chút, thầm mắng chính mình sao không trang điểm thay quần áo rồi mới đến đây chứ?
Bồi bàn dẫn tôi đến quầy bar trong góc, cũng hảo tâm giúp tôi chọn một ly rượu chắc khoảng mười độ và có ga. Nhìn cử động của anh, tôi giống như là cô gái giữ gìn thủ tiết đè nén quá lâu, chỉ đến xem mà không chơi vậy. T mặc dù bất đắc dĩ nhưng vẫn là ngồi đàng hoàng ở trong giác, bởi vì không có cách nào để ra tay, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngầm quan sát, quan sát người đàn ông may mắn sắp trở thành quà sinh nhật của mình.
Tôi dựa vào vách tường, uống rượu có ga, đem mình hoàn toàn ẩn thân mờ mờ ở trong góc, con ngươi linh hoạt di động, đánh giá những người đàn ông trong quán rượu. Bởi vì tính chất có quan hệ đến quầy rượu nên đàn ông tới đây đều rất có tố chất, trên căn bản đối với bạn gái hành động mập mờ cũng là có điểm đến điểm dừng, phong lưu mà không hạ lưu.
Nhìn xung quanh quầy rượu mấy lần, tôi phát hiện trên cản bản nam nhân đều là tự mình tìm đến con mồi, duy chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi yên trong góc uống rượu có ga là giống với tôi, anh tựa hồ đem phụ nữ nơi đây cự tuyệt, so với tôi càng giống là cuộc sống thực tế, chỉ nhìn chứ không đùa người.
Rất nhanh tôi liền quyết định anh chính là người đàn ông may mắn, bởi vì khó tiếp cận, cho nên sạch sẽ, mà cũng bởi vì khó tiếp cận, cho nên tôi cần dũng khí.
Tôi gọi người pha rượu tới, chỉ vài loại rượu mạnh, tính toán đến việc mượn rượu để có thêm can đảm.
Nhờ phúc của “Conan”, tôi cũng nói ra được tên của vài loại rượu: Karl, Sherry, Tequilla, Vodka, Vermouth, Calvados, Bourbon, Chianti, Korn, Whisky….*
Người pha rượu nhìn tôi bằng vẻ mặt không đồng ý, chết sống cũng không chịu giúp, từ ánh mắt trách cứ của anh thì xem ra, tựa hồ người này ngộ nhận đem tôi trở thành trẻ vị thành niên ah.
Được rồi, tôi thừa nhận là mình thoạt nhìn trông tương đối trẻ, nhưng là, chẳng lẽ tôi lại không được uống rượu mạnh chỉ vì thế sao? Cuối cùng tôi khuyên can mãi, thiếu chút nữa phải đem cả chứng minh nhân dân ra ngoài, người pha rượu này mới vạn phần không tình nguyện đưa cho tôi một chén rượu chẳng rõ tên.
Bời vì tôi tự nhận mình tửu lượng rất tốt, cho nên mới lựa chọn rượu mạnh, mà thứ rượu không biết tên này xem ra đích thực rất mạnh, một chén vừa xuống bụng, tôi liền cảm thấy có chút nóng, ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi nhìn một chút rồi chuyển hướng sang người pha rượu, anh chẳng phải là không tình nguyện giúp tôi lấy rượu mạnh.
hít sâu một hơi, rời khỏi quầy bar,ặm đầu óc choáng váng nhưng cước bộ vẫn coi như vững vàng, vòng qua những vị khách khác mà hướng người đàn ông trong góc đi tới.
Tôi đứng trước mặt người đàn ông, chống lại ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, không giải thích nổi của anh. Tôi nuốt từng ngụm nước bọt, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn về phía trước vài giây rồi đột nhiên đem mặt chuyển hướng anh, thân người cũng nhích tới gần.
Đúng lúc tôi sắp chạm vào anh thì đột nhiên tên đó lại trốn tránh né đi, ý định cự tuyệt rất rõ ràng. Tôi mấp máy môi, ánh mắt chìm chìm, không ngừng tính toán trong đầu rồi tiếp tục ngang nhiên xông qua, đem miệng gần sát lỗ tai của anh, không nhìn đến thân thể dần trở nên cứng ngắc kia mà cứ lớn tiếng nói: “Tôi và anh là cùng một loại người mà!”
Nói xong câu đó tôi đột nhiên cảm thấy có chút không giải thích được, chính bản thân cũng không biết nên nói thêm gì nữa.
Ngoài dự tính, anh đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có khiếp sợ, giãy dụa, suy tư cùng rất nhiều vẻ mặt khác lạ.
Không kịp phản ứng, anh đột nhiên cầm chặt tay tôi kéo đi, nhanh chóng mang ra khỏi quầy rượu.
Trên đường về, ngồi ở ghế xe, tôi đột nhiên có chút khiếp đảm, cũng có chút không thể tin được sự can đảm của mình. Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, phát hiện anh ta hóa ra chẳng phải là cực phẩm bình thường, vốn là dưới ngọn đèn mờ ảo ở quán bar đã thấy anh không tệ, không nghĩ tới lại tuấn mĩ như vậy. Tôi nhìn sống mũi cao thẳng của anh mà cười khúc khích, không nghĩ là vận khí của mình lại tốt như vậy nha, chọn bừa cũng trúng được một cực phẩm.
Quả nhiên là ở nơi nào tìm được kẻ nấy, haha.
Đã rạng sáng, cho dù xe cộ không có nhiều, nhưng hễ gặp đèn đỏ là anh rất tuân thủ qui tắc giao thông mà dừng lại. Tôi vẫn như cũ ngây ngốc nhìn anh, đột nhiên, anh xoay người tiến tới gần, hôn lên đôi môi anh đào của tôi.
Mặc dù đây không phải là nụ hôn đầu tiên, nhưng là nụ hôn này so với trước kia có chút khác, nó tràn ngập lửa nóng cùng kích tình. Tôi không nhắm mắt lại, nhìn vào hai đôi mắt vẫn mở to của anh, phát hiện trong đó có chút không dám tin, vui mừng khó quên đầy kì lạ.
Đèn xanh sáng lên, anh rời khỏi môi của tôi, một lần nữa lái xe đi tiếp, tôi thì đỏ bừng mặt ngồi ở ghế bên cạnh, cảm giác đại não càng thêm choáng váng, không biết là vì ly rượu mạnh hay là do nụ hôn nóng bỏng ban nãy tạo thành.
Đến lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường, anh thì mở ra hai chân ngồi chồm hỗm trên người ta cởi quần áo.
Trong phòng không có mở đèn, mượn ánh trăng, tôi phát hiện thân hình của anh thật đúng là không tầm thường, mặc dù thoạt nhìn gầy yếu nhưng kì thực bền chắc ôm trọn, tôi không nhịn được nuốt nuốt nước miếng lần nữa, phát giác đầu óc mình càng thêm hỗn độn .
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ sự vuốt ve của anh.
Anh hôn lên trán của tôi, mắt, mũi, cuối cùng đi tới môi, cho tôi một nụ hôn triền miên mật ngọt. Tay của anh cũng không có dừng lại, bắt đầu cởi quần áo tôi, đến lúc anh bắt đầu cởi đến chiếc quần jean, tôi đột nhiên nhớ được điều gì, vội vàng giãy dụa đẩy anh ra, dưới ánh mắt nghi hoặc không giải thích được của anh mà đỏ mặt lấy một thứ từ trong túi quần đưa cho anh. Anh nhìn bao ngừa thai trong tay tôi cười gợi cảm một tiếng, cầm lấy đặt bên gối rồi tiếp tục đem tôi áp dưới thân thể mình vừa hôn vừa vuốt ve.
Đôi môi nóng ướt của anh chuyển dần xuống cổ, vừa mút vừa cắn, làm cho tôi có cảm giác thoải mái mà khó chịu, tiếp đó bờ môi lại di xuống trước ngực tôi, vừa thưởng thức vừa lấy tay xoa nhẹ. Tôi bị khoái cảm xa lạ kia làm cho không nhịn được mà phát ra từng trận rên rỉ.
Anh chen vào giữa hai chân của tôi, để cho thân thể hai người ma sát, tay của anh đốt lửa từng nơi trên người ta, khiến hai cỗ lửa nóng đụng chạm càng thêm cháy bỏng. Tôi ý thức mơ hồ nhắm hai mắt hưởng thụ khoái cảm mà anh mang đến, đột nhiên phát giác thân thể của anh rời khỏi mình. Tôi mở mắt nhìn, thì ra là anh đang mang bao.Tôi đỏ mặt, mắt nhìn thẳng ngó chừng lồng ngực của anh, đột nhiên phát hiện lồng ngực kia cách tôi càng ngày càng gần, a, anh vừa hướng tôi đè xuống.
Hai tay tôi nắm chặt chăn đơn, mắt nhắm lại chờ dấu hiệu của sự đau đớn, anh bắt đầu động thân, ah, thật TMD* đau ah.
(*từ chửi tục+_+)
Tôi không nhịn được nhăn lại hai hàng lông mày, đợi chờ đau đớn biến thành khoái cảm, nhưng ngoài dự liệu của tôi, anh không có ngay lập tức bắt đầu chuyển động pít-tông, mà là yên lặng bất động, cũng không có hôn tôi.
Tôi thừa nhận vào giờ khắc này mình rất cảm kích anh, cho nên đợi sau khi đau đớn lui dần, tôi chủ động hôn lên môi của anh, đong đưa cái eo, để cho cả hai cùng hưởng thụ khoái cảm đến tận cùng.
Tiếp sau đó, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng mình rên rỉ, tiếng anh thở dốc, âm thanh của hai thân thể va chạm lẫn nhau cùng với tiếng rung lắc của chiếc giường.
Một giây trước khi dần mất đi ý thức, tôi như cũ nhắc nhở mình: Hạo Thạc a Hạo Thạc, ngươi nhớ phải rời đi trước khi hừng sáng nha!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top