#7

"Anh phải đi làm, ở nhà em phải ngoan, biết không?" Cừu mẹ Park nhắc đi nhắc lại cho đến khi bé cừu non gật đầu như giã tỏi mới thôi.Mấy hôm ở cùng nhau rồi mà cậu vẫn không bớt lo lắng. Hai hôm vừa qua cậu đều cố gắng về sớm, thậm chí còn tranh thủ thời gian đi tuần để kiểm tra nhà. Tên nhóc này nếu không bảo sẽ quên ăn, không nhắc sẽ quên ngủ, cả ngày ngồi yên một chỗ cũng không chán. 

"Chiều anh sẽ về nhanh nhất có thể, trong lúc anh đi em có thể chơi ở phòng khách hoặc lên phòng đọc sách cũng được."

"Em có thể tùy ý sử dụng bất kỳ thứ gì trong phòng đọc sách, em hiểu không?" Jimin lần nữa nhấn mạnh.

Jungkook hoàn toàn nghe theo lời cậu nói, dù muốn bám lấy cậu cũng không nì nèo làm nũng. Jimin cảm thấy may mắn vì y đã không làm như vậy. Cậu đã mường tượng trước tình cảnh mình, một cảnh sát viên, trở nên mềm nhũn như thạch trước cậu nhóc 18 tuổi này rồi.

Kiểm tra lại chắc chắn những món ăn đã được làm sẵn cất trong hộp kín để vào tủ lạnh. Jimin cảm thấy mình sắp đổi thành nghề bảo mẫu được rồi.

"Kookie, anh đi đây."

"...."Jungkook đứng im như pho tượng.

"Kookie, lần tới khi anh hay bất kì ai rời khỏi nhà, em phải nhớ nói tạm biệt, biết không?"

"Jiminie hyung, tạm biệt." Y ngoan ngoãn đáp lại.

"Ngoan." Jimin cười híp cả đôi mắt lại thành đường chỉ đáng yêu, cũng nhận ra là mình đã nhấn nhá khá lâu rồi. Nhìn cái tai đang cụp của người nọ, không biết tại sao cậu lại nổi hứng rướn người, hôn lên cái trán trơn nhẵn. "Anh sẽ về sớm, cứ tự do khám phá những thứ em muốn trong nhà nhé."

Sau đó...đương nhiên là Jimin nhanh chóng bỏ chạy, cái đuôi xù bông lên vẫy trái phải vừa hưng phấn vừa hoảng loạn. Cậu...cậu cư nhiên vừa mới "ra tay" với trẻ nhỏ nha!

Jungkook vẫn cứ đứng trước cửa như trời trồng. Y không có phản ứng nhiều như vậy, trong lòng lại rất hưởng thụ cảm giác như có dòng điện chạy qua tim tê rần. Vừa rồi...là cái gì vậy nhỉ? Y không nhớ hành động kia tên gọi là gì, cũng không nhớ xem đã thấy hành động kia từ lúc nào. Đã rất lâu, rất lâu...y thấy trong mơ.

Y thích cái cảm giác kia, rất...rất...ấm áp, rất thân thiện, giống như...giống như...mình là tất cả của anh ấy...Jungkook chẳng thể diễn tả cảm giác đó bằng vốn từ nghèo nàn của mình. Tự do..anh ấy bảo tự do là sao ta?  Y cảm thấy mọi thứ trên thế giới này thật khó hiểu và thú vị. Như cái thứ mát lạnh chứa toàn đồ ăn kia, hay là cái hộp đen chiếu ra rất nhiều hình ảnh màu sắc. Bản năng của y cho y biết tất cả những thứ này y đã đều biết qua rồi, nhưng lại bị khuyết thiếu thông tin như tên gọi hay chức năng của chúng.

Cứ y như bị vô tình xóa đi vậy.

Jungkook thờ thẫn đứng trước cửa, không biết nên làm cái gì. Cái thứ gọi là nhà này không hiểu sao có điểm thật trống vắng. Y mò vào trong túi, lôi ra một tờ giấy vẫn còn thoang thảng mùi hormone ngọt ngào. Kể từ khi biết được Jungkook có khả năng đọc Jimin đã ghi lại chi tiết những thứ y cần biết vào tờ giấy này, thậm chí còn ghi nhắc nhở đầy đủ vào giờ nào thì nên ngủ nên ăn. Đương nhiên, cậu dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất.

Đã lâu không tự quyết định việc mình làm, Jungkook máy móc làm theo hướng dẫn kia. Ngồi xem ti vi, đến đúng giờ thì ăn, đúng giờ thì đi ngủ, đúng giờ lại dậy đi đến phòng đọc sách, cứng ngắc như một con robot. Đến đây thì chẳng có chỉ dẫn gì cả.

Jungkook nhìn quanh căn phòng nhỏ xinh, bên góc có cái đàn dương cầm, phía trên trang trí bằng thú bông xinh xắn. Tủ sách bên trái được để gần như đầy kín, ngăn nắp gọn gàng. Từ tiểu thuyết, truyện cổ tích, trinh thám lãng mạn hay kinh dị, từ điển hay bách khoa toàn thư cái gì cũng có đầy đủ. Đây đều là những thứ Jimin gìn giữ từ lúc nhỏ cho tới giờ.

Jungkook dè dặt khẩy khẩy quyển sách, bạo dạn lấy xuống một cuốn. Sau đó, cả một thời gian dài y đắm chìm vào những trang sách. Y xem mê mệt hết từ cuốn này đến cuốn khác, để bày loạn trên sàn, cho đến khi lấy được một cuốn albumn ảnh.

Trong hình một bóng dáng mềm mại đứng thẳng người vô cùng tự tin và thanh tĩnh bên cạnh ba mẹ. Khuôn mặt nom non nớt của cậu có vài phần lớn trước tuổi, giống như đã trải qua không ít sự đời. Ngược lại, những bức ảnh tươi tắn bên cạnh lại khéo léo che khuất ánh nhìn ấy. Vẻ đẹp của Jimin trông vừa gần gũi vừa ấm áp bên cạnh bạn bè, đó là cái vỏ mỏng manh đem cái mê hoặc bí ẩn của cậu bao sâu vào trong.

Ngón tay y khẽ miết qua khuôn mặt tươi cười ấy, nhìn đến mê mẩn.

"Jiminie..." Jungkook mỉm cười. Y cũng muốn đáp lại anh như sáng ngày hôm nay, cũng muốn...cho anh biết, anh ấy là tất cả của mình. "Của em..."

________________

Cả một ngày nay Jimin trông cứ như đang ngơ ngẩn trên mây. Hwoangsoo cảm thấy kì lạ, bé Haeri thấy kì lạ, Seokjin cũng cảm thấy là lạ nhưng chung quy chẳng ai tới nhắc nhở cả. Cái mặt mơ màng này của tiểu trưởng dễ thương chết mất! Hết phụng phịu lại thở dài.

"Seokjin tiên sinh, hôm nay đội trưởng cứ là lạ làm sao ấy? Anh ý có partner rồi à." Gã đầy mặt hiếu kì.

"Lạ cái gì mà lạ, chú chưa thấy ai đang 'fall in love' à."

"Bọn em từ trước đến giờ chỉ thấy anh ý tươi cười thôi. Cười lúc đi tuần, cười dịu dàng với người già và trẻ nhỏ, cười lúc quật ngã bọn em trên sàn đấu, vậy thôi đấy. Mấy đứa bọn em ai chả biết lúc anh ý không cười là có đứa chết thảm đâu."

"Có làm sao chứ, kệ đi, đứa nào mới yêu cũng lớ ngớ thế." Jin không hề quan tâm húp trà nóng.

"Hyung à đừng có nói như thể anh không như thế trước mặt Yoongi hyung." Jimin bĩu môi. Đàn anh vai rộng trông ngầu và điềm tĩnh vậy thôi, bên cạnh Yoongi hyung cứ như con nai con hưng phấn nhảy choai choai xung quanh.

"Tch-" Seokjin bực mình tặc lưỡi một cái.

"Hyung, em về đây. Hwoangsoo, nhớ lời tôi dặn rồi đấy."

"Rõ!" Hwoangsoo nghiêm chỉnh đứng chào kiểu quân đội.

Jimin sau khi thay ra đồng phục liền khoác áo khoác nhanh chóng trở về nhà. Trên tay còn cầm một đống tài liệu, đây là việc cậu phải làm vào buổi tối để được về nhà sớm. Dạo gần đây cảm giác có người đợi mình ở nhà đã nhanh chóng trở nên quen thuộc. Cậu không nghĩ rằng về nhà lại là một điều hồi hộp đến vậy.

"Kook ah!"

Vừa mới mở cửa ra đã thấy bóng dáng y đứng trước cửa, mềm mại trầm lắng gọi một tiếng Jiminie hyung, mừng anh về nhà'. Jimin còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã cảm thấy một vòng tay ấm áp cứng rắn bao lấy mình thật chặt.

"Jung...Jungkook?" Hai tai cậu hồi hộp giật giật. "Ngày hôm nay em đã làm gì rồi, kể cho anh nghe xem."

Jungkook phẩy phẩy cái tai, răm rắm thuật lại quá trình cả một ngày quanh quẩn trong nhà. Hôm nay y có một tiến bộ lớn, ít nhất cũng đã đọc thêm không ít sách, vốn từ cũng rộng mở hơn. Nếu Jungkook đọc hiểu được những câu truyện cổ tích đơn giản rồi, dần dần sau này cậu cũng có thể cùng y đọc những thứ phức tạp hơn, rồi dạy y dùng máy tính, mức độ tiếp nhận thông tin so với sách còn nhanh hơn nhiều.

Chính là Jimin không nghĩ tới, Jungkook chỉ đọc sách thôi cũng đã học được rất nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn. Tỉ lệ thú của y cao đến mức đáng sợ, nó giúp y tối ưu hóa các chức năng của bộ não chứ không giống như người thường chỉ có thể dùng được mấy %. Sở dĩ y trông vẫn ngây ngô như vậy chính là vì phát hiện ra, cậu đối với bộ mặt đó phi thường mềm yếu.

Được Jimin quan tâm cưng nựng vô cùng tốt, và y biết làm bộ mặt nào để cậu đối với y như vậy.

Thế nhưng á, Jimin bây giờ vẫn nghĩ rằng mình đã đạt được thành tựu vô cùng lớn, vui mừng không thôi. Có lẽ cậu sẽ không phải nói chuyện một mình suốt một buổi nữa khi Jungkook đã bắt đầu nói nhiều hơn rồi. Con mèo nào đó vẫn chẳng để ý thấy con thỏ kia có thể 'nguy hiểm' đến mức nào.

"Tới phòng ăn, tối nay anh làm món thịt nướng mà em thích nhé?"

"Hyung tốt nhất!"

Đôi mắt của con thỏ đói kia sáng như sao, nhấp nháy như đèn xe lớn, hớn hở không chịu nổi.

Ngày hôm nay Jimin chuẩn bị cực kì nhiều thứ mà y thích ăn. Tuy ở với nhau chưa tròn bốn ngày nhưng mọi việc đối với y cậu vô cùng để ý cũng như nhận ra, khẩu vị của hai người chẳng khác là bao. Thật là một điểm tốt, cậu còn đang muốn vỗ cho y mềm mại trắng trẻo đâu.

Jimin nhìn con thỏ đang thỏa mãn liếm môi kia, lại nhìn xuống cái vòng cổ đen vẫn khóa trên cổ y, hít một hơi thật sâu quyết tâm.

"Jungkook ah, xuôi bụng một chút rồi chúng mình đi tắm nhé. Anh bật bình nước nóng rồi." Đó, cái con thỏ kia lại giật mình. Rõ ràng trong mắt có chút chần chừ mà không dám nói, ép mình đi theo cậu lên tầng hai.

"Jungkook à, lại đây." Jimin vẫy tay, và y chậm chạp đi tới.

Trong mắt Jimin đều là không nỡ, nhưng cuối cùng, vẫn là phải quyết tâm. Tay cậu thoát áo, trong lúc đó y cũng tự giác bỏ xuống quần dài. Lúc cậu đưa tay đặt lên xương quai xanh của y, hệt như những lần trước y ngăn cản bàn tay cậu lại.

"Jimine...đừng..."

Chiếc vòng này là giới hạn cuối cùng che giấu nỗi ám ảnh của y, là điểm trí mạng y không muốn ai động tới. Tường trắng, bình ống xanh đỏ, roi vọt và máu. Y không động cũng không muốn nghĩ tới nó, lại càng không muốn bị cậu phát hiện ra.

"Jungkook à...em có tin tưởng anh không?" Jimin quyết tâm nhìn thẳng vào mắt y, hai tay giơ lên áp hai bên gò má đã có chút thịt. Bàn tay y đang run rẩy dữ dội, lan đến toàn thân. Cậu cứ nghĩ chỉ cần hormone an thần, một mái ấm an toàn đối với y đã là đủ, nhưng không. Nỗi sợ của y vẫn còn đó, chui lủi trong một góc tối tâm hồn, nếu không nhổ ra y vẫn sẽ mãi sợ hãi thu mình như vậy. "Tin anh, được không?"

Nhìn đôi mắt tối tăm của y, mắt và mũi của jimin cũng đã hồng hết lên rồi.

Jungkook chìm đắm trong ánh nhìn của cậu một hồi lâu, lấy vào một hơi lớn như để lấy dũng khí mới chậm rãi gật đầu. 

____________________
Jungkook có henna JM trên ngón nhẫn là sao nha, mới nghỉ hơn tháng mà hai oppa đã "bay đến Laguna" trăng mật rồi hử. 🥺🥺🥺

Vậy là từ nay không được đường đường chính chính nhìn chằm chằm vào đường cong của Jeon Jimin đâu nha các má, người ta đánh quyền sở hữu rồi đấy 😤😤😤🐣🐣🐣🐇🐇🐇

|230919|

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top