Taehyung 💜(1) : Thích thầm

Tôi tên t/b, tôi là một nữ sinh bình thường ở cái trường toàn là những con người tiểu thư quyền quý và thiếu gia, cậu ấm của những tập đoàn có tên tuổi lớn. Tôi cũng là một trong số đó, nhưng tôi vốn không muốn gây sự chú ý, hay là trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn nên tôi luôn sống khép kín, làm quen với một, hai người bạn tốt và ăn ngủ đi học bình thường. Thậm chí những người nhớ được tên của tôi ở trường nhiều nhất là tỉ lệ 2/100. Đấy, tôi là người mờ nhạt như thế đấy, nhưng tôi thích cuộc sống như hiện giờ, thật là an nhàn, tự do biết bao. Nhưng cho đến một ngày, người ấy xuất hiện và thay đổi cuộc sống nhàm chán vô vị này của tôi...

-"Các em chú ý!"-Tiếng đập bàn của giáo viên chủ nhiệm khiến cả lớp yên vị và ngồi im răm rắp. Tôi đang ngồi vẽ vời lung tung, chẳng để ý là mấy.

-"Vào đi em!"

-"Chào, tôi là Kim Taehyung! Xin được mọi người giúp đỡ."

Giọng nói trầm ấm ấy, như làm tan chảy trái tim tôi, sự chú ý của tôi đã dồn vào chủ nhân giọng nói ấy. Tôi ngước nhìn lên, là một cậu con trai trông thật là đẹp, cậu ấy đẹp như tượng tạc vậy, ngũ quan đều hài hòa với nhau tạo nên một gương mặt đầy đường nét hoàn hảo. Tôi nhìn không rời mắt, nước miếng như muốn chảy ra, phải chùi đi chùi lại mấy lần.

-"Em cao như thế này...ngồi ở cuối lớp nhé! Được không?"

-"Vâng."

Tiếc quá, không giống như phim ngôn tình mà tôi xem chút nào, cậu ấy đi lướt qua tôi như một cơn gió và ngồi kế hoa khôi của lớp cũng như của trường tôi. Haizz, vốn dĩ tôi không có cửa, chỉ có thể trách mình lùn làm gì để phải ngồi ở bàn đầu.

Cậu ấy quay sang nhìn bạn cùng bàn, Park Minjo, và cười nhẹ, tặng cho cô ấy một thanh sôcôla và nói:

-"Lâu rồi không gặp, Minjo!"

Cô bạn ấy bất ngờ nhìn Taehyung, khó xử nhìn cả lớp rồi đưa tay nhận lấy.

-"Cảm ơn cậu."

Đúng là nữ chính ngôn tình có khác, đẹp, học giỏi, nhà giàu, đào hoa,... Tôi vốn dĩ đã bị loại ngay từ vòng gửi xe.

Từ ngày hôm đó, tôi đã hiểu cảm giác thiếu nữ rung động. Tôi luôn lén nhìn Taehyung khi có thể, luôn để thư tình biết rằng cậu ấy sẽ không đọc bên dưới ngăn bàn cùng những món ăn vặt, lén lút chụp hình cậu ấy, xem cậu ấy chơi bóng rổ,... Mọi thứ về cậu ấy, tôi đều soi và điều tra không sót cái nào. Tên Kim Taehyung, 18 tuổi..à cái đó thì cả trường ai cũng biết. Cậu ấy cung Ma Kết, con trai của một tài phiệt giàu có, có một cậu em trai 16 tuổi đang học cùng trường với chúng tôi, cậu bé đó rất dễ thương, tôi đã làm quen được và moi hết bí mật của Taehyung. Cậu ấy thích ăn Hamburger, không uống được rượu chỉ thích uống Coca, tính cách hơi "dị" khi ở với người thân thiết và lạnh lùng khó gần với những người mới gặp, và đặc biệt là...thích Park Minjo.

Nghĩ tới đây, mặt mày tôi lại ủ rũ. Học cùng lớp với Taehyung, chính là điều mà tôi cảm thấy may mắn nhất, nhưng cũng là con dao hai lưỡi đối với tôi. Là bạn học, cậu ấy đã chuyển đến đây được ba tháng rồi, nhưng đến một câu chào hỏi tôi cũng không thể nói được với cậu ấy. Một phần là vì tôi nhút nhát, một phần là cậu ấy thường chỉ để tâm đến những thứ mà mình thực sự quan tâm, không muốn phải gặp phiền phức với những người không quen.

Suốt ba tháng ấy, tôi cũng chỉ là một trong những nữ sinh trong trường thích thầm cậu ấy một cách vô vọng. Cả trường này, ai mà chẳng biết người Taehyung luôn theo đuổi trước giờ là Park Minjo đâu chứ. Tôi chẳng qua chỉ là một người học cùng lớp, hít thở chung một bầu không khí với cậu ấy mà thôi, nhưng điều đó tôi lại cảm thấy may mắn. Không biết tại sao, nhưng có lẽ là vì thích nên những gì liên quan tới người ấy thì mình đều cảm thấy thích và may mắn chăng?

Hôm nay, tôi lại tiếp tục đi theo sau cậu ấy để về nhà. Có điều gì may mắn hơn khi người mình thích đi bộ về cùng đường với mình đâu chứ. Taehyung biết tôi đi sau cậu ấy nhưng có lẽ cũng biết là vì nhà cùng đường nên chẳng để ý là bao. Tôi luôn nhìn bóng lưng của cậu ấy và bất giác mỉm cười, nếu tôi được dựa đầu vào bờ vai rắn chắc ấy thì sao nhỉ? Há há chắc phê dữ lắm! Thôi thôi bình tĩnh đi nào t/b, liêm sỉ của mày đâu, tỉnh dậy đi!

-"Chị t/b! Đợi em!"

Là em trai của Taehyung, cậu bé ấy hấp hối vậy tay đuổi theo chạy đến chỗ tôi. Dừng lại thở hổn hển.

-"Có chuyện gì sao Taehwang?"-Tôi đột ngột dừng chân đứng lại nhìn Taehwang đang thở gấp. Taehyung cậu ấy đi khuất bóng mất tiêu rồi, tiếc quá.

-"Chị à, em muốn hỏi, em có nên tỏ tình chị Minjo không? Ngay ngày hôm sau?"

-"What???"-Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, sao có thể? Tôi vịn lấy vai của Taehwang và hỏi lại.

-"Taehwang, em thích Minjo sao?"

-"Vâng, có gì sao ạ?"

Không lẽ cậu bé không biết Minjo chính là người mà anh trai mình đang theo đuổi, là bạn thân thời thuở nhỏ, là mối tình đầu tiên của Taehyung sao?

-"Em chắc chứ? Là Minjo học cùng lớp với lớp chị sao? Hay là trùng tên?"

-"Là chị Minjo học cùng lớp với chị đấy!"

-"Nhưng...anh trai em..."

-"Em biết mà, nên em mới vội chạy tìm chị để hỏi này."-Taehwang cắt ngang lời nói của tôi. Em ấy biết, rằng người em ấy thích cũng là người con gái mà anh trai em ấy yêu. Làm sao đây? Sao lại tìm tôi chứ?

-"Taehwang à, chị không nghĩ mình là người thích hợp để đưa ra lựa chọn cho em đâu. Em nên tự mình quyết định thì hơn, dù sao chuyện này chị cũng không có kinh nghiệm là mấy đâu."-Tôi gãi đầu áy náy, nếu tôi khuyên em ấy nên chạy đi tỏ tình, chẳng khác gì tôi là đứa hám tình và phá hoại tình anh em của người khác. Còn nếu tôi nói em ấy không nên đi thì chẳng phải sẽ khiến em ấy hụt hẫng và tiếc nuối vì điều mình đã không làm thì sao.

-"Nhưng chị là người mà em tin tưởng nhất. Chẳng phải là chị đã từng nói với em, có chuyện gì thì hãy đến tìm chị sao?"-Taehwang lại tiếp tục làm khó tôi.

-"Chuyện này thật sự không nằm trong phạm vi giúp đỡ của chị. Tốt nhất là em nên tự mình lựa chọn. Chị xin lỗi, chị về đây. Mong em sẽ có một lựa chọn đúng đắn nhất."-Tôi nhanh chân chạy về nhà, bỏ lại Taehwang đang ngơ ngác đứng đấy. Chắc em ấy không giận tôi đâu, nhỉ?

-"Bố! Mẹ! Ji Woo! Mọi người đi đâu rồi?"-Tôi bước vào nhà, căn nhà tối tăm chẳng thấy bóng dáng ai cả. Tôi mò tay đến gần ổ điện và bật đèn, cứ sợ bị giật điện. Căn nhà chớp mắt đã sáng chưng, bố mẹ chắc lại đi làm rồi, còn thằng em có lẽ là đi học thêm. Ngày nào mà chả thế, tôi lại phải ở nhà một mình, không có thằng em để sai vặt đúng là chán thật. Tôi thở dài rồi vứt cặp xuống, ngã người nằm trên ghế sofa, suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Ngày mai lên trường, tôi sẽ biết được lựa chọn của Taehwang, một là tỏ tình, hai là im lặng. Nhưng tôi lại muốn em ấy chọn im lặng, tôi chưa bao giờ mong Taehyung sẽ thích lại mình nên muốn cậu ấy được hạnh phúc, tình cảm gia đình nhà cậu ấy cũng sẽ bền chặt và êm ấm, vậy là tôi đã vui lắm rồi, ít nhất là với một đứa nhút nhát mờ nhạt như tôi.

Đang nằm vu vơ suy nghĩ, bỗng nhiên nhà cúp điện. Tôi giật nãy mình ngồi bật dậy, mò đèn pin.

Trong bóng tối, một tia sáng yếu ớt chập chờn tiến về phía tôi, tiếng hát đồng đều vang lên.

-"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to you!-Căn nhà bỗng sáng trở lại. Bố mẹ cùng em trai tôi tươi cười tiến về phía tôi.

-"Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, con gái cưng của bố mẹ!!!"

Tôi xúc động rơi nước mắt, bố mẹ ôm chầm lấy tôi, tôi tận hưởng cái ôm ấp áp của họ, khóc nức nở.

-"Chị hai khóc nhè rồi kìa mẹ!"-Thằng em 16 tuổi của tôi, đứng đó cười nhạo và chỉ tay chọc tôi.

-"Nín đi nào, mẹ thương!"-Mẹ tôi xót xa lau nước mắt cho tôi, thấy thế tôi liền khóc to hơn.

-"Thôi nào t/b, con khóc như thế thì làm sao chúng ta ăn thổi nến được đây!"-Tôi ngừng khóc khi nghe lời nói của bố, bố dịu dàng xoa đầu tôi và mỉm cười phúc hậu. Tôi như muốn mọi thứ sẽ dừng lại, để tôi có thể trân trọng và tận hưởng giây phút hạnh phúc này.

-"Chị hai, thổi nến lẹ đi để em còn ăn!"

-"Biết rồi, hối hoài!"-Tôi chu mỏ, thôi một lượt tắt hết những cây nến xanh vàng đỏ kia rồi cười vỗ tay nhiệt tình. Thấy im lặng quá nên mới quay sang nhìn bố mẹ và thằng em, ai cũng cười gian, tôi thấy làm lạ.

-"Mọi người sao thế, không ăn bánh kem sao?"

-"Chị hai, đến lúc rồi..."-Thằng em mất nết gian manh cầm chiếc bánh sinh nhật lên, ụp thẳng vào mặt tôi, bố mẹ thì cười ồ lên bắn pháo kim tuyến hưởng ứng.

-"Aaaaaa!!!! Mọi người quá đáng!"

Tôi đừng dậy quẹt bánh còn dính trên mặt chét lên mặt từng người, sau đó đuổi bắt khắp nơi.

Thật sự rất vui vẻ, tôi luôn lo nghĩ chuyện bao đồng, quên mất cả bản thân, gia đình mình. Năm sinh nhật 18 tuổi này, chính là độ tuổi đau khổ nhất có, vui vẻ nhất cũng có. Hạnh phúc mà gia đình tôi mang lại cho tôi, mãi mãi là vô giá...

______________________________________









-"Minjo, em thích chị..."

_Còn tiếp _

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top