Chap 5 : Rung động khó cưỡng

Mấy nay thi xong rồi, nhưng mà laptop bị trục trặc nên lag dễ sợ, mãi đến giờ mới mở được. Huhu, rơi hết cả văn chương ra ngoài rồi. 

_________________________________________________________

"Đứng yên !". Đội trưởng Jung đưa mắt nhìn con dao nhỏ sắc lẹm đang kề trên chiếc cổ trắng nõn, trong lòng không khỏi lo lắng. Có điều, anh cũng không dám manh động, con dao ấy chỉ cần chạm sâu hơn một chút nữa, sẽ có thể làm cô gái trước mắt bị thương.

Lúc này, Jeon Jung Kook ở phía sau bọn họ từ từ tiến đến, cận thận đưa ra ám hiệu cho anh. Đội trưởng Jung thấy tia đỏ từ súng bắn tỉa của cậu đã nhắm tới cánh tay cầm dao của người đàn ông kia, bèn chậm rãi mở lời "Buông cô ấy ra, chúng tôi đảm bảo sẽ để cho anh sống sót trở về Triều Tiên."

"Trở về Triều Tiên ?". Người đàn ông mặt mũi lấm lem cười nhạt một tiếng "Các người làm sao hiểu được cảm giác bị chính Tổ quốc mà mình ngày đêm trung thành phản bội chứ ?".

"Anh từng là lính của họ ?". Jung Hoseok hơi nhíu mày.

"Đúng, nếu như không phải bọn khốn đó muốn giết người diệt khẩu, tôi cần phải liều cả mạng sống chạy trốn sang đất nước của các người sao ?". 

Jung Hoseok dần dần hạ súng xuống, từ từ nhét lại vào bao súng bên thắt lưng "Chỉ cần anh không làm bị thương công dân của chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp anh. Tôi lấy thân phận chỉ huy để hứa với anh."

Cảm giác lạnh lẽo ở cổ dần dần tan đi, tôi nín thở nhìn người đàn ông kia hạ dao xuống, sau đó dùng một lực đẩy tôi về phía trước. 

Cả người không còn chút sức lực mất đà lao về phía trước, rơi vào vòng tay của Jung Hoseok. Tôi vẫn chưa thoát khỏi hoảng sợ, bàn tay run rẩy bám chặt vào áo anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhất thời nhịn không được mà rơi nước mắt.

"Đừng sợ, không sao rồi." Giọng nói của anh vang lên, làm trái tim nhỏ đang đập loạn lên chợt bình tĩnh trở lại.

Lúc này, quân đội phía sau lập tức xông đến, khống chế được người đàn ông kia, nhanh chóng giải đi. 

Tôi quay đầu nhìn họ áp giải người đó đi, giọng nói vẫn còn chút rối loạn hỏi "Ông ấy sẽ không bị xử tử chứ ?".

Tiếng cười trên đỉnh đầu tôi khẽ vang lên, tôi bối rối ngẩng đầu nhìn anh. Anh cười cái gì chứ ? Câu hỏi của tôi có gì buồn cười sao ?

Jung Hoseok cúi đầu nhìn tôi, bàn tay thô ráp gạt nước mắt trên má tôi, cười cười "Không còn sợ ông ấy nữa ?".

Tôi biết anh đang trêu tôi, xấu hổ vội cụp mắt xuống, lắc lắc đầu. Qua cuộc nói chuyện ban nãy, tôi dường như đã hiểu được, người đàn ông kia bởi vì bị rơi vào đường cùng, cho nên mới dùng tôi để uy hiếp. Suy cho cùng, mục đích của ông ta cũng chỉ là tìm cho mình một con đường sống mà thôi.

"Đừng lo, ông ấy sẽ không chết đâu. Chỉ là bên quân đội cần làm theo quy trình, nên mới bắt ông ấy đi." Anh chăm chú nhìn vào cổ tôi, đáy mắt ánh lên chút xót xa "Trở về thôi, cô cần băng bó vết thương đã."

Tôi ngẩn người, bị thương rồi sao ? Theo phản xạ muốn chạm vào cổ, nhưng lại bị anh nắm cổ tay ngăn lại "Đừng chạm vào, nhiễm trùng sẽ để lại sẹo đấy !".

"Sẹo ?". Tôi giật giật khóe miệng, vẻ mặt lúc này nhất định vô cùng khủng bố "Vậy không được, sau này tôi còn phải mặc đầm hở vai, cả bikini đi biển nữa mà."

Jung Hoseok bật cười, ôm vai tôi kéo đi "Được rồi, được rồi. Còn đứng đó lải nhải nữa, sẽ để lại sẹo thật đó." 

Ngồi trong khu y tế của quân đội, tôi đưa mắt nhìn ngó xung quanh, mãi đến khi bác sĩ Park cầm khay nhỏ đựng dụng cụ bước đến "Cô không bị thương nặng là may rồi, vừa rồi nghe mọi người nói, tôi thực sự đã bị dọa một trận đó."

Tôi ngoan ngoãn để bác sĩ sát trùng rồi dán băng y tế, nhớ đến mấy lời của anh, nhỏ giọng hỏi "Bác sĩ Park, vết thương của tôi sẽ không để lại sẹo chứ ?".

"Không có đâu. Cô đừng lo. Lúc vệ sinh đừng để nước dính vào là được." Park Jimin nhìn cô gái trước mặt, vừa cười nói vừa tháo gang tay y tế trên tay mình ra.

"Vậy thì tốt rồi." Tôi thở phào nhẹ nhõm "Tôi còn tưởng sẽ để lại sẹo, nếu vậy sau này làm sao mặc những chiếc đầm cúp ngực, đeo trang sức chứ ? Nghĩ thôi là thấy đáng sợ rồi !". 

Dứt lời, lại cảm thấy mình lải nhải mấy lời không đâu, ngượng ngùng đứng dậy "Xin lỗi bác sĩ, làm phiền anh rồi."

Park Jimin cũng đứng dậy, tiễn tôi ra cửa "Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta đều từ xa đến đây làm tình nguyện, tôi cũng thật lòng muốn làm bạn với cô giáo Min mà."

Tôi cười hì hì, thoải mái gật đầu "Thì chúng ta vẫn là những người bạn chung đội tình nguyện mà."

"Ý tôi là trở thành một người bạn quan trọng của cậu." Park Jimin vẫn đút tay trong túi áo bluse, mỉm cười đầy chân thành nhìn tôi.

Thấy ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi đột nhiên ngẩn ra vài giây, nụ cười của người thiếu niên năm ấy trong kí ức lại đột nhiên ùa về. 

"Sao thế ?". Park Jimin ngạc nhiên hỏi.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa ?". Tôi nhịn không được tò mò. 

Park Jimin cười lắc đầu "Không có."

"Xin lỗi, tại cậu rất giống một người mà tôi từng quen." Tôi cười xòa. Đúng vậy, đã trôi qua lâu như vậy, hơn nữa nơi này là vùng núi hẻo lánh, sao có thể gặp lại cậu ấy ở đây chứ ?

Chuyện này rất nhanh bị tôi bỏ qua sau đầu, bởi vì mối bận tâm của tôi hiện giờ chỉ có Jung Hoseok mà thôi.

Bởi vì tôi biết được, trong chuyến đi làm nhiệm vụ vừa rồi, đại úy Jung đã bị thương.

"Tên ngốc này rất cố chấp, rõ ràng vết thương trên bụng còn chưa lành, vậy mà khi nghe báo cáo có một người Triều Tiên vượt biên chạy vào rừng, cùng lúc cô giáo lại có mặt ở đó. Cho nên cậu ta vừa trở về liền lập tức chạy vào đó kiếm cô. Có cản cũng cản không nổi, kết quả miệng vết thương lại bị mở ra rồi. Đúng là tự tìm đường chết mà !". Trung úy Kim khoanh tay trước ngực, oán giận nói.

Tôi hơi nhíu mày, anh vì lo lắng cho tôi nên mới chạy vào đó ? 

"Vì vụ lính Triều Tiên này mà chúng tôi bận muốn chết, không có thời gian để ý cậu ta. Phiền cô chăm sóc cậu ấy, được không ?". Kim Seok Jin kín đáo quan sát vẻ mặt lo lắng của nhỏ, than thở "Jung Hoseok rất tham công tiếc việc, nếu không có người chăm lo, nhất định sẽ lại chạy đến đơn vị làm việc. Cô giáo chỉ cần ngày ngày nhắc nhở cậu ấy uống thuốc, nếu được thì giúp chúng tôi nấu cháo cho cậu ấy."

"Sẽ không khiến anh ấy cảm thấy phiền phức chứ ?". Tôi cắn cắn môi, khẩn trương hỏi.

Trung úy Kim giống như hận không thể vác đồng đội của mình giao cho tôi ngay lập tức vậy "Sao có thể ?! Đội trưởng của chúng tôi cầu còn không được !".

Một người mồm mép lanh lợi như trung úy Kim, sao có thể chơi thân với đại úy Jung được chứ ? Đúng là kì lạ !

Trung úy Kim vừa đi khỏi, tôi lập tức chạy đến nơi ở của anh, không thể suy nghĩ được gì nhiều, tôi đã vội vã gõ cửa.

Jung Hoseok nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vén áo xuống, đi ra ngoài mở cửa "Ai thế ?".

Cánh cửa vừa mở ra, tôi lo lắng nhìn anh một lượt "Nghe nói là anh bị thương trong lúc làm nhiệm vụ ? Nặng lắm ạ ?". Khi nghe Kim Seok Jin nói anh bị dao đâm, tôi sợ muốn chết.

Đại úy Jung trong lòng âm thầm chửi tên họ Kim nhiều chuyện, ngoài mặt chỉ lắc đầu cười "Vết thương sắp lành rồi, không sao."

"Trung úy Kim nói anh vì tôi mà chạy vào rừng, kết quả miệng vết thương lại mở ra rồi, còn nói không sao ?". Tôi cau mày, nhịn không được mà khẩn trương.

Người này quả nhiên là như vậy, luôn coi nhẹ sức khỏe của bản thân !

Đại úy Jung bị trách mắng, nhưng làm thế nào cũng không thấy buồn bực, ngược lại khi thấy nhỏ lo lắng, quan tâm anh, đặc biệt có cảm giác hưởng thụ, khóe miệng nhịn không được cong lên "Cô lo lắng cho tôi ?".

"Đương nhiên rồi. Anh là ân nhân cứu mạng tôi, tôi lo lắng cho anh cũng là điều nên làm mà." Tôi buồn bực kéo tay anh vào trong phòng.

Vừa sốt sắng định vén áo anh lên để xem vết thương, chợt nhận ra hành động đột ngột của bản thân mình, khẩn trương rụt tay lại, không được tự nhiên hỏi "Tôi....tôi có thể xem vết thương của anh một chút được không ?".

Jung Hoseok không từ chối, đưa tay vén cao áo lên "Tôi thật sự không sao mà."

Đập vào mắt tôi là cơ bụng tám múi săn chắc, khiến tôi nhịn không được hơi đỏ mặt. 

Min Ha Ri, đồ háo sắc này, tỉnh táo lại mau ! Thứ mày cần xem là vết thương của anh ấy cơ mà !!!

Khẽ hắng giọng một tiếng, tôi cúi đầu, cố gắng rời sự chú ý sang vết thương trên bụng trái của anh. Cẩn thận mở một chút băng y tế ra, nhìn vết khâu dài trên bụng anh, đau lòng muốn chết "Nhất định là rất đau."

"Đã không còn đau nữa rồi. Hơn nữa, đây cũng là chuyện rất bình thường." Anh mỉm cười, vô tình mà như cố ý nắm tay tôi, dán lại băng y tế.

Tôi vô thức phụng phịu "Vậy mà còn nói sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Anh xem, khâu đến mấy mũi dài như vậy..."

Nghiêng đầu nhìn đôi môi đang chu ra của nhỏ, Jung Hoseok đột nhiên có suy nghĩ muốn nếm thử mùi vị trên đó ra sao. Anh khẽ nuốt nước miếng, cố gắng nhìn đi nơi khác.

"Anh có đói không ? Tôi đi nấu cháo cho anh nha, trung úy Kim nói bác sĩ dặn anh phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì vết thương mới mau lành." Không biết có phải là do mình hoa mắt hay không, mà tôi lại thấy đại úy Jung nhìn chằm chằm vào môi mình. Tôi bối rối rụt tay về, không được tự nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, tôi vội vã ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, cười ha hả "Haha, nóng chết đi được !".

Trong phòng, đại úy Jung cũng không nhịn được khẩn trương, muốn cúi người hít đất, nhưng vì vết thương trên bụng mà đành phải đứng ở cửa sổ hít gió trời.

Nhà bếp cách đó không xa, tôi rất nhanh liền tìm được nồi nấu cháo. Mặc dù là con cái của nhà tài phiệt, bất quá cả tôi và anh mình đều biết nấu ăn. Tuy rằng sơn hào hải vị thì hơi khó, nhưng mấy món ăn đơn giản, đều không thể làm khó tôi.

Món cháo gà nóng nổi được dọn ra bàn, tôi lấy kim chi ra đĩa nhỏ, chuẩn bị bưng đến cho anh. 

Lúc này, phía cửa liền vang lên giọng anh "Tôi không nghĩ tới cháo còn có thể thơm như vậy".

Tôi quay đầu, nhìn anh cười ngọt ngào "Cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa. Đại úy Jung, anh mau nếm thử đi."

Jung Hoseok kéo ghế ngồi xuống phía đối diện tôi, cầm thìa lên "Cảm ơn cô, cô giáo Min."

"Anh là ân nhân của tôi, một chút cháo có là gì chứ." Tôi ngồi xuống ghế, nhìn anh cúi đầu ăn cháo một cách ngon lành, trong lòng ngọt ngào đều tràn ra.

Hiện giờ, không chỉ có thể cùng anh trò chuyện, còn có thể để anh thưởng thức những món ăn mình nấu, ước nguyện nhỏ bé của tôi xem ra đã được thực hiện rồi. 

Đại úy ăn hết cháo trong tô, không chỉ bụng đã no căng, mà cả lồng ngực cũng vô cùng ấm áp. Cô bé non nớt khi đó, giờ đây đã biến thành một cô gái trưởng thành tràn ngập sự quyến rũ thật rồi.

---------------------------

Diễn viên Lee kết thúc lịch trình sớm, vui vẻ trở về nhà. Nào ngờ, vừa đi đến thang máy, lập tức bắt gặp tên hàng xóm khó ưa hôm nọ. Tên này vừa lạnh lùng vừa khó gần, cô mới không thèm bắt chuyện đâu !

Khoanh tay trước ngực, Lee Ji Ha bước vào thang máy, theo thường lệ ấn tầng 12. Kính đen vẫn luôn đeo trên mắt, cô lười biếng dựa vào tường, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tên hàng xóm bên cạnh mình.

Hôm nay hắn không mặc vest mà là áo phông quần vải thoải mái, bất quá vẫn không thể che nổi dáng người chuẩn như người mẫu của mình. Lee Ji Ha nhàm chán kéo kính mát xuống, nhẹ giọng nói "Hôm đó có chút hiểu lầm, xin lỗi anh nha."

"Không có gì." Kim Nam Joon một tay đút vào túi quần, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, lạnh lẽo đáp.

"..." Hết rồi ?! 

Lee Ji Ha trợn mắt, từ trước đến giờ chưa có ai có thái độ lạnh nhạt như thế này với minh tinh hạng A như cô đâu !!!

Miệng lầm rầm, hàng xóm thì không thể chào hỏi nhau một vài câu à ? Đúng là tên khó ưa ! 

"Ting !". Thang máy mở ra, Lee Ji Ha hậm hực bước ra ngoài, gặp phải hắn làm tâm trạng đang phơi phới của cô tụt xuống phân nửa !

Vừa định ấn mật mã, cô chợt phát hiện dưới chân mình là một hộp bưu kiện nhỏ. Không nghĩ nhiều, cô cúi đầu nhặt nó lên, mở ra xem.

Kết quả, thứ bên trong làm cô sợ đến hét lên một tiếng, vứt chiếc hộp đi !

Kim Nam Joon nghe thấy tiếng hét, theo bản năng quay đầu lại, thấy cô gái hàng xóm nắm chặt tay mình, còn chiếc hộp giấy thì vứt lăn lóc ở hành lang. Hắn bước tới gần, nhẹ giọng hỏi "Có chuyện gì sao ?".

Lee Ji Ha sợ hãi lùi lại vài bước, chỉ vào chiếc hộp "Chuột....là chuột chết !". Thứ cô sợ nhất trên đời này chính là chuột, khó trách vừa nhìn thấy liền sợ đến hét toáng lên.

Kim Nam Joon vừa định cúi đầu nhặt chiếc hộp lên, liền bị tay cô níu lại "Đừng qua đó, nó đáng sợ lắm đó !".

"Không sao. Tôi không có sợ chuột !". Hắn nhìn bàn tay thon dài nắm chặt lấy tay mình, bất quá không có đẩy ra, chỉ nhàn nhạt đáp.

Hắn nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ rơi ra khỏi hộp lúc cô vô tình hất tung nó đi, nhặt lên "Cô có thù oán với ai sao ?".

"Anh nói cái gì chứ ?". Lee Ji Ha đang run rẩy móc điện thoại ra, muốn gọi cho quản lí.

Chìa mảnh giấy có chữ đỏ ra trước mặt cô "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, con khốn !".

Cô lắc đầu "Tôi không biết. Là ai chứ ?". 

"Trước tiên phải gọi cảnh sát đã." Trực giác của luật sư báo cho hắn biết chuyện này không đơn giản chỉ là một con chuột chết.

Lee Ji Ha nghe thấy cảnh sát, lập tức ngăn hắn lại "Không được gọi cảnh sát. Cánh nhà báo sẽ đánh hơi được, sẽ rất phiền phức." 

"Nhưng đây có thể quy thành tội uy hiếp, người đó rất có thể sẽ tìm cách khác làm hại cô." Hắn cau mày.

Cô lắc đầu "Làm ngôi sao thì gặp phải chuyện này không hiếm. Tôi không muốn người ta bàn tán, nói ra nói vào về mình. Anh không hiểu được đâu."

Kim Nam Joon thở dài một hơi "Người đó đã biết nhà cô, cẩn thận vẫn hơn." 

"Anh...sẽ không tiết lộ ra ngoài chứ ?". Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Truyền thông rất đáng sợ, chỉ cần một tin tức nhỏ, cũng có thể thêu dệt thành một câu chuyện có thể dìm chết người.

Hắn đút điện thoại trở lại túi quần, nhẹ giọng đáp "Tôi không có rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa, tôi là luật sư, sẽ không tùy tiện tiết lộ thông tin của người khác." 

"Cảm ơn anh."

"Không thể đảm bảo người đó có đột nhập vào nhà cô hay không. Trước tiên gọi quản lí của cô đến kiểm tra, thời gian đó..." Hắn nhìn cô gái đã dọa sợ đến trắng bệch mặt mũi "Vào nhà tôi ngồi nghỉ một lát, chờ quản lí của cô tới."

Lee Ji Ha hơi ngẩn ngơ, người đàn ông này, thì ra cũng không quá lạnh lùng như cô đã nghĩ.         

_________________________________________________________ 

End chap 5

Vote và cmt để bộ truyện này đỡ flop nha các độc giả thân iu của tui. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top