57. Gặp Gỡ Bất Ngờ





































Tuyết Nhi có chút thắc mắc, không nhịn được liền hỏi Tiểu Đường.

- Vậy Kỳ là nhận tội thay cho chị thật sao?

- Ừ, chắc nó cũng nghĩ tôi giết cô Hoa như em.

- Vậy từ hôm đó chị chưa gặp Kỳ?

- Tôi cũng rất muốn gặp nó đây! Cũng chính hôm đó, khi tôi lao ra từ cổng sau Hứa Gia, đến ngã tư đường, đã bị một chiếc oto đụng trúng, bất tỉnh. - Tiểu Đường kể đến đây bỗng làm người ngồi im bên cạnh chị nãy giờ hoảng hồn.

- Sao? Bị tai nạn? Chị bị tai nạn sao? - Nàng cuống cuồng sờ tay chân chị.

Tiểu Đường quay sang nàng cười nhẹ trấn an.

- Không sao, ở cổ tay, và vài vết khâu trên đầu. - Tiểu Đường kéo chiếc áo khoát lên, giờ mới để ý đúng là sâu trong cổ tay chị có quấn băng trắng, trên đầu cũng có một vết sẹo không to nhưng dài, còn thấy rõ mũi khâu.

Thư Hân nhăn nhó xuýt xoa như chính bản thân bị thương.

- Chủ chiếc xe sợ hãi nên đưa tôi về nhà, cho bác sĩ đến khám mà không đưa đi bệnh viện. Tôi bất tỉnh mấy ngày liền nên không liên lạc được với tụi nhỏ, đến khi có thể xuống giường đi lại, mới biết hai đứa ngu xuẩn đó đã bị tự thú.

- Sau đó chị âm thầm điều tra, đem chứng cứ đến sở cảnh sát? - Bây giờ Đới Manh mới thoát khỏi trạng thái trầm ngâm, lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy, tôi tìm được thông tin trung tá đây là người phụ trách vụ án nên gởi lại cho cô. Tôi là người nhà nên thông thuộc các mối quan hệ bên trong đó hơn cô, tôi biết cô Hoa từ lâu có gian tình với tên Trịnh Khải đó, hôm cô ấy chết hắn cũng nghỉ mất, nên tôi nghi ngờ.

- Vậy chị có muốn... Cùng tôi nghiên cứu vụ này? - Đới Manh đốt một điếu thuốc, trầm giọng hỏi.

Tiểu Đường nói đúng, Hứa Gia quá phức tạp, chị là người của nội bộ, sẽ hiểu rõ nên so với mình dễ điều tra. Trên hết, thân phận của Tiểu Đường là người chết, dễ hành động. Và hơn hết, Đới Manh nhận thấy ở chị có một sự quyết tâm, muốn minh oan cho người cô xấu số.

- Được. - Tiểu Đường đáp ngay không cần suy nghĩ. - Nhưng trước hết, tôi muốn gặp hai đứa trẻ bồng bột kia được không? - Chị đặt điều kiện.

***

Giai Kỳ được đưa đến trước, ngồi ở phòng cách ly nghĩ xem có phải mẹ lại đến thăm mình không? Còn trong lòng lại mong là người khác. Có nụ cười ánh mắt vẽ lên trong đầu, xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã bắt đầu xao động.

Ngũ quan khao khát người ta vô cùng. Mắt muốn nhìn thấy nhân ảnh cô gái mảnh khảnh mềm mại, tay muốn chạm vào cô ấy, mũi muốn ngửi thấy hương thơm nồng nàng quyến rũ trên cơ thể ngọc ngà ấy, tai muốn nghe giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng và môi luôn muốn nếm lên cánh môi hồng đào ngọt liệm. Thương nhớ nát lòng...

Đôi mắt chăm chăm về phía cửa mà nghe trái tim bồi hồi.

Ánh sáng chói loá mở ra, một nhân ảnh cao ráo bước vào, hai người cảnh sát lui ra, ánh sánh từ từ khép, để lại bóng dáng cao thẳng sừng sững đứng đó.

Giai Kỳ nheo mắt, người kia cũng nheo mắt, hai ánh mắt ngỡ ngàng giao nhau tại một điểm.

- Dụ Ngôn?

- Giai Kỳ ?

Giai Kỳ thở dài, dường như có một hy vọng mong manh nào đó vụt tan biến nhanh, điềm thản ngồi xuống.

- Cậu đến thăm mình?

- Mình tưởng cậu đến thăm mình. - Dụ Ngôn cười buồn, xoay một bước chân chuyển hướng nhìn đi nơi khác.

- Là sao? - Giai Kỳ ngạc nhiên không hiểu gì.

- Chẳng phải cậu được thả rồi nên đến thăm mình sao? - Dụ Ngôn cũng không hiểu ánh mắt, biểu cảm và câu hỏi của Giai Kỳ chứa hàm ý gì?

Im lặng vài phút, như hiểu ra trước, Dụ Ngôn thở hắt.

- Mình tưởng mình nhận tội rồi cậu sẽ được thả ngay.

- Cái gì? Cậu nhận tội?. - Giai Kỳ tròn mắt kinh ngạc.

Vài chục giây, chợt hoảng hồn sực nhớ gì đó, liền đứng vụt dậy phóng như bay đến trước mặt Dụ Ngôn, túm lấy cổ áo cô bạn.

- Cậu điên sao? Mình đã nói để mình mà, cậu đi rồi ai bảo vệ em ấy ?

Đứng trước ánh mắt rực lửa của Giai Kỳ, người kia chỉ trưng khuôn mặt khó xử lì lượm.

- Nhưng cô ấy cần sự bảo vệ của cậu hơn, từ đầu cậu phải để mình đi mới đúng.

- Chúng ta tung đồng xu rồi mà. - Mắt Giai Kỳ căng đầy tơ máu, càng nắm chặt cổ áo Dụ Ngôn, nghiến răng ken két. Hôm trước đã cãi nhau một trận nảy lửa xem ai nhận tội, cuối cùng giải quyết bằng trò may rủi, vậy mà tên bạn không chịu giữ giao ước chạy đến nhận tội.

Tuyết Nhi còn nói cô ấy lên làm chủ tịch Hứa Gia, vậy không phải nguy hiểm gấp bội sao? Lòng dạ bây giờ y hệt lửa đốt.

- Mình đã sắp xếp người theo bảo vệ Tuyết Nhi... - Dụ Ngôn nhỏ giọng.

Giai Kỳ từ từ bình tâm lơi tay dần, cố nén lại, nếu có thể tin tưởng giao cô ấy cho người ngoài, thì đâu cần nhọc công để Dụ Ngôn ở bên cạnh cô ấy để phải ghen tuông hết lần này đến lần khác.

Kétttt...

Cánh cửa bằng thép lần nữa mở ra khép vào, để lại bóng dáng cao ráo khác khom người bước vào. Cả hai khựng người, cùng đưa mắt ra cửa.

- ...

- Chị...

- Hai đứa giỡn vui không?

Có một sự kinh ngạc không hề nhỏ trong bốn con mắt trong suốt của hai người đứng bên trong.

Tiểu Đường đanh mặt lại, bỗng xông thẳng vào trong, cốc đầu mỗi đứa một cái, Giai Kỳ và Dụ Ngôn chưa kịp hết ngỡ ngàng liền cảm nhận cái đai điếng giữ trán, giật mình đưa tay ôm đầu xuýt xoa.

Giai Kỳ nhanh chóng định thần trước.

- Hai làm gì vậy? Sao lại đến đây được? Đi đi.

- Đúng đó, chị đi đi. - Dụ Ngôn bồi thêm, dáng vẻ gấp gáp.

- A! Hay Hai bị bắt luôn rồi? - Giai Kỳ chợt nghĩ ra gì đó liền hoảng.

Tiểu Đường không thể ngăn mình phì cười trước hai đứa nhóc này, cứ nghĩ là lớn, hoá ra tận tâm hồn chúng vẫn như ngày nào, chưa lớn nổi.

- Tụi mày ngu xuẩn quá cũng không sao, nhưng không tin tưởng chị mày là tội khó dung tha. Nghĩ chị mày giết người sao? Đó lại là cô ruột của mình. - Tiểu Đường chậm rãi đúng hai tay vào túi quần lấy dáng vẻ tự tại, ngạo nghễ, giọng điệu trách mắng gay gắt.

- Nhưng đêm đó chính mắt Dụ Ngôn nhìn thấy Hai chạy từ nhà cô Hoa ra, người đầy máu, cảnh sát còn phát hiện áo của Hai ở hiện trường, sau đó Hai mất tích luôn... - Giai Kỳ càng nói về sau càng lí nhí, quả thật tang chứng vật chứng rành rành, có điều, rõ ràng mình không tin tưởng Tiểu Đường thì thật là không đúng.

- Đúng vậy, chính mắt em thấy chị chạy ra từ đó người đầy máu... - Dụ Ngôn gật gù đồng tình với Giai Kỳ.

Thật ra trước đó hai đứa đã thống nhất với nhau là Tiểu Đường giết, không thể sai được, hơn nữa sau đó mất liên lạc với chị, có thể chị là muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này.

Bởi vì biết sớm muộn gì cảnh sát cũng điều tra ra, mà vốn muốn che giấu việc chị chưa chết, nên nếu cảnh sát nhúng tay vào, sự việc bị phanh phui vỡ lỡ ra hết, chẳng phải tất cả đều công cóc sao? Vậy nên tốt nhất một trong hai đứa nhận tội, đứa còn lại lo việc bên ngoài tìm cách liên lạc với Tiểu Đường. Nếu được, giải quyết hết cổ phần Hứa Gia rồi cao chạy xa bay, bỏ hết tất cả cho xong chuyện.

Rốt cuộc trò hên xuôi tung đồng xu xác định là Giai Kỳ nhận tội, nên chuyển hết phần tài sản của mình cho Tuyết Nhi. Dụ Ngôn không thể khuyên, không thể làm gì được đành bất lực đứng nhìn. Sau đó không thể chịu nổi cảnh thấy vợ bạn quá đau buồn, lại bất chấp giao ước của cả hai, chạy đến nhận tội.

Tiểu Đường thở dài bất lực với những lập luận vô cùng nhảm nhí của hai đứa nó, chuyện này nếu giải thích ra thật sự quá dài dòng mệt mỏi, mà thời gian của Đới Manh có giới hạn nên lắc đầu.

- Được rồi, hai đứa biết Hai không có làm là được, còn thích nhận tội, vậy cứ tiếp tục ở đây đi, chị mày không quản nữa. - Tiểu Đường xua tay, chủ động đi ra khỏi đó, để lại hai cặp mắt ngơ ngác nhìn theo bóng dáng tiêu soái của mình, rồi nhìn nhau. Tiểu Đường đến thăm, biết hai đứa nó vẫn tốt, để hai đứa nó tự thấy không tin tưởng chị là sai lần, vậy được rồi.

Ơ nhưng mà... Nếu Tiểu Đường không có làm, vậy không phải cái sự nhận tội của hai đứa đều vô ích, bát nháo sao? Bắt đầu có những sự hối hận mông lung.

...

- Có cần thả hai người họ không? - Đới Manh hỏi khi Tiểu Đường vừa bước ra. Từ đầu bản thân đã xác định được phần nào hai người không có tội.

- Thôi cứ để hai đứa nó nghĩ dưỡng ở đây đi, vã lại nếu giờ thả hai người, sẽ bức dây động rừng tên hung thủ sẽ càng đề cao cảnh giác hơn. Có thể bây giờ hắn đang đắc ý vì có người nhận tội thay, để lộ nhiều sơ hở.

- Ừm. - Đới Manh gật gù, công nhận cựu chủ tịch Hứa Gia quả thật không đơn giản, đầu óc cẩn trọng thấu đáo hơn người, tìm chị ta giúp đỡ là đúng người.

...

☺️🌟

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top