《 ngục giam cùng ghi hình cùng tình báo 》

Chương 1: Đặc thù tra tấn phương pháp

Sakaguchi Ango chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị Thiên Nhân Ngũ Suy thành viên bắt cóc, hơn nữa đối phương còn là Gogol Nikolai... Anh thật sự đau đầu, nếu không tìm cách thoát khỏi đây, anh rất có khả năng không thể giúp Dazai được.

"Ngươi muốn gì đây? Gogol."

Sakaguchi Ango lạnh giọng hỏi, giấu ở dưới mắt kính ánh mắt sắc bén khiến Gogol không khỏi rùng mình.

Cũng không phải sợ hãi hay e dè, mà là một cỗ thần bí sung sướng cảm sắp được thoả mãn.... Ango sẽ không biết, đối diện bắt cóc anh Gogol từ gặp Ango cái nhìn đầu tiên, đã muốn đem anh chơi hư rớt....

"Tôi sẽ để anh quyết định những gì tôi muốn."

Gogol bước đến chỗ Ango và đứng trước mặt anh ấy, sau đó từ từ cúi xuống ngang tầm mắt anh ấy, rồi tiến lại gần đến mức Ango có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy trên mặt. Gogol cười toe toét với Ango, và đặt tay lên hai bên mặt Ango, nhẹ nhàng vuốt ve.

"... Ango có muốn sống không?" Gọng anh bây giờ gần như thì thầm.

Sakaguchi Ango có chút không khoẻ nghiêng đầu trốn tránh Gogol vuốt ve, khoé miệng lệ chí hơi mím lại, Ango lãnh đạm nói.

"Nếu như anh tưởng dùng cách tra tấn tôi lấy được tình báo, thì đừng nghĩ, chuyện đó không có khả năng."

Gogol bắt cóc Ango là do Fyodor bày mưu tính kế, ngăn cản Dazai Osamu có thể giúp đỡ, vốn dĩ Gogol nên tra tấn Ango để lấy tình báo... Nhưng nhìn tóc đen thanh niên bị trói ở trên ghế, thần thái sắc bén mà kiên nghị, Gogol đột nhiên dâng lên ý tưởng cực kỳ nguy hiểm.

Đó là muốn đem người này biểu tình bình tĩnh đánh vỡ, để anh lộ ra càng thêm sinh động biểu tình...

Tỷ như khóc nức nở cầu xin anh buông tha, đem Ango kiêu ngạo bẻ gãy, chà đạp anh đến hư rớt đi.

Gogol cười và lắc đầu, đứng dậy và lùi lại, nhìn Ango với vẻ mặt vừa thích thú vừa ác ý.

"Tôi sẽ không dùng bình thường tra tấn anh để có được bất kỳ thông tin."

Anh chậm rãi đi vòng qua trước mặt Ango, vẻ mặt trầm ngâm.

"Tôi chỉ thích làm tổn thương những người không thể làm tổn thương lại tôi."

Anh ấy nhún vai khi nói điều này, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới. Sau một lúc, biểu hiện của anh ta thay đổi thành một nụ cười nham hiểm.

Sakaguchi Ango cho rằng Gogol định lấy đặc thù dụng cụ tra tấn, nào nghĩ đến Gogol đứng ở phía sau dựa vào anh hoàn toàn, bàn tay thong thả cởi bỏ anh cổ áo ngón tay vuốt ve xương quai xanh như ám chỉ sắp làm gì đó.

"Anh... Anh muốn làm gì?"

Ango có chút luống cuống, nhưng cố trấn tĩnh bản thân. Cảm giác bị người xa lạ vuốt ve xương quai xanh cùng làn da thật kỳ quái, mạc danh nguy cơ dâng lên.

Gogol cười khẽ thì thầm bên tai Ango.

"Dùng bình thường tra tấn phương thức quá nhàm chán, tôi cảm thấy Ango càng thích hợp... Loại này tra tấn phương thức đi."

"Anh không nói ra tình báo cũng không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian để vui vẻ nga~"

Vạt áo Ango bị kéo xuống, Gogol bàn tay vuốt ve ngực anh dần dần trượt xuống dưới, anh hứng thú mà nắm tóc Ango ép anh ngửa đầu lên, sau đó vươn đầu lưỡi cưỡng hôn Ango.

Ango mở to mắt, anh theo bản năng giãy giụa muốn tránh thoát Gogol vuốt ve xâm phạm, sắc mặt anh ửng đỏ lên xấu hổ tức giận, như bị người làm bẩn tôn nghiêm... Anh phản ứng đều khiến Gogol vừa lòng cùng sung sướng.

Nụ cười toe toét của Gogol biến thành một nụ cười tàn bạo. Phản ứng của Ango là tất cả những gì anh ấy đã hy vọng.

"Anh không thích điều đó?" Gogol hỏi Ango một cách trêu chọc, tay vẫn đang nắm tóc Ango, "Sự đụng chạm của tôi có khó chịu không? Hay đó là cảm giác bị xúc phạm tôn nghiêm~"

Gogol cúi xuống gần Ango hơn, thì thầm vào tai anh khi tay anh tiếp tục khám phá cơ thể Ango.

"Hay là bởi vì anh cảm thấy có chút hưng phấn?"

"Dừng lại! Anh mẹ nó muốn tra tấn liền dùng cách khác tra tấn! Đừng có... Ngô ân... Dừng tay!"

Sakaguchi Ango không nói dứt lời đã bị Gogol hôn môi thật sâu, bị bắt ngửa đầu tiếp thu Gogol chiếm hữu cùng mạnh mẽ nụ hôn, anh nhướn người lên cảm nhận kia bàn tay vuốt ve cơ thể ngày càng làm trầm trọng thêm.

Anh thở dốc, ngực phập phồng run rẩy mỗi khi Gogol chạm vào, Gogol buông ra Ango, anh đi đến phía trước mặt anh, cúi xuống liếm hôn cổ Ango phát ra thân mật thanh âm, chọc đến Ango xấu hổ giận dữ cùng cảm thấy thẹn.

"Ai nha, làn da của Ango thật sự rất trắng đâu, chỉ dùng chút sức lực liền ửng đỏ lên...."

Ngón tay vươn vào trong miệng Ango, ác thú vị quấn quýt đầu lưỡi anh, nghe Ango vô pháp phát ra thanh âm rên rỉ, anh cả người run rẩy khó chịu cựa quậy muốn thoát khỏi Gogol đụng chạm, chính là hai tay hai chân đều bị trói ở trên ghế, căn bản không thể thoát ra.

Gogol từ trên nhìn xuống Ango lúc này thần sắc cùng bị xâm phạm cảnh tượng, trong lòng không khỏi run rẩy vì vui sướng cùng cuồn cuộn không ngừng ác ý muốn đem đối phương chơi hỏng mất.

Gogol rất vui trước phản ứng của Ango và tiếp tục đùa giỡn với anh ta. Mỗi âm thanh mà Ango tạo ra, mỗi lời anh ấy nói, tất cả đều là sự khích lệ để Gogol tiếp tục đi theo ý muốn của anh ấy.

Anh ấy phải mất hết kiên nhẫn để không cười khi nghĩ đến việc anh ấy có thể dễ dàng phá vỡ Sakaguchi Ango vĩ đại như thế nào.

"Tôi không biết nó có cảm thấy tốt không?" Gogol nhẹ nhàng hỏi Ango, như thể đó là một câu hỏi thực sự mà anh đang hỏi về niềm vui của Ango.

"Tên đáng chết..."

Ango run rẩy vẫn kiên cường muốn mắng chửi người, sau đó liền bị Gogol hôn môi lần nữa, mạnh mẽ mà chiếm đoạt Ango hô hấp.

Gogol cả người hơi run lên vì hưng phấn, chỉ là chạm vào một người nam nhân, nhìn thấy anh ta lộ ra bị mạo phạm xấu hổ lại giận dữ biểu tình liền càng muốn nhìn thấy thêm Ango biểu tình khác...

"Trước khi gặp được anh, tôi chưa từng nghĩ tới một người nam nhân lại có thể khơi mào tôi dục vọng muốn phá hủy anh mãnh liệt dường nào...."

"Ango bộ dáng thật lý trí cấm dục nga, anh cũng không dám nghĩ đến việc bản thân bị tội phạm thao đến khóc nức nở không có chút tôn nghiêm bộ dáng bị mọi người đều biết đi?"

"Cơ quan Đặc Vụ Khoa nếu thấy bọn họ tôn kính Sakaguchi Ango bất lực bị xâm phạm ở trên ghế, Dazai Osamu chứng kiến anh bị Thiên Nhân Ngũ Suy thao đến khóc nức nở cầu xin... Cảnh tượng đó thật sự rất tuyệt đúng không!"

Gogol nhìn Ango nghe chính mình miêu tả càng thêm hoảng loạn và sợ hãi, anh không khỏi thích thú cười, bàn tay rốt cuộc tháo ra Ango thắt lưng, đem anh quần cởi xuống.

Nụ cười của Gogol biến thành một nụ cười điên cuồng và anh ấy cười sảng khoái, như thể anh ấy nghĩ ra một trò đùa cực kỳ hài hước ác liệt nào đó. Anh lắc đầu, rồi quay lại nhìn Ango, nhướn mày trước câu hỏi.

"Có cảm thấy tốt không?"

Nụ cười toe toét của anh ấy rộng hơn, và đôi mắt anh ấy sáng lên khi anh ấy ghé sát vào mặt Ango, giờ chạm mũi anh ấy vào mũi Ango.

"Đó là một câu hỏi đơn giản. Nếu không, thì Ango sẽ không phiền khi tôi làm điều này..."

Anh lại hôn Ango.

"Không được, không được....!"

Ango sắp chịu không nổi rồi, anh đang bị một kẻ điên xâm phạm, con mẹ nó, anh bất lực nhìn Gogol ngón tay vuốt ve anh mông, cả người tràn ngập kháng cự.

Gogol càng thêm hưng phấn nghe giọng Ango bất lực tuyệt vọng, anh ngón tay đâm vào trong cơ thể anh, nhẹ nhàng mà thọc sâu vào bên trong.

"Nơi này của anh khô quá, quả nhiên cùng nam nhân quan hệ liền cần có dinh dịch trơn mở đường sao?"

"Chính là nơi này không có dung dịch trơn a... Ango không ngại dùng đến thuốc gia tăng nhạy cảm chứ. Vốn dĩ thuốc này để khi anh tra tấn sẽ cảm giác đau vạn phần, chính là dùng để thao anh nói... Sẽ sung sướng đến muốn chết đi?"

Gogol từ áo choàng lấy ra một lọ thuốc, anh bế người Ango ép anh nhướn người lên, không hề lưu tình đem lọ nước thuốc thọc vào lỗ bên trong, tránh cho nước thuốc tràn ra đến, Gogol ác thú vị dùng nút gỗ chặn lại.

"Ô ô... Không được, không.... Ngô ân a a!!"

Sakaguchi Ango giãy giụa tuyệt vọng, mắt kính rớt xuống dưới đất nứt vỡ, khoé mắt anh đỏ bừng lên như sắp khóc đến nơi rồi.

Cảnh tượng Ango bị bao phủ bởi cơn đau khiến cơ thể Gogol trào dâng một cảm giác phấn khích, nhưng vẻ mặt của anh ấy vẫn bình tĩnh, như thể anh ấy đang xem một vở kịch.

Khi vị trí của họ như thế này, Gogol mỉm cười hạnh phúc. Anh ấy hôn Ango một lần nữa và sau khi lùi lại, anh ấy đã nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Khi nỗi sợ hãi và nỗi đau của Ango tràn ngập căn phòng, có một khía cạnh không thể nói ra, điều mà Gogol biết nhưng không ai khác có thể hy vọng hiểu được.

Bất kể anh ta là loại quái vật nào, nỗi sợ hãi của Ango đối với anh ta giống như một sự vuốt ve.

... Cảm giác đem người xâm phạm thật sự tuyệt vời đâu.

Gogol không thể không cảm thán anh quả nhiên ác đến hết thuốc cứu chữa, Ango thật sợ hãi đâu, anh vuốt ve gương mặt Ango run rẩy, môi hôn lên cổ anh lại dùng răng gặm cắn khắp nơi trên thân mình.

"Đau, không được! Dừng.... Ô ô ô...."

Ango nức nở, cơ thể bị Gogol hôn cắn khó chịu, anh cảm nhận cơ thể mình chậm rãi theo thuốc tác dụng, hiện tại chỉ là Gogol chạm nhẹ lên da cũng gia tăng nhạy bén xúc cảm hơn bao giờ hết.

Anh sắp bị Gogol làm cho khóc rồi, vụn vặt tiếng rên rỉ cùng đè nén đau đớn thanh âm vang lên trong phòng giam.

Gogol nhìn Ango quằn quại vì sung sướng. Đây là tất cả những gì anh ấy có thể muốn từ một người đàn ông quá kiêu hãnh, quá tự cao.

Đây là thiên đường nhỏ của riêng anh ấy.

Anh gần như có thể bật cười trước việc anh đã bẻ gãy một người nhanh như thế nào như Sakaguchi Ango... Một người chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn, chưa bao giờ mất kiểm soát bản thân.

Xem khi sức chịu đựng của Ango sụp đổ gần như là quá sung sướng.

Người thanh niên này, người không thể bị phá vỡ, đã bị hạ gục chỉ bởi cái chạm của Chú hề. Không gì có thể mang lại cho Gogol niềm thích thú hơn trong thời điểm này.

"Như vậy tuyệt vời cảnh tượng cũng không nên chỉ xem một lần đi... Ango không ngại nếu ta đem nó ghi hình lại chứ?"

Gogol lấy ra ghi hình từ trong áo choàng, đem Ango bộ dáng chật vật mà bất lực ghi vào trong máy, anh phát ra tiếng cười sung sướng.

Ango lắc đầu, nước mắt bất giác rơi xuống, dung mạo thanh tú ấy đã mất đi bình tĩnh ngày nào, anh lúc này như bị bẻ gãy cánh chim bay, chỉ có thể tùy Gogol muốn làm gì thì làm.

Cơ hồ lý trí anh kề bên tan vỡ sắp hỏng mất, Gogol lấy ra nút bịt, sau đó anh đem sớm đã cương cứng bộ vị cọ xát mông Ango, lại không có trực tiếp tiến vào trong.

"Ango nha~ nếu anh hiện tại cầu xin đem tình báo tiết lộ ra, tôi còn có thể buông tha không đem anh chơi đến hỏng mất...."

"Ngô ân..."

Ango cắn chặt môi, tan rã hai mắt lập tức thanh tỉnh một chút, anh phẫn nộ nhìn Gogol, thanh âm như cũ cố chấp.

"Tuyệt không có khả năng... Muốn lấy được tình báo từ tôi, đừng nghĩ!"

Gogol cười, nhưng lần này vẻ mặt của anh ấy cho thấy anh ấy gần như không thể tin được.

"Ngươi tưởng ta không biết sao?"

Anh lắc đầu và cười khúc khích, nhưng biểu cảm đó không kéo dài quá lâu. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Gogol trở nên lạnh lùng và tàn bạo trở lại.

"Ango phủ nhận. Anh có thể tự lừa dối bản thân bao nhiêu tùy thích. Nhưng sự thật vẫn là tôi đã xích anh vào ghế trong khi tôi muốn làm gì thì làm."

Anh ghé sát vào Ango và thì thầm để họ chỉ cách nhau một chút.

"Liệu tôi có làm sai?"

"Đi tìm chết... A a!"

Sakaguchi Ango đột nhiên co rúm người lại, bởi vì Gogol trực tiếp đem toàn bộ bộ vị thọc xuyên vào bên trong, không hề nhẹ nhàng chậm rãi mà là mạnh mẽ đâm thẳng tận cùng, đau đớn bởi vì tác dụng thuốc càng thêm đau đến vô số lần, anh bật khóc che mặt mình lại cố gắng nhẫn nhịn.

Gogol toàn bộ tiến vào bên trong, anh than thở thoả mãn mà hôn lên khoé miệng lệ chí Ango, nhìn anh đau đớn đến bật khóc, phía dưới càng thêm cương cứng lớn hơn.

"Anh biết không, Ango. Tôi thật sự thích xem anh một bộ nhẫn nhịn chịu đựng không phát ra thanh âm rên rỉ, hay là che mặt lại lừa dối mình...."

"Anh bộ dáng này thật sự khiến người muốn phá hủy dục vọng, đem anh thao đến chết cũng là tốt nhất kết quả đi?"

Gogol đáy mắt tàn lưu mị hoặc cùng hắc ám sền sệt như muốn nuốt chửng Ango, anh cười đến sung sướng mà ác ý tràn đầy, không ngừng di chuyển mạnh bạo muốn đem dưới thân người thao đến tan rã.

"Ở bên trong anh cho tôi cảm giác... Thật "Tự do" đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top