Oneshot

Loki ngồi sát khung cửa sổ, phóng tầm mắt ra những khung cảnh quen thuộc mà anh nghĩ sẽ không bao giờ có được đặc ân để nhìn thấy 1 lần nữa. Những ngọn tháp vàng ở Asgard sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà, ánh sáng mặt trời nhường chỗ cho những vì tinh tú và ngân hà tô điểm cho vương quốc vĩ đại nằm trong nhánh Yggdrasil. Mắt anh dõi theo phần còn lại của cây cầu cầu vồng, giờ chỉ còn lại những phần gẫy vụn nằm chỏng chơ bên bờ. Anh hồi tưởng lại giây phút cây cầu bị phá hủy dưới chiếc búa của Thor, 1 cảm giác đau nhói như thể các mảnh vỡ của cây cầu đang cắm xuyên qua ngực, dạ dày trào ngược như lúc anh rơi từ trên cầu xuống.

Anh nhớ lại cái nhìn của Odin chằm chằm vào anh. Sự thất vọng trong mắt ông đã làm tim anh tan vỡ. Đau đớn, buồn thảm, và vô vọng. Anh không muốn đối mặt với nó thêm một chút nào nữa, nên anh đã buông tay. Anh rời bỏ cuộc sống của chính mình, rời bỏ gia đình anh yêu thương và vương quốc nơi anh gọi là nhà. Anh chối bỏ tất cả và không hề hi vọng sẽ có 1 ngày quay trở lại. Cảm giác bị phản bội giày xé tâm hồn anh, thiêu đốt tâm trí anh. Kể từ khi rơi khỏi Asgard, anh bị đả kích bởi 1 hiện thực tàn nhẫn. Anh không muốn quay về. Anh không muốn bị người ta nhìn như kẻ phản bội Asgard, hay như 1 con quái vật mà bất cứ người Asgard nào cũng biết. Vì thế nên anh bỏ chạy.

Tình cảm của anh bị bó chặt trong những cơn giận dữ sục sôi, sự tổn thương và đau khổ đến vô tận, chuyển dần thành những vũ điệu cuồng loạn nhảy nhót trong tâm trí anh. Những suy nghĩ đen tối đã đẩy anh vào tột cùng tuyệt vọng, và anh đã để chúng dẫn lối vào con đường không có lối thoát. Anh phá hủy, tàn phá thế giới với sự nhẫn tâm và hờ hững đến không ngờ. Anh là chúa tể còn kia chỉ là những lũ kiến. Và anh sẽ dẫm đạp lên chúng. Nhưng trong 1 chốc, anh lưỡng lự với quyết định của mình khi nhìn vào đôi mắt của người-đã-từng-là-anh-trai-mình, người đang cố van nài anh trở về nhà. Trở về Asgard. 1 phần sâu thẳm và thiện lương bên trong anh đã muốn chấp thuận lời của Thor, để quay lại với những gì anh vốn có. Nhưng anh đã cố bóp chết cái cảm xúc đó.

“Đã quá muộn rồi”. Và đúng là muộn thật rồi. Anh cảm nhận được nỗi đau trong đôi mắt xanh thẳm của Thor. Thế nhưng anh lại quay lưng đi với những cảm xúc đang bóp chẹt trong lồng ngực anh. Đồ ủy mị. Cảm xúc đó nếu tồn tại sẽ chẳng khác gì điểm yếu của anh lúc này.

Và 1 lần nữa, tất cả những cố gắng của anh lại bị ngăn cản. Hương vị chiến thắng trượt qua đầu lưỡi, tựa như cầm trong tay 1 món đồ uống quá hạn. Lũ kiến đã vùng dậy và quật ngã đội quân của anh, và khi đối mặt với những người đã đẩy anh xuống khỏi ngai vàng của mình, Những kẻ báo thù, anh chỉ có thể cười nhạt. Có phải do dã tâm thống trị của anh chưa đủ mạnh nên mới bị những sinh vật tầm thường đó đánh bại? Hay thực sự anh mong muốn điều đó xảy ra? Tại sao anh lại chọn Trái Đất làm nơi xâm chiếm, dù biết sẽ có những lực lượng đứng ra bảo vệ nó? Rõ ràng khi nghĩ lại, chẳng gì có thể biện hộ cho những tội lỗi mà anh đã gây ra. Anh không hề quen với việc này. Khi họ tra còng vào tay anh và bịt mồm anh bằng 1 cái rọ, anh đã không chống trả lại. Anh tránh né cái nhìn buồn rười rượi của Thor khi cả hai đang đứng đối diện với nhau, chuẩn bị quay về Asgard. Anh không cần lòng thương hại. Sự đa cảm chỉ làm anh thêm yếu đi thôi.

Anh mong sẽ bị đày ải vào chốn ngục tù tăm tối nhất xứ Asgard cho sự phản bội của mình. Anh đáng bị như thế. Nhưng khi chân anh chạm xuống mặt đất ở Asgard, còng của anh được tháo bỏ. Thor đặt bàn tay to bản lên vai anh và lay nhẹ.

“Thật tốt vì em đã về nhà,em trai!”,Thor nói. Loki thậm chí còn chưa kịp rời mắt khỏi mặt đất.

Cha mẹ nuôi cũng tới chào đón anh. Frigga ôm xiết tấm lưng gầy guộc của Loki bằng vòng tay của bà, không chút do dự. Loki nhìn mái tóc vàng xoăn của mẹ, cảm giác hổ thẹn bóp nghẹt cơ thể khiến anh không sao thở nổi. Anh không dám đối mặt với cái nhìn chằm chằm đầy phán xét của cha. Odin không hề nhìn anh với vẻ khinh miệt, thay vào đó là nỗi buồn, sự thất vọng nhưng đã có 1 chút gì đó vơi bớt.

Loki không thể hiểu nổi. Anh ước mọi người hãy căm ghét anh đi. Anh muốn họ ghê tởm anh giống như anh đã từng căm ghét họ. Anh không muốn quay trở về trong vòng tay yêu thương của gia đình đã phản bội anh. Anh không muốn đối mặt với cái sự thật trần trụi đang phơi bày ngay trước mắt anh.

Họ không tống anh vào nhà ngục sâu nhất chốn Asgard. Họ thậm chí còn không xích anh lại. Frigga còn dẫn anh đến căn phòng cũ của anh, nhẹ nhàng dặn dò anh khi nào sẽ tới bữa tối. Anh không đáp lại lời bà.Không nhìn bà khi bà rời đi. Anh nhìn chăm chăm vào những vật dụng quen thuộc trong phòng, hình dung lại những nơi anh đã từng đi qua lúc xưa. Những kí ức hoài niệm như 1 cái gai độc cắm vào tim anh. Có nhà ngục nào dễ chịu hơn dành cho anh như thế này không?

Anh không hề rời khỏi phòng mình. Anh nhận ra mình vẫn đang trong tầm kiểm soát của quân lính Asgard, và chắc hẳn khối Tesseract đã được mang đi cất ở một nơi nào đó mà anh không được biết, nơi có thể ngăn bàn tay tội lỗi của anh với tới sức mạnh không thể kiểm soát của nó. 1 hay 2 lần gì đó, anh đã nghĩ tới việc sẽ đánh cắp nó 1 lần nữa và lại chạy trốn khỏi Asgard, nhưng chỉ có ý nghĩ là không bị cản trở. Anh đã quá mệt mỏi. Cả về thể xác lẫn tinh thần.

Frigga thường xuyên tới thăm anh. Và cho dù anh chẳng bao giờ đáp lại, bà vẫn ngồi nói chuyện với anh rất lâu. Trái tim anh đau nhói khi nghĩ rằng chắc hẳn bà rất nhớ anh, nhớ rất nhiều. Có cố gắng đến mấy, anh cũng không thể ghét bỏ mẹ mình. Dù bà không hề nói ra, nhưng trong thâm tâm anh vẫn có cảm giác đã làm bà thất vọng. Anh không xứng đáng với tấm lòng nhân hậu hay tình yêu đầy vị tha mà bà dành cho anh.

Thor cũng hay lui tới chỗ anh. Nói chuyện với anh nuôi thì dễ dàng hơn với Loki. Sau 1 vài từ là thế nào cũng có 1 kẻ vụng về rời khỏi phòng để trả lại cho anh sự yên tĩnh. Sau chuyến thăm của Thor, trong sự im lặng, Loki lo sợ rằng rốt cuộc anh sẽ nói quá nhiều và Thor sẽ nhìn anh như 1 con quái vật, đúng với bản chất của anh. Anh giấu đi cái thở phào nhẹ nhõm sau mỗi lần thấy Thor quay lại, vào ngày hôm sau.

Hôm đó, Thor tới muộn. Anh ấy luôn luôn tới trước khi mặt trời lặn, nhưng ánh sáng mặt trời đã tắt dần phía chân trời, nhường chỗ cho các vì sao và ngân hà ngự trị. Loki nhìn trân trân về phía cửa sổ, chờ đợi tiếng bước chân và tiếng gõ cửa nhẹ mà anh đang mong chờ. Phải rất muộn sau đó mới có tiếng gõ cửa. Có tiếng áo choàng kéo lê trên mặt sàn, và sau đó là âm thanh nặng nề khi đóng 1 cánh cửa nặng trịch. Loki vẫn quay mặt về phía cửa sổ.

“Anh đến muộn!” Loki phàn nàn.

“Anh không ngờ em lại mong anh đến vậy đấy”, Thor đáp lại. Anh vẫn đứng ở gần cửa ra vào. Loki lại cố giấu đi tiếng thở phào khi nghe thấy giọng của anh trai, à không, người- đã-từng-là anh-trai mới đúng.

“Tôi chỉ nghĩ anh là 1 kẻ hay lặp lại thói quen hàng ngày thôi. Thật kì cục vì hôm nay anh lại tới trễ đấy.” Loki phản pháo. Sự im lặng bao trùm không gian quanh họ. Loki ném 1 cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Thor. Thần Sấm Sét chỉ nhìn em mình 1 cách buồn bã.

“Tại sao em cứ ở lì trong phòng thế?” Thor hỏi. ” Mọi người đâu có bắt em ở đây. Sao em lại tự cầm tù mình như thế?”

Loki quay lại.”Có khi là thế thật”

Thor bước tới.” Ý mọi người không phải là…..”

“Và tại sao lại không phải cơ chứ?” Loki cắt ngang, nhìn Thor với sự căm phẫn hằn lên trong mắt. “Lũ ngốc các người quên tôi đã làm những gì sao? Những kẻ đã bị tôi thao túng, cái thế giới mà tôi rắp tâm hủy hoại? Thề với tên của Yggdrasi, có ai, ai trong bất cứ các người muốn tôi trở lại Asgard như 1 người Asgard tự do chứ?”

Thor vẫn đứng đó, cố gắng bình tĩnh và kiếm chế hết sức có thể. “ Chúng ta sẽ không phán xét em vì những lỗi lầm trong quá khứ của em.”

“Đây không phải 1 trò chơi, Thor!” Loki khinh bỉ đáp lại. “Sau những gì tôi đã làm,đáng lẽ người ta phải giam tôi trong suốt phần đời còn lại. Và đấy, tôi còn được ngắm bầu trời sao ở Asgard từ cửa sổ của chính phòng mình . Vị cha già đáng kính hẳn đã mất trí khi cho phép 1 kẻ tội phạm của 3 trên 9 cõi được ăn tối cùng bàn với ông ta. “

Thor cau mặt. “ Em biết điều đó không đúng mà!”

“ Chỗ nào không đúng?” Loki cười nhạo. “Phần về cha hay về những chiến tích đầy tội lỗi của tôi? Chẳng qua tôi đã đếm nhầm số cõi mà tôi muốn phá hoại thôi.”

“ĐỦ RỒI!” Thor lao tới chỗ Loki đứng, mặt cau có, cố kiềm chế cơn giận.” Anh đã mong k phải nghe những lời này từ em, em trai ạ!”

“Em trai” Loki cười nhếch mép tỏ vẻ ghê tởm.” Anh có cần ngây thơ tới mức rỗng tuếch và vô dụng đến thế không. Chúng ta thậm chí còn không chung 1 dòng máu. Chúng ta không phải là anh em gì hết.”

“Nhưng chúng ta là——”

“Do anh tưởng tượng thôi!” Loki nghiến răng. Chẳng có của chúng ta nào cả! Và cũng không có ́chúng ta nào hết! Anh không phải là anh trai tôi. Chưa bao giờ.”

Thor như bị tác động mạnh. Anh cố gắng hết sức tìm từ để diễn tả suy nghĩ của mình. “Có thể em không tin là như thế”, anh nghẹn ngào nói. “Nhưng anh chưa bao giờ coi em là 1 ai khác. Nếu không phải là em trai anh thì em còn là ai được nữa?”

“1 con quái vật,” Loki đáp trả 1 cách trống rỗng, quay người đi và ném 1 cái nhìn cô độc đầy đáng thương dọc cõi Asgard. “ 1 con quái vật đầy tham vọng và khát máu.”

“Anh không tin là như vậy,” Thor nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì anh quả là 1 thằng ngốc,” Thần bóng tối đáp lại. Sự im lặng lại lan tỏa khắp căn phòng. Thor bước tới, vươn tay về phía vai của Loki.

“Đi ra.”

Bàn tay của Thor khựng lại. “Loki—“

Đi ra ngay.”

Thần Sấm thở dài, buông thõng cánh tay của mình xuống. Loki vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, nhưng không nhìn cố định vào bất cứ thứ gì, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề của Thor hướng về phía cửa. Anh nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt giống tiếng cửa mở, Thor dừng lại ở lối ra.

“ Dù gì tối mai cũng hãy đến ăn tối nhé. Như vậy mẹ sẽ vui hơn.”

Loki không đáp lại, và Thor lẳng lặng rời đi….

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top