91-100
C91
Trên chiến trường, Mộc Dĩnh Nhiên tựa hồ nghe tiếng người gọi tên hắn.
Thanh âm vô cùng quen thuộc, chắc chắn hắn đã từng nghe qua...
"Thụy Hiên?". Hắn dừng ngựa, hướng đến đỉnh Địa Trung Cốc.
Là hắn sao? Hay mình nghe nhầm?
"Thụy Hiên... Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
Mộc Dĩnh Nhiên đã hoàn toàn quên tình cảnh hiện tại.
"Nhị đệ ───". Sở Hoài Chi hét lên từ phía xa.
Mộc Dĩnh Nhiên nghi hoặc quay về phía Sở Hoài Chi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trên đầu vai một trận đau đớn truyền đến. Cúi đầu nhìn...tên bắn trúng rồi?
Ngựa bị trảm đầu, chém đứt tứ chi, Mộc Dĩnh Nhiên lúc đó mới hoàn hồn, mượn lực nhảy tới ngựa của quân địch, đem tên kia đánh ngã, chính mình nhảy lên ngựa.
Hắn dùng lực rút ra tiễn cùng trường kiếm, tiến công...
Có lẽ hắn nên dùng đau đớn này mê hoặc mình một chút.
Thật nực cười, mình lại vì tưởng niệm một người mà sinh ra ảo giác...
Có lẽ hắn càng nên lợi dùng giết chóc này khiến mình phân tâm đi.
Lợi dụng hết thảy ngoại lực ảnh hưởng ngăn cản bản thân nhớ đến y...
Mộc Dĩnh Nhiên sau khi giết chết một tên, giơ cao trường kiếm hô to: "Thụy Hiên ───"
Giống như thần phù trợ, có thể giết vô số địch nhân.
Sở Hoài Chi cũng theo kịp tiến độ, quanh chỗ bọn hắn, không có người sống.
Phía sau quân binh thấy hai vị chủ tướng dũng mãnh như vậy, một người lại một người học theo, cũng giơ kiếm hô lớn:
"Thụy Hiên!"
"Thụy Hiên! Thụy Hiên!"
"Thụy Hiên! Thụy Hiên!"
Trên chiến trường vọng lại chỉ có hai chữ "Thụy Hiên", binh lính Viễn Cư Quốc dũng mãnh thiện chiến, thực sự như được thần tương trợ, chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, Tuy Ly Quốc trận này bại vô cùng thảm.
Mộc Dĩnh Nhiên thúc ngựa vào giữa chiến trường, nhìn quang cảnh xung quanh.
"Nhị đệ, chúng ta về quân doanh!". Sở Hoài Chi qua bên cạnh hắn nói.
"Đại ca... Chúng ta có thể đem y trở về không?"
Mới vừa rồi tiếng hô đầy trời, y liệu có nghe được?
Từng tiếng như thanh âm thắng lợi vang lên, y tột cùng có nghe thấy không?
"Có thể."
Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, "Y nhất định không tưởng tượng được tên mình lại trở thành khẩu hiệu tất thắng của binh lính. Thật muốn nhìn thấy biểu tình của y khi biết được chuyện này, nhất định là rất thú vị!"
Sở Hoài Chi không nói.
"Đại ca, lúc nãy dường như ta nghe thấy tiếng của y... Ngươi nói không phải ta muốn y đến điên rồi chứ? Đại ca?". Mộc Dĩnh Nhiên không nghĩ lại nhìn thấy thần sắc quái dị của Sở Hoài Chi.
"Nhị đệ, chúng ta tuyệt đối sẽ tìm ra hắn! Hơn nữa, ta tin tưởng hắn đang ở ngay gần đây."
"Tại sao?". Mộc Dĩnh Nhiên khó hiểu.
"Bởi vì ta cũng nghe được."
C92
Trận này ở Địa Trung Cốc cuối cùng làm Tân Vương triệt để tin tưởng mình đã thất bại. Để tránh chiến tranh lan rộng đến toàn quốc, Tân Vương hạ thư cầu hòa, chủ động cắt đất để đổi lấy hòa bình.
Mà Viễn, Tân hai nước cũng đã đồng ý, ba bên ước định sau bảy ngày sẽ gặp mặt thương thảo tại tửu lâu Phượng Nghênh, giữa thành Tần Xuyên và Đại Thành - nơi binh lính hai nước đóng quân.
"Linh Nhi.". Thiều Dật cùng Thụy Hiên bước chậm trong thành Tần Xuyên. Hai bên đường, những người bán hang rong lần lượt đưa ra những thứ tân cổ kì quái cho Thụy Hiên xem.
Nếu Thụy Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, Thiều Dật liền mua thứ đó.
Từ sau khi chiến sự chấm dứt, âm trầm trên mặt Thiều Dật hoàn toàn tiêu thất, giống như hắn trở mặt ngày đó đều chưa từng phát sinh. Phảng phất như đã trở lại Tân Ngu Quốc, cực độ yêu thích, cực độ sủng ái, cho dù phạm sai lầm cũng không bị trừng phạt.
"Ngươi thấy cái này thế nào?". Thiều Dật lấy một vật trang sức hỏi.
Thụy Hiên ngẩn người, đây không phải cho nữ nhân sao?
"Không thích?". Thiều Dật có chút thất vọng, "Ta vốn đang nghĩ, nó cài trên tóc ngươi nhìn sẽ đẹp lắm."
"Ta thích mà!". Thụy Hiên đoạt lấy vật kia, nói.
"Thật sự?"
"Thật sự!"
Thiều Dật nở một mạt cười sáng sủa, thoạt nhìn bộ dáng thực cao hứng.
Nếu y chưa hồi phục trí nhớ, nhất định sẽ cho là vậy.
Thiều Dật chỉ đứng trên lập trường của mình để suy nghĩ, hắn yêu một người có thể yêu đến sủng lên trời, cũng có thể ngay lập tức quay lưng. Một phút trước còn điên cuồng yêu ngươi, phút sau đã hoàn toàn quên mất ngươi.
Ai yêu thượng hắn, thực khổ...
Hắn có thể luôn mồm nói yêu ngươi, nhưng vì bản thân, hắn sẽ đem ngươi vứt bỏ. Ở cạnh hắn ai cũng đều phải chuẩn bị tốt tinh thần mình có thể là quân cờ bị xá đi, cũng phải luôn luôn đảm bảo mình không phạm sai lầm, không bị ai bắt được nhược điểm, nếu không sẽ chết mà không hiểu tại sao.
"Thiều Dật, sao phải mua đồ vật này nọ? Hơn nữa đều là đồ của nữ nhân?". Thụy Hiên tò mò hỏi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Sương Vệ trong tay là một đống thứ gì đó.
"Bởi vì ta muốn mang ngươi đến nghị sự ngày kia a!". Thiều Dật nắm tay Thụy Hiên, nói.
"Một khi đã như vậy, sao lại mua nữ trang?"
Thiều Dật cười trộm, ôm lấy Thụy Hiên: "Ngươi sẽ giả thành nữ nhân."
"Cái gì?"
"Đi thôi nào!". Thiều Dật buông Thụy Hiên ra, kéo lấy tay y.
Trên chiến trường, thanh âm đầu tiên kêu lên "Thụy Hiên" có bao nhiêu buồn bã. Hắn nhớ rõ đó là thanh âm của Mộc Dĩnh Nhiên. Ngu ngốc cũng có thể nghe ra, tên kia yêu Thụy Hiên đến thảm rồi.
Hắn không thể để y bị cướp đi, trước hết phải hạ thủ vi cường, ngăn chặn hậu họa. Tất cả đều phụ thuộc vào cuộc gặp hai ngày nữa.
Thành hay bại, chỉ còn chờ một bước nữa thôi!
C93
Tửu lâu Phượng Nghênh
Ngày ước định đã đến, hôm nay bán kính một trăm dặm quanh tửu lâu không cho dân thường qua lại, sứ thần ba nước tiến vào cũng phải qua tầng tầng lớp lớp binh lính, phòng ngừa có trá. Dù sao lần này toàn bộ là người trọng yếu của các nước, có Tướng quân, Thừa tướng, đương nhiên còn có Hoàng Thượng - đã ngụy trang thành thủ hạ.
Bọn họ sau khi ân cần hỏi han một hồi, liền trải qua ba trờ đàm phán liên tục. Bất quá nói là ba nước, thực chất chỉ có hai nước tham gia đàm phán, nước thua trận không hề có địa vị gì.
Cuối cùng đưa ra điều kiện song phương đều hài lòng, cuộc đàm phán đã kết thúc.
Thừa tướng Tuy Ly Quốc đề nghị đại diện ba nước có thể ở lại tửu lâu ngoạn nhạc một chút, thuận tiện trao đổi cảm tình.
"Ta nói Độc Cô đại nhân", Sở Hoài Chi hướng Thiều Dật kính rượu, "Hoàng Thượng của các ngươi vui vẻ chứ?". Gã đã sớm gặp qua Hoàng Đế Tân Ngu Quốc, nên rất nhanh nhận ra người kêu "Độc Cô đại nhân" trước mắt là ai, chỉ là gã không lên tiếng vạch trần.
"Thực vui vẻ a, Sở Tướng quân.". Thiều Dật cũng đáp lễ một chén rượu.
"Không biết Hoàng Thượng ở đây có quen không?". Sở Hoài Chi hỏi, trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên.
"Đã lâu như vậy, Hoàng Đế cũng sớm quen rồi.". Thiều Dật cười đáp lại.
"Phải không? Sở mỗ còn tưởng hắn được nuông chiều từ bé, chưa thấy qua những cảnh thế này."
Sở Hoài Chi cười lạnh, nhìn đến bên người Thiều Dật, mỹ nữ kia có điểm quen mắt.
"Này hoàn toàn là hiểu lầm. Hoàng Thượng không phải chỉ có cái mã ngoài, hắn cũng tốt lắm.". Thiều Dật nhấp một ngụm rượu, sờ sờ tóc người bên cạnh.
"Vậy sao?"
Như thể có sấm sét chớp giật vờn quanh hai người, khí thế đối chọi vô cùng dọa người.
"Xin hỏi Độc Cô đại nhân, nữ tử xinh đẹp bên cạnh ngài là ai?". Mộc Dĩnh Nhiên hỏi.
Hắn cảm thấy nữ tử đó vô cùng quen thuộc, cảm giác giống như...là y..."Đây là vị hôn thê của tiểu thần, chúng ta định sau khi từ đây trở về sẽ thành hôn. Lúc đó hoan nghênh hai vị đến dự."
"Nhất định rồi.". Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu, mắt vẫn không dời người kia.
"Ai, các ngươi cần rượu nữa không? Chỗ ta vẫn còn mấy vò.". Lưu Quyền cầm bầu rượu hỏi.
"Cho ta một vò."
Ngay khi Sở Hoài Chi tiếp nhận vò rượu, hai mũi tên phóng tới chỗ gã. May mắn gã đủ bình tĩnh, nếu không nhất định sẽ bị thương.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tên được bắn đi, là Tuy Ly Quốc. Chỉ thấy Thừa tướng Tuy Ly Quốc đứng đó, quanh hắn kẻ cầm cung, kẻ cầm kiếm, bộ dáng đều đằng đằng sát khí.
"Thật bất ngờ a. Nguyên lai quý quốc đem đến toàn là võ sĩ.". Mộc Dĩnh Nhiên phất quạt, ung dung nói.
"Tả tướng, Tuy Ly Quốc các ngươi bội ước sao?". Sở Hoài Chi uống xong chén rượu, lên tiếng
C94
"Bội ước?". Thừa tướng Tuy Ly Quốc - Tả Bình lạnh lùng cười. "Ước định cái gì cũng chưa có, sao lại nói chúng ta bội ước? Ta chỉ cần giết các ngươi là mọi vấn đề sẽ được giải quyết."
"Đây là ý Tân Vương?". Lưu Quyền buông rượu hỏi.
"Không, là ý của lão phu. Cứ như vậy mất nước đâu có được."
"Phải không?". Thiều Dật lên tiếng. "Thực sự là ý của ngươi?"
Hắn cùng Mộc Dĩnh Nhiên đồng thời vung tay, cung tiễn từ ngoài cửa sổ vụt vào, bắn trọng thương Tả Bình.
Võ sĩ Tuy Ly Quốc bắt đầu hoang mang. Vừa mới ngả bài, chủ soái cư nhiên đã bỏ mình?
"Các ngươi...". Tả Bình cố hết sức nâng ngón tay lên.
"Ngươi dẫn người vào đây, lại không thể ngờ chúng ta đã sắp xếp mai phục, đúng chứ?". Thiều Dật châm chọc, bộ dạng vô cùng đắc ý.
"Các ngươi... Đáng giận! Ông trời phải khiến nước chúng ta diệt vong mới được sao?". Tả Bình tức giận hướng lên trời rống, liền duy trì tư thế đó, chết không nhắm mắt.
Cái thứ âm mưu sinh tử tồn vong này, hắn chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa, cứ như vậy mất mạng, thất bại thực khó coi.
"Tuy ngu ngốc, nhưng vẫn là danh trung thần.". Thiều Dật cảm khái.
Chúng võ sĩ sợ hãi nhìn về phía bọn họ, buông vũ khí, nhất loạt quỳ xuống, thỉnh cầu tha cho mình một mạng. Đương nhiên cũng có vài tên dũng sĩ trời sinh ái quốc ngông nghênh đứng thẳng, thị tử bất khuất, nhưng kết cục những người đó chắc chắn là vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
"Tha cho chúng ta..."
"Đừng giết chúng ta-"
Bọn họ sợ hãi tranh nhau cầu xin, ý niệm sống sót chiếm cứ toàn thân.
"Chúng ta có thể tha chết cho các ngươi". Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, "...nhưng bọn hắn có chịu hay không, ta cũng không biết."
"Tha cũng được thôi, nhưng e rằng hiện giờ ta không có khả năng quyết định nữa rồi.". Thiều Dật nói, chính là lời nói của hắn khiến mọi người hoàn toàn khó hiểu.
Nếu Mộc, Sở hai người đã đáp ứng tha, Thiều Dật cũng vậy, nhưng tại sao lại nói mình không thể quyết định?
Đáp án rất nhanh liền có, những người kia đột nhiên thống khổ ôm ngực ngã xuống, mồ hôi không ngừng chảy, từng đợt than khóc liên tiếp vang lên.
"Trúng độc?". Mộc Dĩnh Nhiên kinh hô. "Ngươi hạ độc bọn hắn?"
"A...". Thiều Dật cười cười. "Chỉ có bọn hắn sao?"
Mộc Dĩnh Nhiên còn đang khó hiểu, Sở Hoài Chi đã hàm trụ bờ vai hắn, sắc mặt trắng bệch lắc đầu. "Đừng vận công..."
"Đại ca?". Mộc Dĩnh Nhiên bỗng cảm thấy cơ thể sinh ra khác thường, đau-
Hắn cùng Sở Hoài Chi vô lực quỳ xuống, cố gắng nén trụ đau đớn. "Chúng ta đã cẩn thận đề phòng ngươi, lại không nghĩ đến ngươi sẽ hạ độc..."
Bên ngoài, tiếng binh khí, tiếng hò hét vang đầy trời, đủ biết nhân mã Mộc, Sở đem đến đều đã bị giải quyết.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn Thiều Dật, trong lòng nghĩ, thật tốt khi để Hứa Nghi và Bùi Trình Quan ở lại quân doanh, hy vọng bọn họ có thể cùng đồ đệ của dị nhân kia hảo hảo hợp tác...
C95
"Sao hả? Tại Viễn Cư Quốc hô phong hoán vũ, giờ thảm hại thế này, hai vị đại nhân có suy nghĩ gì không?". Thiều Dật lạnh lùng cười.
Mộc, Sở hai người không lên tiếng.
"Lưu Quyền, cạnh Trẫm có hộ vệ là đủ rồi, ngươi nhanh trở về quân doanh tiếp tục làm việc đi.". Thiều Dật phất tay, hướng chủ vị ngồi xuống.
"Dạ.". Lưu Quyền lĩnh mệnh rời đi.
Một giây lại một giây trôi qua, rất lâu sau Thiều Dật mới có hành động. "Vì hai vị đã uống rượu của ta, cho nên độc phát sẽ không quá nhanh, mà ta lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi này trò chuyện với các ngươi, hoàn hảo vượt qua ngờ vực cuối cùng."
"Chúng ta...còn cái gì...chưa biết sao?". Mộc Dĩnh Nhiên ói ra một búng máu, suy yếu nói.
"Dĩ nhiên là có. Tỉ như Lưu Quyền trở về làm gì? Quân đội của các ngươi liệu có gặp chuyện không may? Hay như, nữ nhân bên cạnh ta rốt cuộc là ai?". Thiều Dật vừa nói vừa kéo nữ tử ngả vào ***g ngực mình, cũng buông tóc của nữ tử xuống, lau đi lớp trang điểm trên mặt "nàng".
"Các ngươi nghĩ là ai?". Thiều Dật đem đồ trang sức bỏ xuống bàn.
Là ai?
Hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng biết người này.
Phút chốc, trong đầu hai người hiện lên một câu: "Hắn đang ở ngay gần đây."
Có lẽ nào...?
Thiều Dật quay mặt người kia đối diện bọn họ.
"Thụy Hiên!". Hai người đồng thời kinh hô ra tiếng.
Tại sao? Tại sao Thụy Hiên lại ở cùng Thiều Dật?
"Đúng vậy. Hoàng tỉ đích thực gọi y là Thụy Hiên. Nhưng hiện tại y là Linh, bởi ta đã nhặt được y trong rừng."
"Nhặt được?" / "Linh?"
"Phải. Y lúc đó cả người đều là máu ngã trong rừng, ta lại vừa vặn đi ngang qua, do đó đã đem y về. Hơn nữa, ta còn thực may mắn, bởi vì tổn thương đến não bộ, y hoàn toàn không nhớ gì cả. Lừa gạt của ta lại càng dễ dàng.". Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y.
"Ta nói với y, y là người yêu của ta - Linh, còn giả tạo rất nhiều thứ khác. Mất trí nhớ, y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng người duy nhất ở bên cạnh mình, rồi...ngây ngốc đáp lại thỉnh cầu của ta, ngây ngốc mà giao cả thể xác và tinh thần cho ta.". Thiều Dật giải khai y phục của Thụy Hiên, bàn tay chầm chậm di chuyển trên da thịt trắng noãn.
Đồng tử của Sở, Mộc hai người nháy mắt co rút, ngay cả động cũng không.
Đem thể xác và tinh thần đều giao cho hắn? Toàn bộ giao cho hắn?
"Ta biết y sau khi bị các ngươi bức thoái vị, lại bị biến thành nam sủng yêu cầu vô độ. Đương nhiên ta có thể hiểu các ngươi trong đoạn thời gian đó sẽ bất tri bất giác mà yêu thượng y, dù sao y cũng rất tốt... Nhưng, thực xin lỗi, y là của ta! Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ thành thân, rất hoan nghênh các ngươi tới dự... A, không đúng! Các ngươi lúc đó cũng đã muốn qua cầu Nại Hà, sao có thể tới được...". Thiều Dật ra vẻ đáng tiếc nói, "Thật uổng công ta còn muốn đòi đại lễ."
Hắn là cố ý!
Hai người ném cho Thiều Dật ánh nhìn ác liệt, tức giận đến một câu cũng không thể nói.
C96
"Đúng rồi, các ngươi có thấy y kì lạ không? Hai mắt trống rỗng vô thần, cho dù chúng ta nói gì cũng không có phản ứng. Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không cảm nhận được?". Thiều Dật cầm lấy cằm Thụy Hiên, vừa nhìn vào mắt y vừa nói. "Để ta cho các ngươi biết tại sao... Ta đã hạ dược y. Mục đích là gì? Vì tuy rằng y mất trí nhớ, nhưng không thể đảm bảo những tác động từ bên ngoài không ảnh hưởng đến y. Phòng ngừa tình huống này, ta bất đắc dĩ mới phải hạ dược y."
"Ngươi...!!!"
"Các ngươi nhìn xem, y bây giờ tựa như búp bê không có sinh mệnh, mặc người bài bố, mặc người thao túng, không phải tốt lắm sao? Như vậy y sẽ vĩnh viễn là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt mất.". Thiều Dật liếc nhìn hai người dưới đất, nói tiếp. "Đặc biệt là hai ngươi, bất luận có thương y thế nào, cũng không thể cướp y nữa rồi."
Thiều Dật cúi đầu hôn lên môi Thụy Hiên, ác ý trước mặt hai người trình diễn tình cảm mãnh liệt...
"Chết tiệt!!!". Hai người không hẹn mà cùng rống to một tiếng, gượng dậy tấn công về phía Thiều Dật, tiếc rằng không chỉ bị Sương Vệ ngăn cản, mà còn vì vận nội lực, làm cho độc càng nhanh lan ra toàn thân.
"Khụ...", từng ngụm máu đen từ trong miệng hai người tràn ra.
Càng thêm thống khổ lại không thể nhúc nhích, hai người chỉ có thể phẫn hận trừng Thiều Dật, trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt bọn họ diễn một màn đông cung sống động mà không thể ngăn cản.
"Yêu đơn phương... Để làm gì chứ...". Mộc Dĩnh Nhiên khẽ mở miệng.
Thiều Dật ngừng động tác, nhìn về phía bọn họ: "Cái gì?"
"Yêu...đơn phương... Làm được gì chứ???". Mộc Dĩnh Nhiên ra sức hô to, lần thứ hai nôn ra máu.
"Thì có sao? Chỉ cần hắn ở bên người ta, cho dù là yêu đơn phương cũng không hề gì.". Thiều Dật phản bác, lại lập tức cười lạnh. "Các ngươi nên lo cho quân đội của mình trước đi đã."
"Không cần lo... Quân đội...". Sở Hoài Chi cố hết sức tựa vào vách tường ngồi dậy. "Có Bùi Trình quan và Hứa Nghi...căn bản không cần lo lắng..."
"Nhưng...", Thiều Dật hai mắt chợt lóe, "...các ngươi trúng độc, bọn họ đại khái cũng vậy đi. Cho dù lợi hại thế nào, trúng độc cũng sẽ vô dụng, như các ngươi vậy."
"Hừ! Ta tin tưởng quân đội Viễn Cư Quốc có thể tránh được một kiếp này.". Sở Hoài Chi hừ một tiếng, cố gắng đề khí nói.
"Tình hình này, có vẻ như ông trời cũng không muốn giúp các ngươi.". Thiều Dật cười cười, không để tâm đến Sở Hoài Chi vừa nói.
"Không phải chỉ dựa vào mình ngươi là có thể quyết định. Cho dù quân đội chúng ta thực sự trúng độc, cũng sẽ có người giải độc cho bọn họ...". Mộc Dĩnh Nhiên suy yếu nói, phảng phất giọng điệu giễu cợt.
Thiều Dật phẫn nộ ra chưởng đánh nát bàn dài trước mặt, quay ra đặt Thụy Hiên lên đại ỷ.
"Thụy Hiên...". Mộc Dĩnh Nhiên hút khí, hắn không thể nhìn người mình yêu bị đối xử như vậy. Hắn tự trách, hắn hận chính mình. Không phải tự xưng chính mình thông minh đệ nhất thiên hạ sao? Không phải tự nhận mình võ công cao cường sao? Giờ ngay cả người mình yêu thương cũng vô pháp bảo hộ.
"Nhị đệ...". Sở Hoài Chi dùng hết sức đứng dậy. "Cho dù thân thể đã thành như vậy...cũng không thể buông tha..."
Mộc Dĩnh Nhiên mở mắt, nhìn về Thụy Hiên đang bị đối đãi cuồng bạo phía trước, cắn răng, toàn thân phát run đứng lên.
C97
Thụy Hiên hai mắt vô thần chảy ra lệ, phảng phất như thấy được những cố gắng của hai người.
Thiều Dật thấy vậy liền mất hứng, nâng tay tát Thụy Hiên một cái, còn bảo thuộc hạ giữ hai người kia lại.
"Đã đến nước này, tâm vẫn còn nhớ rõ bọn họ sao?". Thiều Dật vừa nói, đưa tay lại thêm một cái tát.
Mộc, Sở hai người rất muốn ngăn cản, nhưng thực sự là lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thụy Hiên bị đánh.
"Chẳng lẽ phải giết ngươi thì ngươi mới hoàn toàn thuộc về ta sao?". Thiều Dật thì thào, gắt gao ôm lấy Thụy Hiên. Hắn đã mất đi vẻ trầm ổn thường thấy, trở nên điên cuồng, mất bình tĩnh.
Yêu một người, vì sao lại phải như vậy?
Bá đạo độc đoán lại là con đường duy nhất hay sao?
Hai mắt thất thần dần chuyển thanh minh, nhưng nước mắt vẫn không đình chỉ.
"Giết ta, ngươi sẽ có được tình yêu mà mình muốn sao?". Thụy Hiên nhẹ giọng hỏi.
Thiều Dật kinh sợ ngẩng dậy, đột nhiên khựng lại, nôn ra một ngụm máu đen.
"Ngươi...". Thiều Dật ngón tay run rẩy chỉ hướng Thụy Hiên, nhìn y đi về phía Mộc Dĩnh Nhiên và Sở Hoài Chi. Hắn muốn gọi thủ hạ, nhưng ngay cả Sương Vệ võ công cao cường cũng đều bị bốn người từ đâu xuất hiện chế trụ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?"Thụy Hiên...". Mộc Dĩnh Nhiên gian nan vươn tay.
"Mộc Dĩnh Nhiên... Sở Hoài Chi...". Thụy Hiên cầm tay bọn họ, nhẹ nhàng nói. "Thực xin lỗi, khiến các ngươi chịu khổ rồi."
"Chủ tử", Hoa chậm rãi đi tới, "Để ta giải độc cho họ."
Thụy Hiên gật đầu, buông tay, đứng lên đối mặt Thiều Dật.
"Ngươi thực nghi hoặc đi?"
"Ngươi khôi phục trí nhớ?". Thiều Dật tựa vào ghế, suy yếu hỏi.
"Đúng vậy. Đã được ba ngày.". Thụy Hiên hạ mắt trả lời.
"A. Ngươi diễn thật tốt...". Thiều Dật cười khổ.
Thụy Hiên nhíu mày, xoay người lại.
"Quân đội của ta bên ngoài..."
"Đều bị người của ta chế ngự, đã hôn mê.""Vậy còn Lưu Quyền đâu?"
"Cũng vậy."
"Nói thế là ta tứ cố vô thân?". Thiều Dật cười tự giễu, hỏi.
"Đúng."
"Kế hoạch của ta đều bị ngươi phá hủy?"
"Vô tình mà nói, thì đúng là như vậy."
Thiều Dật nghe xong, ngửa mặt lên trời cười to, cười thật điên cuồng, thật thê tuyệt, mang cả bất đắc dĩ, đem tất cả cảm xúc trong lòng đều phát tiết ra.
Thụy Hiên hơi nghiêng người nhìn hắn.
Cười đủ, Thiều Dật lại phun ra một ngụm máu đen, bởi quá kích động, toàn thân hắn đau đến lợi hại, không ngừng thở dốc.
"Hô... Ta thua... Ta vốn nghĩ tất cả đều nằm trong tầm tay... Lại không đề phòng ngươi... Bất quá...còn gì ta không tính đến nữa?"
Thụy Hiên trầm mặc không nói.
thê tuyệt: thê lương và tuyệt vọng
C98
"Ngươi ít nhất đã quên mất ta.". Dương Hòa chậm rãi đẩy cửa đi vào.
"Ngươi... Có lẽ nào...?". Thiều Dật bỗng nhiên hiểu ra.
"Đúng vậy. Ta nhận thức Thụy Hiên, vì vậy y có thể khôi phục trí nhớ, mà lúc này chống lại người của ngươi, đều là ta hiệp trợ.". Dương Hòa gật nhẹ đầu, đi về phía Thụy Hiên. "Ngươi sai ở chỗ, vì ta là dị nhân mà ra sức lôi kéo ta, hoàn toàn tin tưởng ta, không hề có ý đề phòng. Không tính đến...ta chỉ trung với Viễn Cư Quốc... Ngươi và Tân Vương giống nhau, tự cho có thể nắm giữ dị nhân, tự cho chỉ cần có dị nhân là đạt được thắng lợi. Nhưng các ngươi đều đã quên, quên rằng tâm dị nhân hắn hướng về ai!"
"Tâm dị nhân? A... Giống Tân Vương?... Ha... Nói rất đúng! Ta lúc này...thực giống Tân Vương... Đều là kẻ thua cuộc... Hoàn toàn thua rồi...". Thiều Dật hai mắt sương mù cuồng tiếu, máu đen lần thứ hai từ miệng chảy ra.
"Nếu các ngươi đã thắng...ta đây sẽ tùy các ngươi xử trí. Chính là...ta có một thỉnh cầu... Hảo hảo đối đãi...con dân của ta..."
Thụy Hiên nhìn Dương Hòa, lại quay sang Thiều Dật, cuối cùng dời tầm mắt, thở dài.
"Ta không có ý tranh đoạt thiên hạ. Ta làm tất cả những điều này đều là vì quốc gia, vì thần dân của ta. Muốn thành công, đều chỉ vì bọn họ... Ta không có dã tâm, nếu có cũng chỉ là đứng từ trên cao cho họ hạnh phúc. Ta chỉ muốn thuận lợi mà trị quốc, còn lại cái gì cũng không cần."
"Nhưng ngươi...hiện tại đã không còn là Hoàng Đế...". Thiều Dật tỏ vẻ trào phúng.
Thụy Hiên hướng hắn đạm cười.
"Nhưng... Chắc ngươi đã có biện pháp cả rồi...". Thiều Dật ngẩng đầu nhìn trần nhà.
"Chủ tử, độc trên người hai vị đại nhân đã được giải.". Hoa cúi người cung kính nói.
"Cảm ơn.". Thụy Hiên gật đầu.
"Ngươi không nghĩ tranh thiên hạ... Vậy giờ thì sao?". Thiều Dật một lần nữa nhìn y.
Thụy Hiên từ tay Dương Hòa tiếp nhận ba quyển trục.
"Ta đã cân nhắc rất lâu mới soạn ra trục này. Đừng nhìn bên trong nhiều chữ, thực chất nội dung chỉ có hai điểm trọng yếu: Thứ nhất, tam quốc như trước duy trì. Hai, tam quốc hỗ trợ lẫn nhau không xâm phạm, thành lập quan hệ đồng minh hữu hảo. Tại sao lại như vậy? Lý do là Tân Vương không phải một kẻ khoan dung độ lượng, dã tâm của hắn không thể vì một lần thất bại mà suy giảm, ta lo hắn sẽ nghĩ kế sách, cố gắng lấy hiệp ước này kiềm chế hắn. Đương nhiên, đây chỉ là phương pháp phòng bị, có thành công hay không thì không thể đoán trước. Còn việc thành lập quan hệ đồng minh chính là vì dân chúng. Nếu tam quốc hữu hảo, dân chúng di chuyển buôn bán đều sẽ thuận lợi hơn. Mà ngươi ắt hẳn cũng biết rõ, đại lục này không phải chỉ có ba nước chúng ta. Duy trì đồng minh có thể cùng nhau kháng địch!... Được rồi, ngươi đã hiểu chưa? Nếu hiểu, thỉnh kí tên ngươi vào đây đi!". Thụy Hiên mở trục, trải lên bàn nói.
"A... Ta còn có thể không kí sao? Ta hiện tại...dường như giống cá nhỏ đợi bị làm thịt... Không kí...cũng bị các ngươi ép đi?". Thiều Dật cố sức cầm lấy bút, kí xuống, đóng ngọc tỷ xác nhận.
Thụy Hiên không trả lời, nhấc bút kí tên vào vị trí của Viễn Cư Quốc.
"Tuyết, ngươi tới một chút.". Thụy Hiên lên tiếng, "Kí tên Thừa tướng Tuy Ly Quốc vào đi, đem cả ngọc tỷ đóng xuống."
"Không thành vấn đề.". Tuyết thoải mái cầm bút, bắt chước bút tích Thừa tướng kia không có sai biệt gì. "Xong rồi!"
"Vậy, những thứ này giao cho ngươi giải quyết.". Thụy Hiên cầm trục đưa cho Tuyết.
C99
"Không thành vấn đề, ta sẽ giải quyết cả đống thi thể ngoài kia luôn.". Tuyết cười, đem quyển trục thu vào trong ngực áo, đi tới phía trước, bắt đầu chỉ huy đám hắc y nhân hoàn thành nhiệm vụ.
"Cho ngươi một phần...đây là giải dược.". Thụy Hiên đặt giải dược cùng phần trục của Thiều Dật lên bàn.
"A... Ngươi không sợ ta bội ước sao?". Thiều Dật cầm lấy giải dược hỏi.
Thụy Hiên không nói gì.
Thiều Dật như có như không nhìn y chăm chú.
Nhìn thật sâu, thật sâu, muốn ghi nhớ thật kĩ thân ảnh này...
Khảm vào lòng... Không được quên...
"Ta hiểu... Chuyện này... Ngươi không phải người ta có thể có được... Ngươi là thuộc về quốc gia của mình...". Thiều Dật lên tiếng, cũng nuốt vào giải dược. "Mà Sở Hoài Chi và Mộc Dĩnh Nhiên có thể cùng một chỗ với ngươi, là bởi các ngươi giống nhau, đều là người của Viễn Cư Quốc..."
Thụy Hiên không trả lời, xoay người đi.
"Linh... Nếu ta là người Viễn Cư Quốc...chúng ta, có thể nào không?". Thiều Dật cay đắng hỏi.
Thụy Hiên dừng lại, trầm mặc chốc lát. "Đáng tiếc ngươi không phải."
"Đúng vậy... Ta không phải... Không phải...". Thiều Dật nhẹ than đầy khổ sở, đột nhiên linh quang xuất hiện, "Linh... Vậy ngươi cho ta biết, ngươi có từng yêu ta chưa?"
Thụy Hiên lần thứ hai dừng lại, nhắm chặt hai mắt.
"Có hay không?"
Thụy Hiên mở mắt, quay đầu cười khổ.
"Đã biết thì sao đây? Huống hồ, Thiều Dật, ta nói, ngươi sẽ tin ta sao?"
Thiều Dật không đáp, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Thụy Hiên vẫn như trước cười nhạt.
"Độc đã giải... Ổn chứ?"
Thiều Dật im lặng.
"Chúng ta thi đấu được không? Xem ai có thể khiến dân chúng hạnh phúc, xem ai có thể đem đến cuộc sống yên ổn cho người dân trước."
"Thắng... Ta được cái gì?". Thiều Dật ngẩng đầu hỏi, tựa hồ có chút phấn chấn.
"Không gì cả.". Thụy Hiên thản nhiên trả lời, cũng không ngoảnh lại, cùng thủ hạ rời đi.
Lưu lại Thiều Dật ở đó đăm chiêu, "Không có gì a..."
Nhìn lên bàn là phân trục cùng bình dược, vẻ mặt Thiều Dật dường như thoải mái hơn.
"Hoàng Thượng!". Qua hồi lâu, rốt cuộc Sương Vệ đã tỉnh lại.
"Đánh thức mọi người. Chúng ta quay về.". Thiều Dật thu hồi vật trên bàn, yếu ớt vẽ ra nụ cười.
"Dạ.". Sương Vệ lập tức chấp hành mệnh lênh.
Thiều Dật chậm rãi đứng lên đi đến cạnh cửa.
"Thôi thì... Liền như ước mà làm đi..."
Có thể phản lại hắn một kích thế này...cũng không nhiều...
C100
Ngay khi Thụy Hiên cùng thủ hạ rời tửu lâu, quân đội Viễn Cư Quốc ở gần đó theo chỉ thị của Hoa Thuần cũng chuẩn bị trở về. Quân doanh lúc này kì thực chỉ còn cái xác, chính là để che mắt người khác, thuận tiện cho kế hoạch sau này.
Cho nên, khi Thụy Hiên đuổi đến chỗ đội quân, bọn họ đã đi được một nửa lộ trình. Mà Bùi Trình Quan đối với việc Mộc, Sở hai người bị an bài tận phía sau cũng chỉ có một phản ứng: "Nhóm lão đại trúng độc, thân thể suy yếu, chúng ta đây rõ ràng phải dựa vào ngươi thôi đúng không?"
"Nếu là ngươi nguyện ý nghe lệnh của ta, thì hẳn là vậy.". Thụy Hiên cười nhạt, y đang cưỡi ngựa đi cùng Bùi Trình Quan và Hứa Nghi.
"Vậy... Chúng ta không được đổi thành ngày ra đêm phục sao?". Bùi Trình Quan vẻ mặt khẩn cầu hỏi.
"Ngày phục đêm ra không tốt sao?". Thụy Hiên vẫn cười.
"Cũng không phải không tốt...". Bùi Trình Quan gãi gãi má.
"Vậy cứ duy trì thế đi.". Thụy Hiên một câu gạt bỏ thỉnh cầu của Bùi Trình Quan.
"A!!! Vì sao chứ?". Bùi Trình Quan hô to.
"Chẳng vì sao cả.". Dứt lời, liền quay ngựa chạy về phía xe của Mộc, Sở hai người.
Rất xa rồi y vẫn còn nghe thấy Bùi Trình Quan đang lớn giọng phàn nàn.
Thật thú vị! Nói giống hệt Hoa Thuần.
"Đang cười cái gì?". Thanh âm Sở Hoài Chi từ trên xe truyền đến.
Bọn họ phải ngồi trên xe ngựa buồn chán muốn chết, Thụy Hiên cư nhiên cưỡi ngựa ngoài kia mà cười, thực đáng giận.
Lại nói đến lúc hai người điên cuồng tìm kiếm, y lại ở Tân Ngu Quốc thoải mái qua ngày. Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng...cùng y một chỗ là Thiều Dật a! Y lại còn cùng tên đó... Cho dù thế nào cũng đều khiến kẻ khác sinh khí!
"Thân thể các ngươi đã khá hơn chút nào chưa?". Thụy Hiên ngừng cười, vui vẻ hỏi.
Còn nữa! Y giống như thừa nhận chính mình yêu thượng Thiều Dật. Vậy còn bọn họ? Chẳng lẽ lại như lời Thiều Dật nói, chỉ vì cùng là người Viễn Cư Quốc, lại bị ép buộc nên Thụy Hiên mới chịu ở cùng bọn họ?
"Thân thể các ngươi có tốt hơn không?". Không hề biết suy nghĩ của hai người, Thụy Hiên hỏi lại lần nữa. Kì quái. Sao không đáp lại? Có khi nào thân thể chuyển biến xấu?
Càng nghĩ càng uể oải, càng làm hai người khó chịu, tâm tình tụt xuống đáy cốc, ngay cả Thụy Hiên hỏi cũng không đáp.Thực uổng bọn họ vất vả hiểu ra mình yêu thượng y...
Thụy Hiên thấy hai người vẫn chưa trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng, liền dưới sự trợ giúp của Phong đi vào trong xe ngựa.
"Các ngươi không có việc gì chứ?"
Mộc, Sở hai người dường như không nghe thấy, chỉ ngồi đó không nhúc nhích.
"Này!". Thụy Hiên lay nhẹ, hai người kia rốt cục nhìn y.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Im lặng...
"Không trả lời, chính là tốt nha?". Thụy Hiên nhíu mày, lắc đầu rời khỏi xe ngựa.
Không để ý đến y, lại còn bày ra khuôn mặt đáng ghét như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top