71-80

C71
Thiều Dật ngồi bên giường, cẩn thận nhìn người đang nằm.

Xinh đẹp như vậy, cư nhiên là nam nhân? Hắn thực sự đã lầm, thế nhưng lại nghĩ đó là nữ tử. Trước đây hắn còn tự hào khả năng nhìn người của mình.

Bất quá hậu cung phi tử, nam sủng không có người nào qua nổi người này, khó trách hắn nhận nhầm.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thực sự là Sơn tinh linh kia sao?". Thiều Dật trầm giọng, vuốt ve khuôn mặt không tì vết, nhẹ nhàng buông màn.

"Hoàng... Đại nhân". Một gã quan kích động tiến vào. "Viễn Cư Quốc phái sứ giả tiến đến nói chuyện."

"Nói chuyện? Ta đã ra quyết định xâm chiếm, còn phái cái gì sứ giả a?". Thiều Dật cũng không ngẩng đầu lên, nói. "Mới nghĩ đã thấy vô dụng. Người của Viễn Cư Quốc kia cũng là hoang mang đi.". Lời nói của hắn mặc dù mang ý trào phúng, nhưng ngữ khí vẫn thập phần bình thản. "Kêu bọn họ về đi, đừng ở đây lãng phí võ mồm."

"Khả... Nhưng là...?"

"Không nhưng nhị gì nữa. Mau đi xuống!". Thiều Dật không kiên nhẫn ngẩng đầu, người này là không hiều hắn nói sao, còn đứng đó làm gì?

Bỗng nhiên, Thiều Dật cảm thấy không đúng. Chỉ là một tên sứ giả, lại có thể khiến thuộc hạ đối mình khó xử như vậy. Nghĩ đến đây, Thiều Dật đứng dậy.

"Sương Lâm, hảo hảo chiếu cố người này, ta ra nhìn xem."

Hắn vẫn là nên ra gặp bọn họ, không chừng lại phát sinh chuyện gì thú vị.

Trong chốc lát, Thiều Dật đã đến lều tọa của hai gã sứ giả.

"Ngươi ở đây, ta không hạ lệnh không được phép tiến vào."Xốc lên trướng môn, Thiều Dật mặt không đổi sắc ngồi xuống giữa hai tên sứ giả.

"Nơi này thật sự ít người đến chơi.". Thiều Dật bật cười. "Ta thực không nghĩ tới, sứ giả cư nhiên là nhị vị. Thế nào? Bỏ lại quân đội, hai gã chủ tướng tới đây là mục đích gì? Không có lẽ là tìm chỗ nương thân a. Nếu thật như vậy thì quá tốt đi. Ta hết sức hoan nghênh Viễn Cư Quốc Phi tướng quân cùng trợ thủ đắc lực Hứa Nghi gia nhập."

Sở Hoài Chi trên mặt cũng hiện lên ý cười, không nhanh không chậm đáp: "Ta còn không nghĩ chỉ huy quân đội lại chính là tân Ngu quốc Hoàng Thượng Tự Lâm Đế nha. Như vậy ở nơi này thất lễ, thỉnh ngài chiếu cố nhiều rồi."

"A...". Thiều Dật gật đầu đáp ứng. Trong đầu suy nghĩ, thái độ này có vẻ...không biết là ta? Nếu không biết là ta, hai ngươi còn tự thân tiến đến như vậy sao?

"Như vậy hai vị đến là gây chuyện gì? Sẽ không phải thực sự muốn tìm chỗ nương thân chứ?". Thiều Dật trực tiếp vào việc chính, không muốn tiếp tục khách sáo nói chuyện.

"Đương nhiên không phải. Hoài Chi cùng Hứa Nghi sớm đã quyết định dốc sức vì tệ quốc.". Sở Hoài Chi nhợt nhạt cười, "Chúng ta lần này đến là muốn cấp ngài xem thứ này."

"Ác, là cái gì?"

"Hứa Nghi". Sở Hoài Chi tiếp nhận quyển sổ từ tay Hứa Nghi, đưa sang trước mặt Thiều Dật.

"Ta tin tưởng ngài nhất định thích những tư liệu này."

Thiều Dật gật đầu, không nghĩ sẽ xem bây giờ.

"Ta khuyên ngài, vẫn là hiện tại xem hết đi.". Sở Hoài Chi tái đề nghị, "Ta không nghĩ chạy lại đây lần nữa."

Thiều Dật nhìn ánh mắt Sở Hoài Chi một lúc lâu, mới cúi đầu xem bản tư liệu kia. Chỉ là càng nhìn, biểu tình hắn càng khó coi, cuối cùng vẻ mặt âm trầm đem quyển sổ đập mạnh lên bàn."Những thứ viết trên đây đều là thật?". Thiều Dật trầm giọng hỏi.

Sở Hoài Chi thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc gật đầu.

"Đây là tại quốc gia của ta tự mình trải qua, còn có thể là giả sao?"

"Như vậy a... Thật không ngờ... Không thể ngờ được...". Thiều Dật nhẹ giọng, trầm mặc nhíu mi một hồi, mới trở lên mở miệng.

"Đến, chúng ta nói chuyện."

"Đương nhiên, ta từ đầu đến là muốn bàn chuyện.". Sở Hoài Chi gật đầu cười.

"Hảo, hy vọng hợp tác tốt đẹp."

"Hợp tác tốt đẹp."

Giơ tay lên cao, nắm chặt.

Nằm trên giường, Thụy Hiên chậm chạp kéo mi mắt, mê mang nhìn bốn phía.

Đây là làm sao?

Thụy Hiên cố hết sức cử động thân mình, nhưng cuối cùng vẫn là đau đến đổ mồ hôi phải nằm yên.

C72

Nơi này rốt cuộc là làm sao?

Đáng chết! Toàn thân xương cốt giống như không còn là của mình nữa, đầu cũng đau đòi mạng...

Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao lại biến thành như vậy?

Thụy Hiên đột nhiên trừng lớn hai mắt, cả người run run muốn ngồi dậy.

Vì cái gì nghĩ không ra? Vì cái gì?

"Ô...". Vì cái gì không thể nghĩ ra? Thụy Hiên tràn ngập bất lực cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"A... Công tử...". Sương Lâm, phụ trách chiếu cố Thụy Hiên, có chút bối rối từ trướng ngoại đi vào, đến bên giường. "Ngài xảy ra chuyện gì?"

"Ta là ai? Ngươi có biết ta là ai sao?". Bởi vì mất đi trí nhớ, Thụy Hiên đau đớn một phen, bắt lấy ống tay áo Sương Lâm, kích động hỏi.

"Cái gì?". Sương Lâm hỏi lại, không rõ rang, liền không biết làm thế nào."

"Ta là ai? Ta là ai?"

Ta rốt cuộc là ai?"Có chuyện gì?". Thiều Dật hội đàm đã xong, trở về nhìn thấy cảnh tượng này, nghi hoặc hỏi.

"Công tử không biết vì sao tỉnh dậy lại thành như vậy.". Sương Lâm cung kính cúi đầu báo cáo.

"Ta đã biết. Ngươi trước lui xuống đi.". Thiều Dật tiến lại giường, ngồi xuống.

"Dạ.". Sương Lâm rất nhanh rời đi, đem sự việc tất thảy cho Thiều Dật xử lí.

"Ta là ai? Ngươi là ai? Nơi này là thế nào?". Thụy Hiên đổi lại, bắt lấy Thiều Dật hỏi dồn.

Mất trí nhớ?

Thực sự là trời cũng giúp ta. Vốn chính đã nghĩ sau khi tỉnh lại phải tìm cách lưu hắn, hiện tại xem ra đã không có vấn đề.

"Ngươi đã quên ta sao? Linh nhi, là ta, Thiều Dật a!". Trở lại, Thiều Dật lập tức bày ra bộ dáng thương tâm muốn chết. Nhìn hắn diễn tốt như vậy, nếu thời đại này có giải Kim Mã, hắn nhất định giật giải nam chính xuất sắc nhất.

"Linh nhỉ? Thiều Dật?". Thụy Hiên ngẩn người.

"Đúng vậy. Tên của ngươi kêu Độc Cô Linh, ta vẫn gọi ngươi Linh nhi, nhớ rõ sao?". Thiều Dật một tay ôm qua đầu, một tay vuốt ve mặt Thụy Hiên, đôi mắt cơ hồ còn ánh lệ quang.

"Ta...không nhớ rõ...". Thụy Hiên nhíu mày. "Đúng rồi, ngươi gọi ta Linh nhi, chúng ta thực thân thiết sao?"Thiều Dật trong mắt hiện lên một tia thống khổ. "Đúng vậy Linh nhi, hai chúng ta thực thân thiết. Ngươi là người Thiều Dật ta yêu nhất... Chẳng lẽ ngươi ngay cả khi chúng ta ngọt ngào nhất cũng quên rồi sao?"

"Ta... Thực xin lỗi... Ta cái gì cũng nghĩ không ra... Không có chút ấn tượng nào...". Thụy Hiên nhìn hắn đau khổ như vậy, lại nghĩ chính mình cái gì cũng không nhớ, không khỏi cảm thấy áy náy.

Ngươi đương nhiên nghĩ không ra, cho dù không mất trí nhớ, quá khứ không xảy ra những chuyện như vậy thì sao có thể nhớ? Sẽ có mới là lạ a!

"Không quan hệ. Ngươi cũng không phải cố ý, là ta không bảo vệ tốt ngươi, để ngươi phát sinh loại sự tình này... Nếu ta có thể sớm một chút, chế ngự con ngựa kia, thì ngươi...ngươi cũng sẽ không bị ngã...". Thiều Dật ưu thương tự trách, chỉ kém không đánh bản thân. "Đều là ta không tốt! Là ta không tốt!"

"Đừng... Ngươi không cần tự trách mình...". Thụy Hiên kích động nói, mặt càng nhăn lại.

"Linh nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để tái xảy ra sự việc này. Chờ ta đem chuyện ở đây hảo hảo giải quyết, chúng ta lập tức về nhà.". Ôm chặt Thụy Hiên, Thiều Dật trên mặt y nhẹ nhàng hôn xuống.

"Hảo...". Thụy Hiên mềm mại gật đầu.

Giờ còn làm sao được nữa? Chỉ có thể lựa chọn tin tưởng người trước mắt. Hắn...hẳn là người tốt đi? Hắn nói toàn bộ đều là sự thật đi?

Sao trong lòng lại có chút buồn bã khó hiểu?

Này đại khái là do tâm lý sau tai nạn tạo thành đi? Có lẽ không nên để ý.

Người này... Thiều...Dật...?

C73

Thụy Hiên?!

Vừa thấy Thiều Dật ôn nhu che chở nam nhân kia về đến phủ, Thanh Linh Tú liền ngây ngẩn cả người.

Thực ra, Hoàng đệ trở về cũng khiến cho nàng cực kì kinh ngạc, không thể tưởng tượng hắn mang về một người thế nhưng lại càng làm nàng bất ngờ hơn.

"Hắn...". Thanh Linh Tú che miệng, nửa câu cũng nói không nên lời.

"A! Hoàng tỉ, ta đã mang Linh nhi trở lại.". Thiều Dật lập tức phát hiện sắc mặt Thanh Linh Tú khác thường, liền nói trước khi nàng kịp phản ứng.

"Linh...Linh nhi?". Không đúng a... Này rõ ràng chính là Thụy Hiên, này khuôn mặt, này cảm giác quen thuộc, rõ ràng chính là Thụy Hiên.

Đột nhiên, nàng hướng về phía Hoàng đệ vẫn thủy chung ôn nhu mỉm cười, thấy trong mắt hắn thản nhiên chớp động ám chỉ, Thanh Linh Tú đã hiểu, hiện tại cho dù nàng có bất kì ý kiến gì cũng không thể đặt câu hỏi, bằng không, nếu nàng phá hủy kế hoạch của Hoàng đệ, tình nghĩa tỉ đệ của nàng cùng hắn sẽ hoàn toàn vỡ tan.

"A, đúng vậy! Xem ta là xảy ra chuyện gì, ngươi Linh nhi a! Linh nhi, hoan nghênh ngươi trở về. Các ngươi dọc đường đã vất vả rồi."

"Không... Hoàn hảo... Ngươi là Thiều Dật tỉ tỉ - Thanh Linh Tú?". Thụy Hiên phất tay, cười trừ. Dọc đường đối y tuyệt không có vất vả, ngược lại yên tĩnh an nhàn một đường du sơn ngoạn thủy, cũng làm y hiểu thêm không ít chuyện, tỉ như nói chuyện của y và Thiều Dật khi đó...Mỗi lần nhìn đến Thiều Dật lộ ra biểu tình thất vọng đau thương, y không có biện pháp, cũng liền thấy khổ sở... Bởi vì y cái gì cũng không nhớ được... Thực sự không thể nhớ ra một chút nào...

Chính là trên đường trở về, y đã hoài nghi mình và Thiều Dật phải hay không đúng là ái nhân. Y đối hắn không có cảm giác quen thuộc, cũng không hề quen thuộc đụng chạm. Tuy rằng y chưa từng né tránh những cử chỉ thân mật của Thiều Dật, nhưng trong lòng y thực sự không quen thuộc, y thậm chí còn cảm thấy, từng chạm qua y không phải Thiều Dật mà còn có người khác...

Bất quá hoàn hảo Thiều Dật có chừng mực, bằng không y không dám chắc mình sẽ làm ra cái gì thất lễ.

"Thực xin lỗi... Ta không cẩn thận té ngựa, nhận không ra ngươi là ai...". Thụy Hiên có lỗi cười.

Mất trí nhớ?

Thì ra là thế. Thảo nào Thụy Hiên nhìn thấy nàng cũng không kinh ngạc.

"Không quan hệ. Chúng ta đừng đứng mãi ở đây, các ngươi lặn lội đường xa, khẳng định đã mệt mỏi đi..."

"A...". Mệt mỏi sao? Giống như có điểm..."Sương Lâm, mang Linh nhi đến Thần Tự Cung nghỉ ngơi.". Thiều Dật vỗ vỗ bả vai Thụy Hiên, hướng nữ tử đang trốn hạ lệnh.

"Dạ.". Sương Lâm đi ra. "Độc Cô công tử, mời theo ta."

"Ân.". Thụy Hiên gật đầu, nhìn Thiều Dật có chút không dứt, hồi lâu mới hạ mắt, theo rời đi.

Nhìn theo bóng Thụy Hiên biến mất, Thiều Dật mới quay sang Thanh Linh Tú, cũng ý bảo nàng nhanh chóng đi theo mình.

Hai người cùng thân cận rất nhanh đi tới ngự thư phòng.

"Các ngươi canh giữ ở ngoài!". Thiều Dật quay đầu đuổi người, mới cùng Thanh Linh Tú vào trong.

"Thiều Dật, sao ngươi đã trở lại?". Thanh Linh Tú nhỏ giọng hỏi. "Ta còn tưởng ngươi chiếm được Xa Theo quốc mới quay về."

"A, Hoàng tỉ còn giận ta?". Thiều Dật nhẹ giọng cười, "Đừng tức giận, kế hoạch có biến, ta đã thay đổi chủ ý, không tấn công Xa Theo quốc. Hơn nữa, chúng ta cùng Xa Theo quốc vốn là đồng minh!"

Thanh Linh Tú kinh ngạc ngẩng đầu. "Đây là như thế nào?"

C74

"Trên thực tế, chúng ta hai nước, nếu để phát sinh chiến tranh, bất luận ai thắng ai thua, đối quốc lực đều đã tạo thành thương tổn. Mà lúc này, Cách quốc sẽ thừa cơ tấn công hai nước chúng ta, loại tình hình này, ta nguyện không thấy đến. Ta cũng không hi vọng quốc gia này sẽ như vậy hủy trong tay ta. Cho nên ta quyết định cùng Xa Theo quốc hợp tác.". Thiều Dật nâng chén trà, giải thích.

"Ngươi tại sao..."

"Ta sao lại biết?". Thiều Dật nhấp ngụm trà. "Là Xa Theo quốc Phi tướng quân nói ta biết. Hơn nữa người ta phái đi Cách quốc điều tra cũng thu được kết quả như vậy. Cho nên đồng minh quan hệ lần này, tuyệt không phải giả, cũng không có cái gì dã tâm bất lương. Điểm ấy còn thỉnh Hoàng tỷ yên tâm."

Hiểu được Thanh Linh Tú lo lắng cái gì, Thiều Dật cười trừ đối nàng cam đoan, ánh mắt cũng rất chân thật.

Thanh Linh Tú đỏ mặt, gượng ép cười.

"Kia Thiều Dật hiện tại tính...?"

Thiều Dật tái cầm chén trà thưởng một ngụm, suy tư hổi lâu mới nói:

"Cùng Xa Theo quốc, quân đội giằng co không lùi, chính là ngầm giảm bớt quân số. Tóm lại duy trì hai nước đang đối chiến, làm cho Cách quốc bọn họ nghĩ rằng kế hoạch là phi thường thành công. Đương nhiên không thể để Cách quốc phát hiện, hết thảy đều âm thầm tiến hành. Đợi thời cơ chin muồi, chính là lúc chúng ta cùng Xa Theo quốc phản công.""Thế nào mới đến thời cơ?". Thanh Linh Tú hưng trí đều đã tới, chỉ cần không đánh Xa Theo quốc, tất cả đều hảo.

"A... Thiên cơ bất khả lộ. Đến lúc đó Hoàng tỷ sẽ biết.". Thiều Dật đem ngón trỏ đặt trước miệng trả lời, chính là không muốn Thanh Linh Tú hỏi nữa.

"Thiều Dật...". Thanh Linh Tú không thuận theo, khinh gọi.

"Này đừng nói nữa. Hoàng tỷ, Linh nhi là ai?". Thiều Dật cuối cùng hỏi. "Cảm thấy ngươi tựa hồ biết."

Thanh Linh Tú tươi cười nháy mắt liền biến mất vô tung, chần chờ hồi lâu mới mở miệng.

"Hắn...bộ dạng cùng Thụy Hiên rất giống..."

"Thụy Hiên? Xa Theo quốc tiền Hoàng? Ngươi xác định?". Thiều Dật âm trầm hỏi."Kỳ thực cũng không phải xác định... Bởi vì hắn nhìn thấy ta, không có bất luận gì phản ứng... Chính là khuôn mặt...thực sự rất giống.". Thanh Linh Tú nắm chặt khăn tay.

Thiều Dật trầm mặc, thật lâu sau mới động.

"Bất luận là phải hay không, Hoàng tỷ, ngươi phải nhớ kĩ hắn gọi Độc Cô Linh, là ái nhân của ta. Có hiểu không?"

"Ân... Đã biết.". Cảm thấy Thiều Dật đã thay đổi. Kia là cảm giác dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới Thiều Dật hội biến hiện tại là vì để ý Thụy Hiên.

Tình huống trở nên phức tạp, Thiều Dật sẽ không để Thụy Hiên khôi phục trí nhớ, cho nên, đây chẳng phải hàm ý nàng không được chiếu cố Thụy Hiên hay sao?

"Cho dù hắn thực sự mất trí nhớ, này cũng không phải vấn đề. Bởi vì là thật, hắn sẽ không thoát khỏi kiềm chế của ta, là giả, làm cách nào ta cũng sẽ lưu lại hắn."

Thụy Hiên, ngươi trốn không thoát đâu!

C75

"Đại ca, ngươi đã về rồi?", Mộc Dĩnh Nhiên đứng trước phủ tướng quân hỏi, "Sự tình đã trải qua ngươi đều biết hết sao?"

"Ân, người ngươi phái tới đều đã rõ ràng nói qua.", Sở Hoài Chi bước vào phủ, "Ngay cả tân Ngu Quốc bên kia, ta cũng đã chiếu theo ý ngươi xử lí tốt."

"Vậy là tốt rồi.". Mộc Dĩnh Nhiên thả lỏng tâm tình nói.

"Mẫn Liên cùng Cung Bình Vương đâu?". Sở Hoài Chi ngừng lại chốc lát mới hỏi.

"Bọn họ không vấn đề gì. Ta để tránh mọi người chú ý, đã bí mật đem nhốt bọn họ, lúc này vẫn là không nên để nhiều người biết chuyện... Hơn nữa, ta cũng đã để người hóa trang thành bọn họ, cho nên cũng không có ai hoài nghi.". Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu, giải thích tình huống của hai người kia.

"Ngươi muốn dùng thế nhân, liệu tất cả có chu toàn?"

"Ân... Yên tâm, hết thảy đều an bài tốt lắm.". Mộc Dĩnh Nhiên bày ra vẻ mặt khiến người khác an tâm, cười nói. "Kế tiếp chỉ cần chúng ta cứ theo kế hoạch thực hiên là được rồi."

"Mẫn Liên, nàng thật là điên rồi sao?". Trầm mặc hồi lâu, Sở Hoài Chi hỏi ra điều này.Nàng là một nữ nhân đáng thương, từ nhỏ đã không được phụ hoàng, mẫu hậu yêu thương, thật vất vả mới nghĩ có được một tuyệt đính phu quân yêu thượng nàng, rốt cuộc mộng đẹp lại là một hồi bi ai.

Thương hắn, hắn yêu lại là người khác, tích lũy thật lâu oán niệm cùng ghen tị đã điều khiển nàng, cuối cùng lựa chọn giết kẻ đoạt mất người nàng yêu, nhưng sự đã thành, nàng lại phát điên... Bởi không chịu nổi đả kích mà điên rồi...

Này kì thật đều là do hắn, là Sở Hoài Chi hắn đã sai. Nếu lúc đó hắn không tìm nàng, hắn không lợi dụng trong khi không hề yêu nàng, có lẽ nàng sẽ không gả cho hắn, nàng cũng không như vậy trải qua mà xảy ra chuyện, cũng có lẽ nàng sẽ không điên, sẽ như cũ sống thực yên bình, hạnh phúc.

"Đại ca, không phải ngươi sai.". Mộc Dĩnh Nhiên vỗ nhẹ vai hắn. "Chuyện này cũng không có cách. Mẫn Liên điên rồi cũng tốt, điên rồi sẽ không còn tâm cơ, điên rồi cũng sẽ ngoan, điên rồi...mộng đẹp của nàng mới có thể tiếp tục."

Sở Hoài Chi trầm mặc.

Có lẽ, chính là như vậy đi?

"Tướng quân, Thụy Hiên thiếu gia đâu? Hắn không đến tìm ngài sao?". Thúy Nhi từ trong phòng chạy ra, vội vàng hỏi.Nàng đã muốn biết hết thảy chân tướng. Tuy rằng không hề nghĩ tới Thụy Hiên chính là bạo quân trong lời đồn đại, nhưng ở cùng hắn những ngày này khiến nàng hiểu, Thụy Hiên thiếu gia tuyệt không phải cái gì bạo quân! Nghe được âm quỷ kế hậu của Cung Bình Vương, nàng lại càng thêm hiểu, cái danh bạo quân căn bản là vu hãm, tất cả đều là lỗi của Cung Bình Vương.

Nàng ở cạnh đại nhân nghe được nghĩ muốn giết Cung Bình Vương, hi vọng đại nhân có thể kịp thời sửa lại án xử sai những tội danh của Thụy Hiên thiếu gia, nàng mới không nghĩ cho tên chết tiệt Cung Bình Vương sống trên thế giới, cùng nàng hít thở giống nhau.

"Thụy Hiên? Ta không có gặp qua hắn a...?!"

Ba người biểu tình đồng thơi biến dạng. Thụy Hiên không có cùng Sở Hoài Chi trở về, Sở Hoài Chi cũng không gặp qua Thụy Hiên, vậy Thụy Hiên đâu?

"Ngươi xác định? Đại ca?! Ngươi xác định? Tứ mật rõ ràng nói Thụy Hiên đi tìm ngươi, ngươi như thế nào lại không thấy hắn?". Mộc Dĩnh Nhiên kinh hoảng.

"Chính là ta chỉ có nhìn thấy Tứ mật a!". Sở Hoài Chi gạt tay Mộc Dĩnh Nhiên, hổn hển rống to.

Đây là có chuyện gì? Thụy Hiên đã đi đâu chứ?

C76

"Ô... Thụy Hiên thiếu gia... Thụy Hiên thiếu gia...". Thúy Hiên đột nhiên khóc lên. Thụy Hiên thiếu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Hoài Chi đanh mặt, nhìn xung quanh mọi người, ngã ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên.

Chính mình đã muốn biết, cái kia bạo quân hung ác cũng không phải Thụy Hiên làm, vẫn là sau một lúc lâu mới có phản ứng, lần nữa xác nhận, gã mới hoàn toàn tin tưởng.

Hại chết thân nhân không phải Thụy Hiên... Không phải... Không phải Thụy Hiên... Nháy mắt trong lòng này lên sung sướng, tình yêu vốn chỉ giữ trong lòng lộ ra hết thảy. Gã đối Thụy Hiên yêu thương không còn gì áp lực, bởi tình yêu này không sai, gã sẽ không có lỗi với đệ đệ đã mất, gã có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình yêu...

Chính là, không thấy Thụy Hiên!! Hắn đã đi đâu? Sao có thể không thấy???

Gã còn chưa đem những hiểu lầm, những hành vi trước đây hướng Thụy Hiên giải thích a... Thụy Hiên đã từng chịu tổn thương nhiều như vậy, tại sao ngay cả cơ hội cho gã giải thích xin tha thứ cũng không có? Tại sao?

Có phải hay không gã đã thương hắn quá sâu, mới không có tư cách nhận được tha thứ của Thụy Hiên?

"Chiêu Nguyệt! Chiêu Nguyệt!". Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên hoàn hồn, hô to.

Rất nhanh sau, chủ nhân cái tên xuất hiện trước mặt ba người họ."Đại nhân có gì phân phó?". Chiêu Nguyệt chắp tay cung kính hỏi.

"Xuất ra một ám đội, cho bọn họ đi tìm Thụy Hiên!"

Đúng vậy... Đầu tiên phải tìm Thụy Hiên, nhất định phải tìm được hắn!

Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện, chính là cần hai người họ đến cứu... Nói không chừng hắn đang si ngốc ở nơi nào đó chờ bọn họ... Vậy nên phải đi tìm hắn!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

"Dạ!". Chiêu Nguyệt chắp tay, biến mất tại chỗ.

"Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi?". Không thành vấn đề đi??

Mộc Dĩnh Nhiên cùng Thúy nhi suy sụp ngồi tại bậc thang, ba người đều phiền não, lo lắng cho an nguy của Thụy Hiên."Các người không cần lo lắng!". Thanh âm của Hoa đột nhiên từ phía trên truyền đến.

"Hoa tỷ tỷ... Thụy Hiên thiếu gia hắn...hắn...". Nước mắt Thúy nhi chảy càng mau, nàng thực sự vô cùng lo lắng cho Thụy Hiên thiếu gia...

"Các ngươi thực không cần lo lắng.". Hoa tiếp tục lấy thanh âm mềm mại ôn hòa an ủi ba người. "Có Nguyệt ở đó, chủ tử sẽ không có việc gì."

"Nguyệt?"

"Ân, trong Tứ mật chúng ta, chỉ có Nguyệt là không trở về. Bất quá tin tức nàng lưu lại cho thấy, nàng đang theo chủ tử. Nàng sẽ hảo hảo bảo hộ chủ tử an toàn.". Hoa ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Thúy nhi, nói.

"Đã có nàng, vì sao Tứ mật không trực tiếp đem Thụy Hiên trở về?". Mộc Dĩnh Nhiên mặt mày đều nhăn lại, như trước không yên lòng.

Hoa lẳng lặng không nói, thật lâu sau, nàng mới đáp lại...

"Có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, nàng mới không thể mang chủ tử về. Nàng lưu lại tin tức cho chúng ta, Nguyệt tựa hồ chỉ có thể âm thầm bảo vệ chủ tử..."

"Các ngươi yên tâm. Chỉ cần có Nguyệt, chủ tử sẽ không có việc gì. Nguyệt thoạt nhìn nhỏ bé như vậy, thực chất vô cùng kiên cường. Có thể trở thành của Tứ mật cũng không phải đơn giản.". Tuyết đột nhiên hiện thân trước mặt mọi người, "Hơn nữa lần này tính không tồi, ít nhất Tứ mật còn có một người bồi bên chủ tử, sẽ không như từ trước đều không có, hoàn toàn bị chia tách."

C77

"Trước kia các ngươi cùng Thụy Hiên đã từng thất lạc sao?". Thúy nhi cố gắng áp chế lo lắng trong lòng hỏi.

"Đúng vậy! Ở thời điểm chủ tử bị soán vị, bất quá đó là do bốn người chúng ta bị chủ tử phái ra ngoài làm nhiệm vụ. Đến lúc trở về, chúng ta tìm hắn đã muốn điên.". Tuyết nhảy lên cây trả lời.

"Ngươi là đến nơi nào tìm được?"

"Phủ Thừa Tướng. Nói đến nơi này ta liền sinh khí, thật vất vả mới tìm hấy chủ tử, thế nhưng hắn lại thành đồ chơi của hai tên này! Cứ như vậy mà chơi đùa! Nếu không phải chủ tử ngăn cản, ta đã sớm thiến các ngươi hai cái!". Tuyết nhảy xuống, rút từ trên lưng trường kiếm, vẻ mặt hung ác.

Mộc, Sở hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Làm ra loại này sự, chỉ có thể nói đã yêu hắn quá sâu đến vì yêu mà hận, làm ra hành vi không lý trí.

"Thực xin lỗi.". Hai người đồng thời mở miệng.

"Theo ta giải thích làm gì? Ta mới không cần! Các ngươi vẫn là chờ chủ tử trở lại, hướng hắn hảo hảo giải thích!". Tuyết đem trường kiếm thu hồi. "Cho nên, các ngươi phải lấy lại tinh thần mà làm việc, thay chủ tử đem tất cả nguy cơ đều giải trừ, còn cho hắn một cái trong sạch! Nghe được không? Nhị.Vị.Đại.Nhân???"

Mộc, Sở hai người trợn to mắt, cho đối phương một cái liếc mắt, lại hướng chính mình hai tay.

Đúng vậy... Bọn họ ở đây lo lắng thì được gì?

Hai người đồng thời nắm chặt hai tay.

Phải vì Thụy Hiên mà làm thật nhiều việc.

Ít nhất những kế hoạch ban đầu của bọn họ đều phải hoàn thành.

"Đại ca, chúng ta hiện tại không còn thời gian lo lắng nữa!"

"Ân."

"Nhanh vào thư phòng, kế hoạch cần phải thảo luận nhiều hơn."

"A! Đại nhân! Chờ một chút Thúy Nhi cũng muốn hỗ trợ!"

Cuối cùng, ở tại chỗ chỉ còn Hoa cùng Tuyết.

"Tuyết, làm thực tốt nha!". Hoa gật đầu tán dương.

"Hừ!"

Hoa không để ý đến lãnh đạm của Tuyết, chỉ có thể xem như tiểu hài tử cáu kỉnh, không đến nơi đến chốn.

"Chúng ta cũng nhanh chóng hoàn thành chuyện Dương Hòa (1) tiên sinh giao phó thôi.". Nói xong, thân ảnh biến mất tại chỗ. Nơi này lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng có ai quấy rầy.

C78

Thời gian vội vàng trôi, cứ như vậy chớp mắt đã qua mấy tháng.

Viễn Cư Quốc (2)? Khai thiên cũng hai năm ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, bất luận Viễn Cư hay Tân Ngu Quốc cũng đều không truyền ra tin tức gì. Đương nhiên, đây đều là ngụy tạo, nhưng đối với Tuy Ly Quốc (3) bị hai bên lien hợp lừa gạt, đây quả là tình huống khiến người mừng rỡ.

Quân đội chỉnh tề đã sớm mong được giao chiến, chờ đến thời cơ thích hợp sẽ tấn công Viễn, Tân hai nước. Tựu tân Vương đã có chút không kiên nhẫn, thời cơ hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng tới rồi.

Nội bộ Viễn Cư Quốc truyền ra tin tức Phi Tướng quân cùng Giảo Thừa tướng song vong, để tránh thiên hạ đại loạn, Cung Bình Vương hạ bệ tiểu Hoàng Đế, chính mình vi Hoàng.

Chính giờ phút này, Tuy Ly Quốc liền thừa dịp phái binh tấn công Viễn Cơ Quốc. Mặt khác, hướng Tân Ngu Quốc ra cái hữu hảo, phái binh trợ lập Tân Ngu Quốc ứng chiến, kì thực muốn quang minh chính đại tiến vào lãnh thổ Tân Ngu.

Hết thảy vốn là nên thuận lợi, ngay từ đầu quân đội Tuy Ly Quốc không ngừng giành thắng lợi, mà Viễn, Tân hai nước cứ tiếp tục bại lui. Nhưng khi Tuy Ly xâm nhập đến hai nước, lại đột nhiên thấy quân đội hùng mạnh đã sớm chờ để vây bắt bọn họ. Tình huống bỗng chốc thay đổi. Giờ thất bại liên tiếp, lại chính là Tuy Ly Quốc.

"Đáng giận! Lại bị tính kế một phen!". Tân Vương tức giận đến đem toàn bộ những gì có trên bàn đều ném xuống. Trừ bỏ việc đội quân không ngừng chiến bại, nguyên lai hai nước chuyện gì cũng không hề phát sinh mới chân chính khiến Tân Vương giận giữ.

Viễn Cư Quốc Sở, Mộc hai người căn bản chưa chết, ngược lại hoàn hảo ở trong nước xử lí quân sự, mà Cung Bình Vương cũng bị nhốt mấy tháng liền.

"Kia Cung Bình Vương cùng chúng ta liên lạc là ai?". Tân Vương cực độ sinh khí.

"Bẩm Hoàng Thượng, sợ là ám bộ dưới quyển Mộc Dĩnh Nhiên đi.". Thuộc hạ quỳ trước mặt không chút thay đổi, mở miệng. Cách ăn mặc không khác gì một ám vệ, không thể nhìn rõ diện mạo.

"Mộc Dĩnh Nhiên, lại là Mộc Dĩnh Nhiên! Ám bộ của hắn rốt cuộc phá hỏng chuyện tốt của ta bao nhiêu lần mới hả dạ?". Tân Vương đập mạnh mặt bàn, biểu tình tức giận muốn dọa người.

"Quán Thủ, chúng ta tái đến nhìn Dương Hòa kia một chuyến.". Tân Vương càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cùng thủ hạ đi nội uyển tìm kẻ nói mình sẽ "thắng".

Chính là nàng có thực sự tiên đoán là sẽ thắng không? Hay có hiểu lầm chỗ nào?

Tại hành lang rẽ trái rẽ phải, hai người rất nhanh tiến vào nơi ở của Dương Hòa.

"Dương Hòa!". Tân Vương dùng sức mở cửa.

"Mở cửa không nên như vậy dùng sức, Hoàng Thượng.". Dương Hòa như cũ ngồi ngay ngắn trước gương. Hai bên trái phải chính là đồ đệ nàng thu được trong cung, Hoa Thuần Công chúa cùng mẫu thân.

"Dương Hòa, tại sao ta lại thua? Ngươi không phải nói rằng ta sẽ thắng sao?". Tân Vương thủy chung không chú ý tới hai mẹ con, chỉ toàn tâm toàn ý mình có thể hay không thắng lợi, chỉ một mực ôm trong lòng dã tâm đại kế, nên cũng chỉ quan tâm Dương Hòa.

Dương Hòa thủ thế biến hóa, trên mặt lãnh tình biểu cảm.

"Ta có nói ngươi sẽ thắng sao?"

"Chính là ngươi đã nói cờ xí tung bay a!". Sắc mặt Tân Vương đã khó coi đến cực điểm.

"Nhưng ta cũng chưa nói là cờ xí của ai.".Một câu thành công ngăn chặn lời nói của Tân Vương. "Ngươi là Hoàng Đế tốt, Tuy Ly Quốc dưới thống trị của ngươi cũng tốt lắm. Ngươi có dã tâm, nhưng dã tâm đó không thể phát huy ở thời đại này. Bởi vì người Viễn Cư cùng Tân Ngu Quốc cũng không phải vô dụng. Ngươi nghĩ phương pháp đó như thế nào cao minh, không bị người nhìn thấu? Cho nên, buông tha chiếm đoạt, buông tha dã tâm, buông tha mộng tưởng nhất thống thiên hạ đi.". Dương Hòa cuối cùng đứng lên, xoay người đối mặt Tân Vương.

C79

"Ta sẽ không bỏ qua đâu!". Tân Vương tức giận đến cả người run rẩy. "Dương Hòa, ngươi chán sống. Ngươi chẳng lẽ không biết hết thảy lời nói đều ở dưới khống chế của ta sao?"

Dương Hòa như trước bình tĩnh.

"Ta thực sự dưới khống chế của ngươi?"

"Cái gì?"

Dương Hòa giương hai tay lên cao, sau đó đưa lại trước ngực: "Hợp!"

Tấm gương thật lớn phía sau nàng lần thứ hai nổi lên loang loáng, 'cành cạch' kêu, lưu quang vờn bốn phía, chạm đến linh đang treo trên tường.

Tân Vương sợ ngây người, hoàn toàn không biết làm sao. Này khung cảnh vô cùng quỷ dị.

"Hoa Thuần, mang mẫu thân ngươi đi trước đi."

Mẫu tử Hoa Thuần gật đầu, xoay người bước vào trong gương, Tân Vương khiến bọn họ quá thất vọng rồi, chỉ có lựa chọn rời đi mới là tốt nhất. Rời đi nơi khiến bọn họ thương tâm, đem thương tâm để lại chỗ cũ.

"Ta sớm đã có thể đi. Dị nhân tộc không có ngươi như vậy dễ dàng khống chế. Ta không nghĩ lưu, ngươi thế nào cũng lưu không được, cho nên ngươi làm hết thảy đều là vô dụng.". Dương Hòa cũng lui tới cạnh gương, thanh âm không hề phập phồng nói.

"Không chuẩn! Ta không chuẩn ngươi đi!". Tân Vương dường như phát cuồng lao về phía trước, cuối cùng lại bị Quán Thủ ngăn trở.

Đao rời khỏi vỏ.

"Thủ, ngừng tay!". Dương Hòa tức thời ngăn cản.

Đao dừng lại cách đầu Tân Vương đúng một phân, Tân Vương đã sợ đến mức quỳ rạp trên đất.

Cư nhiên lại tiếp cận tử vong gần đến vậy.

Quán Thủ thu lại đao, hướng Dương Hòa đi tới.

"Ngay cả ngươi cũng phản bội ta? Muốn rời đi ta?". Tân Vương không hổ là Đế Vương, nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh.

Quán Thủ hơi nghiêng đầu: "Không, ta cho đến bây giờ cũng chưa từng xem ngươi là chủ tử, không thể nói cái gì phản bội.". Bước chân không đình chỉ, Quán Thủ cũng theo vào trong gương.

"Ngươi có lẽ không biết, ta từ nhỏ sư phụ chính là Dương Hòa, hơn nữa ta cũng không phải người Tuy Ly Quốc."

Thân ảnh hai người dần biến mất, dị trạng trong phòng chậm rãi tiêu thất, gương cũng khôi phục nguyên trạng.

Tân Vương kinh ngạc đứng lên.

Từng bước sai, mọi việc đều sai!

Hắn đi đến trước gương, động thủ đánh nát.

"Ta sẽ không tha thứ... Trừ phi ta chết... Nếu không ta nhất quyết không bỏ qua!!..."

Nắm chặt tay, khí huyết cuồn cuộn.

C80

Thụy Hiên nghiêng đầu nhìn Thiều Dật, y thực sự là vợ hắn sao? Mấy tháng nay, Thụy Hiên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện này.

"Linh nhi, đang nhìn cái gì a?". Thiều Dật ngẩng đầu, yếu ớt cười hỏi. "Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì?"

Thụy Hiên lắc đầu.

Y biết Thiều Dật không thích nghe loại vấn đề này, nếu nháy mắt biến hắn thành không vui, hắn còn có thể thô bạo đem y áp lên giường...

"Thật sự không có?". Thiều Dật hướng y ngoắc, "Ngươi cả mặt đều đỏ..."

Thụy Hiên kích động vỗ nhẹ hai má, đứng lên hướng Thiều Dật đã xử lí xong quốc sự đi đến.

Thực ra, y có ý nghĩ đó, là vì cảm giác...

Y không chán ghét Thiều Dật, cũng không phải không thích hắn, nhưng cảm giác luôn kì lạ, y tổng cảm thấy người y yêu không phải Thiều Dật, tuy rằng y tuyệt đối không chán ghét hắn.

Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, trực tiếp vùi đầu vào hõm vai y.

Y cũng không chán ghét Thiều Dật đụng chạm, nhưng y vẫn là không quen, cảm thấy thân thể hắn không phải để cho Thiều Dật bính, nhưng lại không biết cự tuyệt thế nào, chỉ vì hắn nói y là vợ hắn.

Một khi đã như vậy, y có thể cự tuyệt sao? Đáp án là không!

Giống như lúc này, y không biết mình phải làm sao. Chỉ có thể tùy ý để bàn tay Thiều Dật tiến nhập quần áo mình, thong thả dao động, khiêu khích.

"Ân...". Y vẫn như cũ mẫn cảm nổi lên phản ứng, cả thân mình vô lực dựa trong lòng Thiều Dật.

Trong đầu tựa hồ hiện lên hình ảnh gì đó, rất mơ hồ cũng rất quen thuộc. Đây là do y mất trí nhớ, mỗi lần thời điểm này lại hiện ra hình ảnh như vậy, rốt cuộc là sao?

"Linh nhi hảo ngọt a...". Thiều Dật hôn trụ môi Thụy Hiên, vừa cảm thán.

Xiêm y Thụy Hiên đã bị hắn kéo xuống quá thắt lưng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng, chính là còn lưu lại một chút dấu vết từ lần trước hoan ái.

"Ân...". Trong lòng tuy rằng vẫn không quen, nhưng thân mình mẫn cảm của y cũng không đình chỉ đáp lại Thiều Dật đụng chạm. Tình dục nhiễm thượng hai mắt y, khiến chúng ướt át, không có tiêu cự.

Bàn tay Thiều Dật hướng huyệt khẩu phía sau đi đến, tham lam tiến vào mấy ngón tay.

"Ngô...không...". Thụy Hiên đột nhiên chấn động, đưa tay muốn đẩy Thiều Dật ra.

Đem Thụy Hiên khóa trụ trên đùi mình, cũng thuần thục co lại ngón tay.

"Thiều...Thiều Dật...". Kêu to tên hắn, Thụy Hiên khó chịu vặn vẹo thân mình.

"Linh nhi...". Ngón tay Thiều Dật rời khỏi, xác nhận y đã quen thuộc, đưa hai chân y lên ôm lấy, giải khai quần mình, nhẹ nhàng buông tay, khiến Thụy Hiên bao hàm chính mình.

"Ngô...không...". Thụy Hiên hai chân run rẩy, thừa nhận đau đớn trong nháy mắt.

"Linh nhi... Ngươi là của ta, ta sẽ không đem ngươi cho bất kì kẻ nào... Sẽ không...". Thiều Dật trầm giọng, bắt đầu ở trong cơ thể Thụy Hiên điên cuồng xâm lược.

Đau đớn dần dần chuyển thành khoái cảm, Thụy Hiên cảm thấy một trận hỗn loạn.

Ở lúc chuẩn bị mất đi ý thức, y phảng phất nghe được hai thanh âm cùng Thiều Dật bất đồng, đối y nói: "Ngươi là của chúng ta..."

Ai vậy? Bọn họ là ai? Có ai nói cho y biết, họ rốt cuộc là ai?

Còn có, hắn là ai?

Thật là Độc Cô Linh sao?

Không biết qua bao lâu, Thiều Dật mới đình chỉ áp lực với Thụy Hiên. Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào hôn mê, Thiều Dật ôn nhu ngắm nhìn gương mặt không tì vết kia.

"Ngươi là của ta, đúng không?"

Ánh mắt chậm rãi nâng lên, hướng ra sân bên ngoài ngự thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bqtm