61-70
C61
Vì cái gì? - Tuyết ẩn mình sau đại thụ rậm rạp, tụ khí truyền âm hỏi.
Cái gì vì cái gì? - Nguyệt ngáp một cái khó hiểu hỏi, cũng dùng phương pháp truyền âm đồng dạng.
Vì cái gì không đi cứu chủ tử? - Tuyết tức giận đến nhảy dựng lên.
Nguyệt quay đầu nhìn Tuyết, hơi hơi lắc đầu, bộ dáng không biết.
Uy! Ngươi nói a - Thấy nàng không trả lời còn lộ vẻ mặt này, lí trí Tuyết khẩn cấp hỏi.
Chúng ta là ai? - Nguyệt đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái.
Tứ mật a! - Tuyết ngẩn người trả lời.
Tứ mật là bảo hộ chủ tử sao? - Nguyệt tiếp tục hỏi.
Không phải, còn có...quốc gia - Tuyết cúi đầu không cam lòng nói.
Đúng vậy a, vô luận chúng ta có bao nhiêu thích chủ tử, vô luận chúng ta đối chủ tử có bao nhiêu trung thành...chúng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo hộ người...chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, cho nên đến khi người khẩn yếu yêu cầu chúng ta, chúng tuyệt không thể xuất thủ... - Nguyệt bình thản nói ra lời nói không hợp với hình tượng hằng ngày.
Bất quá, ngươi yên tâm đi! Chủ tử không có việc gì, tóm lại không chết được. Huống hồ này cũng là chuyện người phân phó a muốn bắt được bộ mặt thật của Cung Bình vương cần phải hy sinh a - Bất quá nàng lập tức khôi phục ngữ khí thiên chân vô tà.
Kia người không phải lấy bản thân ra đùa giỡn - Tuyết hết sức khó hiểu.
Không, Mẫn Liên xuất hiện là chuyện ngoài dự đoán cho nên chủ tử không có phòng bị.
Cái gì! Khai cái gì vui đùa? Như vậy lúc đó chẳng hải người đang vui đùa với tính mạng bản thân sao? - Tuyết càng lúc càng không thể phân giải.
Nào có. Mục đích của chủ tử đã thành công hiện tại chúng ta đi tìm nơi chủ tử bị bắt đi ra căn cứ bí mật của Cung Bình vương a - Nguyệt khởi nhảy, cao hứng phấn chấn nói.
Tuyết nhíu mày, nề hà đứng lên.
Đi thôi! Đi thôi! Ta dẫn đầu truy tìm xuất động!! - Nguyệt dẫn đầu bay vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh mà người phi thường mới có thể đạt được.
Bất quá Tuyết cũng không phải thường nhân, chỉ thấy hắn duỗi thân bay theo, không đến vài cái lạc *** liền đuổi kịp Nguyệt.
Nguyệt, ta hỏi ngươi - Một đường đuổi theo, hắn dùng thanh âm chỉ có Nguyệt mới nghe được.
Ân?
Vì sao chúng ta chỉ có thể giống như lúc trước...buông tay nhìn chủ tử gặp nguy hiểm? -
chém TTHắn cảm thấy thực chán ghét...rõ ràng có thể bảo hộ người trước mặt, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể chờ trước khi đến thời điểm cuối cùng tuyệt không thể ra mặt, nhìn người trước mặt bộ dáng thống khổ.
Một trận trầm mặc.
Bốn người đều có ý nghĩ giống nhau...Bốn người đều có a...
Có lẽ... - Cuối cùng Nguyệt mở miệng.
?
Có lẽ đợi hỗn loạn chấm dứt đi.
Khi nào mới chấm dứt đây? - Ánh mắt tuyết ảm đạm.
Cho nên chúng ta càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ a - Nguyệt đột nhiên động thủ vỗ lưng Tuyết - Chỉ cần nhanh làm cho quốc gia không còn loạn nữa, khôi phục hòa bình liền có thể trở lại như lúc trước.
Mặc dù có chút sinh khí vì Nguyệt dùng sức đánh hắn.
Nhưng là nàng nói không sai a...
Chỉ cần cố gắng hoàn thành bổn phận, kia nhất định có thể hồi phục như trước, trở lại những ngày chủ yếu đơn thuần bảo hộ người...
C62
Thụy Hiên, ngươi thật sự là hảo đứa nhỏ của phụ hoàng, mặc kệ cái gì đều học rất nhanh.
Thật vậy chăng? Phụ hoàng, ta thật cao hứng người khen ngợi ta.
Đứa nhỏ, ta đem quốc gia cho con được không?
Di? Nhưng phụ hoàng...ta còn quá nhỏ, không đủ để đảm nhiệm a!
Ai nói là hiện tại...đứa nhỏ...con nhất định phải trở thành minh quân a!
....ta đã biết, ta sẽ cố gắng.
Nhưng kết quả...ta trở thành bạo quân xú danh vang xa.
Ta cô phụ kỳ vọng của người, làm quốc gia không còn hòa bình...
Thụy Hiên, con nhìn xem ta dẫn theo cài gì?
Oa! Hảo đáng yêu!! Này là cấp cho ta sao?
Đương nhiên, không phải con rất thích vẹt sao?
Đúng vậy! Cảm ơn hoàng thúc!!
Làm sao không cần cảm tạ ta. Ta chỉ muốn nhìn con bày ra khuôn mặt hạnh phúc tươi cười như ánh mặt trời a!
Hoàng thúc...Ta cam đoan với con, Thụy Hiên. Ta mang con bước trên quang minh, giúp con trở thành một hảo quốc quân, cho nhân dân cuộc sống hạnh phúc.
Hoàng thúc...chất nhi vô cùng cảm kích.
Nhưng là... ngươi làm ta trở thành bạo quân, rõ ràng không phải ta làm nhưng này hạng hắc oa lại đổ lên người ta...
Ta vì ngươi mà bị mọi người hiểu lầm, ta vì ngươi mà cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng.
Trong phòng hôn ám, hai tay Thụy Hiên bị trói trên đầu, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.
Nửa người trên không được mặc quần áo, có chăng chỉ là băng vải được quấn quanh.
Hắn cũng không nhúc nhích chỉ có ngực khẽ phập phồng mới biểu thị hắn vẫn còn sống.
[Nha] cửa phòng mở ra, bên ngoài là một gã trung niên nam tử cao lớn bước vào.
Bởi vì lưng y chặn ánh sáng, nhìn không rõ diện mạo y.
[Nha] Cửa lại một lần nữa đóng.
Bên trong lại khôi phục hôn ám.
Nam tử hướng góc phòng đốt nến, lẳng lẳng đứng bất động.
Ngô... - Thụy Hiên phát ra tiếng rên rất nhỏ, hai mắt chậm rãi mở.Hắn làm một cái mộng, mộng những chuyện đã phát sinh trước đây.
Tỉnh? - Nam tử trầm thấp nói.
Thụy Hiên nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nam tử.
Đôi môi run nhè nhẹ, gọi ra xưng hô đã lâu chưa gọi...
Hoàng thúc.
Đúng vậy, trung niên nam tử chính là Cung Bình vương.
Đây là sao? Sao ta còn chưa chết? Ta không phải bị Mẫn Liên ám sát sao? Còn có, hoàng thúc, sao ta bị trói trong này? - Thụy Hiên hỏi một đống vấn đề, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hoàng thúc, ngươi tới cứu ta sao? - Cúi cùng Thụy Hiên nói ra vấn đề này.
Cứu ngươi? - Cung Bình vươn khóe miệng cười tươi, lấy ánh nến đi tới Thụy Hiên.
Không, ta không phải tới cứu ngươi, thực tế ta hạ lệnh bắt ngươi.
Thụy Hiên ngẩng ngơ, nhưng hắn liền ra vẻ trấn định - Ngươi là nói giỡn sao? Ngươi sao lại làm thế với ta được?
Hoàng thúc? - Bị Cung Bình vương chế trụ cằm, Thụy Hiên đau mặt nhăn mi.
Sao lại không? Ngươi nói a, vì sao lại không có khả năng?
Hoàng thúc...vì cái gì ngươi lại làm vậy? - Hai mắt Thụy Hiên đẫm lệ mênh mông, đối hoàng thúc tràn ngập khó hiểu.
C63
Vì cái gì? Bởi vì phụ hoàng ngươi, cũng chính là hoàng huynh của ta, thế nhưng lại cướp đi hết thảy những thứ đáng lẽ thuộc về ta!! - Buông cằm Thụy Hiên ra, Cung Bình vương phẫn hận rống to.
Bất luận là đế vị, quyền lực, tài phú hay nữ nhân, đều là hắn hưởng!! Hắn bằng cái gì mà cướp đi hết thảy, bằng cái gì?!
Vì mối hận với huynh trưởng khiến toàn thân gã vặn vẹo.
Thụy Hiên cảm thấy hắn lại nhìn đến một Mẫn Liên khác, khác nhau ở chỗ một người đã điên rồi, còn một người lại dã tâm bừng bừng gây hỗn loạn.
Thụy Hiên...ngươi biết không? Bộ dáng của ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi, mĩ đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, làm người ta không thể bỏ qua ngươi - Cung Bình vương đột nhiên nâng mặt Thụy Hiên, nhìn hắn thật sâu.
Hoàng thúc? - Sao vậy? Hoàng thúc thật kì lạ, ánh mắt như Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi, chỉ muốn đặt hắn dưới thân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy mẫu hậu ngươi, ta liền yêu thượng nàng thật sâu, khi đó nàng là trọng thần chi nữ, mỹ danh truyền khắp nơi, mọi người đều biết Xa Theo quốc có một nữ tử tài mạo song toàn. Ta cùng với phụ hoàng ngươi cùng nhận thức nàng tại một yến hội...Kiều nhan như hoa bàn, nụ cười như Triêu Dương, giọng nói như chim hoàng oanh kết hợp với thân hình mềm mại, cách nói chuyện dí dỏm khiến nàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nàng thực sự rất đẹp, rất đẹp...đại ca cũng biết ta thích nàng, nhưng là, cuối cùng nàng lại là nữ nhân của đại ca!! Đại ca dùng quyền lực cướp đi nàng!! - Cung Bình vương đắm chìm vào hồi ức.
Thực xin lỗi, tam đệ...ta không biết sự tình lại như vậy...ta không biết phụ hoàng hạ chỉgả nàng cho ta...tam đệ, ngươi có đang nghe không? Ta thực xin lỗi, thực xin lỗi ngươi...
Lời nói rắm chó vậy mà hắn cũng nói được? Hắn không biết xấu hổ mà nói ra!! - Cung Bình vương tức giận gào to - Kế tiếp hắn trở thành Hoàng thượng, nắm giữ hết thảy quyền lực, hắn vẫn nói như thế!!
Thực xin lỗi tam đệ...ta không biết ta sẽ thành hoàng đế, ta vẫn nghĩ phụ hoàng sẽtruyền ngôi cho ngươi, ta thực sự cho rằng như thế...tam đệ, ngươi có đang nghe không? Ta thực có lỗi....
Mặc kệ hắn cướp đi cái gì của ta, hắn đều nói một câu xin lỗi kia...thực xin lỗi...Nhưng có lẽ hắn thực sự đối với ta cảm thấy áy náy, cũng có lẽ bởi vì muốn nịnh bợ ta, mọi việc hắn đều thuận theo ý ta, nghe theo những lời nói hùa của ta...cho nên ta đã nghĩ, ta đối hảo với đứa nhỏ của hắn, làm cho hắn chú ý, rồi mới đem ý nghĩ khởi lập đứa nhỏ này cho hắn, sự thật chứng minh, kế hoạch của ta thành công...hắn quả nhiên lập ngươi làm thái tử.
Thụy Hiên hạ mắt thấp giọng hỏi - Vì cái gì là ta?
Vì cái gì lựa chọn ta làm quân cờ cho kế hoạch của ngươi?
Vì cái gì? Bởi vì ngươi là nhi tử của Tử Tĩnh, bởi vì nàng liều chết sinh ra ngươi. Nếu không cần sinh ngươi, nàng có thể chết sao?Sẽ không, sẽ không...dù nàng gả cho đại ca, nhưng nếu ta được nhìn thấy nàng, lòng ta đã không căm hận sâu đến vậy... - Cung Bình vương phẫn hận nhìn Thụy Hiên, hai tay ôm má Thụy Hiên không tự giác dùng sức.
Cho nên ngươi hận ta? Một khi đã như vậy, vì cái gì ngươi lại đối tốt với ta? - Nghẹn ngào nơi cổ họng, Thụy Hiên hỏi.
Ta đối với ngươi hảo là vì muốn lấy tín nhiệm của ngươi, khi ngươi hoàn toàn tín nhiệm ta, ta có thể dễ dàng khống chế ngươi, mà sự thật chứng minh, ngươi thật sự tin ta, rất tin ta, bất luận ta làm ra chuyện thương thiên hại lí gì, ngươi cũng không tin tưởng đó là do ta làm...
Ngươi là như thế tín nhiệm ta...dứt khoát tín nhiệm ta...
C64
Làm những chuyện thương thiên hại lý sao? Mục đích của ngươi là gì? Vì cái gì lại làm ra loại sự tình này? - Nắm chặt quyền, Thụy Hiên nói
Vì cái gì hại chết xá đệ cùng muội muội của Dĩnh Nhiên? Đối với ngươi, mạng người không là gì sao? - Thụy Hiên phẫn nộ rống to.
ở đây tác giả để là Sở Hoài Chi, ta nghĩ là do nhầm lẫn vì SHC xuất hiện lúc nào a? Nên mạo muội sửa lại một xí m/
Mục đích? Hừ...ha ha ha!!! Còn mục đích nào nữa? Còn không phải sao - - ta muốn làm hoàng đế!! Ta muốn lấy lại những thứ đáng lẽ là của ta!! - Cung Bình vương buông tay, đứng lên ngửa đầu cười thật to -...đầu tiên, ta nhiễu loạn triều đình, làm cho dân chúng Xa Theo quốc đối với Tân vương chỉ có thất vọng sau đó là oán hận, lúc này là lúc dễ kích động nhân dân nhất, mà thừa lúc này, ta sẽ lất thanh danh hoàn mỹ đem quân thảo phạt ngươi...
Ngươi tức vì kế hoạch của ngươi thất bại...bị Tướng quân cùng Thừa tướng phá hủy...ngươi không đoán trước được hai người này còn sớm hơn ngươi, đem quân thảo phạt ta...càng không dự đoán được thanh danh của họ còn cao hơn ngươi...cho nên ngươi quyết định tạm hoãn kế hoạch, trước che dấu dã tâm của ngươi... - Thụy Hiên ngữ điệu không nhanh không chậm, thay gã nói tiếp.
Đúng vậy, đúng vậy...nếu không phải ngươi quá tín nhiệm ta, bằng thông minh của ngươi, nhất định có thể đem quốc gia trở nên hưng thịnh - Cung Bình vương gật đầu, một tay nâng mặt Thụy Hiên, gã nở nụ cười làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Tạ chút khích lệ - Thụy Hiên cứng rắn nở chút tươi cười, cứng ngắc mở miệng - Đúng rồi, hoàng thúc...là ai cấu kết với ngươi? Là ai cung cấp quân cho ngươi? Là....Tân vương sao?
Tên này vừa ra khỏi miệng, biểu tình Cung Bình vương liền âm trầm, vươn tay tát hắn một bạt tay.
[Ba!] Thanh âm thanh thúy vang lên.
Từ khóe miệng của Thụy Hiên chảy xuống một tia máu chứng minh cho lực đạo cái tát kia cũng không nhẹ.
Hừ ha ha ha...đúng vậy, là ta cùng Tân vương hợp tác. Rồi sao? Ngươi thắc mắc? Khi ta vì hận thù mà không chỗ phát tiết, là hắn xuất hiện giúp ta! Là hắn giúp ta đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ta!!
Đoạt lại hết thảy những gì của ngươi...ta sẽ giúp ngươi - Dung nhan tuấn lãng của Tân vương mang theo một chút ý cười.
Cho nên ngươi liền cam tâm tình nguyện vì Tân vương sao? Ai cũng biết dã tâm của Tân vương, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói qua nhưng với việc hắn làm bộ muốn chung sống hòa bình với chúng ta, mọi người sớm đều biết - Thụy Hiên kích động hô to.
Trong lòng Thụy Hiên cho rằng, so với Tân Ngu quốc Tự Lâm đế trực tiếp hiểu được dã tâm chiêu cáo thiên hạ, dã tâm của Tân vương còn nguy hiểm hơn nhiều.
Mà hoàng thúc lại cùng loại người này kết minh!!!
Thì tính sao? Chỉ cần có thể đoạt lại đế vị, cho chù làm bạn cùng sài lang ta cũng nguyện ý!
Hết thảy là của ta...hết thảy là của ta...
Nhưng đầu tiên...cần phải giải quyết hai tên vướng bận kia...
Không được!! Ngươi đã hại chết đệ đệ cùng muội muội của bọn họ, hiện tại người còn muốn hại hai người họ? Ta không chuẩn người đụng đến trọng thần của quốc gia! Ta không chuẩn ngươi đụng vào hai người bọn họ!!! - không chuẩn, không chuẩn, không cho phép được chạm vào hai người họ.
Không chuẩn? - Cung Bình vương nâng âm cuối, lại tát Thụy Hiên một cái - Ngươi nói không chuẩn thì sẽ không chuẩn sao? Bọn họ dám quấy nhiễu kế hoạch của ta...ta đương nhiên phải giải quyết chúng.
C65
Thụy Hiên...chúng ta miễn bàn việc này, nói chuyện khác đi! - Nâng lên khuôn mặt vẫn còn phẫn nộ của Thụy Hiện, Cung Bình vương cúi đầu cười - Ngươi nói, vì cái gì ta không giết ngươi? Vì cái gì ta lại nhốt ngươi?
Thụy Hiên hạ mắt không trả lời.
Bởi vì ta muốn ngươi!! Nhìn ngươi dần dần lớn lên, ta đối với ngươi không còn hận, mà là dục, một loại dục vọng xuất phát từ đáy lòng không ngừng cắn nuốt ta, chính là kế hoạch chưa thực hiện, ta chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Lòng ta luôn nghĩ, chỉ cần ta đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, ngươi phải trở thành của ta.
Cung Bình vương vừa nói vừa vươn lưỡi liếm hai má trắng nõn của Thụy Hiên.
Thụy Hiên gắt gao nhíu mày.
Ngươi quá giống...rất giống Tữ Tĩnh...ngươi xinh đẹp...phảng phất như thượng đế phái ngươi xuống để thay thế Tử Tĩnh... - Cung Bình vương vừa nói vừa di chuyển xuống xương quai xanh mê người kia.
Thụy Hiên nhăn mặt, cắn chặt răng.
Nhưng!!!! - Cung Bình vương đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nắm lấy cái cổ thon dài của Thụy Hiên - Thân thể bóng loáng không tỳ vết này thế nhưng lại bị hai tên xú tiểu tử làm bẩn!! Nhìn hồng ngân loang lổ trên người ngươi thật khiến người ta sinh khí! Thân thể ngươi vốn là để ta bính, ngươi vốn là do ta khai bao....
Thụy Hiên mở mắt, trừng người mà hắn đã từng rất tín nhiệm.
Cung Bình vương buông tay, làm như không thấy ánh mắt của Thụy Hiên, tiếp tục nói...
Nhưng là...hết thảy cũng không sao, bởi vì hai tên kia sẽ chết...một chết ở trong cung một chết ở biên quan. Địa phương chết khác nhau nhưng kiểu chết tuyệt đối giống nhau - - trúng độc.
Thụy Hiên trợn to mắt.
Ngươi làm gì?
Ta làm cái gì? Rất đơn giản a...ta sắp đặt hai gã nội gian bên người bọn chúng...ngươi nói, bọn chúng sẽ ra sao? - Cung Bình vương áp mặt sát vào Thụy Hiên - Bất quá ngươi yên tâm...bọn chúng bây giờ còn chưa chết, bất quá...sẽ nhanh thôi.
Nói xong liền thô bạo hôn Thụy Hiên.
Không...muốn ngăn cản...muốn ngăn cản...
Không thể để bọn họ chết!!
Hai mắt vốn bị dọa sợ đột nhiên kiên định, đôi môi đỏ mọng hô cái tên thật lâu chưa gọi.
Tuyết, Nguyệt!
Hai bóng đen nhẹ nhàng hạ xuống, Cung Bình vương chưa kịp phản ứng đã bị hất ra khỏi người Thụy Hiên, áp chế nằm trên mặt đất. Một đạo hắc ảnh nhanh chóng tháo còng tay cho Thụy Hiên sau đó khoát thêm một kiện áo khoác cho hắn.
Đây, đây là? - Cung Bình vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thụy Hiên, nói không nên lời.
Khi ta còn nhỏ, ta biết hoàng thúc có mưu đồ, nhưng...ta vẫn gắt gao tin tưởng ngươi, tin rằng ta có thể thay đổi ngươi, ngươi là hoàng thúc mà ta luôn yêu...bất luận ngươi làm cái gì, ta đều lựa chọn không tin là do ngươi làm... - Thụy Hiên thấp giọng nói - Đáng tiếc ta đánh giá cao bản thân. Khi ta đăng cơ thành Hoàng đế được nửa năm, ta chỉ biết...ta căn bản không thay đổi được ngươi. Bất quá, ta nghĩ...đổi lại là cái sau cũng rất khó thay đổi ngươi!
Ai nói, chỉ cần Tử Tĩnh, ta cái gì cũng nghe theo nàng - Cung Bình vương lạnh lùng phản bác.
Thụy Hiên lắc đầu - Nghe lời không có nghĩa là thay đổi.
Hừ! Người tới a! Người tới a - Cung Bình vương cười nhạt muốn gọi viện binh.
Không cần kêu, đại thúc - Tuyết không khách khí đánh Cung Bình vương - Thủ vệ cách mười dặm ngoài Phương Viên đều bị chúng ta sớm giải quyết.
Vừa lòng nhìn Cung Bình vương mặt xám như tro tàn, tâm tình Tuyết càng thêm vui vẻ.
C66
Phong, Hoa.
Có - Bốn phía không người có hai thân ảnh nhẹ nhàng hiện ra.
Mang hết thảy tư liệu của Cung Bình vương cho Mộc Dĩnh Nhiên, thuận tiện giải nguy cho bọn họ - Thụy Hiên vung tay phải, hạ lệnh.
Vâng - Phong trong nháy mắt hiện thân, tiếp nhận mệnh lệnh, đem Cung Bình vương trói lại.
Ngươi rốt cuộc là ai? Bọn họ là ai? - Cung Bình vương vội vàng hỏi, kế hoạch của lão bị hủy trong tay Thụy Hiên, lão thật không cam lòng a!!!
Phong bịt miệng Cung Bình vương. Y chán ghét tiếng kêu của lão.
Hoàng thúc, ta vẫn là Thụy Hiên a...chỉ là ta nắm giữ nhiều thứ hơn bất luận kẻ nào - Thụy Hiên cười nhẹ - Mà bốn người bọn họ, ngươi nhất định đã nghe qua - Tứ Mật.
Phút chốc Cung Bình vương trừng lớn mắt, hoàn toàn không biết bản thân bị Phong kéo đi đến Hoàng cung.
Tứ Mật, bốn vị thủ hộ quốc gia. Chủ tử của bọn họ chỉ có một, thân phận không nhất định là Hoàng thượng. Bọn họ tuy có chủ tử nhưng hết thảy lấy quốc gia làm trọng, cho nên khi quốc gia hỗn loạn, bọn họ thường khí chủ bảo quốc.
bỏ mặc chủ tử mà bảo hộ quốc gia
Kết quả thường là sau khi ổn định quốc gia, bọn họ lựa chọn chết theo chủ tử. Lòng trung thành lợi hại nhưng cũng rất bất đắc dĩ của bốn người.
Tuy Ly quốc. Hoàng cung. Ẩn Trai.
Một nữ tử vận bố y ngồi trước tấm gương đồng cực đại.
Tên thật của nàng là Thanh Tú, lúc này nàng đang cong hàng mi dày như liễu, đôi mắt nhắm chặt, cái mũi tinh tế lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nộn hé ra hợp lại như đang niệm cái gì.
Hợp! - Nữ tử đột nhiên mở hai mắt, hai tay ôm lấy khuôn mặt trong gương, tựa hồ đã làm xong nghi thức nào đó.
Dương Hợp sư phụ - Lúc này một nữ nhân xinh đẹp chạy vào phòng.
Nguyên lai nữ tử đổi tên thành Dương Hợp a.
Hoa Thuần công chúa, ngươi tới rồi? - Dương Hợp chậm rãi đứng lên, xoay người.
Dương Hợp sư phụ ta không phải đã nói ngươi không cần gọi ta công chúa sao? Ta là đồ đệ của ngươi, ngươi gọi ta là Hoa Thuần được rồi - Nữ nhân nghe xong liền không thuận theo, nàng không thích Dương Hợp gọi nàng như thế.
Nhưng là, đây là quy định...dù sao Dương Hợp sư phụ là dị nhân mà phụ vương giam cầm nơi đây... mà chính mình cũng chỉ là do phụ vương uy hiếp, nàng mới nhận mình làm đồ đệ.
Dương Hợp đạm cười, không nói, ánh mắt nhìn về tấm gương.
Nhìn gương mặt trong gương đồng, Hoa Thuần sửng sốt một chút.
Mỗi khi trong gương hiện lên khuôn mặt này chính là lúc Dương Hợp sư phụ chuồn êm.
Kỳ thật phụ vương không biết, kết giới lúc trước phụ vương đã thiết kế căn bản chưa từng được dùng đến, bởi vì khi gương đồng này được đưa vào Ẩn Trai, kết giới liền thùng rỗng kêu to.
Hoa Thuần biết, mặc kệ phụ vương muốn giam Dương Thuần thế nào cũng không có khả năng, bất luận cách giam cầm thế nào đối với dị nhân đều vô dụng, đây là điều mà Dương Hợp sư phụ dạy cho Hoa Thuần.
Nhưng mà nàng cũng không nói với phụ vương, bởi vì trong lòng nàng cho rằng việc giam cầm dị nhân là không đúng. Cho dù là quốc gia nào hay bất luận kẻ nào cũng không có tư cách giam cầm dị nhân, dị nhân có nhà của họ, dị nhân có quyền tự do, chỉ có dị nhân mới có quyền quyết định.
C67
Cho nên nàng đứng về phía sư phụ...tuy rằng nàng có lý do khác nhưng kỳ thật cũng không quan trọng!!
Hoa Thuần...cảm ơn ngươi. Ngươi là người có tâm địa thiện lương, lại ôn nhu hiếu thuận. Ngươi và mẫu thân ngươi nhất định sẽ có cuộc sống khoái hoạt hạnh phúc - Dương Hợp đột nhiên mở miệng, ôn nhu nói.
Ta cùng mẫn hậu ở lãnh cung cũng rất hạnh phúc - Hoa Thuần cho rằng ít nhất mẫu hậu không vì phụ hoàng thất sủng mà nản lòng thoái chí, luôn hoàn thành trách nhiệm một người mẫu thân với nàng, mỗi ngày trong lãnh cung trồng hoa trồng rau không phụ thuộc ai, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Nàng là một người mẫu thân rất tuyệt.
Ngươi hiện tại nghĩ vậy là tốt, bất quá sau này ngươi và mẫu thân ngươi mới thật sự hạnh phúc - Dương Hợp vẫn cười.
Dương Hợp sư phụ có năng lực đọc tâm cho nên Hoa Thuần có thói quen không cần mở miệng, Dương Hợp sư phụ đã hiểu ý nàng, tự nhiên trả lời vấn đề của Hoa Thuần. Chẳng qua việc Dương Hợp sư phụ có khả năng đọc tâm, chỉ có nàng biết...ít nhất trong Tuy Ly quốc này cũng chỉ có nàng biết.
A...đúng rồi, Hoa Thuần, ngươi giúp ta một chút - Dương Hợp lấy ra một cái lục lạc.
Ta biết - Hoa Thuần tiếp nhận lục lạc - Có người tới thăm liền lắc lắc lục lạc nhắc nhở ngươi nhanh trở về.
Nàng đã làm nhiều lần sao lại không biết ý nghĩa của lục lạc.
Biết là tốt rồi - Dương Hợp chỉnh lại xiêm y, một tay xuyên qua gương đồng - Vậy nhờ ngươi - Nàng cười cười sau đó toàn thân liền ẩn vào gương.Kia đương nhiên không thành vấn đề - Hoa Thuần thấp giọng nói, xoay người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ta sẽ hảo hảo trông cửa.
Ba con tuấn mã phi nhanh trên đường, là Thụy Hiên, Tuyết cùng Nguyệt.
Bọn họ đã đi hơn nửa ngày, tuấn mã cũng không biết đổi mấy lần, hiện tại bọn họ chỉ cần đến trạm dịch thay ngựa một lần cuối liền đến nơi.
Bởi vì trên đường luân phiên thay ngựa, bọn họ đã đem lộ trình hơn mười ngày rút ngắn còn nửa ngày.
Bất quá, nghe nói tốc độ dẫn binh của Sở Hoài Chi cũng rất nhanh, lại tốn thêm một nửa thời gian.
Ba người ba ngựa chạy vào trạm dịch.
Chủ tử, thay ngựa - Tuyết cùng Nguyệt đồng thời nói, hai người bắt lấy Thụy Hiên lập tức nhảy lên tân mã.Nháy mắt ba người cùng ba con ngựa mới tiếp tục phi nhanh.
Cung tống chủ tử - Người ở trạm dịch cung tiễn, không quản ba ngươi có nghe được hay không, tóm lại đây là quy củ cứ tuân theo là được rồi.
Chủ tử, cũng sắp đến - Tuyết nghiêng đầu nói với Thụy Hiên.
Thụy Hiên sắc mặt trắng bệch, hơi hơi gật đầu, nâng một tay, quát - Tuyết!! Thuật cưỡi ngựa của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao? Hiện tại ta lệnh cho ngươi không cần lo cho ta, trước đến Nhạn Bình quan giải quyết nội gian cùng nguy cơ trúng độc!
Nhưng... - Tuyết có chút chần chờ.
Còn nhưng cái gì? Ngươi chỉ cần hướng phía trước đi là được. Mọi người đều nghe qua Tứ Mật, ngươi chỉ cần đưa ra lệnh bài đặt hữu của Tứ Mật khi gặp Sở Hoài Chi!!! Còn lại giao cho bọn họ là được - Thụy Hiên nhíu chặt mày, nghiêm thanh phân phó - Nếu không nhanh sẽ không kịp!!
Tuyết vẫn chần chờ, đến khi Nguyệt lên tiếng y mới hạ quyết tâm cấp tốc mà đi.
Tuyết!! Ngươi là ai? Ngươi là Tứ Mật!! Thân là Tứ Mật, chớ quên hết thảy...
Lấy quốc gia làm trọng...chủ tử, nguyện ngài bình an.
C68
Nhìn Tuyết rời đi, Thụy Hiên âm thầm cách một tầng y phục cùng băng vải xoa miệng vết thương.
Vết thương chưa lành...lại kịch liệt cưỡi ngựa...đại khái miệng vết thương đã xuất huyết đi...
Nhẫn một chút!! Thụy Hiên!! Sắp đến Nhạn Bình rồi...nhẫn một chút...ta còn việc phải xử lý à...nhẫn!!
Chủ tử!! Cẩn thận - - Nguyệt kinh hãi la lên.
Trước mặt chủ tử có rễ cây nổi lên nhưng chủ tử tựa hồ không phát hiện!
Đến khi Thụy Hiên hoàn hồn đã quá muộn...Ngựa bị vấp chân ngã thật mạnh mà Thụy Hiên cũng bị hất xuống ngựa.
Chủ tử!! - Nguyệt lập tức dừng ngựa, chạy đến bên Thụy Hiên.
Máu từ đầu Thụy Hiên chảy ra, nhuộm băng vải thành một mảnh hồng.
Không - - - Làm sao đây? Chủ tử bị thương rất nặng, tựa hồ chỉ còn một hơi thở.
Bình tĩnh... Nguyệt - Bỗng nhiên một đôi tay đặt lên vai Nguyệt.
Dương Hợp tiên sinh!!! - Nguyệt quay đầu, kinh hỉ nhìn người trước mắt. (tiên sinh ở đây ý là lão sư - tác giả)
Đúng vậy, người vừa xuất hiện là Dương Hợp. Nhưng vì sao Nguyệt lại nhận thức nàng? Lại gọi nàng là lão sư?
Tứ Mật còn lại cũng nhận thức Dương Hợp? Hơn nữa còn bái nàng vi sư?
Nguyệt, bình tĩnh một chút được không? - Dương Hợp ôn nhu nói.Ân - Nguyệt vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ.
Tốt lắm, ngươi đem ngựa đuổi đi - Dương Hợp chỉ con ngựa, hạ lệnh - Sau khi đuổi ngựa, ngươi lập tức ẩn giấu hơi thở rồi trốn đi, sau đó mặc kệ phát sinh ra chuyện gì đều không được hiện thân, chỉ cần đi theo Thụy Hiên, biết chưa?
Mặc dù khó hiểu nhưng Nguyệt vẫn làm theo lệnh của Dương Hợp, dù sao trong trường hợp này lời của Dương Hợp cũng có lý.
Dương Hợp quan sát Thụy Hiên, trong mắt nhu hòa dị thường.
Thụy Hiên... Thụy Hiên...thật sự là khổ ngươi.
Vươn tay đặt lên đầu Thụy Hiện, một vòng sáng nhu hòa thản nhiên bao quanh hai người. Sau đó hào quang ngày càng chói mắt, nhưng khi không còn hào quang thì Dương Hợp ngồi cạnh Thụy Hiên cũng biến mất.
Còn Thụy Hiên, hơi thở hắn cuối cùng cũng vững vàng, mạng sống cũng khôi phục nhiều, tin tưởng hắn hẳn sẽ không tái nháo đến âm phủ.
C69
Thiều Dật nhàn hạ kỵ mã, cảnh sắc ven đường cũng không thèm nhìn, bởi vì nơi này sắp trở thành của y, cho nên hiện tại y không cần phải hao tâm tổn sức ghi nhớ.
Sau khi tiễn Hoàng tỷ, y liền cưỡi con tuấn mã màu đen vào sơn lâm, một bộ dáng không hề hứng thú với chiến tranh. Nhưng kỳ thật, cách một canh giờ sẽ có người báo lại cho nên y cũng không phải hoàn toàn không biết.
_Hảo hảo, ta không ở quân doanh, cố tình kỵ mã đi loạn, ta thật sự là một chủ tướng thất trách.
Mặc kệ quốc vụ, đến nơi này chạy loạn, y cũng là một hoàng đế thất trách đi.
Thiều Dật nghĩ nghĩ, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Đột nhiên y phát hiện ánh hào quang kỳ dị, nhịn không được y liền tò mò chạy về phía hào quang.
Ánh hào quang đó là sao? Có phải là ánh sáng của Sơn thần? Không có khả năng. Cũng không phải thần thoại chuyện xưa, Sơn thần là không có khả năng xuất hiện kể cả Sơn Tinh Linh cũng không.
Thiều Dật lại cười tự giễu, vì ý nghĩ chính mình mà mà buồn cười.
Nhưng khi y đến được địa phương kia, y muốn cười cũng không được.
Có người...không phải là Sơn thần hay Sơn Tinh Linh gì chứ?
Thiều Dật nhẹ xuống ngựa, đi về phía người bị té ngựa kia, nhưng khi y nhìn thấy diện mạo của người kia, bất giác y sửng sốt.
Một người như tiên nhân hạ phàm?
Thật sự là Sơn Tinh Linh, nếu không sao có một người xinh đẹp đến thế tại nơi hoang vu này.
Thiều Dật ngồi xỏm xuống, phát hiện người này bị trọng thương - đầu bị va chạm, y phục nhiễm máu.
Nhìn sắc mặt của người này, thật sự là không xong a!
Thiều Dật động thủ đem người ôm lấy...
Hảo nhẹ, tựa như lông vũ.
Lắc lắc đầu, Thiều Dật ngăn cản chính mình suy nghĩ lung tung, hiện tại việc cấp bách là ôm hắn về doanh trại chữa thương.
_Sương Lâm, mang theo con ngựa kia. Chúng ta hồi quân doanh.
_Là.
Lại nói, y nhất định phải chữa khỏi cho thiên hạ động lòng người đang nằm trong ngực y mới được a.
_Gía!!
Nhìn chủ tử của mình bị người mang đi, Nguyệt tuy rằng rất sốt ruột nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Dương Hợp.
Tóm lại, theo chủ tử là được.
Nghĩ nghĩ, Nguyệt nhẹ nhàng đuổi theo.
***
Hoa Thuần lấy quyển sách, ngồi đọc dưới mái hiên Ẩn Trai.
Bỗng biên linh giác có cảm ứng, nàng lấy lục lạc nhẹ nhàng lắc.
Có người đến, là ai?
Dương Hợp sư phụ có nghe được tiếng chuông không? Có người đến, mau trở lại nha!
_Hoàng Thượng giá lâm - Thái giám chạy tới bên ngoài Ẩn Trai, kêu to.
Phụ vương? Không xong...làm sao đây? Dương Hợp sư phụ...ngài mau trở lại a...
Hoa Thuần vội vàng đứng lên, cung kính hướng Quốc quân Tuy Ly quốc hành lễ.
Tân vương là một trung niên nam tử tuổi tứ tuần, tướng mạo dường như có chứa một tia tang thương, này làm cho hắn càng thêm mị lực, vô hình hấp dẫn ánh mắc của người khác.
Nhưng vẫn có một người không bị ảnh hưởng, người kia trong lòng đang loạn thành một đoàn - Hoa Thuần.
C70
Phụ vương, ngài sao lại đến đây? Sư phụ hiện còn đang tu luyện a - Hoa Thuần chặn ngoài cửa, tiện tay đem chuông nhỏ và sách vở thu vào tay áo.
Tu luyện? Nàng còn cái gì mà tu luyện? - Nữ tử cạnh bên thấy Tân vương không mở miệng liền giành trước mắng - Hiện tại nàng hẳn là nên ra đây gặp chúng ta?
Hoa Thuần im lặng không nói. Nữ nhân này xong đời...phụ vương không hề sủng nàng nay phụ vương chỉ sủng nàng một chút, nàng liền muốn trèo lên đầu phụ vương mà ngồi, kiêu ngạo không để ai vào mắt, là loại mà phụ vương ghét nhất.
Này, sao ngươi không nói gì? Còn nữa, nàng đâu? Không phải ngươi là đồ đệ của nàng sao? Sao không bồi bên người nàng mà lại đi canh cửa? Chẳng lẽ bên trong có gì không thể cho người khác xem? - Nữ nhân không kiên nhẫn, mở miệng nói tiếp, thái độ vẫn cao ngạo.
Hoa Thuần ngẩn người, chau mày.
Hoa Thuần - Tân vương ôn nhu mở miệng.
Này làm Hoa Thuần hoảng sợ, toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Phụ vương càng ôn nhu liền càng nguy hiểm.
Hơn nữa vì lời nói của nữ nhân kia, phụ vương bắt đầu hoài nghi...làm sao đây?
Sư phụ, người mau trở về a!!!
Chuông nhỏ theo gió phát ra tiếng đinh đang, cánh cửa sau lưng Hoa Thuần được mở ra.
Hoa Thuần, xảy ra chuyện gì? - Dương Hợp nghi hoặc hỏi.
Tốt quá, sư phụ đã trở về.
Sao lại kích động như thế? Hoa Thuần nhớ sư phụ đến vậy sao? - Dương Hợp ôm lấy Hoa Thuần, thật lâu sau mới buông ra, chỉ mời một mình Quốc quân vào phòng.
Dương Hợp, ngươi vừa đi đâu? - Tân vương vừa vào cửa liền hỏi.
Ta còn có thể đi đâu a! Như Hoa Thuần vừa nói, ta tu luyện - Dương Hợp nhẹ giọng nói, bắt đầu pha trà tiếp đãi.
Tân vương nhìn nàng thật lâu, quên cả chớp mắt, một hồi sau mới ngồi đối diện với Dương Hợp.
Dương Hợp, không cần dùng loại thái độ này đối mặt với ta - Tân vương nén giận - Bằng không tả sẽ bất cẩn mà giết ngươi.
Thừa Sư, ta ngược lại rất hy vọng ngươi giết ta - Dương Hợp pha xong trà, ngẩng đầu cười.
Tân vương giận tái mặt - Gọi ta Tân vương, ngươi không có quyền gọi Thừa Sư.
Dương Hợp gật đầu.
Ta sẽ thành công sao? - Tân vương khôi phục sắc mặt, thấp giọng hỏi.
Ngươi muốn ta nói toàn bộ? - Dương Hợp nghiêng đầu cười.
Đúng.
Ta chỉ thấy Quốc kì tung bay - Dương Hợp uống một ngụm trà rồi trả lời.
quốc kì: lá cờ đại diện cho một nước
Một cái đáp án vô cùng vừa lòng.Một câu trả lời không rõ nghĩa.
Quốc kì tung bay sao? - Tân vương nâng chén trà trước mặt, một hơi cạn sạch.
[Khấu] Đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.
Ta hiểu - Hắn đứng dậy, xoay người rời đi.
Không tiễn - Dương Hợp cười nói, bình thản pha trà, uống trà.
Sư phụ - Hoa Thuần đi vào, tiện tay đóng cửa.
Hoa Thuần...
?
Quốc kì tung bay không chỉ có một nghĩa!
?
Hoa Thuần, nhớ kĩ có một số việc không đơn giản như vẻ ngoài của nó, nhớ rõ.
Tuy rằng không hiểu sư phụ vì sao lại nói những lời này nhưng Hoa Thuần vẫn gật đầu lắng nghe.
Ta hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top