41-50

C41

Thần tiên nhưỡng, siêu cấp rượu độc nhất vô nhị do Mộc Dĩnh Nhiên làm, vị mĩ cam thuần, tươi mát không gắt vị rượu, là một loại rượu ngon nhất trong số các loại rượu ngon.

Ta có uống sao? - Sở Hoài Chi hỏi lại, gã nhớ rõ Mộc Dĩnh Nhiên không có đem 'Thần tiên nhưỡng' đến yến hội.

Ai! Vậy là ngươi rất thanh tỉnh mà - Mộc Dĩnh Nhiên lấy quạt chỉ Sở Hoài Chi - Vậy vì cái gì ngươi không phân biệt được sự việc nặng nhẹ mà chạy mất? Nếu không có Thúy Nhi chạy đến nói ta biết ngươi không ở tân phòng, thiếu chút nữa ta không ngăn cản kịp những người muốn nháo động phòng! Ngươi!!! Ngươi!!! Ngươi a, rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả ngươi gây ra không?

Sở Hoài Chi không nói gì, quay đầu nhìn về phía tân phòng một hồi lâu mới mở miệng - Ta tối qua uống rượu....lại làm ra chuyện này, ta thực có lỗi.

Ngươi say? Ngươi căn bản là mượn rượu giả điên! - Mộc Dĩnh Nhiên không chút khách khí phản bác gã - Ngươi nói ta đã quên cừu hận, vậy còn ngươi? Ngươi nhớ rõ bao nhiêu? Ta thấy ngươi căn bản cũng đã quên theo như lời ngươi nói rồi!

Ngươi không cần nói hưu nói vượn!! - Sở Hoài Chi kéo vạt áo Mộc Dĩnh Nhiên quát - Ta không có quên, không có quên!!!

Phải không? Vậy tối qua ngươi đi đâu? Rượu vào nói thật? Ngươi không phải đã làm như thế chứ? - Mộc Dĩnh Nhiên kéo lại vạt áo, cười lạnh - Nếu ngươi muốn làm việc này thỉnh ngươi suy nghĩ kĩ!

Công chúa rối rắm bên kia chính ngươi đi thu, ta không phụ trách - Mộc Dĩnh Nhiên nói xong lập tức phẩy tay áo bỏ đi, y mới không muốn trong này tiếp tục sinh khí, hơn nữa việc y phụ trách đã làm xong.

Sở Hoài Chi nhìn hướng y đi hồi lâu mới trở lại tân phòng.

Gã sao lại có thể để tình cảm xen vào?

Liên nhi? - Gã vào phòng, thấp giọng hỏi, nhìn thấy Mẫn Liên đã ngủ, Sở Hoài Chi nhẹ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, đem chăn đấp hảo, Mẫn Liên từ từ tỉnh giấc.

Hoài Chi ca....

Hư...nàng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi - Sở Hoài Chi vỗ nhẹ mặt nàng, ôn nhu nói.

Ta còn nghĩ chàng sẽ không về phòng.... - Mẫn Liên nắm tay Sở Hoài Chi đang vỗ nhẹ trên mặt nàng, đau thương nói - Ta còn nghĩ chàng chán ghét ta...cho nên đêm tân hôn liền để ta độc thủ không khuê...nhưng thật tốt quá...chàng vẫn tới đây...

Thật có lỗi, bận bịu tiếp đón khách nhân để nàng độc thủ khuê phòng, thật sự là... - Sở Hoài Chi xin lỗi.

Không quan hệ...bởi vì Hoài Chi ca không phải cố ý - Mẫn Liên ngăn lệ cười nói - Chỉ cần chàng không quên tồn tại của Mẫn Liên liền đủ rồi, huốn hồ Hoài Chi ca cũng đã hướng ta giải thích.

Liên nhi...

Mẫn Liên cười sáng lạn, thanh âm nhẹ nhàng -Ta tha thứ cho chàng, cho nên chàng nha đừng mặt nhăn mày trứ vẻ mặt có lỗi nhìn ta.

Sở Hoài Chi theo lời nàng mỉm cười, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mẫn Liên.

Mau ngủ đi... sáng mai rồi nói sau.

Đúng vậy...mau ngủ đi...cho dù ngủ cũng không hề cự tuyệt săn sóc của gã...bởi vì nàng đã quyết định sẽ làm một thê tử ôn nhu, gọi là xuất giá theo phu, cho dù nàng từng là công chúa cũng không thể quên mất thân là nữ nhân phải làm theo quy phạm.

C42

Thụy Hiên cố gắng cử động thân thể, nghi hoặc phát hiện bản thân đang nằm an ổn trên giường.

Đại khái là gã ôm mình đến giường đi...

Mặc nội y màu trắng rồi xuống giường, Thụy Hiên run run rót chén nước, đôi mắt đẹp có một chút sầu bi.

Ai....

Thụy Hiên thiếu gia sớm an!! - Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Thúy Nhi sôi nổi chạy lên lầu, trong tay còn cầm bồn thủy cùng một cái khăn mặt.

Sớm...Thúy Nhi, hôm qua ngoạn vui không? - Thụy Hiên nhẹ nhàng gợi khóe miệng.

Ân!! Tuy rằng không nháo động phòng nhưng cùng các tân khách uốn rượu rất cao hứng!!

Thúy Nhi đem chậu đặt lên bàn, thấm ẩm khăn, vui vẻ nói.

Phải không? Cám ơn - Tiếp nhận khăn mặt, Thụy Hiên lau lau gương mặt mình.

Đương nhiên a!!

Thúy Nhi, ngươi trước lui xuống đi, ta thay y phục - Đem khăn mặt để vào trong thủy bồn, Thụy Hiên nhẹ nhàng nói.

Hảo - Đã sớm quen Thụy Hiên thay y phục không thích có người bên cạnh, Thúy Nhi lấy lý do dọn dẹp bồn thủy chạy xuống lầu, lưu lại không gian tư mật cho Thụy Hiên.

Thụy Hiên muốn thay y phục, nhưng vừa cởi nội y liền dựa vào bàn, thuần thục đưa tay tham nhập hậu đình của bản thân chuyển một vòng, nguyên lai là thanh tẩy dịch thể trong cơ thể hắn, này có một lần hắn tỉnh ngủ liền thấy Mộc Dĩnh Nhiên đang làm thế, y cũng giải thích cho hắn biết đây là việc bắt buộc làm.

Bởi vì Sở Hoài Chi mỗi lần làm xong tuyệt đối sẽ không giúp hắn thanh tẩy, cho nên đều là hắn tự làm, lâu dần liền hoàn toàn học được như thế nào có thể tẩy sạch sẽ.

Ngay lúc nhón tay Thụy Hiên tiến vào liền có một ngón tay khác vươn vào, thuần thục nhẹ nhàng di chuyển.

Thụy Hiên, mông kiều cao như vậy là biết ta đến nên muốn câu dẫn ta sao? - Mộc Dĩnh Nhiên sung sướng thấp giọng nói =))

Mộc Dĩnh Nhiên? Ngô... - Thụy Hiên kinh hách cựa quậy, lại ngoài ý muốn làm ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên chạm vào điểm mẫn cảm, chỉ có thể đỏ mặt phát ra tiếng rên rỉ nhẹ.

Ai...đừng nhúc nhích - Mộc Dĩnh Nhiên áp hắn lên bàn, ôn nhu nói - Yên tâm, tối qua ngươi bị cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc chỉnh một đêm, ta sẽ không thiếu đạo đức đến nỗi bây giờ tiến vào ngươi.

Được rồi, tẩy sạch sẽ - Rút ngón tay ra, Mộc Dĩnh Nhiên chủ động sửa sang lại nội y cho hắn, cũng xuất một kiện y phục thanh lịch thay hắn mặc vào.

Cám ơn.

Trước đừng cảm tạ ta, ta còn chưa nói xong đâu! Nếu ta muốn ăn ngươi, ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều, ta tin tưởng thời gian đó ngươi đã nghỉ ngơi đủ - Mộc Dĩnh Nhiên trộm lúc Thụy Hiên đang ngây người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, hắc hắc cười nói.

Ngươi!!! - Thụy Hiên đỏ mặt, nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể trừng Mộc Dĩnh Nhiên.

Được rồi, được rồi, đừng nóng giận - Mộc Dĩnh Nhiên nhéo nhéo hai má đã ửng hồng của hắn - Ta nói giỡn thôi mà.

Đúng rồi, Thụy Hiên...tối hôm qua đại ca của ta đến...có làm gì kỳ quái không? - Mộc Dĩnh Nhiên cười trong chốc lát liền hỏi.

Nhiên ca kute qá chời =))))))))))))))))))) Lưu manh mặt dày công bất quá ta thích =))

C43

Nói cái gì? - Phiếm hồng trên má Thụy Hiên tẫn lui, nghiêng đầu lo lắng không biết có nên nói khác thường của Sở Hoài Chi tối qua không.

Đúng vậy, có hay không cùng bình thường....không giống nhau? - Mộc Dĩnh Nhiên cười cười nhưng ngữ khí đã có chút chần chờ.

...có, chỉ là ta không biết hình dung như thế nào... - Cuối cùng Thụy Hiên quyết định nói thật - Hắn...đối ta...

Rốt cuộc là do hận hay gã có....cảm tình khác thường khác?

Đừng nghĩ nhiều - Mộc Dĩnh Nhiên không cần hắn nói rõ, y biết suy luận của mình quả nhiên không sai.

Đại ca...đã muốn hãm sâu trong đó, chỉ là không muốn thừa nhận, mượn rượu giả điên, cho rằng hết thảy là vui đùa có lẽ vì nếu gã thừa nhận tình cảm trong lòng mình sẽ có lỗi với thân sinh đệ đệ đã mất....

Chỉ là gã đã quên, mặc kệ hận một nguồi nhiều như thế nào, có một sự thật không bao giờ thay đổi - không có yêu làm sao có hận?

Không có yêu....làm sao có hận? - Mộc Dĩnh Nhiên nhìn diện mạo tuyệt mỹ của Thụy Hiên, nhỏ giọng hô.

Cái gì? - Thụy Hiên nghe không rõ, tò mò hỏi.

Không có, Thụy Hiên....lại đây cho ta ôm một chút - Mộc Dĩnh Nhiên cười phẩy phẩy bàn tay, kéo Thụy Hiên vào lòng gắt gao ôm chặt.

Mộc...Mộc Dĩnh Nhiên....

Hư...Đừng nói....

Đúng vậy, không có yêu làm sao có hận?

Y đã thấu hiểu điểm ấy, chỉ là đại ca, gã tới bao giờ mới hiểu đạo lý này?

Liên nhi, trời tối rồi nàng sao không mặc thêm áo khoát? Như vậy trúng gió đối với thân thể sẽ bất hảo - Sở Hoài Chi cầm kiện áo choàng đi vào lương đình, ôn nhu thay nàng phủ thêm, ngữ khí nửa là trách cứ nửa là thương tâm.

Hoài Chi...không, phu quân...ta cảm thất bất an a! - Mẫn Liên ngồi trên ghế dài, vẻ mặt ưu sầu quay đầu nhìn trượng phu anh tuấn.

Bất an? Làm sao bất an? - Sở Hoài Chi xoa nhẹ má nàng, ôn nhu hỏi.

Ta không biết, phu quân...rõ ràng ta cùng chàng chung phòng...rõ ràng chàng ôn nhu chăm sóc ta, trân trọng ta...rõ ràng...rõ ràng...có nhiều việc rõ ràng như thế...nhưng ta vẫn cảm thấy bất an... - Mẫn Liên ôm lấy Sở Hoài Chi, hốc mắt phiếm lệ quang.

Phu quân, chàng nói cho ta biết, ta rất tham lam đúng không? Vẫn là ta.... - Mẫn Liên kích động không thể kiềm chế.

Đừng lo lắng, sẽ không. Nàng tuyệt đối không tham lam, đừng buồn lo vô cớ, được không? - Sở Hoài Chi ôn nhu trấn an, hai tay bất giác đem nàng ôm vào ngực.

Phu quân...nhưng là...ta hảo lo lắng chàng sẽ bị người khác cướp đi - Mẫn Liên rơi lệ, gắt gao ôm Sở Hoài Chi.

Ngày đó thành thân, không biết vì sao nàng cảm thấy gã đối với nàng phảng phất có chút xã giao, đôi khi hai người rõ ràng cùng một chỗ nhưng tâm gã lại không ở nơi này, ngay cả đôi mắt nhìn nàng cũng không...

Sẽ không, Liên nhi, nàng đừng lo lắng nhiều.

Đang lúc Sở Hoài Chi còn muốn an ủi Mẫn Liên, liền có một gã quân nhân chạy tới.

Báo.....Quân tình khẩn cấp!! Tướng quân, Tân ngu quốc phái mười vạn đại quân công chiếm biên cảnh Đồng Dương quan!! - Người nọ quỳ xuống, cung kính nói.

Cái gì??? - Sở Hoài Chi cùng Mẫn Liên đồng thời kinh hô, hai mắt nhìn nhau.

C44

Việc này là thế nào? - Sở Hoài Chi quát cấp dưới.

Cùng với tiếng gã hô là tiếng bàn gỗ vỡ vụn.

Đám cấp dưới nhìn bàn gỗ đã hoàn toàn vỡ nát, không dám hô hấp mạnh, chỉ sợ chọc giận Sở Hoài Chi.

Bùi Trình Quan, ngươi nói!! - Sở Hoài Chi ra lệnh cho nam tử đặc biệt tuấn dật tiêu sái không chút sợ sệt trong đám cấp dưới.

Nói?Nói cái gì? - Nam tử tên Bùi Trình Quan gãi gãi lỗ tai hỏi.

Làm người xung quanh nghe xong đều thở dốc vì kinh ngạc, không tự giác lùi một bước, sợ hãi nếu thân cận tên kia nhiều quá sẽ bị lây bão, chỉ còn cái xác không hồn.

Bùi.Trình.Quan - Sở Hoài Chi cầm quyền, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười.

Nhìn nụ cười kia, đám cấp dưới vội vàng lui ba bước lớn- ác ma vừa nở nụ cười a, báo hiệu tai ương sắp đến, mà cái tai ương kia trăm ngàn lần không phải chính mình a.

Hắc! Lão đại, có việc? - Bùi Trình Quan tiêu sái chắp tay hỏi, ngữ khí dù cung kính nhưng nụ cười trên mặt kia...khẳng định là đổ dầu vào lửa a!

Muốn chết, muốn chết....cả đám cấp dưới thầm mắng trong lòng, nhưng hoàn toàn không ai dám tiến đến ngăn cản Bùi Trình Quan, dù sao vị này cũng là đội trưởng của họ a! Khi không có Sở Hoài Chi, mọi người đều phải nghe lệnh người này! Tuy rằng hiện tại có Sở Hoài Chi lớn nhất nhưng khủng bố của Bùi Trình Quan không kém Sở Hoài Chi bao nhiêu a, chỉ cần ai bị vị này hành trượng, la to cũng không dám!!!

Bọn họ còn có một vị quan ngang hàng với Bùi Trình Quan, tên gọi là Tố Hứa Nhược, nếu có ở đây hẳn là người duy nhất có thể ngăn chặn Bùi Trình Quan đổ dầu vào lửa, nhưng đáng tiếc vị này đã tới biên quan xử lý nhiệm vụ khẩn cấp cho nên hiện nay không ai cứu bọn họ...

Hứa Nhược trưởng quan, chúng ta nhớ ngài!!

Đang lúc đám cấp dưới miên mang suy nghĩ, Sở Hoài Chi chậm rãi thu hồi nụ cười.

Bùi Trình Quan!!! Ngươi gọi Thiên ra cho ta!! - Ánh mắt Sở Hoài Chi ánh lửa, rống to chỉ kém không ra quyền đập nát tươi cười của tên kia.

Thiên: tên chức quan thời xưa chỉ huy một ngìn người.

Thiên? Ai là Thiên? - Bùi Trình Quan dọa đám cấp dưới sắc mặt trắng bệt - Là ngươi? Là ngươi? Hay là ngươi?

Người bị chỉ đều sợ đến phát run, thậm chí có người quỳ úp xuống ngay cả đầu cũng không dám nâng.

Rốt cuộc là ai? Lão đại, ngươi nói Thiên là ai? - Bùi Trình Quan nhún nhún vai, không ngại Sở Hoài Chi đang tức giận.

Sở Hoài Chi trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu mới suy sụp ngồi xuống ghế thái sư.

Lẳng lặng, lẳng lặng, cái gì cũng không nói, chỉ là một mảnh trầm tĩnh.

Thật lâu sau, Sở Hoài Chi bình tĩnh mở miệng - Cảm ơn - Vừa rồi thiếu chút nữa gả vì tức giận mà phạm vào tối kỵ của binh gia, ít nhiều vẫn có vị phó thủ này bên cạnh gã.

Cái gì? Lão đại, ngươi nói cái gì? - Rõ ràng nghe rõ nhưng Bùi Trình Quan cố ý làm bộ dáng không có nghe.

Ta không nói lần thứ hai đâu - Sở Hoài Chi cười đáp lại.

Được rồi, dù sao ta cũng nghe được - Bùi Trình Quan tái nhún vai, cũng không kiên trì bắt Sở Hoài Chi phải lặp lại

Hiện tại ngươi có thể báo cáo? - Sở Hoài Chi thu hồi nụ cười khổ, bình tĩnh nói.

Đương nhiên - Bùi Trình Quan lại chắp tay nhưng đã thu hồi nụ cười, phất tay bảo đám cấp dưới khôi phục lại nội đường.

Hảo, căn cứ vào tư liệu trên tay ta, ước chừng một ngày trước, quân phòng bị ở biên quan không kịp trở tay nên bị tam vạn tiên phong binh của Tân Ngu quốc kìm hãm - Bùi Trình Quân dừng lời, uống một ngụm nước trà.

Tam vạn? - Sở Hoài Chi nhíu mày - Ta nhớ rõ quân đống ở Đồng Dương quan gần đó có lục vạn a! Huống hồ cách nhau nửa ngày lộ trình Nhạn Bình quan có hai mươi vạn đại quân a! Sao có thể bị kìm hãm?

Bùi Trình Quan bất đắc dĩ cười khổ - Bởi vì trước đó hoàn toàn không có trưng triệu cho nên bọn chúng đột nhiên tiến công mới tạo thành loại tình hình này.

Còn có bởi vì quân ta quá lười nhác - Sở Hoài Chi bổ sung - Trước đây tuy rằng quốc gia của chúng ta có loạn nhưng không bị quân xâm lược xâm nhập, có lẽ là do nguyên nhân này làm cho quân đội không thể thức tỉnh. Sau đó thế nào? Nhạn Bình quan có chuyện gì?

Nhiên ca, em sẽ lập FC fan gơ cho anh =))

C45

Bởi vì Đông Dương quan bị công hãm khi có một vạn đại quân cùng một ngàn bình dân lao ra vòng vây chạy trốn về hướng Nhạn Bình quan, sở dĩ ba vạn tiên phong quân của Tân Ngu quốc vẫn chưa thừa thắng xông lên nên sứ ở Nhạn Bình quan mới tiếp được tin tức, sau đó điều hai mươi vạn quân cố thủ Tân Ngu quốc...A, còn có bởi vì Hứa Nhược ra roi thúc ngựa đến Nhạn Bình quan cho nên lão đạo yên tâm một chút - Bùi Trình Quan khoát tay áo tươi cười.

Sở Hoài Chi gật đầu, trầm mặc nhìn Bùi Trình Quan, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta nói...lão đại a - Bùi Trình Quan bị nhìn đến lông tơ dựng đứng rốt cuộc nhịn không được mở miệng - Ngươi như vậy nhìn ta, thật là khủng khiếp a! Ngươi có thể dời tầm mắt không, đừng nhìn ta a?

Ân...ngươi nói, ta hiện tại đang suy nghĩ cái gì? - Sở Hoài Chi khẽ cười hỏi.

A....lão đại... ngươi... ngươi nghĩ ra cách? - Bùi Trình Quan chần chờ nói ra đáp án.

Ân, không sai! Ngươi đoán đúng - Sở Hoài Chi tán dương gật đầu.

A...kia đương nhiên, mấy năm theo ngươi cũng không phải ít, đương nhiên ta đoán được suy nghĩ trong lòng lão đại - Bùi Trình Quan một bộ biểu tình đâu có đâu có nói.

Vậy ngươi còn không mau đi chuẩn bị binh? - Sở Hoài Chi đột nhiên lạnh mặt, lại lần nữa hủy bàn gỗ trước mặt.

A! Hảo... - Bùi Trình Quang vội vàng chạy, nhưng vừa đến cửa phòng, hắn đột nhiên xoay người - Lão đại, ngươi muốn đích thân đến biên quan đánh giặc, còn ta? Ta có thể đi không?

Sở Hoài Chi nghe vậy đầu tiên là hướng Bùi Trình Quan cười nhẹ, lúc Bùi Trình Quan đang ngây ngốc nhìn nụ cười của gã, gã đột nhiên lạnh mặt khiến Bùi Trình Quan như bị tạt nước lạnh toàn thân.

Không được.

Di? Vì cái gì? - Bùi Trình Quan kinh ngạc hô to - Người ta đều có thể đi vì sao ta lại không được? Tốt xấu gì ta đây một thân ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế thông minh, siêu cấp trợ thủ đắc lực nha..... vì cái gì ta không thể đi theo? =))

Không đầy hứa hẹn cái gì, tóm lại ngươi nhớ cho rõ ngươi mang theo mình mười vạn đại quân, bởi vì ngươi phải tới Cảnh Dương quan - Sở Hoài Chi cười một chút - Ngươi hẳn là nhớ rõ Cảnh Dương quan là đi thế nào đi? Cũng không nên kích thích quá lớn mà chạy sai địa phương a!

Bùi Trình Quan mặt xám như tro tàn, xoay người đi ra ngoài - hắn đương nhiên nhờ rõ Cảnh Dương quan đi như thế nào!! Đó là một đầu khác của quốc gia, là vì phòng vệ mà xây dựng, lần này phát sinh chiến dịch ở Nhạn Bình quan cùng Đồng Dương quan, tuy rằng hắn có thể hiểu được vì sao Sở Hoài Chi an bài như vậy....thế nhưng hắn muốn tới chiến trường đại nháo!!

Bùi đại nhân - Đột nhiên một nữ tử y phục toàn màu đen xuất hiện trước mặt hắn.

Ngươi là ai? - Bùi Trình Quan hoảng sợ nhìn nữ tử vô thanh vô tức xuất hiện.

Đại nhân nhĩ hảo, ta gọi là Kim, là ám bộ do Mộc thừa tướng lệnh đến hiệp trợ ngài - Nữ tử cung kính nói.

Ác... nguyên lai là thủ hạ của Mộc thừa tướng - Lời vừa dứt, Bùi Trình Quan đột nhiên tấn công hắc y nữ tử, nháy mắt đem nàng đánh trọng thương.
TIN HOTMgid

Dental Implant Prices & Information
dental implant

The Early Signs Of Rheumatoid Arthritis
rheumatoid arthritis
Bùi đại nhân...vì cái gì? - Nữ tử không thể tin, hỏi.

Vì cái gì? - Bùi Trình Quan vươn ba ngón tay nói - Có ba đáp án. Thứ nhất, Mộc lão đại không tùy ý cho ám bộ xuất hiện. Thứ hai, nếu thật sự có phái người đến hiệp trợ đều thông báo cho lão đại của ta. Thứ ba, mỗi ám bộ được phái tới đều thông qua lệnh bài, không nói một lời.

Ánh mắt Bùi Trình Quan hiện lên sát khí - Nói! Ai phái ngươi tới.

Nữ tử độ nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Nói!!! - Bùi Trình Quan chế trụ cổ họng nàng, lạnh lùng nói.

Hừ! Chết cũng không nói .....- Nữ tử ngạo nghễ nói, khóe miệng lập tức chảy ra một tia máu tươi.

Bùi Trình Quan tâm liền một tiếng - Chết tiệt!!

Buông tay nhìn nữ tử đã vô lực, Bùi Trình Quan nghiêm túc cho thủ hạ kiểm tra thi thể nữ tử.

Tình nguyện uống thuốc độc tự sát cũng không nguyện nói ra chủ nhân...xem ra việc này nên trình báo!!!

C46

Thiều Dật ngồi ngay ngắn trên chiến mã màu đen, nhìn về chiến trường Nhạn Bình quan phương xa, không biết đang nghĩ gì.

Thiều Dật - Lãnh Thanh Tú lạnh lẽ đến gần hắn, trong mắt nàng là khó hiểu, muống mở miệng hỏi nhưng lời đến cổ họng liền nuốt vào, một lúc sau mới gọi tên hoàng đệ.

Hoàng tỷ muốn nói gì liền nói đi - Thiều Dật cũng không quay đầu lại, ngữ khí mang theo vẻ thoải mái.

Hắn vừa nói, Lãnh Thanh Tú ngược lại cùng hắn nhìn Nhạn Bình Quan xa xăm.

Thanh tĩnh tràn ngập hai người, hồi lâu mới có người mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

Vì cái gì? - Lãnh Thanh Tú nhăn đôi mi thanh tú, khó hiểu hỏi.

Cái gì? - Thiều Dật như trước không quay đầu lại, chính là ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

Ngươi hiểu được, tội gì còn muốn ta nói rõ - Lãnh Thanh Tú cười cười nói.

...Hoàng tỷ, ngươi có biết ta đang theo đuổi cái gì, mà hiện tại chính là lúc ta thực hiện lý tưởng đó - Bàn tay to của Thiều Dật vung lên, trong mắt chính là hào quang chói mắt.

Ta biết, ta sao lại không biết...trước kia ta theo ngươi, ta liền phát hiện, nhưng....ta chỉ muốn ngươi giúp ta cứu Thụy Hiên a!! - Lãnh Thanh Tú kích động, trong mắt khó hiểu ngày càng đậm - Chứ không muốn ngươi tấn công quốc gia của hắn!!

Thiều Dật quay đầu nhìn Hoàng tỷ, cúi đầu cười khẽ mấy tiếng.

Hoàng tỷ, ngươi đáp ứng ta bất luận ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều nguyện ý.

Ta đáp ứng ngươi, ta đều đã đem hết toàn lực hỗ trợ nhưng không phải giúp ngươi tấn công Xa Theo quốc!! Ta chỉ muốn ngươi cứu hắn ra.......Ta chỉ muốn ngươi cứu hắn ra - Lãnh Thanh Tú bi thống hô to, kích động ôm đầu khóc rống.

Nàng thầm nghĩ muốn cứu hắn ra a... không có ý muốn tấn công....Thụy Hiên...Thụy Hiên...rốt cuộc nàng nên làm sao đây?

Đúng vậy! Ta là muốn cứu hắn, đã đáp ứng Hoàng tỷ, ta tuyệt đối làm được - Thiều Dật cũng không xuống ngựa an ủi, chính là lạnh mắt nhìn nàng khóc.

Chẳng qua, Hoàng tỷ, ngươi không biết trước đánh sau cứu sẽ dễ dàng hơn sao?

Thiều Dật!! - Lãnh Thanh Tú đột nhiên tức giận, phút chốc nâng khuôn mặt khóc đến lê hoa đoái vũ hướng hắn rống to, sau đó kích động kéo hắn xuống ngựa.

Hoàng tỷ!! - Thiều Dật nhăn mi.

Lãnh Thanh Tú ngã ngồi xuống đất.

Sương Vệ, Sương Lâm - Thiều Dật bất đắc dĩ triệu hồi tân thủ hạ, Hoàng tỷ biến thành như vậy không nên để nàng trong này, hội vướng bận.

Sương Vệ, Sương Lâm đồng thời xuất hiện, bọn họ là một đôi sư huynh muội, vì tiện làm việc hai người luôn mang một thân hắc y, vũ khí là trường đao, thực lực bọn họ không thua gì Lôi Minh, lúc trước sai khiến Lôi Minh thành thói quen nên không triệu tập đôi huynh muội này....chỉ là không ngờ Lôi Minh tại hoàng cung bị người khác ám sát... tên đánh chết Lôi Minh tựa hồ chỉ dùng một chiêu a... thật hy vọng có thể biết hắn là ai.

Là!

Đem Hoàng tỷ đuổi về Hoàng cung, phái người trông chừng đừng cho nàng chạy loạn!! - Thiều Dật quay đầu một lần nữa nhìn về hướng xa xăm.

Không!! Ta không cần trở về!! - Lãnh Thanh Tú trừng lớn hai mắt không ngừng lắc đầu, cực lực giãy dụa, muốn tránh trói muộc của huyng đệ họ Sương.

Mang đi!! - Thiều Dật lạnh lùng nói.

Không!! Không....Không cần.... - Lãnh Thanh Tú đau thương hô to, thanh âm dần dần đi xa.

Nàng không muốn tấn công quốc gia của hắn!!! Không muốn a!!

Thụy Hiên.... - Tuyệt vọng, nàng ngửa mặt lên trời hô to.

C47

Thụy Hiên ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, không biết phát sinh chuyện gì?

Thụy Hiên thiếu gia, người xảy ra chuyện gì? - Đến trước mặt Thụy Hiên, Thúy Nhi ngiêng đầu hỏi.

Vốn đang rất hảo đột nhiên Thụy Hiên lại nhìn trời?

Không - Thụy Hiên cúi đầu cười nói với Thúy Nhi - Đi thôi.

Hai người bước nhanh đến thư phòng của Mộc Dĩnh Nhiên, ngoài ý muốn lại thấy vẻ mặt ngưng trọng của y, tựa hồ y cùng một nam một nữ trước mặt bàn chuyện rất nghiêm trọng.

Trần Đại, ngươi nhanh đi chuẩn bị, ta chờ một lát rồi vào trấn an chúng thần trong triều - Mộc Dĩnh Nhiên hạ lệnh cho nam nhân tuấn lãng mặc xám y trước mặt, giao cho nam nhân lệnh bài màu bạc.

Là - Trần Đại tiếp nhận lệnh bài rồi lui ra.

Trần Đại, nếu ta đến chậm, ngươi tự khống chế - Mộc Dĩnh Nhiên vỗ vỗ bờ vai hắn, tỏ vẻ toàn quyền giao hắn xử lý.

Là - Trần Đại ra khỏi thư phòng, nhìn đến Thụy Hiên đang đứng trước cửa liền sửng sốt, không trì hoãn mà bước nhanh, nhìn không ra cảm xúc của hắn khi gặp lại tiên hoàng.

Xem ra Mộc Dĩnh Nhiên đã nói trước với hắn, hắn chính là thụ hạ tín nhiệm của y!

Chiêu Nguyệt, ngươi xác định tin tức này truyền ra từ quân doanh kia? - Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu với hai người vừa bước vào, sau đó liền hỏi hắc y nữ tử.

Đúng vậy, nếu Bùi Đại Nhân không tỉnh táo, nữ nhân này khẳng định đã lẻn vào quân đội.

Tra nghiệm tử thi của nàng ra sao? - Mộc Dĩnh Nhiên nhíu mày.

Ta cảm thấy nàng là người của Mặc Cách quốc - Chiêu Nguyệt xuy nghĩ một chút nói.

Ác? Mặc Cách quốc a... từ đâu ngươi nhận biết?

Phương pháp may quần áo cùng lương khô trên người nàng.

Mộc Dĩnh Nhiên suy nghĩ trong chốc lát - Xem ra đại ca đã có dự kiến trước, hiểu được nên phái Bùi Trình Quanh đi trấn thủ biên quan giữa nước ta với Mặc Cách quốc, bất quá còn chưa đủ....Chiêu Nguyệt!

Phái hai gã thủ hạ của ngươi đi hiệp trợ Bùi Trình Quan.
TIN HOTMgid

Dental Implant Prices & Information
dental implant

The Early Signs Of Rheumatoid Arthritis
rheumatoid arthritis
Là!

Thuận tiện thăm dò người kia.

Tuân mệnh - Chiêu Nguyệt cung kính hành lễ, không đợi Mộc Dĩnh Nhiên lên tiếng nàng đã biến mất.

Hiện tại tình huống như thế nào? - Thụy Hiên đến bên cạnh Mộc Dĩnh Nhiên, lo lắng hỏi.

Ngươi yên tâm, sẽ không nghiêm trọng - Mộc Dĩnh Nhiên ôm hắn vào lòng, ôn nhu nói - Đại ca đã quyết định dẫn binh đến Nhạn Bình quan, hơn nữa một trợ thủ đắc lực của hắn đang trấn thủ tại Nhạn Bình quan.

Là Hứa Nhược sao? - Thụy Hiên ngẩng đầu hỏi.

Ngươi biết Hứa Nhược - Mộc Dĩnh Nhiên kinh ngạc hỏi, bất quá y càng kinh ngạc vì sao Thụy Hiên biết là phái Hứa Nhược đi!!

Vì cái gì không biết? Trợ thủ đắc lực của Sở Hoài Chi không phải là hai người Bùi Trình Quan cùng Hứa Nhược sao, mà không cần nghĩ cũng biết, Sở Hoài Chi sẽ cẩn thận phái Hứa Nhược đi trấn thủ Nhạn Bình quan, vì sao nói Hứa Nhược có thể kích thích tướng sĩ? Bởi vì mọi người ở Nhạn Bình quan đều đã biết chiến tranh, nhìn thấy Đồng Dương quan thua thê thảm, sĩ khí không khỏi yếu ớt rất nhiều.

Mà Hứa Nhược luôn luôn trầm ổn khiến người ta yên tâm có thể trấn thủ Nhạn Bình quan, chúng tướng ở biên quan nhất định có thể ổn định trận tuyến. Hay nói cách khác, nếu phái Bùi Trình Quan luôn làm xằng bậy khiến người ta khinh, không cần chờ đối phương đánh tới, quân đội bên ta đã loạn trước rồi, không đánh tất bại. Bất quá ta cũng không phải nói Bùi Trình Quan vô dụng!! Bởi vì hắn có thể làm trợ thủ đắc lực cho Sở Hoài Chi ắc hẳn hắn có chỗ cao minh - Thụy Hiên cười cười thao thao bất tuyệt nói, đem suy nghĩ rong lòng toàn bộ nói ra, làm cho Mộc Dĩnh Nhiên nghe cao kiến của hắn phải kinh hãi.

đừng qên em Hiên là vua ngar anh Nhiên, hắc hắc

C48

Này thật sự là tên bạo quân trong tin đồn sao? Có thể nhìn thấu người như thế sao lại là bạo quân? Vì cái gì không thể hảo hảo thống trị quốc gia?

Mộc Dĩnh Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì? - Bị Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên ôm chặt, Thụy Hiên nghi hoặc hỏi.

Y ôm hắn thật chặt a...làm hắn cảm thấy đau, hắn cảm nhận có việc bất thường.

Đại nhân, cần ta lui ra sao? - Thúy Nhi cười trộm, một bên ra vẻ khó hiểu hỏi.

Không cần - Mộc Dĩnh Nhiên buông Thụy Hiên ra, cười khổ - Ngươi không cần lui ra.

Là ta thấy đại nhân tựa hồ muốn cùng Thụy Hiên thiếu gia hảo hảo tâm tình một chút nha... - Thúy Nhi như trước cúi đầu nhưng đã không nhịn cười được.

Mộc Dĩnh Nhiên bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

Vậy ngươi lui ra đi, không cần quấy rầy ta và Thụy Hiên thiếu gia của ngươi tâm tình.

Hi...không cần ta muốn trong này nhìn hai người - Thúy Nhi cười lay lay bàn tay, hướng ghế dựa cạnh cửa sổ an vị ngồi.

Ngươi a - Thụy Hiên chịu không nổi thở dài một hơi - Đừng luôn không lớn không nhỏ, nói hưu nói vượn.

Thúy Nhi thè lưỡi, lơ đễn nhún vai. Dù sao đại nhân không sinh khí, chỉ cần y đừng đặc biệt cười sáng lạng, nàng liền không lớn không nhỏ loạn thất bát tao làm bừa.

Thụy Hiên, chúng ta đừng để ý nàng, theo ta trò chuyện đi bằng không đến ngày khởi binh, ta phải trong cung trấn an, lấy đại cục làm trọng, không có nhiều thời gian cùng ngươi một chỗ - Mộc Dĩnh Nhiên để Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, biểu tình ai oán, phảng phất như oán phụ bị vứt bỏ trong thâm cung, khoa trương làm người ta cảm thấy buồn cười. =)))

Thụy Hiên bị y chọc cười, cười thật lâu không thể dừng, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng, cả thân người ngồi phịch trong lòng Mộc Dĩnh Nhiên.

Đừng cười! Đừng cười! Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi mà... - Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, nhéo nhéo hai má phấn nộn của Thụy Hiên không cho hắn cười, nhưng hiệu quả hiển nhiên không thành công.

Không có biện pháp a...ai kêu biểu tình của ngươi buồn cười như vậy - Thụy Hiên lắc lắc đầu, bộ dáng không có biện pháp.

Ngươi a...cùng lời đồn thật sự khách nhiều lắm, nhiều đến nỗi ta không thể kiên trì làm thương tổn ngươi....thật hy vọng đại ca cũng có thể hiểu được nghi hoặc trong lòng ta... - Mộc Dĩnh Nhiên vẻ mặt sầu não, nhưng vẫn mang theo ý cười nói.

Mộc Dĩnh Nhiên....ta...a........... - Vốn đang muốn nói chút gì đó an ủi Mộc Dĩnh Nhiên, nhưng giấy tiếp theo thắt lưng hắn liền bị Mộc Dĩnh Nhiên ôm lấy.

Ngươi làm gì? - Thụy Hiên gắt gao giữ lấy y, hổn hển hỏi.

Nếu Mộc Dĩnh Nhiên cứ bất chợt ôm lấy thắt lưng hắn, hắn thật sự sẽ bị Mộc Dĩnh Nhiên hù chết.

Mang ngươi đến một chỗ - Mộc Dĩnh Nhiên cố ý xem nhẹ giận dữ trên mặt hắn vừa cười vừa trả lời.

Thúy Nhi, mở cửa.

Ác, hảo - Thụy Nhi nhảy xuống ghế dựa, mở cửa thư phòng, hỏi - Thúy Nhi có thể đi chung không? - Nàng muốn nhìn thêm bộ dạng hai người ở chung, hơn nữa nàng cũng ngạc nhiên muốn biết đại nhân dẫn Thụy Hiên thiếu gia đi đâu.

Không được, ngươi ở lại trong phủ - Mộc Dĩnh Nhiên quả quyết cự tuyệt - Ta có nhiệm vụ trọng yếu cho ngươi làm.

Thúy Nhiên nhếch khóe miệng có chút không cam tâm tình nguyện hỏi - Muốn ta làm gì?

Rốt cuộc là nhiệm vụ gì nghiêm trọng hại nàng không thể đi cùng.

C49

Nấu hảo một bàn đồ ăn, chờ chúng ta về cùng nhau ăn - Mộc Dĩnh Nhiên nhếch miệng ra lệnh.

Này giao cho Lưu đại thẩm trong trừu phòng là được mà, có gì trọng yếu đâu! - Thúy Nhi không hài lòng phản đối nhiệm vụ.

Được rồi, được rồi! Vậy Thúy Nhi ngươi liền đến đây đi - Phản phất như buông tha ý nhiệm không cho Thúy Nhi theo cùng trong đầu, Mộc Dĩnh Nhiên bất đắc dĩ nói.

Thật sự? - Hai mắt Thúy Nhi đột nhiên sáng lên, hưng phấn hỏi quyết định này là thật hay giả.

Đương nhiên là thật - Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu, xoay người đi ra thư phòng.

Bất quá, thật sự hảo đáng tiếc a, ta còn nghĩ đêm nay được hưởng thức đại tiệc của Thúy Nhi a nếu Thúy Nhi không muốn nấu cũng không có biện pháp... - Mộc Dĩnh Nhiên vừa đi vừa hô đáng tiếc, thỉnh thoảng còn hướng Thúy Nhi lộ ra vẻ mặt [không sao, ta có thể thông cảm] biểu tình ai oán. má ơi anh cute qá =))

Điều này làm nội tâm Thúy Nhi đấu tranh ác liệt, đặc biệt sau khi Mộc Dĩnh Nhiên nói ra câu kia, ý niệm [muốn đi cùng] trong đầu nàng cũng muốn bay mất.

Đúng rồi, Thúy Nhi, nghe nói ngươi không ăn chay mà, lúc trước mấy món chay lại là ngươi làm, đừng nói là có người giúp nha? Đến, Thúy Nhi, ngươi nói thật cho ta biết đi, đừng lo, ta sẽ không vì vậy mà xem nhẹ ngươi, cho nên Thúy....

Đủ!! - Thúy Nhi trực tiếp cắt lời Mộc Dĩnh Nhiên, hung hăng trừng y.

Ai nói đồ ăn là người khác giúp ta làm? Ai nói.....ai nói!! Ta hiện tại đến trừu phòng làm....các ngươi trở về dùng nếu dám can đảm nói khó ăn, ta sẽ đem các ngươi toàn bộ đi băm nhuyễn!!

Nói xong, Thúy Nhi nâng thắt lưng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Ngươi không đi chung à? - Mộc Dĩnh Nhiên cười gian trá hướng nàng hỏi.

Từ bỏ!! - Thúy Nhi đầu cũng không xoay, chính là giơ tay lên trời nói.

Tức chết đi được! Đại nhân dám nói nàng như vậy xem kết quả của nàng sẽ làm y đẹp mặt!

Thụy Hiên nghiêng đầu nhìn một bên mặt của Mộc Dĩnh Nhiên, nhịn không được đánh mặt y một cái

Sao vậy? Thụy Hiên? - Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn mỹ nhân nhi trong lòng, tức giận hỏi.

Không muốn thấy, ngươi này giả dối - Thụy Hiên xấu hổ đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng nói.

Ngươi là bởi vì ta cười gian nên mới đánh? - Mộc Dĩnh Nhiên ôm chặt hắn, nhẹ nhàng khiêu thượng nóc nhà.

Ân...ngươi vừa rồi...như vậy đối với Thúy Nhi - Hai tay Thụy Hiên ôm lấy tấm lưng Mộc Dĩnh Nhiên, nhẹ giọng nói.

A, không làm như thế sao thoát khỏi Thúy Nhi muốn đến nơi không nên đến a? - Mộc Dĩnh Nhiên bay nhanh trên nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống, ngữ điệu hết sức khoái trá.

Hẳn là có phương pháp khác đi....ngươi nói muốn dẫn ta đi nơi nào mà không cho Thúy Nhi theo? - Thụy Hiên nhăn mi, tựa hồ suy nghĩ đáp án.

Ngươi đoán.

Ta không đoán.

Ngươi thử đoán đoán đi mà.

Ta không đoán, tâm tư của ngươi ta đoán không ra.

Tâm tư ta dễ đoán lắm.

Nào có

Sao lại không có.

Không có.

C50

Kinh thành Xa Theo quốc. Hậu sơn hoàng cung.

Hoàng cung Xa Theo quốc không giống với hoàng cung của hai nước còn lại, nó dựa vào núi mà xây nên, trong hoàng cung có một nửa kiến trúc là núi, cũng vì xây dựng sau núi sẽ an toàn hơn, phòng vệ cũng kiên cố hơn, cũng dùng kỳ môn độn giáp thuật của tự nhiên cùng phong thủy để hộ vệ.

Người có lẽ dễ phá giải nhưng kỳ môn độn giáp thuật không dễ phá như thế, trong đó tương truyền người bố trí giáp thuật là ' dị nhân', cho nên xác xuất thường nhân phá giải cực kỳ nhỏ.

Dị nhân, người khác biệt với người thường. Những người này đều đến từ cùng một tộc hệ, cho nên mỗi một vị dị nhân trong đó đều có quan hệ huyết thống nồng hậu. Trong tộc bọn họ, từ niên đến lão buất luận nam nữ đều có tài tướng số, bói toán thậm chí có 'thiên nhãn' mà nhìn thấy tương lai. Bọn họ đều có năng lực kỳ lạ, phân đạo hạnh cao thấp, dù dị nhân yếu kém nhất trong tộc nhưng so với thường nhân lại mạnh hơn rất nhiều. Bởi vì thế từ kẻ quan to quyền thế cho đến dân đen thấp kém đều mong muốn trong cuộc đời có thể gặp gỡ dị nhân một lần, vì nếu được gặp dù chỉ một lận, vận mệnh sẽ được thay đổi - xấu biến hảo, đã hảo biến hảo hơn.

Nhưng là trên đời này kẻ có thể gặp được dị nhân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đây bởi vì dị nhân có nguyên tắc ' Thiên Cơ bất khả lộ', hơn nữa người trong tộc dị nhân chỉ thích u tĩnh, không ưa ồn ào náo nhiệt, lại không muốn đế vương đem bọn họ trở thành công cụ như thường nhân, cố ý đem toàn tộc ẩn cư. Lúc này, trừ phi bọn họ nguyện ý hiện thân, nếu không thường nhân dù chết cũng không thấy được họ.

Đem ngươi đến đây là quyết định đúng - Mộc Dĩnh Nhiên dựa vào thân cây, thảnh nhiên ngồi trên cành cây mà nói - Bằng không tự ta tiến vào kỳ môn độc giáp thuật chỉ có một đường chết.

Thụy Hiên hướng y cười khổ một chút, sắc mặt tái nhợt.

Bất quá không thể tưởng tượng được nơi này thực sự là trận pháp của dị nhân - Mộc Dĩnh Nhiên đứng lên, nhìn hoàng cung phía trước, nhịn không được gật đầu - Có thể khiến dị nhân cho người đến đây bày trận, suy ra vị quân khai sáng Xa Theo quốc thật sự rất lợi hại.

Là...đúng vậy... - Thụy Hiên gật đầu, thanh âm run run.

Thụy Hiên, ngươi xảy ra chuyện gì? - Mộc Dĩnh Nhiên cuối cùng cũng chú ý đến khác thường của hắn, ngồi xổm xuống nhìn toàn thân Thụy Hiên ứa mồ hôi lạnh.

Ta...ta... - Thụy Hiên nói không nên lời, chính là hai mắt không tự giác nhìn xuống phía dưới.

Thiên...Lão thiên a.... này rốt cuộc cao bao nhiêu?

Ai...Thụy Hiên? - Bàn tay to của Mộc Dĩnh Nhiên duỗi ra, đem Thụy Hiên đang muốn ngã ôm lại - Ngươi rốt cuộc đang làm gì?

Thụy Hiên tựa vào người Mộc Dĩnh Nhiên, ngốc lăng bị Mộc Dĩnh Nhiên hét lớn một tiếng, nước mắt không biết vì sao lại rớt xuống.

Khóc, ngươi vì sao lại khóc a? - Mộc Dĩnh Nhiên bất đắc dĩ ngay cả sinh khí đều tiêu, bất bình trấn an cảm xúc của Thụy Hiên.

Đột nhiên một ý niệm lóe lên trong đầu y - Thụy Hiên, không phải ngươi bị bệnh sợ độ cao chứ?

Ân... - Thụy Hiên gật đầu, nước mắt cũng ngừng rơi.

Không có khả năng a - Mộc Dĩnh Nhiên thất thố lớn tiếng kinh hô - Ta thường thường ôm ngươi khiêu thượng rồi nhảy xuống nha khi đó ngươi cũng không có việc gì a.

Thụy Hiên nột nột gắt gao ôm Mộc Dĩnh Nhiên - Đại khái là vì có ngươi ôm ta đi.

Có lẽ vậy - Mộc Dĩnh Nhiên nở nụ cười sáng lạng =))

Hai người không nói chuyện với nhau, chỉ là gắt gao ôm nhau nhìn tịch dương dần biến mất sau hoàng cung huy hoàng.

Khai quốc gia gia có bằng hữu là dị nhân.

Thật lâu sau, Thụy Hiên mới phá vỡ trầm mặc - Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cho nên lúc Khai quốc gia gia sáng lập quốc gia, vị bằng hữu dị nhân kia giúp đỡ rất nhiều, mà hoàng cung nơi này cùng kỷ môn độn giáp đều là do vị bằng hữu dị nhân của Khai quốc gia gia thiếp lập.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bqtm