31-40
C31
A Người ta không học nữa đâu - Thúy Nhi ngửa mặt lên trời kêu to, kim chỉ trong tay giơ loạn xạ.
Thụy Hiên bất đắc dĩ cười, khom người nhặt thành phẩm đã làm được một nửa rơi dưới đất.
Thúy Nhi....Ngươi thêu cái gì?
Nhìn đồ án không đâu vào đâu được thêu trên mặt vải, Thụy Hiên cố gắng đoán.
Con dơi - Thúy Nhi đoạt lấy cái kia hà bao 'Vô Số' - Chán ghét, người ta là cố gắng thật lâu mới thêu được như vậy a.... người xem mười ngón tay ta đều bị kim đâm vì cái gì mà thêu không xong!
Thụy Hiên nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười cười.
Thêu rõ ràng cũng đơn giản a, hắn chỉ một lát là học được.
Bất quá vì cái gì mà hắn muốn học nữ hồng? Ngô...hình như là do Tú tỷ dạy hắn nữ quyền tối thượng, muốn hắn thể nghiệm một chút thống khổ của nữ nhân. Chỉ tiếc nữ hồng chỉ thống khổ đối với Tú tỷ, đối hắn mà nói cũng là chuyện dễ dàng, nhớ rõ khi đó thiếu chút nữa đem Tú tỷ cấp tức chết...
Ai Tú tỷ, vì sao ngươi lại che dấu tung tích mà vào cung?
Thụy Hiên thiếu gia, người có hay không đang nghe a? - Thúy Nhi đẩy đẩy Thụy Hiên.
Cái gì? - Thụy Hiên quay đầu lại hỏi.
Hậu - Thúy Nhi tức giận đảo c ặp mắt trắng dã - Ta nói ta không muốn học! Nhưng là ta hy vọng thiếu gia giúp ta làm một kiện quần áo xinh đẹp.
Được - Thụy Hiên gật đầu đáp ứng, cười nhìn Thúy Nhi như chim nhỏ nhảy nhót thi triển khinh công phi thân đi.
Thở dài, Thụy Hiên đem vải cùng công cụ thu vào ngăn tủ, xoay người muốn lên giường ngủ.
Ai ngờ Mộc Dĩnh Nhiên như quỷ mỵ xuất hiện phía sau hắn, trên mặt còn mang nụ cười yếu ớt.
Nhưng đối với Thụy Hiên, đó là nụ cười ác ma quen thuộc.
Ngươi...ngươi vì sao lại ở đây? Không phải...không phải ngươi ở trong cung...tham gia yến hội sao? - Thụy Hiên mở to hai mắt trừng y, lui về góc phòng.
Vốn nghĩ có thể hảo hảo ngủ một giấc, xem ra không được rồi....
Đúng vậy - Mộc Dĩnh Nhiên vừa nói vừa tới gần hắn - Nhưng là cái yến hội kia không hảo ngoạn bằng ngươi a! Chẳng thà trở về cùng ngươi ngoạn, đúng không?
Thụy Hiên co rút toàn bộ thân thể vào góc phòng, như thể làm vậy sẽ được bảo hộ.
Ân...ngươi tùy tiện rời đi, không tốt, không tốt đâu.
Không...không...bọn đại thần không dám có ý kiến với ta đâu! Hơn nữa việc ta rời đi đối với bọn họ mà nói lại là chuyện tốt, như vậy áp lực của bọn họ có thể giảm bớt - Mộc Dĩnh Nhiên cách Thụy Hiên một khoảng không xa liền dừng bước, cao thấp đánh giá Thụy Hiên rõ ràng toàn thân sợ hãi phát run nhưng vẫn trừng mắt nhìn y - Vốn đại ca cũng về chỉ tiếc hắn phải bồi Mẫn Liên, cho nên không thể về.
Tuy rằng thiếu một cái ác ma, hắn thật vui vẻ, nhưng nghĩ đến ác ma kia đang vươn ma thủ với thân muội muội mình, Thụy Hiên lo lắng quên cả bản thân đang rơi vào cảnh nguy hiểm, chỉ muốn xông ra ngoài.
Ai! Thụy Hiên, ngươi muôn đi đâu a? - Mộc Dĩnh Nhiên vươn tay kéo hắn lại.
Ta muốn đi cứu Mẫn Liên! Buông!!! - Thụy Hiên giãy dụa, gấp đến độ nước mắt cuồng rơi, một lòng chỉ nghĩ đến việc tiến cung cứu thân muội muội khỏi ma thủ.
Ngô - Mộc Dĩnh Nhiên trực tiếp che lại môi hắn, uy hắn uống viên thuốc.
C32
Ngươi uy ta ăn cái gì? - Thụy Hiên đẩy mạnh Mộc Dĩnh Nhiên, kích động hỏi.
Không có gì a, chỉ là viên thuốc khiến ngươi tỉnh táo thôi - Mộc Dĩnh Nhiên nhún vai, đem Thụy Hiên ôm vào lòng - Ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói, ngươi ngăn cản không được! Ngươi nên hiểu, đại ca ta muốn cái gì thì không ai có thể thay đổi quyết định của hắn, như vậy ngươi nghĩ bằng cái gì ngươi có thể ngăn được hắn?
Ô...ta biết a...nhưng là ta hy vọng...
Miệng một lần nữa bị che lại, Mộc Dĩnh Nhiên không cho hắn nói thêm.
Ngô.... - Nụ hôn nhiệt liệt, tâm không thể bỏ qua nhiệt tình mãnh liệt này, Thụy Hiên chỉ có thể xuất phát từ bản năng mà đáp lại ý đùa của đối phương.
Đột nhiên Mộc Dĩnh Nhiên ôm Thụy Hiên, xoay người ra khỏi phòng.
Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? - Thụy Hiên khẩn trương hỏi.
Chỉ thấy Mộc Dĩnh Nhiên nhợt nhạt hướng hắn cười trả lời - Mang ngươi đến một nơi tuyệt đối ngươi chưa từng đi qua.
Này không phải vô nghĩa sao? Thụy Hiên nghi hoặc nhìn nụ cười của y, biết chính mình không nên hỏi lý do ra ngoài, chỉ biết dựa người vào Mộc Dĩnh Nhiên, miễn cho chính mình bị ác ma này buông tay mà ngã, làm bị thương tiểu thí thí đáng yêu của mình
=))
Một trận gió thổi qua, Mộc Dĩnh Nhiên cuối cùng đứng trong một đình lý sáng trưng.
Ai Này không phải Mộc Dĩnh Nhiên sao? - Từ sau độ nhiên truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu.
Thụy Hiên nhịn không được liền tò mò vụng trộm thăm dò, vừa thấy nhất thời ngây người.
Đó là một nữ tử thực mị thực diễm, đôi mắt sáng biểu lộ khôn khéo cùng một tia tàn nhẫn không dễ nhìn ra.
Thụy Hiên nhìn ánh mắt nàng liền hoàn toàn thanh tỉnh, không còn kinh ngạc mỹ mạo của nàng nữa.
Đã lâu không gặp, Lý đại tỷ - Mộc Dĩnh Nhiên xoay người hướng nữ tử chào hỏi.
Ai - Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi ta Lý đại tỷ, nghe có vẻ người lớn, gọi ta là Thi Thi cô nương - Lý Thi Thi tỏ vẻ không thuận.
Lão bản đệ nhất thanh lâu tại kinh thành lại đi xo đo xưng hô? - Mộc Dĩnh Nhiên bật cười - Huống hồ ta nhớ rõ ngươi muốn mọi người gọi ngươi là Lý đại tỷ, Lý tỷ muội.
Ha ha, đó là người khác gọi - Lý Thi Thi che miệng cười - Nhưng ngươi nhất định phải gọi ta một tiếng Thi Thi cô nương
Được, được, Thi Thi cô nương - Mộc Dĩnh Nhiên phối hợp gọi.
Đúng rồi, vị oa nhi xinh đẹp trong lòng ngươi là ai vậy? - Lý Thi Thi trộm nhìn Thụy Hiên một phen - Hảo da thịt tinh tế, ta dám cam đoan nàng nếu làm người của chúng ta khẳng định có thể trở thành hồng bài cao nhất, bất quá đương nhiên phải trải qua một phen dạy dỗ - Cười nhìn hai mắt Thụy Hiên tràn ngập địch ý, Lý Thi Thi phát biểu cảm tưởng của bản thân.
Không được, ta sẽ không đáp ứng. Hắn chính là nam sủng tối trọng yếu của ta cùng đại ca - Mộc Dĩnh Nhiên buông Thụy Hiên.
Di? Nam sủng? - Lý Thi Thi không thể tin, cao thấp đánh giá Thụy Hiên một phen - Trên đời sao lại có nam nhân xinh đẹp như vậy? Khó trách 'Súc Sủng lâu' cách phố lại đông khách như vậy.
Bất quá, vì sao ngay cả hai ngươi đều mê thượng nam sủng a?
Không, không, hắn là trường hợp đặc biệt, lòng ta vẫn là thích nữ nhân - Mộc Dĩnh Nhiên đem Lý Thi Thi ôm vào lòng, ái muội nói bên tai nàng.
A....đó là đương nhiên. Chúng ta làm việc này lâu như vậy, dĩ nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói - Lý Thi Thi nghe xong lặng lẽ nói ra đáp án làm Mộc Dĩnh Nhiên vừa lòng.
C33
Hảo! Chuẩn bị một gian phòng thượng hạng còn có thêm vài mỹ nữ - Mộc Dĩnh Nhiên buông nàng, đem Thụy Hiên đang ngây ngốc thất thần ôm vào lòng.
Đương nhiên, lập tức thay ngài chuẩn bị tốt - Dứt lời, Lý Thi Thi liền rời đi, lưu lại hai người đứng trong đình.
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Còn có nơi này là chỗ nào? - Thụy Hiên hoàn hồn, liều mạng giãy dụa.
Ta sẽ cho ngươi biết nơi này là nơi nào...Nơi này chính là đệ nhất thanh lâu tại kinh thành 'Bách Hoa lâu', người vừa nãy ngươi gặp chính là tú bà - Mộc Dĩnh Nhiên cười bí hiểm.
Mộc Dĩnh Nhiên, Mộc đại gia! Thỉnh ngài di giá 'Phi Tiên các'.
Ô...Cáp...Qúa tuyệt vời...Mộc gia...Mộc gia...
Thụy Hiên đỏ bừng mặt, không dám tin nhìn quang cảnh trước mắt.
Mộc Dĩnh Nhiên trình diễn đông cung sống trước mặt hắn!!
Nhìn y cùng kỹ nữ kia nhiệt liệt yêu cầu đối phương, mặt hắn không tự giác xoay sang nơi khác.
Không được Mộc gia nói ngươi phải nhìn hắn - Kỹ nữ ngồi bên cạnh Thụy Hiên chuyển mặt Thụy Hiên về hướng Mộc Dĩnh Nhiên, cười thập phần *** đãng.
Đủ! Đủ! - Thụy Hiên cự tuyệt, đẩy nữ tử bên cạnh ra, ôm mặt chạy đến vu bồn đặt nơi góc phòng đại phun đặc phun
vu bồn: cái chậu đại phun đặc phun: nôn thốc nôn tháo
A...tiểu nam sủng của chúng ta chịu không nổi nhìn chủ nhân cùng người khác giao hoan a - Nhóm kỹ nữ bật cười.
Ai chịu không nổi? Ai chịu không nổi? Ta là cảm thấy ghê tởm - Thụy Hiên thẹn quá hóa giận, đối chúng nữ rống to - Hắn cùng người khác làm tình, ta vui vẻ còn không kịp, như thế nào lại chịu không nổi!
Hiện trường một mảnh yên tĩnh. Mộc Dĩnh Nhiên đem nữ nhân vừa cùng mình hưởng thụ thú vui trên giường, kéo một danh mỹ kĩ khác, nói với những người còn lại - Làm cho hắn say! Các ngươi muốn hạ xuân dược gì cho hắn đều tùy tiện các ngươi.
Vâng..A... - Chúng nữ vui sướng vây chung quanh Thụy Hiên, cầm lấy chén rượu ép Thụy Hiên uống.
Ngô...không...ngô.. - Liên tục uống mấy chén rượu vàng hạ đỗ đậu, đầu Thụy Hiên dần dần mơ mơ hồ hồ, ngay cả giãy dụa đều quên.
ta k có bản raw nên k biết edit thế nào, thế nên giữ nguyên QT lun /cúi đầu/
Cáp...hảo ngoạn lập tức liền say.
Đúng vậy! Khuôn mặt hồng hồng diễm diễm Thật sự là hảo đáng yêu.
Chúng nữ một bên nói, một bên thoát quần áo của Thụy Hiên, thay cho hắn một bộ y phục bằng lụa mỏng.
A...trên người đều là hôn ngân!!
Hi...bọn tỷ muội, các ngươi xem xuân dược - Vừa nói nàng liền đem viên thuốc bỏ vào miệng Thụy Hiên, sau đó ép hắn thêm mấy chén rượu.
Các nàng đều muốn xem, nam sủng này phát cuồng sẽ có quang cảnh như thế nào, so với nữ nhân còn cuồng, còn nhu, còn mị hơn sao?
Ngô...nóng quá... - Thụy Hiên khó chịu vặn vẹo đứng dậy, ra sức muốn đẩy nữ tử bên cạnh nhưng là không được.
Ngô..ngô.. - Rượu cùng xuân dược khiến Thụy Hiên không thể suy nghĩ, chỉ có thể hành động theo bản năng.
Bởi vì *** quá mức kích thích, Thụy Hiên muốn cởi bỏ tấm lụa mỏng trên người.
Ai! Tiểu nam sủng, tự an ủi cho chúng ta xem nếu làm hảo, chúng ta liền giúp ngươi giải thoát - Một mỹ kĩ nổi danh hô to, đưa ra điều kiện mê người.
Ngô...cáp...cáp..ngô... - Ánh mắt Thụy Hiên tan rã nhìn tứ phía, vẫn chưa hiểu ý tứ của mỹ kĩ, tựa hồ là đang tìm cái gì.
C34
Ngay khi mỹ kĩ lại đưa ra điều kiện, Thụy Hiên đột nhiên nhào vào Mộc Dĩnh Nhiên trên giường, đem mỹ kĩ dưới thân Mộc Dĩnh Nhiên kéo xuống giường.
qáh gen kìa =))
Tuy rằng kinh ngạc hành động của Thụy Hiên nhưng Mộc Dĩnh Nhiên vẫn là ngồi nhìn động tác kế tiếp của hắn.
Kỳ thật Thụy Hiên cũng không biết bản thân đang làm gì, hắn chỉ biết hắn không cần bị người khác bính, cho nên trực giác hướng hắn đến nơi có người mà hắn dĩ vãng sợ nhất, chỉ vì Mộc Dĩnh Nhiên mới có thể chạm vào thân thể hắn, y chính là người duy nhất có thể, hắn cũng đã sớm muốn đem mỹ kĩ kia ném xuống giường.
Bất quá động tác này trong mắt người kia chẳng khác nào dương nhập hổ khẩu
dê con tự thú trước miệng hổ =))
Ngô...cáp... - Hai tay Thụy Hiên choàng qua cổ Mộc Dĩnh Nhiên, cười mềm mại đáng yêu với y. Hắn cảm thấy thân hình y có loại cảm giác khiến người ta thật an tâm... thân thể hắn cũng không bài xích y, cho nên y là tốt nhất đi?
Mộc Dĩnh Nhiên sửng sốt một chút, nở nụ cười, hôn đôi môi anh đào đang hé mở kia, cũng vươn tay buông tấm mành nửa trong suốt che tháp thượng.
Y không đuổi chúng nữ, thầm nghĩ chỉ muốn tinh tế nhấm nháp Thụy Hiên mê người.
Thụy Hiên chủ động bỏ đi quần áo, đem thân thể tiến đến người Mộc Dĩnh Nhiên ma sát, liều mạng chơi với lửa.
Mỹ thực ngon miệng dâng đến cửa, Mộc Dĩnh Nhiên nào có đạo lý buông tha, dùng tay tách hai chân Thụy Hiên, đem dục vọng do Thụy Hiên cắt ngang mà chưa kịp phát tiết hung hăng xâm nhập vào cơ thể hắn, ra sức rong đuổi.
Chúng nữ trợn mắt há mồm nhìn bóng đen chiếu trên tấm mành, kinh ngạc nhìn Mộc Dĩnh Nhiên vứt bỏ mỹ kĩ, điên cuồng tiến vào cơ thể nam sủng, chẳng lẽ... các nàng ngay cả một gã nam sũng cũng không bằng sao? Cho nên không có biệt pháp dụ dỗ MộcDĩnh Nhiên sao?
Ân...cáp..Mộc...Mộc...
Thanh âm rên rỉ của tiểu nam sủng cũng không kiều mỵ hơn các nàng, vì cái gì các nàng lại kém hơn a?
Thụy...Ngươi thật là...
Xem, ngay cả tán thưởng cũng có, không giống như lúc cùng các nàng ...đáng giận! Thế nhưng lại thất bại dưới tay một gã nam sủng.
Các ngươi cũng nên đi ra đi - Lý Thi Thi liếc mắt nhìn thân thể đang giao triền của hai người, đối với chúng nữ nói.
Vâng... - Chúng nữ oán hận liếc mắt nhìn hai người trên giường, một hàng theo Lý Thi Thi ra khỏi 'Phi Tiên các'
Thi Thi tỷ...chúng ta so với nam sủng kia còn kém hơn sao? Vì sao thái độ của Mộc gia đối với chúng ta lại kém hơn nhiều?
Lý Thi Thi dừng cước bộ, hướng chúng nữ nở nụ cười diễm lệ - Không tự tin? Không tự tin liền được dạy dỗ thêm một lần, thế nào?
Sắc mặt chúng nữ lập tức trắng bệch, nột nột không dám đáp lời, phương pháp huấn luyện của Lý Thi Thi ai cũng không muốn tái nếm thử, cũng không phải không muốn sống nữa a...
Một khi đã như vậy liền không được hạ thấp chính mình - Lý Thi Thi cười tươi như hoa - Các ngươi tuyệt đối không kém hơn nam sủng kia, chính là Mộc gia... - Lý Thi Thi nói một nửa liền đình chỉ, có chút đăm chiêu nhìn 'Phi Tiên các'
"Nguyên lai...hai người họ..." Lý Thi Thi nhớ lại nụ cười trên mặt y.
Các vị, tóm lại nghe hảo, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận mỹ kĩ của 'Bách Hoa lâu', kia còn không có thể mê đảo nam nhân khắp thiên hạ sao?
Hai người đang triền miên trên giường tuyệt đối không thể tưởng được, những mỹ kĩ trải qua đêm này đều thành hoa khôi danh kỹ nổi khắp thiên hạ sau này.
C35
Ngô..đau... - Thụy Hiên từ từ tỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau quá...trí nhớ hảo mơ hồ...
Hơi hơi ngẩng đầu, ánh vào mắt Thụy Hiên là gương mặt đang ngủ của Mộc Dĩnh Nhiên.
Trí nhớ nhanh chóng trở lại, nhớ đến bản thân hôm qua chủ động, Thụy Hiên liền đỏ mặt.
Trời ạ...sao hắn có thể...không, không,không! Nhất định là do rượu cùng xuân dược làm hại, cái đó và ý chí của hắn một chút quan hệ cũng không có.
Nhưng là...vì cái gì? Vì cái gì y vẫn ngủ bên cạnh mình?
Nhớ rõ trước kia mỗi lần hắn thanh tỉnh, y đều sớm rời đi... lần này vì sao y không rời đi?
Gương mặt đang ngủ của y không có nụ cười làm chính mình sợ hãi, ngược lại mang cảm giác an tâm cùng nhu hòa, y như vậy làm hắn thực thấy xa là nhưng cũng làm hắn thực an tâm, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác khác thường, Thụy Hiên nở nụ cười dịu dàng.
Mộc...Dĩnh....Nhiên... - Thụy Hiên nhẹ nhàng gọi tên y, lặng lẽ vươn tay chạm đến đường cong nhu hòa trên mặt Mộc Dĩnh Nhiên.
Mộc...Dĩnh...Nhiên... - Nhẹ nhàng tái gọi một tiếng, hai mắt hắn có chút mờ.
Mộc....Dĩnh...Nhiên... - Một lần nữa mở miệng, nước mắt đã sớm rơi, Thụy Hiên đem chính mình nhập thật sâu vào lòng Mộc Dĩnh Nhiên, cúi đầu khóc.
Cũng không biết bản thân vì sao khóc, không biết tâm vì sao lại đau, chỉ biết là lệ không thể ngừng rơi.
Mộc Dĩnh Nhiên chậm rãi mở mắt, hai tay nhanh chóng ôm chặt Thụy Hiên vào lòng, biểu tình có một tia đau thương cũng có một tia bàng hoàng.
Tâm y dần dần rối loạn...Kỳ thật y vốn không muốn hận Thụy Hiên, chỉ vì thân muội muội chết trong tay hắn, nếu không trong lòng y cũng không biết cái gì hận.
Vì cái gì?
Vì cái gì y không hận hắn? Nếu không hận hắn kia vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Này cảm giác trong ngực đang dâng trào đại biểu cho cái gì? Rốt cuộc là đại biểu cho cái gì?
Mộc Dĩnh Nhiên...ô...Mộc Dĩnh Nhiên... - Thụy Hiên khóc càng nhiều, trong miệng không ngừng gọi tên y.
Đừng khóc...Thụy Hiên...đừng khóc... - Mộc Dĩnh Nhiên nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, cuối đầu an ủi người đang khóc sướt mướt.
Hôn những giọt lệ trên mặt Thụy Hiên, cuối cùng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Tâm đang toán loạn của Mộc Dĩnh Nhiên cuối cùng dần tụ hợp thành một chỗ.
Một khắc ở đại điện y ngẩng đầu nhìn hắn, tâm y liền vì hắn mà trầm luân, không thể kiềm chế mà yêu thượng hắn. Cho nên khi nghe được tin dữ rõ ràng không có hận, chỉ là nhìn thấy hành động quá phận của hắn, tâm y liền oán hắn, oán bản thân yêu hắn nhưng hắn lại làm ra sự tình này, vì cái gì lại muốn bức y? Cỗ oán khí kia đã che đậy tâm y, khiến y không thể nhận ra chân chính ý nghĩ của mình.
Nhưng là, sao lại như vậy?
Y không hận hắn, ngược lại yêu thượng hắn, nhưng mối hận sát muội kinh động đến trời này, y vẫn chưa báo được.
Buông tha cho đôi môi của Thụy Hiên, Mộc Dĩnh Nhiên lại lần nữa gắt gao ủng trụ hắn.
Theo mấy tháng y quan sát hắn cùng với báo cáo của Thúy Nhi, còn có phản ứng bất thường ngày đó của Thụy Hiên...
Không phải ta!! Không phải ta!! Không phải ta - Thụy Hiên kích động khóc kêu.
Có lẽ sự tình không đơn giản như vậy...lúc trước tuy nói sẽ điều tra rõ chân tướng nhưng không có tra, xem ra hiện tại nên bắt đầu điều tra....Hy vọng đến lúc tra được chân tướng không cần làm y thất vọng.
anh Nhiên mag dah Thừa tướng mà đầu gỗ kih =))
C36
Thụy Hiên.
Ân? - Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Mộc Dĩnh Nhiên đang cúi đầu nhìn hắn.
Chúng ta lại đến một lần đi? - Nói xong, liền bắt đầu đối với Thụy Hiên động chân động tay.
Không....ta mệt mỏi quá... - Thụy Hiên nhíu mày lay động bàn tay.
Nhưng là hình như hôm qua ngươi không đủ nha, cứ yêu cầu một lần lại một lần - Mộc Dĩnh Nhiên xoay người đem Thụy Hiên đặt dưới thân.
Đó là ngày hôm qua...hơn nữa ta...ta..ngô... - Thụy Hiên phát ra một tiếng yêu kiều, Mộc Dĩnh Nhiên thế nhưng lại ở nơi mẫn cảm của hắn mà động.
Nhưng là thân thể ngươi so với ngươi còn thành thực hơn nha - Mộc Dĩnh Nhiên cười xấu xa nói - Cho nên Chúng ta tái làm một lần đi - Che lại đội môi tính kháng cự của Thụy Hiên, Mộc Dĩnh Nhiên ra sức trên người Thụy Hiên đốt lửa.
Đến khi điều tra sự thật chân tướng, y cũng không phản đối loại quan hệ này, cho dù sự thật chân tướng ra sao, y cũng không thể rời bỏ hắn.
yêu r' /tug hoa tug bông/ con ơi mẹ nuôi gả con đây /trấm nc mắt/
Thừa tướng phủ. Hoa viên lương đình.
Thụy Hiên nhàn nhã cùng Mộc Dĩnh Nhiên phao trà.
Từ sau ngày ấy, Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên chấp thuận cho hắn xuất hiện trước mặt mọi người, cả ngày mang hắn loạn cuồng trong Thừa tướng phủ, hắn không thể không ra khỏi 'Tốc Vân các' mà bồi y.
Chẳng qua hắn có chút không thích xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ vì Mộc Dĩnh Nhiên trước mặt mọi người nói hắn là nam sủng của y, cho nên hắn cảm thấy ánh mắt mọi người rất kỳ quái, hắn thực không thích loại ánh mắt này.
Bất quá Thúy Nhi đối với hắn hoàn toàn không thay đổi làm hắn vui vẻ một chút.
Chính là thái độ của nàng sở dĩ tựa như vẫn giống thường ngày nhưng thực ra Thụy Hiên lại cảm thấy...thực không biết nói thế nào.
Nguyên nhân là như vầy - Nam sủng thì như thế nào? Thụy Hiên thiếu gia mà ta thích nhất cùng đại nhân của ta có thể cùng một chỗ, ta cao hứng còn không kịp. Đương nhiên sẽ không giống những người kia a.
A...nhưng ta là nam nhân...cái kia...đại nhân cũng là nam nhân a....
Là nam hay nữ trọng yếu vậy sao? Ta chỉ biết hai người cùng một chỗ tốt lắm. Ta mới mặc kệ hai người đều là nam nhân a. Huống hồ ta vốn luôn muốn Thụy Hiên thiếu gia xinh đẹp lại ôn nhu có thể cùng một chỗ với đại nhân, thật là một khung cảnh thật đẹp.
Nhớ rõ khi đó hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Thúy Nhi, mà cuối cùng kết luận là: Thúy Nhi vốn không phải là người bình thường, phản ứng của nàng không tò mò, cùng những người khác hoàn toàn bất đồng.
Thụy Hiên, Thụy Hiên, ngươi suy nghĩ cái gì? Ta gọi nhiều lần rồi - Mộc Dĩnh Nhiên thế hồ trà, một bên vỗ nhẹ vai Thụy Hiên.
thế: pha hồ: thuộc về người Hồ hoặc bên ngoài TQ.
Không có gì, chỉ là nghĩ Thúy Nhi thật sự là một cô gái kỳ quái - Thụy Hiên lắc đầu, hướng y cười ấm áp.
Không biết vì sao, từ sau ngày đó, hắn liền không hề sợ hãi Mộc Dĩnh Nhiên, cho dù y vẫn hay đem hắn đặt lên giường hay địa phương nào kỳ quái mà giở trò ăn sạch sẽ, hắn vẫn không hề sợ y, tươi cười của y trong mắt hắn không còn khủng bố nữa, không khí giữa hai người phá lệ hài hòa.
Đúng vậy, là bởi nàng đặc biệt, ta mới thu dưỡng nàng, mọi người đều thích nàng, mà ngươi....ta mới có thể yên tâm giao cho nàng - Mộc Dĩnh Nhiên yếu ớt cười trả lời, cuối cùng còn trộm hôn Thụy Hiên một phen.
Mộc Dĩnh Nhiên!!! - Thụy Hiên đỏ mặt hét to, trốn đi.
Ai yêu Thụy Hiên, ngươi đừng thẹn thùng! Toàn thân cao thấp của ngươi cũng không phải ta chưa sờ qua. Huồng hồ ta chỉ là cách lớp y phục mà sờ ngươi thôi - Mộc Dĩnh Nhiên nhún nhún vai, thay Thụy Hiên rót ly trà mới.
Nhưng là...bên cạnh còn có người khác a - Hai gò má Thụy Hiên phiếm hồng, bất mãn nói.
Kia, không quan hệ.... - Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn nam tử từ xa đang bước về phía đình tử.
Thụy Hiên, ngươi về phòng trước được không?
Thụy Hiên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt y, nhất thời sắc mặt một mảnh trắng bệch, nhanh chóng theo hướng bên kia lương đình rời đi.
C37
Bởi vì người đến là Sở Hoài Chi.
Tuy rằng hiện tại hắn không sợ Mộc Dĩnh Nhiên, nhưng không phải hắn cũng không sợ Sở Hoài Chi, hơn nữa nhìn gã sắc mặt âm trầm đang tiêu sái lại đây, hắn vẫn là nhanh chạy đi thôi.
Sở Hoài Chi bước nhanh đến, hung hắn trừng Mộc Dĩnh Nhiên đang ngồi trong lương đình.
Ngươi. hảo. a? - Sở Hoài Chi hung hằng nói từng chữ.
Lại xảy ra chuyện gì? Bất quá bên ngoài truyền tin đường đường là Thừa tướng lại đi sủng ái một gã nam sủng thôi, huống hồ mọi người cũng không biết người Thừa tướng sủng ái là tiền nhiệm Quân vương của họ, ngươi làm gì trưng cái mặt thối đó trách ta? - Mộc Dĩnh Nhiên đánh cái ngáp, bộ dáng không cho là đúng.
Hừ! Ta mới mặc kệ người làm cái gì, dù sao chỉ cần hắn không ra ngoài, mặc cho ai cũng không biết hắn là ai vậy. Đến nỗi vấn đề ngươi dưỡng nam sủng, mọi người đối với loại sự tình này đã sớm biết nhưng không thể trách - Sở Hoài Chi vung bàn tay to lớn lên nói.
Ta chỉ là lo ngươi đã quên cừu hận!!
Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi tươi cười - Ta không có quên.
Có.
Ta không có!! - Mộc Dĩnh Nhiên ra sức vỗ thạch bàn, phản bác - Ta chưa từng quên, ta chỉ cảm thấy có sự kỳ quái.
Kỳ quái? Có gì kỳ quái? - Sở Hoài Chi rống giận - Sự thật chứng minh hắn hại chết bọn họ.
Mộc Dĩnh Nhiên trừng Sở Hoài Chi một lúc lâu mới thôi, suy sụp thở dài nói - Đại ca...người đừng để cừu hận che mắt...bằng không ngay cả chân tướng sự tình người cũng không thấy rõ.
Chân tướng? Này sẽ có cái gì chân tướng? Chân tướng sự thật ngươi còn không hiểu? - Sở Hoài Chi nắm cổ áo Mộc Dĩnh Nhiên, cuồng bạo rống to.
Đại ca...ta tin tưởng trực giác của ta...ta cảm thấy việc này không đơn giản.
Ngươi!!! - Sở Hoài Chi hung hăng đấm vào má phải của Mộc Dĩnh Nhiên, Mộc Dĩnh Nhiên không phòng bị ngã xuống đất.
Chớ quên cừu hận của ngươi!
Mộc Dĩnh Nhiên lau đi khóe miệng vươn máu, đứng lên.
Ta sẽ không quên! Không cần ngươi đến nhắc nhở, ta biết nên làm như thế nào, ta đều có đúng mực!!
Ngươi!!! - Sở Hoài Chi rất muốn đánh y thêm một quyền nhưng vẫn là khắc chế.
Ổn định tậm trạng, hai người cũng không nhìn đối phương.
Thật lâu sau, Sở Hoài Chi mới đánh vỡ trầm mặc.
Ta đã quyết định cùng công chúa thành thân, có thể ngày mười tháng sau cử hành hôn lễ.
Ta đã biết.
Sở Hoài Chi lạnh mặt, phất tay áo bỏ đi.
Dĩnh Nhiên.... - Thụy Hiên sợ hãi bước đến cạnh y, nhìn thấy Sở Hoài Chi đã đi, hắn liền quay lại đây.
Thụy Hiên....Sở Hoài Chi muốn thú Mẫn Liên.
Thụy Hiên ngây ngốc nhìn y, một hồi lâu sau đột nhiên đuổi theo hướng Sở Hoài Chi.
Thật vất vả đuổi kịp gã, Thụy Hiên rất nhanh bắt lấy cánh tay gã.
Ta không chuẩn ngươi thú Mẫn Liên.
Sở Hoài Chi đằng đằng bỏ tay hắn ra, trên mặt nổi lên nụ cười nguy hiểm.
Ngươi không chuẩn? Người bằng cái gì mà không chuẩn? Ngươi nói a? Ngươi bất quá chỉ là nam sủng hèn mọn, ngươi bằng cái gì mà nói với ta như vậy?
Thụy Hiên hé ra khuôn mặt trắng bệch, căn bản không thể phản bác lời nói của gã, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt chớp chớp nhìn Sở Hoài Chi cao cao tại thương.
Đúng vậy! Hắn làm gì có tư cách? Hiện tại cái gì cũng không có, cùng quá khứ bất đồng....
Đột nhiên Sở Hoài Chi cho hắn một cái tát - Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Ta còn không tính chuyện ngươi phá hư việc của hai huynh đệ chúng ta, hết thảy đều không cần ngươi đếm xỉa đến.
Thụy Hiên lảo đảo đứng dậy, không quay đầu lại, vừa khóc vừa rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, tức giận của Sở Hoài Chi dĩ nhiên biến mất.
Gã kinh ngạc đứng thật lâu, thật lâu mới cất bước rời đi.
anh Chi bạo lực còn anh Nhiên thì gian thấy sợ thở dài một lang một hồ a cần nguyện cho Hiên nhi qa khỏi cơn ngược nàytrấm nc mắt
C38
Chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ không dứt, đội ngũ đón dâu thật dài từ Tướng quân phủ đi tới Hoàng cung, các tân khách nối đuôi nhau, thanh âm chúc mừng không ngớt, lễ vật không ngừng đưa vào phủ, bọn người hầu bận rộn ngược xuôi.
Tâm tình mọi người đều tốt lắm, bởi vì hôm nay là ngày vui của Tướng quân Sở Hoài Chi, mà đối tượng lại là Mẫn Liên công chúa nổi tiếng ôn nhu trong Hoàng thất.
Đó là sự kiện trọng đại đáng để cả nước vui mừng, lại nói Phi tướng quân là cứu quốc song kiệt chi nhất a!
Nhìn thấy gã có thể hạnh phúc, mọi người nào có không vui.
Nhưng Thụy Hiên một chút vui vẻ cũng không có, hắn hiểu được Sở Hoài Chi căn bản đối với Mẫn Liên không có tình cảm, thú nàng chỉ vì lợi ích, chỉ có mọi người cùng Hoàng muội không biết, hoàn toàn chìm đắm trong không khí hân hoan sung sướng.
Thụy Hiên thiếu gia, Tướng quân phủ đối diện thật sự vui nhộn a - Thúy Nhi tươi cười nói với hắn, hoàn toàn không phát hiện Thụy Hiên âm trầm.
Đúng vậy...náo nhiệt ngay cả nơi này đều nghe được - Thụy Hiên miễn cưỡng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
Thúy Nhi, ngươi muốn đi chơi sao? - Tuy rằng tâm tình nặng nề, nhưng hắn không khó thấy được khát vọng của Thúy Nhi.A...không có a! Ta trong này bồi Thụy Hiên thiếu gia là đủ rồi - Thúy Nhiên khẩu thị tâm phi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dấu không được vẻ háo hức.
Vậy ngươi đi chơi đi! Không cần theo bồi ta - Thụy Hiên cười - Ta nghĩ hiện tại là cao trào của hỷ yến đi.
Ngô...Thật vậy chăng?... Ta nghĩ trong này cùng người là tốt rồi - Thúy Nhi không ngừng giãy dụa, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
Thúy Nhi, Tướng quân phủ khó có yến hội, ngươi không đi thật đáng tiếc.... huống hồ lấy thân phận ngươi có thể ngồi ở nơi cao mà xem ngoạn náo nhiệt - Thụy Hiên dụ hống nàng, hắn hy vọng nàng có thể hảo hảo ra ngoài ngoạn.
Thúy Nhi trầm mặc một lúc lâu - Ác! Được rồi, ta đi tham gia.
Như vậy mới đúng - Thụy Hiên tự đáy lòng nói - Thúy Nhi luôn muốn được vui vẻ ra ngoài ngoạn, Thúy Nhi u ám trong phòng sẽ không giống Thúy Nhi.
Ân Ta đi đây a Thụy Hiên thiếu gia, nhớ rõ ngủ sớm một chút a - Thúy Nhi vừa nhắc nhở vừa thi triển khinh công biến mất trước mặt Thụy Hiên.Nàng vừa đi, Thụy Hiên lập tức suy sụp hạ mặt ngồi trên ghế.
Theo hắn tính, từ dưới ngọ thần khi bắt đầu hỉ yến đến giờ đã là giờ mùi, yến hội cử hành bốn canh giờ, hắn nghĩ hiện tại đã là lúc nháo động phòng đi, cho nên mới kêu Thúy Nhi tham gia yến hội, hy vọng nàng không quá trễ có thể đùa tận hứng chút.
Hắn cầu nguyện hôn nhân của Mẫn Liên hoàng muội có thể hạnh phúc, cho dù Sở Hoài Chi không thương nàng ít nhất cũng đối nàng hảo một chút.
Ngay lúc hắn đang cầu nguyện, cửa bị người mở ra, người kia là -
Phi tướng quân! - Thụy Hiên kinh hô.
Đúng vậy, người trước mắt hắn là Phi tướng quân Sở Hoài Chi đáng lẽ đang ở tân phòng, cả người gã phát ra mùi rượu, lảo đảo tiêu sái đến trước mặt Thụy Hiên.
Không cần gọi ta Phi tướng quân - Gã dùng lực bắt lấy tay Thụy Hiên - Ngươi đã gọi tên của nhị đệ, vì cái gì không thể gọi tên ta?
Thụy Hiên nhăn mặt nhìn gã, tay tuy bị nắm rất đau, nhưng hắn lại để ý lời nói của gã hơn.
C39
Kêu a! Gọi ta Sở Hoài Chi!! Sở Hoài Chi!! Gọi tên ta!! - Sở Hoài Chi kích động rống to, mãnh lực đem Thụy Hiên gắt gao ôm vào lòng.
Vì cái gì là ngươi?? Vì cái gì là ngươi??? Ngươi nói a!! Vì cái gì người làm lòng ta nhiễu loạn lại là ngươi!!!
Cái gì? Đấy là tình huống gì? Hiện tại hắn hẳn là nên ở chỗ Hoàng muội, vì cái gì ở nơi này? Hơn nữa vì sao lại nói ra loại lời nói này?
Lại vì cái gì lời nói của hắn làm lòng hội cảm thấy rầu rĩ, cả người hảo nặng nề, hảo nặng nề?
Đôi môi đột nhiên bị hàm trụ, Sở Hoài Chi giống như muốn phát tiết tức giận trong lòng, nhu loạn cắn môi hắn.
Sở Hoài Chi thô lỗ kéo quần áo Thụy Hiên, trực tiếp đặt hắn trên bàn, tùy ý hạ xuống hôn ngân lên người Thụy Hiên.
Ngô...ngươi... - Mặt Thụy Hiên phiếm hồng, rất muốn nói chuyện nhưng lại bị Sở Hoài Chi dị thường kỳ quái, dị thường nhiệt tình ngăn chặn.
Hư...đừng nói....thân ái... - Sở Hoài Chi tà cười, tựa vào bên tai Thụy Hiên đang đỏ mặt nói.
Tò mò quái!! Người này tuyệt đối không phải Phi tướng quân!! Tên kia tuyệt đối không gọi hắn thân ái!! Nhưng diện mạo người này rõ ràng là...
A....
Sở Hoài Chi đột nhiên cắn điểm đỏ phấn nộn của Thụy Hiên, trừng phạt cắn tới cắn lui rồi mới cười xấu xa nói - Uy! Thân ái... thời điểm thân mật sao lại thất thần a?
=))
Cái gì? - Thụy Hiên hai mắt mông lung hỏi.
Nghe lầm...kia nhất địng là nghe lầm...
edit nhầm...kia nhất định edit nhầm =))
Thụy Hiên, bảo bối thấn ái của ta, để ta hảo hảo yêu ngươi... - Sở Hoài Chi vừa nói vừa dời xuống, một ngụm hàm trụ nơi đứng thẳng của Thụy Hiên.
A....ngô...không... - Thụy Hiên phát ra tiếng rên rỉ, trong lòng càng thêm xác định người này nhất định không phải Sở Hoài Chi, gã tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
Ngô... - A....không thể suy nghĩ.... tâm trí hảo hỗn loạn.
Thụy Hiên theo bản năng lấy hai chân ôm lấy bả vai Sở Hoài Chi, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ đạt cao trào mềm mại đáng yêu.
Cáp...cáp...cáp... - Toàn thân xụi lơ trên bàn, Thụy Hiên không ngừng suyễn khí, đầu óc đã muốn đình chỉ, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Sở Hoài Chi đang tà tà cười.
Hảo ngọt...thân ái... - Sở Hoài Chi hôn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Thụy Hiên, hôn thật sâu, nước bọt kích tình thuận theo môi rơi xuống, gợi lên một tia *** mi trong không khí.
Sở Hoài Chi một bên hôn, tay cũng không nhàn rỗi, một tay ôm chặt thân hình hư nhuyễn vô cốt của Thụy Hiên, một tay hướng phía tiểu huyệt nhỏ nhắn tiến công, thuần thực tham nhập xoay nhẹ hai đầu ngón tay.
Ngô...ngươi...
Thân ái, gọi tên ta - Sở Hoài Chi cắn cắn xương quai xanh của hắn, ôn nhu nói.
Ân?
Gọi tên ta, gọi tên ta, ta muốn ngươi nhớ rõ tên ta là gì - Phút chốc rút ra ngón tay đang xâm nhập Thụy Hiên, xoa nắn dục vọng hắn, Sở Hoài Chi thúc giục.
Ân...a...cáp... - Thụy Hiên ngây thơ không ngừng thở nhìn người trước mặt.
Gọi tên ta, ta sẽ càng thêm yêu ngươi.... - Tách hai chân thon dài, gã đem thứ đã đứng thẳng của mình xoa xoa nơi huyệt khẩu không ngừng co rút của Thụy Hiên, dụ hống hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Ân...Sở Hoài...Chi... Sở Hoài Chi!!!
Bé ngoan...Thụy Hiên thân ái của ta.... - Đột nhiên tiến vào cơ thể Thụy Hiên, Sở Hoài Chi phát ra âm thanh tán thưởng.
Ngô... - Hai tay Thụy Hiên ôm lấy gã, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Dường như là chất xúc tác phảng phất, Sở Hoài Chi bắt đầu ra sức rong đuổi trong cơ thể hắn.
Tiếng Sở Hoài Chi thô suyễn cùng tiếng Thụy Hiên yêu kiều, này một đêm dần dần trôi qua, mà hai người đang đắm chìm trong *** hoàn toàn quên đi tân nương tử đang độc thủ trong tân phòng cùng người thay mặt chú rể đột nhiên biến mất Mộc Dĩnh Nhiên.
Tội anh Nhiên =))
C40
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn.
Mộc Dĩnh Nhiên cười sáng lạn đứng trước đại môn cung tiễn đám tân khách cuối cùng
=))
Người không quen y sẽ cảm thấy tâm tình y hẳn tốt lắm, người quen thuộc y sẽ minh bạch tâm tình y cực độ ác liệt, ác liệt đến nỗi trời nổi bão tuyết còn kèm thêm sấm chớp.
=))
Đại nhân...đại nhân... - Từng thể nghiệm qua nụ cười sáng lạn trước khi sinh khí của Mộc Dĩnh Nhiên, Thúy Nhi đương nhiên hiểu được tươi cười của y hiện tại mang ý gì, chỉ có thể tránh hơn trăm bước gọi y.
Chuyện gì? Thúy Nhi? - Mộc Dĩnh Nhiên bước vào tiền đình, hai ba bước đi đến trước mặt Thúy Nhi, ôn nhu hỏi.
Ngô...Hảo sáng chói! Hảo chói mắt! Hảo ánh mắt ác, không!! Cuồng phong sấm chớp khủng bố nàng sẽ bị chôn sống nàng sẽ bị chôn sống....
Ô....sau khi ta chết, hy vọng ta có thể được hải táng... - Cả người Thúy Nhi lui ở góc tường, hai tay đan nhau bối rối thì thào.
Thúy Nhi, ngươi tỉnh lại... ta sẽ không 'chỉ' của ngươi... - Mộc Dĩnh Nhiên hào quang chói mắt, làm những lời này một chút thuyết phục cũng không có.
Ngô....ngươi....ngươi...a xong rồi...xong rồi...
Thúy Nhi ôm đầu run run, chờ đợi cực hình.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy chuyện gì phát sinh, Thúy Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn - ánh vào mắt chính là Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi đang trừng nhau.
Tuy rằng Thúy Nhi không rõ lắm Sở tướng quân là từ khi nào đến, nhưng nàng rõ ràng điều này đã cứu nàng một mạng.
Ông trời phù hộ a
Thúy nhi vui mừng mà khóc, hướng lên trời không tiến động hô to, lặng lẽ rút lui khỏi chiến khu, tránh cho bị đạn lạc làm bản thân tổn thương.
TIN HOTMgid
The Early Signs Of Rheumatoid Arthritis
rheumatoid arthritis
Dental Implant Prices & Information
dental implant
Đại ca, ngươi 'cuối cùng' cũng về rồi? - Mộc Dĩnh Nhiên trừng mắt hồi lâu liền nói trước, tươi cười trên mặt khôi phục hào quang.
.......
Thật quá tốt! Ngươi cuối cùng cũng về đến đây - Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, ôm lấy bả vai Sở Hoài Chi hướng đến nội thất của gã mà đi.
......
Đến gần tân phòng của Sở Hoài Chi, phản ứng của gã một cái cũng không có, tùy ý Mộc Dĩnh Nhiên tự mình xướng kịch.
Nhị đệ, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi - Bỏ tay Mộc Dĩnh Nhiên ra, Sở Hoài Chi mặt vô biểu tình nói.
Đại ca...ta không cần nói trong lòng ngươi cũng rõ ràng - Mộc Dĩnh Nhiên ha ha cười mấy tiếng, xoay người đưa lưng về phía gã.
Mặc kệ tân nương một mình trong phòng, tự ý rời đi, lưu lại ta trong này thay ngươi thu thập cục diện rối rắm!! - Đợi lâu không thấy Sở Hoài Chi có phản ứng, Mộc Dĩnh Nhiên đành phải tự mình kể tội gã - Nói!! Ngươi không phải lại uống ' Thần Tiên nhưỡng' của ta đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top