Chương 003 | Ông với em ấy không hợp đâu
CHƯƠNG 003
SUNQINGtheWriter
NO TRANS-VER OR RE-UP
---
Chương 003 | Ông với em ấy không hợp đâu
Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ làm đôi mắt của Vưu Hạ thoáng mỏi, ngay cả thắt lưng cũng uể oải không muốn động đậy. Anh ngồi tựa vào ghế đệm phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn phố xá buổi chiều dần đông đúc.
Cửa sổ thủy tinh ngăn chặn mọi âm thanh từ bên ngoài, khiến khung cảnh nhộn nhịp ấy giống như một vở kịch câm. Khi nghĩ đến điều này, Vưu Hạ bất giác nở nụ cười giễu cợt. Anh giễu cợt cuộc đời của chính mình, giễu cợt cả những mối quan hệ giả tạo xung quanh.
Năm ấy vốn dĩ quyết định du học một phần là vì muốn rời khỏi căn nhà lạnh lẽo ảm đạm mà bản thân anh đã chịu đựng quá lâu. Lý do còn lại là vì Vưu Chiếu Hy. Lúc đó thật ra anh không có nhiều cơ hội để lựa chọn, do Vưu Quán Thanh cũng mong anh tiếp tục học lên cao nữa.
Cuối cùng, cuộc đời lại lật sang trang mới. Tuy nhiên, nó vẫn nhạt nhẽo như vậy. Anh vẫn phải đóng kịch mỗi ngày để chung sống với những "vai diễn" khác.
Và giờ, anh đã trở về quê hương, cũng có nghĩa anh sắp phải quay lại nơi mà mình không muốn nhất.
Sau khi cúp điện thoại được khoảng chừng mười lăm phút, từ đằng xa cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Người đàn ông trẻ thong thả đi tới gần chiếc ô tô màu trắng, thản nhiên vươn tay mở cửa ở chỗ ghế lái phụ ra, nhanh nhẹn ngồi vào, vô tình mang theo hơi thở của đầu thu.
Vưu Kiện uể oải duỗi mình, cất tiếng hoan nghênh: "Mừng cậu tư về nhà nhá! Nhưng sao lại không báo trước cho gia đình một tiếng vậy?"
Vưu Hạ lười nhác thu tầm mắt trở về, quay đầu nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt đáp: "Có gì đâu mà phải báo. Em thừa biết chẳng ai chào đón mình đâu."
Lại nữa rồi đấy! - Vưu Kiện ngán ngẩm bĩu môi.
"Kỳ học kết thúc sớm à?" Vưu Kiện vừa hỏi vừa chỉnh lại tư thế nửa nằm nửa ngồi cho thoải mái, mắt bắt đầu lim dim, dường như không có ý chờ đợi đối phương trả lời mình.
Dù sao cả ngày hôm nay gã cũng đã làm việc quá năng suất, dạy không dưới ba lớp, thời gian cách nhau còn không xa, cho nên hiện tại chỉ muốn vùi mình một chỗ chăn ấm nệm êm mà đánh một giấc thôi.
Bên cạnh, Vưu Hạ dùng ngón trỏ gõ lên vô lăng theo nhịp, mi mắt rũ xuống tựa như nghĩ ngợi gì đó, hồi sau mới thấp giọng đáp: "Là em hoàn thành xong sớm, ở bên đó cũng không có gì để làm nên về nhà một chuyến. Ừ mà có lẽ là sẽ về đây luôn..."
Vưu Kiện cố gắng níu giữ một chút tỉnh táo cuối cùng, hỏi: "Không thích làm việc bên nước ngoài sao?"
Vưu Hạ lập tức nói: "Không thích."
Câu trả lời này nhất thời làm cho Vưu Kiện ngạc nhiên. Gã hé mắt liếc sang bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy một bên sườn mặt của Vưu Hạ, cứng cỏi mà lạnh lùng, không ngờ lâu ngày gặp lại vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Vưu Kiện gác hai cánh tay ra sau: "Nghe nói làm việc ở bên nước ngoài có thể nhận được nhiều lợi ích, tiền lương cũng cao hơn, nói chung mọi thứ đều tốt cả. Huống hồ gì em còn là bác sĩ của nhà họ Vưu, một mặt tiền hô hậu ủng, một mặt tài giỏi xuất chúng, biết bao nhiêu người ước được như thế chứ?"
Từ trước đến giờ ai cũng truyền miệng truyền tai nhau rằng làm việc ở bên nước ngoài sẽ nhận được nhiều hậu thuẫn, nhà nào có tiền đều lập tức đưa con mình đi du học để tương lai sau này được rộng mở. Vì vậy khi nghe Vưu Hạ nói không thích ở bên nước họ làm việc, ít nhiều khiến cho Vưu Kiện kinh ngạc.
Một phần nữa của sự hợp lý khi Vưu Hạ làm việc bên kia chính là...anh đâu có thích ở nhà.
Vưu Hạ nghe hiểu được ý tứ, cánh tay gác lên thành cửa sổ, khẽ gảy nhẹ viền môi, im lặng một hồi lâu: "Quả thực làm việc ở bên nước ngoài là một điều ai cũng ao ước, nhưng mà em không tìm được hứng thú nghề nghiệp khi ở đó. Em muốn trở về quê hương làm việc hơn."
Vưu Kiện bỗng bật cười: "Em muốn làm việc chung với anh cả à?"
Thật ra câu gã định nói trước đó lại là: Lý tưởng không tồi.
Sắc mặt Vưu Hạ lạnh băng, thẳng thừng nói: "Đương nhiên không."
Bỗng nhiên lại nhắc đến người thứ ba khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu. Vốn đã mệt đừ ở trên máy bay suốt nhiều giờ, lại thêm ông anh chẳng tâm lý tẹo nào. Vưu Hạ thoáng nhăn nhó nhìn ra ngoài cửa sổ, câm như hến.
Đường sá bắt đầu huyên náo. Xe cộ qua lại đông như mắc cửi. Các quán ăn lần lượt mở cửa lên đèn, khách vào khách ra cứ gọi là nườm nượp.
Biết mình vừa vô ý nói đến một cái tên nhạy cảm, Vưu Kiện thầm hít sâu rồi duỗi tay vỗ lên vai đối phương, nhẹ dỗ dành: "Thôi thôi, xin lỗi mà. Hai người cũng thật tình, đều là anh em ruột thịt, tính tình còn giống hệt nhau, vậy mà không bao giờ hòa hợp được."
"Nam châm cùng cực có bao giờ hít nhau." Vưu Hạ nhếch môi.
Một câu hợp lý tới mức khiến kẻ lão luyện ăn nói như Vưu Kiện cũng phải nín bưng.
Qua hồi lâu, cuộc trò chuyện chấm dứt một cách không đầu không đuôi. Vưu Kiện tranh thủ chợp mắt giây lát, trong khi đó Vưu Hạ sẽ đảm nhiệm vai trò tài xế. Trong lòng gã không mấy quan tâm đối phương sẽ đưa mình đi đâu. Đâu cũng được, miễn đừng lôi gã vào bệnh viện.
[...]
Khi Thiệu Lâm và Họa Niên đến trước cửa nhà Gia Thanh, bên trong đang có tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Hai người không hẹn mà đánh mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập hoang mang.
Có giọng nói tức giận của Gia Thanh, cũng có tiếng nức nở của Diệc Du, còn có tiếng giảng hòa của La Lịch.
Tại "bãi chiến trường" nồng nặc mùi khói, Gia Thanh cầm trong tay một cọng hành lớn, gõ vào đầu Diệc Du, chán ghét mắng: "Ơi là chú bé đần! Tôi bảo cậu chỉ cần nhặt rau thôi, không cần động tay động chân vào việc gì khác nữa! Nhiệt tình thêm ngu ngốc là phá hoại có biết không?"
Diệc Du ôm đầu, tuy lực của cọng hành kia không lớn, nhưng trông nhóc con vẫn đáng thương vô cùng: "Du chỉ muốn phụ hai người thôi mà."
Gia Thanh càng nghe càng điên tiết, xoay người định tìm thứ gì đó có sức đả thương hơn để đánh cho Diệc Du tỉnh ngộ. Khóe mắt thấp thoáng một con cá đang sơ chế, Gia Thanh nghiêng người với tay muốn cầm lên thì bị La Lịch kịp thời ngăn cản.
La Lịch giữ con cá vô tội trong tay, cười hòa giải: "Thôi mà, thôi! Gia Thanh, ông bớt nóng một chút đi! Du có lòng muốn phụ chút mà, trước giờ vụng về sẵn rồi ai mà không biết. Đừng giận nữa, uống trà thanh lọc cơ thể không nào?"
"Trà cục kít!" Cái miệng hư đốn phun ra lời sặc mùi không thơm làm La Lịch đành cười trừ.
Đặt con cá trở lại bàn bếp, La Lịch quay người trông thấy Diệc Du bé nhỏ ngồi xổm ở một góc, còn Gia Thanh thì chui tọt vào phòng vệ sinh, chắc là xả giận.
Cất bước đến gần, La Lịch ngồi xổm giống Diệc Du, dịu dàng vuốt tóc nhóc: "Ông Thanh tính cộc vậy đó, nhưng thật ra là sợ Du không cẩn thận bị bỏng thôi. Đừng có buồn ha."
Vài sợi tóc mái lướt qua hàng mi ươn ướt, Diệc Du im thin thít tựa suy ngẫm lời La Lịch giải thích. Chốc lát, nhóc chớp đôi mắt, thuận gật đầu một cái.
"Du biết òi. Hông có buồn đâu." (Du biết rồi. Không có buồn đâu)
Ngay lập tức, La Lịch thở phào. Đoạn đứng dậy, cậu ta trông thấy ngoài cửa bếp có đôi bóng người. Hóa ra là Thiệu Lâm và Họa Niên. Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh cũng mở toang, Gia Thanh hậm hực xuất hiện, đảo mắt liếc nhanh hai thằng bạn lề mề của gã.
"Bò tới rồi đấy à." Vứt gọn một câu xong gã ngoảnh mông đi chiên cá.
"..." Cả Thiệu Lâm lẫn Họa Niên đều thoáng sửng sốt, ánh mắt hướng về phía La Lịch, cần một lời giải đáp.
La Lịch khó xử nhún nhún vai, ghé tai thì thầm: "Vừa lên cơn xong, nguyên nhân như cũ."
Họa Niên hé miệng "à" thật khẽ rồi cởi ba-lô đặt sang một bên. Sau đó cậu đi tới chỗ của Gia Thanh, xắn tay áo lên sẵn sàng phụ giúp, tiện thể giúp thằng bạn thân hạ hỏa luôn.
"Đại ca!" Họa Niên huých vai người bên cạnh, cười cười cầu tài. "Xin lỗi đến muộn nhớ. Để đệ tử chiên cho nào."
"Cút khỏi mắt tao! Đợi tao dâng miếng ăn lên miệng đúng không?"
"Thôi mà, thôi."
"Thằng chó, cút chưa?"
"Ôi thôi, đại ca cứ nóng như kem ấy. Hạ hỏa, hạ hỏa nha."
"#@%$^$%^"
"Ha ha ha ha ha."
Phía gian bếp chẳng bao lâu đã rộn ràng tiếng chửi, tiếng cười lẫn với tiếng dầu nóng bắn tung tóe.
Khi cảm thấy mọi chuyện đã được xoa dịu, Thiệu Lâm mới nhìn qua Diệc Du, làm trò ngồi xổm giống như La Lịch ban nãy. Cơ thể cả hai gần như cuộn tròn, ánh mắt giao nhau, trong chốc lát Diệc Du nở nụ cười tươi rói. Dường như dáng vẻ buồn bã và sợ sệt kia đã tan biến rồi.
"Hị, Lâm đến rồi."
Thiệu Lâm rũ mắt ngắm khóe miệng cong cong đáng yêu đối diện, bất giác cười theo.
"Ừm. Mình đến rồi này."
Có một sự thật rằng những bạn học cùng trường chưa bao giờ được nhìn thấy nụ cười dịu dàng thế này của Thiệu Lâm. Trong mắt họ, Thiệu Lâm rất lạnh lùng và hơi kiêu ngạo. Nhưng họ lại xem nó như là điều hiển nhiên vì thành tích học tập của cậu ta luôn vượt trội so với người khác. Cũng từ thành tích đứng đầu ấy mà cậu ta nổi tiếng toàn trường, không ai là không biết.
Cho đến năm lớp Mười Một, có một nam sinh vừa chuyển trường, cơ duyên thế nào lại lọt hẳn vào lớp của đám Gia Thanh. Nam sinh này có vóc dáng nhỏ nhắn, gầy gò, ánh mắt luôn mơ màng, trí óc lại chậm chạp.
Rõ ràng mọi người ai nấy đều không thích nói chuyện với nam sinh đó, trừ đám Gia Thanh. Nói đúng hơn thì Thiệu Lâm là người chủ động bắt chuyện, về sau có thêm Họa Niên, Gia Thanh và cả La Lịch.
Từ đây, nhóm của họ lại kết nạp thêm một thành viên mới, tên là Diệc Du. Và cũng từ lúc ấy, Thiệu Lâm bỗng trở nên thân thiện và dịu dàng hơn trong mắt mọi người xung quanh.
Trong lúc chiên cá, Gia Thanh lại càu nhàu: "Hồi nãy ai kia phá hoại hết đống rau rồi, hôm nay coi như không có món canh nha."
Họa Niên đứng bên cạnh đang chiến đấu với dầu nóng bắn như tên lửa, suy nghĩ tích tắc: "Trong tủ lạnh không còn rau củ gì khác à? Khoai tây hay cà rốt gì đấy cũng được."
"Hôm qua lỡ ăn cả rồi." Gia Thanh thở dài, đoạn ngoảnh đầu lườm nguýt Diệc Du.
Phía này, Diệc Du vội gục mặt, muốn mếu máo vì cảm thấy tội lỗi của mình quá lớn, lớn tới nỗi không cách nào cứu vãn được. Tuần nào Gia Thanh cũng hào phóng rủ rê đồng bọn sang nhà rồi đích thân nấu ăn đãi bạn bè. Tuy gia đình gã chẳng hề khá giả gì, nhưng tính nết ham vui cộng với đam mê nấu nướng khiến gã thấy việc này rất thú vị.
Nhờ những bữa ăn đạm bạc dân dã mà cả đám đã gắn bó mấy năm trời.
Có điều, đam mê thì đam mê, thú vị thì thú vị, nhưng nguyên liệu bị phá hỏng thì đúng là điên tiết.
La Lịch lo sợ Gia Thanh lại phát khùng, bèn chữa cháy: "Thôi thì nay khỏi nấu canh, cá chiên với giá đỗ xào huyết cũng ngon rồi. Đói móc meo thì đá dầm tương cũng quất tới."
Nghe vậy, Gia Thanh thoáng trầm mặc, không lầm bầm nữa. Lập tức, Họa Niên vòng cánh tay ra sau, lén lút bật ngón cái tuyên dương "lính cứu hỏa" La Lịch.
Khi cá rán chín được vớt ra ráo dầu, Thiệu Lâm từ đằng sau bất ngờ đi tới vài bước, chỉ tay sang hướng góc bếp, cất tiếng: "Này, bên kia không phải có nhiều củ dền lắm à?"
Một lời thành công thu hút sự chú ý của những tên con trai khác. Gia Thanh là người sửng sốt nhất. Thực phẩm trong nhà gã lẽ nào gã lại không biết rõ? Ban nãy chỉ còn một bó rau muống thôi, nào có củ dền củ diếc gì nữa?
Như không dám tin, Gia Thanh vọt qua nơi góc bếp, dụi dụi đôi mắt rồi nhìn chăm chú mấy phút. Quả thực cạnh mấy hũ gia vị có hai, ba củ dền đỏ. La Lịch tò mò nên cũng đi qua nhìn, sau đó há hốc miệng. Đôi bạn trố mắt nhìn nhau, tự nhiên rùng mình.
"Chuyện quái gì thế nhở? Tao nhớ rõ..." Làm gì có củ dền!
Thiệu Lâm bình tĩnh nhún vai: "Ngạc nhiên đủ chưa? Có nguyên liệu rồi thì triển thôi nhỉ?"
"..." Gia Thanh ngoảnh đầu, mắt tròn mắt dẹt nhìn Thiệu Lâm, trong lòng khó hiểu vô cùng. Song, nguyên liệu đã ngay trước mặt thì phải nấu ngay thôi, chờ gì nữa.
Ở một góc khác, Họa Niên đứng trầm ngâm như thể đang nghĩ về chuyện gì đó. Chốc lát, cậu đảo mắt nhìn Thiệu Lâm, ngập ngừng suy đoán.
Cuối cùng bữa ăn cũng đủ ba món, Gia Thanh kéo tay La Lịch ở lại để giải quyết nốt. Những người khác thì có thể ra ngoài ngồi đợi. Riêng Diệc Du thì được đặc cách ngồi yên một chỗ.
Ngoài phòng khách, Diệc Du chôn mình trên ghế sofa cũ kỹ, mắt dán chặt trên màn hình tivi đang chiếu một chương trình dành cho trẻ con. Hình ảnh đầy màu sắc và âm nhạc vui nhộn nhanh chóng thu hút sự quan tâm của cậu.
Họa Niên cùng Thiệu Lâm ngồi ở bàn ăn gần đó, rót cho nhau hai cốc trà nguội, uống đỡ khát. Thiệu Lâm uống một hớp trà rồi ngoảnh đầu nhìn Diệc Du đang chăm chú xem tivi, không khỏi thở dài.
Họa Niên mân mê cốc trà trong tay, thấp giọng nói: "Nếu không có ông thì chắc Diệc Du không trụ nổi trong lớp mình rồi."
"Tại sao?" Thiệu Lâm thu tầm mắt về.
"Thì ông là tấm khiên vững chắc của cậu ta còn gì. Trong lòng tụi mình đều hiểu rõ chuyện năm xưa mà. Diệc Du như vậy là có nguyên do. Hơn nữa, Thanh nó nóng nảy hay mắng chứ thử ai ăn hiếp Du xem, nó cho ăn no đòn luôn ấy."
Thiệu Lâm hiếm khi mỉm cười: "Vậy phải là chúng ta chứ sao chỉ mình tôi thôi? Chúng ta đều đối xử với cậu ta rất tốt còn gì, đều là những tấm khiên bảo vệ tốt nhất."
Họa Niên cũng mỉm cười đáp: "Ừ, nhưng vì ông là người chủ động cho nên đám này mới đi theo đó."
Nói đoạn, cậu đánh mắt nhìn sang chỗ của Diệc Du, tình cờ thấy trên tivi đang chiếu một nhân vật hoạt hình có đôi mắt màu đỏ như máu. Cậu không biết nhân vật này là ai, nhưng mà đôi mắt màu đỏ kia nhất thời kéo tâm trí của cậu quay trở về cổng trường học.
Thiệu Lâm định rót thêm một cốc trà nữa mới phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn cái gì đó sau lưng mình. Ngoảnh đầu nhìn ra sau, Diệc Du vẫn im thin thít xem hoạt hình, hoặc là đã ngủ quên rồi không chừng. Trên màn hình đang chiếu một nhân vật nào đó chính cậu ta cũng chẳng biết đến, nhưng mà...có hơi quen thuộc.
Bỗng, Thiệu Lâm hỏi: "Ông còn nhớ đến người đứng trước cổng trường chiều nay à?"
Tâm trí bị đánh gãy, Họa Niên lập tức tỉnh táo, thu tầm mắt hỏi: "Sao cơ?"
Thiệu Lâm tì cằm trên tay, tay còn lại lắc nhẹ cốc trà nhỏ, cười như không cười lặp lại: "Ông còn nhớ đến người đứng trước cổng trường chiều nay à? Người có đôi mắt màu đỏ ấy."
"À..." Họa Niên nặng nề thở ra một hơi, cảm giác như bị bắt gian tại trận làm cho vành tai cậu nóng bừng. "Thật ra chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy một người có màu mắt như vậy nên hơi bất ngờ một chút."
"Có gì mà bất ngờ?" Mặt Thiệu Lâm không đổi sắc. "Chiếu Hy có đôi mắt màu xanh ngọc kia kìa, có phải chưa từng thấy đâu."
Giọng điệu của đối phương rất lãnh đạm, chậm rãi đều đều phát ra, tuy nhiên lực sát thương vô cùng lớn, khiến trái tim ấm nóng của Họa Niên không khỏi kêu gào.
Họa Niên bày ra vẻ mặt khổ sở nói: "Đừng nhắc đến người kia nhiều quá, tôi đây vẫn chưa vượt qua được đâu. Nếu ông thương thằng bạn tội nghiệp này thì hạn chế một chút đi."
Thiệu Lâm cong cong đuôi mắt: "À, hóa ra vẫn còn đau lòng đến vậy à? Có cần tôi ra tay giúp chữa lành cho không?"
"Giúp cái rắm." Họa Niên hiếm khi nói bậy, nhưng giọng điệu chỉ giống như đang đùa giỡn cho không khí bớt căng thẳng mà thôi.
Ngoài mặt Họa Niên cười cười, nhưng trong lòng thì một mảng hỗn loạn. Mặc dù cậu sớm biết rõ Chiếu Hy không hề thích mình, nhưng mà tình cảm này đã lỡ cho đi, bây giờ kéo về thật sự khó khăn, không khác gì kéo một tảng đá khổng lồ về vị trí ban đầu.
"Đừng thích Chiếu Hy nữa, ông với em ấy không hợp đâu."
Trong phòng khách vốn chỉ còn tiếng nhạc của hoạt hình, sau đó thình lình truyền tới giọng nói điềm tĩnh của Thiệu Lâm. Cậu ta mở miệng khuyên nhủ, mắt lại đang theo dõi chương trình âm nhạc ở cuối phim.
Họa Niên không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương, nhưng như vậy càng tốt, đối phương cũng sẽ không thấy được biểu cảm của cậu lúc này ra sao.
"Tôi không còn thích Chiếu Hy như trước nữa, nhưng nói rũ bỏ tất cả thì chưa thể được. Cảm giác ấy à, nảy sinh rất dễ, nhưng gạt đi thì rất khó. Không phải ông là người hiểu điều này nhất hay sao?"
Hết chương 003.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top