Chap 38: Tiệc Từ Thiện

Tiệc đêm từ thiện này do thương hiệu nổi tiếng thế giới tổ chức, yêu cầu đương nhiên không thấp, đại sảnh tổ chức buổi tiệc, từ nội thất trang trí lớn đến những ngọn đèn nhỏ, không có cái nào là không thời thượng nhất cả.

Vì vậy nên tiệc đêm từ thiện được thương hiệu mỗi năm tổ chức một lần cũng thu hút không ít các ngôi sao trong giới giải trí đến, nhưng không phải ai cũng nhiệt tình tham gia hoạt động công ích, mà là vì danh tiếng của thương hiệu cùng với việc đuổi kịp xu hướng của mọi người, đến dạo một vòng buổi tiệc, cũng xem như đã đi liên quan đến thời trang rồi sao.

Nhưng tiệc đêm thời thượng hơn nữa thì cũng không thể tránh được việc trải thảm đỏ, khách mời có thiệp mời, mặc kệ là người trong ngành thời trang, thương gia nổi tiếng thế giới hay là ngôi sao nổi tiếng đều có thể từ thảm đỏ bước vào đại sảnh buổi tiệc.

Đối với những ngôi sao thích được chú ý, đây đương nhiên là cơ hội tốt nhất để thể hiện sức hút của mình, nhưng đối với những người ngoài mà nói, đây chính là giây phút lúng túng nhất.

Boun mỗi năm đều nhận được thiệp mời của thương hiệu, vì không thích hình thức tổ chức của họ, nên mỗi năm chỉ cử Mark tham dự, Mark thường ngồi vào vị trí đề tên Boun Noppanut, sau khi ngồi qua vài lần, có vài người thậm chí cho rằng Mark là Boun Noppanut, còn ồn ào ra không ít chuyện cười, tuy như vậy nhưng Boun vẫn làm theo ý mình, nên quyên góp thì quyên góp nhưng không dự tiệc thì vẫn không đến dự.

Nhưng hôm nay không giống như xưa, bà xã của y đến dự tiệc với thân phận là người đại diện, y ở nhà vốn dĩ ngồi không yên.

Buổi chiều Mark mới nhận được điện thoại của boss Boun nói rằng y sẽ tự đến dự tiệc tối nay, không cần anh ta nữa. Mark bất ngờ, còn mặt dày hỏi boss, lễ phục tôi đã chuẩn bị xong rồi, phí lễ phục có được chi trả hay không?

Tâm trạng boss Boun rất tốt, sảng khoái đồng ý.

Không chỉ Mark cảm thấy bất ngờ mà phóng viên truyền thông đứng gác trước thảm đỏ cũng vô cùng ngỡ ngàng.

Bọn họ lại nhìn thấy Boun Noppanut trong truyền thuyết bước trên thảm đỏ?! Cảnh tượng này không đúng lắm, chẳng lẽ hôm nay ống kính của họ khởi động sai cách ư, xuất hiện ảo giác?

Y mặc lễ phục đen vừa người, lộ ra bờ vai rộng hoàn mỹ, eo thon và chân dài, kết hợp với gương mặt điển trai, thật sự so với những thiên vương nổi tiếng, chỉ có hơn chứ không kém.

Chỉ trông thấy y ung dung, không nhanh không chậm bước đi trên thảm đỏ, ngoại hình cùng khí chất ấy, thật sự hệt như vương giả quân lâm thiên hạ

Mọi người lẳng lặng dùng ánh mắt sùng bái nhìn theo, có người hồi thần lại, liền vội vàng gọi Boun Noppanut nhìn bên này, Boun Noppanut nhìn bên kia.

...

Mà Boun lại hệt như xem đây là chốn không người, dù cho ánh đèn xung quanh đang nháy liên tục nhưng không hề ảnh hưởng đến bước đi của y, ở cửa vào có bảng kí tên, Boun cũng không nhìn đến, bước nhanh vào trong sảnh tiệc, nhân viên phục vụ vô cùng có mắt nhìn, vội bước lên trước nghênh đón, dẫn y vào vị trí đã sắp xếp sẵn.

Boun đưa mắt đánh giá một vòng sảnh tiệc, sảnh tiệc được chia làm ba phần, sát bên tay phải là khu vực nghỉ ngơi, ở giữa là một sàn nhảy lớn, còn bên trái là bàn ghế bày tiệc buffet, trên bàn đã bày sẵn đủ loại nước uống và thức ăn tinh tế.

Sân khấu được đặt ngay trước sàn nhảy, mà vị trí của khán giả đều đặt ở giữa sàn nhảy, có lẽ sau khi tiệc đêm nay kết thúc, ghế của sàn nhảy đều được dọn đi, để sàn nhảy có thể phát huy công dụng, trở thành vị trí tốt nhất để mọi người cùng nhau giao tiếp.

Thân là người đại diện, Prem được sắp xếp ngồi ngay vị trí quan trọng nhất.

Lúc này cậu đang ở trong phòng nghỉ được ban tổ chức sắp xếp sẵn chờ lúc nhập tiệc.

Lễ phục màu đen vừa bí ẩn lại vừa lịch lãm là tác phẩm thiết kế của thương hiệu dựa theo số đo của cậu mà làm, bộ vest đen với kiểu dáng đơn giản phối với cà vạt chấm bi xám cùng áo sơ mi cao cấp ở bên trong.

Lễ phục đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, khiến Prem đẹp không tả xiết, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ dưới môi mỗi khi cười càng khiến người ta xúc động muốn đến gần người đẹp, vừa rực rỡ lại quyến rũ, vưu vật thế này vừa xuất hiện sẽ thu hút không biết sự say đắm của bao nhiêu alpha.

Mà vưu vật quyến rũ này bây giờ đang trong phòng nghỉ không có chút hình tượng nào, chân phải bắt chéo đặt trên đùi trái, nhịp nhịp bàn chân ngồi trên ghế nhìn điện thoại.

Trên màn hình là cảnh Nai vừa ra ngoài quay lén toàn bộ quá trình từ lúc Boun bước xuống xe đến khi y bước thẳng vào trong hội trường.

Prem si mê ngắm nhìn Boun trên màn hình, “Đẹp trai quá, Boun tiên sinh sao có thể soái như thế này chứ? Cậu sắp thở không nổi rồi, anh ấy thật sự đẹp trai hơn bất kì alpha nào, liếm màn hình, liếm màn hình!”. Không biết là vô tình hay cố ý mà cậu và Boun tiên sinh của mình cứ như là đang mặc đồ đôi với nhau vậy.

Nai ngồi bên cạnh cả đầu đầy vạch đen “Anh ơi, anh có thể giữ kẽ chút không?”

Prem vẫn đang ngồi đấy che miệng, dáng vẻ hệt như bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, một trăm phần trăm là fan cuồng hàng đầu của Boun Noppanut, sau khi xem xong clip đó, cậu tự tin nói với Nai: “Chờ lát nữa anh nhất định phải quang minh chính đại khiêu vũ với Boun tiên sinh.”

Nai khinh thường mỉa mai cậu: “Anh dám sao?”

Prem đắc ý nói: “Em quên rồi sao? Trong hội trường không cho truyền thông tiến vào, tại sao anh lại không dám?”

“Còn có một loại hành động không cho người ta biết, được gọi là chụp lén.”

Prem chợt hiểu ra, buồn bực nói: “Phiền chết được, sớm biết thế anh đã công bố quan hệ của mình với Boun tiên sinh rồi.”

Nai lắc đầu, cảm khái nói: “Lòng dạ omega như kim đáy biển.”

Vì để dời đi sức chú ý của cậu, Nai lại nói: “Vừa rồi em cũng nhìn thấy Bonita nữ vương rồi, thật là một người đẹp, dù đã sinh hai con vẫn đẹp như vậy.”

“Thật sao?” Prem đương nhiên biết Bonita Bush  – Bonita nữ vương, đó là một nhân vật truyền kì đặc sắc, nhưng lúc Prem bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí thì Bonita nữ vương đã dần rút lui ra giới giải trí, hai người không hề có tiếp xúc qua, nhưng ấn tượng đối với cô ấy khá sâu, chẳng qua trong kí ức của cậu, Bonita của kiếp trước chỉ được đồn là có người yêu, nhưng không kết hôn, mà kiếp này lại nghe nói cô đã kết hôn, còn sinh con, sự thay đổi trong hai kiếp này thật sự rất lớn.

“P'Prem , chờ lát nữa có cơ hội anh giúp em xin chữ kí nhé, em rất cuồng chị ấy.”

Prem trừng to mắt phượng, hung dữ nói: “Em lại ở trước mặt anh nói là fan của người khác, có phải chán sống rồi không!”

“Ây da, fan anh với fan của chị ấy cũng không có xung đột mà, anh là ngọt ngào, rực rỡ, ngốc nghếch, chị ấy là cao quý lạnh lùng, không chung loại hình mà.”

“Hóa ra trong lòng em, anh là một thằng ngốc sao!” Prem cũng không giận, trực tiếp nhào đến bóp cổ cậu.

“Pi ơi, đừng bóp a...Bây giờ rất thịnh hành ngọt ngào, ngốc nghếch đấy, anh không biết sao? Ý là anh rất đáng yêu đấy!!!”

Prem buông tay, vẫn không quên uy hiếp, “Lần sau còn nói anh ngốc nghếch, ngọt ngào thì anh bóp chết em, không cần giải thích!”

Hai người ồn ào một hồi, ban tổ chức cuối cùng cũng mời Prem ra để chuyên viên trang điểm giúp cậu chỉnh lại tóc, sửa soạn xong lễ phục, thu lại khí chất ngọt ngào, ngốc nghếch liền ngồi lên chiếc xe sang trọng mà bên tổ chức đã chuẩn bị sẵn.

Lúc cửa xe được mở ra, giây phút đôi giày da đen cao cấp giẫm trên thảm đỏ, Prem nghe được rất nhiều tiếng thét chói tai, khóe môi cong lên thành nụ cười tiêu chuẩn, cậu thong thả bước xuống xe, phóng khoáng vẫy tay với mọi người.

Thảm đỏ trước mặt tuy không dài nhưng lại là sân khấu chính của cậu, tối nay, nhiệm vụ của cậu là trở thành vua của tấm thảm đỏ này.

Bước đi tao nhã, khéo léo lộ ra dáng người hoàn mỹ và gương mặt xinh đẹp, nghe thấy tiếng fan cuồng vui vẻ thét chói tai, khung cảnh này khiến Prem cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Đam mê hai kiếp mà bản thân theo đuổi, không phải là tiếng hò hét yêu thích của khán giả dưới ánh đèn rực rõ hay sao?

Được chấp nhận, khẳng định và yêu thích, đó đều là những mục tiêu mà cậu từng cố gắng, kiếp trước cậu hối hận vì bỏ lỡ quá nhiều, nhưng kiếp này, cậu đang cố gắng tìm về từng chút một, cậu tin, sẽ có một ngày, cậu sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của giấc mơ lý tưởng của mình, cho nên mọi người đều vì thành công của cậu mà hò hét.

Đi đến cuối thảm đỏ, ban tổ chức còn chuẩn bị cho cậu một đoạn phỏng vấn ngắn, các phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi, câu hỏi nhiều nhất được đặt ra là hỏi suy nghĩ và cảm nhận của cậu khi quay chương trình《Ánh sao rực rỡ》, Prem bất giác hoài nghi những người này là do YuYu mua chuộc, lại nói lời hay như thế, chỉ hỏi về công việc, không hỏi đời tư.

Những câu hỏi chuyện đời tư cũng có nhưng rất ít, hình như cậu nghe trong đám người có người nói Ken Martin vào tù rồi, hỏi cậu có suy nghĩ gì, nhưng cậu trực tiếp lơ đi người đó, vờ như không nghe thấy.

Thân là người đại diện, Prem vẫn rất có trách nhiệm, cuối cùng vẫn quay lại thương hiệu mình, vô cùng chân thành khen thương hiệu đến tận trời cao, sau đó kết thúc buổi phỏng vấn, bước vào trong hội trường.

Những phóng viên truyền thông sau khi bị dắt mũi mới chợt kinh ngạc, không ngờ một chàng trai trẻ khi đối phó với truyền thông, tư thế lại vô cùng lão luyện, còn vô cùng cẩn thận không để lộ ra tin gì cả, thật sự không hề đơn giản.

Ai cũng không thể ngờ rằng, chàng trai nhỏ ấy đã đối phó với truyền thông hai kiếp rồi, không lão luyện mới lạ đó.

Sau khi Prem bước vào hội trường, liền được dẫn đến phòng nghỉ của giám đốc thương hiệu, CEO phụ trách thị trường Thái Lan nhiệt tình ôm cậu, còn chủ động giải thích chương trình tiệc tối hôm nay.

Thật ra trước đó cậu đã nghe YuYu giới thiệu qua, thân là người đại diện, chuyện cậu cần làm cũng không nhiều, chỉ là lúc mở màn, đi theo CEO bước lên sân khấu phát biểu rồi nói vài câu chúc mừng là được, sau đó cậu thậm chí không làm gì.

Cho nên bây giờ là chuyện duy nhất cậu làm là nhớ kĩ bài phát biểu mà YuYu đưa cho cậu, đảm bảo lúc lên sân khấu sẽ không xảy ra sai sót.

Mà không khí trong hội trường, lại vô cùng thoải mái, thân thiện, đến tham dự không phải là người giàu có thì đều là ngôi sao nổi tiếng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt để giao thiệp, rất nhiều người nhân lúc tiệc tối chưa bắt đầu, đã vô số người nâng ly rượu đến đây chào hỏi, chỗ của Boun được xếp ở hàng đầu tiên, tuy y trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó gần nhưng vẫn có người không có mặt nhìn, liên tục bước đến chào hỏi.

Vừa bắt đầu chỉ là một số danh nhân, nhìn thấy y cũng ở đây nên vội vàng đến đây chào hỏi, sau đó có một số ngôi sao tương đối to gan, cũng đi qua tiếp cận y.

Boun là một người rất lịch sự, y ngoài trưng ra vẻ mặt lạnh lùng cũng không đến mức dùng lời nói vô tình đuổi người khác đi, nhìn thấy người khác tiến lên chủ động nói chuyện với y, y không thể từ chối, cũng chỉ đành đáp lại mà thôi, mà những người khác cảm thấy y thật ra cũng không cao ngạo, liền kéo nhau đến bắt chuyện.

Liên tục có người kéo đến khiến Boun cảm thấy rất phiền, cuối cùng vẫn là nhờ người quen giải cứu y.

“Anh vừa rồi còn cho rằng mình bị hoa mắt đấy, cậu sao lại có thể xuất hiện ở đây vậy, thật không ngờ đến lại là sự thật.” Baron còn mang theo bạn nhảy, sau khi nhìn thấy Boun, vội kéo y vào phòng nghỉ thiếu ánh sáng.

“Cậu là mục tiêu lớn như thế còn ngồi ngay chỗ chói mắt như thế, còn sợ người ta không để ý đến cậu sao? Anh nói cậu biết, cậu trong mắt đám người đó, thật sự là miếng thịt Đường Tăng tươi ngon, ai lại không muốn cắn một ngụm chứ, cậu ngồi ở đó, còn sợ không bị chết chìm trong nước bọt sao.”

Boun mặc kệ lời nói nhảm nhí của anh ta, trực tiếp xen ngang, “Sao anh lại đến đây?”

Baron trừng mắt, đáp: “Chẳng lẽ chỉ cậu mới có thể được mời? Anh đây tốt xấu gì cũng là xuất thân danh gia, thân phận tôn quý, bọn họ không mời anh mới cảm thấy lạ đó.” Sau đó còn nói: “Anh đoán chắc là em theo em dâu đến đây chứ gì, anh thấy poster tuyên truyền rồi, em ấy làm người đại diện.”

Baron lắc đầu, chậc chậc vài tiếng, nói: “Phu phu các người cũng thật là kì lạ, còn không công khai quan hệ, đường đường là chủ tịch của Noppanut thị, lại vì nam nhân nhỏ mà lưu tình, anh thật sự muốn phỏng vấn cậu, cảm nhận của cậu như thế nào?”

Boun nhàn nhạt nhìn y, đáp: “Không thể nói.”

Baron mất hứng bĩu môi, chỉ về cô gái đi cùng: “Cậu thấy cô ấy thế nào? Chờ lát nữa sẽ cho cậu mượn làm bạn nhảy nhé?”

“Không cần.”

“Không có bạn nhảy sẽ rất đáng thương đó, chủ tịch Boun tham gia buổi tiệc mà lại lẻ loi một mình, những người khác sẽ xem cậu như là một trò cười đó.”

Boun cười lạnh, “Chắc người cười em chỉ có mỗi anh thôi.”

Baron che miệng cười, nhăn nhó bảo: “Đáng ghét, cái này cũng bị cậu nhìn ra nữa.”

Chương trình của buổi tiệc chia làm ba phần, phần đầu tiên là tiệc buffet, khách đến dự có thể thưởng thức thức ăn ngon miệng, phần thứ hai là đấu giá thời thượng, có đủ các tác phẩm nghệ thuật quý giá từ các nước trên thế giới, trừ đi số tiền vốn, thì phần dư ra đều quyên góp từ thiện, cuối cùng là vũ hội giao lưu hữu nghị, khách tham dự có thể thoải mái vui chơi.

Lúc ăn tiệc buffet, Boun không ăn gì cả, chỉ cầm ly sâm by, cùng Baron đi xã giao, phần lớn những lời nói khách sáo đều là Baron nói, Boun chỉ phụ trách đứng bên cạnh lạnh lùng gật đầu là được.

Lúc Prem xuất hiện, Boun lập tức nhìn thấy cậu, đêm nay cậu mặc một bộ vest đen vừa người, đôi môi căng mọng, cả người đẹp đến chói mắt, tùy tiện đứng ở đâu, người xung quanh lập tức bị cậu làm lu mờ, trở nên mờ nhạt.

Vợ y thật đẹp! Ừm!  Bộ đồ cũng thật đẹp, thật xứng đôi với y. Đáy mắt là ý cười nồng đậm được khéo léo che đi.

Boun khẽ ngây người, người bên cạnh đang nói gì, y đều không nghe thấy, Baron lay nhẹ y, lúc này y mới hồi hồn lại.

Baron thầm lắc đầu bảo: “Nếu tối nay anh không xuất hiện, thì cậu phải làm sao đây, thật là khiến người ta bận tâm mà.”

Boun không thèm để ý anh ta, tiếp tục ngắm bà xã của mình, lúc nhìn thấy Prem khoác lấy cánh tay CEO của thương hiệu, ánh mắt y chợt tối sầm lại.

“Chúng ta qua đó chào hỏi đi.” Baron phát hiện ra ánh mắt của Boun căn bản không rời khỏi người Prem, thế là liền cùng y đi qua đấy, sau khi nhìn rõ trang phục của Prem, anh ta còn huýt sáo khen Prem đẹp đến độ khiến anh ta giật mình.

Rõ ràng CEO cũng biết hai người Boun, vội nhiệt tình bắt tay với họ, nhân lúc Baron khách sáo với CEO thương hiệu, Boun nhỏ giọng nói với Prem: “Hôm nay em đẹp lắm.”

Prem ngẩng đầu nhìn y, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng, khiến Boun như bị mê hoặc, muốn cúi người hôn lên đôi mắt hút hồn của cậu, mặc dù biết rõ ở đây không được như thế.

“Cảm ơn lời khen của anh, Boun tiên sinh.”

“Hình như em không hề bất ngờ rằng anh sẽ xuất hiện?” Boun lúc này mới phát hiện, từ lúc hai người gặp nhau, mắt cậu không hề lộ ra vẻ bất ngờ.

Prem mím môi cười, đáp: “Em phát hiện ra anh có thiệp mời.”

Boun sủng nịch nói: “Giảo hoạt.”

Thấy hai người đàn ông bên cạnh đã ngừng nói, Boun ho khan một tiếng, nói với Prem: “Không biết lát nữa sẽ có vinh hạnh mời được em Prem nhảy một bản với tôi không.”

Prem muốn đáp lời, nào ngờ CEO lại liên tục xua tay: “Không được không được, bản đầu và bản thứ hai đều được tôi đặt trước rồi.”

Boun đột nhiên có loại cảm giác xúc động muốn giết người diệt khẩu.

Không khí lúc này chợt lạnh, Baron số khổ ha ha cười nói: “Em Prem là người đại diện thương hiệu, hai bản đầu em ấy đương nhiên phải nhảy với CEO rồi, sau hai bản này, cậu cũng có thể đặt trước mà đúng không.”

CEO cười đáp: “Đương nhiên đương nhiên.”

CEO còn phải chào hỏi những người khác nên chào tạm biệt họ, đi sang chỗ khác, lúc xoay người rời đi, cậu quay đầu nói với Boun: “Anh ăn chút gì trước đi.”

Boun đang giận đến nghẹn họng, bảo y ăn thức ăn, cậu không phải vẫn không ăn đó sao, chờ lát về phải dạy dỗ cậu một phen mới được, nghĩ đến chuyện này, trong lòng Boun vô cùng buồn bực, nhảy với vợ mình còn phải xếp hàng, trước giờ cũng chỉ có y thôi.

Sau đó trong lòng Boun không vui, mặc kệ là ngôi sao thiên hậu nào tìm y trò chuyện, y đều không thèm để ý, nhìn thấy Bonita y mới đứng lại nói vài câu với cô ấy.

Từ lần vì chuyện của Rick, y đi gặp gỡ Eric, sau đó hai người cũng có hẹn nhau gặp mặt vài lần, cho nên có lần Eric gặp y còn dẫn theo Bonita, cho nên xem như quen biết, nên nói chuyện nhiều hơn vài câu.

Bây giờ gặp nhau ở chỗ này, Bonita rất tự nhiên tiến đến hỏi han.

Chỉ là hai người đều là người kiệm lời, nên chào hỏi xong liền không biết nói gì nữa.

“Chủ tịch Eric không đến cùng chị sao?”

“Anh ấy đi công tác rồi.”

“Không thể trở thành hộ hoa sứ giả, chắc anh ấy cũng giận lắm.” Tuy chỉ gặp nhau vài lần nhưng Boun khá hiểu Eric, tính tình rất nóng nảy nhưng lại là một thê nô.

Bonita cười cười bảo: “Cậu với vợ cùng đến dự tiệc, cũng không thể trở thành hộ hoa sứ giả.”

Boun bị giẫm vào nỗi đau rất bất đắc dĩ, bây giờ y chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh mà thôi.

Cảnh Boun và Bonita trò chuyện bị Prem nhìn thấy, tuy không cảm thấy gì, nhưng cậu vẫn tò mò đi đến, nhìn dáng vẻ của Boun, hình như y với Bonita quen nhau.

“Ồ, nhân vật chính của buổi tiệc tối nay xuất hiện rồi.” Bonita nhìn thấy Prem bước qua, khóe môi cong lên, cười khẽ, giọng cười của cô ấy trầm thấp, khiến người khác cảm thấy cô khá lạnh lùng.

“Bonita nữ vương, thật trùng hợp, trợ lý của em vừa rồi còn dặn em nhất định phải giúp cậu bé xin tên của chị đấy.” Prem cười chào hỏi Bonita.

Bonita đưa tay ra bắt tay cậu, nói: “Không có bút.”

Prem chớp mắt, lòng nghĩ đây là bị từ chối sao, chẳng qua Boun bên cạnh cậu không nỡ để cậu khó xử, liền gọi phục vụ, mang giấy bút đến cho y.

Prem nhỏ giọng nói cảm ơn với y, Bonita cười như không cười nhìn bọn họ, nói với Boun: “Cậu hệt như đạo hạnh của Yang Eric đấy.”

Boun lễ phép đáp: “Cảnh giới kia của chủ tịch Eric, không ai có thể đạt đến được.”

“Hai người rất quen nhỉ?” Prem lẳng lặng hỏi Boun.

“Xem như quen biết, chồng của Bonita là Yang Eric, anh trai của Yang Rick.” Boun giới thiệu với cậu.

Prem vốn cùng kinh ngạc, trước đây Boun từng nhắc Eric với cậu nhưng anh ta là chồng của Bonita, cậu lại không hề nghĩ đến.

Lúc cậu mất, hình như Bonita vẫn độc thân, sao kiếp này lại thành bà xã của Yang Eric nhỉ? Tình tiết này đi đến quá sai trái rồi.

Phục vụ rất nhanh liền đem giấy bút đến, Bonita sảng khoái kí tên đưa cho Prem, lại thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của nhân viên bê khay bên cạnh, nên cô lại kí thêm một tờ để cậu cất đi, vẻ mặt của phục vụ lập tức cảm động đến vành mắt đỏ lên.

Kí tên xong, Bonita mới nói với bọn họ: “Nếu đã quen biết, lần sau lại tìm thời gian tụ tập đi.”

Prem vội gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Được tiếp xúc với thiên hậu trong khoảng cách gần như thế, cậu vẫn có chút khẩn trương.

Sau đó lại phát hiện ra tờ giấy có chữ kí trên tay không biết nên để đâu, thế nên cậu bĩu môi nhìn Boun.

Boun thở dài, nhận lấy tờ giấy, gấp lại, đặt vào trong túi quần.

“Boun tiên sinh là tốt nhất.”

“Tiệc tối bắt đầu rồi, em không đi chuẩn bị sao?” Nhìn mọi người bắt đầu tiến lại gần sàn nhảy, Boun nhắc nhở cậu.

“Ừm, em qua đó trước.”

Trước khi cậu đi còn dặn dò Boun: “Lát nữa nhất định phải nhảy với em, không được phép nhảy với người khác!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top