Bữa ăn

Cậu mang cặp đi về nhà, hồn phách thì lạc đi đâu mất, đầu óc rối như tơ vò. Cậu buồn bã, uất ức về chuyện bị đuổi học oan là một, nhưng lo sợ về ba mẹ cậu đến mười. Họ là những bố mẹ hiện đại, không so sánh đặt áp lực lên cậu, nhưng cậu thừa biết được ba mẹ đặt hy vọng lên cậu rất nhiều. Nếu họ biết được tin này không biết sẽ sốc như thế nào, đặc biệt là mẹ cậu

Cậu không còn sức để đi tiếp nữa, chọn đại một chiếc ghế đá ven đường ngồi rầu rĩ

"Phải làm sao đây? Chuyện này sớm muộn gì ba mẹ cũng biết, có khi là đã biết rồi cũng nên. Bế tắt quá, cố nghĩ gì đó đi Prem"

"Nè"
Cậu giật mình cảm giác được một thứ gì đó lành lạnh áp lên má mình vội quay qua nhìn

"Chú Boun"

Hắn đưa lon nước ngọt đã được mở nắp cho cậu ngồi xuống ở khoảng trống bên cạnh

"Tôi biết cậu đang lo chuyện gì, nhưng yên tâm đi mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Ngày mai cứ tiếp tục đi học"

Cậu nghe xong cảm thấy ông chú này thật buồn cười. Cái gì mà mọi chuyện đã được giải quyết, cái gì mà cứ tiếp tục đi học. Nếu muốn an ủi cậu thì cũng đâu cần nói ra mấy câu như thế. Nhưng cậu cũng rất lịch sự vui vẻ cảm ơn vì hắn đã an ủi cậu. Hắn nhìn điệu bộ có vẻ không tin mình của cậu liền hơi nhíu mày

"Không tin?"

"Tất nhiên không rồi, chú nói cứ như đùa ấy"

"Kiểm tra thông báo"

"Chú à không cần đùa đến mức đó đâu. Điện thoại cháu trong túi từ nãy đến giờ đã có thông báo nào đến đâu?"

Hắn nhíu mày
"Kì lạ"

Cậu nhìn vẻ mặt của hắn bật cười khúc khích. Hắn nhìn cậu tỏ vẻ khó hiểu

"Cười gì?"

"Chú nhíu mày nhìn rất buồn cười"

"Bỏ qua đi thử kiểm tra điện thoại xem, có khi là do cậu không để ý đấy"

Cậu thở dài miễn cưỡng làm theo để hắn vui chứ không mấy tin. Nhưng kết quả là điện thoại cậu sập nguồn rồi

"Au tối hôm qua đã sạc rồi cơ mà? Không lẽ...."

"Chuyện gì?"

"Cháu quên cắm phích sạc"

Cậu nói rất bình tĩnh, bởi vì nó xảy ra rất thường xuyên với cậu từ trước đến nay. Hắn tạch lưỡi ôm trán bất lực, một thằng nhóc lớp 11 chỉ có việc sạc pin điện thoại thôi cũng quên cái này quên cái kia

Nhưng nhờ chuyện này mà cậu có chút tin tưởng vào lời hắn nói

"Chú vậy giờ cháu về nhà nhé"

Cậu đứng lên định đi thì bị hắn nắm cổ tay lại

"Còn chuyện gì sao ạ?"

"Chuyện phiền phức ngày hôm nay của cậu cũng là phần lỗi của tôi. Nên tôi muốn mời cậu đi ăn một bữa xem như xin lỗi cậu thấy thế nào?"

"Ôi không cần như vậy đâu...a được...được ạ"

Cậu định lên tiếng từ chối nhưng lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn chăm chăm cậu, nên cũng đành đồng ý. Thật ra cậu thấy đó là ánh nhìn chăm chăm đáng sợ, nhưng đó là hắn đang cố làm ánh mắt tràn đầy hy vọng, chỉ là hắn không giỏi thể hiện bằng ánh mắt mà chỉ có mỗi một kiểu này thôi là nhìn chăm chăm

Hắn đưa cậu đến nhà hàng của bạn hắn. Đây là một nơi rất sang trọng, mọi thứ ở nơi này đều phát ra mùi tiền, người đến đây cũng vậy. Nó khiến cậu không thoải mái, từ trước đến nay cậu chỉ quen với những món ăn đường phố với những người chủ là ông chú bà thím thân thiện, hoặc các nhà hàng có không khí ấm áp, gần gũi như ở nhà

"Ôi bạn ới, tao khai trương nhà hàng được hai tháng mới thấy mặt mày đến. Nhớ lắm đấy biết không?"

Một người mặt vest đen khí chất rất ra dáng một người chủ nhưng khi thấy hắn cứ như vớ được vàng xà vào lòng giả vờ thút thít. Cậu bụm miệng cười, nhìn hai người lúc này quả thật như viễn cảnh người vợ đã lâu không gặp chồng, đến khi gặp rồi liền xà vào lòng bài tỏ sự nhớ nhung như vậy. Mặt hắn đen lại thô bạo đẩy người kia ra, phủi phủi nơi người kia vừa chạm vào

"Ý gì đấy thằng tồi, cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của tao mà mày không đến, không chúc mừng tao một câu. Bây giờ đến rồi lại mang theo ai nữa đây, mày cấm sừng tao à?"

Mặt cậu hiện rõ sự hoang mang nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng

Không ngờ chú Boun lại là một tên tra nam như vậy. Ngày người yêu khai trương nhà hàng cũng không thèm đếm xỉa tới. Bây giờ gặp lại còn cọc cằn với người ta như thế nữa

Hắn khỏi hỏi cũng biết trong đầu cậu đã hình dung ra bao nhiêu ý nghĩ xấu về hắn rồi. Thật ra người này là Ohm bạn thời cấp 3 của hắn, tính cách hai người cứ như hai đường thẳng song song vậy không một điểm chung nào. Hắn cũng không hiểu bằng lí do nào mà hai người có thể chơi chung đến bây giờ nữa

"Thôi diễn đi có người hiểu lầm rồi kìa"

Ohm bày ra vẻ mặt khinh bỉ ghé sát tai hắn hỏi nhỏ

"Người mày đã từng nói với tao đó phải không? Sao rồi hai người đã đi đến đâu? Đến bước nào rồi?"

"Mày vẫn hay tiếp đãi khách hàng như thế này à? Muốn đóng cửa sớm sao?"

"Ấy ấy đừng nóng. Vẫn còn một bàn ở vị trí rất đẹp, rất riêng tư nha để tao đưa mày và nhóc con này đến đó"

Ohm đi trước dẫn đường, cậu nắm lấy góc áo hắn lon ton đi theo sau. Cầm menu hắn đọc ra một dãy các món ăn khiến cậu muốn hoa mắt chóng mặt. Nhưng cũng đâu phải tại hắn, là do cậu nói cậu không biết ăn gì nên tùy hắn chọn nên hắn mới chọn thôi

Cả hai người vừa ngồi đợi món ăn vừa trò chuyện với nhau. Xem ra hai người nói chuyện rất hợp nhau, hôm nay hắn và cậu ai cũng đều nói rất nhiều. Đặc biệt là cậu, một người vốn không giỏi giao tiếp, không giỏi bắt đầu một chủ đề nhưng hôm nay cứ có cảm giác chuyện nói mãi cũng không thấy hết

"Ừm Prem này"

"Dạ"

"Cậu vẫn ổn sau chuyện kia chứ?"

Cậu mím môi bâng khuâng nhưng rồi cũng vui vẻ trả lời
"Cháu ổn mà"

"Để tôi kể cho cậu nghe một chuyện này nhé"

"Dạ"

Cậu ngồi chống cằm nhìn hắn

"Tôi đã từng đọc được đâu đó một câu chuyện như thế này. Trong câu chuyện có một đứa nhóc tầm tuổi của cậu là một người đồng tính thích đàn anh khối trên, nhưng mối tình của hai người không tốt lắm, đứa nhóc tầm tuổi cậu đã vì người kia mà khóc rất nhiều. Điều đặc biệt ở đây, từ lâu người chú của người kia đã thích nhóc con ấy rồi, nhưng vì đứa nhóc kia không chịu mở lòng nhìn người khác mà trong mắt chỉ có người kia"

Nói đến đây hắn chợt dừng lại khiến cậu đang tập trung nghe thì bị ngắt ngang tò mò muốn chết

"Chú kể tiếp đi sao lại dừng"

"Kể từ lúc cảm nắng đứa nhóc đó, người chú đã luôn luôn quan sát nhóc từ xa. Có những hôm nhóc buồn bã vì chuyện tình cảm đến bật khóc người chú cũng chỉ có thể ôm trái tim đau nhói bất lực không thể làm gì vì hai người vốn không là gì của nhau. Không phải bạn bè càng không phải người yêu. Đến khi mối quan hệ của nhóc cùng đàn anh kết thúc, thì người chú đã quyết định sẽ thay người kia bên cạnh nhóc, chăm sóc nhóc. Người chú không đòi hỏi nhất thiết phải là người yêu, chỉ cần ngày ngày bên cạnh chăm sóc nhóc với tư cách bạn bè là đủ"

"Au sao lại thế?"
Cậu chu môi bất mãn đáng yêu đến nỗi khiến hắn bật cười

"Chứ cậu muốn thế nào đây?"

"Nếu cháu là người chú đó thì nếu có cơ hội tốt như vậy sẽ nhanh chóng nắm bắt. Chẳng phải người mới chia tay đều sẽ rất cần người bên cạnh an ủi tâm sự sao? Lí do gì mà không dùng cơ hội đó để khiến người ta có cảm tình với mình?"

Hắn cười cười bẹo má bánh bao của cậu
"Nhóc cũng thật chiêu trò quá nha"

"Chú, đau rồi nè"

Hắn buông bên má cậu ra, cậu mếu máo xoa xoa cái má. Cứ cái đà này ở cùng hắn đôi ba lần nữa thì cái má của cậu sẽ thăng thiên bỏ lại cậu mất

Lúc này thức ăn cũng vừa được mang lên và kèm theo rượu. Hắn nhíu mày, vừa nhìn đã biết đây là một loại rượu mạnh. Người có tửu lượng tốt như hắn cũng phải tiết chế đối với loại này, nhưng điều kì lạ là hắn làm gì có gọi rượu đâu. Như hiểu ra được gì đó hắn nhìn vào cửa ở nhà bếp liền thấy thằng bạn thân của hắn đang đứng đó nháy mắt với hắn

Hắn mặc xác thằng bạn thân đang làm khùng làm điên điều gì đó mà bảo với người phục vụ mang cam ép ra cho cậu. Vừa ăn vừa trò chuyện một lát thì hắn có điện thoại đành xin lỗi cậu ra ngoài nghe. Nếu hắn biết chuyện gì sẽ sảy ra khi hắn rời đi chắc chắn hắn sẽ không làm vậy nữa. Nhưng tiếc rằng hắn không thể nhìn trước tương lai

Sau khi hắn đi, người bạn thân của hắn đi ra ngồi kế cậu nói chuyện tự nhiên như thân từ thuở nào

"Thằng già đó không cho nhóc uống rượu à?"

"Dạ, uống cũng không tốt mà anh"

"Ôi nhóc con sao em nỡ bỏ qua một thứ tốt như thế này chứ? Hồi bằng tuổi em anh đã nếm thử rồi không có gì không tốt cả. Thậm chí khi say nó còn giúp em quên đi chuyện buồn đó nha"

"Thật ạ?"

"Thật"
Ohm khẳng định không quên rót một ly rượu đưa cho cậu. Cậu nhìn chất lỏng màu đỏ sánh trong ly hơi chần chừ. Nhưng cậu cũng thật thắc mắc khi say có thật là cậu sẽ quên đi chuyện buồn không? Nếu có thể như vậy thì cậu không ngại thử một lần

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top