Chương 1: Bao Nuôi
Boun Noppanut, 30 tuổi, thiếu gia duy nhất của gia tộc tài phiệt danh giá, kẻ đứng đầu chuỗi tài phiệt sở hữu hàng loạt tập đoàn tầm cỡ quốc tế. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên trong nhung lụa và được đào tạo như một người kế vị hoàn hảo, Boun là hiện thân của quyền lực, tiền tài và sự tàn nhẫn của giới thượng lưu Thái Lan.
Trong thế giới của Boun, tất cả đều là quân cờ từ doanh nhân, chính khách, cho đến những kẻ tưởng chừng không liên quan. Anh giật dây phía sau hậu trường, thao túng mọi thứ trong lòng bàn tay mà vẫn ung dung, lãnh đạm như thể đang chơi một ván cờ nhàn nhã.
Lạnh lùng. Kiêu ngạo. Nguy hiểm.
Boun là kiểu người khiến kẻ khác vừa say mê vừa sợ hãi. Không ai dám chạm vào anh, càng không ai dám đối đầu. Bởi thứ anh nắm giữ không chỉ là tiền bạc, mà còn là mạng sống, là vận mệnh của cả một đế chế.
Nhưng sau lớp vỏ quyền lực và hoàn hảo ấy lại là một người đàn ông khát khao kiểm soát đến bệnh hoạn. Với anh, con người không đáng tin. Tình yêu càng là thứ xa xỉ vô nghĩa. Thứ duy nhất khiến anh cảm thấy thỏa mãn… chính là chiếm hữu.
Còn cậu, Prem Warut, sinh ra trong một gia đình bình thường với những ước mơ giản dị như bao người khác. Một mái nhà nhỏ bé, bữa cơm đầm ấm bên ánh đèn vàng, vòng tay ấm áp của mẹ, tiếng cười rộn rã của cha từng là cả thế giới mà cậu trân quý nhất.
Đó là nơi mà trái tim cậu tìm thấy sự an yên, nơi mà những giấc mơ trẻ thơ được chắp cánh bay cao, nơi mà cậu từng tin rằng, dù có đi đâu, dù có trải qua bao sóng gió, vẫn luôn có một chốn để trở về.
Thế nhưng, số phận chưa bao giờ đối xử công bằng với Prem.
Cha cậu ra đi đột ngột trong một tai nạn bất ngờ, như một cơn bão quét sạch mọi an lành, để lại trong lòng cậu một khoảng trống sâu thẳm không thể lấp đầy.
Chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau ấy, mẹ cậu lại bị dày vò bởi căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, từng ngày kiệt quệ sức lực và cuối cùng cũng lặng lẽ rời xa cậu khi Prem còn chưa kịp nắm lấy bàn tay mẹ lần cuối, còn chưa kịp thở trọn hơi ấm cuối cùng của bà.
Cậu đứng đó, một đứa trẻ nhỏ bé, cô đơn và lạnh lẽo, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn mà không một ai bên cạnh, không một chốn nào để trở về. Nỗi cô đơn ấy không chỉ là khoảng cách, mà là vết thương hằn sâu trong tim, đau đớn và âm ỉ theo từng nhịp thở yếu ớt của cậu.
Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể tự đứng dậy, có thể mạnh mẽ. Nhưng nỗi cô đơn bào mòn từng ngày, như vết dao cùn cắt sâu vào da thịt, khiến trái tim dần tê liệt. Cho đến khi Boun Noppanut xuất hiện lạnh lùng, cao ngạo, nhưng lại dang tay ra đúng lúc cậu yếu đuối nhất.
Cậu được anh đưa về, nuôi nấng, chu cấp tất cả. Nhưng không phải trong danh nghĩa một người thân, cũng chẳng phải vì yêu thương. Prem trở thành kẻ bị bao nuôi, một món đồ được sắp đặt sẵn trong đời sống của Boun, mang cái mác là “tình nhân” nhưng thực chất, chẳng khác gì một con chim bị nhốt trong lồng son: xinh đẹp, im lặng, và không có quyền lựa chọn.
Từ đó, cuộc đời Prem bước sang một chương hoàn toàn khác nơi cậu không còn là chính mình nữa.
Nhưng Boun nào hay, ngay từ lần gặp đầu tiên, Prem đã trao trọn trái tim mình cho anh một cách thầm lặng và tuyệt vọng.
Ngày hôm đó, bầu trời xám xịt như muốn khóc cùng cậu, những giọt mưa lất phất rơi hòa vào nỗi buồn vô tận trong lòng Prem. Sau tang lễ của mẹ, cậu khép mình trong căn nhà lạnh lẽo, ôm chặt nỗi đau, khóc đến sưng húp đôi mắt không còn sức lực để rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Boun biết về Prem không phải qua lời đồn hay tình cờ bắt gặp. Trong tầm ảnh hưởng rộng lớn của mình, anh có cả một mạng lưới nhân viên và người theo dõi chuyên nghiệp, những người luôn cung cấp cho anh thông tin chi tiết về những kẻ yếu đuối và cô đơn có thể trở thành “món đồ” thích hợp để kiểm soát. Prem, với câu chuyện bi thương và nét ngây thơ dễ tổn thương, đã được lựa chọn một cách rất kỹ lưỡng một mảnh ghép hoàn hảo cho trò chơi quyền lực của Boun.
Nên anh lặng lẽ xuất hiện bên cậu, không lời, chỉ đưa một mảnh khăn giấy mềm mại. Rồi nhẹ nhàng, Prem tựa vào bờ vai anh điểm tựa duy nhất, mong manh nhất trong lúc cậu yếu đuối đến vậy.
Có lẽ, những giây phút tổn thương nhất chính là lúc con người ta dễ dàng mở cửa trái tim để đón nhận một thứ gì đó dịu dàng nhất.
Và rồi, Prem nguyện ý trở thành tình nhân của anh, ngay vào năm cậu tròn 18 tuổi bằng tất cả sự ngây thơ, bằng cả niềm tin tưởng mong manh.
_____________
Đã hơn chín giờ tối, biết anh vẫn còn bận rộn trong thư phòng, Prem cẩn thận pha một tách trà thảo mộc rồi đích thân mang đến. Cậu nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn làm việc, giọng nói mềm mại như làn gió thoảng qua.
"Em đã pha cho anh tách trà thảo mộc. Anh uống một ít rồi nghỉ ngơi, làm tiếp sau nhé!"
Dù thái độ của cậu luôn tôn trọng và dè dặt, nhưng ánh mắt Boun vẫn chỉ là một mảng vô cảm, lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
"Nhà có người làm, sau này cứ bảo họ mang lên là được rồi." Giọng anh trầm thấp nhưng xa cách, như thể không muốn phí thêm một chút hơi sức nào để quan tâm đến cậu.
"Em biết… nhưng em muốn tự tay chăm lo cho anh! Vì vậy—" Prem ngập ngừng, ánh mắt ánh lên chút mong đợi.
"Em muốn, nhưng tôi không cần." Boun lạnh lùng cắt ngang, từng lời nói ra đều sắc bén, không hề chứa đựng chút tình cảm nào.
Prem luôn dịu dàng và nhẹ nhàng với anh, nhưng đối lại, Boun lại đối xử với cậu bằng thái độ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, như thể không hề có một chút yêu thương nào dành cho cậu.
Prem luôn dịu dàng, luôn nhẹ nhàng với anh, nhưng đổi lại, Boun chỉ dành cho cậu sự lạnh lùng, thậm chí là chán ghét. Trong mắt anh, cậu chưa từng có một vị trí đặc biệt, chưa từng nhận được dù chỉ một chút yêu thương.
Không yêu, không thích điều này có lẽ cũng chẳng có gì lạ.
Với anh, Prem chẳng qua chỉ là một phương tiện để lấp đầy khoảng trống, để thỏa mãn những nhu cầu cá nhân. Một sự thay thế không hơn, không kém.
Dù sao đi nữa, Boun cũng chỉ là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường… vẫn có những nhu cầu sinh lý cần được giải tỏa.
Mà Prem, với thân thể mềm mại và gương mặt xinh đẹp ấy, chẳng khác nào một liều thuốc kích thích khiến anh không thể kiềm chế. Rốt cuộc, anh cũng chỉ xem cậu như một món đồ chơi dưới thân—một công cụ để thỏa mãn dục vọng khi cần.
Sự chiếm đoạt không có tình yêu, chỉ có khao khát cháy bỏng, chỉ có ham muốn bá đạo không chút dịu dàng. Prem đối với anh, chẳng khác gì một con búp bê sống, bị anh tùy ý giày vò, bị anh vùi dập không thương tiếc, đến khi thỏa mãn xong rồi… cũng chẳng biết có còn giá trị hay không.
Prem vừa xoay người định bước về phòng thì bất ngờ bị một lực mạnh từ phía sau giữ lại. Boun không chút do dự siết chặt lấy cổ tay cậu, cưỡng ép cậu xoay người đối diện với mình.
Bàn tay rắn chắc ghì chặt bắp tay nhỏ bé của Prem, lực đạo mạnh đến mức khiến cậu hơi nhíu mày. Ánh mắt Boun mông lung nhưng sâu thẳm, mang theo một sự ma mị đầy nguy hiểm, như một con thú săn mồi đang nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt, khiến Prem bất giác cảm thấy e sợ.
Không gian xung quanh trở nên căng thẳng, từng hơi thở nặng nề hòa lẫn trong bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Cậu giật nhẹ cổ tay, nhưng lại bị anh càng siết chặt hơn, như thể muốn tuyên bố rằng đêm nay, cậu không thể trốn thoát.
"Anh..anh.. sao.."
"Ưm...~"
Đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại của Prem bất ngờ bị Boun chiếm đoạt một cách thô bạo.
Nụ hôn không chút dịu dàng, mang theo sự gấp gáp như thể anh muốn trút bỏ toàn bộ cơn khát tình đang cuộn trào trong cơ thể. Đầu lưỡi nóng rực càn quét khoang miệng cậu, cuốn lấy từng hơi thở, từng tiếng rên rỉ nghẹn ngào, khiến bầu không khí càng trở nên nóng bỏng và mờ ám hơn bao giờ hết.
Boun luồn tay vào trong áo Prem, những ngón tay thô ráp chạm vào phần eo mềm mại rồi chậm rãi lần lên trên. Da thịt trơn mịn dưới lòng bàn tay khiến dục vọng trong anh càng bùng cháy mạnh mẽ. Anh mải mê vuốt ve, tham lam cảm nhận từng đường cong trên cơ thể nhỏ nhắn mà gợi cảm của cậu.
Cảm giác kích thích dâng trào khiến hơi thở Boun trở nên nặng nề, lồng ngực căng chặt vì ham muốn. Không thể kiềm chế thêm, anh cúi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi cậu. Đầu lưỡi bá đạo cạy mở khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại bên trong. Hơi thở nóng rực hòa quyện, từng giọt nước miếng được trao đổi, nuốt trọn vào nhau, khiến nụ hôn càng thêm ướt át và đầy chiếm đoạt.
Tâm trí Boun như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ ảo, nơi chỉ còn lại ham muốn nguyên thủy đang lan tràn, chiếm lấy từng tế bào, từng dây thần kinh trong cơ thể.
Anh đè Prem xuống, thân thể cậu mềm mại run rẩy dưới sức nặng của anh.
Cơ thể rắn chắc kẹp chặt giữa hai chân cậu, tầm mắt tham lam quét qua từng đường nét nhỏ nhắn nhưng đầy cuốn hút. Bàn tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da mịn màng, cảm nhận sự tương phản giữa cứng rắn và mềm mại. Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt trầm xuống đầy dục vọng. Vòng eo thon gọn kia như đang mời gọi, kích thích anh càng thêm khát khao, càng muốn tiến vào sâu hơn, hòa quyện hoàn toàn với người dưới thân.
Prem cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó nóng rực và to lớn từng chút một lấn sâu vào trong, mang theo cảm giác căng tức khó chịu, như muốn xé toạc mọi thứ bên trong cậu. Sự đau đớn lan tràn khiến cậu không tự chủ mà cong người lên, cơ thể run rẩy như thể đang bị dẫn dắt theo từng động tác mạnh bạo của anh.
Người phía sau chẳng hề có ý định dịu dàng, từng cú thúc đều mang theo sự chiếm đoạt đầy bá đạo. Quy đầu nóng bỏng không chút do dự cậy mở nơi tư mật chật chội, từng chút một xâm nhập vào sâu hơn, không chừa lại bất cứ khoảng trống nào cho cậu kịp thích nghi.
"Nói cho em biết," anh cúi xuống, giọng nói trầm thấp đầy khiêu khích, hơi thở nóng rực phả bên tai cậu. "Tôi đã chơi qua rất nhiều người, nhưng em…" Anh bóp nhẹ cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của mình.
Từng câu, từng chữ của Boun như những nhát dao sắc lạnh rót vào tai cậu, mỗi lời nói đều như lưỡi dao tàn nhẫn đâm sâu vào tim, khuấy đảo từng mạch cảm xúc. Sự tủi nhục dâng trào, bóp nghẹn lấy lồng ngực, nhưng Prem chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng kìm nén từng cơn run rẩy, tự thuyết phục bản thân để vượt qua những đau đớn này.
Prem bị anh dày vò đến mức rơi vào tình trạng loạn ý mê tình, từng cơn khoái cảm đan xen đau đớn khiến đầu óc cậu trở nên mơ màng. Gương mặt xinh đẹp phủ một tầng ửng hồng, đôi mắt long lanh ánh lên tia uất hận, nhưng chính điều đó lại càng kích thích anh hơn.
Nhìn cậu như vậy, dục vọng trong anh như bị thiêu đốt đến cực hạn. Không một chút dịu dàng, từng cú thúc vào sâu, mạnh mẽ và thô bạo, tựa như muốn khắc ghi sự chiếm hữu lên cơ thể cậu. Đến mức chỉ cần thêm một giây nữa thôi, nơi tư mật kia dường như sẽ bị xé rách…
“~Ưm…~~ Em đau…”
Giọng cậu nghẹn lại, đôi mắt ươn ướt, cơ thể run rẩy như thể bị vắt kiệt đến tê dại.
Anh cúi xuống, bàn tay siết nhẹ eo cậu, giọng khàn đặc mang theo chút bất mãn lẫn mê loạn.
“Ai bảo em ngậm chặt làm gì? Em muốn tôi phát điên sao, hửm?”
"Đúng là đồ dâm đảng," anh nghiến răng, giọng trầm khàn mang theo chút nguy hiểm. Đôi mắt tối lại, ánh lên tia tàn nhẫn, như dã thú bị khiêu khích đến cực hạn. Hận không thể mạnh mẽ chiếm lấy cậu, nghiền nát sự quyến rũ chết người ấy ngay dưới thân.
Prem không chịu nổi việc thọc vào rút ra càng lúc càng mãnh liệt của anh, thân thể gần như muốn tan rã, ở dưới một trận va chạm thô bạo, cậu cảm giác cặp mông của mình cũng sắp nát, nhưng anh không để ý đè ở bên dưới cậu, tàn nhẫn mà luân động.
Dương vật to dài mạnh mẽ chọc vào nơi tư mật, quy đầu lấy góc độ xảo quyệt mà đâm, tần suất đong đưa của vòng eo nhanh chóng nhưng mãnh liệt muốn chết, phần hông va chạm từng lần một, hai viên tinh hoàn nhiều lông hung hãn đánh vào mông, trên mông trắng nõn đều là dấu vết ửng đỏ hình dạng của tinh hoàn.
Tiếng thở gấp gáp, hòa lẫn chút thỏa mãn của anh phả nhẹ bên tai cậu, mang theo hơi ấm khiến da đầu tê dại. Thi thoảng, vài câu nói trầm thấp vang lên, dù nhỏ nhưng lại vô cùng cuốn hút, như thể muốn giam cậu trong sự mê hoặc ấy mãi mãi.
"A... A..."
Cơn khoái cảm cuồn cuộn như cơn sóng dữ cuốn lấy Prem, nhấn chìm cậu trong một biển cảm xúc hỗn loạn giữa đau đớn và đê mê. Cơ thể bị dày vò đến mức chỉ còn biết run rẩy, từng tiếng rên rỉ bật ra theo từng đợt va chạm ngày càng mãnh liệt.
Cậu chẳng còn sức để suy nghĩ hay phản kháng, chỉ có thể thuận theo từng động tác bá đạo của người phía sau. Thân thể mềm mại run lên từng hồi, eo nhỏ bị siết chặt, buộc cậu tiếp nhận từng cú thúc ngày càng sâu hơn. Nhịp độ cuồng dã không hề giảm bớt, tựa như muốn đẩy cậu đến tận cùng của khoái cảm, khiến cậu chẳng thể trốn thoát khỏi sự chiếm đoạt này.
Toàn thân Prem phủ đầy dấu vết ái tình, từng vệt hồng loang lổ trên làn da trắng tựa như minh chứng cho sự cuồng nhiệt vừa qua. Hơi thở cậu yếu dần, mí mắt nặng trĩu, đến cuối cùng cũng không chống đỡ nổi cơn mệt mỏi mà ngất lịm trong vòng tay người kia.
Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói trầm khàn của Boun vang lên, mang theo hơi thở nóng rực phả nhẹ bên tai Prem.
“Em mãi mãi… chỉ là món đồ chơi tình dục của tôi thôi.”
Trong màn đêm tĩnh lặng, hơi thở nóng rực của Boun phả nhẹ bên tai Prem, mang theo sự áp chế không thể trốn chạy.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, từng chữ lạnh lẽo như một bản án tàn nhẫn:
"Em mãi mãi... chỉ là món đồ chơi tình dục của tôi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top