1.3
Sau cuộc gọi thứ hai
Park Jisung tỉnh lại tại nhà Zhong Chenle. Jisung bị choáng ngợp bởi ký ức mà bốt điện thoại để lại cho cậu, nhìn chằm chằm Zhong Chenle với vẻ mặt phức tạp. Zhong Chenle nhìn bộ dáng cậu có chút khó hiểu: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Có ai làm gì cậu à?"
"Không, tớ chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi." Jisung trả lời.
Chenle vẻ mặt không tin nhìn cậu: "Lát nữa còn đi ăn được không?"
"Được, không sao. " Park Jisung cầm lấy cuốn sách tham khảo bị ném trên sofa, lấy nó che mặt để lén quan sát Chenle. Radar giác quan thứ sáu của cậu vẫn đang vang lên từng hồi, cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng không biết là chỗ nào không đúng.
Zhong Chenle và Zhong Chenlei, nên coi họ là một người không?
Đều có làn da trắng, giọng nói êm tai, đôi chân xinh đẹp, đôi mắt tròn trịa nhìn cậu đầy mong đợi giống như một con thú nhỏ chờ phần thưởng. Không biết là do giới tính hay do ảo giác của mình, Park Jisung vẫn cảm thấy họ có chút khác biệt... Có lẽ do giới tính khác nhau phải chịu đựng những chuyện khác nhau.
Nhưng Jisung vẫn còn mang theo ký ức về "Zhong Chenlei."
Vì mong ước của mình mà Chenle phải chịu nhiều tổn thương như vậy? Nếu như không phải vì bảo vệ cậu, Chenle sẽ không phải trải qua những chuyện đó. Jisung hiểu rõ ràng, tình yêu mà Chenle cần là "yêu cậu ấy vì chính bản dáng vốn có của cậu ấy." Không phải bản dáng sẽ được chấp nhận. Cậu ấy còn vì dáng hình đó mà sinh ra khoảng cách với gia đình.
Đối với Chenle, đó chắc chắn là những ngày ác mộng. Vì để cậu ít bị chịu tổn thương hơn một chút, mà Chenle đã gián tiếp gánh lấy đau khổ gấp mấy lần. Jisung nhìn Chenle nằm trên sofa, lần đầu tiên suy nghĩ về việc chia tay.
"Jisung." Trên đường tan học, Chenle đột nhiên hỏi cậu: "Nói thật cho tớ biết đi, cậu cảm thấy chúng ta hẹn hò là sai lầm à? Không cần phải để ý đến cảm xúc của tớ, cứ nói hết đi."
"... Không." Jisung do dự một lát mới trả lời.
Nhưng Chenle rất nhạy bén bắt được khoảnh khắc tạm ngừng của cậu, nói: "Cậu có thể nói thẳng ra."
"Không phải."
Jisung cố gắng sắp xếp từ ngữ thật lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra một câu trả lời mạch lạc, thậm chí ngay cả một câu "tớ yêu cậu" cũng trở nên thật nặng nề. Đương nhiên cậu yêu Chenle, sao có thể không yêu Chenle được? Nhưng sau khi biết được sự thật Chenle đã phải trả giá quá nhiều... cậu còn có thể thẳng thắn nói "tớ yêu cậu"?
Cảm thấy so với Chenle, tình yêu của mình thật mong manh và vô trách nhiệm, giống như đang đẩy Chenle vào hố lửa. Cảm giác chỉ cần cậu nhìn về phía Chenle, Chenle sẽ giấu cậu, bảo vệ cậu bằng cách tự làm tổn thương chính mình. "Yêu cậu", "thích cậu", "cần cậu" dừng lại trên môi rất lâu, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.
Park Jisung nửa từ cũng không cất lên lời, cảm thấy mình cần có thời gian đệm trước khi trả lời câu hỏi này.
Nếu câu trả lời không tốt, liệu Chenle có dùng bốt điện thoại để thay đổi tương lai không? Vậy có lẽ vấn đề này của Chenle, cậu nên khẳng định.
Có lẽ là một sai lầm.
Những lời đàm tiếu vẫn tồn tại, hận thù của con người có thể tiếp diễn trong một thời gian dài mà không cần lý do. Bạo lực lạnh ngày càng nghiêm trọng, biến thành tình huống hai người ở trường học bị tất cả mọi người phớt lờ, mỗi ngày người có thể nói chuyện chỉ có đối phương. Cảm giác áp bức càng ngày càng cao, càng ngày càng ngột ngạt đến mức Jisung và Chenle không thở nổi. Tất cả các bạn học đều có sự ăn ý chung, chính là không nói chuyện với hai người họ, coi họ như không khí.
"Kiểu phớt lờ này vẫn rất thuần thục. Chẳng khác nào coi chúng ta như bóng ma vậy." Jisung nghĩ thầm.
Jisung còn lưu lại những ký ức bị huỷ đi, cho nên đối với bạo lực lạnh vẫn còn quen được, cậu cảm thấy bị phớt lờ vẫn tốt hơn nhiều so với bị đánh. Nhưng Chenle lại không chịu nổi, cậu ấy là người hay cười, vẫn kiên trì cười mỗi ngày, dù nụ cười nhìn có khó coi cậu ấy cũng vẫn miễn cưỡng cười mỗi ngày. Có một hôm sau khi tan học, Jisung hỏi, vì sao phải miễn cưỡng mình nở nụ cười như vậy? Tại sao phải ép buộc bản thân?
Chenle trả lời: Nếu không ép bản thân, sợ tinh thần cũng ngã xuống giống như quân cờ domino.
"Thật không hiểu nổi. Jisung, cậu không cảm thấy khó hiểu sao?" Chenle nói chuyện, âm điệu càng lúc càng cao, giọng nói cậu ấy bắt đầu méo mó không được tự nhiên. "Trước kia, đám con gái trong lớp không thiếu người theo dõi những bộ truyện tranh đam mỹ. Khi bộ phim về đề tài đồng tính phát sóng, trong giờ học cũng sẽ luôn vậy quanh nhau cùng thảo luận. Nhưng cũng là những người đó, hiện tại lại nói chúng ta ghê tởm, nói chúng ta tránh xa họ ra, kể cả khi đi vệ sinh cũng có người nghĩ tớ muốn nhìn trộm. Chẳng lẽ những người được gọi là bình thường như họ cũng miễn là con gái thì ai cũng thích sao? Giống như những người khi bình thường thì thích truyện tranh đam mỹ, sau khi nhìn thấy GV thật sự lại kêu ghê tởm muốn mù mắt. Chuyện này không phải rất kỳ quái à? Park Jisung, cậu có cảm thấy thế không? Rốt cuộc nên làm gì đây, tớ không muốn nghĩ, nhưng thật sự tớ không hiểu được. Thật kỳ lạ khi mọi người luôn thể hiện ra mình có thể chấp nhận, nhưng trên thực tế lại khác."
Quên đi, Chenle, cậu đừng yêu tớ nữa...
Những lời này vang lên trong đầu cậu, nhưng nó quá đau đớn, cậu không có can đảm nói ra.
Thân thể Chenle run rẩy, chậm rãi ngồi xuống, ngồi xổm giữa bàn ghế khóc nức nở, càng khóc càng dữ dội đem cơ thể mình cuộn lại. Jisung nhìn cậu, muốn ôm cậu vào lòng, theo bản năng nhìn quanh bốn phía xem có ai không –
Cậu đột nhiên cảm thấy hành vi "thận trọng" này của mình thật nực cười. Cẩn thận như vậy, có thể nghiêm túc yêu Chenle ư? Không thể ôm cậu ấy, mình rụt rè như vậy không có tư cách ôm Chenle.
Jisung nắm ống tay áo, nhìn bộ dáng cuộn tròn lại của Chenle. Không thể ôm cậu ấy, không thể. Tớ không thể. Cậu ấy sẽ bị tổn thương, mình nhát gan như vậy... không xứng đáng.
Jisung cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Nếu không thể yêu Chenle thật tốt, tại sao còn phải tiếp tục? Chính bản thân cũng không thể bảo vệ Chenle. Những người yêu nhau phải giúp đỡ và hỗ trợ nhau, nhưng cậu có thể làm gì?
Xem ra chỉ có thể đẩy Chenle cách xa mình một chút – xa một chút Chenle sẽ không bị tổn thương nữa.
Jisung không thể không nghĩ về đêm đó, đêm mà Chenle biến thành Ma tiểu thư, nằm trong lòng cậu, truyền nỗi bi thương cho cậu. Lúc đó Jisung không thể cảm nhận được nỗi buồn đó, hiện tại dường như đã có thể hiểu tất cả...
Nhưng có thể hiểu rồi lại không muốn hiểu, đây quả thực là thống khổ không dễ dàng chấp nhận.
Chenle tại sao lại gạt cậu mà đưa ra lựa chọn như vậy? Mỗi lần muốn thay đổi số phận, sau đó nhờ bốt điện thoại rồi nghĩ đây sẽ là lần cuối. Sự thật lại nói cho cậu ấy biết, như vậy vẫn chưa đủ, luôn sẽ có gì đó cản trở chúng ta. Tình yêu có phải là nguyên nhân của tội lỗi không?
Nếu Chenle phải chịu đau khổ, như vậy cho dù mất đi cũng phải đẩy Chenle rời khỏi mình. Chenle vì không muốn cậu chịu tổn thương mà trả giá... Đã đến lúc cậu phải bảo vệ Chenle.
Suy nghĩ một thời gian dài vẫn chưa có câu trả lời, cuối cùng đã tìm thấy bước đột phá từ bố mẹ. Trong bữa cơm tối, bố cậu nhắc tới bố Chenle ngày trước là từ chi nhánh được điều động tới, sau khi đến trụ sở chính coi như được thăng chức nhưng tiền lương không tăng ngược lại còn bị giảm xuống. Vì thế mẹ Chenle luôn rất bất mãn, hai vợ chồng mỗi khi cãi nhau đều phải lấy chuyện này ra nói lại.
Jisung nói chỉ biết chú và cô thường xuyên cãi nhau, nhưng không biết vì chuyện này. Bố cậu nói tất nhiên vợ chồng cãi nhau hơn phân nửa là vì cuộc sống không tốt, còn có thể vì cái gì khác? Bất quá nếu năm đó cậu ta không bị điều tới, con cũng sẽ không gặp được Chenle. Mẹ cậu dùng đũa gõ vào cạnh bát, nói cũng không hẳn vậy: chi nhánh đó hình như hai năm trước đã ngừng kinh doanh, sa thải một số nhân viên, phần còn lại đều được tập hợp đến trụ sở chính. Cho nên vẫn có thể sẽ gặp Chenle, chỉ là muộn hơn mấy năm mà thôi.
Park Jisung hỏi: "Chú là ở chi nhánh nào?"
"Là chi nhánh liên doanh với các công ty nước ngoài, có chuyện gì vậy?" Bố nhìn cậu một cách khó hiểu.
"Con chỉ hỏi vậy thôi."
Sau bữa tối, cậu tìm số điện thoại của chi nhánh cũ và kiểm tra dự báo thời tiết. Trận mưa tiếp theo là năm ngày sau, có nghĩa là còn có năm ngày ở bên Chenle. Năm ngày này ngoại trừ thời gian ở trường, còn có gì muốn làm cùng Chenle? Phải nói gì với cậu ấy mới có thể khiến cậu ấy không hoảng loạn, làm thế nào để cậu ấy vui vẻ hơn một chút.
Xin lỗi, Chenle, đừng đến bên cạnh tớ. Cuối cùng, nói một câu: Tớ yêu cậu.
Trước cuộc gọi thứ hai
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng thích Park Jisung. Tuy rằng tích cách của chúng tôi rất trái ngược nhau, nhưng không phải có nghĩa rằng chúng bổ sung cho nhau sao? Có lẽ đây là một cách thể hiện khác của "một cặp trời sinh".
Trong một lần trò chuyện với Jisung, tôi biết bố chúng tôi làm cùng một công ty, chỉ khác là bố Jisung vẫn luôn làm ở trụ sở chính, còn bố tôi ở chi nhánh liên doanh, mãi đến hai năm trước chi nhánh đóng cửa mới được điều đến tổng công ty. Thật tiếc, nếu bố tôi cũng làm việc ở trụ sở chính, có lẽ chúng tôi sẽ trở thành những người bạn thơ ấu lớn lên cùng nhau, chúng tôi sẽ trở thành đặc biệt của nhau.
Tôi nghĩ đến bốt điện thoại luôn giúp tôi, vốn chỉ là một truyền thuyết đô thị, nhưng tôi lại tình cờ nhìn thấy, thật không nghĩ rằng nó thật sự sẽ biến điều ước của tôi thành sự thật. Thật xin lỗi, tôi lại phải nhờ đến bạn một lần nữa.
Tôi để cho công việc của bố tôi được điều động sớm vài năm, thành công trở thành trúc mã của Jisung.
Bởi vì chỉ có hai người chúng tôi trạc tuổi trong số những đứa con của nhân viên công ty, cho nên tôi đã thành công đạt được tư cách thân mật với Park Jisung. Sau khi nguyện vọng được thực hiện, tôi có rất nhiều ký ức về cậu ấy, rực rỡ đến mức tôi không nỡ ngủ, rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết khiến tôi nhớ đi nhớ lại.
Tôi giống như ngọn đèn đột nhiên được thắp sáng, giống như mặt hồ đột nhiên được bơm đầy nước, tôi nằm đó nhớ lại, không thể không nhảy dựng từ trên giường xuống, cầm lấy giấy bút, viết lại cậu chuyện quá khứ của tôi và Park Jisung. Bốt điện thoại tặng tôi nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, tôi sợ những ký ức này bị mất đi, những thứ này đều là bảo vật, mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Park Jisung đều vô cùng quý giá.
Mặc dù trong ký ức chúng tôi cũng đã cãi nhau đánh nhau, nhưng tôi cũng thấy được sự dịu dàng ở cậu ấy, trân trọng nói "Chenle rất quan trọng, không thể rời khỏi Chenle." Thì ra làm trúc mã của Jisung có cảm giác đặc biệt như vậy, trước kia chỉ lấy danh nghĩa bạn học cùng lớp ở bên cậu ấy, còn cảm thấy như vậy là đủ rồi, hiện tại ngẫm lại, làm sao có thể đủ đây?
Thật xin lỗi, Zhong Chenle là kẻ tham lam, mang những hồi ức độc nhất này lại bắt đầu muốn có được tình cảm của Park Jisung – loại tình cảm này, là tình của những người yêu nhau.
Khi tôi và cậu ấy không có bất kỳ giao điểm nào, tôi cảm thấy có thể làm bạn cùng lớp của Park Jisung là tốt rồi, nếu vậy tôi có thể nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày, không cần phải tìm thời gian đặc biệt mới có thể gặp cậu ấy. Khi tôi trở thành bạn cùng lớp của cậu ấy, tôi lại muốn có vị trí đặc biệt bên cạnh cậu ấy, để tôi có thể khác biệt với những người khác. Khi tôi trở thành người bạn quan trọng và duy nhất của cậu ấy, tôi lại muốn tình yêu của Park Jisung.
Mặc dù rất tham lam, nhưng lòng tham của con người có gì sai, muốn người mình yêu có gì sai? Tôi cảm thấy như sắp phát điên, nhưng lại rất tận hưởng cảm giác bị tình yêu làm choáng váng, yêu đến trong mắt chỉ có mình cậu ấy. Cảm giác bị khống chế bởi người tôi trân quý khiến tôi muốn ngừng mà không được. Tôi thật sự thích cậu ấy, cảm ơn bốt điện thoại. Sau khi trở thành trúc mã của Park Jisung, Zhong Chenle là người hạnh phúc nhất thế gian.
Sau cuộc gọi đầu tiên
Chenle lại một lần nữa đến bên cạnh tôi, tại sao cậu phải làm vậy, Chenle, cậu sẽ phải chịu đau khổ.
Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tôi vẫn không có cách nào tự khơi thông. Ban đầu cậu ấy đã làm thế nào, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đau đớn chạy về phía tôi như vậy? Cậu ấy đã đánh mất rất nhiều thứ vì tôi. Trường học, gia đình, bản thân, thiếu chút nữa mất cả tính mạng.
Tôi không dũng cảm như Chenle, tôi yêu cậu ấy, tôi biết tôi yêu cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy sự tồn tại của Chenle còn trân quý hơn cả việc chúng tôi yêu nhau. Nói cách khác, không được đâu Chenle, người cậu yêu là một kẻ hèn nhát. Tốt hơn là nên tránh xa tớ và có được hạnh phúc ở nơi mà tớ không biết.
Sau khi huỷ đi nguyện vọng của cậu ấy lần nữa, tôi và Chenle trở thành bạn học cùng lớp bình thường. Nhưng tôi hiểu được tôi đã không còn cách cứu chữa, rõ ràng muốn đẩy cậu ấy ra xa hơn, tôi lại yêu cậu ấy đến mức không thể kìm lòng được, toàn bộ trái tim đều đặt trên người Chenle. Mỗi ngày nhìn người mình thích thân mật với mình như vậy quả thật là cực hình, nhất là hiểu được rằng Chenle lúc này cũng đang thích tôi, nghĩ đến đó liền cảm thấy muốn phát điên.
Giọng điệu của cậu ấy khi nói chuyện với tôi luôn nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào khi được thỏa mãn... Tôi bị ánh mắt cậu ấy thu hút không còn bình tĩnh được nữa.
Zhong Chenle ngồi trên ghế bàn trước bàn của tôi, cánh tay đặt trên bàn học của tôi, ngước mắt lên cười với tôi. Từ góc độ này, cậu ấy trông thật đáng yêu. Lý trí chiến thắng cảm xúc, tôi hỏi cậu ấy: Chenle đã từng nghe về bốt điện thoại màu đỏ chưa?
"... Bốt điện thoại màu đỏ nào?"
Cậu ấy trả lời chậm vài giây, biểu hiện hơi mất tự nhiên. Vừa nhìn biểu tình quen thuộc này tôi liền biết, cậu ấy lại nói dối.
Tôi tìm cậu ấy mỗi khi trời mưa. Cậu ấy chắc chắn lại giấu tôi chuyện gì đó, tôi muốn đem những hy sinh của cậu ấy đều rút trở về. Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Chenle trong con hẻm nhỏ cạnh trường, tôi gọi tên cậu, gọi cậu lại. Chenle trông rất bối rối, miễn cưỡng chạy về phía tôi.
"Jisung cũng ở đây, cậu muốn đến trường à?"
Tôi không nhìn diễn xuất vụng về của cậu ấy, chỉ trực tiếp nói ra mong muốn của tôi: "Chenle à, tớ thích cậu, chúng ta hẹn hò đi."
Mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, sau khi đỏ bừng lại trở nên kinh ngạc, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Không... Tại sao Jisung lại ở đây... Cậu biết cái gì rồi?"
"Biết cái gì? Tớ chỉ mơ thấy cậu đến đây nên mới đến tìm cậu."
Một bốt điện thoại xuất hiện trong góc hẻm, tôi nắm lấy tay cậu ấy và đi về phía đó. "Có chuyện muốn nói với Chenle, đến đó trú mưa đi, cầm ô suốt cũng mỏi."
Chenle hơi mất tự nhiên và có phần kháng cự. Tôi cảm giác mình cơ hồ đã dùng hết sức kéo cậu ấy vào trong bốt điện thoại. Sau khi đóng cửa lại, tôi ôm Chenle, sau đó hôn cậu ấy. Cậu ấy thốt ra một tiếng có phần khó hiểu, rồi từ từ không còn nghi hoặc gì nữa, chỉ đơn thuần hôn lại tôi, say sưa nhắm chặt mắt.
"Tớ thật sự thích cậu từ lâu rồi. Thích cậu đã lâu rồi Chenle. Tớ, tớ,... và tớ biết cậu cũng thích tớ." Chenle có thể còn chưa phản ứng kịp, nhưng vẻ mặt hạnh phúc của cậu ấy cực kỳ đáng yêu, cánh tay cậu ấy ôm eo tôi càng thêm chặt.
Sau đó, tôi nói với cậu ấy, "Tớ xin lỗi."
Tôi đẩy Chenle không hề phòng bị ra khỏi bốt điện thoại và khoá trái cửa lại. Cậu ấy rất thông minh, sửng sốt một lúc liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, điên cuồng đập cửa bốt điện thoại. Tất nhiên tôi sẽ không để ý đến cậu ấy, làm sao tôi có thể để ý đến cậu ấy được? Bây giờ chỉ cần tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy, dù chỉ một giây, tôi cũng sẽ mềm lòng và trái tim như bị dao cứa.
Tôi không nhìn cậu ấy, lập tức bấm điện thoại, nói với Zhong Chenle ở đầu dây bên kia: Đừng tiếp cận Park Jisung lần nữa, và hoàn toàn quên chuyện bốt điện thoại đi.
Cuộc gọi đầu tiên
Tôi đọc được truyền thuyết về thành phố này trên diễn đàn: bốt điện thoại màu đỏ vào ngày mưa. Tôi đã không để tâm đến nó cho đến một ngày tình cờ nhìn thấy nó gần trường. Đó là một ngày mưa cuối tuần, tôi đến trường để lấy sách bài tập về nhà bị bỏ quên. Bởi vì đến trường, tôi nghĩ đến người tôi thầm thích: Park Jisung, kém tôi một lớp.
Làm thế nào mới có thể tiếp cận cậu ấy?
Đôi khi tôi ước chúng tôi là bạn học cùng lớp. Nếu vậy, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày. Không cần phải vội vã băng qua nửa sân thể dục sau khi tiết học sáng ở trường kết thúc, chỉ để có thể lướt qua cậu ấy. Cũng không cần hao tâm tổn sức để đổi chỗ ngồi sang bên cạnh cửa sổ, để có thể từ cửa sổ nhìn cậu ấy đang trong lớp thể dục trên sân trường. Bởi vì rất khó để nhìn thấy cậu ấy, vì vậy mỗi khoảnh khắc đều vô cùng quý giá. Nếu có thể trở thành bạn cùng lớp thì tốt biết bao. Vì vậy tôi đã cầu nguyện với bốt điện thoại sau một năm nhập học – nếu thành bạn cùng lớp, có phải cuộc sống của chúng tôi sẽ có thể va chạm nhau nhiều hơn?
Khi tôi tỉnh dậy là vào giờ nghỉ trưa, tôi đã thành công. Tôi dụi mắt có hơi mờ mịt, ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn Park Jisung ngồi bên cạnh tôi. Cậu ấy nói: "Chenle ngủ thêm một lát đi, vẫn chưa vào tiết đâu."
Tôi mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó cậu ấy mỉm cười với tôi. Tôi nói: "Được, Jisung. Đúng rồi, sau giờ học cùng đến nhà tớ làm bài tập về nhà được không?"
Khoảnh khắc cậu ấy đồng ý, tôi cảm thấy cả thế giới đều bừng sáng.
Không có cuộc gọi
Sau buổi học sáng, học sinh ba lớp tản ra đi lại. Zhong Chenle, học sinh năm hai trung học đang cùng bạn học thảo luận về mấy quán ăn vặt mới mở gần trường, người bên cạnh đột nhiên chọc chọc cậu đổi chủ đề: "Này, Zhong Chenle, mày có biết người đi bên cạnh mày không?"
Zhong Chenle liếc nhìn người kia: "Không biết. Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, cậu ta đi bên cạnh mày rất lâu, còn nhìn lén mày."
"Nhìn màu sắc cà vạt chắc là năm nhất... Tao cũng không có chọc ai năm nhất thì phải?"
"Không ổn, không ổn. Nói không chừng là có đó."
Trong khi đó, góc áo Park Jisung cũng bị kéo: "Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào đàn anh vậy? Cậu biết anh ấy à?" Jisung sửng sốt một lúc mới nói: Bởi vì cảm thấy anh ấy rất đáng yêu nên mới nhìn nhiều thêm mấy lần.
"Vậy là cậu có biết đàn anh?"
"... Tớ nói như vậy không có nghĩa là biết. Không biết."
Không có tiếng chuông
Lấy góc nhìn của Chenle, có lẽ cậu dần dần đóng gói bản thân như một món quà, tự tay tặng cho tớ. Lấy ánh mắt của tớ nhìn, lại là đem nửa thân thể của tớ tự xé rách, đóng gói lại rồi đặt trở lại vị trí ban đầu. Chuyện này cũng không quan trọng, từ bây giờ đã không còn liên quan nữa. Bây giờ tớ mới ý thức được tớ thích Chenle đến nhường nào. Không sao cả, tất cả những chuyện này đã không còn quan trọng. Kỷ niệm này đối với cậu không phải là điều tốt đẹp, nhưng không phải như vậy với tớ.
Đừng buồn, trong trí nhớ của tớ, đã từng cùng Chenle yêu nhau.
END
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top