Thế Giới 8: Hồn Ma Nghịch Ngợm (8)

Xe của Phong Cẩm còn chưa vào tiểu khu, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm thấp, giống như mưa bão sắp tới.

Trở về khu chung cư của Phong Cẩm, Thời Sênh không biết ra làm sao nhìn hắn, đang yên đang lành sao nói biến sắc là biến sắc thế?

Lên đến trên nhà, Thời Sênh mới biết vì sao bộ dạng của hắn lại như muốn giết người như thế.

Cửa nhà Phong Cẩm mở rộng, bên trong bị lật tung lộn xộn, rõ ràng bị trộm rồi.

Phong Cẩm không nhìn những thứ đó, đi thẳng về căn phòng bên cạnh phòng sách.

Cửa phòng của căn phòng đó cũng mở tung, Phong Cẩm không ngăn cản cô vào, nhưng Thời Sênh vừa vào trong đã cảm thấy có một luồng sức mạnh rất khó chịu, cô tự động lùi ra cửa, ngó đầu nhìn vào bên trong.

Căn phòng rất đủ sáng, bốn bức tường đều đặt giá treo, bên trên bày rất nhiều món đồ kỳ quái.

Gì mà kiếm gỗ đào, tiền đồng... Ở chính giữa còn đặt một chiếc đỉnh.

Phong Cẩm mở một ô tủ bí mật trên tường ra, bên trong là một cái két, hắn mở tủ mật mã nhìn một cái, Thời Sênh còn chưa nhìn rõ bên trong có gì, hắn đã đặt chiếc hộp vừa rồi vào, sau đó đóng tủ, khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Thời Sênh đẩy đẩy khung cửa. -"Kẻ đột nhập muốn tìm cái gì?"

Phong Cẩm ngước mắt lạnh lùng nhìn cô. -"Đi thu dọn sạch sẽ bên ngoài đi."

-"Tôi có phải ô sin của anh đâu..."- Thời Sênh tiếp tục đẩy đẩy khung cửa. -"Tôi không đi, sao tôi có thể làm loại công việc này được chứ?"

-"Không muốn quần áo?"

-"Đã nói là về sẽ cho tôi quần áo."- Thời Sênh giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Phong Cẩm không để ý tới cô, tự mình dọn dẹp phòng.

Thời Sênh đứng một lát, gãi gãi đầu, sau đó quay người đi về hướng phòng khách.

Quần áo ma mặc đều là dùng giấy đặc biệt để làm, Phong Cấm tự mình làm hai bộ, đợi hắn ta lấy quần áo ra. Nhìn phòng khách trống không, có cảm giác đi nhầm chỗ.

Đồ đạc nhà hắn đâu?

Vừa nãy dù hơi loạn một chút, nhưng vẫn không phải như bây giờ... nhà chỉ có 4 bức tường?

Thời Sênh bay từ ngoài cửa vào, nhìn hơi không vui.

-"Cô đem đồ đạc trong phòng đi đâu rồi?"- Phong Cẩm nén cơn giận.

-"Vứt đi rồi."- Thời Sênh trả lời một cách đương nhiên.

Vứt... vứt rồi?

Phong Cẩm hít thở sâu. -"Tôi bảo cô thu dọn sạch sẽ, không bảo cô vứt sạch sẽ."

-"Giờ không đủ sạch sao?"- Mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét 'Sao mà hắn khó chiều thế, sao hắn không lên trời luôn đi.'

Phong Cẩm: "..." Đủ sạch, sạch tới mức giống như hắn vừa dọn tới nhà mới vậy.

May mà hắn chỉ là bảo cô dọn dẹp phòng khách, không thì chỗ hắn cũng không ở được nữa.

Đốt quần áo cho cô ấy xong, Phong Cẩm chỉ có thể tự mình đi dọn dẹp phòng sách và phòng ngủ.

Cho nên rốt cuộc hẳn nuôi một con ma để làm gì? Tự làm mình thêm ấm ức à?

Thời Sênh hơi bất mãn với quần áo mới, màu sắc rất đẹp, nhưng kiểu cách rất khó coi, không đẹp chút nào.

Kháng án mấy lần cũng bị bác bỏ. Thời Sênh tức giận bỏ nhà ra đi.

Nhà của An Tố.

Trên giường phát ra tiếng cót ca cót két, tiếng kêu cứu và tiếng rên rỉ của con gái xen lẫn vào nhau.

An Tố bị Nạp Lan Ảnh giam cầm trên giường, ra sức vận động trên người cô ấy.

-"Nạp Lan Ảnh... đừng mà, thả tôi ra... thả tôi ra... a... đừng, thả ra..."- Mắt An Tố đỏ rực, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên vì dục vọng xen lẫn sự phẫn nộ.

Từ lần đầu tiên hắn ta cưỡng hiếp mình, cuộc sống của cô liền thay đổi đến chóng mặt.

Cô không hiểu vì sao mình lại đen đủi như vậy, lại gặp phải con ma Nạp Lan Ảnh này, trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, vì sao hắn ta cứ nhất định muốn mình?

Hiện giờ, An Tố còn chưa cùng Nạp Lan Ảnh trải qua sóng to gió lớn gì nên đối với Nạp Lan Anh ngoài sợ hãi ra, trong đáy lòng cô còn cảm thấy mâu thuẫn nhiều hơn.

Lần này, An Tố và Nạp Lan Ảnh tách ra lâu như vậy, kết quả vừa gặp lại, hắn ta liền bất chấp ý nguyện của cô, đè mình xuống.

An Tố thực sự không chấp nhận nổi. -"Đừng..."- An Tổ khóc đến khàn cả giọng.

Nạp Lan Ảnh nắm lấy cằm An Tố, bá đạo nói. -"Cô gái, em sống là người của tôi, chết là ma của tôi, cả đời này đều đừng hòng thoát khỏi tôi."

-"Đừng..."- An Tố buộc phải chịu đựng, âm khí trong cơ thể hắn ta không ngừng len lỏi vào thân thể cô, phía dưới người càng giống như bị một cột băng chọc vào rút ra, hơi lạnh đi sâu vào tận cốt tuỷ.

Trong đầu cô ấy đột nhiên nghĩ tới câu mà người xông vào phòng hôm đó nói.

Hắn ta đang hút dương khí của cô, là đang hại cô.

Còn có câu nói đó của Oán Linh. 'Linh thể ngon quá.'

Linh thể... Hình như cô từng nghe thấy từ này ở đâu đó.

An Tố hơi mơ màng, hình như không cảm nhận được từng luồng khí lạnh trong cơ thể và khoái cảm kì dị, ý thức dần bay xa, trở về Tứ Hợp Viện cô ấy sống lúc nhỏ.

Bà ngoại ngồi dưới gốc cây hoè, buộc một miếng ngọc bội rất kì lạ lên người cô.

-"An Tố, nhớ kĩ, không được tháo ngọc bội xuống, cũng không thể đến nơi ít người âm khí nặng, nhất định phải nhớ kĩ lời của ngoại, biết chưa?"

Tiểu An Tổ giơ miếng ngọc bội trước ngực, hiếu kì hỏi: -"Vì sao vậy ạ? Nó nặng quá, cháu không thoải mái."

-"Cháu linh thể trời sinh, rất dễ chọc vào vật âm..."

-"Mẹ, mẹ lại đang nói lung tung gì với An Tố thế?"- Bà ngoại còn chưa nói xong, đã bị mẹ của An Tổ từ trong nhà đi ra cắt ngang. -"Giờ dã là thời đại nào rồi, sao vẫn giữ tư tưởng phong kiến đó vậy?! Mẹ, con cũng không có ý gì khác, nhưng An Tố nhỏ như vậy, doạ con bé sợ thì sao?"

Lời phía sau An Tổ không nhớ nữa, cô chỉ nhớ, từ sau lần đó, cô cũng chưa từng trở lại, cũng không gặp lại bà ngoại nữa.

Nhưng miếng ngọc bội đó cô lại luôn mang theo, chưa từng tháo ra.

Linh thể... ngọc bội...

Giấc mơ của An Tố vô cùng hỗn loạn, có cảnh lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy con ma toàn thân là máu, sợ hãi thét chói tai.

Có cuộc sống bình thường hồi đại học...

Cũng có hình ảnh chung sống hạnh phúc với người nhà...

Còn có hình ảnh lần đầu cô ấy gặp Nạp Lan Ảnh, trên chiếc giường khắc hoa cũ kĩ bị hắn ta cưỡng bức.

Phút cuối cùng, hình như cô nghe thấy hắn ta đang thì thầm bên tai cô ấy. -"Mùi vị của linh thế quả nhiên khác biệt."

An Tố đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, trong phòng hoang vắng, cô ấy cứ trần trụi cơ thể nằm trên giường như thế, trong không khí dường như còn sót lại hơi thở sau cuộc tình ái.

Những việc trong mơ đó xâu chuỗi lại với nhau, An Tố kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Sau khi Nạp Lan Ảnh cưỡng hiếp cô lần đầu tiên, câu nói đó không phải ảo giác của cô, hắn ta thật sự từng nói như vậy.

Cho nên, từ khi vừa mới bắt đầu, hắn ta đã tính toán hết?

An Tổ càng nghĩ càng sợ hãi, cả người hoảng loạn, cuống cuồng mặc quần áo, cầm lấy túi tiền và điện thoại bước thấp bước cao chạy ra khỏi nhà. Cho tới khi chạy khỏi nhà rất xa, cô mới khẽ thở phào, lúc cô ấy mới nghĩ tới việc sờ lên ngực, ở đó trống trơn, không có gì cả.

Cô không nhớ được mình không thấy miếng ngọc bội từ lúc nào nữa. An Tố đi trên đường, thân thể lạnh như băng, tứ chi tê dại, đột nhiên không biết nên làm thế nào.

Lục hết danh bạ điện thoại, lại không biết nên gọi cho ai.

Ai có thể nghe cô ấy nói việc li kì như vậy? Ai lại có thể nói cho cô ấy đây là chuyện gì? Trong đầu An Tố đột nhiên hiện lên một bóng người.

Chị ma nữ...

Đúng! Có thể tìm chị ấy. Đầu ngón tay cô nhanh chóng trượt trên màn hình, lật tới cuối cùng cô ấy mới nghĩ ra, chị ma nữ không có điện thoại, cô làm sao tìm được chị ấy?

Sau khi Thời Sênh bỏ nhà ra đi, bay trên đường một hồi, gần như cách mỗi một đoạn lại nhìn thấy ma.

Thế giới quá bẩn thỉu, khiến vô số người chết oan lưu lại nhân gian.

Chấp niệm, không cam lòng, oán hận, nhớ nhung...

Bất luận là loại nào, những người này sau khi chết đều ở lại thế gian.

Thời Sênh mỉa mai lướt qua trong những đám người mũ áo chỉnh tề này, đừng thấy họ ăn mặc đồ tây giày da, sáng sủa đẹp đẽ, nội tâm sớm đã mục nát rồi.

Bất luận họ dùng bao nhiêu nước hoa, cũng không thể che đậy mùi thối phát ra từ trong xương cốt của mình.

Sự tà ác sinh ra trong bóng tối, đang ăn mòn tâm linh con người, cho đến khi mục rữa.

Thời Sênh bay bay, cũng không biết mình bay tới đâu, nhà cửa xung quanh đều trở nên lùn đi không ít.

Cô ấy bay tới ngồi trên nóc nhà, hơi ngửa người, chống tay ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không thấy nổi một tia sáng trên đỉnh đầu.

Gió đên lướt qua, thổi chiếc váy màu xanh nước biển hơi hơi lay động, mái tóc đen sau lưng cô bay bay.

Thời gian trôi đi như nước chảy. Cho đến khi cả thành phố đều yên tĩnh trở lại.

Thời Sênh lắc lắc cổ, nhảy từ trên sân thượng xuống, rơi xuống một con phố cũ kĩ, chậm

rãi đi không mục đích về phía trước.

-"Cứu... Với..." 

-"Cút đi, đừng lại đây, a..."

Thời Sênh dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ bên đó.

Dưới ngọn đèn đường leo lắt, mấy bóng đen vây lấy một nữ sinh, hung tợn giương nanh múa vuốt.

-"Cút đi!"

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bên đó đúng một phút, nhìn những bóng đen đó đè cô gái xuống đất, nghe tiếng gào thét tuyệt vọng của cô gái.

Cô thở dài, móc thiết kiếm ra xông tới, thiết kiếm vừa quét qua, mấy bóng đen liền bị chém tan thành khói bụi.

Trên người không có cảm giác lạnh băng bám dính đó, lí trí gần như sụp đổ đó của An Tổ dần dần quay lại.

Cô ấy nhìn thấy cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển đang cầm một thanh thiết kiếm đứng trước mắt mình, sắc mặt không vui không buồn, ánh mắt giống như ánh sáng đã trải qua nghìn năm, bình tĩnh tới mức khiến người ta kinh ngạc.

Cô ấy giống như đứng trên mây, người ta chỉ có thể cung kính, không thể khinh nhờn.

Nhưng cô ấy vừa mở miệng, bầu không khí đều biến đổi hẳn.

-"Cô mà cứ thế này thì tôi thật sự không hiểu cô làm thế nào để sống tới kết thúc nữa?"- Thời Sênh mỉa mai chọc thiết kiếm trước mắt An Tố.

Trên mặt An Tố còn đọng nước mắt, chị ma nữ không thể nói chuyện mà không châm chọc sao?

Cô ấy tự mình bò từ dưới đất lên, lau nước mắt trên mặt. -"Chị ma nữ, sao chị lại ở đây?"

Không biết vì sao, chỉ cần chị ma nữ có mặt, cô liền cảm thấy cực kỳ yên tâm.

-"Việc của cô à?"- Thời Sênh thu thiết kiếm về. 

An Tố: "..." Thôi được, cô không hỏi nữa.

-"Chị ma nữ, vừa nãy cảm ơn chị, đây là lần thứ ba chị cứu em rồi."- An Tố chuyển chủ đề.

-"Ba lần? Lấy đâu ra ba lần, tôi từng cứu cô trong mơ một lần sao?"- Sao cô chỉ nhớ hai lần, lẽ nào cô còn có thể mộng du cứu cô ấy à?

An Tổ bấm ngón tay bắt đầu đếm. -"Lần đầu tiên là ở căn phòng ngầm dưới đất, lần thứ hai là ở phòng của Tề Mặc, lần thứ ba chính là vừa nãy, em không có gì báo đáp, hay là em lấy thân báo đáp được không?"

Trò gì vậy, lấy thân báo đáp?

Bản cô nương có phải nam chính đâu, cô lấy thân báo đáp làm cái quỷ gì?

Bản cô nương không chơi Les.

Còn nữa. -"Lần thứ hai là Nạp Lan Ảnh cứu cô, không liên quan gì tới tôi."

Mặt An Tổ trắng nhợt, vẫn cố chấp. -"Cuối cùng là chị giết Oán Linh."

Thời Sênh: "..." Không thể hiểu nổi.

Thời Sênh quay người rời khỏi, An Tố thấy vậy, vội vã chạy theo. -"Chị ma nữ, chị và anh Phong sống cùng nhau à?"

Thời Sênh: "..." Cô sống chung với ai thì liên quan gì tới cô ấy.

"Chị ma nữ, em có thể đi theo chị không? Chị ma nữ... chị đừng bay nhanh thế..."

Ngay sau khi họ rời khỏi không lâu, bóng Nạp Lan Ảnh đột nhiên xuất hiện, nhíu mày nhìn quanh bốn phía, cuối cùng lại lập tức biến mất.

Cuối cùng Thời Sênh vẫn là không đuổi nữ chính đi, cô gái này y như là máy hấp dẫn vật âm, đi đâu cũng đều có thể gặp được.

Trở về chỗ ở của Phong Cẩm, An Tổ vừa đặt chân vào cửa phòng liền bị cảnh tượng trống không đó làm cho kinh ngạc một chút.

Anh Phong vừa chuyển nhà sao? Sạch sẽ quá...

-"Ai cho cô tuỳ tiện nhặt người về?"- Mặt Phong Cẩn sa sầm xuống ngay trước mặt An Tố.

Nhặt ai không nhặt, còn nhặt người tình của Nạp Lan Ảnh.

-"Tôi có nhặt đâu..."- Thời Sênh nghiêm túc trả lời.

-"Vậy sao cô ấy theo cô về?"- Sắc mặt Phong Cẩm càng u ám hơn.

Hắn không tin cô gái này còn có thể tự tìm được chỗ ở của hắn.

-"Không biết, có thể là vì hâm mộ vẻ đẹp của tôi."- Thời Sênh bắt đầu nói linh tinh. -"Anh cũng biết mà, xinh đẹp như tôi thế này, già trẻ gái trai đều thích cả..."

Phong Cẩm: "..." Sắp tức phát điên rồi.

An Tố không có tâm trạng phỉ nhổ sự tự kỷ của Thời Sênh, sợ hãi co về phía sau Thời Sênh. -"Chị ma nữ, nhìn anh Phong có vẻ tức giận quá."- Hắn sẽ không đuổi mình ra ngoài chứ?

Sự thực chứng minh, An Tố không nghĩ sai, Phong Cẩm thật sự đuổi An Tố ra ngoài

Coi nhà hắn là nơi nào, muốn vào thì vào à, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Đối với việc này, Thời Sênh chỉ cho An Tố một vẻ mặt muốn mà không thể giúp, giờ cô cũng đang sống nhờ nhà người khác, cô không muốn bị đuổi ra ngoài.

Cho nên để bản thân không bị đuổi ra ngoài, Thời Sênh liền để mặc An Tố đợi ở hành lang.

-"Cô ấy là linh thể trời sinh, rất dễ thu hút ma quỷ, cô bớt giao du với cô ấy đi."- Phong Cẩm trừng mắt nhìn Thời Sênh. -"Cô an phận một chút được không?"

-"Tôi là một thiếu nữ xinh đẹp yên lặng."- Thời Sênh mặt không đỏ, tim không đập trả lời.

Phong Cẩm: "..."

Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, hơi lo lắng không biết làm sao. -"Mấy ngày này cô chịu khó một chút, tôi phải đi vắng một thời gian."

-"Hả? Đi đâu?"

Phong Cẩm nhìn cô ấy một cái, lại cụp mí mắt, hai tay đan vào nhau, nhíu mày.

-"Cô ở nhà đợi tôi về."- Cuối cùng hắn cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó đứng lên đi vào phòng sách.

Thời Sênh nhíu màu nhìn chằm chằm vào sách trong phòng sách, lăn hai vòng trên ghế sô pha, cuối cùng ngồi bật dậy, xuyên thẳng qua cửa vào phòng sách.

Phong Cẩm đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng sách, không bật đèn, bên ngoài ánh đèn nê ông sặc sỡ muôn màu chiếu vào in bóng hắn trên đất, kéo ra chiếc bóng rất dài, lộ ra mấy phần tĩnh lặng hoang vắng.

Bàn tay Thời Sênh tay vặn đi vặn lại.

Lần này vẫn không được, bản cô nương sẽ không chơi nữa!

Phong Cẩm đứng lâu hơi cứng người, lắc lắc cô, quay lại...

Sau đó hắn bất ngờ bị đẩy ngã.

Cửa sổ phía sau không đóng, nửa người trên của hắn bị đè tới bên ngoài, cảm giác va chạm lạnh băng quen thuộc trên người, khiến hắn từ bỏ công kích.

Cổ tay bị một đội bàn tay nhỏ lạnh như băng bắt lấy, một luồng sức mạnh không tính là ôn hòa đi từ cổ tay hắn vào trong thân thể.

Sức mạnh đó hoành hành khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn, lại không hề làm hắn bị thương, trái lại còn khiến hắn có cảm giác rất kì lạ.

Trong sự quen thuộc có mang theo sự rung động...

Người hắn vẫn hơi cứng, chỉ có thể hờ hững đỡ người trong lòng, trong bóng tối, bộ dạng cắn răng chịu đau của cô ấy, không biết sao lại khiến hắn thấy hơi xót xa.

Phong Cẩm loại bỏ cấm chế trên người, giang tay vòng ôm lấy Thời Sênh, khẽ mắng: -"Cô điên rồi à?"- Cô ấy cưỡng ép đụng chạm mình như thế, không cẩn thận sẽ tan thành mây khói.

Cảm giác thiêu đốt trên người Thời Sênh khi được Phong Cẩm ôm lấy liền đã giảm xuống, biến thành một cảm giác thoải mái mát mẻ.

Thời Sênh nửa tựa vào ngực hắn, tay vẫn nắm lấy cổ tay hắn, linh lực không ngừng tuôn vào trong cơ thể hắn, cảm giác quen thuộc đó khiến cô kích động tới mức suýt chút nữa nhảy lên.

Nhưng cô cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm dựa vào hắn, thật sự không động đậy được.

Phong Cẩm nhíu mày, cảm giác quen thuộc trong lòng đó càng ngày càng mãnh liệt, hắn vô thức ôm chặt cô.

Trong lòng lại giống như bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt, rốt cuộc cô có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?!

Làm hắn tức chết mất.

-"Buông tay."- Phong Cẩm vẫn có thể cảm giác được sức mạnh đó truyền vào qua cổ tay, nhưng không nhiều như trước nữa.

Thời Sênh lại càng nắm càng chặt, chặt đến mức hắn cảm giác cổ tay của mình sắp biến dạng rồi.

Hắn đổi tư thế ôm lấy cô, đưa tay ra gỡ tay cô.

-"Làm gì thế?"- Thời Sênh hung dữ lên tiếng, nhưng vì việc trước đó, giọng cô hơi khàn khàn.

Phong Cẩm: "..." Không thể hiểu nổi cô gái này!

Cô ấy muốn bóp gãy tay mình sao? Để cô ấy sờ một chút mà như sắp mất mạng.

Phong Cẩm không cưỡng chế tách cô ra. -"Đừng nắm chặt thế, đau..."

- "Anh là đàn ông gì mà yếu đuối thế?"- Thời Sênh vẫn hung dữ, nhưng tay lại thả lỏng, dừng việc truyền linh lực lại.

Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác thân thể có chút sức lực, cô mới đưa tay nắm lấy vai Phong Cẩm, quay người, sờ soạng hôn hắn.

Đầu óc Phong Cẩm chợt như trống rỗng, bên tai cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, mắt mở to trừng trừng nhìn vào gương mặt phóng đại phía trước.

Cô ấy... cô ấy... cô ấy... cô ấy đang làm gì?

Cảm giác lạnh như băng mềm mại trên môi khiến tim hắn đập nhanh hơn, cảm giác quen thuộc kì dị đó trước đây giống như sóng biển hết lớp này tới lớp khác cuốn lấy thần kinh của hắn.

Hắn không nói rõ được đó là cảm giác gì... nhưng hắn không ghét, trái lại có chút muốn thân mật.

Thời Sênh chỉ dừng lại trên môi hắn một lát, cô không dám hôn sâu, ngộ nhỡ hút đi dương khí của hắn thì làm sao?

Cô lùi lại một bước, dựa vào giá sách bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc mà nặng nề. -"Phong Cẩm, sau này em bảo vệ anh, ai dám động tới anh, em sẽ lập tức đưa hắn về chầu trời."

Phong Cẩm: "..." Có chút mơ hồ, hắn phải từ từ tiêu hóa.

Hắn vừa bị sàm sỡ đúng không? Không chỉ bị sàm sỡ, mà còn được bảo vệ à?

-"Em muốn nghỉ ngơi."- Thời Sênh lại lần nữa lại gần Phong Cẩm, khi cách hắn còn một bước, cô chợt dừng lại. -"Thôi, em tự đi."

Hiện giờ hắn không có kí ức, lỡ cô doạ hắn sợ chạy mất thì hỏng cả.

Sau này lại ngủ cũng được.

Thời Sênh vui vẻ tự mình quyết định, bay ra khỏi phòng sách, về phòng ngủ bổ sung linh lực.

Linh lực tiêu hao quá nhiều, cô hơi suy yếu.

Phong Cẩm đứng một mình yên lặng trong phòng sách, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa nãy.

Rất lâu sau, Phong Cẩm mới nặng nề thở một hơi, nhìn về phía phòng ngủ của Thời Sênh, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top