Thế Giới 8: Hồn Ma Nghịch Ngợm (5)
Bên ngoài trời đang mưa to nên Phong Cẩm không đi ra ngoài mà chỉ đi một vòng trong biệt thự.
-"Phong tiên sinh, có chỗ nào không bình thường sao?"- Ông cụ trông thấy dáng vẻ phiền muộn của Phong Cẩm, trong lòng không ngừng bồn chồn lo lắng.
Tối qua do ánh sáng không rõ nên ông chưa nhìn rõ người thanh niên này, chỉ cảm thấy hắn là một người rất đẹp trai, tính cách khá lạnh lùng.
Thế nhưng đến sáng hôm nay ông mới ngạc nhiên nhận ra rằng, người thanh niên này không phải là người hiền lành gì, cũng không biết bản thân tìm hắn đến đây liệu có đúng hay không.
-"Gần đây chỗ ông có ai bị mất tích không?"- Phong Cẩm trừng mắt cảnh cáo Thời Sênh đang đứng sau lưng ông cụ, không biết muốn làm gì.
-"Không có."- Ông cụ trả lời rất nhanh. -"Biệt thự chỉ có mấy người đây thôi, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, không có ai mất tích cả, Phong tiên sinh hỏi chuyện này làm gì?"
Ông cụ có chút kì quái nhìn Phong Cẩm, bệnh của tiên sinh với việc có người mất tích hay không thì có liên quan gì đến nhau?
-"Anh hỏi ông ấy, có người nào đã rời đi rồi không?"- Thời Sênh ở phía sau nhắc nhở Phong Câm.
Phong Cẩm kín đáo lườm cô. -"Sau khi Tề Mặc lâm bệnh, có người nào rời khỏi biệt thự không?"
Ông cụ thở một hơi dài. -"Sao lại không chứ, xảy ra chuyện như thế này mọi người ai nấy đều sợ hãi, tổng cộng có ba người bỏ đi rồi."
Cuối cùng, ông cụ lại bổ sung thêm một câu. -"Người cuối cùng bỏ đi chính là vào buổi sáng ngày hôm qua."
Phong Cẩm gật gật đầu. -"Tối nay không được để người giúp việc ra ngoài, bất luận là có nghe thấy cái gì."
Mấy từ đằng sau Phong Cẩm nhấn mạnh.
Ông cụ gật gật đầu như hiểu như không, rồi lại hỏi tình trạng của Tề Mặc sau đó mới rời đi sắp xếp việc.
-"Tề Mặc còn có thể cứu được không?"- Cô thấy người đàn ông đó có vẻ không sống được lâu nữa.
Phong Cẩm trầm mặc một lúc mới nói: -"Có."
Thời Sênh nhướng mày.
-"Này... anh cũng có thể nhìn thấy cô ấy sao?"- An Tố đứng sau cột nhà, chỉ để lộ ra một nửa cơ thể.
Phong Cẩm biết An Tố, tất cả những người có quan hệ với Nạp Lan Cảnh hắn đều biết.
Hắn không để ý đến cô ấy mà cứ thế đi thẳng lên tầng trên, Thời Sênh cũng bay lên theo hắn, An Tổ đứng ở chỗ cũ ngại ngùng sờ sờ lên mũi.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy con ma nữ đó có chút đáng yêu...
Không phải là ngoại hình trông đáng yêu mà là tính cách đáng yêu, tất nhiên bề ngoài của cô ấy cũng rất xinh đẹp.
Người đàn ông kia không nhìn thấy nhưng cô thì đã nhìn thấy rồi, lúc nãy cô ấy đứng sau quản gia vẽ một con rùa lên lưng ông ấy.
Đến buổi trưa, Thời Sênh nhìn thấy người phụ nữ đêm qua.
Cô ấy trang điểm rất đoan trang, ngồi bên bàn ăn ăn cơm, An Tổ ngồi bên tay phải cô ấy, nói chuyện với cô ấy.
Giọng nói của người phụ nữ đó rất thanh thoát nhẹ nhàng, rất nho nhã, hoàn toàn không hề giống với người phụ nữ tối qua bị dọa đến la hét ầm ĩ.
Thời Sênh bay đến trước mặt bọn họ, An Tố nhìn thấy cô, sắc mặt có chút biến đổi.
-"Dạo này luôn ở đây, cũng không có ai nói chuyện cùng tôi, may mắn nhờ trận mưa này mà cô An có thể ở lại đây cùng tôi nói chuyện giải sầu... Cô An? Sao sắc mặt lại khó coi thế này? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
An Tố định thần lại, hoang mang lắc đầu. -"Không sao, có thể là do tôi hơi lạnh một chút."
Người phụ nữ đó ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, gật đầu đồng ý. -"Đúng là hơi lạnh, tôi vẫn còn vài bộ quần áo mới chưa mặc lần nào, nếu cô An không chê có thể mặc cho đỡ lạnh."
-"Sao có thể chê được chứ."- An Tố vừa nói chuyện với người phụ nữ đó, vừa liếc nhìn Thời Sênh.
Cô nhìn thấy Thời Sênh đang thò tay dựng đứng cái dĩa đang đặt ở trên bàn.
Cô ra sức nháy mắt với cô ta nhưng Thời Sênh, vẫn coi như không nhìn thấy, di chuyển cái dĩa hướng về phía người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó vừa thu lại tầm nhìn liền trông thấy cái dĩa trên bàn đang tự chuyển động về phía mình.
-"A!!!" Người phụ nữ đó lập tức bật mạnh dậy, cái ghế bị lật xuống nền nhà, bà ta hoảng sợ lùi về phía sau. -"Đừng đến tìm tôi, không phải tôi... không phải tôi..."
-"Bà Tề."- An Tổ gọi bà ấy một tiếng.
Người phụ nữ đó ngược lại giống như bị kinh hãi, quay đầu chạy lên tầng trên, những người giúp việc vừa đến liền vội vàng đuổi theo.
-"Cô An, xảy ra chuyện gì vậy?"- Ông cụ hỏi An Tổ bằng thái độ rất lịch sự nhưng trong đáy mắt lại hiện lên nỗi hoài nghi lo lắng.
An Tố vô thức nhìn lên Thời Sênh, Thời Sênh vân ngôi trên vị trí ban nãy, có điều đã để cái dĩa xuống bàn.
-"Cô An?"- Ông cụ cũng nhìn theo hướng nhìn của An Tố, chỗ đó hoàn toàn trống trơn chẳng có gì cả.
-"Lúc nãy... tôi với bà Tề đang nói chuyện với nhau, không biết Tề phu nhân nhìn thấy cái gì, đột nhiên hét lớn lên."
An Tổ giấu việc Thời Sênh hù dọa bà Tề đi, tuy không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy, nhưng cô có cảm giác rằng cô ấy không hề muốn làm hại bà Tề.
Chờ ông cụ nói vài câu trấn an An Tố rồi đuổi theo lên tầng trên, Thời Sênh mới đứng dậy, lúc đi qua An Tổ cô để lại một câu. -"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa."
An Tố rất muốn đáp trả lại cô ấy một câu, không phải cô ấy cũng chính là ma đó sao?
Bà Tề cũng không làm gì đắc tội với cô ấy, hù dọa người ta làm gì?
Nhưng An Tố lại không có gan để hỏi.
Một mình cô đi lên tầng trên, trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói ban nãy của Thời Sênh.
Vào đến phòng, cô bỗng nhiên thấy sau lưng mình lạnh toát, cái lạnh toát này từ sau lưng chạy dọc sống lưng rồi lên đến tận da đầu khiến lông tơ đều dựng đứng lên, cô bất giác rùng mình một cái.
Xung quanh đều yên lặng đến đáng sợ, cô giống như bị nhốt trong một không gian ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài.
Sau lưng dường như có một đôi bàn tay lạnh buốt đang từ từ di chuyển lên phía trên, sống lưng, bả vai, cổ...
-"Nạp Lan Ảnh, đừng đùa nữa."- An Tổ cứ nghĩ đó là Nạp Lan Ảnh.
Không ai trả lời cô, cổ của cô bị đôi bàn tay lạnh buốt đó bóp chặt.
Không phải Nạp Lan Ảnh!
Trong đầu cô vụt lên năm từ này, thế nhưng đã không kịp nữa rồi, cổ cô bị bóp càng mạnh hơn, chặn đứng dòng không khí không cho chúng chạy vào phổi, sau lưng chống vào một vật thể cứng ngắc lạnh toát như đá.
-"Ư ư."- An Tổ bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng người phía sau bóp cổ cô rất chặt, cô căn bản không thể thoát khỏi đôi bàn tay đó.
An Tố lạnh toát đến cực điểm, cảm giác nghẹt thở dần đến cái đau đớn vô cùng, đôi mắt ứ máu, tầm nhìn dần dần mơ hồ đi.
-"Phong Cẩm... tôi không muốn ăn cái này..."
An Tổ mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Thời Sênh, sau đó cô ngất lịm đi.
Đến lúc cô tỉnh dậy, không chỉ có Thời Sênh ở cạnh, mà đến quản gia và người đàn ông tên Phong Cẩm cũng có mặt.
-"Cô An tỉnh rồi?"- Ông cụ nhanh mắt nhanh tay đưa cho cô một cốc nước, hơi nghi hoặc hỏi: -"Cô An đang khỏe mạnh như thế, sao tự dưng lại bị ngất trong phòng?"
-"Tôi..."- An Tổ mấp máy miệng, nhìn Thời Sênh đang bay ở cuối giường của mình, ấp úng trả lời: -"Có lẽ tôi vừa gặp ma."
Cái thứ đã dùng tay bóp cổ cô đó, chắc chắn là một con ma.
Nhưng cô dám chắc đó không phải là ma nữ lúc này đang bay trước mặt cô, trên người con ma lúc nãy... có một mùi gì đó rất kì dị.
Sắc mặt ông cụ chợt biến đổi, ngữ khí cũng nghiêm khắc hơn. "-Cô An, cô đừng nói linh tinh, ở chỗ chúng tôi lấy đâu ra ma quỷ chứ?"
-"Bác quản gia, thật sự không giấu bác nữa, cháu có mắt âm dương, có thể nhìn thấy ma."- An Tổ cười khổ, nếu như được lựa chọn thì cô không bao giờ muốn có thứ năng lực nay.
Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm cũng càng lớn, nếu như cô không nhìn thấy gì, thì đâu như bây giờ, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, chỉ lo quay người một cái là nhìn thấy một con ma đang đứng ở sau lưng mình.
Không biết ông cụ là bị tin này làm cho chấn động hay là vì lý do nào khác mà cứng đờ đứng nhìn An Tố, mãi một lúc lâu cũng không hề có phản ứng gì.
An Tố nói với bọn họ, cô ấy đến đây thực chất là do nhận được ủy thác của người khác.
Mà người đó không ai khác lại là con gái của Tề Mặc, thông qua xác thực của ông cụ, Tề Mặc đúng là có một người con gái, cùng học chung một trường với An Tố, mười ngày trước có về đây một lần nhưng sau đó thì không hề có tin tức gì nữa.
Nhưng An Tố tiếp tục nói với bọn họ, Tề Niệm đã chết rồi, chính là vào bảy ngày trước.
Vì cô có mắt âm dương nên có thể nhìn thấy Tề Niệm, là Tề Niệm đã nhờ cô về đây để cứu lấy ba cô ấy.
Tề Niệm hơi khép kín, quan hệ với người trong nhà cũng không tốt, phương thức liên lạc mà cô khai ở trường đều bị sai, hỏi bạn bè xung quanh đều không biết rõ tình hình cụ thể gia đình nhà Tề Niệm.
Đi tìm theo thông tin trong sổ hộ khẩu được điền lúc Tề Niệm nhập học, kết quả là nơi đó đang được xây dựng lại, căn bản là không thể tìm thấy người.
Vậy nên Tề Niệm đã chết được bảy ngày, mọi người bên này đều không ai biết.
Cô biết đến chỗ này cũng là do Tề Niệm nói Với cô, nhưng vì không biết đường nên đến tận lúc nửa đêm cô mới tìm được đến đây.
Ông cụ lập tức gọi điện đến trường học, thông tin mà trường học phản hồi lại với những gì An Tố nói đa phần đều giống nhau.
Ông cụ như bị hút hết năng lượng, cả người ngồi bất động dưới nền nhà.
Ông chủ đã biến thành thế này rồi, giờ cô chủ cũng lại không còn nữa.
An Tổ áy náy nhìn ông cụ. -"Cháu xin lỗi bác quản gia, cháu sợ nếu cháu trực tiếp nói bác sẽ không tin... cho nên cháu mới tìm một cái cớ khác."
Hốc mắt đục ngầu của ông cụ đọng đầy nước mắt, đột nhiên òa khóc, ông là người đã nhìn cô chủ trưởng thành, sao giờ cô chủ lại không còn nữa?
An Tố nhìn thấy cảnh quản gia khóc lúng túng không biết làm thế nào, đứng dậy đi tới đỡ ông lên. -"Bác quản gia, xin bác đừng như vậy, bố của Từ Niệm vẫn cần đến bác, cháu đã hứa với cô ấy là nhất định sẽ cứu bố cô ấy."
-"Cô có nhìn rõ ai đã tấn công cô không?"- Phong Cẩm coi như không thấy ông cụ đang khóc như một đứa trẻ kia, ánh mắt âm u nhìn An Tố.
An Tố đỡ ông cụ ngồi lên ghế, thở gấp trả lời Phong Cẩm. -"Không biết, tôi không nhìn rõ..."
Cô hiện giờ ngoài khả năng nhìn thấy ma ra thì cũng chỉ có vài phép đơn giản, cô biết là mình quá phô trương, nhưng cái dáng vẻ thỉnh cầu cô lần cuối của Tề Niệm khiến cô thực sự không có cách nào từ chối.
-"Tôi đói rồi."- Thời Sênh đột nhiên lên tiếng, từ nãy đến giờ cô đều cảm thấy đói.
Ma mà đói thì sẽ rất đáng sợ, biết không hả, lải nhải lải nhải không dừng được đâu.
Phong Cẩm lướt nhìn cô một cái, mí mắt rũ xuống rồi quay người đi ra ngoài cửa.
-"Theo anh thấy thì là do người làm hay là do ma làm?"- Thời Sênh bắt kịp theo Phong Cẩm, cũng không chờ Phong Cẩm trả lời, cô xoa xoa cằm mình rồi bình luận. -"Nhà họ Tề này nhiều thứ hay ho thật"
-"Nạp Lan Ảnh sắp đến rồi." Phong Cẩm bật ra một câu.
Thời Sênh vô thức tiếp lời. -"An Tố đang ở đây, hắn ta nhất định sẽ phải đến thôi."
Không thì làm sao có thể vào sinh ra tử với nữ chính, sao có thể làm tình với nữ chính đây?
Cái phản ứng như là người cuối cùng biết mọi chuyện của Phong Cẩm lại càng khiến cô cười vui vẻ nói thêm. -"Nạp Lan Ảnh đến đây thì càng vui."
Phong Cẩm im lặng nhìn theo Thời Sênh, cô ấy quả nhiên là đã biết gì đó.
Nhưng từ khi vào biệt thự, cô ấy vẫn luôn trong tầm mắt của mình, chỉ có thời gian buổi trưa là có đi dạo một vòng quanh biệt thự thôi.
Thế nhưng từ tối hôm qua, cô ấy lại như đã biết được chuyện gì vậy.
Sớm biết thế này chi bằng không đưa cô ấy đến đây.
Đại khái vì An Tổ và Tề Niệm là bạn học cùng trường, lại có sự giao phó của Tề Niệm nên quản gia biết gì là nói hết với cô ấy.
Lần này An Tổ có thể quang minh chính đại quan sát xung quanh căn biệt thự này.
Đến khi cô đi đến phòng của bà Tề cũng đúng lúc nhìn thấy Thời Sênh đang bay từ cửa phòng bà Tề vào trong.
Tiếp sau đó là tiếng thét chói tai vang lên.
Tiếng thét đó lớn đến nỗi khiến màng nhĩ của An Tố cũng như đang rung lên, cô nhanh chóng chạy đến cửa phòng rồi đẩy cửa vào trong.
Bà Tề bị ngã trước tấm gương trang điểm, trên gương còn có vài vết máu đang chảy xuống.
Cô chạy vào phòng, Thời Sênh cũng vẫn bình thản, không chút hoang mang lo sợ lau vết máu, thản nhiên bay ra khỏi phòng.
-"Sao cô lại dọa bà ấy?"- An Tố đột nhiên đưa tay lên kéo Thời Sênh lại.
Thời Sênh hướng ánh mắt kỳ quái nhìn vào chỗ bị An Tổ dùng tay kéo lại, chỉ thấy nóng nóng, ngoài ra chẳng có cảm giác gì khác.
-"Vui mà."- Thời Sênh rụt tay mình lại, như suy tư gì đó sờ vào vị trí An Tổ vừa động vào.
Khóe miệng An Tố cũng co lại. Hù dọa bà ấy chỉ vì cảm thấy vui thôi sao?
Đúng lúc An Tố định nói thêm vài câu nữa thì nghe thấy tiếng động của đám người làm vội vã chạy đến, Thời Sênh nhân cơ hội này bay ra khỏi phòng.
Cô trực tiếp quay về phòng, Phong Cẩm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước khi cô rời đi.
Thời Sênh đung đưa trước của phòng vài giây, như hạ quyết tâm, bay đến chỗ Phong Cẩm.
Phong Cẩm ngẩng đầu, trước mắt một bóng trắng lướt qua, bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Thời Sênh cố chịu đựng nỗi đau bị bỏng cháy, nhanh chóng tập trung linh lực còn lại không nhiêu vào đầu ngón tay.
Thế nhưng chưa đợi được đến lúc cô đưa vào trong cơ thể của Phong Cẩm đã bị một lực rất mạnh làm bật tung ra ngoài.
Sắc mặt Phong Cẩm u ám nhìn cô. Cô ấy vừa làm gì vậy? Giết hắn ư?
Thời Sênh ôm cánh tay đang sắp mất đi cảm giác bò dậy, ngọn lửa tức giận vẫn còn đang phập phồng trong lồng ngực, cuối cùng vẫn là bị cô nhịn lại.
Đổi lại là cô, nếu như người khác không nói không rằng mà tự ý động vào người mình thì bản thân cũng sẽ lấy kiếm ra mà chém người đó.
Cô trừng Phong Cẩm một cái. -"Tôi mà muốn giết anh có cần phải phiền phức vậy không, hơn nữa giữa chúng ta còn có khế ước, anh chết tôi cũng phải chết, tôi vẫn còn chưa nhược não như thế."
Cơ thể đang căng lên của Phong Cầm từ từ thả lỏng theo câu nói của Thời Sênh. -"Vì sao cô cứ nhất định đòi sờ vào người tôi?"
Thậm chí là dù bản thân có bị thương cũng không thèm đế ý...
-"Tại sao không thể sờ?"- Sờ một cái thì vỡ hay hỏng chắc?
-"Cô là ma."
-"Tôi là ma thì đã sao, ma thì không có quyền của ma sao? Anh phân biệt đối xử với tôi?"- Thời Sênh tức giận.
Phong Cẩm trầm mặc một lúc, yết hầu chuyển động lên xuống mất mấy lần mới nói ra được mấy chữ. -"Người và ma không thể ở bên nhau được."
Thời Sênh: "..."
Bản cô nương chỉ đơn thuần muốn xác định xem hắn có phải là Phượng Từ không mà thôi.
Đầu óc có vấn đề.
Phong Cẩm nhìn thấy Thời Sênh ném vài cái trừng mắt về phía mình, trong đó chứa đầy sự chán ghét và khinh thường, sau đó ôm tay bay ra khỏi phòng.
Phong Cẩm: "..." Không phải cô ấy có ý này sao?
Không phải ý này vậy suốt ngày cô ấy đòi sờ vào người mình làm cái gì chứ? Sau đó thì Phong Cẩm không nhìn thấy cô nữa, hắn chỉ có thể sử dụng ma khế để cảm nhận vị trí của cô, vẫn còn trong biệt thự.
Kết quả là Phong Cẩm còn chưa tìm được cô thì An Tố đã mất tích rồi, đồng thời mất tích còn có cả bà Tề.
Không ai biết bọn họ mất tích từ khi nào, đi mời hai người đó xuống ăn tối kết quả là phòng cả hai người đều trống trơn.
Tìm một lượt xung quanh biệt thự cũng đều không tìm thấy.
Lúc ấy bên ngoài còn đang mưa to, mưa to như thể này bọn họ không thể nào ra ngoài được.
Lúc này, tại tầng hầm.
An Tổ bị trói vào ghế dựa, Thời Sênh bay ở bên cạnh cô, vẻ mặt như cười trên nôi đau của người khác. -"Cảm thấy thế nào?"
An Tổ không nói được lời nào. -"Sao tôi lại ở đây?"
Cô vốn là đang ở cùng bà Tề, kết quả là không biết tại sao lại bị ngất lịm đi, vừa tỉnh dậy đã trông thấy ma nữ Thời Sênh mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, đang bay bên cạnh mình.
Không biết là vì sao, nhìn thấy cô ấy ở đây An Tố lại không hề thấy sợ hãi.
-"Bị người ta trói chứ sao, còn vì sao lại ở đây, tôi cũng không thể biến cô đến đây được."- Nụ cười của Thời Sênh cực kỳ gợi đòn. Mặt An Tổ đầy vạch đen, cô bị như thế này, cô còn nghi ngờ là chính mình đã tự trói mình đến đây chứ không hề nghi ngờ cô ấy.
Chính An Tố cũng cảm thấy kì quặc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top