Thế giới 7: A Từ! Hẹn Gặp Lại (13)
Dị bảo tại rừng rậm Lạc Nhật xuất thổ... à... xuất thế, cuối cùng bị người của hoàng thất tìm thấy trước.
Trên người bọn họ có ngọc truyền âm, gần như đúng vào lúc hoàng thất tìm thấy, tin tức này đã truyền đến khắp các đại thế lực và đại gia tộc.
Tất cả mọi người đều đang chạy về hướng dị bảo đó, rừng rậm Lạc Nhật sôi sục đã lâu ngày càng xôn xao hơn.
Thời Sênh đi theo đội quân đến được "nơi xảy ra sự việc", cô phát hiện không chỉ loài người, còn cả các ma thú cũng có mặt.
Hai đội quân lớn cách nhau một hồ nước.
Giữa hồ có một thứ trông giống như hoa sen, nhưng cánh hoa của nó có bảy màu.
Đúng vậy, không hề nhìn lầm đâu, có bảy màu.
Đó chính là hoa bảy màu trong truyền thuyết.
Không biết mỗi cánh hoa có thể hoàn thành một nguyện vọng được không.
Lúc này có vẻ đóa hoa bảy màu đó còn chưa nở, nhưng trong không khí đã có linh khí nồng đượm, đó là điều mọi người đều cảm nhận được.
Thời Sênh lục lại trong ký ức của nguyên chủ, không tìm ra được thứ đồ chơi này, lại tìm trong cốt truyện cũng thấy được cái tên của thứ đồ này.
Thất Sắc Liên Hoa.
Nói trắng ra chính là hoa sen.
Đổi một màu, đẳng cấp sẽ cao hơn hoa sen thông thường gấp trăm lần, Thất Sắc Liên Hoa nghìn năm mới nở hoa, nghìn năm mới kết đài.
Ăn đài sen đó nghe nói có thể khởi từ hồi sinh.
Cánh hoa cũng có tác dụng tăng tu vi, một cánh hoa có thể khiến Linh Tôn đột phá lên thành Linh Thánh.
Linh Thánh, trên Cửu Châu Đại Lục chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghe nói cường giả Linh thánh có thể hủy diệt cả một thành trì chỉ trong tích tắc.
Chỉ hai chữ thôi, siêu mạnh.
Nhà nào có được Linh Thánh này, địa vị của gia tộc đó sẽ tăng lên địa vị đầu bảng chỉ trong phút chốc.
Với sức hấp dẫn như vậy, lúc này người muốn có được Thất Sắc Liên Hoa tuyệt đối phải đi mấy vòng quanh Cửu Châu.
Thời Sênh tìm thấy một nơi lý tưởng bao quát tất cả để xem kịch hay, ngồi đợi một đám cầm thú và một nhóm người đánh nhau tranh giành.
Đợi đến thời gian Thất Sắc Liên Hoa nở hoa, loài người dường như đã kết thành liên minh, tôn hoàng thất và mấy đại gia tộc làm thủ lĩnh.
Những thế lực còn lại cũng tự tìm liên minh cho mình.
-"Người của Cửu U Điện tới rồi."
-"Cửu U Điện... tại sao họ cũng tới đây?"
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hộ pháp hung hăng dẫn người tới, trong đám người ấy không có Bộ Kinh Vân.
Thời Sênh không nhìn thấy người liền thu lại ánh mắt.
Vết thương lần trước của Bộ Kinh Vân có lẽ còn chưa khỏi, không đi cùng bọn họ cũng đúng.
Người của Cửu U Điện bá đạo chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Không phục?
Đến đây, đánh nhau đi!
Nắm đấm cứng mới là lẽ phải.
Đến tối, Thời Sênh cảm thấy vô vị lắc lắc chân, bao nhiêu người cùng trông chừng một đóa hoa sen, nó còn quyết giữ mình không chịu nở, Thời Sênh hận không thể lên tách luôn cánh hoa ra.
Đúng vào lúc cô đang âm thầm suy nghĩ có nên xông lên tách cánh hoa ra không thì nhánh cây đằng sau cô bỗng nhiên nặng trĩu xuống.
Mặt Thời Sênh hơi biến sắc, cánh tay quay ngược lại, thiết kiếm dũng mãnh xuất hiện, lướt qua phía đằng sau.
Lá cây vang lên soàn soạt, nhưng đằng sau không có người.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, thu lại thiết kiếm -"Đến rồi còn trốn tránh làm gì, Bộ Kinh Vân."
Bóng người từ trên cây rơi xuống, vừa khéo rơi xuống trước mặt Thời Sênh, "Hừ!"
Đừng cho rằng ngươi biết là bản tôn rồi thì bản tôn chơi không vui nữa.
Thời Sênh: "..." Đồ kiêu căng.
Thời Sênh cầm chặt thiết kiếm, một lúc sau mới buông lỏng ra, quay người ngồi lên.
Bộ Kinh Vân không vui hừ một cái, thấy Thời Sênh không để ý đến mình, hắn trực tiếp nhảy lên ngồi trên nhánh cây bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh vẫn không để ý đến hắn.
Bộ Kinh Vân thấy lo lắng trong lòng, mở miệng định nói nhưng hồi lâu sau vẫn không thốt nên được một chữ.
Hừ!
Nữ nhân này cố ý không nói chuyện với hắn, hắn cũng không thèm nói chuyện với cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Kinh Vân lại ngồi không yên nữa, ở bên cạnh lắc qua lắc lại.
Thời Sênh chán nản chau mày, giơ tay đẩy Bộ Kinh Vân xuống dưới, phía dưới là thảm cỏ, hắn có ngã xuống đó cũng không chết đâu.
Nam nhân mặc y phục màu đó nằm trên bãi cỏ màu xanh lục, ngơ ngác nhìn người đang ngồi trên cây, biểu cảm có thể nói là vô cùng mờ mịt.
Thời Sênh thấy y phục đỏ có hơi chói mắt, liền nhảy từ trên cây xuống, giơ tay cởi y phục của hắn.
Bộ Kinh Vân nắm lấy tay Thời Sênh, -"Cô muốn làm gì?"
-"Cởi y phục." Thời Sênh nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Bộ Kinh Vân, móng vuốt giơ đến thắt lưng.
Bộ Kinh Vân giận đến đỏ bừng mặt, sống chết giữ chặt lấy thắt lưng, -"Không được."
Thời Sênh cười lạnh: -"Ai kêu huynh mặc y phục đỏ lượn qua lượn lại trước mặt ta? Bỏ tay ra, nếu không đừng trách ta thô lỗ."
-"Thô lỗ cũng không được." Bộ Kinh Vân lầm bầm, đây là y phục của hắn, của hắn!
Nữ nhân này tại sao lại thích cởi đồ của hắn đến vậy, vô liêm sỉ.
-"Có thật huynh không buông ra không?"
-"Không." Bộ Kinh Vân kiên định bảo vệ y phục của mình, -"Thẩm Dao Quang, cô đừng có lung tung, có tin ta chết cho cô xem không?"
Thời Sênh: "..." Huynh uy hiếp ta riết thành nghiện luôn rồi sao?
Hôm nay bà đây không cởi của ngươi...
Ánh mắt Bộ Kinh Vân long lanh, nhanh chóng chụp lấy cổ của Thời Sênh, trực tiếp hôn lên đó, lật người áp chế Thời Sênh xuống dưới thân.
Y phục đỏ được tách ra, che mất cơ thể nhỏ bé của cô, Bộ Kinh Vân giam cả người cô trong lòng, triền miên quấn quýt hôn lấy cô.
Thời Sênh bị hôn đến mức ngẩn ngơ.
Ngươi nói không lại ta liền hôn là có ý gì hả?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh lại giở trò cũ, định cắn Bộ Kinh Vân, nhưng lần này hắn thông minh hơn rồi, nhanh chóng đưa lưỡi lùi lại phía sau, chỉ dùng bờ môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng chà sát.
Hắn không hề muốn thừa nhận rằng mình nhớ hương vị của cô đến thế nào.
Nhưng cơ thể hắn vẫn thành thật hơn lý trí của hắn.
Hừ! Đều là do cô câu dẫn hắn.
Bộ Kinh Vân nghĩ vậy liền cắn mạnh vào bờ môi Thời Sênh, đầu lưỡi vô tình hữu ý liếm lấy đôi môi cô, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Cơ thể Thời Sênh khẽ run lên, không phải là phản ứng khi bị hôn, mà là tức giận.
Ánh mắt cô trở nên u ám hơn, Bộ Kinh Vân cảm giác Thời Sênh có gì đó không đúng, định buông cô ra, nữ nhân này không dễ gây.
Bản tôn phải ăn xong rồi chạy.
Bộ Kinh Vân chưa kịp buông Thời Sênh ra đã bị cô nắm lấy cánh tay, lực tay bỗng nhiên tăng mạnh, chỉ một cái xoay vòng, hắn đã bị đè xuống dưới.
Ngón tay Thời Sênh bóp chặt lấy cổ hắn, hơi cúi người xuống, cúi đầu nhìn hắn, từ trong đôi mắt cô hắn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình.
-"Bộ Kinh Vân, ngươi to gan đấy. Ngươi có biết hành vi vừa rồi của ngươi là gì không? Ngươi giở trò lưu manh, ngươi có tin bà đây giết chết ngươi không?"
Bộ Kinh Vân: "..." Hừm, bản tôn không hề giở trò lưu manh với người khác, chỉ giở trò với một mình cô thôi đấy.
Thật không biết lãng mạn là gì.
-"Nhìn thấy ta, ngươi mất tự tin cái gì?" Thời Sênh muốn cưỡng ép Bộ Kinh Vân chuyển ánh mắt sang nhìn mình.
Bộ Kinh Vân không vui lẩm bẩm, còn lâu bản tôn mới mất tự tin.
Thời Sênh cố nén lại suy nghĩ muốn một kiếm chém chết hắn, buông hắn ra, nhưng vẫn ngồi trên người hắn, -"Tại sao huynh lại đến đây?"
-"Đại lục này có nơi nào bổn tôn không đi được chứ?" Bộ Kinh Vân lạnh nhạt đáp, ánh mắt vẫn không ngừng đảo đi đảo lại trên người Thời Sênh.
Cô quả nhiên vẫn quan tâm đến hắn, đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi.
Thời Sênh lườm hắn một cái, -"Địa ngục huynh có đi không?"
Chẳng phải hắn thích ru rú ở trong nhà sao? Tại sao cứ dăm ba ngày lại chạy ra ngoài một lần thế này, chạy ông nội nhà ngươi ấy! Ngoan ngoãn ở nhà đợi bản cô nương đến cưới ngươi đi được không?
Bộ Kinh Vân: "..."
Thời Sênh đột nhiên giơ tay nắm lấy tà áo Bộ Kinh Vân, tay kia sờ vào thắt lưng hắn, nhanh chóng tháo đai lưng ra, Thời Sênh nhanh chóng cởi bỏ y phục màu đỏ khoác ngoài của hắn.
Bộ Kinh Vân có muốn cứu vãn cũng đã muộn.
Chỉ đành giương mắt nhìn y phục đỏ yêu thích của mình bị Thời Sênh bạo lực cắt thành mảnh vụn.
-"Thẩm Dao Quang! Ngươi làm gì Điện chủ vậy?" Thanh âm của Hộ pháp bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Hắn nhìn y phục rách tả tơi trên mặt đất, lại nhìn Điện chủ không chút cảm xúc nằm trên mặt đất, trong đầu đang hiện lên hình ảnh điện chủ nhà mình bị Thời Sênh cưỡng ép chiếm đoạt.
Lửa giận trong lồng ngực bỗng chốc vọt lên tận đỉnh đầu.
Con yêu nữ này lại dám đối xử với Điện chủ như vậy.
Thực sự là...
Không thể chịu được.
-"Ta có thể làm gì hắn chứ?" Thời Sênh nhìn Hộ pháp đầy khó hiểu.
Cô một không đánh hắn, hai không mắng hắn, chỉ cởi bỏ y phục của hắn thôi, có cần phải kích động như vậy không?
Cô còn bị giở trò lưu manh đấy, nói gì đi?
Kỳ kỳ quái quái.
-"Thẩm Dao Quang..."
-"Về đi." Bộ Kinh Vân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hộ pháp.
Hộ pháp: "..." Điện chủ, người không thể phân biệt đối xử!
Tại sao mỗi lần nhìn hắn đều cao ngạo lạnh lùng như vậy?
Hắn không phục.
Hắn còn không bằng cả một nữ như vừa mới quen biết mấy tháng ư?
Dưới sức ép của Điện chủ, Hộ pháp chỉ đành ngậm ngùi quay về đội, khuôn mặt vẫn hiện rõ dòng chữ "Điện chủ nhà ta đã bị nhúng chàm rồi. Điện chủ để khuỷa tay xoay ra ngoài, không suy nghĩ cho người mình, ta thấy ta bị thất sủng rồi."
Thời Sênh lại nhảy lên cây.
Bộ Kinh Vân cũng đi lên theo, Thời Sênh không đẩy hắn, chuyện vừa xảy ra cô không hề nhắc đến nửa lời.
Hình như đối với cô, đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
Bộ Kinh Vân suy nghĩ vẩn vơ, sắc trời đã tối tự lúc nào.
Trời tối, nhìn đóa hoa sen đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh, Thất Sắc Liên Hoa đột nhiên nở rộ bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.
-"Ồ!"
-"Nở rồi, nở rồi."
Thanh âm của loài người và ma thú đồng thời vang lên, từng bóng người màu đen từ trong hồ nước đồng thời bay vào trung tâm để giật.
Thời gian nở của Thất Sắc Liên Hoa rất ngắn, chỉ có năm phút.
Sau năm phút không hái, cánh hoa sẽ rụng xuống, bắt đầu thời kỳ kết đài.
Năm phút thì làm được gì?
Năm phút có thể ăn được một cốc mì gói, có thể chơi một ván game, cũng thể tiếp xúc một lần với Ngũ Chỉ cô nương*.
*Ngũ Chỉ cô nương: 5 ngón tay - thủ dâm
Thời gian xem ra rất dài, rất đủ.
Nhưng với tình hình lúc này, chút thời gian ấy vốn không thể đủ.
Loài người không muốn ma thú giành được, ma thú tất nhiên cũng không muốn loài người có được.
Huống hồ, đại quân ma thú còn có cánh, có thể bay lên trời.
Loài người, tuy Linh hoàng có thể bay trên không nhưng cũng cần tiêu hao linh lực, đâu có được ưu thế như người ta.
Hai móng vuốt cùng kéo ngươi xuống.
-"Huynh muốn có Thất Sắc Liên Hoa?" Thời Sênh đang xem kịch hưng phấn, bỗng nhiên quay đầu hỏi Bộ Kinh Vân.
Cô thấy người của Cửu U Điện cũng mượn gió bẻ măng, đi cướp Thất Sắc Liên Hoa rồi.
-"Không..." Bộ Kinh Vân vô thức lắc đầu, nhưng lời còn chưa nói hết đã lập tức đảo lại: -"Ừm."
-"Thứ đồ chơi ấy thì có gì hay chứ?" Thời Sênh chau mày lẩm bẩm, rút thiết kiếm ra, -"Vậy thì huynh đợi ở đây, ta đi cướp về cho huynh."
Bộ Kinh Vân: "..." Không đúng nha, lời thoại này đáng ra phải do hắn nói mới đúng chứ?
-"Đợi..."
Thời Sênh căn bản không nghe thấy ý tứ trong lời hắn nói, lập tức xông ra.
Tốc độ của Thời Sênh rất nhanh, nhân cơ hội đám người đó còn đang đối phó với ma thú, đi đến bên cạnh Thất Sắc Liên Hoa.
Đúng lúc cô giơ tay ra hái, bên cạnh bỗng nhiên có thêm bộ móng vuốt túm lấy Thất Sắc Liên Hoa, nhổ bật cả rễ, tiếng nước rơi xuống lách tách, sự chú ý của tất cả người và ma thú đều bị chuyển sang bên này.
Thời Sênh nhìn theo móng vuốt ấy, huyệt thái dương bỗng nhiên giật giật không ngừng.
Nữ chính đại nhân, cô đúng là không lỗ nào không chui vào được!
Tần Lang Nguyệt nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt đắc ý, sau đó phi thẳng về phía bờ.
Sau đó, run rẩy khác thường.
Mặt nước còn bình lặng khi nãy đột nhiên xuất hiện một xúc tu mấy chân màu bạc cuốn lấy đôi chân Tần Lang Nguyệt, kéo cô ta quay lại.
Bên cạnh loại dị bảo này nhất định có thứ bảo vệ nó, hoặc là ma thú hung ác, hoặc là một loại thực vật nào đó.
Lúc này, xúc tu màu bạc giang rộng ra càng giống như một loại thực vật hơn.
Thời Sênh chém đứt xúc tu đang hướng về phía cô, sau đó bay đến chỗ Tần Lang Nguyệt, định nhân cơ hội đoạt lại Thất Sắc Liên Hoa trên tay cô ta, Tần Lang Nguyệt cười lạnh, Thất Sắc Liên Hoa liền biến mất.
Dưới nước lại có mấy xúc tu nữa xuất hiện, nhanh như chớp hướng về phía Thời Sênh, Thời Sênh bị buộc phải kéo giãn khoảng cách với Tần Lang Nguyệt.
Lúc này, trên mặt nước, cơ hồ đều là loại xúc tu màu bạc đó, ma thú nhanh chóng rút khỏi phạm vi tấn công của xúc tu, một số người chạy chậm không may mắn như vậy, trực tiếp bị kéo rơi tõm xuống nước, từng bóng đen lan tràn dưới nước, mùi máu tanh ngòm bắt đầu lan rộng.
Tần Lang Nguyệt bị xúc tu cuốn lấy, đến khi sắp bị nhấn chìm xuống nước thì một con rắn lớn từ trên bờ bay đến, cắn chặt lấy chiếc xúc tu đó, xúc tu bị đau liền thu lại xuống nước.
Con rắn dùng đuôi quấn lấy Tần Lang Nguyệt, hung hăng đánh vào một chiếc xúc tu khác đang vươn ra, nhanh chóng đưa cô ta vào bờ an toàn.
Thời Sênh chém đứt mấy chiếc xúc tu, chậm hơn Tần Lang Nguyệt một bước.
Kết quả ....
Cô vừa đi tới đã nghe thây tiếng Tần Lang Nguyệt nói.
-"Bị Thẩm Dao Quang cướp đi rồi."
Những chiếc xúc tu đang lắc qua lắc lại trên mặt hồ, những người bị cuốn vào đó gầm gào kêu cứu, nhưng chỉ một giây sau đã bị nhấn chìm vào trong hồ.
Vốn không có ai cứu được họ.
Xúc tu dày đặc, vốn dĩ không thể nhìn rõ trong đó xảy ra chuyện gì, vừa nãy người đến gần Thất Sắc Liên Hoa nhất chỉ có Thời Sênh và Tần Lang Nguyệt, bây giờ Thất Sắc Liên Hoa không còn nữa, chỉ có hai khả năng.
Nếu không phải ở trên người Tần Lang Nguyệt thì ở trên người Thời Sênh.
Tần Lang Nguyệt vu oan hãm hại cô, nỗi oan này chắc chắn cô phải gánh rồi.
Ai kêu bổn cô nương đây là nhân vật phản diện chuyên nghiệp chứ, không gánh oan thì làm gì?
Nữ chính đại nhân, cô được lắm!
Cho nên, khi Thời Sênh chạm đất, một nhóm người nhanh chóng bao vây cô lại.
-"Thẩm Dao Quang ngươi mau giao Thất sắc Liên hoa ra đây."
Thời Sênh vung thiết kiếm, nhìn về phía đám người đó đang đứng, Tần Lang Nguyệt bị một nam tử tuấn mĩ có vẻ tàn bạo ôm lấy, trong lòng tức giận đùng đùng.
Vua rắn lại bại dưới váy nữ chính sao, thật là... nỗi sỉ nhục của giới ma thú.
Thời Sênh không muốn giải thích chút nào.
Những người này đều đang mở trạng thái "Ta không nghe, ta không nghe ngươi nói nhăng nói cuội, ngươi đang gạt ta" của tổng tài nữ chính, giải thích có con mẹ nó tác dụng ấy.
Cho nên cô nhìn nữ chính đầy ngụ ý, sau đó nhìn những người xung quanh, kéo dài âm điệu, hỏi đầy quái gở: -"Muốn có Thất Sắc Liên Hoa không?"
-"Phí lời, mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây."
-"Cũng không phải là không được." Thời Sênh không thèm nhìn mấy người đó, đôi lông mày cong cong, -"Dùng Tần Lang Nguyệt để đổi có được không?"
Tần Lang Nguyệt còn đang thầm đắc ý, lúc này nghe thấy lời Thời Sênh nói, bỗng giật mình, trong lòng nảy lên dự cảm chẳng lành.
-"Tần Lang Nguyệt? Ngươi cần cô ta làm gì?" Có người nghi hoặc hỏi.
Hai người họ hình như chẳng có thù hận gì cả?
-"Ta làm gì ngươi quản được sao? Các ngươi có thời gian suy nghĩ dùng Tần Lang Nguyệt để đổi lấy Thất Sắc Liên Hoa, nếu không ta sẽ hủy Thất Sắc Liên Hoa." Thời Sênh nói hùng hồn thẳng thắn, y như Thất Sắc Liên Hoa đang ở trong tay cô thật vậy.
-"Đừng hòng ra tay, tốc độ ta tiêu hủy còn nhanh hơn tốc độ các ngươi động thủ đấy!"
Thời Sênh nói câu đó liền đập tan suy nghĩ muốn cướp đoạt của những người ở đó.
Thẩm Dao Quang vẫn là người có thực lực, nếu cô thực sự hủy đi Thất Sắc Liên Hoa, chắc chắn bọn họ không thể ngăn cản được.
-"Tại sao chúng ta biết được Thất Sắc Liên Hoa thực sự đang ở trên người ngươi? Mau đưa ra cho chúng ta xem thử." Không biết tên não phẳng nào tự dưng lại đề ra chủ ý này.
Thời Sênh cười cười, -"Các ngươi đến làm trò cười thôi đúng không? Người nói Thất Sắc Liên Hoa đang ở trên người ta là các ngươi. Các ngươi đùa ta hay đùa chính mình vậy?"
IQ bị chó ăn mất rồi à?
Dứt lời, Thời Sênh như cười như không nói: -"Nếu các ngươi đã nghi ngờ trên người ta không có Thất Sắc Liên Hoa, vậy thì để cho ta đi đi."
-"Thẩm Dao Quang, ngươi đừng có ăn nói linh tinh, chắc chắn Thất Sắc Liên Hoa đang ở trên người nàng ta."
Câu đầu là nói với Thời Sênh, câu sau lại là nói với một người khác.
Người hỏi câu hỏi ngu ngốc đó bị người bên cạnh đánh cho mấy cái, người đó không dám lên tiếng nữa.
Cảnh tượng yên tĩnh trở lại, chỉ có mặt hồ xa xa không ngừng vang lên tiếng nước chảy, những chiếc xúc tu đó dường như không thể rời khỏi nước, xúc tu cũng có độ dài, chỉ có thể vươn xa cự ly hai mét đến bờ.
Do đó, lúc này, những chiếc xúc tu đó như mái tóc dài, đang nhảy nhót khiêu vũ trên mặt hồ, trông có vẻ vô cùng quỷ dị.
Ma thú trước mặt dường như có chút sợ hãi những chiếc xúc tu này, không dám đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn.
Người bên này nhìn nhau mấy giây, rồi lại nhanh chóng thảo luận với nhau, nhưng Tần Lang Nguyệt đã bị người khác trông chừng, kết quả thế nào cũng đã hai năm rõ mười.
Thất Sắc Liên Hoa, mỗi cánh hoa chính là một Linh Thánh, dùng một người phụ nữ để đổi, thật quá hời!
Đám người đó giả bộ như đang thảo luận, cuối cùng nhìn về phía Tần Lang Nguyệt.
Tần Lang Nguyệt cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng sự phẫn nộ nơi đáy mắt đã hiện rõ.
Cô ta muốn tính kế hãm hại Thẩm Dao Quang, nhưng không ngờ cô ta lại bị gài bẫy ngược lại.
Nhưng cô ta cũng không thể nói trên người cô ta có Thất Sắc Liên Hoa, bây giờ trừ cách liều chết chạy thoát ra, còn lại đều là đường cùng.
-"Ai dám động vào nữ nhân của ta?" Khi người đến gần, vua rắn bỗng nhiên đẩy Tần Lang Nguyệt ra đằng sau thân mình, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Vua rắn có thể biến hình, tu vi ít nhất cũng ngang bằng với Linh Tôn của loài người, uy phong trên người hắn hoành tảo chung quanh, một số người tu vi thấp chỉ cảm thấy thái sơn áp đỉnh, đôi chân mềm nhũn như sắp quỳ xuống.
Nhưng ở đây Linh Tôn không ít, nếu thực sự phải đánh, vua rắn thực sự không phải là đối thủ của họ.
Cho nên, những người này không hề bị hắn dọa cho sợ hãi, ngược lại có người còn chán ghét nhìn Tần Lang Nguyệt.
-"Người và ma thú ở bên nhau, ta không nhìn ra đó, khẩu vị của Tần Lang Nguyệt cũng nặng thật."
-"Cho dù có thể biến hình, hắn cũng chỉ là ma thú..."
Tần Lang Nguyệt nghe đám người đó càng nói càng quá đáng, trong lòng sát khí dâng trào.
Cô ta và vua rắn ở bên nhau, đó chẳng phải là do ép buộc sao?
Đúng, tất cả là do Thẩm Dao Quang.
Cô đã hỏi qua vua rắn, hắn nói có người dẫn dụ hắn ra ngoài nên hắn mới đánh nhau với vua sói ở đó.
Lại thêm chuyện trước đó cô ta gặp phải vua sói, rõ ràng là có người gài bẫy cô ta.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn Thời Sênh, Thời Sênh cong miệng đáp lại cô bằng một nụ cười gợi đòn.
Nụ cười đó rơi vào mắt Tần Lang Nguyệt trở nên vô cùng kích thích, giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô ta.
-"Các ngươi nói hết chưa hả?" Ép ông nội các ngươi, nhân vật phản diện thường chết vì nhiều lời đó hiểu chưa? Hãy nhìn ánh mắt của nữ chính kìa, chỉ một lát nữa thôi bàn tay vàng sẽ lên sóng, đánh cho các ngươi bầm dập tả tơi luôn đó tin không hả, một lũ thiểu năng.
Đám người đó sắc mặt thay đổi, nhưng không có ai oán ghét Thời Sênh.
Có người bắt đầu ra tay với vua rắn, dẫn dụ hắn sang bên cạnh, Tần Lang Nguyệt bị mấy người bao vây, bàn tay vàng của cô ta không ở đây, ngoài thực lực của bản thân ra căn bản không có gì đáng sợ cả.
Đây chính là sự tai hại trong quá trình trưởng thành của nữ chính.
Nếu gặp phải một nhân vật phản diện không dùng chiêu trò thì chắc chắn ngay lập tức sẽ bị đập chết, làm gì có chuyện cho ngươi được phô trương đến cuối cùng.
Vua rắn và Tần Lang Nguyệt một trước một sau bị bắt, đưa đến trước mặt Thời Sênh.
-"Phế tu vi của cô ta." Thời Sênh tùy tiện chỉ một người.
-"Thẩm Dao Quang, vừa nãy cô không nói vậy."
Thời Sênh không để tâm nhún vai, -"Vậy thì bây giờ ta thêm vào có được không, có muốn Thất Sắc Liên Hoa không hả?"
Người đó trừng mắt nhìn Thời Sênh, cho người phế tu vi của Tần Lang Nguyệt.
-"Thẩm Dao Quang, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Lúc này, Tần Lang Nguyệt đã thực sự sợ hãi rồi.
Cô ta biết sau khi bị phế đi tu vi thì cô ta sẽ phải đối mặt với cái gì.
Cho nên cô ta muốn kéo dài thời gian...
Đợi đến khi thần thú khế ước tỉnh lại.
Mí mắt Thời Sênh nhếch lên, ngón tay chỉ chỉ trong không trung, bắt đầu thúc giục, -"Nhanh lên, sao cứ lề mà lề mề thế?"
Người đó có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh, nhưng vẫn bước nhanh đến bên Tần Lang Nguyệt.
-"Thẩm Dao Quang, có chết cũng phải chết cho rõ ràng, tại sao ngươi lại nhằm vào ta như vậy?" Tần Lang Nguyệt sốt sắng lên tiếng.
-"Ta đâu có khiến ngươi chết, cái gì mà chết rõ ràng với không rõ ràng, ngươi đừng có nói nghiêm trọng như vậy chứ." Thời Sênh cười, sau đó quay đầu, lại là bộ mặt hung ác, -"Còn không ra tay, không biết phế tu vi con người thế nào sao?"
Đừng có nói nghiêm trọng như vậy...
Bị phế đi tu vi, đó là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả cái chết!
Nữ nhân này lại dám nói không nghiêm trọng.
Tần Lang Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng người kia đã đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô ta, một luồng linh lực từ huyệt bách hội đi xuống.
Linh lực bên ngoài đột nhiên tiến vào chạy loạn trong cơ thể cô ta, hủy hoại kinh mạch của cô ta.
Bên tai cô ta dường như còn nghe thấy tiếng kinh mạch đứt vỡ, nỗi đau đớn trào lên.
"A!" Tần Lang Nguyệt không chịu đựng được nỗi đau ấy, thảm thiết kêu gào, âm thanh đó vô cùng thảm thương, người ngoài nghe được cũng thấy nổi cả da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top