Thế giới 10: Tường Vi Máu (6)

Thời Sênh quay về trường, trường học tối om không có ánh đèn, nhìn như con thú lớn đang nằm rạp trong bóng tối.

Người của Đồng minh Huyết Liệp vẫn chưa dời đi, Thời Sênh thấy mấy chỗ đều có người đang mai phục.

Thời Sênh tránh mấy người đó, rồi đi quanh trường một vòng.

Yên tĩnh...

Trường học yên tĩnh một cách đáng sợ.

Thời Sênh đã xem qua tất cả mọi chỗ trong trường, không phát hiện thấy chỗ nào kỳ lạ. Cô nhảy lên phòng cao nhất của trường, thật không ngờ bên trên đã có người.

Thời Sênh nhíu mày, ánh mắt ẩn hiện ánh sáng màu lam.

Nam chính đại nhân? Hắn làm cái gì ở đây?

Tả Liệt quay đầu lại, lãnh đạm nhìn cô, -"Cô vẫn còn dám quay lại trường."

Thời Sênh tiến lên trước mấy bước, -"Bọn chúng lại không bắt được tôi, có gì đáng sợ đâu chứ."

Tả Liệt: "..." 

Giọng điệu ngông cuồng thế kia, nghe chỉ muốn đánh.

Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, hơi kỳ lạ, -"Tại sao anh lại nhắc nhở tôi?"

Nam chính có gì đó không đúng lắm.

-"Xem ra cô chẳng biết gì cả."- Một lúc lâu sau Tả Liệt mới nói một câu.

Thời Sênh hơi mông lung.

Biết cái gì?

Tả Liệt quay người, nhìn cô, trong tay còn có thêm một tấm thiệp mời hắc kim.

Hắn đưa tấm thiệp mời hắc kim cho Thời Sênh, -"Yến tiệc của Huyết Tộc, sắp bắt đầu."

Yến tiệc của Huyết Tộc? Đó không phải...

Yến tiệc của cả Huyết Tộc và Huyết Liệp, phía tổ chức giải thích là để tăng tính giao lưu giữa Huyết Tộc và Huyết Liệp.

Nhưng mỗi lần Yến tiệc của Huyết Tộc đều không có kết cục gì tốt, cuối cùng đã hủy bỏ, bây giờ tại sao lại bắt đầu lại?

-"Huyết Tộc có người tâm tư không thuần khiết, tình hình chúng ta hiện nay đang rất nguy hiểm, cô phải tự cẩn thận."- Tả Liệt nhìn Thời Sênh không nhận thiệp mời, nên hắn liền vứt tấm thiệp lên chiếc bàn bỏ đi ở bên cạnh, -"Huyết Tộc thuần chủng là đối tượng ghen ghét căm hận của bọn chúng, tôi không muốn trở thành kẻ địch của cô."

Quan niệm của Huyết Tộc thuần chủng và các Huyết Tộc khác không giống nhau, chính kiến cũng không hòa hợp, nhưng Huyết Tộc thuần chủng lại vì muốn nâng cao sức mạnh, chiếm vị trí quan trọng trong Huyết Tộc.

Vì vậy, thực ra trong Huyết Tộc, tuy Huyết Tộc thuần chủng ở vị trí cao quý, nhưng không được chào đón cho lắm.

Thời Sênh di chuyển đôi mắt, -"Ý của anh là nói, người của Huyết Tộc đang đối phó với tôi."

Thần sắc Tả Liệt hơi u ám, -"Không chắc."

Không chắc?

Không chắc là Huyết Tộc sao?

Thời Sênh hơi nhíu mắt, -"Đây cũng không phải là trọng điểm anh muốn nhắc nhở tôi, Tả Liệt, đừng có nói vòng vo tam quốc, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Giữa Huyết Tộc thuần chủng cũng tồn tại cạnh tranh, huống hồ cô và Tả Liệt cũng còn có chút mâu thuẫn, Tả Liệt không thể nào tốt bụng mà nhắc nhở cô như vậy.

-"Đúng là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."- Thời Sênh đã nói rồi, thì Tả Liệt cũng không giấu giếm nữa, -"Yến tiệc của Huyết Tộc lần này, còn có một mục đích rất quan trọng, là chọn ra vua mới của Huyết Tộc, tôi cần sự ủng hộ của cô."

Thời Sênh cười lạnh, -"Cả trăm năm không có Vua, tại sao lần này lại muốn chọn Vua chứ?"

Từ khi Huyết Tộc và loài người ký kết khế ước Đồng minh, sau khi Vua tiền nhiệm chết, Vua của Huyết Tộc cũng mặc định là không chọn lựa nữa.

Trước nay đều do mấy vị Thân Vương tiếp quản Huyết Tộc, quyền lực phân tán, hình thành cục diện cân bằng ổn định.

-"Tôi cũng vừa mới nhận được tin này."- Nếu không phải đột nhiên nhận được tin tức, hắn cũng không mạo hiểm chọn cô gái Di Nại này.

Mấy năm nay, hắn luôn bị những người bên kia bài xích, mặc dù cũng ngấm ngầm bồi dưỡng một chút, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng có sự ủng hộ của Huyết Tộc thuần chủng.

Thời Sênh xoa xoa cằm, nghĩ ngợi một lúc mới nói, -"Tôi không có hứng tham gia chuyện này, nhưng bọn chúng đắc tội với tôi, thì tôi sẽ không ngần ngại tiêu hủy đám rác rưởi đó."

Tả Liệt hơi suy tư một chút là hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thời Sênh.

Cô không giúp hắn, nhưng cũng không làm khó hắn, điều kiện tiên quyết là, đừng nên đắc tội với cô.

Ngữ khí ngạo mạn này, nếu để đám người kia nghe thấy, chúng sẽ liều mạng nhảy lên đánh chết cô.

Tả Liệt hơi thất vọng, nhưng hắn cũng hiểu, muốn cô ta giúp mình có thể gần như là không, suy cho cùng, gia tộc sau lưng cô...

Biết là không thể nên Tả Liệt cũng không ở lại lâu, cuối cùng hắn nhắc nhở Thời Sênh cẩn thận rồi đi mất.

Thời Sênh cầm lấy tấm thiệp mời, nhưng không mở ra xem, ngón tay chuyển một cái rồi thu vào không gian.

Gió mưa ập đến.

Đứng trên tầng thượng một lúc, Thời Sênh nhảy xuống tầng cao, rồi mất tích trong bóng tối.

-------------------

Thời Sênh không lộ mặt, người của Huyết Liệp có vẻ rất vội, rồi cuối cùng từ trường tản đi.

Nhưng bọn chúng vừa đi, thì trong trường lại xảy ra một vụ hút máu.

Lần này không phải ai khác, là bạn cũng phòng của Ngải Duy.

Trường học vẫn chưa yên tĩnh trở lại thì lại có đại họa ập đến, rất nhiều người yêu cầu nhà trường giải thích.

Còn có nhiều phụ huynh trực tiếp đến trường đón con về nhà, còn có cả chuyển trường.

Phía nhà trường thì vô cùng lo lắng.

[Phòng hiệu trưởng.]

-"Anh Đỗ, các anh đã từng cam kết tuyệt đối không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa, bây giờ các anh giải thích thế nào?"- Hiệu trưởng chất vấn Đỗ Tuyệt.

Sắc mặt Đỗ Tuyệt đầy vẻ không ngờ, nhóm người hắn sắn xếp là giả vờ tản đi, trong chỗ tối mai phục vẫn còn có người, nhưng trong tình hình như vậy, vẫn có người chết.

Hắn cảm giác mình đang bị khiêu khích.

-"Đỗ tiên sinh, anh không có năng lực, tôi đề nghị phái người từng trải hơn đến."- Hiệu trưởng hiển nhiên hiểu về Đồng minh Huyết Liệp, nói chuyện cũng rất mạnh mẽ, dứt khoát.

-"Hiệu trưởng, những chuyện này tôi sẽ giải quyết."- Đỗ Tuyệt ngẩng đầu nhìn thẳng hiệu trưởng, ánh mắt hắn ẩn hiện tinh quang và lạnh lùng.

Hiệu trưởng bị ánh mắt đó nhìn đến mức sững người, khí thế đột nhiên giảm đi mất nửa phần.

-"Cậu hãy nói thời gian chính xác."- Hiệu trưởng lùi một bước.

-"Ba ngày."- Đỗ Tuyệt nói, -"Nếu trong ba ngày tôi không bắt được, thì tùy Đồng minh xử lý."

-"Được, vậy tôi cho cậu ba ngày."

Đỗ Tuyệt từ phòng hiệu trưởng đi ra, hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương. Mấy ngày nay hắn đâu nghỉ ngơi nổi.

Quay lại chỗ tập kết tạm thời, người của Đỗ Tuyệt lập tức vậy quanh.

-"Đội trưởng, sao rồi?"

-"Tranh thủ được thêm ba ngày, ba ngày mà vẫn không bắt được Di Nại, thì chúng ta phải quay về Đông minh chịu phạt."

Cả đám người đều nhìn nhau.

Bọn họ canh giữ lâu như vậy, đến cái bóng của Di Nại họ cũng không nhìn thấy.

-"Bên cạnh cô ta không phải có cả tên Tây Ẩn kia sao?"- Mộ người lên tiếng giọng nhỏ nhẹ, lần trước thấy đội trưởng vì nể người đàn ông đó mà bỏ qua cho Di Nại.

-"Chuyện lần trước chưa có đủ chứng cứ, lần này chứng cứ đã đầy đủ, chúng ta chỉ là theo việc mà làm."- Huống hồ, Tây Ẩn cũng không còn bên cạnh cô ta nữa.

Đỗ Tuyệt đẩy chiếc mắt kính, thu lại sự lạnh lùng trong ánh mắt, sau đó lạnh lùng lên tiếng, -"Thời gian không nhiều, cô ta nhất định còn trong trường, đêm nay sắp xếp dụ cô ta ra."

-"Đội trưởng, có điện thoại."

Những người xung quanh hắn lần lượt tản ra làm việc, Đỗ Tuyệt đi nghe điện thoại.

-"Đội trưởng, chúng tôi phát hiện thấy một ngôi mộ ở ngoại ô Thành Bắc, có lẽ cần anh tới xem."

-"Mộ gì?"- Bây giờ hắn bận ngập đầu, đâu có thời gian mà đi xem mộ gì.

-"Chúng tôi cũng không chắc chắn... Niên đại đã rất lâu rồi, hơn nữa bên trong... Tôi không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, đội trưởng anh đích thân đến đây một chuyến sẽ tốt hơn."

Đỗ Tuyệt bóp hai đầu lông màu, ba giây sau mới trả lời, -"Được, chiều tôi sẽ qua."

Bên kia còn nói thêm vài câu nữa, sau đó Đỗ Tuyệt mới tắt máy.

Ngoại ô Thành Bắc.

Mộ...

Tây Ẩn muốn nói gì với hắn? Hay là nói đây là một cái bẫy?

Thời Sênh đương nhiên vẫn chưa rời khỏi trường, lúc này cô vẫn đang đứng xem nam chính và nữ chính.

Nhưng cô không hề cố ý đứng xem.

Cô chỉ đứng trên tầng thượng hóng gió, ai mà biết được nam chính và nữ chính lại lên đó.

Là một tiểu công chúa có khả năng ẩn mình đạt đến trình độ tông sư, không muốn để Tả Liệt và Ngải Duy phát hiện ra, nên chỉ có thể tiếp tục trốn.

Ngải Duy có vẻ như có chút không bằng lòng, cô ta đi rất chậm, thậm chí mỗi bước đi đều run lên.

Thời Sênh chống cằm, vẻ mặt ngạc nhiên.

Thử nói xem, nữ chính bị dọa đến mức thế, sao cô ta không về nhà luôn đi!

Cô ta như vậy không phải muốn bị ngược đãi à?

-"Cô sợ tôi đến mức đó sao?"- Mặt Tả Liệt có vẻ bị tổn thương.

Ngải Duy mím chặt môi, -"Anh tìm tôi có chuyện gì thì mau nói đi, lúc nữa Tư Không không tìm thấy tôi, anh ấy sẽ rất lo lắng."

Tả Liệt bước về trước vài bước, Ngải Duy liền lùi về phía sau, sự kháng cự và sợ hãi trong đáy mắt đều hiện rõ ràng.

Nếu phát triển theo kịch bản, Di Nại phá rối bên chỗ Tư Không Táp, Ngải Duy vì ghen sẽ qua lại với Tả Liệt, rồi dần dần thích Tả Liệt.

Nhưng Thời Sênh hoàn toàn không quấy rối tình cảm của cô ta và Tư Không Táp, Ngải Duy và Tả Liệt cũng chẳng tiến triển thêm gì.

Ngược lại là vì những chuyện xảy ra ở trường, mà đâm ra kháng cự Tả Liệt.

Trong lòng khó chịu, nhưng Tả Liệt vẫn nói ra hết những gì muốn nói, -"Em hãy đi cùng anh đi, em ở cùng Tư Không Táp sẽ chịu thiệt thòi đó."

-"Em và Tư Không rất ổn, Tả Liệt, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa." Ngải Duy nhỏ nhẹ lên tiếng, -"Anh hãy mau rời khỏi trường đi, nếu bọn họ phát hiện ra anh sẽ..."

-"Ngải Duy em vẫn còn quan tâm anh, hãy đi cùng với anh, anh sẽ bảo vệ cho em."- Tả Liệt hơi thất vọng nắm chặt lấy tay Ngải Duy.

-"Tả Liệt, anh làm tôi đau đấy."- Ngải Duy vung tay ra.

Tả Liệt vờ như không nghe thấy gì, vẫn nắm thật chặt tay của Ngải Duy, sắc mặt có chút hung hãn, -"Tư Không Táp không phải người tốt, em phải tin anh."

-"Tả Liệt."- Ngải Duy không vùng vẫy ra được, chỉ có thể nhịn đau, gương mặt nhăn nhó, -"Con người của Tư Không rất tốt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, lúc đầu không phải là anh giúp tôi theo đuổi anh ấy sao? Sao bây giờ anh lại nói những lời này?"

Tả Liệt đột nhiên buông tay Ngải Duy, hắn như bị đả kích liền lùi về sau mấy bước.

Đúng vậy, là hắn đã đưa cô vào tay Tư Không Táp.

Ngải Duy ôm lấy cánh tay, mím chặt môi, rồi lùi người về sau, -"Anh hãy bảo trọng."

Lúc cô ta quay người đi thì đột nhiên bị ai đó kéo lại, bị ấn vào một lồng ngực lạnh như băng, rồi tiếp theo, môi cô bị phủ kín.

Ngải Duy trợn trừng mắt, tay nhanh hơn não, cô giơ tay tát một cái vào mặt Tả Liệt, Tả Liệt sững người, buông tay ra khỏi người cô.

-"Tả Liệt, anh điên rồi."- Ngải Duy dùng sức lau miệng mình, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau rơi xuống.

Tả Liệt nhìn cô ta không nói gì, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, đau khổ, hối hận...

Ngải Duy bị ánh mắt đó nhìn đến mức đầu óc bối rối, cô ta quay người chạy xuống tầng dưới.

Người cô thích là Tư Không Táp.

Tả Liệt là ma cà rồng.

Ngải Duy không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng, lảo đảo chạy xuống tầng dưới.

Lúc xuống tầng cô ta đạp hụt chân, cơ thể cô ta mất cân bằng, cả người như muốn ngã nhào xuống, đúng lúc đó bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, đỡ cô đứng vững.

Ngải Duy kinh hồn vẫn chưa ổn định lại, một lúc sau mới chuyển mắt, nhìn rõ người đỡ mình.

Nỗi sợ hãi và tủi thân vừa rồi lập tức bộc phát, cô nhỏ giọng khóc nấc lên, -"Tư Không..."

-"Cô bé ngốc, có chuyện gì, ai ức hiếp em?"- Tư Không ôm lấy khuôn mặt trái xoan của Ngải Duy, để cô ấy nhìn mình.

-"Không có gì..."- Ngải Duy lúng túng lên tiếng, nếu như Tư Không biết cô đi gặp Tả Liệt, anh ta nhất định sẽ nổi giận, -"Em nghĩ tới chuyện tối qua, nên thấy hơi sợ."

-"Có anh ở đây, đừng sợ."- Tư Không Táp nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ta, -"Khóc nhiều quá xấu lắm, đừng khóc nữa."

Ngải Duy nhỏ giọng đáp một tiếng.

Tư Không Táp ôm Ngải Duy vào lòng, ánh mắt như có như không quét lên tầng trên.

Tả Liệt cúi đầu, hắn đứng ở đó, nhìn hắn có chút đáng thương.

Thời Sênh nhảy từ trong tối ra, -"Nếu đã muốn có cô ta như vậy, thì bắt cô ta về đi."

Tả Liệt ngẩng đầu, hai đầu lông mày nhíu lại, -"Sao cô lại ở đây?"

-"Tôi vẫn luôn ở đây."

Thời Sênh thả lỏng tay, -"Chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi, lời đề nghị vừa rồi của tôi anh cũng nên cân nhắc, chàng trai, hãy chú ý nhé."

Thực ra Thời Sênh rất muốn nói để hắn thay đổi đi hái bông hoa khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, chuyện này có liên quan đến cô đâu?

Vị kia nhà cô còn chưa thấy tung tích kìa.

Trong nguyên tác, nữ chính đứng núi này trông núi nọ, biến nam chính thành kẻ dự bị, sau khi chia tay với Tư Không liên lập tức ngả vào lòng nam chính.

Mắt Tả Liệt trĩu xuống, không phải hắn chưa nghĩ đến việc cướp cô ấy đi.

Nhưng làm như vậy có tác dụng gì.

Cô ấy không thích hắn!

Tả Liệt rời khỏi trường học quay về Huyết Tộc, Thời Sênh không còn kịch hay để xem, nên đành tiếp tục tìm tiểu tiện nhân hãm hại mình.

Có thù không báo phi tiểu nhân.

Dám hãm hại bản cô nương, chán sống à.

Trời tối, Thời Sênh nhìn thấy tên ngu dốt Đỗ Tuyệt đang đặt bẫy ở phía dưới.

Đến giữa đêm cũng không thấy động tĩnh gì.

Thời Sênh dựa vào thân cây, đợi lâu đến mức phán chán, đúng lúc đang chuẩn bị rời đi, tán cây trên đầu đột nhiên đổ xuống một bóng đen.

Thời Sênh: "!!!"

Thanh kiếm sắt đột nhiên xuất hiện, xoẹt qua một cái rồi chém thẳng tới bóng đen.

Bóng đen thu mình về phía tán cây, kèm theo tiếng là cây xào xạc, sau đó biến mất không tung tích.

Làm bản cô nương sợ chết được.

Thực sự Thời Sênh bị dọa đến chết khiếp, cô cũng là người, đột nhiên có thứ gì đó xông ra, đây được coi là phản ứng rất bình thường.

Nhưng mà đó là thứ gì, mà lại im hơi lặng tiếng tiếp cận cô...

Thời Sênh nổi hết da gà, rồi ngước lên nhìn tán cây.

Bên trên tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, thứ đồ đó nếu như có ở đây trước khi cô đến, thì có lẽ kỹ năng ẩn náu còn cao hơn so với cô.

Lúc Thời Sênh đang nghi hoặc, từ phía xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai.

Đó.

Tiếng hét đó chứa đựng sự kinh sợ tột bậc.

Thời Sênh xách kiếm lao vội đến, nhìn thấy một đám người vây quanh một cái bóng đen. Toàn thân hắn bọc một màu đen tuyền, đến đầu cũng bị bọc lại, nếu đổi thành màu trắng, thì nhất định là xác ướp.

Trong tay bóng đen vẫn đang ôm một nữ sinh, tiếng hét thất thanh đó được phát ra từ miệng cô nữ sinh này.

0"Di Nại, hôm nay cô không còn đường chạy trốn nữa rồi."0 Người vây quanh bóng đen lập tức hét lớn.

0"Cứu tôi, cứu tôi..."0 Cô nữ sinh bị bóng đen ôm chặt, gương mặt sợ hãi cầu cứu.

Bóng đen đột nhiên áp lại gần cô gái, cắn một cái vào cổ cô gái trong tiếng kêu thất thanh của cô ấy, tiếng nuốt lập tức vang lên rõ rệt đến lạ lùng.

Trong lòng Thời Sênh hơi ghê tởm, vô duyên vô cớ nghĩ đến cảnh Tây Ẩn ép mình uống máu.

Nếu chỉ cho cô nhìn thấy máu hoặc ngửi thấy mùi máu tanh, thì cô sẽ không có ác cảm gì.

Nhưng thứ chất lỏng dinh dính ấy chảy vào cổ họng cô, dần dần đi vào thực quản...

Thời Sênh hít một hơi thật dài, kìm nén cảm xúc bùng nổ trong lòng.

Đợi khi cô ngẩng đầu nhìn qua bên kia, thì bên đó đã đang đánh nhau rồi.

Bóng đen bị bao vây tấn công, một người tiếp cận bóng đen, đột nhiên nhảy lên đầu hắn rồi kéo mảnh vải đen xuống, mảnh vải đen bị kéo xuống, để lộ dung mạo bị mảnh vải che đi đó.

Đồng tử của Thời Sênh đột nhiên co lại.

Cô ta là ai?

Lúc này mặt Thời Sênh ngây ra.

Thế quái nào lại có người giống Di Nại y hệt như vậy?

Hệ thống cậu ra đây, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế với nhau.

Chắc chắn là kịch bản do hệ thống ngu dốt kia thêm vào.

[Ký chủ, trước đây tôi đã nhắc nhở cô, độ khó của kịch bản sẽ ngày càng tăng, xuất hiện thứ gì cũng đều là bình thường.]

Bình thường cái con khỉ.

Độ khó của kịch bản tăng là cậu có thể tùy ý thêm tình tiết được sao?

Con khốn này là ai?

Cậu nói đi!

[Ký chủ, tôi không có thêm bừa tình tiết.] Tình tiết này đều đã được thiết lập sẵn, nó đâu dám tùy tiện sửa đổi, ký chủ đề cao nó quá rồi.

Vậy cậu nói xem con khốn này là ai...

Cô ta nhớ rất rõ ràng, nguyên chủ cài đặt là cô độc không có người nhà.

Cô độc không có người nhà, hiểu không?

Không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.

Con khốn giống như chị em sinh đôi này chẳng lẽ từ đá chui ra sao?

[....] Ký chủ thật đáng sợ, hệ thống này xin chọn tắt máy offline

Thời Sênh không nhận được phản hồi của hệ thống, cả người rơi vào trạng thái nóng nảy, bực bội.

Vung thanh kiếm trong tay, Thời Sênh trực tiếp xông ra.

Đột nhiên có người xông ra, đám người bên kia cũng giật thót mình.


Kết quả là, họ nhìn thấy người xông ra lại tấn công người mà họ đang bao vây, trong lòng ai cũng thấy nghi ngờ.

Sau khi họ nhìn thấy chính diện, đám người mới không khỏi kinh ngạc.

Đây....

Sao lại có hai Di Nại.

Tổ trưởng, mau quay lại đây, có yêu quái.

Di Nại số 2 có lẽ không ngờ Thời Sênh lại đột nhiên xông ra, nhất thời không phòng ngự, nên bị Thời Sênh đánh úp.

-"Giả mạo tôi có vui không?"

-"Dám mượn mặt bà đây để làm chuyện xấu, mẹ kiếp, bà đây còn chưa bao giờ làm..."

-"Mày trốn cái gì, có bản lĩnh giả danh bà đây, thì đừng có trốn!"

Có lẽ Thời Sênh thực sự nóng vội, ra tay một cách đáng sợ.

Di Nại số 2 thấy mình không đánh lại được, liền bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được hai bước thì bị Thời Sênh chặn lại, -"Mày chạy đi đâu?"

Di Nại số 2: "..." 

Không chạy thì đứng đợi chém thành trăm mảnh sao?

Cô ta không hề biết lực chiến đấu của cô mạnh như vậy.

Còn cả thanh kiếm đó....

Vừa rồi dọa được cô, thật đúng là gặp may.

-"Chị." Di Nại số 2 nhanh chóng trấn tĩnh lại, gương mặt lộ rõ ý cười, -"Chị định mói chuyện này trước mặt bao nhiêu người vậy sao?"

Chị cái đầu mày.

Sao bản cô nương lại không biết có em gái lớn như thế chứ.

-"Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?"- Thời Sênh thô bạo trả lời lại, gương mặt lộ rõ sát khí.

Di Nại số 2: "..." 

Cô ta không tò mò mình gọi cô ta là chị, không tò mò sao mình lại giống cô ta sao?

Phản ứng này không giống với những gì cô ta dự liệu!

Nhìn đám người đang bao vây xung quanh, Di Nại số 2 có chút vội vàng, -"Chị, bọn chúng là người của Đồng minh Huyết Liệp, chúng ta nên đi khỏi đây trước rồi nói tiếp."

Thời Sênh cười lạnh, -"Đám thiểu năng cũng khiến mày sợ hãi đến như vậy, mà còn mặt mũi gọi bà là chị à?!"

Khóe miệng Di Nại số 2 run lên, tại sao trước đây cô không biết Di Nại lại là một người tự cao tự đại như vậy.

Còn dám nói người của Đồng minh Huyết Liệp là một đám thiểu năng.

Nếu bọn họ thiểu năng thật, thì 100 năm trước, tại sao Huyết Tộc lại ký khế ước đồng minh với họ?

Sắc mặc Di Nại số 2 lạnh đi, xông tới tấn công Thời Sênh, nhưng đây chỉ là động tác giả, đúng lúc Thời Sênh dùng chiêu phản kích lại, thì cô ta liên bay thẳng lên đỉnh tòa nhà.

Thời Sênh tay lăm lăm thanh kiếm, nhìn theo bóng dáng cô ta biến mất trên đỉnh tòa nhà.

Cả đầu đều là...

Con thiểu năng đấy từ đâu chạy tới vậy!

Tâm trạng Thời Sênh không tốt, không muốn phản ứng lại với đám người muốn chết, nhân lúc đám người kia vẫn chưa sắp xếp thành thế tấn công, cô cũng nhảy lên đỉnh tòa nhà, rồi chỉ nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

Đám Đồng minh Huyết Liệp hoàn toàn bị coi thường: "..." 

Sức bật tốt thì giỏi lắm à! Có bản lĩnh thì xuống đây một đánh một.

Thời Sênh đuổi theo Di Nại số 2, nhưng hơi thở của cô ta biến mất tăm mất tích ở phía tòa nhà nhỏ gần đó.

Thời Sênh đứng trước tòa nhà nhỏ, một tay chống cằm ngước nhìn tòa nhà.

Tòa nhà nhỏ chỉ có 4 tầng, nhìn rất cũ kỹ, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, đứng cạnh tòa cao ốc lớn, trông nó thật kỳ quái.

Thời Sênh đứng nhìn một lúc, cô rút thanh kiếm rồi xông vào trong, bên trong như bị bỏ hoang, nhưng phía trong thoáng có mùi máu tươi bay ra.

Càng đi sâu vào trong, mùi máu tươi càng nồng nặc.

Thời Sênh cầm thanh kiếm gõ gõ vào đống kim loại phế liệu bên trong, âm thanh truyền đi rất xa.

Thời Sênh đưa mắt nhìn ngó xung quanh, nơi đây khá giống phòng thí nghiệm cũ nát.

Cô cứ đi một đoạn rồi lại dừng một lúc, cuối cùng dừng lại ở cỗ cánh cửa sắt đã bị han gỉ.

Cô dùng thanh kiếm chặt đứt dây xích khóa trên cánh cửa, cánh cửa sắt phát ra âm thanh két két.

Mùi hôi thối, mùi máu tươi nồng nặc từ bên trong ập vào mặt.

Cảnh tượng bên trong và bên ngoài cánh cửa sắt hoàn toàn khác nhau.

Thiết bị bên trong cánh cửa sắt đều là mới tính, mùi hôi thối bốc ra đó chính là từ thi thể bên trên chiến bàn phẫu thuật.

Thời Sênh chau mày bước gần tới quan sát.

Là ma cà rồng.

Có người tự ý nghiên cứu ma cà rồng?

Hả....

Thời Sênh không tìm thấy người trong căn phòng cũ nát này, nhưng căn phòng sạch sẽ dùng để làm phòng thực nghiệm này lại nhìn thấy mấy phòng liền.

Di Nại số 2 kia muốn dụ cô đến đây để làm gì?

"Cùm cụp..."

"Cùm cụp..."

Âm thanh cứ nối tiếp nhau vọng đến từ xung quanh Thời Sênh.

Sắc mặt Thời Sênh không chút phản ứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía ngoài tòa nhà.

Bóng đen đột nhiên hiện tới.

Cô gái mạo danh cô cười tươi rói giơ tay vẫy vẫy cô, đôi môi mấp máy.

Thời Sênh không nghe thấy cô ta nói gì, hình như cô ta cũng chợt nghĩ ra, rồi lách mình rời khỏi, một lúc sau lại quay lại, cầm theo một tờ giấy trắng.

Trên giấy có vài chữ rất to được dùng một chất lỏng màu đỏ tươi viết lại.

[TỰ LO CHO TỐT.]

Có bốn chữ ý nghĩa rất sâu xa.

Thời Sênh nghiêng cổ sang trái nghiêng cổ sang phải, khóe miệng dần dần cong lên.

Như chế giễu, như coi thường.

Mặt Di Nại số 2 bên ngoài biến sắc, cô ta cầm tờ giấy rồi nhanh chóng biến mất.

Thời Sênh bước đến trước khung cửa kính sắp vỡ, cầm thanh kiếm gõ gõ vào không trung.

"Kẹt kẹt..."

Một nguồn lực cản từ thanh kiếm truyền đến.

Bọn chúng muốn làm gì?

Thời Sênh nhấc thanh kiếm, gương mặt suy nghĩ đăm chiêu.

Phía xa tòa nhà nhỏ, một bóng người đứng dưới tán cây, bóng râm che mất diện mạo của hắn, nhưng từ thân hình có thể nhận biết đây là một người đàn ông, trong tay hắn cầm một chiếc ống nhòm, đang nhắm về vị trí hiện tại của Thời Sênh.

-"Chủ nhân, đã nhốt cô ta kỹ càng rồi."- Di Nại số 2 không biết từ đâu xông ra, vừa cung kính vừa cẩn thận đứng phía sau người đàn ông kia.

-"Ừ."

-"Tại sao chúng ta không giết cô ta?"- Di Nại số 2 không hiểu hỏi lại, đã bắt được cô ta rồi, muốn giết cô ta, thì quá dễ dàng đối với chủ nhân.

-"Cô ta vẫn còn công dụng."- Giọng người đàn ông kia có vẻ u ám, không nghe ra được là vui hay là giận, -"Đây không phải là chuyện cô nên hỏi."

Mặt Di Nại số 2 biến sắc, cô ta hơi hoảng sợ cúi đầu, -"Là Lăng Hương quá lời, xin Chủ nhân thứ lỗi."

-"Đi đi."- Người đàn ông thu lại ống nhòm, rồi quay người rời đi.

Lăng Hương đứng phía dưới tòa nhà ngước nhìn lên, nhắm mắt theo đuôi người đàn ông đó, rồi dần biến mất trong bóng đêm.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top