Thế Giới 10: Tường Vi Máu (2)


Thời Sênh bỏ mặc Ngải Duy, cô từ trên cao nhảy xuống dưới đất, rồi thu lại thanh kiếm, sau đó chầm chậm quay lại.

Nơi cô ở cách trường học không xa lắm, là một khu biệt thự nhỏ tách biệt.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang tiếp cận cô.

Thời Sênh quay đầu nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy thứ gì kỳ quái.

Cô sờ sờ cằm, mình bị nhiễm chứng hoang tưởng bị hại của nữ chính rồi sao?

Cô đứng lại một lúc, rồi mới đưa tay đẩy cánh cửa sắt của căn biệt thự.

Đúng lúc tay cô chạm vào cánh cửa sắt, có một cánh tay từ phía sau sượt qua vai cô, ngón tay lạnh cóng giữ chặt lấy cổ cô.

Nhưng chủ nhân của cánh tay vẫn chưa kịp dùng lực, thì cổ tay đã bị giữ chặt, người thiếu nữ xoay người thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

Đã nói bản cô nương không mắc chứng hoang tưởng bị hại mà!

Tên thiểu năng nào dám đánh lén ông đấy!?

Thời Sênh chăm chú nhìn hắn, đột nhiên mặt tối sầm lại.

Nhân vật phản diện đại nhân, anh làm cái chó gì vậy!

Vừa rồi không giết được bản cô nương, giờ lại còn bám đuôi à.

Anh là nhân vật phản diện, chú ý đến thân phận của mình một chút được không?

Chết tiệt, muốn chém chết hắn.

Bình tĩnh bình tĩnh, đây rất có thể là đối tượng của mình, chém chết rồi thì mình sẽ một mình, không thể ngược đãi chó FA, phát đồ ăn cho chó nữa.

Thời Sênh ngầm an ủi bản thân mình, nhưng tay lại càng dùng lực, còn nhân tiện đạp thêm một cái.

- "Hự..."- Tây Ẩn trầm giọng hừ một tiếng, người chao đảo, rồi ngã rạp xuống đất.

Sau đó không thể động đậy gì nữa.

Thời Sênh: "..." 

Ăn vạ cũng không phải làm thế này đâu.

Cú đá đó của bản cô nương căn bản không dùng lực mà.

Thế mà anh đã ngã rồi!!

Chả thú vị gì cả!!

Thời Sênh rút kiếm ra chọc chọc, người trên đất không có phản ứng gì.

Nhìn nhân vật phản diện ngã sõng xoài dưới đất, Thời Sênh lại ngẩng đầu nhìn trời.

Đặc tính kiểu gì đây?

Đạp một cái đã ngã hôn mê à?

Nhân vật phản diện cực ngầu trước đây chỉ là tưởng tượng của bản cô nương sao?

Nhưng mà cũng tốt, vừa vặn cô đang lười ra tay.

Mang về nuôi cũng được.

Đem về nuôi! Đem về nuôi! Đem về nuôi!

Thời Sênh lặp lại vài vần, sau khi xác nhận Tây Ẩn không thể đột nhiên vùng dậy, cô mới xách Tây Ẩn về ném lên giường.

Thời Sênh khó nhọc kéo chiếc giá sách trong căn phòng.

Đói quá đi!

A A A!

Cô cảm giác như sắp đói phát điên rồi.

Rốt cuộc tại sao nguyên chủ muốn giữ lại bản năng hút máu chứ!

Thời Sênh nuốt nước bọt, cố nhịn đói, rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Đến lúc đi ra, cô mới chợt nghĩ ra chắc người nằm trên giường cũng đã bị ướt.

Thời Sênh lục lọi tủ quần áo của nguyên chủ, nhưng không tìm thấy đồ nam, cô đành lấy đại một chiếc váy.

Cô nhảy lên giường lật người Tây Ẩn, lúc này cô mới phát hiện ra trên lưng Tây Ẩn bị thương, không có mùi máu, vết thương màu đen, máu và thịt bi lộ ra ngoài, nhìn hơi đáng sợ.

Hình như là bị thứ gì đó cào vào.

Cô thò tay sờ sờ, một cảm giác ấm nóng từ ngón tay truyền tới, Thời Sênh giật bắn lên như điện giật.

Cô nhìn đầu ngón tay mình, đầu ngón tay hình như bị lây nhiễm rồi, dần dần chuyển sang màu đen.

Đây là nước thánh đối phó với ma cà rồng?

Đầu ngón tay hơi tê tê, sau đó là cảm giác đau nhói.

---------------------------------

Tây Ẩn bị độ nóng của mặt trời chiếu rọi làm thức giấc, phải mất một lúc sau đó hắn mới thích nghi, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Đây là nơi nào vậy?

Tối qua...

Hắn nhớ là đã gặp cô gái nói là thích hắn.

Tây Ẩn từ trên giường ngồi dậy, chất vải mềm mại trên người khiến hắn cúi đầu nhìn xuống.

Kiểu cách rất đơn giản, nhưng mà, đây là váy ngủ của phụ nữ mà, lại còn là loại váy hai dây.

Tây Ẩn: "..."

Ai đã thay quần áo cho hắn?

Là cô gái tối hôm qua?

Hắn sờ soạng quanh eo, quần lót vẫn còn.

Mặt hắn tối sầm nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng của con gái, ở góc phòng còn đặt một chiếc quan tài, nắp quan tài bị chém thành hai mảnh vứt trên đất.

Hắn gần như có thể xác định chính là ma cà rồng nữ tối hôm qua, vì mùi rất giống nhau.

Không những không được hắn cho phép đã tự ý cởi đồ của hắn, mà còn mặc cho hắn loại váy này.

Quần áo của hắn đâu?

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở bức tranh treo trong căn phòng.

Tường Vi phủ kín trời đất giống như bị nhiễm một màu máu đỏ.

Đứa bé dường như bị nhốt trong Tường Vi, chạy trốn không được, thoát cũng không xong.

Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, nhắm mắt lại rồi dời ánh mắt đi hướng khác.

Cảm giác nóng cháy ở sau lưng khiến hắn hơi khó chịu, nhưng cái váy mặc trên người càng làm hắn khó chịu hơn.

Tây Ẩn bước xuống giường, lôi chiếc ga trải giường quấn lên người, mở cửa phòng đi ra.

Bên ngoài là một hành lang, tất cả các phòng đều đóng chặt cửa.

Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn, một cô gái đang thở hồng hộc chạy lên.

Không phải cô ấy!

Khi ánh mắt của Lương Cách và Tây Ẩn chạm nhau, trong mắt cô ta thoáng có vẻ kinh ngạc.

Chàng trai này đẹp quá.

Nhưng mà...

Sao anh ta lại quấn ga giường?

Nghĩ tới chị Di Nại và chuyện chị ấy đã giao phó cho cô, gương mặt của Lương Cách bỗng nhiên ửng đỏ, cô có chút ngại ngùng khi nhìn Tây Ẩn. 

- "Đây là... quần áo chị Di Nại nhờ tôi mua tới."

Tây Ẩn nhìn xuống, quả nhiên thấy một cái túi trên tay cô ta.

Di Nại mà cô ta vừa nói chính là cái tên của cô gái ấy?

Lương Cách cẩn thận di chuyển tới trước mặt Tây Ẩn, đưa chiếc túi cho hắn, - "Cái này, tôi còn phải đi học, anh nói với chị Di Nại một tiếng giúp tôi, tôi đi trước đây. À, tôi sẽ xin nghỉ giúp chị ấy."

Lương Cách nói xong liền đỏ mặt chạy xuống tầng dưới.

Tây Ẩn lật qua lật lại chiếc túi trong tay, đều cùng một nhãn hiệu.

Hắn quay lại phòng, liền thấy một bóng người nhảy từ cửa sổ vào.

Cô chỉ nhìn qua hắn, rồi bình tĩnh nói, - "Anh tỉnh rồi, quần áo đã được đem đến chưa?"

- "Cô đã thay quần áo cho tôi?"- Tây Ẩn cầm chặt chiếc túi trong tay.

- "Nếu không thì anh có thể tự thay được sao?"- Thời Sênh lườm hắn ta một cái.

- "Cô đã làm gì với tôi?"- Cô ấy thay quần áo cho mình, thì chắc chắn đã nhìn thấy hết của mình.

Ánh mắt Thời Sênh di chuyển xuống vùng eo của hắn, - "Tôi muốn làm gì với anh, thì anh chắc chắn phải có phản ứng chứ."

Tây Ẩn nhất thời không phản ứng lại, đợi lấy lại được tinh thần, lập tức dùng chiếc túi che trước cơ thể.

- "Hành vi của cô, đáng để cô phải chết vài lần."- Hắn trừng mắt nhìn Thời Sênh, gằn từng chữ từng câu.

Thời Sênh bật cười, - "Tôi nói cho anh biết, trước khi nói mấy câu độc ác, thì phiền anh nghĩ đến tình cảnh của mình đã, bây giờ một tay tôi cũng có thể xử lý được anh đấy."

Này chàng trai, có biết là đang ở dưới mái hiên nhà người ta thì phải biết cúi đầu không?

Tây Ẩn: "..."

Thời Sênh đặt vài thứ đồ lên bàn, ngữ khí tùy ý, - "Anh xem xem cái nào dùng được."

Tây Ẩn nhìn lên bàn, mắt hơi nheo lại, trong lòng hơi xúc động.

Mấy thứ đồ này không dễ gì có được, sao cô ấy có thể lấy được?

Một lúc sau mới nói: - "Không dùng được, thứ tôi cần không đơn giản."

- "Ồ..."- Thời Sênh nhấc tay, ném mấy thứ đồ đó vào trong thùng rác ở bên cạnh.

Khóe mắt Tây Ẩn hơi giật giật, đúng là cô gái rất tùy ý.

Giống như tối qua, nói thích hắn trên đường cái vậy.

- "Tại sao cô lại đưa tôi về đây?"

Thời Sênh kéo kéo lại quần áo, không chút bận tâm đáp, - "Anh đã tự dâng lên tận cửa rồi thì tôi đương nhiên phải nhặt anh về nuôi."

Dâng tận cửa?

Nhặt về nuôi?

Nuôi sao?

Cô gái này...

Giỏi thật!

- "Cô có biết tôi là ai không?"- Lại dám đòi nuôi hắn à, gan cũng to thật.

Thời Sênh ngẩng đầu, đôi mắt mở to, nghiêm trang nói, - "Bất luận anh là ai, anh đã bị tôi nhìn thấy hết rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh yên tâm, tôi không phải dạng lưu manh, mặc váy lên rồi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra đâu."

Tây Ẩn: "..."

Chúng ta ngủ với nhau bao giờ?

Cô đừng có mà nói bừa!

Khóe miệng Tây Ẩn đột nhiên cong lên, đáy mắt ẩn hiện tà khí, - "Tây Ẩn, tên của tôi."

- "Di Nại."- Thời Sênh cười đáp lại, - "Nếu không có chuyện gì xảy ra, cái tên này sẽ theo anh đến già."

Cô có dự cảm, nhiệm vụ ẩn này đến 90% có thể sẽ là Phượng Từ.

Tây Ẩn hắng giọng nhẹ một tiếng, rồi kéo cánh cửa phòng tắm ở bên cạnh, ngăn chặn ánh mắt của Thời Sênh.

Tây Ẩn thay quần áo trong phòng tắm, hoàn toàn vừa vặn kích cỡ của hắn.

Mặt hắn lại tối sầm lại, không phải tối qua cô đã sờ soạng khắp người hắn rồi chứ?

Một cô gái mà nói ra được những lời đó, lại còn...

Hắn thay xong quần áo đi ra ngoài, căn phòng đã không còn ai, hắn đi ra, rồi xuống tầng.

Hắn nhìn thấy cô đứng trước tủ lạnh ở phòng bếp.

Ánh mắt cô cúi xuống nhìn vào thùng rác ở bên cạnh tủ lạnh.

Tây Ẩn tiến lại gần mới nhìn thấy đồ ở trong thùng rác, là dung dịch máu.

- "Đói quá."- Thời Sênh quay đầu, biểu hiện trên khuôn mặt có chút đáng thương, - "Ông anh, có cách nào để không đói không?"

Vị này là nhân vật phản diện, chắc chắn sẽ có cách đặc biệt.

Tây Ẩn cúi nhặt dung dịch máu trong thùng rác rồi đưa cho cô, trên gương mặt còn lộ ý cười nhạt, - "Uống rồi sẽ hết đói."

Thời Sênh chán ghét lùi về sau một bước, hai tay chống vào bàn đá phía sau, - "Tôi không thích máu."

- "Chúng ta sinh ra đã làm bạn với máu, sao cô có thể ghét nó chứ?"- Tây Ẩn tiến đến gần Thời Sênh, dùng một tay mở nắp chai dung dịch máu, màu máu tanh bỗng chốc xộc lên.

- "Anh muốn làm gì?"- Thời Sênh nhăn mặt.

Ánh mắt Tây Ẩn ẩn hiện ánh sáng màu vàng, - "Không phải cô hỏi có cách nào để không đói sao? Uống nó đi, sẽ không đói nữa."

- "Lui ra!"- Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng, rồi nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh.

Đôi mắt đen lánh như mực, xung quanh tròng mắt có một vòng sáng màu lam, bên trong toát lên sự lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.

Đôi mắt lạnh lùng như vậy, không nên xuất hiện trên gương mặt của một cô gái.

Tây Ẩn hơi run tay, hắn đóng nắp túi lại, rồi vứt vào thùng rác.

Hắn di chuyển ánh mắt, nhếch môi, - "Cô muốn cai máu chỉ có một cách, nhịn."

Thời Sênh xoay người, mở vòi nước, tạt nước lạnh lên mặt, - "Phải nhịn bao lâu."

- "Một tháng, vài tháng, cũng có thể là một năm, còn phải xem độ phụ thuộc vào dịch máu của cô."- Giọng nói của Tây Ẩn mang theo nụ cười.

- "Ngoài cách này ra thì không còn cách khác?"

- "Có."

Thời Sênh quay lại nhìn hắn, - "Cách gì?"

Tây Ẩn đứng đối diện với Thời Sênh, Thời Sênh thấy khóe miệng hắn cong lên, chậm rãi phun ra một từ, - "Chết."

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp, đừng có ngăn bà đây, bà đây sẽ chém chết tên tiểu tử này.

Chết tiệt, vừa rồi đã muốn đánh hắn rồi.

Thời Sênh đói đến mức không muốn ra khỏi cửa, trước đó Lương Cách gửi cho cô một tin nhắn, nói là đã xin phép nghỉ học cho cô, cô cũng không cần phải đến trường.

- "Sao anh lại bị thương?"- Thời Sênh nhìn Tây Ẩn thoải mái ung dung ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không có khái niệm đang ở nhà người khác.

Rõ ràng hắn thích nghi tương đối nhanh.

Tây Ẩn ngẩng đầu, trên lông mày như kèm theo cả ý cười, - "Cô muốn giúp tôi báo thù để lấy lòng tôi à?"

- "Nếu như vậy có thể lấy lòng anh được, thì tôi không ngần ngại."- Thời Sênh trả lời hắn một cách chắc chắn.

Giết một người thôi mà, có gì khó đâu.

Khóe mắt Tây Ẩn đột nhiên hiện lên tia coi thường, làm Thời Sênh tức giận, hắn biểu hiện như vậy là có ý gì?!

Không tin cô hay là không tin cô.

- "Anh nói đi, là ai làm, ông đây sẽ giết chết hắn ngay lập tức."- Thời Sênh đi lại bên hắn, một tay đặt lên chiếc ghế sô pha, khí thế hừng hực nói với hắn.

- "Cô không phải là đối thủ của hắn."- Tây Ẩn cụp mắt xuống, lãnh đạm nói.

- "Nực cười, không có người nào mà tôi không thể giết được."- Thời Sênh ngông cuồng hừ lạnh.

Đến đám thần kinh đó bản cô nương cũng xử đẹp được, chứ đừng nói đến người thường.

Hắn còn có thể lợi hại hơn cả trời chăng?

Tây Ẩn: "..." 

Cô gái này có khuynh hướng bạo lực?

Mở miệng ra là giết chết, không có chút khí chất nào của con gái cả.

Tây Ẩn đứng dậy, chuyển đề tài khác, - "Tôi phải ở đây tĩnh dưỡng vài ngày."

- "Anh vẫn muốn đi?"- Thời Sênh nhíu mày

Đã vào cửa của bà đây, mà vẫn muốn đi, anh định coi nơi đây của bà là khách sạn sao?

- "Tôi khỏi rồi đương nhiên sẽ đi khỏi đây."- Hắn không đi thì ở đây làm gì?

- "Đừng có mơ!"- Mặt Thời Sênh cười tà khí, giọng mềm mỏng nhẹ nhàng, - "Anh dám đi thử xem."

Tây Ẩn: "..." 

Có phải hắn gặp phải biến thái rồi không.

Bây giờ hắn đi còn kịp không.

- "Đừng có nghĩ làm như thế thì tôi sẽ để ý đến cô."- Tây Ẩn ngước mắt nhìn Thời Sênh.

Định dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của hắn, hắn không thể không công nhận là thủ đoạn này rất đặc biệt.

- "Ai cần anh để ý?!"- Thời Sênh lườm hắn, - "Tôi để ý anh là được rồi."

Lông mày Tây Ẩn hơi chau lại, hắn đột nhiên đổ người áp sát Thời Sênh, tròng mắt pha lẫn ánh sáng màu vàng kim xông thẳng vào đáy mắt của Thời Sênh.

Thời Sênh không ngại ngùng nhìn hắn.

Tây Ẩn đưa tay nâng cằm Thời Sênh, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, - "Cô to gan lắm, nếu đã không sợ chết, thì lại gần đây với tôi nào."

Thời Sênh gạt tay hắn ra, lùi về phía sau một khoảng cách an toàn, trước khi chưa xác nhận chính xác hắn là Phượng Từ, thì cô không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào với hắn.

Dám động tay động chân với cô, đợi sau khi cô xác nhận xong sẽ tính sổ với hắn.

Không phải Phượng Từ thì đánh cho chết luôn.

Còn là Phượng Từ?

Vậy thì lên giường rồi đánh.

Tây Ẩn không biết đào đâu ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đầu ngón tay, cứ như vừa rồi hắn đụng phải thứ gì đó rất bẩn.

Thời Sênh: "..."

Chúc mừng Tây Ẩn tiểu công tử, ngươi đã thu hút sự chú ý của bản thiếu thành công.

Thời Sênh lên tầng trên, cô sợ rằng ngồi với tên tiểu tử này một lúc nữa, cô không nhịn được lại chém chết hắn.

Thời Sênh chuyển chiếc quan tài ra khỏi phòng, rồi vứt vào nhà kho.

Các bài trí khác trong căn phòng cũng đưa bớt ra ngoài một chút, vốn dĩ là một không gian chật hẹp, bây giờ lại lập tức rộng rãi hơn hẳn.

Ánh sáng chiếu vào bức tranh trên tường, khi nhìn bức tranh đó Thời Sênh luôn luôn cảm thấy không thoải mái.

Nghĩ ngợi một lúc, cô liền tháo bức tranh xuống, đang định cất đi, thì phía sau truyền đến một giọng nói nhỏ.

- "Bức tranh đó cô lấy từ đâu về vậy?"

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa, Tây Ẩn đứng chắn ở khung cửa, trang phục đơn giản, nhưng không không giấu được vẻ nho nhã cao quý trên người hắn.

Thời Sênh cuộn bức tranh lại, rồi cất vào hộp tranh ở bên cạnh, - "Không biết, từ khi tôi nhớ được mọi chuyện, thì nó đã ở đây."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, không có xuất xứ của bức tranh này, trong trí nhớ của cô, dường như bức tranh này luôn ở đây.

- "Vậy tại sao bây giờ cô lại cất nó đi?"

- "Anh không thấy nó quá bức bối sao?"- Thời Sênh ngẩng đầu, đôi mắt trầm tĩnh.

Tây Ẩn yên lặng một hồi, đột nhiên cười nói: - "Tôi rất thích."

Thời Sênh nhíu mày.

Tây Ẩn lại nói: - "Tôi muốn nhìn thấy nó."

- "Muốn tôi theo ý anh?"- Thời Sênh nhếch miệng cười như không cười.

- "Đến chuyện này cô cũng không làm được, thì cô dựa vào gì để nói rằng thích tôi?"- Tây Ẩn nói như lẽ đương nhiên, ánh mắt lại có vẻ coi thường.

- "Bởi vì anh đẹp trai."- Định lầy lội à? Bản cô nương đây mà giở trò lầy lội ra, thì chính mình còn thấy sợ.

Tây Ẩn: "..."

Ha, quả nhiên là vì dung mạo này của hắn.

Cô nàng nông cạn.

Hắn thu lại ý cười, đặt một tờ giấy lên chiếc tủ ở bên cạnh, - "Đây là thứ tôi cần."

Thời Sênh tiến đến, cầm tờ giấy lên xem một lượt.

Sau đó nhìn Tây Ẩn một cách khó hiểu.

Khóe môi Tây Ẩn cong lên, - "Muốn lấy lòng tôi, thì hãy làm theo những gì tôi nói."

Thời Sênh liền ném tờ giấy vào thẳng mặt Tây Ẩn, cười lạnh nói: - "Đừng có ngang ngược với tôi, tôi mà ngang lên, đến bản thân tôi cũng phải thấy sợ đó."

Tờ giấy bay là tà trên mặt đất.

Tây Ẩn: "..." 

Chính cô nói thích hắn cơ mà?

Đồ giả dối.

Thời Sênh cầm bức tranh đi ra ngoài, đi được hai bước thì ngoảnh đầu lại, chỉ vào căn phòng đối diện, - "Anh ngủ ở căn phòng đó."

Tây Ẩn nhíu mày, cửa phòng của căn phòng đó đang mở, bên trong chẳng có đồ đạc gì cả.

Hắn nhìn quanh căn phòng của Thời Sênh, - "Tôi muốn ngủ ở đây."

- "Nếu không sợ buổi tối tôi đè anh ra thì cứ tới đi."- Lông mày Thời Sênh cong lên, vừa cười vừa nói.

Tây Ẩn: "..." 

Cô nàng không biết xấu hổ.

Hắn giơ chân đạp lên tờ giấy, có chút tức giận bước vào căn phòng đối diện.

Thời Sênh nhìn chằm chằm hồi lâu vào tờ giấy trên đất.

Thời Sênh thấy vị ma cà rồng này không những yếu ớt, mà còn rất phí tiền.

Cái gì cũng phải đặt làm thủ công, lại còn bắt buộc phải là hàng ngoại quốc.

Đợi Thời Sênh gọi điện thoại xong, xác nhận có tất cả những thứ đồ này, tiền trong thẻ của nguyên chủ cũng giảm đi không ít.

Ma cà rồng kiếm tiền như thế nào?

Có ai nói với cô đâu!

Hình như ma cà rồng không cần kiếm tiền, ngược lại còn rất rất giàu có.

Thời Sênh mở máy tính, trước tiên tìm kiếm vài thông tin về thế giới này.

Sau khi xem qua, mới mở phần mềm chứng khoán thần kỳ.

Tiểu công tử nhà giàu online!

Đầu tư số tiền cuối cùng trong thẻ vào thị trường chứng khoán, Thời Sênh nghèo đến mức phải ăn đất rồi đây.

Đói quá.

Xoa xoa bụng, Thời Sênh đứng dậy ra khỏi phòng, phòng đối diện vẫn đóng chặt cửa, cũng không biết hắn đang làm gì trong đó.

Trong lúc cô đang nghi ngờ, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị kéo ra.

- "Ra ngoài ăn cơm."- Tây Ẩn nhìn cô.

Thời Sênh chau mày, - "Anh muốn uống máu?"

Thức ăn của ma cà rồng không phải là máu sau? Không ngờ nhân vật phản diện đại nhân lại là nhân vật phản diện đại nhân như thế này.

- "Ăn cơm."- Giọng Tây Ẩn nặng trịch.

Hắn nhấn mạnh như vậy, Thời Sênh đột nhiên phản ứng lại.

- "Anh là ma cà rồng thì ăn cơm cái gì chứ?"- Thời Sênh không còn gì để nói.

Ăn xong không sợ không tiêu hóa được à?!

Ánh mắt Tây Ẩn như muốn thiêu đốt Thời Sênh.

Thời Sênh xòe hai bàn tay ra, - "Không có tiền, chúng ta ăn đất thôi."

Tên tiểu tử này nhất định muốn đi tới chỗ ăn một bữa cơm mất cả vạn tệ, bây giờ cô làm gì có tiền cho hắn tiêu chứ.

Tây Ẩn: "..."

Hắn quay người trở lại phòng, rồi lập tức lại quay ra, đưa cho cô một cái thẻ.

Cái thẻ trông rất bình thường, không phải là thẻ đen không hạn mức gì đó.

Thời Sênh: "..." 

Hay lắm, phản diện đại nhân cực kỳ bình dân.

Quả nhiên đúng như Thời Sênh dự liệu, nơi tên nhóc này ăn cơm có vẻ là nơi sang trọng bậc nhất của thành phố.

Một bát cơm trắng cũng trên một nghìn.

- "Gạo nhà anh làm từ kim cương à?"- Thời Sênh nhìn thực đơn, nét mặt hơi giật giật.

Cô cũng thuộc dạng phá gia chi tử vung tiền như đất, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ăn loại cơm nào đắt như thế.

Bồi bàn chỉ mỉm cười rồi nhìn về phía Tây Ẩn.

Thời Sênh cảm giác nhất định cô ta đang khinh bỉ mình.

- "Như cũ."- Tây Ẩn thậm chí còn không thèm nhìn thực đơn.

- "Dạ được, anh Tây Ẩn vui lòng đợi một chút."- Người phục vụ cầm bút ghi chép, sau đó lại quay sang nhìn Thời Sênh, - "Cô đây cũng dùng giống anh Tây Ẩn sao?"

"Tôi không ăn." Thời Sênh ném thực đơn xuống.

Mấy thứ đồ này ăn rồi cô còn có thể sống sao?

Người phục vụ cười hiền, kính cẩn lui xuống.

- "Anh là khách quen ở đây sao?"- Thời Sênh nhìn Tây Ẩn.

Vừa rồi rõ ràng bồi bàn kia nhận ra hắn, thái độ còn kính cẩn như vậy...

Lẽ nào trong thế giới loài người, hắn còn có thân phận là Tổng tài bá đạo sao?

Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn cô, không đáp lời.

Đợi người phục vụ mang đồ ăn lên hết, còn đưa lên một thứ đồ uống màu đỏ tươi.

Thời Sênh bịt mũi lại, có một mùi hoa tường vi rất nồng.

Tây Ẩn dùng bữa rất nho nhã, nhưng tốc độ không hề chậm, hắn rất nhanh đã giải quyết sạch sẽ chỗ đồ ăn đó, ly đồ uống kia hắn không động vào.

Thời Sênh đói đến mức muốn gục xuống bàn, hắn ăn nhiều như vậy, thực sự không sợ tiêu hóa không nổi sao?

Tây Ẩn lau miệng, rồi đưa thẻ cho Thời Sênh, - "Đi thanh toán đi."

- "Tôi tưởng anh chỉ cần quẹt mặt là được rồi."- Thời Sênh lạ lẫm nhướng mày nhìn hắn.

Nhân vật phản diện đại nhân cũng vẫn cần đến thiết bị thanh toán này, hoàn toàn không khoa học.

Cô đi được hai bước liền dừng lại, - "Mật khẩu?"

- "Không cần."

Không cần mật khẩu hả?

Thời Sênh dùng tay xoa xoa lên chiếc thẻ trên tay, trước đây cô không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, chiếc thẻ này không giống với những chiếc thẻ ngân hàng khác phát hành.

Nhãn hiệu bên trên giống với nhãn hiệu nhà hàng...

Khi nhìn thấy hóa đơn có cả một chuỗi số không, Thời Sênh chợt cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

Lúc trước cô nói trên một vạn có lẽ vẫn quá thấp so với mức tiêu tiền ở đây, chỉ có mấy thứ đồ như vậy, mẹ kiếp mà trên trăm vạn.

Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Thời Sênh, nhưng tên phục vụ vẫn không có bất kỳ sự coi thường nào cả, hết mực cung kính đưa hóa đơn đến trước mặt Thời Sênh, - "Mời cô vui lòng ký tên vào đây, ký chữ Tây Ẩn là được."

- "Quán này của các cậu là quán đen sao?"- Thời Sênh cầm lấy chiếc bút, ký tên của Tây Ẩn.

- "Cô thật biết đùa."- Người phục vụ thu lại hóa đơn, rồi lại đưa cho cô một tờ khác.

Mẹ kiếp, ai đùa với nhà anh!

Bây giờ bản cô nương nghèo, không dám tiêu, không hiểu tư duy của đám nhà giàu các ngươi.

Thời Sênh cầm hóa đơn quay lại, cốc đồ uống kia không thấy trên bàn nữa rồi.

Tây Ẩn cũng không thấy đâu cả, cô thu chiếc thẻ lại, rồi nhấc chân bước ra khỏi quán.

Chỉ đến khi bước ra đến cửa quán, Thời Sênh mới lấy lại được tinh thần.

Tại sao cô lại đi thanh toán cho hắn?

Thiểu năng rồi sao?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn biển hiệu với ánh sáng rực rỡ.

Tên phá gia chi tử này.

Sau này làm sao cô nuôi nổi chứ?

Đến khi hai người quay về đến biệt thự, thì cũng sắp bình minh rồi.

Thời Sênh về thẳng phòng, nhưng sau đó làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô đói không chịu được, muốn uống máu, sắp không khống chế được bản thân mình rồi.

Thời Sênh nghiến răng, rồi nhìn cánh tay của mình.

"Kẹt kẹt..." 

Cánh cửa bỗng phát ra tiếng động nhẹ.

Tây Ẩn đứng ở của phòng, ngón tay đặt trên mép cửa, trong bóng tối, hắn chỉ nhìn thấy một bóng người trên giường.

Hắn chầm chậm tiến đến gần cô.

- "Nửa đêm rồi không ngủ, chạy sang chỗ tôi làm gì?"- Giọng Thời Sênh như không có chút sức lực, - "Muốn tôi đè anh ra thế cơ à?"

Tây Ẩn đứng bên cạnh giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm gương mặt hắn ánh lên, đẹp đến mức không thật.

Cô có thể nhìn thấy huyết quản đang động đậy trên cổ của hắn, trong đầu Thời Sênh dường như mất đi lý trí.

Thò tay đưa về phía Tây Ẩn, cô lật người và nằm đè lên trên người hắn, để lộ ra chiếc răng nanh, và cắn thẳng vào chiếc cổ của hắn.

Chiếc răng đụng vào làn da lạnh ngắt của hắn, Thời Sênh đột nhiên bừng tỉnh, lập tức dừng lại, rời khỏi cơ thể hắn, cô dứt khoát bước xuống giường, sau đó đứng bên cạnh giường cất giọng trầm thấp, - "Cút ra ngoài!"

Tây Ẩn ôm vòng nửa người, - "Nếu đã muốn uống, thì tại sao cứ phải dồn nén mình thế?"

Giọng nói của hắn kèm theo sự mê hoặc, ám ảnh tận tâm can Thời Sênh, như đả kích vào tuyến phòng ngự tâm lý của cô.

- "Cút!"- Thời Sênh nắm lấy đồ vật ở bên cạnh, giọng nói rất nhỏ.

Tây Ẩn đứng dậy, hắn không những không đi, ngược lại tiến đến gần Thời Sênh, dồn cô vào góc tường.

Hắn kéo cổ áo của mình, để lộ chiếc cổ dài và trắng muốt, - "Không cần phải kiềm chế bản thân, cái này thuộc về bản năng của cô, cần gì phải làm khổ mình?"

- "Tây Ẩn."- Thời Sênh nghiến răng thốt ra mấy câu, - "Anh mà không cút ra ngoài, có tin tôi sẽ lập tức xử lý anh không."

Sắc mặt Tây Ẩn tái đi, hắn kéo cổ áo lên, không biết hắn lấy được cái cốc từ đâu, đưa cho cô nói, - "Uống đi."

Thời Sênh lại ngửi thấy mùi hoa tường vi rất nồng.

- "Đây là cái gì?"

- "Thuốc độc, cô dám uống không?"

Trong bóng tối, Thời Sênh vẫn cảm nhận được hắn đang cười.

Mùi hoa tường vi nồng nặc ấy, dường như làm giảm đi cơn đói của cô.

Cô nhận lấy chiếc cốc, trong sự chú ý của Tây Ẩn, cô uống cạn.

Mùi vị đó rất ngọt ngào, trong miệng toàn mùi hoa tường vi, chất lỏng đi vào trong cơ thể.

Giống như mảnh đất khô cằn được tưới mát bằng dòng nước mưa.

Cảm giác đói bỗng nguôi đi rất nhiều.

- "Còn nữa không?"- Thời Sênh liếm đôi môi, mùi vị tuy hơi ngấy, nhưng lại có thể ngăn được cơn đói, miễn cưỡng chấp nhận được.

- "Cô cho rằng đây là cái gì?"- Tây Ẩn hắng giọng nhẹ một tiếng, ánh trăng chiếu vào làm bóng người hắn thêm dài.

Hắn đột nhiên đổ người, một tay chống vào tường, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Thời Sênh hơi ngẩng đầu, nhìn đối diện hắn.

Khóe môi hắn hơi cong lên, - "Cô thực sự vẫn không sợ chết."

Lúc Thời Sênh đang chuẩn bị lên tiếng, hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm chặt đôi môi cô.

Chiếc lưỡi lành lạnh nhẹ nhàng liếm chất lỏng ngọt ngào trên khóe môi cô, hắn nghiêng nghiêng đầu, đôi môi lướt qua cọ xát gương mặt cô, rồi tiến đến tai cô, - "Di Nại, hi vọng cô luôn luôn không sợ chết, nói không chừng tôi lại chấp nhận cô."

Thời Sênh hận là không thể thẳng tay tát vào mặt hắn một cái.

Sau đó, cơ thể cô như không còn một chút sức lực nào.

Tây Ẩn đỡ phía sau cơ thể mềm nhũn của cô, cười nói: - "Quên mất không nói với cô, mặc dù thứ đồ này có thể làm cô không đói, nhưng cơ thể sẽ mềm nhũn, mất đi sức lực trong 1 giờ."

- "Tây Ẩn! Anh hãy đợi đấy."

- "Con gái đừng quá lỗ mãng, tôi không thích như vậy."- Tây Ẩn ôm lấy eo cô bế cô lên, rồi đặt cô lên giường, - "Nhưng cô như thế này cũng không quá tệ."

Hắn lấy chăn đắp lên người cô, lúc quay người thì đúng lúc nhìn thấy bức tranh được ánh trăng chiếu rọi.

Trong bóng đêm, bức tranh đó càng trở lên sống động, chúng đua nhau nở rộ, như muốn từ bức tranh lan ra bên ngoài, chiếm lĩnh lấy thế giới này.

Ánh mắt hắn hơi động đậy, khóe miệng cũng hơi cong lên, rồi đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến ánh mắt như muốn giết người ở sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top