Chương 311-315
Chương 311: Em là người phụ nữ của tôi, tôi vui vẻ đối tốt với em
Kết quả là anh thuận lợi bước vào nhà cô, trèo lên giường cô, để cô trở thành nghệ sĩ của tập đoàn Nhạc thị. Có thể nói, thực tế Nhạc Thính Phong đã nắm tất cả mọi thứ của Yến Thanh Ti trong tay, nhưng anh vẫn không thoả mãn.
Trước đây, Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy anh suốt ngày chịu thiệt trước mặt Yến Thanh Ti nhưng mãi cho đến khi trở về Lạc Thành, một câu nói của Nhạc phu nhân đã khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ. Trong cuộc chiến giữa anh và Yến Thanh Ti, khi anh quay đầu lại phía sau anh vẫn là một con đường rộng mở phía trước, mà sau lưng Yến Thanh Ti chỉ có một vách núi sừng sững hiểm trở.
Nhạc Thính Phong có tất cả mà cô lại chẳng có gì hết, không có chỗ dựa, không có một điểm tựa nào cả. Cô chỉ có một trái tim lạnh lẽo cứng rắn của chính mình, cô trông coi nó chặt chẽ kĩ càng, biến mình thành mình đồng da sắt, cố gắng sinh tồn trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, ngăn cản mọi sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt của cái thế giới này.
Cô không chịu tiếp nhận có lẽ không phải là vì cô không muốn mà là cô không dám.
Yến Thanh Ti kiên trì giữ vững điểm mấu chốt của mình, một mình bước đi trên con đường báo thù, cô không thể để bất kì ai liên lụy vào chuyện này.
Hôm đó Nhạc phu nhân còn nói: Nếu như không thể đi cùng với con gái nhà người ta đến cuối cùng thì đừng có đi trêu chọc con bé nữa.
Trước đây Nhạc Thính Phong cho rằng anh rất hiểu Yến Thanh Ti, nhưng giờ anh mới phát hiện ra anh còn không hiểu cô bằng Nhạc phu nhân - người mới chỉ tiếp xúc với cô trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Nhạc Thính Phong rất khó chịu, người con gái này, càng hiểu cô anh lại càng đau lòng cô hơn.
Khoé môi Nhạc Thính Phong vẫn là nụ cười vô lại như cũ, anh nắm lấy cằm Yến Thanh Ti: "Em là người phụ nữ của tôi, tôi muốn đối xử tốt với em, em quản được tôi à? Ngoan, đừng nói những câu khiến tôi không vui, dù sao thì em có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của tôi được."
Thanh Ti muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì. Cô cầm tập tài liệu thất thần, qua một lúc lâu sau cô ngẩng lên nhìn Nhạc Thính Phong.
Lúc anh làm việc thái độ rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, mày kiếm sắc bén, thật ra lúc anh không cười đúng là một người đàn ông lạnh lùng, bạc tình.
Nhạc Thính Phong không ngẩng đầu, cầm bút máy kí tên mình lên vị trí kí tên cuối văn bản: "Nhìn cái gì? Có phải đang cảm thấy tôi rất đẹp trai đúng không?"
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Đúng thế!"
Nhạc Thính Phong còn tưởng cô sẽ khinh bỉ anh không ngờ cô lại thẳng thắn như thế, đúng là hiếm thấy.
"Chậc, sao hôm nay lại dễ tính thế?"
"Vừa nãy...anh ra ngoài làm gì vậy?" Trong đầu Yến Thanh Ti vẫn cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhạc Thính Phong nháy mắt với Yến Thanh Ti: "Em không cần phải hỏi, tôi sẽ không nói cho em biết đâu, chỉ có thể nói cách này so với cách của em tốt hơn nhiều, em không cần nhúng tay vào đâu."
Trước khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh không định nói cho cô biết.
Yến Thanh Ti nâng cằm lên nhìn anh: "Sao trước đây không phát hiện ra anh lại thông minh đến thế nhỉ?"
Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: "Trước đây em có cho tôi cơ hội để biểu hiện không? Xem ra sau này phải tranh thủ thêm vài cơ hội nữa để thể hiện cho em xem."
Yến Thanh Ti cười cười không nói gì.
Cũng gần đến giờ rồi, Nhạc Thính Phong đứng dậy: "Đi thôi, đến Đức Nhàn Cư nào."
Ôm Yến Thanh Ti ra cửa, Nhạc Thính Phong thuận tiện hỏi một câu: "Lúc nãy quên không hỏi em, em làm thế nào để lên đây thế, chẳng lẽ giờ em có thể ra vào Nhạc thị như ở chốn không người rồi à?"
"Không phải nha, anh trai tôi đưa tôi lên."
"Em có anh trai từ lúc nào thế?"
Yến Thanh Ti hất hất cằm: "Vừa nhận xong, đấy, kia kìa."
Khúc Kính đang đứng phía trước vẫy tay với anh: "Sếp hôm nay em làm việc cực khổ thế, không mời em đi ăn bữa cơm à?"
Nhạc Thính Phong cười ha ha, vỗ vai Khúc Kính: "Nào, anh trai tâm sự với em chuyện cuộc sống nào!"
----------
Yến thổ hào: Mẹ, mai con đưa người về cho mẹ, mẹ yêu thương cô ấy nhiều vào nhé!
Chương 312: Thanh Ti nhà tôi quá xinh đẹp
Đến Nhàn Đức Cư, Nhạc Thính Phong ôm eo Yến Thanh Ti đẩy cửa bước vào gian phòng riêng của Nhạc phu nhân.
Phút giây cửa đẩy ra tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
Nhạc Thính Phong vốn dĩ đang mỉm cười nhìn thấy những người trong phòng sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nhạc Thính Phong tháo kính ra: "Mẹ, đây là trận thế gì đây?"
Nhạc phu nhân lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thính Phong con đến rồi à! Con đưa cả Thanh Ti đi cùng nữa à. Đúng lúc lắm, mẹ đang nhớ con bé, Thanh Ti con đến đây, ngồi bên cạnh bác này."
Nhạc phu nhân thân thiết cười cười vẫy tay với Yến Thanh Ti bảo cô ngồi xuống.
Trong lòng Yến Thanh Ti đầy hoài nghi, lúc trước Nhạc phu nhân cố ý dặn Nhạc Thính Phong nhất định phải đưa cả cô đến, giờ lại giả vờ như không biết, chuyện này là thế nào? Bữa cơm này xem ra không đơn giản chút nào.
Yến Thanh Ti cười cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân kéo cánh tay của Yến Thanh Ti, cười nói: "Hôm nay đi dạo phố với bác Hạ Lan, bà ấy khách sáo quá, nhất quyết phải cám ơn chúng ta vì đã chăm sóc cho Tú Sắc khi còn ở Cảnh Thành, cho nên...cùng ăn một bữa cơm thôi."
Nhạc Thính Phong cười, nói đầy ám chỉ: "Hạ Lan phu nhân khách khí như vậy từ lúc nào thế?"
Trong phòng có bốn người, Nhạc phu nhân, mẹ con Hạ Lan Tú Sắc, còn một người lạ mặt nữa.
Hạ Lan phu nhân là người có chút thanh cao, chắc là do gia thế khá hùng mạnh nên làm người rất cao ngạo, bình thường tuy đối xử với người khác rất hiền hoà nhưng bà ta hiếm khi để ai vào mắt.
Hạ Lan phu nhân cười nói: "Nói cám ơn là chuyện nên làm, chuyện này không thể để thất lễ được."
Hạ Lan phu nhân nở một nụ cười ôn hoà liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti "Nếu cô Yến cũng đến rồi, vừa vặn có thể cám ơn cô luôn, lần này Tú Tú về có nói với tôi mấy ngày đó nó được cô quan tâm rất nhiều."
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: "Bà khách sáo rồi."
Hạ Lan Tú Sắc vẫy tay với hai người: "Em thật không ngờ cả anh Thính Phong và chị Thanh Ti cùng tới, em giới thiệu với mọi người một chút. Đây là chị họ em Chu Ninh, chị ấy giỏi lắm nha, là một đại tài nữ, chị ấy vừa mới giành giải á quân trong cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế đấy, giờ chị là nhà thiết kế của hãng DY đó nha."
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Hạ Lan Tú Sắc quả có phần trí thức, đeo kính, ăn mặc thời thượng, nụ cười lễ phép nhã nhặn, nói: "Chào mọi người, tôi là Chu Ninh."
Hạ Lan phu nhân vỗ Hạ Lan Tú Sắc một cái, cười mắng: "Con nhóc này, con thì biết cái gì, chị họ của con làm sao giống cô Yến được."
Nói cho dễ nghe một chút, một cái kiếm cơm bằng nhan sắc, một cái kiếm cơm bằng tài năng.
Nói khó nghe thì là, cô bán nhan sắc, còn người ta là dựa vào tài năng.
Nói tóm lại thế nào đi nữa thì người ta là người đáng để người khác kính trọng mà cô đáng bị khinh thường.
Ngay lập tức sắc mặt của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân trở nên không hề dễ nhìn một chút nào, vị Hạ Lan phu nhân này ngoài mặt cười dịu dàng hiền hoà thế, không ngờ được mở mồm ra lại chẳng hề hiền lành tí nào, đúng là loại người "tiếu lí tàng đao", nhất quyết phải dẫm lên đầu người khác mới thể hiện ra vẻ cao quý của mình à?
Hạ Lan phu nhân hình như nhận ra mình lỡ mồm, vội vàng giải thích: "Xin lỗi nha, xem cái miệng của tôi này! Tôi không có ý đó, ý của tôi là hai người bọn họ làm trong hai lĩnh vực khác nhau..."
Yến Thanh Ti đang định mở miệng thì Nhạc phu nhân đã cười hì hì nói: "Ai nói là không phải đâu? Mọi quốc gia trên trái đất này có nước nào mà chả có những cuộc thi sắc đẹp, điều đó cũng có nghĩa là khuôn mặt rất quan trọng, mấy cái thứ tài hoa á, chỉ cần không phải là đứa ngốc, sau này đều có thể từ từ bồi dưỡng. Nhưng mà mặt ấy mà...không phải ai sinh ra cũng có được đâu, xin lỗi nha, không phải tôi bảo cháu gái bà xấu đâu, tôi chỉ nói là Thanh Ti nhà tôi quá đẹp mà thôi."
Chương 313: Tình địch của con đến rồi, mau tranh đi
Câu này của Nhạc phu nhân chẳng khác gì nói trắng ra là: Không phải bảo cô xấu đâu, chỉ là cô không đẹp bằng Thanh Ti nhà tôi thôi.
Giờ thì đến lượt Hạ Lan phu nhân và Chu Ninh mặt mũi trở nên khó xem, là con gái ai chẳng chú ý đến vẻ bề ngoài, nhưng người ta chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi cô ta mà nói: cô thật xấu!.
Cái này vẫn không quan trọng, mấu chốt là Hạ Lan phu nhân đã hiểu, Nhạc phu nhân đã không hề che dấu mà bảo vệ yến Thanh Ti, câu nói "Thanh Ti nhà chúng tôi" của bà, thế là đã coi thành người một nhà rồi đấy! Ánh mắt bà ta nhìn yến Thanh Ti có thêm chút phức tạp.
Yến Thanh Ti chấn kinh nhìn Nhạc phu nhân đến nỗi quên luôn là đang định nói gì, cô hoàn toàn không ngờ đến Nhạc phu nhân sẽ không hề do dự mà che chở cho cô thế này, còn vì cô mà xé rách mặt với người đã quen biết lâu năm, sao bà lại đối với cô tốt thế?
Yến Thanh Ti cũng đồng thời kinh ngạc tốc độ phản ứng nhanh nhẹn của Nhạc phu nhân, năng lực sáng tác nhanh nhẹn thật.
Thoáng cái trong lòng của yến Thanh Ti trào lên sự ấm áp, chậm rãi toả ra khắp nơi, cả người đều trở nên ấm áp.
Cô không biết câu vừa rồi của Nhạc phu nhân là thuận miệng hay thật lòng nhưng thật lòng cô muốn nói một câu cảm ơn, rất nhiều năm rồi cô chưa từng nghe có ai đó coi cô như ngươi một nhà.
Nhạc Thính Phong ngồi bên tay trái Yến Thanh Ti, vươn tay ôm lấy bả vai cô, trực tiếp bày ra tư thế chiếm hữu đây là người của tôi, cười nói: "Bác Hạ Lan này, mẹ tôi trước đến giờ không giấu giếm gì trong lòng cả. Nghĩ gì thì nói thế, tâm địa lương thiện, không có ý xấu với ai cả, bác đừng để ý."
Thực ra trong lòng nhạc Thính Phong đang nghĩ: Hôm nay mẹ đã cố gắng thế, còn mở bàn tay vàng*, câu trả lời tuyệt lắm, nhất định phải thưởng, tháng này tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho mẹ vậy.
*Bàn tay vàng: một cụm từ trong thể loại truyện tu tiên, ám chỉ việc nhân vật nhận được quá nhiều ưu đãi từ tác giả, ví dụ như không gian, dị năng đặc biệt. Ở đây ám chỉ hôm nay tác giả mở bàn tay vàng cho Nhạc ma ma khiến bà thông minh đột xuất.
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân như thể không hiểu gì: "A...mẹ vừa mới nói sai cái gì à?"
Thính Phong lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ nói thật quá mà, lời thật khó tránh khỏi khó nghe một chút, nhưng mà mẹ với bác Hạ Lan là bạn bè lâu năm, mọi người đều hiểu nhau là người như thế nào, sẽ không chấp nhặt với mẹ đâu."
Hai mẹ con kẻ tung người hứng như thể đang dựng rạp hát ấy, căn bản là không cần Yến Thanh Ti phải xen miệng vào.
Yến Thanh Ti liếm môi, đây là lần đầu tiên cô tham gia vào cái tiết mục cấu xé nhau kiểu này, cảm thấy bản thân mình không có đất dụng võ?
Nhạc Thính Phong không giải thích thì không sao, vừa giải thích cái thì mặt Chu Ninh đã đen sì, ý của Nhạc Thính Phong chính là mẹ anh ta nói đúng - cô rất xấu.
Nụ cười trên mặt Hạ Lan phu nhân sắp không giữ được nữa rồi, may mắn đúng lúc này có người bước vào phá vỡ cục diện bế tắc.
"Phương Niên, con đến rồi à, mau ngồi đi? Tôi vốn nghĩ là để một mình Thính Phong ăn cơm với cả một đám phụ nữ chúng ta, sợ cu cậu không được tự nhiên nên gọi cả Phương Niên đến, vừa vặn hai đứa cũng thân nhau."
Hạ Lan Phương Niên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Yến Thanh Ti, hơn nữa trên vai cô là cánh tay của Nhạc Thính Phong.
Cô ngồi giữa Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, khung cảnh này giống như ba người một nhà này như đập thẳng vào mắt anh khiến nó đau rát như bị lửa thiêu.
Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên vẫn đứng bất động ở đó, trêu ghẹo nói: "Phương Niên đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Không nhận ra Thính Phong sao, mau ngồi xuống đi, mọi người đã đến đủ rồi. Mau gọi bọn họ mang thức ăn lên, chắc mọi người cũng đã đói bụng rồi."
Yến Thanh Ti nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên, biểu cảm trên mặt chẳng chút thay đổi, ngược lại cánh tay của Nhạc Thính Phong đặt trên vai Yến Thanh Ti khẽ siết cô một cái, Nhạc phu nhân liếc mắt với con trai mình, ánh mắt đó như muốn nói: thằng nhóc thối, tình địch đến rồi đấy tự mà tranh!
__
Yến thổ hào: Mẹ, đáng được khen thưởng, có phải dạo này mẹ uống thuốc bổ não đúng không?
Nhạc ma ma: Con trai thua kém, người làm mẹ đành phải ra trận thôi!
Chương 314: Cô đã từng bị người ta ngủ chưa
Tất cả những người ở đây, ai cũng có một tâm tư khác nhau.
Hạ Lan Tú Sắc vui vẻ vẫy tay với Hạ Lan Phương Niên: "Anh hai, nhanh đến đây nào, em giữ chỗ cho anh rồi này! Anh ngồi cạnh em nhé, lát nữa anh nhặt xương cá ra cho em nhé."
"Thật đúng là, lớn như thế rồi sao còn giống trẻ con thế, anh con bình thường bận bao nhiêu việc, chốc nữa tự con ăn đi." Giọng của Hạ Lan phu nhân như thể đang trách móc con gái nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều, hai đứa con này chính là niềm tự hào lớn nhất của bà ta.
Hạ Lan Tú Sắc bĩu môi làm nũng: "Con không cần, con muốn anh hai nhặt xương cá ra hộ con cơ."
Hạ Lan Phương Niên khẽ mỉm cười xoa tóc mái của Hạ Lan Tú Sắc rồi ngồi xuống.
Nhạc Thính Phong vẫy tay gọi phục vụ lấy cho Yến Thanh Ti một cốc nước ép dưa hấu, "Em uống cái này."
Yến Thanh Ti gật đầu từ từ uống, đối với ba người nhà nào đó thì coi như là không thấy.
Tay của Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Yến Thanh Ti, hỏi Hạ Lan Phương Niên: "Gần đây bận cái gì thế? Cả ngày không thấy mặt mũi đâu?"
Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu nhìn anh với thần sắc đầy phức tạp: "Đang nhận một vụ án, phải chạy khắp nơi thu thập chứng cứ."
Từ sau lễ trưởng thành của Hạ Lan Tú Sắc, hai người không hề liên lạc với nhau, tình bạn bao nhiêu năm giờ lại có một vách ngăn.
Nhạc Thính Phong đối mặt với Hạ Lan Phương Niên vẫn chẳng có chút áy náy nào.
Chu Ninh vì muốn tìm lại tôn nghiêm và cảm giác tồn tại của bản thân, nói: "Một đại luật sư như anh họ, chạy khắp nơi như thế nhất định là đó là một vụ án lớn, có gì mới lạ không kể ra cho mọi người nghe với, gần đây em đang tìm linh cảm."
Hạ Lan Phương Niên lãnh đạm nói: "Có cái gì mới lạ chứ, toàn là những thứ máu me, không thích hợp để nói trong bữa cơm đâu."
Anh cố khống chế bản thân không nhìn về phía Yến Thanh Ti, nhưng ...chỉ cần nghĩ đến cô và Nhạc Thính Phong đang ở bên nhau, cho dù anh có đang giả vờ cũng chẳng thể để cười nổi.
Hạ Lan Tú Sắc cũng gật đầu theo: "Cũng đúng nha, lần trước con không cẩn thận nhìn thấy mấy tấm ảnh trong cặp táp của anh hai mà sợ hết hồn. Hay là để chị Thanh Ti kể chuyện quay phim đi, lần trước con đi xem đoàn làm phim của bọn họ, con thấy thú vị lắm."
Tất cả mọi người đều đồng thời quay sang nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vẫn từ từ uống cốc nước ép dưa hấu, dường như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, Hạ Lan Tú Sắc ngại ngùng mặt đỏ bừng.
Trong trường hợp này, Yến Thanh Ti không phải không biết rõ, người ta đã không thích cô tội gì cứ lao vào, cô đã muốn làm khó tôi thì việc gì tôi phải nể mặt cô.
Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân dường như không muốn tiếp chuyện, hai người mỗi người đều bưng một ly trà, động tác giống nhau đến kì lạ.
Trong mắt Hạ Lan phu nhân loé lên sự không vui, cười nói: "Cô Yến là ngôi sao, sợ là không quen tiếp xúc với những người bình thường như chúng tôi đúng không?"
Nhạc phu nhân lừ mắt, tưởng bà không hiểu ý bà ta chắc, dám nói Yến Thanh Ti ỷ làm ngôi sao mà kiêu căng tự cao tự đại.
Yến Thanh Ti uống vài ngụm nước dưa hấu mới đặt cốc xuống, từ từ nói: "Đúng thế, tôi mới ở đoàn làm phim về, không quen tiếp xúc với người khác lắm, cho nên... không theo kịp tiết tấu nói chuyện của mọi người. Đóng phim là chuyện rất khô khan, tôi không thấy có gì gọi là chơi vui cả huống hồ đó là công việc của tôi, lúc tôi đóng phim tôi luôn nghiêm túc, mang cả sự tôn trọng vào công việc, cũng giống như cô Chu thôi, lúc cô thiết kế, chắc cũng không cảm thấy là mình đang chơi đúng không?"
Chu Ninh nghẹn mất một lát, cơ hàm hơi bạnh ra, cười cười: "Làm sao mà giống được, tính chất công việc của tôi và cô Yến khác nhau mà, tôi xem trên mạng, giới giải trí mỗi ngày đều rất náo nhiệt, còn nghe nói...có không ít những quy tắc ngầm nha, trong đoàn làm phim của cô có không nhỉ?"
Yến Thanh Ti cười ha ha, cô gái này đúng là có chút ý tứ, sao không dứt khoát hỏi thẳng luôn, cô đã bị người ta ngủ chưa?
Chương 315: Quy tắc ngầm của tôi cũng là chơi ngầm người khác
Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân nghe xong mặt tối sầm lại, Yến Thanh Ti lần này không đợi bọn họ mở miệng đã cười dài nói: "Quy tắc ngầm chỗ nào mà chẳng có? Người trẻ tuổi như cô Chu đây mà đã leo lên vị trí như thế, cũng là một đối tượng đáng để hoài nghi đấy? Đương nhiên, tôi cũng không nói cô chơi quy tắc ngầm đâu, cô đừng có nghĩ nhiều."
Chu Ninh mặt lạnh tanh: "Tôi cũng không phải là diễn viên đương nhiên là không có rồi, diễn viên mấy người..."
Yến Thanh Ti cắt ngang lời cô ta: "Tôi đương nhiên cũng không có, vì tôi có Nhạc thị chống lưng, có ông chủ như anh ấy ai còn dám dùng quy tắc ngầm với tôi? Cho dù có quy tắc ngầm... cũng là tôi ngầm chơi người khác!"
Nói rồi quay lại nhìn Nhạc Thính Phong cười: "Anh nói có đúng không, ông chủ?"
Hai tai Nhạc Thính Phong đỏ bừng lên nhớ lại cái buổi tối hôm đó, đằng hắng lại cổ họng: "Đây là điều đương nhiên! Nghệ sỹ của Nhạc thị, ai dám dùng quy tắc ngầm? Em chỉ cần ngầm..ngầm chơi tôi là được rồi."
Hai người không coi ai ra gì thể hiện sự ái muội của họ.
Yến Thanh Ti khẽ đẩy Nhạc Thính Phong một cái, quay người lại: "Tôi còn cho là người như cô Chu đây sẽ chẳng có hứng thú gì với mấy cái tin bát quái của giới giải trí, nếu cô đã muốn biết tôi cũng có thể chia sẻ với cô một ít."
Khóe miệng Chu Ninh khẽ rút một cái, cô ta là người luôn chú trọng thanh danh, nếu tiếp tục cuộc nói chuyện này không khác gì thừa nhận những gì Yến Thanh Ti vừa nói là thật, thừa nhận mình là một người hay đi đưa chuyện thích nghe nói xấu người khác.
"Cảm ơn, không cần."
Bầu không khí đúng là không ổn chút nào, Hạ Lan phu nhân nhanh miệng nói: "Đồ ăn đều được đưa lên rồi, mọi người đừng có khách khí, trừ cô Yến ra tất cả đều là người quen, cô đừng có câu thúc nhé."
Yến Thanh Ti nhìn Hạ Lan phu nhân với một con mắt phức tạp, sao cô cứ thấy bà ta đang nhằm vào cô? Nhất là khi nói cô là người ngoài, dường như đang cố kéo dài khoảng cách xa lánh vô hình!
Nhạc Thính Phong nhếch môi: "Cái này, không cần bác phải lo lắng, cô ấy đã có cháu lo."
Hạ Lan phu nhân nghe thế liền mỉm cười, một nụ cười dịu dàng hào phóng.
Trên bàn ăn, ngoại trừ tiếng kêu gọi mọi người ăn cơm của Hạ Lan phu nhân thì chỉ có tiếng cười của Hạ Lan Tú Sắc, những người khác không một ai mở miệng.
Nhưng, cái đĩa trước mặt Yến Thanh Ti đã chất đầy thức ăn, hai người ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy món nào ngon đều gắp cho cô, không cần cô phải động đũa. Yến Thanh Ti vẫn một mực cúi đầu ăn, bữa cơm này cô không biết mùi vị nó như thế nào nhưng hai hốc mắt cô đã bắt đầu ê ẩm.
Nhạc phu nhân vuốt vuốt cánh tay Yến Thanh Ti: "Ăn nhiều một chút, như thế nào lại gầy thành như vậy?"
Cô gật gật đầu: "Dạ..."
"Anh hai, sao hôm nay anh không nói câu nào thế? Không phải là đang có tâm sự đấy chứ" Hạ Lan Tú Sắc mở miệng hỏi Hạ Lan Phương Niên.
Sắc mặt Hạ Lan Phương Niên có chút mệt mỏi: "Không có gì, chỉ đang nghĩ tới vụ án thôi."
Hạ Lan Tú Sắc dẩu môi: "Không dễ dàng gì mới ăn chung với nhau một bữa cơm, anh đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, nào, đây là món Cá Sóc anh thích ăn nhất đó, anh nếm thử xem."
*Cá Sóc: là một món ẳn nổi tiếng của vùng Giang Tô, được chế biến từ cá quế (một loại cá của Trung Quốc), cá được thái hạt lựu rồi chiên giòn, khi bưng ra đổ nước sốt lên thì có tiếng kêu xèo xèo như tiếng sóc kêu nên được đặt tên là Cá Sóc.
"Biết tình cảm hai đứa tốt rồi."
Hạ Lan phu nhân nâng cằm cười nói: "Bữa trước Tú Tú về nói, nó muốn làm trợ lí cho cô Yến nhưng bị cô cự tuyệt nên không vui, đứa bé này bị tôi chiều hư rồi, mãi không biết quan sát mọi việc xung quanh. Tôi đã mắng nó sao lại chạy đi làm phiền cô Yến được chứ, dù sao công việc của mấy người có nhiều việc không thể tiết lộ ra bên ngoài được, cô Yến đừng để bụng."
Nhạc phu nhân cắn mạnh vào cái đũa một cái, trợn mắt này là cố ý bới lông tìm vết đi? Bà buông đũa xuống: "Sao tôi nghe không hiểu gì vậy, cái gì kêu là không thể để cho người khác biết? Con tôi cứ suốt ngày nói tôi ngu đến nỗi quên mang não khỏi nhà, phiền bà giải thích rõ ra hộ tôi."
___
Yến thổ hào: Mẹ, con phục mẹ rồi, mẹ lên đi, giết bà ta!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top