Chương 166-170
Chương 166: Tôi thành người phụ nữ của anh từ lúc nào thế?
Tiểu Từ nói: "Nhưng mà nói thật thì em cảm thấy so với Nhạc tổng, Tuyết Thần hình như tốt hơn một chút?"
"Thế à?"
Bỗng Tiểu Từ im bặt, tay cầm máy sấy cũng không động đậy luôn, vẫn cứ sấy mãi chỗ đằng sau gáy của cô, Yến Thanh Ti hỏi: "Sao tự nhiên không nói gì thế?"
Giọng nói của Tiểu Từ run lên: "Em...em.."
Yến Thanh Ti hoài nghi, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Từ, chỉ thấy cậu mặt mũi tái mét, vẻ mặt như sắp chết, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm về phía cửa, tay cầm máy sấy không ngừng run rấy.
Yến Thanh Ti quay đầu lại nhìn, thấy người đang đứng ngoài cửa, nháy mắt đã hiểu ra vấn đề.
Yến Thanh Ti thở dài, chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho cậu chàng, cô giơ tay đón lấy máy sấy trên tay Tiểu Từ: "Em ra ngoài trước đi đã."
Tiểu Từ theo bản năng đang muốn chạy, nhưng vừa đến cửa đã bị người nào đó chặn lại: "Vội cái gì!"
Anh ta chậm rãi đi vào: "Ông đây không bằng Cận Tuyết Sơ? Nói thử xem, tôi không bằng hắn ở chỗ nào, nói tôi nghe thử."
Yến Thanh Ti cầm lược lên: "Anh đến đây làm gì?"
Thính Phong rút cái lược trong tay Yến Thanh Ti ra "Đừng có đánh trống lảng, nói cho rõ chuyện lúc nãy đi đã."
Tiểu Từ như sắp khóc đến nơi: "Em... tôi nói bừa thôi mà, Nhạc tổng... ngài đừng chấp nhặt với tôi mà..."
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái: "Cậu ấy cũng có nói sai cái gì đâu?"
Mặt của Nhạc Thính Phong đen sì: "Có bản lĩnh, em lặp lại lần nữa tôi nghe."
Yến Thanh Ti cười nói: "Anh nói xem anh biết hát không? Biết nhảy không? Biết soạn nhạc, sáng tác không? Anh cái gì cũng không biết, đương nhiên ngoại trừ việc có nhiều tiền ra."
Nhạc Thính Phong: "Không, em còn nói thiếu một cái nữa."
"Cái gì?"
Nhạc Thính Phong vênh cằm lên: "Tôi đẹp trai hơn hắn, còn nữa --- ông đây có tiền, ông có thể đập anh ta cho đến khi không thể hát không thể nhảy nữa, để xem anh ta có so được với tôi không?"
Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti không chớp mắt, gương mặt điển trai không hề giấu giếm vẻ tàn nhẫn.
Yến Thanh Ti phất tay bảo Tiểu Từ đang run rẩy bên cạnh đi ra ngoài.
Cô nói: "Mắng anh là đồ lưu manh, anh còn đắc ý đến thế cơ đấy."
"Đúng thế đấy, tôi kiêu ngạo thế đấy... ai bảo anh ta dám tán tỉnh người phụ nữ của tôi, em nói xem tôi phải làm gì với anh ta đây? Anh ta coi tôi chết rồi chắc?"
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết, cái gã này lại đang lên cơn vì tin đồn tình cảm của cô và Cận Tuyết Sơ đây mà.
Trong đầu Yến Thanh Ti lại bắt đầu tính toán, cái bộ dáng này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là đang lên cơn ghen mà.
Anh ta ...không lẽ đã yêu cô thật rồi?
Yến Thanh Ti nhướng mắt, nhìn Nhạc Thính Phong một cách ngạo nghễ: "Tôi thành người phụ nữ của anh từ lúc nào thế?"
Ánh mắt đó mang theo chút hờn dỗi, chút tuỳ hứng, khiến cho Nhạc Thính Phong ngứa ngáy hết cả người.
Nhạc Thính Phong đột ngột vươn tay ôm Yến Thanh Ti vào lòng, nhấc cằm cô lên: "Em đương nhiên là của tôi rồi, hơn nữa còn là hợp pháp hẳn hoi."
Yến Thanh Ti chống tay trên ngực Nhạc Thính Phong, đôi môi đỏ mọng cong lên: "Hợp pháp hả? Là cái loại quan hệ sống chung hợp pháp, hơn nữa có thể nằm chung trên giường, có thể phát sinh quan hệ nam nữ, sinh con hợp pháp chứ không phải là con ngoài giá thú ấy hả?"
"Nếu như không phải thì đừng có nói mò, bà đây không có thời gian rảnh để lãng phí cho anh đâu."
Mùi hương nhàn nhạt trên người Yến Thanh Ti chậm rãi bay vào mũi Nhạc Thính Phong, khiến anh không nhịn được mà cắn tai cô, thì thầm bên tai cô: "Em muốn làm ra mạng người, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cố gắng, vừa nãy tôi kể thiếu một thứ, tôi còn có hàng ngon, công năng tốt, nhưng mãi mà chưa có cơ hội phát huy, cho tôi cơ hội nhé?"
--
Nhạc thổ hào: năng lượng hồng hoang trong cơ thể không thể kiềm chế được nữa rồi, tác giả, mau cho tôi cơ hội bộc phát.
Chương 167: Để tôi cho em hay ai mới là người đàn ông của em.
Yến Thanh Ti mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, lành lạnh nói: "Muốn có cơ hội à, được thôi."
Ngay sau đó bàn tay của Nhạc Thính Phong liền nhanh chóng chui vào dưới áo của Yến Thanh Ti, bàn tay chiếm lấy eo cô.
Nhạc Thính Phong đang định nói chuyện, Yến Thanh Ti đã vươn một ngón tay chặn ngang miệng của anh, cô cười cười nhìn anh, giọng nói khàn khàn quyến rũ: "Cho anh mười phút, đánh nhanh thắng nhanh, đừng ảnh hưởng đến công việc quay phim của tôi."
Nhạc Thính Phong đang hào hứng thoáng cái mặt đã đen như đáy nồi, anh cắn răng: "Mười phút, mười phút thì làm được gì."
Ngón tay của Yến Thanh Ti chậm rãi lướt theo viền môi của Nhạc Thính Phong, cô nói: "Dù gì ba năm rồi chưa thử, giờ tuổi của anh cũng đã cao, nói không chừng... có khi đã bước vào hàng ngũ 'một giây' rồi cũng nên? Cho anh mười phút đã là nhiều lắm rồi, đương nhiên anh có muốn hay không mà thôi."
Nhạc Thính Phong lạnh lẽo nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được nguy hiểm: "Em đùa bỡn tôi?"
Yến Thanh Ti vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu, rất vô tội nói: "Không phải, tôi rất nghiêm túc trao đổi với anh, nếu không được thì đừng có miễn cưỡng, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu, nhưng mà đừng có để trễ nải công việc của tôi."
Bàn tay của Nhạc Thính Phong siết chặt lấy eo của Yến Thanh Ti, cúi xuống cắn thật mạnh lên môi cô, anh cắn rất mạnh, khiến cho môi Yến Thanh Ti bật cả máu, cánh môi căng mọng thoáng cái đã trở nên diễm lệ, để lộ vẻ yêu mị, quyến rũ động lòng người.
Nhạc Thính Phong vươn đầu lưỡi liếm miệng vết cắn, lạnh lẽo nói: "Khiến em chậm trễ công việc thì thế nào? Người đầu tư bộ phim này là tôi, em cũng là người của tôi, tôi ở đây muốn em thì sao, xem xem có kẻ nào dám lên tiếng? Để tôi cho em biết tôi có bao nhiêu cái 'một giây'.
Yến Thanh Ti hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, giọt máu đọng trên môi như sương sớm đọng trên cánh hoa hồng, xinh đẹp không gì sánh được.
Cô ngửa người ra sau: "Được thôi, anh đã nói thế thì làm đi, còn đợi gì nữa. Dù sao ở trước mặt anh tôi vẫn chẳng có nhân quyền hay địa vị gì, Nhạc thái tử ngài muốn chơi lúc nào thì chơi mà."
Từ trong cốt tuỷ Nhạc Thính Phong là một con người ngang ngược cao ngạo không ai bì nổi, sinh ra đã đứng cao hơn so với người khác, anh ta chịu chơi đùa với cô lâu như thế đã là kì tích rồi.
Khi nghe những lời đó của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti vẫn cứ cười lạnh, cô rất mong đợi vào cái ngày mà Nhạc Thính Phong đã yêu cô khắc cốt ghi tâm, đợi đến ngày có thể dẫm nát anh ta ở dưới đất.
Lần này Nhạc Thính Phong cũng chẳng thèm cau mày: "Cái kế khích bác này em dùng nhiều quá rồi, lần này không có tác dụng đâu. Yến Thanh Ti! Tôi nói cho em biết, nếu em còn có bất kì scandal tình cảm nào với Cận Tuyết Sơ nữa, lúc đó tôi sẽ cho em hay, ai mới là người đàn ông của em."
Yến Thanh Ti cười nhạo: "Anh cũng biết chọn chỗ thật đấy, phòng hoá trang của đoàn làm phim, không cần đi khách sạn thuê phòng, càng không cần trả tiền phòng, tiết kiệm thật đấy..."
Nhạc Thính Phong mặt dày vô sỉ nói: "Tôi nghèo mà, em cho tôi hai đồng cắc đó còn mua bánh bao còn chả đủ nữa là đòi đi thuê phòng."
Nhạc Thính Phong đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay nhất định phải tóm được Yến Thanh Ti, anh nghe quen những câu châm chọc với ngữ khí đầy kì quái của cô, giờ thành ra miễn dịch rồi, không cần biết cô nói gì, không thèm để ý đến cái gì gọi là tự tôn của đàn ông hết, ăn vào bụng đã rồi nói sau, những cái khác nói nhiều cũng chỉ là lãng phí.
Nhạc Thính Phong thật hối hận, lãng phí nhiều thời gian đùa với Yến Thanh Ti thế để làm gì.
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên xương quai xanh để lộ của Yến Thanh Ti, để lại một chuỗi dấu hôn thật dài.
Chương 168: Bảo họ cút ra ngoài, chúng ta tiếp tục.
Yến Thanh Ti không thể phủ nhận rằng Nhạc Thính Phong đẹp trai, trong những người đàn ông cô quen, không có ai có thể bì được với anh, cô cũng không ghét bỏ nụ hôn của anh.
Thậm chí khi Nhạc Thính Phong hôn cô, Yến Thanh Tinh cũng có thể cảm thấy cơ thể của mình cũng hơi run lên.
Nhưng, đây cũng chỉ là hormone kích thích giữa hai người khác giới trưởng thành mà thôi, Yến Thanh Ti biết tâm lí của cô lí trí hơn bất cứ ai.
Cứ để Nhạc Thính Phong chiếm hữu cơ thể cô như vậy, sau này anh sẽ không biết chân trọng nữa, Yến Thanh Ti chưa từng nghĩ tới việc có thể thoát khỏi Nhạc Thính Phong, nhưng ít nhất cũng không phải kiểu vội vàng, hấp tấp như vậy.
Yến Thanh Ti cũng đã sớm có dự liệu từ trước, dù cho cô có phải trao thân cho anh, cô cũng phải là người ở thế chủ động.
Cô cũng phải để Nhạc Thính Phong mãi mãi nhớ tới cô, ngoài cô ra, anh sẽ không thể nghĩ tới bất cứ người phụ nữ nào khác, cũng không phải kiểu qua loa có lệ như vậy.
Nhạc Thính Phong kéo áo của Yến Thanh Ti lên, cô cũng không giãy dụa hay phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn anh, trong lòng cô đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể vượt qua chuyện này, nhưng tựa hồ lại không thể tránh né được.
Tay Nhạc Thính Phong vòng qua sau lưng Yến Thanh Ti, anh muốn cởi áo lót của cô ra, khi Yến Thanh Ti đang không biết làm thế nào mới ổn thì chính lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.
"Thanh Ti à, nghe nói Nhạc tổng tới...... tới........"
Cả cơ thể to đùng của chị Mạch đứng chắn ở cửa, lời còn chưa nói hết, đã bị nghẹn lại ở họng, như nuốt phải một cái xương cá, thấy cảnh trước mặt, chị vừa thấy kinh sợ lại có chút đau đầu, chỉ hận sao giờ không có ai tới đánh chết chị đi.
Giang Lai đứng sau lưng chị Mạch, tay vẫn còn ở tư thế muốn kéo người, nhưng tiếc là kéo không được, chị Mạch còn chẳng chịu gõ cửa đã xông vào rồi.
Ngay sau đó, Giang Lai lập tức quay lưng lại: "Cái đó....... Nhạc tổng, thật xin lỗi, tôi không ngăn được chị ấy."
Cậu chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
Chị Mạch muốn khóc lắm rồi, ai mà ngờ được giữa thanh thiên bạch nhật hai người lại dám làm vậy trong phòng trang điểm chứ.
Chị Mạch nhớ ra giờ Nhạc Thính Phong là Boss của chị, chị phá hỏng chuyện tốt của Boss, chị sẽ bị làm thịt mất.
Chị Mạch muốn bỏ chạy lấy người, nhưng thấy ánh mắt Yến Thanh Ti, chị lại không thể đi được.
Dù có thế nào, Yến Thanh Ti cũng là người của chị.
Chị Mạch hắng giọng, cố lấy dũng khí, run lẩy bẩy nói: "Xin lỗi, tôi....... tôi chỉ là........ nghe nói Nhạc tổng tới, cho nên, mới tới đây,....tới, để gặp anh một chút, tôi cũng không ngờ.........."
So với ánh mắt muốn giết người của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti giờ thật muốn huýt sáo một cái, chị Mạch đúng là thiên thần mập mạp của cô mà.
Yến Thanh Ti từ từ kéo áo xuống: "Chậc, thật tiếc quá, không thể mở mang được nhiều cái một giây của anh rồi."
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti không để cô ngồi dậy: "Không tiếc, bảo họ cút ra ngoài, chúng ta tiếp tục."
Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ: "Đã tới mười phút rồi, nếu tôi không cố gắng làm việc, lần sau ai cho anh tiền típ được nữa, ngoan, đừng làm chậm trễ việc kiếm tiền của tôi."
Nhạc Thính Phong nhìn cô, đôi môi bị cắn rách của Yến Thanh Ti còn đọng vết máu, lúc cười, trông như một con yêu tinh vừa mới ăn thịt người.
Hai người chẳng ai nói gì, trong lúc im lặng, ánh mắt giao nhau tóe lửa.
Giống như đạt được hiệp định nào đó, Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra.
Anh nhìn cô đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo tóc tai.
Nhạc Thính Phong đứng dậy, đứng phía sau Yến Thanh Ti, anh nhìn người con gái trong gương, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nguy hiểm: "Yến Thanh Ti, thời gian tôi cho em đã quá dài rồi."
Chương 169: Nhạc Thính Phong, tới đây hầu hạ tôi thay đồ đi.
Nhạc Thính Phong có thể dung túng Yến Thanh Ti hết lần này tới lần khác, ngủ chung giường với cô bao nhiêu ngày rồi, anh cũng chưa từng cưỡng ép cô lần nào, đây là chuyện chưa từng có trong cuộc đời Nhạc Thính Phong.
Anh phá lệ cho Yến Thanh Ti quá nhiều lần, cái anh đợi chỉ là cô tự nguyện nằm xuống.
Nhưng giờ, Nhạc Thính Phong không muốn đợi thêm nữa.
Cận Tuyết Sơ, Hạ Lan Phương Niên...... trước sau đều có địch, nếu không nắm chắc được Yến Thanh Ti, sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Nhạc Thính Phong đã bắt đầu cảm thấy nguy hiểm cận kề rồi.
Anh hiểu hơn ai hết Yến Thanh Ti là người giỏi quyến rũ người khác như thế nào, tuy mọi người đều nói lấy vợ nhất định phải lấy vợ hiền, nhưng người có thể quyến rũ được lòng dạ đàn ông chẳng phải lại là những yêu tinh như Yến Thanh Ti sao.
Hạ Lan Phương Niên nặng tình với Yến Thanh Ti như vậy, mặc kệ gia đình phản đối, cậu ta cũng có thể bỏ cả "giang sơn vĩ đại" ở nước M, chạy về đây chỉ vì muốn tìm cô, cậu ta phải đánh đổi quá nhiều.
Cận Tuyết Sơ, một người đã debut được mười năm, từ một thiên vương trong làng âm nhạc chưa từng có scandal lại chủ động gây tai tiếng với Yến Thanh Ti, người này cũng quá là đặc biệt rồi!
Nhạc Thính Phong cảm thấy không còn thời gian cho anh nhởn nhơ nữa rồi, may mà anh xuống tay đủ nhanh. Nếu không con hồ ly tinh Yến Thanh Ti này sớm muộn cũng sẽ bị tên đàn ông khác bắt đi mất.
Yến Thanh Ti hiểu ý của Nhạc Thính Phong, anh ta đã dùng hết sự nhẫn nại của mình rồi.
Chị Mạch đã từng nói với Thanh Ti, chỉ treo đó không ăn, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện.
Yến Thanh Ti cũng hiểu, căn bản không còn "treo" lâu được nữa.
Cô cầm chiếc lược trên bàn lên, từ từ chải tóc, nói: "Dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, cần gì phải gấp gáp nhất thời chứ, Nhạc thái tử đừng tỏ ra không có chút tự tin nào vào bản thân mình như vậy?"
"Không phải tôi không tự tin, mà tôi không có niềm tin với em."
Giờ Nhạc Thính Phong không phục tùng Yến Thanh Ti nữa, anh hiểu hơn ai hết lòng dạ người phụ nữ này độc ác đến thế nào, lạnh lẽo ra sao, chỉ cần quay đi là đã có thể quên bạn ở nơi phương trời xa xôi luôn rồi, muốn kéo lại còn khó hơn lên trời.
Yến Thanh Ti nhếch mày: "Không có niềm tin với tôi? Thật không ngờ, trong lòng anh tôi lại giỏi đến vậy đấy."
Nhạc Thính Phong vuốt một sợt tóc của Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, giờ em không để tôi ăn em, nếu để tôi nhịn quá lâu, sau này em sẽ phải hối hận."
Yến Thanh Ti cười nhạt, kêu lên: "Giang Lai, Boss của cậu hỏi cậu, cậu theo anh ấy có thấy hối hận không kìa?"
Giang Lai ở ngoài cửa, bất thình lình bị điểm tên, theo phản xạ đáp: "Tôi.........không.........không hối hận mà!"
Nhạc Thính Phong đen mặt, Yến Thanh Ti quay lại: "Tôi phải thay đồ để quay cảnh sau, anh ra ngoài hay muốn nhìn tôi thay đây."
Nhạc Thính Phong tiến tới, áp Yến Thanh Ti lên bàn trang điểm: "Đương nhìn là nhìn em thay rồi, tôi còn có thể giúp em thay đồ luôn nữa cơ."
Anh còn tưởng Yến Thanh Ti sẽ chửi anh một trận, nhưng không ngờ cô lại nói: "Được, vậy tới đây hầu tôi thay đồ đi."
Chị Mạch cùng Giang Lai đứng ngoài cửa, nhìn nhau, cao thủ so chiêu, họ chỉ là loăng quăng, chỉ là giờ, nên đi hay ở lại đây?
Chị Mạch liếc thấy Yến Thanh Ti thật quá to gan, thấy anh ta nói sẽ thay đồ cho cô, quăng luôn quần áo cho anh thật.
Dù cho là một người phụ nữ, chị Mạch cũng thật sự cảm thấy không thể chịu nổi.
"Thanh Ti? Chị khép cửa lại trước, em mau lên! Đạo diễn đang giục đấy."
Nói rồi, chị Mạch vội vàng đóng cửa lại.
Bên ngoài, Giang Lai cười gượng với chị Mạch: "Vất vả cho chị rồi."
Chị Mạch: "Cậu cũng vất vả rồi."
.........
Bộ quần áo này của Yến Thanh Ti thay đúng mười lăm phút đồng hồ, lúc ra, hai má cô đỏ ửng, đôi môi sưng vù, vết thương bị cắn ở môi dưới rất nhức mắt, người sáng suốt nhìn cái là có thể biết được chuyện gì vừa xảy ra, chắc chắn hai người lại vừa làm chuyện xằng bậy đó rồi.
Chương 170: Thanh Ti, chị bán em mất rồi!
Nhạc Thính Phong mặt đen sì, đi sau lưng Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti đi quay phim, anh ngồi chỗ nghỉ của cô xem cô đóng.
Thấy Tiểu Từ đang chuẩn bị hoa quả cho Yến Thanh Ti, anh lập tức nhớ tới bức hình kia, trên tấm hình đó Cận Tuyết Sơ đang đút hoa quả cho cô.
Quay xong một cảnh, Yến Thanh Ti quay về nghỉ, cô thấy Nhạc Thính Phong đang nhai hoa quả của cô rôm rốp, ánh mắt anh nhìn cô như thể đang cắn xé thịt cô vậy, nhìn đến nỗi tóc mai của cô cũng dựng hết cả lên.
Người trong đoàn đều biết bầu không khí bên này không ổn lắm nên chẳng một ai dám đi qua, Tiểu Từ vội mang một chiếc ghế dựa khác tới cho Yến Thanh Ti, cô ngồi xuống hỏi: "Sao còn chưa đi, anh tới xem tôi quay đấy à?"
Nhạc Thính Phong cắn một miếng táo nghe thấy rộp một tiếng: "Phải, tới giám sát công việc tiện thể xem luôn diễn xuất của nhân viên mới của tôi xem thế nào? Sao hôm nay không có thanh long vậy?"
Yến Thanh Ti bĩu môi, bỏ qua câu cuối cùng của anh: "Nhân viên mới, ai là nhân viên mới của anh?"
Chị Mạch đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nếu nói toạc ra liệu Thanh Ti có giết chị không nhỉ?
Nhạc Thính Phong cười nham hiểm: "Em đấy!"
Yến Thanh Ti lườm anh: "Anh nói linh tinh cái quái gì vậy? Từ người phụ nữ của anh giờ đã thanh nhân viên của anh, sao mà nhanh thế?"
Chị Mạch đứng cạnh cô thì thầm một câu: "Chuyện là, Thanh Ti à, là Nhạc tổng... anh ấy mua lại... cả công ty chúng ta rồi."
Câu cuối chị Mạch nói nhỏ đến mức tựa hồ nghe không thấy.
Yến Thanh Ti sửng sốt, cô quay phắt lại: "Chị bán rồi?"
Ngón tay thon dài của Nhạc Thính Phong xoay xoay cái dĩa, trông ngứa đòn không chịu nổi: "Giờ em không những phải gọi tôi là chủ nhà, mà còn phải gọi tôi một tiếng ông chủ nữa đấy."
Anh vừa nói dứt lời, Yến Thanh Ti đã quát ầm lên: "Anh câm ngay........"
Cô nhìn chằm chằm chị Mạch: "Chị Mạch, chị nói em nghe."
Yến Thanh Ti mặt không chút cảm xúc, mắt tối đen lại, lạnh lẽo, cô nhìn chị Mạch tới nỗi khiến chị Mạch rợn hết cả tóc gáy lên, chị Mạch khổ sở nói: "Ừm, chị....... cũng không còn cách nào khác, người ta bày Hồng Môn Yến mời chị tới, chị không kí thì cũng không còn mạng để về gặp em nữa đâu."
Giọng Yến Thanh Ti lạnh tới nỗi có thể vỡ vụn ra được: "Bán bao nhiêu tiền!"
Chị Mạch dựng một ngón tay lên.
"Một nghìn vạn?"
Chị Mạch lắc đầu.
Yến Thanh Ti chửi: "Đệch, chắc không phải một trăm vạn chị đã bán rồi chứ?"
Chị Mạch vẫn lắc đầu.
Yến Thanh Ti gào ầm lên: "Đầu óc chị có vấn đề rồi, mười vạn mà cũng bán?"
Chị Mạch tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy.
Yến Thanh Ti tức đến nỗi siết chặt tay lại: "Chị nói cho em biết xem là bao nhiêu tiền, tốt nhất đừng có nói ra một con số có thể khiến em đập chị."
Chị Mạch lập tức chạy thật xa rồi mới nói: "Một đồng."
Yến Thanh Ti cười, cô ngoắc ngoắc tay với chị: "Qua đây! Qua đây! Em nghe không rõ, chị đứng gần vào đây nói cho em nghe xem."
"Một đồng....... chị chỉ là muốn thể hiện một chút khí phách thôi mà, không phải chị muốn bán em đâu! Chị nhớ ra chị còn có việc, chị đi trước đây, em..... em với Nhạc tổng cứ từ từ nói chuyện, anh ấy chính là ông chủ của chúng ta."
Chị Mạch thật sự rất sợ Yến Thanh Ti, còn chưa kịp nói xong đã chạy mất dép.
Yến Thanh Ti từ từ quay lại, Nhạc Thính Phong hắng giọng: "Em có điều gì muốn nói với ông chủ mới của mình không?"
Yến Thanh Ti: "Có chứ, nhiều là đằng khác."
Sau đó Yến Thanh Ti bất thình lình nhào tới, sờ lên người Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong giật mình, rồi lập tức giở giọng lưu manh: "Em làm gì đấy, ban ngày ban mặt, tôi cũng không phải hạng người tùy tiện vậy đâu."
Yến Thanh Ti quát lớn: "Chi phiếu đâu.... lấy ra đây, nhanh lên, con mẹ nó đừng có ép tôi ra tay với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top