Đã nói rồi, đêm nay tôi mời!
Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, cửa phòng đã đóng lại anh ta vẫn đứng ngây ra đấy, đột nhiên quên mất mục đích hôm nay về đây làm gì.
Yến Thanh Ti đột nhiên cười lên, đúng thật là, đúng là đi đâu cũng gặp người quen.
Trước cô nhìn thấy Cận Tuyết Sơ cùng người khác chiến đấu kịch liệt ở ban công, giờ thì Cận Tuyết Sơ nhìn thấy cô và Nhạc Thính Phong quấn quýt lấy nhau, đây chắc cũng được tính là có nhân quả.
Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti một phát: "Lúc này, em còn cười cái gì?"
Yến Thanh Ti nghịch một chỏm tóc của Nhạc Thính Phong: "Tôi đang nghĩ, đêm thanh gió mát thế này mời một anh đẹp trai ngủ cùng hình như là một phương án không tồi."
Nhạc Thính Phong bế thốc Yến Thanh Ti lên: "Em nên làm như thế lâu rồi, lãng phí biết bao đêm xuân."
Yến Thanh Ti cười: "Nên hôn nay mới mượn anh chứ không phải bác gái."
Một tay Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, một tay sờ mó bật công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng, tất cả đều được lắp đặt trang hoàng mới toàn bộ, ngoài mùi sơn mới thì không còn mùi gì khác.
Một căn phòng chưng cư bé tẹo, trang hoàng như một căn phòng tổng thống xa hoa. Yến Thanh Ti nhìn căn phòng xa lạ này không biết đang nghĩ cái gì, nơi này đã từng là nơi đặt chân duy nhất của cô, giờ... hình như đã mất rồi.
Lúc đang thất thần thì bị Nhạc Thính Phong vứt lên giường rồi nằm đè lên: "Yến Thanh Ti, tôn trọng tôi một chút cứ mãi thất thần như thế là có ý gì."
Yến Thanh Ti vươn tay ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong: "Đang nghĩ nên dùng tư thế gì thì tốt."
Nhạc Thính Phong cười ầm lên: "Tôi mà tin được em thì đúng là não tàn."
Nói rồi, giơ tay ven váy Yến Thanh Ti lên, hỏi: "Dù gì tôi cũng đã nhịn lâu như thế rồi, cũng không vội, em nói tôi nghe xem, chuyện em và Hạ Lan Phương Niên là như thế nào?"
Yến Thanh Ti khẽ nhướn mày, Nhạc Thính Phong rút cuộc là vẫn không nhịn được.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Nhạc Thính Phong: "Một đôi nam nữ trẻ tuổi sống trong cùng một hoàn cảnh tràn ngập nguy hiểm mà thông cảm cho nhau, giúp đỡ, tín nhiệm lẫn nhau rồi sinh ra hảo cảm, điều này không phải là rất bình thường sao?"
Nhưng cái hảo cảm đó chưa kịp biết thành thích thì đã bị hiện thực khốc liệt làm cho vỡ nát.
Nguy hiểm biến mất, anh ta trở lại xã hội thượng lưu của anh ta, cô quay lại đối mặt với trận chiến của cô.
Có gặp lại cũng chẳng bằng xem như chưa từng quen biết.
Nhạc Thính Phong không nhịn được sự chua xót đang lan tỏa trong lòng, nó dâng lên tới tận cổ họng, răng cũng có chút ê ẩm.
Câu nói hời hợt của cô khiến lòng anh vừa nghẹn vừa đau, lúc cô và Hạ Lan Phương Niên cùng dắt tay nhau trải qua những ngày tháng khó khăn thì anh lại đang sống trong xa hoa nhung lụa. Anh muốn tức giận nhưng phát hiện anh chẳng có tư cách gì để làm được điều đó.
Đột nhiên thấy mình thật đáng buồn cười, Nhạc Thính Phong anh cũng có lúc không có tư cách để làm việc gì đó.
Nhưng, thứ Hạ Lan Phương Niên không thể cho cô, anh thì lại có thể, anh nhìn vào mắt cô, nói: "Em muốn nổi tiếng, muốn làm ảnh hậu.. gì tôi cũng cho em."
Yến Thanh Ti ngăn lại những gì Nhạc Thính Phong định nói bằng một nụ hôn: "Lúc này, tốt nhất đừng có nói gì cả..."
Bàn tay của Yến Thanh Ti mò vào áo của Nhạc Thính Phong, linh hoạt vuốt ve da thịt của Nhạc Thính Phong, khiến cả cơ thể anh run lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, thô lỗ xé nát chiếc váy trên người cô.
Bỗng, Yến Thanh Ti dùng lực lật người lại đè Nhạc Thính Phong xuống khiến anh nằm bên dưới cô, giơ tay nâng cằm anh nói: "Đã nói là tôi mời mà."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top