Có lẽ là anh đã thua, thua trong tay người con gái này
Nhạc Thính Phong thấy có gì đó không ổn: "Con đi xem xem."
Nhạc Thính Phong nhanh chóng đuổi theo, chạy đến vườn thì đuổi kịp Yến Thanh Ti, đưa tay kéo cô lại: "Thanh Ti, em sao vậy?"
Mái tóc dài của Yến Thanh Ti che kín gần một nửa khuôn mặt, cô cố gắng đẩy tay của Nhạc Thính Phong ra: "Tôi còn... có việc, việc gấp... cần đi trước..."
Cô cố gắng ổn định lại giọng nói của mình nhưng lại không cách nào che giấu được sự run rẩy trong đó.
Nhạc Thính Phong càng nắm chặt lấy cô hơn: "Không phải, em có chuyện gì đúng không, nói với anh, em sao vậy? Em... "
Bỗng, mu bàn tay của Nhạc Thính Phong lành lạnh, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên đó có một giọt nước. Anh sững người ra một lát rồi nhanh chóng giơ tay vén tóc Yến Thanh Ti lên, mặc dù cô nghiêng người tránh nhưng một lọn tóc vẫn bị anh hất lên để lộ ra khuôn mặt phía dưới. Bên dưới là một khuôn mặt đẫm nước mắt.
Giọt nước mắt trên mu bàn tay anh bỗng nóng rực lên. Nhạc Thính Phong sửng sốt, bàn tay giơ giữa không trung cũng quên không thu lại.
Yến Thanh Ti cố gắng nghiêng đầu ra chỗ khác không cho Nhạc Thính Phong nhìn thấy cô khóc, cô cần mau chóng rời khỏi chỗ này, âm thanh khàn khàn cất lên: "Tôi... bữa ăn cuối cùng mẹ tôi làm cho tôi, chính là một bát mỳ gà, tôi... chỉ... đột nhiên nhớ tới bà ấy thôi, không sao, xin lỗi, nói xin lỗi với bác gái hộ tôi, bà ấy nấu rất ngon, chỉ là tôi..., tôi cần phải đi!"
Nhạc Thính Phong không ngờ nguyên nhân cô đột ngột rời đi là như vậy, nghe xong chỉ thấy lồng ngực bỗng nặng nề, đau đớn, anh muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói cái gì, chân tay luống cuống, vụng về nói: "Thế để anh đưa em..."
Yến Thanh Ti lắc đầu, âm thanh không kiềm chế được mà tăng âm lượng: "Không, đừng để ý đến tôi, không cần đi cùng tôi, cứ để tôi ngây người một mình là được rồi, coi như tôi xin anh đấy..."
Đây có lẽ là giây phút chật vật nhất của cô khi ở trước mặt anh, kể cả vụ án bắt gian ba năm trước, ở trước mặt bao nhiêu người cô cũng chưa từng chật vật như vậy.
Yến Thanh Ti cô là ai cơ chứ, một cái tên khiến mọi người nghĩ ngay đến một con hồ ly tinh lòng dạ rắn rết, là một kẻ thứ ba mặt dầy vô liêm sỉ, làm sao mà cô có thể khóc? Làm sao có thể khóc được?
Nhưng hết lần này đến lần khác, sự ấm áp và đùm bọc của Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong dành cho cô ngày hôm nay đã đánh thẳng vào trái tim cứng rắn của cô, nhất là khi bát mỳ gà kia được bưng lên, nó đã phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng của cô.
Yến Thanh Ti không muốn để Nhạc Thính Phong nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô, trước mặt anh cô có thể hư hỏng xấu xa nhưng không thể khóc.
Đối mặt với một Yến Thanh Ti như vậy, Nhạc Thính Phong chỉ muốn xông lên ôm cô, hôn cô, cho sự ấm áp; nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má cô, anh nghĩ anh có thể làm bất cứ điều gì vì cô chỉ cần cô ngừng khóc.
Có lẽ, anh đã thua, thua trong tay người con gái này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top