Có cần cháu sinh cho bác một đứa cháu nội trước không?
"Phụt...." Yến Thanh Ti không nhịn nổi mà cười sằng sặc, vội vàng đặt cái thìa xuống không lại bị sặc mất.
Nhạc Thính Phong hất cằm vênh mặt khêu khích nhìn Yến Thanh Ti, dường như đang muống nói: "Làm sao, ông đã nói được thì làm được."
Nhạc phu nhân ngẩn ra: "Con nói cái gì thế? Đầu óc hỏng rồi à?"
Nhạc Thính Phong mặt đen sì: "Hỏng rồi, sao lại không hỏng được, bị đốt hỏng mất rồi." Dục hoả bốc lên tận đỉnh đầu rồi làm gì mà không hỏng.
Yến Thanh Ti nói với Nhạc phu nhân: "Bác à, đầu óc của con trai bác không có vấn đề gì đâu, thận mới có vấn đề, bác mau mua cho anh ta thứ gì đó để tráng dương bổ thận là được rồi."
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong lập tức trở nên lạnh lẽo âm trầm: "Yến Thanh Ti, em nên biết, những gì em nói hôm nay tôi sẽ nhớ thật kĩ."
Yến Thanh Ti húp một ngụm cháo: " Chậc, anh không thể ngăn tôi nói thật được, tôi chỉ căn cứ vào biểu hiện của anh để rút ra kết luận mà thôi."
Nhạc phu nhân nổi giận đùng đùng quát: "Cô ăn nói bậy bạ, con trai tôi hoàn toàn bình thường."
Nói rồi vội vã hỏi Nhạc Thính Phong: "Đúng không hả con?"
Trong mắt bà toàn là vẻ hốt hoảng cả ngữ điệu của giọng nói nữa rõ ràng trong lòng đang chột dạ, đã không dám chắc.
Nhạc Thính Phong cảm thấy mình sắp bị hai người phụ nữ này ép đến mức phát điên rồi, anh chỉ muốn nói: Mẹ, mẹ đừng nói gì cả có được không, con không cần mẹ giúp đâu, đừng có làm vướng chân con khi con đang chạy nước rút về mục tiêu vĩ đại phía trước được không?
Nhạc Thính Phong nghiến răng ken két: "Đương nhiên là không rồi, mấy lời nói lăng nhăng của cô ta mà có thể tin được sao?"
Yến Thanh Ti nâng cằm lên: "Tôi nói thế mà bảo lăng nhăng à, chẳng nhẽ lần trước tôi phải phá thai cũng là giả? Này chàng trai trẻ, có bệnh thì phải chữa đừng có sợ, bây giờ mà không chữa tương lai bệnh càng nặng hơn đó, dù sao thì giờ anh cũng đã có ai để nối nghiệp đâu."
Nhạc phu nhân sốt ruột, đúng đó nha, còn chưa có đứa con nào mà.
Vẻ mặt bà đầy lo lắng khó xử: "Con trai, con có... cần...đi...." (bệnh viện)
Nhạc Thính Phong ngắt lời Nhạc phu nhân: "Mẹ, con xin mẹ đấy, mỗi ngày mẹ chỉ cần đi dạo phố, đi spa chăm sóc sắc đẹp, đánh bài với mấy bà bạn, đi uống trà chiều là được rồi, những việc khác, mẹ đừng có lo, với trí thông minh của mẹ thật không đủ đâu đừng có quan tâm vớ vẩn làm gì."
Nhạc Thính Phong bây giờ thực sự cảm thấy rất mệt, rất rất mệt.
Mẹ của anh, mẹ ruột của anh, hết lần này đến lần khác đều bị Yến Thanh Ti dễ dàng dắt mũi thế đấy.
Bảo là mang thai rồi phá thai cũng tin, bảo thận anh có vấn đề cũng tin, ngày thường ruốt cuộc bà ấy đã bị người khác lừa bao nhiêu lần?
Nhạc phu nhân hừ một tiếng nói: "Con bảo mẹ kém thông minh hả, mẹ mà kém thì con lấy đâu ra cái đầu thông minh như thế? Mẹ là mẹ của con, mẹ quan tâm con không được hay sao?"
Nhạc Thính Phong thở dài, mệt mỏi quá, anh nói: "Mẹ, nếu con có vấn đề thật, thì cô ấy làm sao có thai được."
Yến Thanh Ti giơ tay: "Đó là do cơ thể của tôi tốt, dễ mang thai."
Nói rồi quay sang trêu chọc Nhạc phu nhân: "Bác à, có cần cháu sinh trước cho nhà bác một đứa cháu nội không? Tránh cho sau này con trai bác, sau này có khi... thật ấy...bác hiểu mà."
Nhạc phu nhân nghiến răng, khoé môi động đậy mấy lần dường như đang nghĩ xem phải nói như thế nào.
Nhạc Thính Phong đỡ trán, ôi đệt, còn suy nghĩ cân nhắc thật cơ đấy.
Những lời vớ va với vẩn này, rõ ràng là nói bậy thế mà...mẹ anh... mẹ anh...
Nhạc Thính Phong đập bàn cái bốp khiến Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân giật bắn.
Anh nói: "Dẹp, dẹp lại hết cho tôi, ai dám nhắc đến chuyện này nữa, đừng có trách tôi nóng tính."
"Mẹ, 12h đêm gần sáng rồi đấy, giờ mẹ mà không đi ngủ, mai mẹ có muốn tỉnh dậy được xinh đẹp không?"
Nhạc phu nhân vội vã sờ lên mặt mình, "Muốn chứ..." nhưng mà cháu nội mẹ cũng muốn.
Nhạc Thính Phong chỉ tay lên gác: "Đi ngủ, ngay lập tức."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top