Chương 8: Mẹ chồng tương lai

...
Ai đó có thể cho em biết khi nào

Một câu hỏi chẳng có lời giải đáp

Em sợ phải đối mặt với chuyện này

Sẽ ổn thôi
...
Anh sẽ không đi đâu nữa

Sẽ ở đây

Bên cạnh em

Thế nên giây phút này đây...

                       ~Fuck U - Gain, Bumkey~
_________________________________________

Xương bả vai bị trật khớp, chân bị trẹo, da bị xước mấy chỗ.

Thực ra như vậy cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng Sulli ngay lập tức đỏ hoe mắt.

Thấy Sulli ngồi bên giường bệnh không ngừng khóc, Jieun chỉ buồn cười nói với Sulli: “Không có gì, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi…”

Sulli tức giận: “Lee Jieun, cậu còn cười hả? Cậu mà cười thêm lần nữa tớ lại khóc mà xem, tin không hả?”

Ách…. Thật kinh khủng!

Jieun tội nghiệp mà nhìn Sulli: “Cùng cậu khóc là được chứ gì?” Nói rồi cô làm bộ lau nước mắt.

“Cậu…” Sulli dở khóc dở cười, lặng lẽ thở dài, chân thành nói với Jieun: “Jieun, không phải tớ khó tính với cậu, chỉ là lúc xảy ra chuyện, tớ thực sự rất sốt ruột. Thấy cậu được Jung tổng tài ôm vào lòng trên tay cậu đều là máu, vậy mà cậu vẫn còn cười được, tớ thật là đau thắt tim!”

Nghe Sulli nói vậy, Jieun không còn biết đáp thế nào!

Kỳ thực lúc đó cô không nhớ nổi đã phát sinh chuyện gì. Ngã xuống đất, cả người cô đau nhức, trước mắt mịt mờ một mảnh, chỉ thấy một đám người nhìn về hướng cô đi tới. Sau đó thế nào, Jieun không nhớ được gì, chứ đừng nói đến chuyện Jung công tử anh hùng cứu mỹ nhân.

Nghĩ đến đó, Jieun không tránh khỏi có phần nuối tiếc. Dù sao cơ hội làm phiền Jung công tử cũng không có nhiều, lúc Jieun nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tâm tính chán chường, một người đàn ông như Jinyoung, đến tột cùng liệu có biết lo lắng cho cô không?

Sự thực là, Jieun đã nghĩ quá nhiều rồi.

Jinyoung căn bản sẽ không lo lắng cho cô. Anh chỉ bớt chút thời gian đến bệnh viện, sau đó cứng nhắc nói:”Về đoàn phim,em tạm thời không cần trở về đó!”

Oh, no! Jieun một trận phiền muộn!

Vốn dĩ cô đã làm chậm trễ thời gian của đoàn phim, giờ lại còn bắt cô ở trong viện thêm, chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn fan trẩu ngoài kia bày chuyện làm loạn sao?

Giống như ngày hôm qua, Jieun trong lúc buồn chán dạo lên IG, vừa mới đăng nhập, đã thấy hàng loạt bài đăng được cập nhật. Không biết có một em trẩu không biết trời cao đất dày nào đã nói một câu: “Lee tiểu thư, xin hỏi cô chết chưa vậy?”

Vấn đề thế này, nếu như đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thổ huyết mà chết trên giường bệnh!

Jieun cũng đăng lên IG: “Thần thánh à mau cứu ta, trái đất thật sự là nguy hiểm!”

Phía dưới ngay lập tức có tin nhắn lại: “Trái đất thực sự không thích hợp với ngươi, mau chóng cút đi!”, “lại là ngươi, thật là đồ không biết xấu hổ!”, “Ngươi còn ở đó mà giả vờ sao, ngươi thế nào không chết đi?”

Chỉ có một người duy nhất quan tâm hỏi han Jieun.

Little Bunny: “Nguy hiểm quá, unnie không bị thương chứ?”

Big Bunny: “Dĩ nhiên, khiến em lo rồi!”

Little Bunny: “Thực sự bị thương, nghiêm trọng không?”

Big Bunny: “Chị cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, đã nôn ra máu hơn mười lần rồi, vừa rồi còn có người hỏi chị, “Ngươi chết chưa?”"

Little Bunny: 😰😰😰

Jieun buôn chuyện trên mạng suốt từ trưa, rất nhanh đã chiều tối, Jinyoung đến.

Thấy anh, Jieun căn bản tâm tình vốn rất tốt, nhất thời mất sạch.

Cô cảm thấy càng ngày càng không hiểu người trong lòng đàn ông này nghĩ gì.

Nếu nói anh không quan tâm cô, nhưng khi cô bị thương, chính là anh là người đầu tiên đưa cô đi bệnh viện, thậm chí trong lúc bận rộn còn tự mình đến bệnh viện thăm cô, quả thực là đối với cô đãi ngộ rất tốt!

Nếu nói anh không quan tâm cô, nhìn anh bộ mặt vạn năm không đổi, cô nói cái gì anh cũng đều biểu hiện vẻ mặt duy nhất, làm như cô là kẻ thiếu nợ tiền anh vậy.

Trong lòng Jieun chỉ có một suy nghĩ.

“Tốt nhất anh đừng quan tâm tới tôi, anh mà làm vậy chỉ khiến tôi bệnh nặng thêm thôi, mà tôi bệnh càng nặng sẽ càng không thể ra viện, lại càng phải gặp anh, anh càng quan tâm tôi, tôi bệnh lại càng nặng ….!”

“Sulli, tớ cảm thấy nếu tớ nhìn anh ấy, tớ sẽ chết ngay tức khắc” Nhân lúc Jinyoung đi ra ngoài tiếp điện thoại, Jieun oán giận than với Sulli.

“Hử?” Sulli lao đến, vội vàng bịt kín miệng Jieun: “You điên rồi sao? Những lời này không nên để Jung tổng nghe thấy!”

“Thế nhưng tớ…” Jieun lại bị bịt miệng, có miệng mà không thể nói, không thể làm gì khác ngoài khoa chân múa tay mà trút hết oán niệm trong lòng ra.

“Làm sao vậy?”

Jinyoung bỗng nhiên mở cửa đi vào.

Sulli hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Cái này…cái kia… Jieun nói…”

“Em muốn xuất viện!” Jieun lên tiếng kháng nghị.

“Không được!” Jinyoung một mực từ chối.

“Tại sao? Em khỏe rồi, anh xem, …ối!” Jieun vừa nói vừa giơ cánh tay lên không cẩn thận đụng vào mép giường, một trận đau buốt toàn thân.

Jinyoung cười nhạt một tiếng: “Như vậy là khỏe rồi?”

“Đây là… ngoài ý muốn!” Jieun nhiên đỏ mặt xấu hổ nói.

“Vậy mấy cái ngoài ý muốn của em thật là không ít!” Anh không mặn không nhạt nhẹ nhàng nói.

Mặt cô càng đỏ hơn, không thể làm gì khác đành khép nép nói: “Em thực sự rất muốn xuất viện, ở trong này thực buồn chán, lại còn tạo cơ hội cho bọn fan trẩu ngoài kia làm loạn, hay là anh để em về nhà nghỉ ngơi đi? Được không…?”

Nũng nịu một chút đôi khi cũng có ích.

Jinyoung dĩ nhiên đồng ý: “Sulli, đi làm thủ tục xuất viện cho Jieun!”

“Cái gì? Có thể về nhà sao?” Jieun sướng rơn, lần đầu tiên Jung công tử có một chút đáng yêu như vậy.

Jinyoung bỗng nói: “Mẹ anh rất lo lắng cho em, tối nay theo anh về nhà!”

Jieun té ghế!

Jessica Jung không muốn bọn họ gọi bà là “mẹ”, “mama”…mà bắt Jieun và Jinyoung gọi là “Jessica Unnie/Noona”, bởi vì… cái tên này nghe tương đối trẻ. (Vạch: Vcl~)

Bà cũng chưa từng gọi tên bọn họ, bất luận là chồng, con trai, con dâu, hay thậm chí là con chó của Jinyoung, bà đều gọi là “tình yêu”, tất nhiên đôi khi bà cũng có ngoại lệ đặc biệt gọi Jinyoung là “Jinyoungie bảo bối”, mỗi khi nghe như vậy, Jieun rất muốn cười.

Jieun và Jinyoung đi đến Jung gia, từ xa đã nghe Jessica Jung nhiệt tình hô hoán: “Tình yêu à, các con tới rồi!”

Đang bước xuống xe, Jieun rùng mình một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, may mà có Jinyoung đứng bên cạnh đỡ cô.

Jieun bất giác ngẩng đầu, Jinyoung nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Chẳng biết thế nào Jieun bỗng xấu hổ, nhanh chóng xua đi ý nghĩ trong đầu. Lúc này, Jessica Jung ăn mặc rực rỡ như một bông hoa hướng bọn họ đi tới.

“Tình yêu à, ta thật lo cho các con! Ôi chao, xem xem, con gầy như vậy sao…” Jessica Unnie lải nhải một hồi lâu, Jieun mơ màng buồn ngủ, không ngừng tự mình an ủi bản thân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh…”

Thế nhưng, Jieun bình tĩnh không được, nhất là khi thấy một bàn đầy thức ăn kia đang bốc hơi ngùn ngụt, có đồ ngọt, còn có thêm cả món bít tết, hàu nướng, Jieun chỉ muốn khóc.

Cô không thích cơm Tây, hơn nữa, càng không thích đồ ngọt… thế nhưng tất thảy đều là những thứ Jessica Unnie  rất thích, đó cũng là lí do vì sao Jieun không muốn theo Jinyoung về nhà.

“Ăn nhiều một chút” Jessica unnie càng không ngừng khích lệ Jieun.

Bà không hề biết, trong lòng Jieun hiện đang rít gào.

Jessica hỏi: “Tình yêu, sao con không ăn? Không hợp khẩu vị sao?

Jieun nào dám nói thật, đành mượn cớ: “Jessica Unnie, tay con hiện giờ có chút bất tiện”

“Đúng rồi!” Jessica unnie như bừng tỉnh nhận ra, nhanh chóng căn dặn con trai: “Jinyoungie ah, con còn ngẩn ra vậy làm gì? Mau chủ động đi chứ!”

Không thể không bội phục khả năng chịu đựng của Jung công tử, chuyện như vậy, anh còn mỉm cười gật đầu. Sau đó anh lập tức giúp Jieun cắt một miếng bánh ga-tô, đưa lên miệng cô.

Nếu như Jieun nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Jinyoung bón cho cô ăn!!!

Jieun chần chừ chốc lát, sau đó há miệng cắn một miếng, đem nuốt miếng bánh ga-tô xuống bụng, cảm giác như nuốt một viên thuốc độc.

Ăn xong, Jieun mở mắt, ngay lập tức liếc xuống bàn tay Jinyoung đang đặt trên bàn, ngón tay gõ gõ xuống.

Động tác vô cùng nhỏ ấy lại chọc giận Jieun.

Jieun biết rõ thói quen của Jinyoung, chỉ khi rất đắc ý, anh mới dùng một ngón tay gõ xuống như thế. Hiện tại như vậy, rõ ràng là đang cười nhạo cô.

Thế mới nói kích động chính là ma quỷ, Jieun nhất thời kích động, liền nói với Jessica: “Jessica unnie, con đau đầu”

Jessica lo lắng, tưởng rằng não Jieun bị chấn động vì vụ tai nạn, thiếu chút nữa kêu bà gọi xe cứu thương.

“Không cần, không cần!” Jieun vội vàng giải thích, “Con..chỉ là tối qua ngủ không được, muốn sớm nghỉ ngơi một chút…”

Jieun nói còn chưa dứt lời, Jinyoung bỗng nhiên đứng lên.

Jieun kinh hãi, không biết anh muốn làm gì.

“Con đưa Jieun lên lầu nghỉ ngơi!” Nói xong, Jinyoung cúi xuống, bế Jieun đang trợn mắt há mồm lên tay.

Jieun tích tắc rời khỏi mặt đất, đầu trống rỗng, nhìn thẳng vào mắt Jinyoung đang gần trong gang tấc, nhưng thế nào cũng không nhìn ra một chút manh mối, bỗng nhiên cô có cảm giác như tai họa sắp ập tới nơi.

Jinyoung ôm Jieun lên lầu, đóng cửa phòng lại, Jieun hối hận đến tận tim gan.

Jieun nếu không phải đầu bị đụng vào xe, thì dứt khoát là bị cánh cửa kẹp, mới dám ăn no dửng mỡ đi chọc giận Jinyoung. Tại sao cô lại không biết cái dạng lãnh khốc, vô tình, trở mặt như vậy, tuyệt đối không có ai so được với Jinyoung.

Bề ngoài Jinyoung tỏ ra như vậy thôi, chứ kì thực lúc này trong lòng anh thế nào ai mà biết, lại còn trai gái ở trong một phòng.

Tình huống này thật là dể dàng cho Jinyoung ăn đậu hũ cô, đấy là còn chưa nói, ngộ nhỡ nếu như Jung công tử mất đi lý trí, Jieun biết phải làm gì?

Jieun quyết phải tự bảo vệ mình.

“Cái kia…”

Jieun vừa mở miệng, đã cảm thấy toàn thân bỗng nhiên đổ về phía trước, sau đó nhờ sức hút của trái đất, cô bị ngã xuống giường.

“A!” Jieun khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay bị thương bị va đập, cô cảm thấy đau nhức.

“Vẫn còn biết đau?” Jinyoung đột ngột đè lên người Jieun, khẽ nâng cằm cô lên, lạnh lùng mà cười.

Jieub cứng họng, không biết nói gì.

“Anh nói em bỏ bộ phim đó, em không nghe; nói em dùng diễn viên đóng thế, em muốn chính mình tự diễn; nói em đừng xuất viện, em ương ngạnh muốn ra; nói em đến nhà anh, em cũng không muốn. Lee Jieun em không cảm thấy gần đây số lần em chống đối anh ngày càng nhiều sao?” Jinyoung nhìn chằm chằm Jieun, sâu trong đáy mắt phát ra tia sáng khiến kẻ khác sợ hãi.

“Hình như… đúng…” Jieun khó khăn mở miệng, không tránh khỏi tự mình có chút kinh ngạc. Hóa ra mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi, cô thế mà dám cự tuyệt Jung công tử nhiều như vậy, cũng khó trách khiến anh bực bội tức giận, trước kia vốn dĩ cô rất nghe lời.

“Em cảm thấy những điều anh nói chỉ giỡn chơi thôi sao, hay em nghĩ…”

“Không có, không có!” Jieun nhanh chóng cắt ngang lời Jinyoung, anh nói một chút đều đúng, anh so với mãnh thú và nước lũ còn khó đối phó hơn. Cô nói: “Em đảm bảo, từ nay sẽ không như vậy nữa”. Chân chó cuối cùng vẫn cứ là chân chó, đành quay về với chính nghĩa, Jieun cũng không phải là chưa từng chân chó như vậy.

“Đảm bảo?” Jinyoung đánh giá cô “Anh rất tò mò em lấy gì ra đảm bảo?”

Con người này, quả thực là được voi đòi tiên! Jieun rất muốn đứng lên, một cước dẫm nát anh trên giường, hai tay chống nạnh, dõng dạc mà nói: “IU ta đây đảm bảo rồi, ngươi còn ý kiến sao?”

Ngay trong lúc Jieun còn đang suy nghĩ, Jinyoung bỗng nhiên tiến sát đến.

Tư thế này kỳ thực rất mờ ám, hiện tại Jinyoung hoàn toàn rất gần Jieun, không khỏi khiến cô nghĩ đến lúc ở trong văn phòng anh hôn cô.

Bất giác Jieun hô một tiếng: “Đừng!”

Giây phút ấy Jieun hận không thể tự vả mình một cái: “Lee Jieun, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói “không”, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói “đừng”! Có kháng cự thế nào cuối cùng vẫn cứ là thua Jinyoung, ngươi thật đúng là tự mình là con gái nhà lành sao?

Nhân lúc Jinyoung còn chưa tức giận, Jieun nhanh chóng nhắm mắt lại, mân mê cởi cúc áo, kiên quyết đón nhận anh. (Vạch: clgt???😂😂😂)

Thời gian một khắc lại một khắc trôi qua, trong lòng Jieun tưởng tượng đến cảnh có một tên con người ngổi xổm trên đất vặt cánh hoa: hôn, không hôn, hôn, không hôn…

Nhưng sự thật là lãnh khốc công tử kia không có hôn cô, cũng không có làm gì khác. Jinyoung từ trên người Jieun đứng dậy, sau đó không hề quay đầu lại mà rời đi.

Éc…

Trong lòng Jieun, cái tên con người kia đứng lên, cúi đầu mà thì thào với cô: Cuối cùng cái gì không cũng đoán ra được…

Jinyoung một đi không quay lại.

Jieun đoán anh đang tức giận. Đã từng như vậy một lần, Jieun chẳng hiểu nổi anh tức giận cái gì. Một tháng trước anh không hề tìm cô, hại cô cứ nghĩ rằng bọn họ cứ như vậy mà chia tay, nào có biết anh lại thông suốt mà gọi điện tới, bảo cô đi dự họp để kí hợp đồng.

Nói chung, Jieun vĩnh viễn không đoán được trong lòng Jinyoung nghĩ cái gì.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Jinyoung nghĩ cái gì cô cần quái gì quan tâm? Cô vốn không phải bạn gái thực sự của anh, chỉ là gặp dịp thì chơi vậy thôi, có tiền là được, quản nhiều như vậy làm gì?

Nghĩ như vậy, Jieun cảm thấy bình thường trở lại. Cô trở dậy đi tắm rửa một cái, rồi nằm bò trên giường dạo IG.

Little Bunny gửi tin nhắn cho Jieun: “Unnie, đã khỏe hơn chưa?”

Tâm tình Jieun không tốt, bèn nhắn lại: “Không khỏe, sắp chết rồi!” Sau đó cô liền tắt máy đi ngủ.

Mấy ngày nay xảy ra thật lắm chuyện, Jieun muốn ngủ một giấc thật tốt, để còn tập trung sức lực đối phó với Jinyoung.

Buổi tối, Jieun liền gặp ác mộng.

Cô mơ thấy mình biến thành một con thỏ bị chó sói ăn thịt, con sói ngồi trong hang đang vặt từng cánh hoa: ăn, không ăn, ăn, không ăn…

Vừa vặn kết thúc bởi chữ “Ăn”, con sói tiến tới, trong tay là một con dê tội nghiệp, hỏi cô: “Ăn thế nào?” (Vạch: trời đụ, trí tưởng tượng của bả...)

Jieun nói: “Nướng!”, hắn liền nói: “Luộc!”, Jieun nói: “Cho vào nồi lẩu!”, hắn nói: “Kẹp làm nhân bánh!” 😫 Thảo luận cả nửa ngày…

Jieun rất tỉnh!

Cô đói, khổ không nói nổi.

Phải biết rằng, một người như cô bình thường ăn một bữa ba bát cơm, không phải là người quyết tâm ăn đói để giảm béo, mấy món ăn bữa tối, căn bản không đủ cho cô nhét vào kẽ răng! (ọc ọc) Suy nghĩ cho sự sinh tồn của mình, Jieun quyết định dậy đi tìm thứ gì đó để ăn.

Nửa đêm trong phòng đồng hồ đã điểm. Jieun bụng đói, đầu óc choáng váng, một lúc không tìm được công tắc bật đèn, cô đành thân thủ sờ soạng loạn xạ!

Đây là cái quái gì? Cứng, trơn, một vật gì đó tròn tròn? Jieun vô thức mà cấu một cái.

Một tiếng hừ nhẹ! Đèn bật sáng. Sau đó, Jieun phát hiện Jung công tử đang mở to mắt mà nhìn chằm chằm cô, áo ngủ bị phanh ra, lộ ra khuôn ngực tráng kiện. Quan trọng nhất chính là, trên đó vẫn còn dấu vết móng tay cô bấm vào.

Jieub đầu óc choáng váng, cả người bừng tỉnh.

Sắc mặt Jinyoung lúc này vô cùng quỷ dị, vô cùng quỷ dị.

Jieun cứng người, chậm rãi buông móng vuốt ra khỏi ngực anh. Tim nhanh chóng từ trong ngực nhảy bắn ra ngoài.

Thề có trời xanh trên cao, Jieun thật sự không hề có ý định muốn ăn đậu hũ anh. Cho dù toàn bộ nữ minh tinh trên thế giới này muốn được gả cho Jinyoung, cho dù nữ nhân muốn ăn đậu hũ anh dài lê thê không dứt, như nước sông Hàn vỡ đê thì chắc chắn trong đó tuyệt đối không hề có Jieun.

Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, Jieun từ từ giải thích: “Em… em đói bụng”

Tưởng tượng một chút, một cô gái nửa đêm mò mẫm trên ngực người đàn ông khác, lại còn nói “đói bụng”, cái này… cái này không phải rất biến thái sao!

Vậy nên nói xong câu đó, Jieun lập tức nghĩ mình bị hỏng não rồi!

Jinyoung biểu cảm có chút thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Anh đang cười?

Jieun cho rằng bản thân mình đã sai rồi, dùng sức cố gắng nhu mì ánh mắt. Bỗng nhiên, giường bên cạnh lún xuống, trong khoảnh khắc, một hơi thở nguy hiểm phả vào mặt cô. Jieun vội vàng mở mắt ra, phát hiện khuôn mặt anh đã gần sát cô trong gang tấc.

Jinyoung thực sự đang cười, khóe miệng cong lên khiến người ta thực sự sợ hãi.

Jieun nuốt nước bọt khan, ý tứ mà dịch về phía sau, muốn tránh anh, vậy mà càng lúc anh càng hướng cô mà tới gần. Cứ như vậy, một lùi một tiến, Jieun “A” lên một tiếng, từ trên giường trở mình ngã xuống phía dưới.

Trong nháy mắt, cánh tay cường tráng của Jinyoung đỡ lấy người cô, đem cô từ trạng thái mất thăng bằng túm trở lại. Jieun ngả vào một chỗ ấm áp trong ngực anh, đập vào mắt là chỗ bị cô cấu lúc nãy, vết móng tay như ẩn như hiện.

Đầu óc cô nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ nóng rực xuyên qua da, Jieun không khỏi ngượng ngùng hô hấp gấp.

Một người đàn ông quân tử như Jinyoung, anh sẽ không thể tự giác một chút sao?

“Em không lo anh làm gì em, em chỉ sợ tự bản thân mình không kìm được mà sẽ đánh anh!”

Trong lúc Jieun còn đang do dự, dạ dày rống tuếch lại không chịu được kích thích quá độ, đã phát ra kháng nghị.

ọc … ọc…

Âm thanh triệt để phá hủy cục diện hiện tại của hai người. Jieun thở hắt ra một hơi mong manh mà nói: “Em… em thực sự…thực sự vui không được!”

“Anh thực sự muốn ăn đậu hũ em? Phiền anh ra hàng đậu hũ mà ăn!” Jieun nghĩ thầm.

Jinyoung khóe miệng co lại, ý cười trên miệng cũng tiêu tan, anh buông cô ra, ngồi trên giường hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Cơm…” Jieun lộ ra hai con mắt yếu ớt, thê thảm mà nói: “Em muốn ăn cơm.”

*Giới thiệu nhân vật mới*
- Jessica Jung


==> Mẹ của Jinyoung. Một bà mẹ trẻ, không sợ gì chỉ sợ già~~~

____________ Hết Chương 8_____________

Đây là chương lừa tình nhất mà Vạch từng viết đấy....
Càng về sau sẽ càng biến thái hơn~~~ Hí hí~~~
Mà có ai đoán được Little Bunny là ai chưa??????
❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top