Chương 20: Anh muốn làm gì?
Bài hát của chương mới
Jam Jam - IU
---------------------------------
Jieun nhìn chằm chằm dòng chữ “Thu mua công ty giải trí HB” thật lâu, bỗng nhiên phát hiện quả thực mình chính là một kẻ ngốc đầu đuôi không rõ.
Từ mấy tháng trước, Jieun bị người ta khinh dễ tại trường quay, Jinyoung bỗng nhiên thờ ơ lạnh nhạt, rồi nửa đêm khuya khoắt đột ngột tới nhà cô, ngủ ngoài cửa cả một đêm, cùng cô chơi game, thay cô giải quyết scandal, thậm chí trước mặt giới truyền thông còn cao giọng tuyên bố rất tin tưởng cô. Hoá ra tất cả đều là kế hoạch của Jinyoung, mục đích chỉ có một: đưa Lee Jae Won sa lưới, liên hợp với cổ đông của HB, khiến cho công ty đó bị lay chuyển, mượn cơ hội diệt trừ đối thủ cạnh tranh, mượn danh nghĩa Jung thị, mở rộng ảnh hưởng của JS ra thị trường quốc tế, do đó thu được lợi nhuận kếch xù.
Không tồi, để bày ra tất cả những chuyện này, Jinyoung đã bày ra một ván cờ rất lớn, lợi dụng triệt để tài nguyên tất cả nhưng người bên cạnh mình: Lee Jae Won, Chaeyeon, Baekhyun và cả Jieun, bọn họ mỗi người bất luận tốt xấu gì đều trở thành quân cờ trong tay Jinyoung, mỗi đường đi nước bước đều là Jinyoung tỉ mỉ vạch ra, từng bước từng bước một, giúp anh tiến gần đến mục tiêu.
Được, thực sự là rất giỏi!
Jieun không khỏi cảm thán: với suy nghĩ và hành động của Jung công tử, khả năng đoạt giải diễn viên xuất sắc Oscar thực sự là có thừa. Không! Jinyoung còn phải đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất nữa, ai bảo anh nghĩ ra được vở kịch hoàn hảo này? Hôm nay HB bị mua, Jung thị lại còn có thêm một công tử si tình công tử được ca tụng trên mạng internet, một tuồng kịch anh không cần tốn nhiều sức mà ngay lập tức vừa được danh vừa được lợi, cho đến hôm nay đều là một vốn bốn lời. Nếu đổi lại là Jieun, sợ rằng cô nằm mơ cũng phải tỉnh dậy mà cười. (JS: haizz, sao chị lại nghĩ anh như vại??? ::*((( )
Jieun thực sự rất muốn vỗ tay ủng hộ hành động tuyệt vời ấy của Jinyoung, muốn hát vang vui mừng, đáng tiếc Jieun hiện tại đặc biệt một chút vui cũng không nổi!
Jieun ngồi yên vị tại bàn làm việc của Jinyoung, trong lòng khổ sở muốn chết, trong ngực hình như có một lớp màng bọc kín khiến cho hơi thở không có lấy một lỗ hổng nào mà đi ra được. Đúng lúc ấy, từ phía sau, kẻ đầu têu xuất hiện trước mặt cô.
Jinyoung xuất hiện khiến tâm tình Jieun thay đổi. Cô từ khổ sở đến phẫn nộ, từ phẫn nộ đến cảm thấy nực cười, cuối cùng Jieun quay lại nhìn Jinyoung, nhịn không được mà bật cười, giống như bệnh nhân tâm thần.
Trên mặt Jinyoung hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Jinyoung đi đến gần Jieun, nheo mắt hỏi: “Em cười cái gì?”
Jieun cười đến nỗi thượng khí không tiếp hạ khí, vừa thở gấp vừa cầm tập tài liệu kế hoạch thu mua HB giơ ra trước mặt Jinyoung: “Em đương nhiên là cười sách lược nhìn xa trông rộng của Chủ Tịch Jung, thật đúng là túc trí đa mưu, không hổ danh chúng ta là công ty làm ăn buôn bán. Lần sau gặp phải chuyện tốt như vậy, nhớ sớm nói cho em biết một tiếng. Em không hành động giống như anh được, nói mấy câu là có thể lừa người. Nhưng ít nhất cũng có thể sớm chuẩn bị một lọ thuốc nhỏ mắt, trước mặt giới truyền thông có thể giả vờ khóc nhè, giúp anh kiếm thêm sự đồng tình của mọi người.”
Bị Jieun châm chọc khiêu khích như vậy, biểu tình trên mặt Jinyoung biến đổi. Anh nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, sắc mặt đột nhiên sa sầm, bước đến gần Jieun hỏi: “Jieun, mọi chuyện không như em nghĩ.”
“Không cần giải thích!” Jieun nhanh chóng ngắt lời Jinyoung, “Anh như vậy không phải có vẻ đang chột dạ sao? Hay muốn em nói, em sẽ không phá hỏng dự định của anh, ngược lại đây là một chuyện tốt! Suy nghĩ mua một công ty lớn như vậy, đúng là cũng góp phần vào việc tăng GDP cho tổ quốc a! Lợi dụng một vài người cũng đâu có gì lớn lao phải không? Anh yên tâm, em tình…nguyện.”
Jieun nói xong lời cuối cùng, cảm thấy không nói gì được nữa, bởi vì Jinyoung đột nhiên tiến sát gần cô, đem cô khống chế giữa khoảng cách nhỏ hẹp giữa cái bàn và cơ thể của anh. Con mắt đen láy trong veo của anh như con mắt của mãnh thú nhìn chằm chằm Jieun, giọng điệu bình tĩnh mà đầy vẻ uy hiếp nói: “Con gái không nên miệng lưỡi sắc nhọn như vậy.””
Jieun cảm thấy mình đã tức giận đến cực điểm, cho nên trong lòng tâm tình thật sự quanh co, không hiểu sao không hề cảm thấy sợ hãi sự uy hiếp của Jinyoung, lại còn nhìn thẳng anh, lấy làm tiếc nuối mà nói: “Anh nghĩ rằng em không muốn làm bộ câm điếc sao? Thế nhưng vừa nghĩ đến sự thông minh tài trí của anh, lòng ngưỡng mộ của em lập tức như nước sông Hàn vỡ đê kéo dài không dứt…”
Jieun lại không thể nói thêm được nữa, bởi vì tay Jinyoung không chút lưu tình mà nắm lấy cằm cô.
Jieun bị siết đến đau buốt, cảm giác như bị trật khớp, bên tai còn vang lên thanh âm tràn ngập sự uy hiếp: “Đừng nói nữa, có nghe hay không!”
Jieun đương nhiên nghe thấy, không cho cô nói sao? Vậy thì cô sẽ cắn. Vì vậy Jieun cúi đầu, há mồm, hướng về phía ngón tay thon dài mỹ lệ đang ngang tàn kia mà hung hăng cắn xuống.
Một tiếng hừ nhẹ qua đi, tay Jinyoung rốt cục buông lỏng ra, Jieun miệng đầy mùi máu tươi, cô đưa tay lên xoa xoa vết máu trên khóe miệng, không hề sợ hãi mà đón nhận ánh mắt Jinyoung .
Jieun không thèm đếm xỉa đến, chính là tên hỗn đản này đã gạt cô!
Jinyoung trên trán lộ ra tia tức giận hiếm thấy, rốt cục không bình tĩnh, chịu đựng đau nhức nói: “Lee Jieun, em tỉnh táo lại một chút cho anh!”
Jieun liền nở nụ cười.
Nói cô không tỉnh táo? Thật là trò đùa! Một chút tình cảm trong lòng đối với Jinyoung hiện tại đã bị Jieun vứt đi rồi, còn có thể nói là không tỉnh táo
Jieun cười nói: “Chủ Tịch, anh lo lắng nhiều rồi, em hiện tại so với ai khác đều rất tỉnh táo.”
“Nếu như em tỉnh táo thì đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.”
Anh đang uy hiếp cô!
Jieun chịu đựng lửa giận đang thiêu đốt trong ngực nói: “Em không nói như vậy thì nên nói như thế nào đây? Nếu không thì Jung Jinyoung anh dạy em vậy, dạy em nói mấy câu sửng sốt hù người khác, vạn nhất sau này em không còn cơm mà ăn, nói không chừng còn có thể mở một hàng vỉa hè buôn bán.”
Jinyoung mặt càng ngày càng đen rốt cụôc cũng dị thường như Jieun .
“Được, anh dạy cho em.” Sau khi phun ra một câu nói, Jinyoung bỗng nhiên tiến lên trước một bước, nâng gáy Jieun lên kéo về phía trước, hung hăng mà chiếm lấy môi cô.
Xin thề! Jieun trên đời này chưa bao giờ gặp phải nụ hôn nào kịch liệt như thế. Bởi cố sức quá mạnh, hai người bọn họ đều đụng vào nhau, hàm răng Jieun tê dại đi, đầu lưỡi Jinyoung len lỏi vào trong, rất không khách khí mà chiếm đoạt khoang miệng cô. Toàn bộ trong miệng cô tràn ngập mùi máu, cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy hương vị ấy, loại cảm giác này thực sự rất khó dùng lời nói mà hình dung được.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng Jieun một chút cũng không cảm thấy sợ, ngược lại, Jieun đưa tay lên ôm lấy cổ Jinyoung, hung hăng phản kích trở lại.
Có một câu nói thế này: Nếu như không thể phản kháng, thì học cách hưởng thụ.
Dù sao đây cũng chẳng phải lần đâu tiên hai người bọn họ làm thế cho nên Jieun tự nhủ bản thân không cần phải giả bộ thuần khiết. Có điều, cô cảm thấy bọn họ như vậy không giống như đang hôn môi, ngược lại giống như là tại vật lộn, xem ai dùng hết khí lực trước, tuyên bố thất bại.
Cuối cùng, chính là cô thể lực chống đỡ không nổi, đẩy anh ra.
Jinyoung nhìn Jieun, trong mắt lóe ra tia lạ lùng.
Jieun thở hổn hển nói: “Jinyoung anh đừng hiểu lầm, anh gặp dịp thì chơi, em cũng sẽ như vậy, đừng quên em là một idol.” Nói xong câu đó, ngực cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Khi thấy tia quang mang trong con ngươi của Jinyoung dần dần mai một, cô bỗng cảm thấy một chút mất mát không nói lên lời.
“Chúc mừng em, diễn không tồi.” Jinyoung nhàn nhạt nói, sau đó xoay người rời đi.
Cô lớn tiếng gọi anh: “Jung Jinyoung, xem xét chuyện em đã cùng anh phối hợp diễn xuất mệt nhọc như vậy, có thể để em tham gia bộ phim của Kim Ki Duk không?”
“Tùy em.” Jinyoung không có quay đầu lại, một mực bước đi.
Jieun nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cầu thang, chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, trong miệng còn lưu lại một chút máu tanh, mang theo mùi vị cay đắng không nói lên lời nuốt vào trong ngực.
------------------------------
Chây Ét: Cứ để Diu và Baekie cùng làm việc đi, cho Ngoại từ từ nếm thử tư vị ghen tuông, ha ha ha ha ╮(╯▽╰)╭
-----------------------------''
Ngày hôm sau sau khi đã cãi nhau với Jinyoung một trận, Jieun lập tức thu thập đồ đạc rời khỏi Jung gia.
Trước khi đi, Jessica nhìn Jieun có chút lúng túng không tự nhiên. Jieun nghĩ có lẽ Jinyoung hẳn đã nói gì đó với bà, bằng không, với tính cách của bà, chắc chắn sẽ không thể không đề cập đến chuyện mang thai, càng không có chuyện không nói một câu nào để giữ cô lại. Trừ phi bà đã biết rõ chân tướng.
Jieun nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao thì bụng và ngực cũng không giống nhau, ngực có thể nhào nặn ra được, em bé thì có nhào nặn thế nào cũng không thể có. Thay vì đợi đến chín tháng mười ngày sau thất vọng, không có đứa trẻ nào ra đời, chi bằng cho nó sớm siêu sinh đi, ít nhiều bớt thống khổ.
Chỉ là Jieun không hiểu vì sao trong lòng cô lại có cảm giác mất mát không thể lý giải. Dường như thân thể đã rời khỏi Jung gia, nhưng trái tim đã rơi lại nơi nào trong đó, khiến cô mất hồn mất vía.
Sulli đã nhận ra sự khác thường của Jieun, hỏi thăm cô.
Jieun một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có việc gì a.”
“Thế nào là không có việc gì.” Sulli nghiêm mặt, “Tui hỏi bà mấy câu, bà mới có phản ứng, đừng nói với tui là bà già rồi, thích giác có vấn đề”
“Bà mới già!” Jieun trừng mắt liếc Sulli: “ Madam” Choi Sulli, mấy ngày nay tui ở nhà suốt đêm học kịch bản, quá mệt mỏi nên mới có thể thất thần như vậy.”
Sulli vì bị Jieun nhắc đến tuổi tác của mình mà bày ra bộ mặt vô cùng ủy khuất, thế nhưng rất nhanh cô ta ý thức được điều gì, liền hỏi: “Kịch bản? Tui nhớ kỹ bà hiện tại không có kịch bản phim mới nào.”
“Có mà, sao lại không có?” Jieun nói “Là kịch bản của Kim Ki Duk”
Sulli há mồm, rất lâu mới phục hồi vẻ khiếp sợ: “Không được! Bà…bà muốn tham gia bộ phim của Kim đạo diễn sao?”
Jieun gật đầu, khẳng định câu trả lời với Sulli.
“Việc này sao có thể!” Sulli gần như la hoảng lên, “Bà đùa cái gì vậy, bà đã hỏi qua Chủ Tịch Jung chưa? Anh ta đồng ý sao?”
“Anh ta nói tùy em quyết định.” Jieun nhún vai.
“Tùy… em? !” Sulli dường như nghe không hiểu lời Jieun, ngây ngốc một hồi mới chăm chú hỏi: “Jieun, không phải bà và Jinyoung cãi nhau chứ?”
“Không.” Jieun lắc đầu “Tui ngay cả nói cũng chẳng buồn nói với anh ta, sao bà lại nghĩ tui cãi nhau với anh ta?”
Sắc mặt Sulli rất khó nhìn, nhẫn nhịn mà khuyên giải Jieun: “Hai người mấy hôm trước chẳng phải rất tốt sao? Sẽ không phải là xảy ra hiểu lầm gì chứ? Kỳ thực Jinyoung anh ta…”
“Bà còn nói tốt giúp anh ta, tui liền trừ tiền lương của bà.”
“Anh ta quả thực không thể nói lý!” Sulli nói như đinh đóng cột.
“Tốt.” Jieun cười tủm tỉm, vỗ vai Sulli mà nói, “Lời này nếu bà dám đem lên phòng Jinyoung nói, tui sẽ trả bà gấp đôi tiền lương.”
“Sao bà không trực tiếp nói!” Sulli ai oán lườm Jieun, căm giận rời đi.
Jieun ở phía sau Sulli điên cuồng mà cười, cười xong lại thấy có chút trống rỗng, đáy lòng vọng lên một âm thanh: cho dù hắn có lừa dối ngươi, giấu diếm ngươi, lợi dụng ngươi, nhưng ngươi vẫn là rất thích hắn!
Sợ bị chính mình bức đến phát điên, Jieun phải tranh thủ lúc rảnh rỗi lên Twitter giải trí.
Little Bunny vừa mới đăng một cái status: “Ông trời ơi, cầu xin ông khiến cho tất cả những tên đàn ông tự cao tự đại trên đời này đều bị liệt!”
Jieun nhanh chóng lên phụ họa: “Đúng đúng, phải khiến cho bọn họ biến thành mì ăn liền, hai phút liền mềm nhũn!”
Một lát sau, Little Bunny hồi đáp: “Chị, ví dụ của chị thật hợp lòng em, thế nhưng đừng nhằm lúc em đang ăn mà nói được không? Lãng phí mất bát mì của em.”
Ha ha ha ha! Jieun nhìn màn hình điện thoại di động, cười đến chảy cả nước mắt, cái trán đụng vào cửa thủy tinh trên hành lang.
Rắc một tiếng, Jieun đau nhức, che cái trán, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng nhìn phía sau, đảm bảo ở đây không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu về.
Sau đó, Jieun hóa thạch.
Phía hành lang trước mặt cô, Jinyoung cùng một đoàn cộng sự cấp cao đang đứng nghỉ chân. Bọn họ đều mặc âu phục đi giày da, đang trừng mắt nhìn Jieun. Cái tên thư ký vừa mới đến kia còn đang một bên che miệng cười trộm.
Sắc mặt Jieun từ đỏ thành trắng, từ trắng thành đen, cuối cùng cố gắng hết sức khôi phục trạng thái bình thường, ưỡn ngực xê mông, hít hơi thật sâu đi đến.
Ngoại trừ Jung công tử, tất cả mọi người đều cung kính cúi đầu chào Jieun. Từ sau khi tin tức mang thai kia phát sinh, Jieun nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân trong mắt mọi người, chỉ còn kém bước đi đến nói: “Xin chào phu nhân”
Jinyoung nhìn Jieun vẻ mặt bình tĩnh, nhãn thần sắc bén hơn bấn luận kẻ nào. Jieun lấy lại tinh thần, đi về phía bọn họ, nhìn kĩ ánh mắt của từng người, lướt qua vai Jinyoung một cách đầy khinh bỉ.
Mọi người ngoại trừ Jinyoung đều bị hành vi của Jieun làm chấn động. Ánh mắt bọn họ nhìn cô đều biến hóa, từ tôn kính đến nghi hoặc, thậm chí có người trong mắt còn xuất hiện vẻ coi thường. Jieun không hề tức giận, ngược lại còn tự hào. Cuối cùng nhân viên công ty cũng vui vẻ chuyển chủ đề nói chuyện, Jieun mơ hồ đã có thể ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi vị bát quái.
Nhưng mà Jieun không nghĩ tới, trong lúc cô đang dương dương tự đắc chuẩn bị bỏ đi, bỗng nhiên cổ tay nắm lại.
Jieun quay đầu lại kinh ngạc nhìn Jinyoung, trước mặt bao nhiêu người thế này, anh định giở trò gì?
Jinyoung không nói gì, chỉ là nắm chặt tay cô. Mấy ngày trước tay anh bị cô cắn một miếng, đến bây giờ vẫn còn dán cao, vậy mà khí lực lại mạnh kinh người, khiến tay Jieun bị bóp tựa hồ đông cứng. Jieun muốn vùng vẫy, nhưng không thể phản kích, đành phải dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà nghiêm mặt hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Jinyoung không trả lời cô, mà tiếp tục duy trì động tác vừa rồi, lực đạo trên tay mỗi lúc một mạnh. Jieun dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa mãi không ra, nhưng mà vẫn còn để ý đến ánh mắt thách thức của của mọi người.
Jieun bị Jinyoung bức đến phát điên. Ngấm ngầm nghĩ không cần tốn hơi thừa lời, suy nghĩ xem có nên một lần nữa làm cho anh bị thương hay không? Nghĩ đi nghĩ lại mãi, Jinyoung đột nhiên buông tay. Bởi không có chuẩn bị, lúc anh buông lỏng, Jieun đứng không vững, lui lại về sau mấy bước. Cô tức giận đến nỗi hận không thể dùng nhãn thần giết chết anh. Mắt còn chưa kịp trừng lên, anh bỗng quay người rời đi.
Đám khán giả cũng lấy lại tinh thần, khẩn trương đuổi theo Jinyoung, một hồi liền mất tăm.
Chỉ còn lại một mình Jieun đứng ngơ ngác tại trận. Một lúc lâu mới bị tiếng chuông điện thoại di động kéo về hiện thực.
“Jieun, bà đang ở đâu? Đến giờ hẹn với đạo diễn Kim rồi, mau đến đi!” Sulli cấp bách giục Jieun.
“Tới đây!” Jieun tắt điện thoại, nhìn về hướng Jinyoung vừa rời đi, xoay người đi về hướng ngược lại, lao nhanh vào thang máy.
------------------- Hết chương 20 ----------------
IU
Jinyoung
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top