Chương 18: Là anh làm sao?
Bài hát của chương mới
She is - Jonghyun
_________________________________________
Khi Jieun hấp tấp chạy tới phòng làm việc, Jinyoung đang gặp một vị khách quan trọng. Khí thế hừng hực của Jieun khiến cô thư ký phát hoảng, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta chắn ngang lối đi, giọng điệu run run mà nói: "Phu.... phu nhân, cô không thể vào, chủ tịch Jung đang tiếp khách bên trong."
Cô mới là phu nhân! Jieun trừng mắt lườm cô ta, hung hãn nói: "Mặc kệ anh ta tiếp khách hay không tiếp khách, cô mau tránh ra cho tôi"! Nói xong, Jieun đẩy cửa.
"Không được đâu!" Cô thư ký nói, dũng cảm xông lên muốn ngăn cản Jieun mở cửa, nhưng cô ta quá mức kích động, không cẩn thận bị trượt chân, cơ thể mất thăng bằng, ngã vào cánh cửa.
Nháy mắt cửa mở ra, Jieun nhìn thấy Kwak Siyang ở bên trong đang trợn mắt há mồm, cùng với Jinyoung vẻ mặt không chút kinh ngạc.
Thư ký bị kẹp giữa ba người bọn họ, gần như muốn khóc, giải thích: "Chủ tịch...Jung, tôi đã nói anh đang tiếp khách nhưng phu nhân, cô ấy nhất định...."
Jinyoung xua tay cắt ngang lời cô ta, nhàn nhạt liếc mắt qua Jieun rồi nói: "Để cô ấy vào đi!"
Thanh âm mặc dù không vang, nhưng cực kỳ có lực uy hiếp. Thư ký không tiếp tục giải thích nữa, cũng tự mình đi ra, còn lại một mình Jieun đứng trước cửa phòng làm việc, tiến không được, lùi không xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhìn ánh mắt hai người trong phòng cả nửa ngày, cô mới giả bộ rụt rè đi vào.
Kwak Siyang an vị trên sô pha, hắn ta cũng là một đạo diễn giành được rất nhiều giải thưởng trong nghề, là anh em kết nghĩa của Jinyoung. Siyang vốn trước nay không hề coi trọng Jieun, thậm chí còn thẳng thắn nói lời ác độc trước mặt cô: suy nghĩ cho tiền đồ của tôi, mong cô tránh xa kịch bản của tôi một chút!
Lúc ấy Jieun thực sự muốn bóp chết hắn, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần cầm thú thì ngay cả cầm thú cũng không bằng. Siyang nói như vậy, so với Jinyoung tuyệt đối là càng khiến kẻ khác căm hận hơn.
Quả nhiên, chờ Jieun đi vào trong phòng, Siyang nhìn chằm chằm bụng cô một hồi lâu, sau đó xoay người hỏi Jinyoung: "Cậu xác định bạn gái cậu mang thai? Không phải chỉ là ăn nhiều hơn?"
"Anh mới ăn nhiều!" Jieun phẫn nộ nói.
"Ồ!" Siyang bừng tỉnh đại ngộ, miệng lẩm bẩm: "Không ngờ đúng là có thai!"
Jieun hết chỗ nói, liếc mắt nhìn về phía Jinyoung bàn tay đang đặt trên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ xuống, khóe miệng đắc ý nhếch lên. Jinyoung quay sang nói với Siyang: "Cậu đừng để bụng, cô ấy vẫn luôn như vậy."
"Không có gì, phụ nữ lúc mang thai kỳ thực tính khí rất nóng nảy, hay là uống một chút thuốc Đông y bổ huyết an thần đi, tôi biết một vị bác sĩ rất giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cho cậu!"
"Thật sao?"
"Ngàn vạn lần chân thực! Tôi còn số điện thoại của ông ấy..."
Hai người bọn họ nói chuyện hứng khởi, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Jieun. Cô đứng một bên nghe mà mặt tái nhợt, cuối cùng nhìn không được mà cắt ngang bọn họ: "Hai người nói xong chưa? Nói xong rồi để tôi nói!"
"Cô nói đi!" Siyang nhún vai, "Con gái... à không, phụ nữ có thai tất được ưu tiên." (Song: haha...chết cười... gần đây Diu bị ngược dã man quá ^^)
Chuyện tới nước này, Jieun thật không còn muốn cùng hắn ta giải thích cái gì nữa, cô nghiêm mặt nói: "Những điều tôi muốn nói, sợ rằng đạo diễn Kwak nghe sẽ bất tiện."
Siyang không hề tức giận, hắn ngồi xuống ghế, phủi phủi trang phục trên người nói: "Cũng có thể, có điều tôi đề nghị hai người có gì cần nói nên giữ lại có thể nói trên giường, như vậy sẽ tăng thêm tình cảm."
Jieun rốt cuộc nổi giận, uy hiếp hắn: "Siyang, anh có tin hay không tôi sẽ đến phòng làm việc của anh, sờ vào tất cả các kịch bản của anh?"
Lời này cuối cùng cũng đánh gục Kwak Siyang.
"Tôi vẫn là nên đi thì hơn, quả thực không thể trêu vào phụ nữ mang thai." Siyang vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đóng cửa vẫn còn không quên nói thêm vào: "Người anh em, tôi đề nghị cậu nên quản lý tốt bà xã của cậu, buông lỏng không quản, sớm muốn gì cậu cũng bị cô ấy leo lên đầu!"
"Điều này cậu không cần lo lắng, tôi tự có chừng mực." Jinyoung ngữ điệu gió nhẹ mây mờ mà nói.
Thời khắc ấy, Jieun cảm thấy cái gì mà giải Oscar đó tất cả đều là phù vân, hóa ra Jung công tử mới chính là diễn viên chân chính ẩn núp trong quần chúng nhân dân, có thể mang một chuyện bịa đặt vô căn cứ như vậy ra mà nói y như thật! Nếu không phải ngày hôm trước "bà cô" tới, sợ rằng chính Jieun cũng phải hoài nghi rằng có thực là mình đang mang thai hay không.
Nhẫn nhịn cơn thịnh nộ, Jieun nói: "Đủ rồi đấy! Anh còn muốn tiếp tục trò đùa này đến khi nào?"
"Em nói cái gì?" Jinyoung giả bộ không biết gì, trên bàn làm việc chất đầy một đống báo chí có bài liên quan đến việc Jieun mang thai.
"Em xin lỗi anh còn không đủ sao?" Jieun cảm thấy bản thận thực sự bị chuyện này bức phát điên rồi, "Em sai rồi, cầu xin anh đừng đùa giỡn như vậy nữa được không? Mấy hôm nay cả nước này trên dưới già trẻ đều đang bàn luận chuyện em có thai, ngay cả cô quét rác ở bệnh viện Hyun Woo cũng biết. Cho dù anh trả thù em, cũng không cần dùng kế sách độc như vậy? Anh không muốn cho em sau này còn lấy chồng sao?"
Jieun nói tất cả, rất thành khẩn mà nhìn Jinyoung, mong muốn có thể dùng ánh mắt mà thức tỉnh lương tri của anh.
Nhưng không ngờ Jieun đã tính lầm rồi! Jinyoung nghe Jieun nói xong, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh nói em có thai sao?"
Jieun bị câu hỏi này làm cho choáng váng, trong đầu một mực nhớ lại: có sao? Hình như không có! Thật sự là không có!
"Nếu anh chưa từng nói qua, tin tức này đều là truyền thông đưa xằng bậy, không liên quan đến anh." Jinyoung ung dung bày ra bộ dáng không liên quan, nhìn Jieun đang cắn răng.
"Anh không nói, nhưng anh làm." Ý Jieun muốn nói đến chuyên tại bệnh viện Jinyoung lại dùng tay che bụng cô, nhưng hiển nhiên Jieun không ý thức được câu nói của mình ám chỉ đến một nghĩa khác! (Song: hehe... ta biết!)
Jinyoung bày ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm có, nhìn chằm chằm bụng Jieun thật lâu, sâu xa nói: "Là anh làm? Sao anh không nhớ có chuyện này?"
Jieun phát hiện mình nói sai, mặt thoáng đỏ: "Anh, anh đừng có hiểu lầm. Em đang rất nghiêm túc!"
"Anh cũng nghiêm túc!" Jinyoung nghiêm túc đáp lại, "Cho dù uống say khướt, anh cũng đều nhớ kỹ chuyện gì đã làm, nhưng thật ra em..." Jinyoung dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Jieun, rất có hàm ý mà phun ra bốn chữ: "chưa hẳn đã nhớ!"
Jieun bị lời này của Jinyoung làm cho choáng váng, theo phản xạ mà cảnh giác hẳn lên, cuối cùng nhận ra lời này là Jinyoung cố tình nói ình nghe. Thế nhưng cô quên chuyện gì? Từ nhỏ đến lớn, tửu lượng của cô, cho dù sau khi uống say có bị vây quanh bởi một đám đàn ông lõa thể cũng sẽ không xảy chuyện gì không may. Vậy thì những gì Jinyoung nói rốt cuộc là có ý gì? Là Jieun đã quên chuyện gì quan trọng, đến mức chọc giận Jung công tử phải dùng phương thức vu oan này để báo thù cô?
Jieun suy nghĩ đến nỗi đầu sắp to ra rồi, Jinyoung đứng lên.
"Em từ từ nhớ lại, anh phải đi họp!" Jinyoung nói xong, bước ra khỏi phòng làm việc, chốc lát lại đột nhiên từ sau cánh cửa ngó vào nửa người: "Đúng rồi, có chuyện này!"
"Chuyện gì?" Jieun lấy lại tinh thần, ngờ vực nhìn Jinyoung.
"Mẹ anh mấy ngày nay đang ở nước ngoài thăm họ hàng."
Nghe thấy Jinyoung nhắc đến Jessica unnie, đầu Jieun oanh lên một tiếng! Thôi rồi, sao cô lại không nghĩ ra chứ, còn phải đối phó với Jessica unnie, may mà bà đang ở nước ngoài, nếu như để bà biết tin Jieun mang thai...
Jieun thấp thỏm hỏi: "Mẹ anh hẳn là sẽ không quan tâm quá đến giới giải trí trong nước chứ?"
"Điều này không chắc, sáng nay mẹ gọi điện nói sẽ mau chóng trở về!"
"Mẹ anh... Mẹ anh trở về làm gì?" Jieun gấp gáp hỏi.
Jinyoung đột nhiên cười rộ lên, cái kiểu cười này, thật quá kinh khủng!
Jinyoung nói: "Em còn không rõ tính cách của mẹ anh sao? Bà trở về, đương nhiên là bắt chúng ta "thành thân" rồi!"
Jieun mắt tối sầm, ngất đi!
------------------------------------
Nhìn cũng biết, tất cả đều không tránh được, *nói lầm bẩm*
Những lời Jinyoung nói giống như một quả bom hẹn giờ cột vào người Jieun.
Mấy ngày nay, Jieun thấp thỏm lo âu đến tiều tụy, rất sợ Jessica unnie trở về sẽ lập tức bắt cô kết hôn cùng Jinyoung. Vừa nghĩ đến ánh mắt tràn ngập yêu thương và nhiệt tình của Jessica unnie, Jieun liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Jieun nghĩ cuộc sống này thực là đáng mỉa mai. Lúc ngoại giới đều nghĩ địa vị của cô sắp thành phượng hoàng, bước vào gia đình danh giá, chắc chắn sẽ trở thành Jung phu nhân, thì cô lại nghĩ cách muốn làm sao để thoát khỏi bể trầm luân đó, đến nỗi trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, thậm chí thể trọng còn tụt xuống bi thảm.
Ở cái thế giới đầy rẫy tai vách mạch rừng này, bạn còn có thể gặp nhiều chuyện ngoài dự liệu hơn nữa không?
Ngay khi mã giáo chủ trong lòng Jieun lần thứ hai điên cuồng mà rít gào, những chuyện ngoại dự liệu ấy đã xảy ra.
Queen of Music lần đầu công chiếu, phản ứng từ phía truyền thông vậy mà rất tốt!
Thẳng thắn mà nói hầu như tất cả nhân viên trong đoàn làm phim bao gồm Jieun vốn không quá kỳ vọng vào vé bán ra của bộ phim này. Dù sao từ lúc quay đến lúc tuyên truyền, chuyện nhảm nhí xung quanh bộ phim này thật sự rất nhiều.
Đầu tiên là tai nạn trường quay, sau này thì là chuyện Baekhyun nằm viện bất động cùng, rồi chuyện Jieun đột ngột mang thai, người ngoài cuộc nhìn vào trung tâm hỗn loạn mà đối với bộ phim đều mắng chửi. Lại còn chuyện Lee Jae Won, nên bộ phim bị cắt bớt cảnh quan trọng nhất kia.
Jieun căn bản không thể tưởng tượng được, không có cảnh trọng yếu đó, nội dung bộ phim đương nhiên sẽ kém hấp dẫn, thế mà trong lần đầu tiên công chiếu, giới truyền thông đã đánh giá cao như vậy.
Căn bản, những người tham gia buổi lễ lần này chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là bọn đội cẩu tử đến từ các loại tạp chí nhảm. Bọn họ tham gia lần họp báo này hoàn toàn hướng mục tiêu về chuyện xấu, cho nên khi đến tham dự không thấy Jieun, không thấy Baekhyun, càng không thấy đám fan điên cuồng của Lee Jae Won đến làm loạn đâu cả, bọn họ thất vọng mà ra về, ngay cả đưa tin cũng lười viết.
Một loại khác tương đối nề nếp của giới truyền thông, bọn họ cũng hướng về phía chuyện xấu, đương nhiên cũng không thiếu những người bình luận điện ảnh. Trong tình huống không phát hiện thấy diễn viên tại đây, bọn họ liền quan tâm đến bộ phim nhiều hơn, cuối cùng nhận ra rằng bộ phim cũng không đến nỗi bất kham như phỏng đoán, ngược lại còn có một vài điểm sáng. Ví dụ như kĩ thuật diễn xuất của Jieun có chút nâng cao, Baekhyun nhập vai Jae Hwa rất tình thâm ý trọng, phim cắt nối rất đúng chỗ, hoàn toàn không có chịu ảnh hưởng của bất kỳ tình tiết cũ nào. Vậy nên, khi bọn họ đưa tin, lại càng khiến người ta dùng hai chữ "đạt chuẩn" mà hình dung về cảm nhận trong lễ ra mắt phim.
Loại cuối cùng, là loại chân chính nhất. Đó chính là đoàn bình luận điện ảnh. Bọn họ đang điên cuồng đánh giá, khiến khán giả đối với bộ phim có chút chờ mong.
Có người nói: bộ phim này có thật là do "thuốc độc" IU với đôi mắt vô hồn, vẻ mặt trống rỗng kia diễn? Tại sao tôi xem IU không vừa mắt, mà xem Min Ah lại thuận mắt như vậy?
Cũng có người nói: "Vai diễn Baekhyun thật là si tình, đúng là người đàn ông hoàn mỹ thứ hai, thật bái phục đạo diễn đã chỉ đạo tất cả các diễn viên diễn đều đạt như vậy."
Còn có người nói: "Tôi nói gì mọi người cũng sẽ cho là đang tâng bốc, tốt nhất là mọi người cứ tự mình đến rạp chiếu phim để xem, thật sự chất lượng"
Bên ngoài bình luận như vậy, triệt để khơi dậy lòng hiếu kỳ trong lòng khán giả. Vì vậy mọi người đều tập chung thành từng đoàn rủ nhau đến xem, muốn tự mình xem thực hư tin đồn đúng hay sai.
Bởi vậy, vé bán bộ phim Queen Of Music cứ ngày một hết, lời ngợi khen liên tiếp đến như thủy triều dâng, bên nhà sản xuất thấy đã đạt được mong muốn, dứt khoát quyết định thừa thắng xông lên, thêm một lần tuyên truyền, mời những diễn viên không tham gia lần trước tới dự.
Đôi lúc, Jieun nghĩ, nhà sản xuất đúng là đầu óc bã đậu.
Vốn là vì lần trước cả Jieun và Baekhyun không đến nên giới báo chí mới miễn cưỡng mà chọn phương án hỏi đến bộ phim. Lần này cả hai người bọn họ đều đến, còn ai quan tâm tới bộ phim? Công chúng vốn hiếu kỳ về cuộc sống nhiều hơn phim ảnh.
Vì vậy, lần này cả Jieun và Baekhyun đều triệt để tận dụng cơ hội để bác bỏ tin đồn.
Baekhyun nói: "Trong thời gian vừa rồi khiến mọi người lo lắng, tôi thực sự rất khỏe mạnh."
Jieun nói: "Tôi không hề có thai, chỉ là ăn nhiều hơn."
Sau đó, hai người bọn họ bì dồn ép giữa vô số phóng viên phía dưới, phim còn chưa kịp xem, đã vội vã trốn ra khỏi hội trường. Nayeon và Sulli đi phía trước dũng cảm giúp bọn họ mở đường, một người đàn ông mang máy ảnh bị Nayeon lôi ra đường hơn mười thước, Jieun nhìn trợn tròn mắt. (Song: bạn Na ghê thẹc^^)
Jieun nói với Baekhyun: "Trợ lý của anh tìm ở đâu vậy? Tôi cũng muốn tìm một người như vậy."
Baekhyun cau mày, vẻ mặt khổ sở: "Em không sợ mời một người như vậy sẽ bị cô ta đè đầu cưỡi cổ sao?"
"Không sợ!" Jieun nói: "Tôi thấy cô ấy dũng mãnh như vậy, trong lòng liền cảm thấy an toàn"
Baekhyun: "..."
Trong lúc Jieun còn đang khai thác Baekhyun, bỗng có một chiếc Bentley từ xa chạy tới.
Xe dừng lại, Jinyoung từ trong xe đi đến, Jieun nhìn thấy liền cảm thấy choáng váng. Sau đó, Jung Donggu đeo nơ bướm, đuôi ngoe nguẩy cũng từ trên xe lao xuống, Jieun lại càng chóng mặt. Cho đến lúc Jessica unnie xuất hiện, Jieun rốt cuộc ngất đi!
Trời ạ! Người khó đối phó nhất rốt cuộc đã xuất hiện.
Jieun trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, muốn nhân lúc bọn họ còn chưa có phát hiện định chuồn đi, nhưng lại nghe Baekhyun cười nhạt một tiếng: "Xem ra là chuẩn bị đón thiếu phu nhân đi dưỡng thai"
"Tôi nói tôi không có thai." Jieun trợn mắt nhìn hắn.
"Vậy sao?" Baekhyun làm bộ kỳ quái nhìn Jieun.
Jieun tức giận: "Anh bày ra cái bộ dạng muốn chết đó làm gì, ăn được sao?"
"Ghen tị." Trong miệng hắn phun ra hai chữ.
"... Đều không phải bây giờ, anh đừng nói giỡn nữa. Tôi đi trước đây, phiền anh yểm hộ chút." Jieun cầu xin hắn.
"Không kịp rồi." Hắn nhún vai nhìn Jieun, lại nhìn phía trước.
Không biết từ lúc nào, Jung Donggu đã chạy về phía Jieun, nhoáng cái nhào vào lòng cô.
Jieun lúc đó nghĩ, đãi ngộ lúc "mang thai" hóa ra không giống nhau, ngay cả con chó cũng đối với cô đặc biệt nhiệt tình.
Từ chỗ họp báo về tới Jung gia, Jessica unnie luôn miệng lải nhải.
Từ chuyện mang thai đến chuyện kết hôn, lại còn từ chuyện kết hôn đến chuyện chụp ảnh cưới, bố trí hôn lễ, danh sách khách mời, thậm chí còn tính đến chuyện sau đó sinh mấy đứa con, đặt tên là gì, tất cả đều được bà lên kế hoạch cả rồi.
Jieun khóc không ra nước mắt, vài lần định mở miệng giải thích mình không có mang thai, nhưng thực sự không thể thốt ra được, mãi cho đến lúc bà nói xong, Jieun nhân đúng thời cơ, chuẩn bị giải thích: "Jessica unnie, kỳ thực con..."
Sống lưng căng thẳng, Jinyoung ngồi bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy tay Jieun.
Jieun nhìn Jinyoung quở trách: "Anh làm cái gì vậy?"
Jinyoung không nói lời nào, chỉ cười, bất ngờ nhẹ kéo đầu Jieun vào ngực mình.
Jieun không biết Jinyoung muốn làm gì, liều mạng giãy dụa, thế nhưng một tay kia của anh lại đưa lên gương mặt cô, nhẹ nhàng nâng lên, Jinyoung cúi đầu xuống, hôn lên trán Jieun một cái.
Jieun cứng đơ người.
Jung Donggu chỉ kêu to, chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Jessica unnie ở một bên cười trộm: "Vợ chồng son, tình cảm thật tốt a!"^^
------------------ Hết chương 18 ------------------
♣Vote và cmt để ủng hộ Song!♣
#Làm_ơn_hãy_là_người_xem_có_tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top