Chương 12: Sẽ không có một ngày như thế
Bài hát của chương mới
Worlds I don't Wanna Hear - Trouble Maker
_________________________________________
Jieun quả nhiên mất ngủ. Một mình nằm trên giường lớn nhìn chằm chằm trần nhà, đờ người ra, trong đầu kêu loạn địa không biết đang suy nghĩ cái gì, trước mắt hiện lên Jinyoung ngày đó đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, trong ngực Jieun khó chịu đến cực điểm.
Để trút hết bực dọc trong lòng, Jieun nửa đêm dậy chơi game, mang chiếc ma đạo sư của mình đi đến đấu trường, gặp người liền đánh, đánh không được thì bỏ chạy, đánh cả đêm bị đồn đại là hèn hạ, cả thế giới đều bắc loa mắng chửi cô.
Trong lòng Jieun sảng khoái, dường như những kẻ bị cô đánh chính là đều bày ra bộ mặt Jinyoung, Jieun đánh thế nào cũng không cảm thấy thỏa nguyện. Cứ như vậy chơi đến năm, sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ bầu trời nổi lên màu trắng bạc, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, Jieun mới phát hiện mình thật đói bụng.
Jieun treo máy đứng lên, nhân lúc cánh săn ảnh vẫn còn chưa có động tĩnh, cô muốn đi xuống dưới lầu mua bánh gạo cay ăn lót dạ, rồi trở về tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mà, Jieun trăm ngàn lần không ngờ, lúc cô xỏ dép lê, mặc bộ áo ngủ hình con mèo đi xuống lầu đã đá phải một đống đen lù lù trước mặt, Jieun hoảng sợ.
Cô lùi lại sau vài bước, phát hiện ra thứ này hình như là một người? Jieun ghé sát vào nhìn thoáng qua.
Trên mặt đất, cái vật kia từ từ ngẩng đầu, hai ánh nhìn vừa vặn gặp nhau, Jieun gần như hét toáng lên: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Jinyoung chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lau lau mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Chờ em mở cửa.”
Jieun cả người kinh hoàng bạt vía.
Mẹ ơi! Người này không phải là ngồi ở đây cả đêm qua đấy chứ? (Au: chả thế thì sao ^^) Anh… Anh không có đi sao? Chẳng lẽ là Jieun nghe nhầm? Trời ạ, thế giới này đúng là điên rồi, Jieun muốn về Hỏa Tinh!
Jieun giơ tay lên đỡ trán nói:”Hình như em hơi váng đầu, em về trước đây!”
Giữa đường quay về Jieun bị chặn lại, Jinyoung lưng dựa tường, chân dài vươn ra chắn trước mặt Jieub giọng hơi khàn khàn nói: “Anh đói bụng!”
Sự tình phát triển quỷ dị, Jieun cũng không biết phải nói cái gì, đành phải lúng túng mà nói: “Em cũng đói bụng…” (au: ách! thật là phục chị)
Jinyoung chống tay đứng dậy, rất không khách khí mà vượt lên trước Jieun, xông vào nhà cô, không thèm quay đầu liếc cô một cái: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh đi làm điểm tâm”
“Hm?” Jieun vừa ơ một tiếng theo phản xạ, chân tự động vội vã theo Jinyoung vào cửa, đi được vài bước, bỗng nhiên Jieun mới lấy lại tinh thần: Người này không phải nên tự mình đi về sao, tùy tiện đến nhà người khác còn chưa tính, lại còn coi nữ chủ nhân là cô như con ở mà sai khiến! Đây không phải là khinh người quá đáng thì là cái gì?
Jieun nắm chặt tay, chuẩn bị đi tới chỗ Jinyoung phân xử. Nhưng cô mới đi mấy bước, Jinyoung bỗng nhiên quay đầu, tóc có chút rối, áo sơ mi trắng cởi mấy cúc,hai mắt mông lung thiếu ngủ, có phần tiều tụy.
Anh nói: “Anh muốn ăn mì lạnh”
Không biết làm sao mà bản năng làm mẹ còn sót lại dưới đáy lòng Jieun trỗi dậy.
Jieun nghĩ chính mình nên bỏ qua, hiện tại cô cũng đói, anh cũng đói, tranh cãi lúc này thật không có thú vị, thôi thì ăn no đã rồi nói!
Là nghệ sĩ, Jieun bình thường rất bận, trong nhà phòng bếp cơ bản chỉ để trang trí, đừng nói đến mì, ngay cả một cọng rau thừa cũng không có.
Jieun lục tung bếp tìm được mấy gói mì ăn liền, lại từ mấy gói đó tìm ra được một gói còn hạn sử dụng, bỏ vào trong nồi nấu lên rồi bưng vào trong phòng.
Jinyoung đang ngồi trước bàn của Jieun, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
Jieun nhanh chóng buông mặt xuống, nói: “Sao anh xem máy tính của em?”
Jinyoung không thèm để ý đến Jieun, giơ ngón tay lên chỉ vào góc bên trái màn hình trò chơi, nói: “Hắn ta mắng em?”
Thấy bí mật của mình bị bại lộ, Jieun xấu hổ, khẩn trương tắt màn hình nói: “Anh quản làm gì? Ăn điểm tâm của anh đi.”
Jinyoung dò xét, nhìn cái nồi mì Jieun bưng vào, cau mày, chán ghét mà nói: “Sao không phải là mì lạnh?”
“Anh vẫn muốn mì lạnh? Ở đây không có mì lạnh, chỉ có mì gói, anh không ăn em ăn!” Jieun nói xong không thèm để ý đến sắc mặt Jinyoung, cứ thế cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Jinyoung nhìn chằm chằm cô một hồi, tựa như suy nghĩ rất lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Một bát ăn như thế nào?”
Jieun nghĩ, vị Jung công tử trước mặt cô này nhất định là do tối hôm qua ngủ ở cầu thang không đủ, cho nên bây giờ đầu óc tạm thời lú lẫn, mới có thể bắt bẻ vớ vẩn như vậy!
Jieun ném cho Jinyoung đôi đũa, quả quyết nói: “Dùng miệng mà ăn!”
Jieun nghĩ Jung công tử sống trên đời hai mươi mấy năm, nhất định chưa có lần nào ngủ cả đêm ngoài cầu thang, rồi lại hai người ăn chung một bát mì như thế này, thế cho nên anh ăn rất happy, nháy mắt, bát mì đã hết.
Jieun đau lòng, đây là bát mì duy nhất trong nhà, anh thế nào mà lại không để lại vài sợi cho cô? Jieun chỉ được ăn có mấy miếng, không đủ nhét vào kẽ răng.
Ngay lúc Jieun đang suy nghĩ không biết có nên xuống lầu mua bánh gạo hay không, thì Jinyoung đã buông đũa, mở máy vi tính của cô.
Jieub hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Báo thù!” Jinyoung trả lời.
Jieun nửa ngày vẫn chưa có phản ứng, mãi đến khi Jinyoung đã mở game Ma đạo sư ra, hùng hùng hổ hổ mà nhảy vào đấu trường, Jieun mới ý thức được rằng anh chính là muốn giúp cô đi đánh nhau.
Cái tên trên kênh thế giới vừa mắng chửi Jieun một lúc lâu gặp cô vừa đi đánh nhau, kêu thêm một huynh đệ cường hào đến, muốn tìm Jieun báo thù.
Nhìn thấy tên cường hào kia chính là một huyết ngưu, lòng Jieun có chút không đành, tuy rằng nhân vật của Jieun trang bị không tính là kém, nhưng đối mặt với tên cường hào trang bị cực phẩm kia thì tương đối có hại.
Jieun lôi cánh tay Jinyoung nói: “Thực sự đánh không lại đâu, mau chạy thôi, dù sao cũng là mục sư chân ngắn, sẽ không đuổi kịp em”
Jinyoung không thèm để ý đến Jieun, nghênh ngang đi lên trước thả một cái gông, sau đó thừa dịp tên kia không thể cử động, liền một lần xuất chiêu liên tục, cuối cùng khiến người kia chết không biết đường về nhà.
Jieun cả kinh, cằm rớt xuống, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Hoá ra anh là cao thủ…”
Jinyoung hừ một tiếng, ngón tay trên bàn phím như múa lượn, một tên cường hào đã chết.
Tên kia rốt cuộc cũng thất bại, hèn mọn mà bắt đầu tự mình cộng thêm máu, cho dù như vậy, cũng khó mà trốn được số kiếp phải chịu đòn, liên tiếp chết đi chết lại vài lần.
Cuối cùng, cường hào xám xịt chạy, một lát sau, trên kênh thế giới bắt đầu loa báo:
“XXX người này là gay! Bày đặt không làm nam nhân, đi chơi tài khoản nữ! Lão đây không cùng ngươi chơi!”
Jieun thiếu chút nữa phun ra, cố nén cười, nói: “Hắn ta chửi anh gay!”
Jinyoung nhàn nhạt liếc Jieun một cái: “Quản chuyện anh làm gì? Đây là tài khoản của em mà!”
Đúng rồi! Jieun lập tức có phản ứng, kéo tay Jinyoung nói: “Anh tránh ra, để em tới đối đáp với hắn!”
“Không cần.” Jinyoung nhanh chóng tắt trò chơi nhìn Jieun đang ngàn vạn lần không cam lòng mà nói: “Em chuẩn bị một chút, mau theo anh về công ty.”
“Về đó làm gì?” Jieun hỏi.
“Thu dọn tàn cục” Jinyoung đơn giản tóm tắt rất rõ ràng.
Bỗng chốc, Jieun cảm thấy hình như anh vừa biến trở về làm Jung tổng công chính nghiêm minh, bất cận nhân tình.
Jieun không rõ vì sao Jinyoung lại đột nhiên muốn giúp cô “thu dọn tàn cuộc”. Xem tình thế hiện tại, Jieun nghĩ “lo liệu hậu sự” có vẻ hợp với tình hình của mình hơn. Bởi vì thông thường gặp phải chuyện như vậy, loại sự tình bị xâm phạm cảnh quay trên giường này thì các nữ diễn viên đều sẽ lựa chọn im lặng, cho dù có chút khí chất, nhưng mà đối với bên ngoài cũng đều lấp liếm che đậy, nói năng thận trọng.
Nói trắng ra trong cái vòng luẩn quẩn này, nữ diễn viên luôn ở vị trí nhu nhược. Mặc kệ trước kia danh tiếng có tốt thế nào, hình ảnh có tốt đẹp đến mấy thì bị mắng chửi vẫn là phía người con gái. Dù sao đối với công chúng mà nói, mắng chửi một người phụ nữ dương hoa so với mắng chửi một nam nhân háo sắc đến hoang dâm vô độ vẫn khoái chí hơn.
Nói là như vậy nhưng sự tình nếu liên quan đến vấn đề hình tượng của Jieun, cô vẫn không thể qua loa đại khái. Jieun quyết định tạm thời dẹp ân oán cá nhân sang một bên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thu dọn ổn thỏa chuẩn bị theo Jinyoung đến công ty.
Khi Mạch Jieun thay xong trang phục từ trong phòng đi ra, cô phát hiện Jinyoung cũng đã tự mình chỉnh đốn gọn gàng. Sáng sớm vào cửa thì lôi thôi lếch thếch không còn chút gì,còn lại có thể xem như là nhân mỗ cẩu dạng.
Jieun nói: “Em không có kem che khuyết điểm, hay anh đi rửa mặt?”
Jinyoung miệng đơn giản phun ra hai chữ:”Không cần”
“Đừng khách khí mà, anh lát nữa còn ra ngoài gặp mọi người, vẻ mặt như vậy e rằng không tốt lắm.” Jieun thề thốt chân thành nhìn Jinyoung bảo đảm, “Em không ngại, thực sự không ngại”
Jieub cho rằng Jinyoung khi nghe như thế, ít nhất sẽ tức đến thổ huyết, nhưng mà anh lại cười nhạt một tiếng, sâu xa mà nói: “Không nên khách khí, anh đương nhiên sẽ không khách khí với em.”
Cái này, đến lượt Jieun trợn tròn mắt, lời này của Jinyoung có ý gì? Khó mà thành… Jieun nghĩ là do chính mình đêm qua khiến cho Jung công tử ngủ cả đêm ngoài cửa, chẳng biết thế nào, bỗng nhiên có chút run sợ đứng lên.
Để phòng ngừa Jinyoung đối với mình tiến hành trả thù cực kỳ tàn ác, trên đường đến công ty, Jieun quyết định cùng Jinyoung thương lượng một chút chuyện đêm qua… Không, hẳn là anh hiểu lầm mới đúng!
Jieun nói: “Hôm qua em nghe thấy tiếng chân anh đi khỏi nên mới đi ngủ.”
“Ừ.” Jinyoung lái xe, hừ một tiếng, có vẻ hoàn toàn không có ý định đáp lại Jieun.
Jieun tiếp tục nói: “Sao em lại không biết anh quay lại nhỉ? Nếu như anh nói một tiếng, em lập tức sẽ mở cửa cho anh vào, thật đấy!” Jieun nói đến đây, hận không thể tát mình một cái, quá dở! Là một nữ tráng sĩ, Jieun tối qua đã hào hùng đến vậy, thế nhưng hảo nữ không so đo thiệt thòi trước mắt, cho dù Jinyoung lúc trước có quá đáng đến đâu, chỉ cần anh sau này đừng có như vậy nữa là tốt rồi. Nhưng Jieun vốn rất nhu nhược.
“Sao tối hôm qua em không nói được như vậy?” Jinyoung rốt cuộc cũng chịu để ý đến Jieun, nói ra câu đó cũng không có ý tốt.
Jieun cố gắng hồi tưởng một chút, hình như rõ ràng tối qua cô ở trong cửa thao thao bất tuyệt cả nửa ngày, cụ thể mắng cái gì, thực sự không còn nhớ rõ nữa.
Jieun nói: “Có thể là cửa quá dày, anh không nghe rõ, anh cũng biết nhà trọ của em hiệu quả cách âm cực kì cao”
“Sẽ không phải ngay cả tin nhắn cũng không nhận được chứ?” Jinyoung nói.
Tin nhắn? Jieun ngẩn ra, nhớ tới đêm qua có mắng Jinyoung sau đó có nói đừng gọi điện thoại mà hãy gửi tin nhắn, không phải chứ. Nghĩ vậy, Jieun vội vàng móc điện thoại từ trong, nhanh chóng mở, sau đó lại như dời núi lấp biển mà trong vô số tin nhắn tìm ra được tin nhắn của Jinyoung.
Jinyoung nói: “Anh ở bên ngoài, mau ra mở cửa”
Tin nhắn nhận được lúc mười hai giờ đêm, khi đó Jieun đang ở trong game đánh nhau với người ta túi bụi. Nhìn tin nhắn này Jieun khóc ròng, cô bảo Jinyoung gửi tin nhắn thế mà anh cũng làm thật. Bình thường sao anh không nghe lời được như vậy? Thời khắc mấu chốt dĩ nhiên đầu óc trở nên bã đậu, không phải anh muốn hại chết Jieun sao?
Trong lúc Jieun cúi đầu, cảm thấy thật không có gì phiền muộn hơn thế, Jinyoung đã lái xe đến trước tòa nhà công ty, xe dừng lại, ngoài cửa sổ nháo nhào ánh đèn flash tia tới.
Jieun nhất thời choáng váng, không nghĩ rằng chỉ mới ở nhà vài ngày, sự tình đã có chuyển biến lớn như vậy, bọn cẩu tử kia cũng bắt đầu bày trận thế giống như tham gia lễ trao giải.
Jieun có một chút sợ hãi, không biết lát nữa xuống xe phải ứng phó thế nào.
Ngay lúc đó, Jinyoung đã xuống xe. Cửa xe vừa mở, ánh đèn máy ảnh chiếu tới mãnh liệt. Jieun ở trong xe, không biết làm sao mà nhìn ra ngoài đã thấy Jinyoung từ trên xe xuống thản nhiên đi qua vô số phóng viên, đi đến bên này giúp Jieun mở cửa xe.
Jinyoung chìa tay ra trước mặt cô, nhãn thần nhìn đoán không ra có ý gì.
Tình thế hiện tại không cho Jieun do dự. Jieun đưa tay nắm lấy tay Jinyoung. Sau đó Jinyoung lôi cô ra khỏi xe, lấy tay khẽ kéo đầu Jieun vào trong ngực anh.
Đèn flash vẫn loang loáng phát ra ngày càng hung bạo, còn có đủ các loại câu hỏi sắc bén của phóng viên.
"Chủ tịch Jung, ngài có suy nghĩ gì đối với việc bên ngoài đang truyền tin Lee tiểu thư tán tỉnh một nam minh tinh?”
“Là bạn trai chính thức của Lee tiểu thư, ngài không cảm thấy bị sỉ nhục sao?”
“Lee tiểu thư, có thể truyền đạt lai một chút bí kíp khống chế đàn ông tại trường quay không?”
Câu hỏi của người này so với người kia càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng biến thái, Jieun nghĩ nếu không phải Jinyoung đang che chở mình, cô nhất định không dám tự đi một mình qua quãng đường ngắn ngủi này.
Nhân viên của công ty rất nhanh nhận được tin tức, bảo vệ cấp tốc xuất hiện ngăn hai người bọn họ với đám phóng viên kia, tạo nên một bức tường người.
Jieun được Jinyoung ôm vào trong ngực, tim nhảy thình thịch loạn xạ, giống như trong lòng có đủ ngũ vị nhưng lại không có vị nào như ý.
Jinyoung đang bảo vệ Jieun. Jieun thật sự rất cảm động, thế nhưng vì sao lúc ở trường quay anh không có lao tới cứu cô? Nếu như lúc đó người xông tới cho tên Lee Jae Won kia một quyền không phải Baekhyun mà là anh thì bây giờ sự việc căn bản không có khả năng biến thành như vậy.
Người đàn ông này làm tổn thương cô rồi lại cứu cô, lạnh nhạt vô tình rồi lại dịu dàng săn sóc, xa xôi vời vợi rồi lại gần trong gang tấc, giống như một người vô cùng mâu thuẫn, khiến cho cái đầu trên cổ Jieun có dung lượng thế nào cũng không thể đoán biết được tâm tư Jinyoung.
Dưới sự bảo hộ của nhân viên và bảo vệ công ty, hai người bọn họ thoát ra khỏi vòng vây của đám ký giả, đi vào trong cửa lớn.
Jieun còn đang miên man suy nghĩ, Jinyoung đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Đám phóng viên thấy thế, liền nhanh chóng chen chúc tiến lên, chìa những chiếc camera và micro thật dài ra, tất cả đều nhằm về phía bọn họ.
Có người nói to: “Chủ tịch Jung Jinyoung, là một người đàn ông lẽ nào ngài không ngại bạn gái mình ở bên ngoài câu tam đáp tứ sao?”
“Đương nhiên quan tâm.” Jinyoung lạnh nhạt trả lời, “Nhưng so với không có căn cứ xác thực, tôi nguyện ý tin tưởng cô ấy.”
Jinyoung nói xong, phóng viên ở đây đều bị anh chấn kinh. Kỳ thực không phải chỉ có phóng viên, ngay cả Jieun tim cũng đập thình thịch.
Nếu như tất cả là sự thực, nếu như anh hiện tại không phải diễn trò, nếu như quan hệ giữa cô và anh trong lúc đó không phải chỉ là hợp đồng, cô nghĩ có lẽ mình e rằng khó có thể tự kiềm chế mà đem lòng yêu anh.
Jieun hận không thể là trước mặt những phóng viên kia mà hỏi: Nam nhân như vậy các ngươi có muốn lấy làm chồng không? Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa! Ngay cả các ngươi cũng muốn lấy, các ngươi cho là ta sẽ ngu ngốc mà thịt cá trong nhà không muốn, lại muốn ra bên ngoài ăn bánh ngô sao?
Tiếc là, tất cả đều không phải là thật…
Jieun trong lòng thở dài một hơn, dụi đầu vào áo sơ mi của Jinyoung lau nước mũi! (chị bựa quá!!!)
“Vậy nếu như một ngày Lee tiểu thư thật sự sau lưng ngài phản bội, ngài còn có thể tin tưởng cô ấy?”
Lúc Jinyoung và Jieun cùng nhau đi tiếp vào trong, có một ký giả ở bên ngoài hỏi như vậy.
“Sẽ không có một ngày như thế” Jinyoung quay đầu lại, kiên định nói.
____________ Hết chương 12 ____________
♣Chương mới sẽ được cập nhật vào thứ 2,6,7 hàng tuần
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top