Chương 1: KHỞI NGUỒN CỦA NỖI ĐAU
****Hạnh phúc giản đơn
Thoáng bị lạc mất
Gia đình trọn vẹn
Phút chốc tan tành******
"Happy birthday to you...happy birthday to you...happy birthday...happy birthday...happy birthday to you..." sau lời bài hát và tiếng vỗ tay rộn rã ông Thành đưa chiếc bánh kem cho con gái. Hôm nay Băng thật đẹp và đáng yêu với chiếc đầm trắng xoè ngang gối, thắt lưng có một chiếc nơ màu đen làm điểm nhấn, mái tóc dài óng mượt được cô xoã dài bay bay trong gió, trông Băng hệt như nàng tiên vừa bước chân ra từ truyện cổ tích vậy.
-Chúc mừng con gái - Ông Nguyên vui vẻ, ân cần nói.
-Tiểu Băng Băng của mẹ, chúc con tuổi mới xinh hơn và học giỏi hơn nha - Ôm cô vào lòng bà âu yếm nói. Khánh Nguyên thấy em mình nũng nịu vậy anh liền lên tiếng trêu chọc:
-Chúc mừng nha nhóc! Em càng ngày càng già rồi đó!-Anh vốn là một người trầm tính và ít nói nhưng không biết vì sao khi ở bên em gái của mình anh luôn "nhiều chuyện và trẻ con đến vậy"(theo nhận xét của cô).
-Anh à! Câu này nên dành cho anh thì đúng hơn đó.-Đáp trả lại anh cô nói bằng giọng bình thản.
-Tại sao lại là anh nhỉ?
-Anh sinh trước em mà đúng hông?
-Đúng!-Khánh Nguyên gật đầu đáp.
-Anh lớn tuổi hơn em, phải không?
-Phải...
-Cho nên anh già mới đúng!
-Ừmmmm.....
-....
Thấy Khánh Nguyên trả lời Băng cười tươi nói tiếp:-Vậy là anh chịu nhận mình già rồi nha!- nói rồi cô thuận tay quẹt luôn ít kem trên bánh lên mặc anh, nhìn anh lúc này so với mèo chẳng khác nhau là mấy.
-Trần Dương Lệ Băngggggggg.....Emmmmmmmm......-Khánh Nguyên biết mình bị gạt, anh tức giận đến chẳng nói thành lời. Thế rồi hai anh em rượt đuổi nhau vòng quanh nhà trong tiếng cười náo nhiệt.
Hai phụ huynh ngồi đó chỉ biết lắc đầu cười trừ nhìn theo họ. Họ thật hạnh phúc biết bao, cái hạnh phúc mà bất kì ai cũng ao ước có được. Hạnh phúc không phải là những điều xa xôi mà đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi-chỉ là những nụ cười nhẹ , những niềm vui của người mình yêu thương. Nhưng: "Cuộc sống đâu lường trước được điều gì!Kèm theo những điều tốt đẹp đến mĩ mãn sẽ là điềm báo về một việc kinh khủng sẽ ập đến bất ngờ."
Bầu trời hôm nay thật đẹp, thật trong vắt không một gợn mây, từng cành cây ngọn cỏ xanh tươi vươn lên cao để đón chào ngày mới, từng khóm hoa xoè rực cánh dưới ánh mặt trời toả ngát hương thơm. Gần đó vài chú chim hót ríu ran như những điệu nhạc chào buổi sớm.
Nhưng rồi cái viễn cảnh yên bình ấy bỗng thay đổi đột ngột, chỉ trong một cái nháy mắt bầu trời bắt đầu xám xịt lại, mây đen cũng dần kéo đến nhanh, tiếp theo là những tiếng sấm vang dội cả một vùng trời nổi lên.
Trở lại với anh em Băng-Nguyên, đang đùa giỡn không ngừng thì mẹ cô-bà Mỹ Lệ cất giọng nói:-Băng con còn chưa cầu nguyện nữa kìa.
Trước mặt cô là chiếc bánh kem 3 tầng được bao phủ bởi sôcôla, ben trên có hình một con mèo và một dòng chữ "Happy birthday Lệ băng" màu đỏ trông thật đẹp, mỗi tầng của bánh được đính kèm theo là những trái dâu tây thơm nức mũi, cùng với những viên kẹo ngọt bao phủ xung quanh. Băng từ từ đưa mặt mình đến chiếc bánh ước nguyện và thổi nến. Nhưng khi cô vừa ước nguyện xong và chuẩn bị thổi nến thì:
"Pằng...Pằng...Uỵch" một loạt âm thanh phát ra từ phía cổng làm Băng dừng lại. Mọi người vội đưa ánh mắt di chuyển đến nơi vừa xảy ra tiếng động thì không khỏi khiếp sợ, lập tức hình ảnh máu me và những xác người nằm la liệt trên sàn và lối đi đập vào mắt họ. Tiếp đó là một nhóm người mặc đồ vest đen, trên nửa gương mặt bên trái của chúng là chiếc mặt nạ màu bạc bóng loáng, trên tay cầm súng, dao xồng xộc tiến vào chém giết người loạn xạ như cỏ rác.
**2 tháng trước**
"Rầm" tiếng đập bàn vang lên.
-Ông nói vậy là có ý gì?-Người đàn ông ngồi đối diện với ông Thành (cha cô) quát lớn.
-Ý tôi quá rõ ràng, từ giờ tôi sẽ không làm theo bất cứ yêu cầu nào của ông nữa, ông không nghĩ tôi đã giúp ông quá nhiều rồi sao?
-Ông Thành...ông có biết mình vừa nói gì không?
-Đương nhiên tôi biết, số người mà ông tặng tôi làm vật thí nghiệm chết chưa đủ nữa hay sao? Loại thuốc mới lần này ông yêu cầu tôi chế tạo quả thật tôi không thể giao cho ông được. Một khi được sử dụng sẽ gây ra một chuyện vô cùng kinh khủng thế nào ông biết không? Sẽ có bao nhiêu người chết nữa đây!
Người đàn ông phía đối diện gương mặt bình thản như không, ông ta cười rồi chầm chậm trả lời:
-Haha...Hôm nay ông sao vậy, thật nực cười, chính bàn tay ông đã giết chết không biết bao nhiêu người rồi mà giờ lại ngồi đó giản đạo lý với tôi sao? Vả lại bọn chúng là thuộc hạ của tôi, tôi bắt chúng chết bọn chúng không có quyền được sống tiếp huống chi được chết để hi sinh cho kế hoạch của tôi là vinh dự cho bọn chúng đấy chứ.
-Đúng! Những chuyện ông vừa nói tôi đều thừa nhận, nhưng cũng chính vì thế tôi mới muốn rút lui khỏi tổ chức. Công dụng của loại thuốc đó không phải ông không biết, khi tiêm vào cơ thể nó sẽ làm cho con người đó điên loạn, khả năng giết người lên đến đỉnh điểm, họ sẽ bất chấp tất cả, bất chấp số người mà họ giết đến khi ngũ tạng thối rữa, các dây thần kinh sẽ từ từ căng ra rồi đứt đột ngột...Không để ông nói hết câu ông ta lại quát:
-Đủ rồi! Ông nghĩ ông đang dạy đời tôi sao? Ông nên nhớ: ÔNG KHÔNG CÓ QUYỀN LỰA CHỌN.
-Tuỳ ông! Tôi không hề hối hận về quyết định này.
Nói rồi ông đứng dậy bỏ đi, khi bóng ông khuất dần sau cánh cửa gỗ màu đen ông ta bỗng thốt lên "chờ đó Trần Nguyên Thành, thứ tôi muốn có được ông không thể cản tôi đâu, kẻ cản đường nhất định phải chết. Kết cuộc này do ông lựa chọn đừng trách tôi chẳng nể tình!" Nghĩ rồi ông ta nhếch mép bước ra khỏi căn phòng đó để lại nơi đó một mùi vị lạnh lẽo đến gợn người.
*********************************************************************
Lời cầu nguyện chưa kịp, niềm tin đã không còn, một kế hoạch đen tối đang dần diễn ra, liệu... gia đình Băng sẽ ra sao?Và...Cái giá phải trả cho sự phản bội sẽ như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top