One Shoot
BÓNG MA QUÁ KHỨ
Cuộc sống tại căn nhà mới của tôi ở ngoại ô Đà Lạt thật yên bình. Những ngày đầu, tôi đắm chìm trong không khí trong lành, cảm giác tự do khi được làm việc trong chính ngôi nhà của mình. Không còn những ngày vội vã chạy xe đến công ty giữa dòng người tấp nập, thay vào đó, tôi tận hưởng thời gian buổi sáng bên tách cà phê, ngắm bình minh trên đồi và lắng nghe tiếng chim hót giữa rừng thông.
Tháng đầu tiên trôi qua một cách dễ chịu, căn nhà gỗ nhỏ xinh tôi mua lại từ một cặp vợ chồng đã về Sài Gòn định cư. Nghe họ nói, căn nhà này đã tồn tại hơn 30 năm nhưng được sửa chữa lại cách đây không lâu, nên mọi thứ vẫn còn khá mới. Ban đầu, tôi không để ý nhiều đến nguồn gốc của căn nhà, chỉ quan tâm rằng nó mang lại cho tôi cảm giác thoải mái và yên bình.
Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tháng thứ hai bắt đầu.
Tối hôm đó, tôi đang ngồi làm việc trong phòng làm việc nhỏ của mình trên tầng hai. Chiếc bàn làm việc được đặt ngay gần cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn ra bóng đêm bao trùm những hàng thông xa xa. Đồng hồ chỉ hơn 11 giờ đêm, không gian yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua tán lá.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ đâu đó trong căn nhà.
"Cộc... cộc... cộc..."
Âm thanh đó nghe như tiếng gõ vào gỗ, phát ra từ phía tầng dưới. Tôi dừng gõ bàn phím, lắng tai nghe thật kỹ. Ban đầu, tôi nghĩ đó là tiếng gió làm cành cây va vào mái nhà, nhưng âm thanh đều đặn và rõ ràng đến mức không thể là do tự nhiên.
Tôi bước xuống tầng một, bật đèn kiểm tra khắp nơi. Tất cả vẫn yên ắng, không có gì bất thường. Có lẽ tôi làm việc quá muộn nên đầu óc sinh ra ảo giác. Tôi cười trừ, tắt đèn và trở lại tầng hai.
Nhưng khi tôi vừa ngồi vào bàn làm việc, âm thanh đó lại vang lên.
"Cộc... cộc... cộc..."
Lần này, nó như đến từ phía cửa chính.
Cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi vào tâm trí. Tôi bước vội xuống tầng dưới lần nữa, mở cửa chính và nhìn ra bên ngoài. Không gian bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu qua những tán thông. Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng lá cây xào xạc.
Không có ai.
Tôi đóng cửa lại, tự trấn an mình rằng có lẽ đó chỉ là tiếng gió. Nhưng khi tôi vừa quay lưng bước đi, một lần nữa, âm thanh đó vang lên, lần này ngay sau lưng tôi.
"Cộc... cộc... cộc..."
Tôi giật mình quay lại, nhưng chẳng có gì ngoài cánh cửa gỗ im lìm. Lồng ngực tôi thắt lại, tim đập mạnh. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, khóa cửa cẩn thận rồi lên phòng, cố gắng quên đi chuyện đó.
Những ngày sau đó, âm thanh kỳ lạ vẫn tiếp tục xuất hiện, thường vào lúc gần nửa đêm. Đôi khi là tiếng gõ cộc cộc, đôi khi lại là tiếng bước chân rất nhẹ nhưng đủ để khiến tôi tỉnh giấc.
Cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm tôi. Một buổi sáng, tôi quyết định gọi điện hỏi chuyện người chủ cũ của căn nhà. Sau vài câu chuyện xã giao, tôi đưa vấn đề ra:
"Anh chị có từng nghe thấy tiếng động gì lạ trong nhà không? Kiểu như tiếng gõ hay bước chân vào ban đêm?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu trước khi người chủ cũ trả lời, giọng ngập ngừng:
"À... không... chúng tôi sống ở đây hơn 10 năm, chưa từng gặp vấn đề gì lạ. Chắc do cậu chưa quen với không gian yên tĩnh nơi đây thôi. Ở trên đó gió mạnh, nhiều khi nó tạo ra âm thanh kỳ lạ."
Tôi cảm thấy câu trả lời của anh ta không hoàn toàn thuyết phục, nhưng cũng không hỏi thêm.
Tối hôm đó, tôi thử để ý kỹ hơn. Đúng 11 giờ, tiếng gõ cộc cộc lại vang lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi bật đèn, kiểm tra khắp nhà một lần nữa, nhưng vẫn chẳng phát hiện điều gì khác lạ.
Khi tôi chuẩn bị quay lên tầng, đột nhiên một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Ngay góc cầu thang, tôi thoáng thấy một bóng đen lướt qua.
Tôi quay ngoắt lại, nhưng không thấy gì cả.
Tôi không ngủ được đêm đó.
Những hiện tượng kỳ lạ tiếp tục xảy ra. Đôi khi, tôi nghe thấy tiếng bước chân trên tầng hai khi mình đang ở dưới tầng một. Lúc khác, đồ đạc trong nhà bỗng nhiên bị xê dịch một cách khó hiểu.
Một buổi sáng, trong lúc dọn dẹp gầm giường, tôi tìm thấy một quyển sổ cũ bám đầy bụi. Trang bìa đã ố vàng, nhưng nét chữ bên trong vẫn còn rõ ràng.
Quyển sổ ghi lại những dòng chữ nguệch ngoạc, như nhật ký của ai đó.
"Ngày 12 tháng 7, 1995: Tôi vẫn không thể thoát khỏi nó. Mỗi đêm, nó lại đến, gõ cửa và nhìn tôi chằm chằm từ góc nhà. Tôi đã thử bỏ đi, nhưng vẫn quay lại đây như bị thôi thúc bởi một thứ vô hình."
Tôi rùng mình. Ai đã viết những dòng này? Và cái "nó" được nhắc đến ở đây là gì?
Dường như, căn nhà này đang che giấu một bí mật mà tôi chưa hề biết đến.
Sau khi đọc được quyển nhật ký cũ, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Những dòng chữ trong đó giống như một lời cảnh báo, nhưng tôi không rõ liệu nó có liên quan gì đến những hiện tượng kỳ lạ tôi đang trải qua hay không.
Tôi lật từng trang cẩn thận, nhưng đến khoảng giữa cuốn sổ thì chữ viết trở nên nguệch ngoạc, hệt như người viết đang trong cơn hoảng loạn. Một đoạn khiến tôi sởn gai ốc:
"Ngày 4 tháng 8, 1995: Tôi không còn chịu nổi nữa. Mỗi đêm nó đến gần hơn, nhìn tôi từ trong bóng tối. Tôi thử khóa cửa, thắp sáng mọi nơi, nhưng không có gì ngăn được nó. Tôi cảm thấy như căn nhà này muốn tôi ở lại mãi mãi. Nó không để tôi đi."
Càng đọc, tôi càng thấy khó thở. Quyển sổ này không ghi tên chủ nhân, nhưng rõ ràng nó thuộc về một người từng sống trong căn nhà này. Câu hỏi duy nhất trong đầu tôi lúc này là: "Ai viết nó? Và điều gì đã xảy ra với họ?"
Tối hôm đó, tôi thử đặt quyển sổ trên bàn làm việc, mở trang cuối cùng ra để soi xét kỹ. Nhưng chỉ vài giờ sau, khi tôi vừa ngồi làm việc, tôi nghe thấy âm thanh lạ từ tầng dưới.
"Xào xạc... xào xạc..."
Giống như có thứ gì đó đang cọ vào sàn gỗ, từng chút một, như một bàn tay đang kéo lê.
Tôi ngồi im, cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng. Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy bóng tối bên ngoài cửa sổ như đang dần xâm chiếm mọi thứ.
Âm thanh đó vẫn tiếp tục, càng lúc càng rõ hơn. Nó dường như tiến gần đến cầu thang, hướng thẳng về phía phòng tôi.
Tôi đứng dậy, cầm lấy một chiếc đèn pin nhỏ trên bàn, bước thật chậm về phía cửa phòng. Bàn tay tôi run rẩy khi vặn nắm cửa. Tôi mở cửa ra và soi đèn xuống cầu thang.
Không có gì cả.
Nhưng ngay khi tôi định quay lại, ánh sáng từ đèn pin lướt qua bậc thang cuối cùng. Tôi thoáng thấy... một bóng đen nhỏ gọn, đang rút vào góc khuất.
Tôi đứng bất động, tim đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng đôi mắt tôi lại không thể rời khỏi góc tối đó. Tôi không dám xuống tầng dưới, chỉ dám khóa cửa phòng và ngồi co lại trên giường, chờ đợi cho đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, tôi quyết định rời khỏi nhà. Đà Lạt là nơi yên bình, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy ngôi nhà này như đang giam cầm mình.
Tôi đi dạo một vòng quanh khu vực để làm dịu đầu óc. Trong lúc đi, tôi tình cờ gặp một người hàng xóm lớn tuổi sống cách đó không xa. Đó là một ông lão gầy gò, mái tóc bạc trắng, đang ngồi uống trà trước sân nhà.
Thấy tôi, ông lão nở một nụ cười hiền từ:
"Cậu là người mới dọn đến căn nhà trên đồi, phải không? Tôi thấy cậu thường làm việc muộn."
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi nhẹ nhõm khi tìm được ai đó để trò chuyện. Sau một hồi trao đổi, tôi cố ý hỏi về lịch sử của căn nhà:
"Cháu mới chuyển đến chưa lâu, nhưng nghe nói căn nhà này đã cũ lắm rồi. Bác có biết gì về những người sống trước đây không ạ?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông lão dần tắt. Ông đặt tách trà xuống, ánh mắt trầm ngâm:
"Căn nhà đó... đúng là có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Trước đây, khoảng hơn 20 năm trước, một cặp vợ chồng trẻ từng sống ở đó. Họ không có con cái, nhưng nghe đâu người vợ mắc một căn bệnh kỳ lạ, thường xuyên nói rằng có thứ gì đó trong nhà muốn hại cô ấy. Ban đầu người ta nghĩ cô ấy bị bệnh thần kinh, nhưng chỉ vài tháng sau, cô ấy mất tích. Người chồng bỏ đi ngay sau đó, và từ đó đến giờ không ai biết chuyện gì đã xảy ra."
Câu chuyện khiến tôi rùng mình. Tôi hỏi thêm:
"Bác có biết thứ gì kỳ lạ về căn nhà không? Cháu hay nghe thấy tiếng động vào ban đêm..."
Ông lão nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó khẽ thở dài:
"Nếu cậu nghe thấy tiếng động... đừng bao giờ mở cửa, và đừng cố gắng tìm hiểu nó đến từ đâu."
Nói xong, ông lão lặng lẽ quay vào nhà, để lại tôi đứng đó với hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Đêm hôm đó, tôi quyết định thử một lần đối mặt với những âm thanh bí ẩn.
Khoảng 11 giờ, tôi tắt hết đèn trong nhà, ngồi yên trong phòng làm việc trên tầng hai, chỉ để lại một cây nến nhỏ trên bàn. Tôi muốn biết âm thanh đó từ đâu ra, và nếu cần, tôi sẽ ghi lại tất cả để tìm hiểu rõ ràng.
Và rồi, đúng như dự đoán, âm thanh quen thuộc lại vang lên.
"Cộc... cộc... cộc..."
Lần này, tiếng gõ phát ra từ cửa chính. Tôi cố giữ bình tĩnh, đứng dậy, cầm theo chiếc đèn pin, và chậm rãi bước xuống cầu thang.
Khi tôi đến gần cửa, âm thanh bỗng dừng lại.
Tôi đứng đó một lúc lâu, tim đập thình thịch. Tay tôi đặt lên nắm cửa, định mở ra... nhưng rồi nhớ đến lời dặn của ông lão: "Đừng bao giờ mở cửa."
Tôi rút tay lại, lùi dần về phía sau.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài, một giọng nói vang lên:
"Mở cửa... tôi biết cậu ở trong đó..."
Đó là một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo đến mức khiến máu trong người tôi như đông cứng. Tôi quay người, lao vội lên tầng hai, khóa trái cửa phòng và ngồi co ro trên giường, toàn thân run rẩy.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục, nhưng tôi không dám làm gì, chỉ biết cầu mong trời sáng.
Sáng hôm sau, tôi mở cửa chính ra, và thấy một dấu bàn tay in mờ trên cánh cửa gỗ.
Tôi đứng trước cánh cửa, nhìn chằm chằm vào dấu tay mờ in trên gỗ. Nó không lớn, nhưng rõ ràng là dấu tay người. Đầu óc tôi rối bời, không thể giải thích được tại sao nó lại xuất hiện ở đó, nhất là khi cả đêm qua tôi không hề mở cửa.
Dấu tay lạnh lẽo như một lời nhắc nhở, rằng những gì tôi trải qua không phải chỉ là ảo giác.
Tôi quyết định làm một việc mà lẽ ra tôi nên làm từ trước: kiểm tra kỹ căn nhà.
Trong suốt cả buổi sáng, tôi lật tung mọi ngóc ngách trong nhà, từ gầm giường, tủ quần áo cho đến tầng hầm nhỏ dưới bếp mà trước đây tôi chưa từng để ý đến. Tôi phát hiện ra tầng hầm này khi đang quét dọn sàn bếp, và thấy một tấm ván gỗ hơi lỏng lẻo.
Khi kéo tấm ván lên, một lối đi hẹp lộ ra, dẫn xuống dưới. Bụi bặm phủ kín, và không khí bên trong nặng mùi ẩm mốc.
Tôi bật đèn pin, cúi người chui xuống.
Tầng hầm khá nhỏ, chỉ đủ cao để tôi lom khom di chuyển. Xung quanh là những bức tường đá cũ kỹ, vài thanh gỗ chống đỡ trần nhà đã mục nát theo thời gian. Ở góc xa, tôi tìm thấy một chiếc rương gỗ cũ kỹ, có vẻ đã bị bỏ quên từ lâu.
Khi tôi mở nắp rương, bên trong chỉ có một vài món đồ nhỏ: một con búp bê vải rách nát, một bức ảnh đã phai màu, và một tấm vải trắng mỏng được gấp cẩn thận.
Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là một dòng chữ được khắc trên nắp trong của chiếc rương:
"Đừng để nó ra ngoài."
Tôi cảm thấy toàn thân tê dại. Ai đã viết dòng chữ này? Và "nó" mà họ nhắc đến là gì?
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được. Hình ảnh chiếc rương và dòng chữ kia ám ảnh tôi không dứt.
Khoảng gần nửa đêm, khi mọi thứ dường như im lìm, một lần nữa tiếng gõ cửa vang lên.
"Cộc... cộc... cộc..."
Lần này, tiếng gõ mạnh hơn, như thể người bên ngoài đang thúc giục tôi mở cửa.
Tôi ngồi im trên giường, tim đập thình thịch. Nhưng điều khiến tôi hoảng loạn hơn cả là tiếng bước chân. Nó không còn ở ngoài cửa nữa, mà đang di chuyển... trong nhà.
Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề, vang lên ngay dưới tầng một.
"Thịch... thịch... thịch..."
Tôi cầm lấy chiếc đèn pin, nắm chặt trong tay. Nhưng khi vừa định bước ra khỏi phòng, một cảm giác như ai đó đang đứng ngay sau lưng khiến tôi đông cứng. Tôi không dám quay đầu lại.
Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo. Tôi có thể cảm nhận được một cái gì đó, một sự hiện diện vô hình, nhưng lại rất rõ ràng.
Bỗng, giọng nói khàn khàn vang lên ngay sát bên tai:
"Tại sao cậu mở chiếc rương đó?"
Tôi hét lên, lao ra khỏi phòng và chạy thẳng xuống tầng dưới. Nhưng khi vừa đặt chân xuống tầng một, tôi nhìn thấy... một bóng đen cao lớn đang đứng giữa phòng khách.
Bóng đen đó không có hình dáng rõ ràng, chỉ là một khối mờ mịt với đôi mắt sáng rực, nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi không nhớ mình đã làm thế nào để chạy thoát ra ngoài. Tôi chỉ biết khi mở mắt ra, tôi đã ngồi trên vỉa hè, cách ngôi nhà một đoạn khá xa, toàn thân run rẩy, mồ hôi ướt đẫm.
Ngày hôm sau, tôi quyết định tìm hiểu thêm về căn nhà. Tôi quay lại gặp ông lão hàng xóm lớn tuổi.
Khi nghe tôi kể về chiếc rương và những hiện tượng xảy ra, ông lão trầm ngâm một lúc, rồi nói:
"Cậu thực sự đã tìm thấy nó rồi sao? Tôi nghĩ nó đã bị người trước chôn lấp đi... Căn nhà đó từng thuộc về một gia đình có hai vợ chồng và một đứa con gái nhỏ. Người ta nói cô bé rất lạ, thường hay thì thầm một mình như đang nói chuyện với ai đó. Nhưng rồi một ngày, cả gia đình biến mất không dấu vết. Những người đến ở sau đều nói về những tiếng động kỳ lạ, nhưng không ai dám ở lại lâu."
Tôi hỏi ông về chiếc rương. Ông chỉ thở dài, rồi nói nhỏ:
"Có lẽ thứ trong chiếc rương đó là lời nguyền của căn nhà. Một khi cậu đã mở nó ra, mọi chuyện sẽ không dừng lại."
Lời nói của ông khiến tôi hoảng loạn. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ biết rằng tôi không thể sống tiếp trong căn nhà đó.
Nhưng khi tôi quyết định rời đi, một cảm giác kỳ lạ lại kéo tôi quay trở lại. Như thể có một sợi dây vô hình buộc chặt tôi với nơi đó.
Dường như... tôi đã mắc kẹt, giống như những gì quyển sổ từng ghi:
"Căn nhà này không để tôi đi."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác mơ hồ. Căn nhà ấy, nơi tôi đã đặt bao nhiêu hy vọng và công sức, giờ đây lại như một nhà tù vô hình. Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt, như thể tôi đang sống trong một giấc mơ không thể thoát ra. Tôi không thể giải thích được tại sao, nhưng cảm giác bị giam giữ, bị ràng buộc, càng lúc càng mạnh mẽ.
Tôi không thể tiếp tục như thế này nữa. Sau tất cả những gì xảy ra, tôi không còn đủ dũng khí để ở lại đó, dù ngôi nhà có đẹp đến mức nào.
Tôi quyết định sẽ rời đi ngay trong ngày. Nhưng trước khi đi, tôi cần phải làm một việc cuối cùng.
Điều tra chiếc rương.
Cảm giác như một sức mạnh nào đó đang gọi tôi quay lại. Dù tôi đã quyết định sẽ bỏ đi, nhưng trong lòng lại có một sự thôi thúc phải hiểu rõ điều gì đã xảy ra, thứ gì đã đeo bám căn nhà này suốt bao nhiêu năm qua.
Tôi quay lại tầng hầm, nơi chiếc rương cũ được giấu kín. Khi tôi nhìn thấy chiếc rương đó lần nữa, tôi cảm nhận rõ ràng một sự chờ đợi kỳ lạ từ nó, như thể nó đang muốn tôi mở nó ra thêm một lần nữa.
Tôi đưa tay lên nắm chặt chiếc nắp rương, lần này không còn chút do dự nào. Tôi từ từ mở nắp, và bên trong vẫn là những món đồ như trước: búp bê vải, bức ảnh cũ và chiếc vải trắng mỏng. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện một tấm gương nhỏ, được giấu bên dưới lớp vải.
Tấm gương này không giống những tấm gương bình thường. Nó có một lớp mờ đục, như thể đã bị che khuất bởi một lớp bụi dày, nhưng khi tôi lau sạch nó, tôi nhận ra một điều kỳ lạ: Trong gương không phản chiếu hình ảnh của tôi.
Thay vào đó, trong đó chỉ có một bóng đen mờ ảo, một hình dáng không rõ ràng, nhưng có thể nhận thấy rõ đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi. Tôi giật mình, không thể rời mắt khỏi tấm gương. Bóng đen đó bắt đầu di chuyển trong gương, giống như đang tiến lại gần tôi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu tôi, âm thanh này không phải từ bên ngoài, mà từ trong chính tâm trí tôi:
"Cậu đã mở nó ra rồi. Giờ thì không thể trốn thoát."
Một cơn lạnh thấu xương ập đến, tôi vội vã đóng chiếc rương lại và chạy khỏi tầng hầm. Tim tôi đập điên cuồng, như thể một bàn tay vô hình đang xô đẩy tôi ra khỏi căn nhà.
Tôi rời căn nhà ngay trong đêm. Không suy nghĩ nhiều, chỉ mang theo một ít đồ đạc và khóa cửa lại. Những tiếng động kỳ lạ, những hình ảnh ám ảnh về bóng đen trong tấm gương khiến tôi không dám quay lại. Tôi lái xe đi, không dừng lại cho đến khi đến được một quán cà phê ven đường, nơi tôi có thể tạm lánh.
Tôi cố gắng liên hệ với một công ty môi giới bất động sản để bán lại căn nhà. Tôi không muốn dính dáng đến nó thêm một phút nào nữa. Nhưng ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn, thì những gì đã xảy ra vẫn không thể nguôi ngoai trong tâm trí tôi.
Đêm hôm đó, tôi không thể ngủ. Tôi ngồi trước máy tính, mở lại những tài liệu liên quan đến căn nhà, những người sống ở đó trước đây. Trong khi tìm kiếm thêm thông tin, tôi tình cờ tìm thấy một bài báo cũ từ năm 1995.
Bài báo viết về một vụ mất tích kỳ lạ của một gia đình ở Đà Lạt, gia đình ấy sống trong một ngôi nhà trên đồi. Cả vợ chồng và đứa con gái mất tích không để lại dấu vết. Các cuộc điều tra không đem lại kết quả, nhưng có một chi tiết lạ: Họ đã từng tìm thấy một chiếc rương cũ trong tầng hầm của căn nhà. Chiếc rương này đã bị bỏ lại trong nhiều năm, nhưng những người dọn vào sau đó báo cáo rằng họ luôn cảm thấy có một sự hiện diện kỳ lạ trong ngôi nhà.
Tôi không thể tin vào mắt mình. Chiếc rương mà tôi đã tìm thấy chính là chiếc rương trong bài báo. Và điều đáng sợ là tôi chưa bao giờ biết về sự mất tích của gia đình này trước đó. Tất cả những gì tôi trải qua đều có liên quan đến họ.
Tôi quyết định trở lại ngôi nhà một lần nữa. Tôi không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi và hoang mang như thế này. Tôi phải đối diện với nó, phải tìm hiểu cho rõ mọi thứ.
Khi tôi bước vào căn nhà, mọi thứ có vẻ yên tĩnh. Nhưng tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo, một sự tĩnh mịch như đang bao trùm lấy tôi. Tôi đi xuống tầng hầm, nơi chiếc rương vẫn còn đó, nhưng lần này tôi không sợ hãi nữa. Tôi phải đối diện với sự thật.
Tôi mở chiếc rương ra lần nữa, và khi nhìn vào bên trong, một cảnh tượng khiến tôi rùng mình.
Cả gia đình đã quay lại.
Không phải với hình dáng con người, mà là những bóng đen mờ ảo, những linh hồn bị mắc kẹt trong chính ngôi nhà này. Những đôi mắt sáng rực, những tiếng thở dài vọng lại từ không gian vô hình.
Một lần nữa, tôi nghe thấy giọng nói đó trong đầu mình, nhưng lần này nó không còn lạnh lẽo nữa.
"Chúng tôi không thể rời đi. Và cậu cũng không thể."
Căn nhà này đã trở thành nơi giam cầm những linh hồn bị bỏ rơi, và tôi, như bao người trước đó, đã trở thành một phần trong số họ.
Khi chiếc rương đóng lại lần nữa, những linh hồn dường như không còn giữ im lặng nữa. Chúng thầm thì, những âm thanh như cơn gió lướt qua tai tôi, khiến tôi không thể hiểu được hết những gì chúng nói, nhưng tôi cảm nhận được một thứ gì đó rất sâu sắc, đầy đau đớn và sự từ chối. Cảm giác bị mắc kẹt trong ngôi nhà này, như thể tôi là một phần của nó, một phần không thể thoát ra.
"Chúng tôi không thể rời đi. Và cậu cũng không thể."
Giọng nói vẫn vang vọng trong đầu tôi, lạnh lùng, buồn bã, như một lời nguyền vĩnh viễn. Tôi không dám quay lại nhìn vào chiếc rương nữa, vì sợ rằng nếu nhìn vào, tôi sẽ thấy những bóng hình đó một lần nữa, những linh hồn đang lang thang tìm kiếm sự giải thoát. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, là tôi không thể để mình bị chìm trong những lời nguyền ấy.
Tôi quay lại, chạy lên trên tầng, nơi không khí vẫn có vẻ bình thường, tuy nhiên cảm giác nặng nề vẫn bao trùm. Tôi đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài những cánh rừng xanh mướt phía xa xa, như muốn tìm một lối thoát. Nhưng không có lối thoát nào, vì tôi cảm nhận được sự hiện diện của chúng ngay cả khi tôi không nhìn thấy chúng. Những bóng đen vẫn lẩn khuất đâu đó, đợi tôi quay lại để tiếp tục chơi trò chơi của chúng.
Tôi không thể tiếp tục như vậy, không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi và lo lắng này. Nhưng trong lòng tôi vẫn có một câu hỏi không thể giải đáp: Nếu tôi rời đi, liệu chúng có để tôi yên? Liệu tôi có thật sự thoát khỏi được sự ám ảnh này?
Ngày hôm sau, tôi quyết định đi tìm sự giúp đỡ. Tôi không còn tin vào sức mạnh của mình để đối mặt với những điều này một mình. Tôi tìm đến một người phụ nữ trong làng, bà là một người giàu kinh nghiệm về những hiện tượng kỳ lạ, được mọi người gọi là "bà thầy".
Bà thầy nghe tôi kể về câu chuyện của mình, ánh mắt bà không rời khỏi tôi, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Sau khi tôi kể hết mọi chuyện, bà thầy nói một cách bình tĩnh:
"Những linh hồn đó không phải là điều mà cậu có thể dễ dàng giải quyết. Ngôi nhà này không phải ngẫu nhiên mà có sự hiện diện của chúng. Nó đã được xây dựng trên một vùng đất không bình thường, nơi có những thế lực bị chôn vùi từ lâu."
Bà nhìn tôi một lúc rồi nói tiếp:
"Chúng không thể rời đi, bởi vì chúng bị ràng buộc với căn nhà này. Cậu không chỉ mở một chiếc rương, mà cậu đã đánh thức những thứ đã ngủ yên từ lâu. Chúng sẽ không buông tha cho cậu cho đến khi cậu giải quyết được gốc rễ của vấn đề này."
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Làm sao tôi có thể giải quyết được một vấn đề lớn như vậy, khi bản thân tôi không hiểu gì về những thế lực mà bà thầy nói đến?
Bà thầy chậm rãi đứng dậy, lấy từ trong chiếc túi vải của mình một chiếc vòng đá đen, cổ xưa. "Cậu phải làm điều này nếu muốn giải thoát cho chính mình và căn nhà này." Bà đưa chiếc vòng cho tôi. "Hãy đến nơi mà cậu cảm thấy có sự hiện diện mạnh mẽ nhất trong nhà. Đặt chiếc vòng này vào đó, và dập tắt nó. Đó là cách duy nhất để gỡ bỏ lời nguyền."
Những lời bà nói vang vọng trong đầu tôi, như một chỉ dẫn cuối cùng để tôi đối diện với thứ mà tôi không bao giờ muốn chạm đến.
Khi trở về căn nhà, tôi cảm thấy căng thẳng và sợ hãi hơn bao giờ hết. Cảm giác như có ai đó theo dõi tôi, những bước chân không bao giờ tắt, những tiếng thở dài vang vọng. Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nỗi lo sợ vẫn bao trùm tôi.
Tôi đặt chiếc vòng đá lên bàn, nhìn vào nó. Những vết nứt trên mặt đá đen bóng loáng phản chiếu ánh sáng, như có một sức mạnh nào đó bên trong chờ đợi tôi.
Tôi bước vào tầng hầm lần nữa, nơi chiếc rương vẫn còn đó. Những bóng đen dường như đã quay lại, lẩn khuất trong bóng tối, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy hơi thở của chúng gần đến mức có thể chạm vào da tôi.
Đặt chiếc vòng đá xuống đất, tôi lẩm nhẩm theo lời bà thầy, tay cầm một cây nến. Ánh lửa bắt đầu chập chờn trong không gian tĩnh mịch. Tôi thắp nến, rồi dập tắt ngay trước mặt chiếc vòng.
Một tiếng động mạnh vang lên, như một tiếng thét từ bên trong căn nhà. Ánh sáng trong phòng tối sầm lại, và những bóng đen bắt đầu chuyển động xung quanh tôi, càng lúc càng nhanh. Chúng lao vào tôi, khiến tôi ngã xuống đất.
"Không thể thoát khỏi!" – tiếng nói vang lên trong đầu tôi, như một tiếng cười chế giễu.
Nhưng tôi không thể dừng lại, không thể từ bỏ. Tôi siết chặt tay, cảm nhận sức mạnh từ chiếc vòng đá. Một ánh sáng mạnh mẽ bùng lên, xua đuổi những bóng đen đó ra xa, chúng dường như đang gào thét trong không gian vô hình.
Một luồng khí lạnh lẽo ùa qua tôi, rồi tất cả im lặng. Những bóng đen không còn hiện diện, và căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tôi đã làm điều đó.
Sau buổi tối đó, mọi thứ trong ngôi nhà đã thay đổi. Cảm giác nặng nề đã biến mất. Không còn những âm thanh kỳ lạ nữa, không còn cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi. Cả căn nhà giờ đây im ắng, giống như một nơi không còn bị ám ảnh bởi quá khứ.
Tôi biết rằng, dù tôi đã thoát khỏi những linh hồn đó, nhưng phần nào đó, tôi sẽ không bao giờ quên được những gì đã trải qua. Căn nhà này đã trở thành một phần của tôi, và tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn nó theo cách cũ nữa.
Dù sao, tôi cũng đã giải thoát được mình. Và ngôi nhà, giờ đây, không còn là một cơn ác mộng nữa.
Mặc dù tôi đã giải quyết được những bóng đen trong ngôi nhà, và bầu không khí đã trở lại bình thường, có một cảm giác kỳ lạ không thể tránh khỏi. Mọi thứ có vẻ đã yên ổn, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể hoàn toàn thở phào. Những đêm vẫn trôi qua, có lúc tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những ngọn đồi xa xôi, lắng nghe không gian tĩnh lặng xung quanh. Nhưng rồi, đôi khi, giữa đêm khuya, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm như từ những ngôi mộ sâu thẳm.
Vào một đêm mưa, khi tôi đang ngồi làm việc trong phòng khách, một tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa, và trước mắt tôi là một người phụ nữ lạ mặt, đứng trong màn mưa, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ rộng vành. Cô ta không nói gì, chỉ chìa ra một tấm bưu thiếp ướt sũng nước mưa. Trên đó, chỉ có một câu đơn giản:
"Chúng chưa đi đâu."
Lòng tôi bỗng thắt lại. Cảm giác lạnh lẽo tràn đến, như thể mọi thứ chưa thực sự kết thúc. Người phụ nữ đó không nói thêm lời nào và nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Tôi vội vã đuổi theo, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Những cơn gió bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, và tôi cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ trong không khí. Đó là những bóng ma chưa chịu buông tha, vẫn lẩn khuất đâu đó trong căn nhà này. Liệu họ đã thực sự rời đi, hay chỉ đang chờ đợi tôi một lần nữa? Những câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu tôi, và tôi nhận ra rằng, có thể, ngôi nhà này vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đen tối của mình.
Ánh sáng từ đèn bàn lờ mờ chiếu lên tấm bưu thiếp trong tay tôi. Dưới lớp giấy, một vết nhòe mờ ảo hiện lên, giống như những chữ ký không rõ nét. Nó như một dấu hiệu, một lời nhắc nhở về những gì tôi đã cố gắng quên đi. Và tôi biết, bất cứ khi nào tôi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi, cánh cửa của quá khứ sẽ luôn có thể mở ra một lần nữa, đón tôi trở lại.
Khi ánh sáng từ ngọn đèn mờ dần, một cảm giác bất an tràn ngập lòng tôi. Và dù có muốn hay không, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ thực sự rời xa được những bóng tối này.
Ngôi nhà, những linh hồn, và tôi – một vòng tròn khép kín chưa có điểm dừng. Sự kết thúc hay bắt đầu, có lẽ chỉ là một khái niệm trong thế giới của bóng tối này.
Và rồi, tôi tự hỏi, liệu đây có phải là một kết thúc hay chỉ là sự khởi đầu của một cơn ác mộng khác?
Sau đêm mưa đó, cảm giác bất an trong tôi ngày càng lớn. Tấm bưu thiếp ướt sũng nước mưa vẫn nằm trên bàn, là lời nhắc nhở rằng tôi không thể dễ dàng thoát khỏi ngôi nhà này, những bóng ma ám ảnh và ký ức về những điều đã xảy ra. Dù cho tôi đã tìm cách giải quyết, đã dùng chiếc vòng đá để xua đuổi linh hồn, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác rằng ngôi nhà này vẫn đang giữ lấy tôi, như một lời nguyền chưa hoàn thành.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ ra ngoài những ngọn đồi mờ mịt, cảm nhận được sự im lặng nặng nề. Ngôi nhà này, dù đẹp, dù yên tĩnh, lại trở thành một nơi đầy rẫy những bí mật không thể giải thích. Và tôi, một người không muốn sống trong bóng tối, không thể chịu đựng được sự đe dọa đó nữa.
Tôi quyết định bán nhà.
Là quyết định khó khăn, nhưng cũng là điều duy nhất tôi có thể làm để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Ngôi nhà này không phải là nơi tôi có thể xây dựng cuộc sống của mình, nó chỉ mang đến nỗi lo sợ, những đêm không ngủ và những bóng hình ma quái mà tôi không thể rũ bỏ. Dù tôi đã cố gắng, tôi vẫn cảm thấy ngôi nhà này đã trở thành một phần của quá khứ không thể thay đổi.
Ngày bán nhà, tôi dọn dẹp những đồ đạc cuối cùng, đóng gói những thứ còn lại, và không quay lại nhìn lần cuối. Tôi đã rời đi mà không một chút do dự. Cảm giác như mình đang thoát khỏi một cái bẫy đã được giăng sẵn, nơi tôi bị kẹt lại trong những ám ảnh và quá khứ đau buồn. Nhưng tôi cũng không thể không lo lắng: liệu họ có thật sự để tôi yên, hay những linh hồn ấy sẽ vẫn theo tôi, bám lấy tôi cho đến khi tôi không còn chỗ để chạy trốn?
Khi tôi trở lại thành phố, tôi có cảm giác như mình đã từ bỏ một phần quan trọng trong cuộc sống, một phần không thể gột rửa. Thành phố, ồn ào và nhộn nhịp, là nơi tôi tìm kiếm sự an yên, nơi tôi tin rằng mình sẽ được sống một cuộc sống bình thường. Nhưng những ngày đầu tiên ở đây, cảm giác bất an vẫn không thể buông bỏ. Tôi tự hỏi, liệu những bóng ma đó có thật sự dừng lại, hay chúng đang theo dõi tôi từ xa, chờ đợi thời cơ.
Tôi quay lại công việc, nhưng trong đầu tôi vẫn không thể dứt ra được những ký ức về ngôi nhà ở Đà Lạt. Những hình ảnh của những linh hồn lờ mờ vẫn ám ảnh tôi. Dù tôi đã sống ở đây, giữa những con người tấp nập và không gian hiện đại, nhưng những đêm khuya, tôi vẫn cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ. Một cảm giác lạnh lẽo, như thể có ai đó đứng ngay sau lưng tôi, nhìn tôi từ trong bóng tối.
Tôi không nói cho ai biết về những gì đã xảy ra. Không ai có thể hiểu được cảm giác của tôi, không ai có thể chia sẻ những đêm dài thức trắng, những giấc mơ kỳ quái, và những âm thanh lạ trong nhà.
Dù vậy, có một điều tôi chắc chắn: tôi đã quyết định bán ngôi nhà và bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng liệu tôi có thể thật sự thoát khỏi những linh hồn đã bám vào tôi suốt bao lâu nay, hay họ sẽ mãi là phần không thể tách rời trong cuộc đời tôi?
Những bóng tối trong quá khứ, liệu có bao giờ buông tha cho tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top