Chương 2
Dunk chạy nhanh về nhà, đôi chân mỏi mệt, nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu không thể dừng lại. Cái bóng tối trong con hẻm ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cậu, khiến mỗi bước đi như nặng trĩu thêm. Cậu vội vã đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, thở dốc, như thể muốn đuổi đi cơn ác mộng vừa qua.
Khi cậu nằm xuống giường, cơ thể vẫn run rẩy, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Dunk mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ ấy không hề yên bình. Cậu mơ thấy một bóng người đứng trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mình, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt. Cậu cố gắng kêu cứu, nhưng tiếng nói của mình như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Sáng hôm sau, Dunk thức dậy với một cảm giác mệt mỏi, như thể cả đêm qua cậu không hề ngủ. Cậu ngồi dậy, mắt nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng bắt đầu một ngày mới. Khi mở điện thoại, cậu thấy có thông báo trên Instagram. Một tài khoản mới theo dõi cậu – chen_rcj. Avatar của tài khoản này là một bức ảnh mờ ảo, chỉ thấy một người đàn ông cởi trần, đứng trong bóng tối, khuôn mặt không rõ.
Dunk nhíu mày, không hiểu sao lại có người theo dõi mình. Cậu nghĩ có thể là một ai đó ấn nhầm hoặc chỉ là một tài khoản dạo chơi. Cậu không bận tâm nhiều, tiếp tục công việc thiết kế đồ họa trong công ty của ba mình. Nhưng sự bất an vẫn không thể rời bỏ cậu, như thể có cái gì đó đang chực chờ.
Đến tối, Dunk kết thúc công việc và trở về nhà muộn. Cậu tắm rửa xong rồi quyết định đi qua cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua một ly mì ăn đêm. Trên đường đi bộ về, không khí xung quanh có vẻ yên tĩnh một cách lạ thường, như thể mọi thứ đều bị tĩnh lặng.
Bỗng nhiên, Dunk cảm thấy có một sự hiện diện phía sau mình. Cậu ngoái đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng tối mờ mịt.
"Không thể nào..."
Cậu tự nhủ, nhưng sự cảm nhận kỳ lạ ấy không thể bỏ qua. Cậu bắt đầu đi nhanh hơn, lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Bỗng, có một tiếng bước chân vội vã phía sau. Dunk quay lại, tim đập thình thịch. Một bóng người đang đuổi theo cậu, càng lúc càng gần. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười lớn vọng lại từ phía sau.
"Chạy đi đâu?"
Giọng nói của người đó vang lên, đầy hàm ý chế giễu.
Dunk không kịp suy nghĩ, vội vàng ném ly mì xuống đất và chạy. Mọi thứ xung quanh như biến thành một cơn ác mộng. Cậu chạy qua những con phố vắng, cảm giác như mình đang bị săn đuổi. Mỗi bước chạy, tiếng cười phía sau càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần.
Khi Dunk cuối cùng lao vào nhà và đóng sầm cửa lại, cậu ngã khuỵu xuống sàn, thở hổn hển. Nhưng tiếng đập cửa mạnh mẽ từ ngoài lại khiến cậu không thể bình tĩnh.
"Chuyện gì đang xảy ra?!"
Dunk thét lên trong lòng, nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng.
Cậu ngồi thu mình trong góc phòng, mắt không rời khỏi cánh cửa.
"Tên này là ai? Tại sao lại làm vậy?"
Dunk thì thầm, tay bấu chặt vào chiếc ghế, không dám nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, tiếng đập cửa dừng lại. Không gian xung quanh trở nên im lặng đến đáng sợ. Dunk ngẩng đầu lên, thận trọng hé cửa nhìn ra ngoài. Nhưng không có ai. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tưởng như mọi chuyện đã qua.
Tuy nhiên, Dunk không biết rằng, ở một góc khuất trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lẽo vẫn đang dõi theo cậu, mỉm cười đầy bí hiểm
_🖤_
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top