Phần I - Từ bầu trời khởi đầu
CHƯƠNG 31.NGƯỜI KHÔNG ĐÁNG
- Tố Uyên, đọc bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử cho cô! - Tuyết Nhi nghiêm nghị.
Tố Uyên đứng dậy, lúng túng cầu cứu Tất Thành. Vì từ nhỏ đã sống ở Mỹ nên cô "không thèm" để ý đến những bài thơ của Việt Nam, từ đó suy ra điểm trung bình môn Văn của cô rất thấp.
Tất Thành thực ra cũng không học giỏi văn lắm, chỉ là "Vội vàng" là tác phẩm cậu thích nhất nên mới học thuộc, lần trước là do may mắn mà thôi. Cậu luống cuống, bất giác nhìn sang Tuyết Liên. Tuyết Liên thấy cậu nhìn mình thì lườm xéo cậu ta, rồi tiếp tục đọc sách. Cậu đỏ mặt quay sang chỗ khác.
- Tuyết Liên, em đọc xem sao!
- Dạ!
Cô bắt đầu đọc, với trí nhớ của cô thì không khó gì:
- Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Reeng... Reeng... Reeng...
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên.
- Hết giờ, mời các em nghỉ! Tiết sau sẽ là giờ ngoại khóa và tôi lấy điểm miệng luôn! Mời cả lớp nghỉ!
***
- Giờ là tiết ngoại khóa, các em có thể tự do trao đổi ý kiến, nhưng không được mất trật tự! Vì tôi lấy điểm miệng nên ai mất trật tự tôi sẽ cho điểm luôn, không cần phải kiểm tra. Cả lớp có ý kiến gì không?
- Không ạ! – Cả lớp đồng thanh.
- Tốt! Nguyễn Ngọc Hải Băng, đọc bài thơ "Tương tư" của Nguyễn Bính!
- Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của giời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy cho tình xa xôi...
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!
Bao giờ bến mới gặp đò?
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?
Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một hàng cau liên phòng
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
- Cảm ơn, mời em ngồi xuống! Bạn tiếp theo... Trần Bách Thiên Quỳnh đọc bài thơ "Chiều xuân" của tác giả Anh Thơ!
- Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời .
Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa .
Trong đồng hoa lúa xanh dờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa .
- Mời em ngồi xuống! Nguyễn Ngọc Tuyết Liên đọc bài thơ "Khóc Dương Khuê" của Nguyễn Khuyến!
Tuyết Liên đứng dậy. Trước khi đọc bài cô đã ném cho Tất Thành một tờ giấy và đã kịp nhìn thấy vẻ mặt cậu ta. Cô cười nhạt rồi đọc:
- Bác Dương thôi đã thôi rồi,
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta
Nhớ từ thuở đăng khoa ngày thi
Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau
Kính yêu từ trước đến sau
Trong khi gặp gỡ khác đâu duyên trời?
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo
Có khi tầng gác cheo leo
Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang.
Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp
Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân
Có khi bàn soạn câu văn
Biết bao đông bích, điển phần trước sau.
Buổi dương cửu cùng nhau hoạn nạn
Phận đấu thăng chẳng dám tham trời
Bác già, tôi cũng già rồi
Biết thôi, thôi thế thì thôi mới là!
Muốn đi lại tuổi già thêm nhác
Trước ba năm gặp bác một lần
Cầm tay hỏi hết xa gần
Mừng rằng bác vẫn tinh thần chưa can
Kể tuổi tôi còn hơn tuổi bác
Tôi lại đau trước bác mấy ngày
Làm sao bác vội về ngay
Chợt nghe, tôi bỗng chân tay rụng rời.
Ai chẳng biết chán đời là phải
Vội vàng sao đã mải lên tiên
Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua.
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết
Viết đưa ai, ai biết mà đưa
Giường kia treo những hững hờ
Đàn kia gẩy cũng ngẩn ngơ tiếng đàn
Bác chẳng ở dẫu van chẳng ở
Tôi tuy thương, lấy nhớ làm thương
Tuổi già hạt lệ như sương
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan!
- Cảm ơn em, mời em ngồi xuống! Bạn tiếp theo...
***
- Lúc nãy chị ghi gì mà mặt anh Thành tái mét thế? - Giờ ra chơi, Hải Băng nói thầm với Tuyết Liên.
- Hì hì, bí mật!! – Tuyết Liên mỉm cười.
Vâng, điều mà Tuyết Liên đã ghi trong tờ giấy đó là "CẬU KHÔNG ĐÁNG"!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top