Chương 66: Lửa Thử Vàng, Áp Lực Thử Lòng Người
Cuộc chiến chống lại đối thủ từ bên ngoài ngày càng trở nên khốc liệt. Kẻ thù của Bon Hyuk không chỉ tấn công vào đế chế kinh doanh. Hắn ta bắt đầu nhắm vào điểm yếu mà hắn ta tin là chí mạng nhất của Bon Hyuk – Hanbin.
Những dấu hiệu ban đầu rất tinh vi: sự theo dõi đáng ngờ xung quanh biệt thự, những cuộc điện thoại lạ đến đường dây không công khai, những bài báo dù không trực tiếp nhắc tên Hanbin nhưng lại ám chỉ đến "cuộc sống cá nhân bất thường" của Tổng giám đốc Koo, khơi gợi sự tò mò và nghi ngờ từ công chúng.
Bon Hyuk nhận thấy những điều này. Sự lo lắng của anh ta tăng lên gấp bội. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị mất mát đã là động lực sâu sắc nhất của anh ta, và giờ đây, nỗi sợ hãi đó được nhân lên khi đối thủ nhắm vào Hanbin. Vẻ ngoài dịu dàng và trân trọng mà anh ta cố gắng duy trì đôi khi bị lu mờ bởi sự căng thẳng tột độ và sự cảnh giác cao độ.
Đội an ninh trong biệt thự được tăng cường lên mức chưa từng có. Hệ thống giám sát được rà soát và nâng cấp liên tục. Mỗi người trong biệt thự đều cảm nhận được không khí căng thẳng, ngột ngạt, như thể họ đang sống trong một pháo đài sắp bị tấn công.
Bon Hyuk dành nhiều thời gian hơn để ở gần Hanbin, không phải bằng sự ép buộc, mà bằng sự hiện diện liên tục, ánh mắt luôn dõi theo. Anh ta muốn đảm bảo Hanbin an toàn trong tầm mắt mình.
Và rồi, mối đe dọa trở nên trực tiếp và tàn bạo hơn.
Một buổi tối nọ, khi biệt thự đã chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ đèn bảo vệ và hệ thống chiếu sáng bên trong. Bon Hyuk và Hanbin đang ở trong phòng khách, cố gắng có một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa cơn bão. Đột nhiên, chuông báo động an ninh vang lên inh ỏi.
Tiếng còi chói tai xé tan sự tĩnh lặng, kèm theo đó là tiếng la hét từ phía sân vườn. Cửa sổ kính cường lực ở một góc biệt thự, dù kiên cố, nhưng đang bị tấn công. Kẻ thù đã cố gắng xâm nhập.
Bon Hyuk lập tức phản ứng. Khuôn mặt anh ta biến sắc, từ sự dịu dàng và mệt mỏi thường ngày sang sự lạnh lùng, tàn độc, đầy bản năng chiến đấu. "An ninh! Báo động cấp một!" Anh ta gầm lên, giọng nói đầy quyền uy và sự giận dữ nguyên thủy.
Đội an ninh phản ứng cực nhanh. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng súng lên đạn không bắn trong nhà, nhưng sẵn sàng đối phó, tiếng bộ đàm xé gió. Căn biệt thự chìm vào hỗn loạn nhưng vẫn còn có kiểm soát.
Bon Hyuk nắm chặt lấy tay Hanbin, kéo anh ta đứng dậy. Cái siết tay đó không phải là sự siết chặt của tình yêu hay sự trấn an. Đó là sự siết chặt của nỗi sợ hãi tột độ và bản năng bảo vệ nguyên thủy. "Ở sau anh!" Bon Hyuk ra lệnh, giọng đầy căng thẳng.
Hanbin bàng hoàng. Anh nghe tiếng báo động, tiếng động loạn từ bên ngoài. Anh cảm nhận được sự căng thẳng, sự giận dữ và nỗi sợ hãi tột độ từ Bon Hyuk. Anh thấy con người cũ, con người sẵn sàng chiến đấu đến cùng, trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Họ lùi về phía sâu bên trong biệt thự, nơi được bảo vệ kiên cố hơn. Đội an ninh nhanh chóng tạo thành một vòng vây bảo vệ xung quanh Bon Hyuk và Hanbin.
Tiếng đập phá bên ngoài vẫn tiếp diễn, kèm theo tiếng súng bắn vào tường và kính cường lực. Rõ ràng, kẻ thù không chỉ muốn đe dọa. Chúng muốn gây ra thiệt hại thực sự, hoặc có lẽ, mục tiêu chính là Hanbin, để dùng anh làm con tin hoặc làm tổn thương Bon Hyuk.
Bon Hyuk đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tóe lửa. Anh ta đưa ra chỉ thị nhanh gọn, hiệu quả cho đội an ninh qua bộ đàm. Con người lãnh đạo tàn nhẫn đã quay trở lại hoàn toàn.
Nhưng giữa cơn bão đó, anh ta vẫn giữ chặt lấy tay Hanbin. Cái siết đó, dù mạnh mẽ, vẫn là sự bám víu của nỗi sợ hãi, không phải sự kiểm soát tàn độc. Anh ta đang chiến đấu không chỉ vì đế chế, mà còn vì sự an toàn của Hanbin.
Hanbin cảm nhận được sự bảo vệ từ Bon Hyuk. Nhưng anh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi đang ẩn sâu trong anh ta. Nỗi sợ hãi mất đi Hanbin. Nỗi sợ hãi bị thất bại.
Vụ tấn công không kéo dài quá lâu. Đội an ninh của Bon Hyuk rất chuyên nghiệp. Những kẻ tấn công bị đẩy lùi hoặc bị bắt. Tiếng còi cảnh sát từ bên ngoài vọng vào, nhưng có lẽ đã được Bon Hyuk xử lý để không gây rắc rối thêm.
Sự yên tĩnh dần trở lại biệt thự, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó. Hệ thống báo động tắt. Tiếng bước chân dồn dập lắng xuống. Chỉ còn lại sự nặng nề của hậu quả.
Một vài nhân viên an ninh bị thương nhẹ. Cửa sổ kính cường lực bị hư hại. Nhưng quan trọng nhất, Hanbin an toàn.
Bon Hyuk thở gấp, toàn thân anh ta vẫn còn căng thẳng tột độ. Anh ta quay sang nhìn Hanbin. Ánh mắt anh ta vẫn còn sự giận dữ và sợ hãi. Anh ta siết chặt lấy vai Hanbin, như muốn xác nhận rằng Hanbin thật sự ở đây, an toàn.
"Em... không sao chứ?" Giọng Bon Hyuk khàn đặc, mang theo sự lo lắng tột độ đã bị dồn nén.
Hanbin nhìn Bon Hyuk, nhìn sự căng thẳng và sợ hãi vẫn còn đọng lại trong mắt anh ta. Anh thấy con người chiến đấu tàn độc, nhưng anh cũng thấy nỗi sợ hãi bị mất mát đằng sau đó. Anh thấy Bon Hyuk đã bảo vệ mình bằng mọi giá.
Anh khẽ đặt tay lên tay Bon Hyuk đang đặt trên vai mình. Cái chạm đó là sự trấn an. "Em không sao."
Bon Hyuk nhìn Hanbin, và trong khoảnh khắc đó, sự căng thẳng trong anh ta dường như giảm bớt một chút. Anh ta ôm lấy Hanbin một cách đột ngột, ôm chặt, như thể sợ Hanbin sẽ tan biến nếu anh ta buông ra. Cái ôm đó không có sự tàn độc của những cái ôm giam cầm trước đây, mà là sự ôm chặt của nỗi sợ hãi, sự nhẹ nhõm, và cả sự bám víu.
Cơn khủng hoảng đã qua đi (tạm thời). Nhưng nó đã phơi bày tất cả. Sự tàn khốc của thế giới bên ngoài. Nỗi sợ hãi sâu sắc của Bon Hyuk. Và cách Bon Hyuk phản ứng khi đối diện với nguy hiểm nhắm vào Hanbin – sự trở lại của bản năng bảo vệ nguyên thủy, mạnh mẽ, quyết liệt. Nó là một phép thử lớn cho sự thay đổi của anh ta, và cho mối quan hệ của họ. Họ đã sống sót qua cơn bão, nhưng nó đã để lại những dấu vết mới.
Sáng hôm sau, biệt thự mang đầy dấu vết của đêm bão táp. Cửa sổ hư hại đã được thay thế tạm thời. Dấu vết của cuộc đột nhập đã được dọn dẹp. Nhưng không khí căng thẳng vẫn còn đó, như một lớp sương mù vô hình.
Bon Hyuk đã làm việc suốt đêm, xử lý hậu quả vụ tấn công, đưa ra chỉ thị để tăng cường an ninh và lên kế hoạch đối phó. Vẻ mặt anh ta mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và cảnh giác. Con người "Tổng giám đốc Koo" vẫn hiện hữu mạnh mẽ sau cuộc khủng hoảng.
Hanbin cũng không ngủ nhiều. Anh vẫn còn ám ảnh bởi tiếng báo động, tiếng động loạn, và sự căng thẳng tột độ của Bon Hyuk. Anh nghĩ về khoảnh khắc Bon Hyuk kéo mình vào sau anh ta, nghĩ về cái siết tay đầy sợ hãi, về cái ôm chặt sau cơn bão.
Bon Hyuk tìm Hanbin vào buổi sáng. Vẻ mặt anh ta trầm tư. "Anh... xin lỗi vì đêm qua." Bon Hyuk nói, giọng khẽ, mang theo sự hối lỗip. "Em... đã sợ lắm phải không?"
Hanbin nhìn anh. Anh thấy sự chân thành trong lời xin lỗi đó, sự quan tâm đến cảm xúc của anh. Nhưng anh cũng thấy sự mệt mỏi và nỗi sợ hãi vẫn lẩn khuất trong mắt anh ta.
"Em... hơi sợ." Hanbin thừa nhận. "Nhưng... anh đã bảo vệ em."
Bon Hyuk nghe vậy, khẽ siết lấy tay Hanbin đang đặt trên bàn. Cái siết đó lại là sự bám víu, sự tìm kiếm điểm tựa. Nỗi sợ hãi Hanbin gặp nguy hiểm, nỗi sợ hãi mất Hanbin... nó đã trở lại mạnh mẽ hơn sau vụ tấn công.
Sự bảo vệ của Bon Hyuk trong cơn khủng hoảng là thật, nhưng nó đi kèm với sự trở lại của bản năng kiểm soát không còn tàn độc, nhưng vẫn là mong muốn giữ Hanbin an toàn tuyệt đối trong tầm mắt mình. Anh ta có thể trở nên hơi quá mức bảo bọc, không muốn Hanbin rời khỏi phòng, không muốn Hanbin ở một mình, không muốn Hanbin tiếp xúc với bất kỳ ai mà anh ta không tin tưởng.
"Em... ở nhà hôm nay nhé?" Bon Hyuk hỏi, giọng khẽ, mang theo sự mong chờ và cả sự sợ hãi nếu Hanbin từ chối. "Đừng đi đâu cả."
Hanbin hiểu. Đây là biểu hiện của nỗi sợ hãi sau vụ tấn công. Anh không cảm thấy bị giam cầm theo cách cũ. Anh cảm thấy Bon Hyuk đang bám víu vào mình như một điểm tựa, như một sự đảm bảo rằng mọi thứ vẫn ổn.
Hanbin gật đầu. "Được. Em sẽ ở nhà." Anh làm vậy không phải vì bị ép buộc, mà vì anh muốn trấn an Bon Hyuk, muốn ở bên cạnh anh ta khi anh ta đang vật lộn với dư chấn của vụ khủng hoảng. Tình cảm phức tạp của anh thôi thúc anh làm điều đó.
Tuy nhiên, việc liên tục phải đối phó với sự lo lắng và bám víu của Bon Hyuk cũng là một áp lực đối với Hanbin. Nó nhắc nhở anh về nỗi sợ hãi sâu sắc trong Bon Hyuk, và về việc mối quan hệ của họ vẫn còn mong manh đến mức nào khi đối mặt với áp lực.
Bon Hyuk bắt đầu nói về cách anh ta sẽ đối phó với mối đe dọa tiếp theo. Giọng anh ta trở lại vẻ sắc bén, quyết đoán của "Tổng giám đốc Koo". Anh ta đang lên kế hoạch phản công.
"Anh sẽ không để yên cho chúng." Bon Hyuk nói, ánh mắt lạnh lùng. "Chúng đã phạm sai lầm khi nhắm vào em."
Sự giận dữ và quyết tâm trả thù là thật. Tuy nhiên, Hanbin nhận thấy một sự khác biệt. Động lực chính lần này không chỉ là quyền lực hay tiền bạc. Nó còn là sự bảo vệ cho Hanbin, sự giận dữ khi Hanbin bị đặt vào nguy hiểm.
Hanbin lắng nghe Bon Hyuk nói về kế hoạch của mình. Anh ta có cân nhắc những phương pháp tàn khốc không? Có thể. Nhưng sự hiện diện của Hanbin, ký ức về những cuộc đối thoại khó khăn, có lẽ đã ảnh hưởng đến anh ta. Anh ta không nói ra trực tiếp những phương pháp đó trước mặt Hanbin.
Trong những ngày tiếp theo, cơn bão công việc tiếp diễn. Bon Hyuk đối mặt với kẻ thù một cách quyết liệt. Hanbin ở bên cạnh anh ta, chứng kiến cuộc chiến, là điểm tựa mong manh cho Bon Hyuk, và cố gắng giữ cho con người dịu dàng hơn đó không bị bóng tối công việc và trả thù nuốt chửng.
Mối đe dọa từ bên ngoài đã không phá hủy họ. Nhưng nó đã đẩy họ vào một giai đoạn mới. Giai đoạn mà nỗi sợ hãi của Bon Hyuk và tình cảm phức tạp của Hanbin cùng nhau đối mặt với áp lực tàn khốc, buộc họ phải dựa vào nhau theo những cách mới, và kiểm tra xem liệu sự thay đổi của Bon Hyuk có đủ bền vững để vượt qua cơn bão cuối cùng này không. Căn biệt thự, giờ đây, là chiến trường nơi họ chiến đấu không chỉ với kẻ thù, mà còn với chính con quỷ bên trong mình
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top