CHƯƠNG 65:
Cuối cùng Thương Diệc Trụ tuỳ ý chọn vài món, đem điện thoại ném sang một bên, muốn ôm Cố Chỉ lên.
Đầu ngón tay mới đụng đến đầu vai Cố Chỉ, cách một tầng vải dệt quần áo, chỉ một động tác nho nhỏ nhưng cũng có thể đem Cố Chỉ làm cho bừng tỉnh, cậu phản xạ có điều kiện, muốn trốn xuống dưới gầm bàn, eo còn chưa có cong, Thương Diệc Trụ tay mắt nhanh lẹ túm được cậu kéo lại: " Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì."
Cố Chỉ trợn trong hai mắt, giãy giụa vài cái, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì dừng lại, ngơ ngác nhìn sàn nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thương Diệc Trụ dễ như trở bàn tay đem người bế lên, mới ngắn ngủi có mười ngày, Cố Chỉ đã gầy như chỉ còn da bọc xương, vốn cơ thể đã gầy gò, xương bả vai cộm lên đâm vào người hắn, Thương Diệc Trụ hơi hơi nhíu mày: " Còn muốn ngủ nữa không?"
Cố Chỉ dụi vào trong ngực Thương Diệc Trụ, hoảng loạng cắn môi dưới, đôi mắt liếc loạn khắp nơi, Thương Diệc Trụ nói cái gì, cậu hiển nhiên không nghe vào câu nào cả.
" Vậy ăn xong ngủ tiếp." Thương Diệc Trụ quyết định.
Hắn đem người đặt lại xuống sô pha, đi vào phòng bếp rốt một cốc nước, khi quay lại trên tay cầm thêm một lọ thuốc nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Chỉ, đem hai chân đang đá loạn đặt lên trên đùi, lấy ra hai viên thuốc, đưa tới bên miệng Cố Chỉ.
" Há mồm."
Đôi mắt Cố Chỉ rũ xuống, chỉ cảm thấy hai chân bị giữ chặt không được thoải mái, không ngừng muốn rút hai chân về, cậu vừa động tay giữ chân của Thương Diệc Trụ càng giữ chặt hơn, cuối cùng, Thương Diệc Trụ xoay người đè Cố Chỉ xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay cậu đặt trên đỉnh đầu, một tay bóp hai bên má cậu, ép cậu há miệng ra, nhưng như vậy thì hắn lại không còn tay đút thuốc cho cậu nữa.
Cùng Cố Chỉ hai mắt nhìn nhau trong một chốc, hắn chán nản buông Cố Chỉ ra, hai bên má trắng nõn của cậu hiện lên hai vết đỏ đậm, nhìn chướng mắt cực kỳ.
Mặt Thương Diệc Trụ đen lại, hắn chưa bảo giờ chăm sóc cho người khác, cũng không biết chăm sóc cho một người với chăm sóc cho một con mèo lại khác nhau lớn như thế.
Mèo nhỏ chỉ cần đem đồ ăn tới trước mặt nó, đói bụng sẽ tự mình ăn, nhưng con người thì lại khác, không những không chịu ăn còn sẽ không nghe lời.
Hắn xoa bóp giữa hai lông mày, Cố Chỉ bởi hành động vừa rồi của hắn mà sợ hãi cực kỳ, tay chân co rút, dúc vào góc sô pha.
Giằng co nửa ngày, Thương Diệc trụ cũng phải bó tay nhận thua, hắn thở dài, duỗi tay nắm lấy chân Cố Chỉ, lạnh như băng, hắn theo mắt cá chân cậu chậm rãi xoa lên trên, lại từ bắp chân xoa lên cánh tay, cuối cùng giống như đang chơi đùa với một con mèo nhẹ nhàng gãi cằm Cố Chỉ: " Còn đau nữa không?"
Hắn cho rằng Cố Chỉ sẽ không đáp lại hắn, một giọng nói vừa mang theo tức giận cũng lại mang theo chút uỷ khuất bỗng vang lên: "..... Đau quá."
" Tôi sai rồi." Thương Diệc Trụ vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Cố Chỉ lên, đôi mắt Cố Chỉ đỏ hồng nước mắt đảo quanh, rõ ràng đáng thương vô cùng, nhưng lại có một loại hương vị quyến rũ cực kì.
Hàn lại gần, nhẹ nhàng hôn hôn lên khoé miệng Cố Chỉ: " Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?"
Cố Chỉ rũ mắt, cánh mũi phập phồng, duỗi tay đẩy đẩy bả vai Thương Diệc Trụ, nhưng lại bị Thương Diệc Trụ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, Cố Chỉ muốn rút tay về, nhưng bị nắm chặt đến không thể cử động được.
Một tay khác của Thương Diệc Trụ cầm lấy thuốc, thăm dò chạm chạm vào cánh môi Cố Chỉ: " Uống đi, rồi tôi sẽ thả em ra."
Cố Chỉ không động, Thuo gư Diệc Trụ cũng không vội, giữ nguyên tư thế này.
Ước chừng qua ba bốn phút, cuối cùng Cố Chỉ cũng hé miệng, đầu lưỡi màu hồng phấn khẽ lướt qua lòng bàn tay Thương Diệc Trụ, đem thuốc cuốn hết vào trong miệng.
Ánh mắt Thương Diệc Trụ tối sầm lại, nhìn thấy cổ Cố Chỉ động đậy, xác định cậu đã uống hết thuốc, hắn mới cúi đầu ngậm lấy đôi môi Cố Chỉ.
Cố Chỉ không phản kháng được, thanh âm nức nở cũng phải nuốt trở lại vào trong bụng, bị hôn đến cả người mềm nhũn ra Thương Diệc Trụ mới không tình nguyện buông cậu ra: " Thật ngoan."
Đồ ăn đặt ngoài rất nhanh đã được giao tới, được đặt ở ngoài cửa, Thương Diệc Trụ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã rời đi, hắn mới mở cửa lấy thức ăn vào.
Đút Cố Chỉ ăn còn dễ hơn cho cậu uống thuốc, hắn đút một miếng Cố Chỉ ăn hết một miếng.
Cơm nước xong, hắn dắt Cố Chỉ về phòng ngủ, một giấc ngủ cậu yên ổn ngủ đến tận chiều tối, đúng lúc Trần thúc cũng tìm tới một nữ hộ sĩ.
Nữ hộ sĩ này đã qua 50 tuổi với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, gương mặt hiền từ dịu dàng, xoa xoa hai tay, đứng ở trong phòng khách có chút câu nệ: " Phải làm những gì anh Trần đã giao phó hết với tôi rồi, tôi tên Cố Lệ Phương, Thương tiên sinh cứ gọi tôi là dì Phương."
Thương Diệc Trụ lễ phép cười với bà một cái, dẫn bà vào phòng ngủ, Cố Chỉ nằm trên giường cũng đã tỉnh, biểu tình mơ màng, nhưng không có biểu hiện sợ hãi như khi gặp nam hộ sĩ.
Nhìn thấy Cố Chỉ không sợ bà, Thương Diệc Trụ liền lưu bà ở lại.
Thương Diệc Trụ nói: " Trần thúc có sắp xếp chỗ ở cho dì chưa?"
Dì Phương gật đầu liên tục nói: " Có, có rồi."
" Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì dì cứ gọi điện cho Trần thúc."
Thương Diệc Trụ không yên tâm nhìn Cố Chỉ một cái rồi mới đi ra cửa, trước khi đi hắn lại không nhịn được lại dặn đo dì Phương thêm lần nữa: " Qua hai giờ nữa, dì nhớ cho cậu ấy uống thuốc, cậu ấy hơi nhát gan, động tác nhẹ nhàng một chút, sau khi cho cậu ấy ngủ dì có thể đi về."
Dặn dò hết tất cả thương Diệc Trụ mới yên tâm đi ra ngoài, Trần thúc đã ngồi sẵn trong xe chờ đợi, Thương Diệc Trụ báo một cái địa chỉ, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa được bao lâu điện thoại trong túi đổ chuông liên tục.
Hắn muốn đi gặp Từ Úc Thu.
Địa điểm là trong một sở hội riêng tư.
Vừa bước vào cửa, mùi hương thơm ngọt ập thẳng vào mặt, Thương Diệc Trụ nhíu chặt lông mày, nhìn dã số ghế lô trong ảnh chụp điện thoại, hắn đẩy ra của bao sương tương ứng, Từ Úc Thu đang ngồi trên sô pha cúi đầu uống rượu một mình, trên bàn trước mặt bầy đầy bình rượu rỗng.
Cậu ta nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt toát ra uỷ khuất: " Diệc Trụ, cuối cùng anh cũng đến rồi, em còn cho rằng anh sẽ không bao giờ muốn gặp em nữa."
Thương Diệc Trụ đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, rót một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách ở trong ly pha lê đong đưa lấp lánh xinh đẹp, hắn nhìn, không có ý định uống.
" Chuyện của Cố Chỉ..... em sai rồi, em không nghĩ cậu ta sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch như thế." Từ Úc Thu đặt tay lên mu bàn tay Thương Diệc Trụ, ánh mắt buông xuống, bộ dáng rất là đáng thương.
Lúc trước, Thương Diệc Trụ nhìn thấy cậu ta như vậy, nhất định sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay Thương Diệc Trụ chỉ còn lại chán ghét, hắn né tránh bàn tay Từ Úc Thu, trong giọng nói cũng không còn nửa điểm dịu dàng: " Nếu như nói chuyện này, chúng ta không còn gì để nói."
Từ Úc Thu vội nắm lấy tay hắn: " Anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao? Em biết em sai rồi, em không nên động vào người của anh."
Thương Diệc Trụ mắt lạnh nhìn hắn, hất văng tay cậu ta ra, đứng lên: " Chúng ta quả thật không có gì để nói."
Từ Úc Thu đã chạm đến điểm mấu chốt của Thương Diệc Trụ, sinh hoạt cá nhân của cậu có thể hỗn loạn thế nào cũng được, nhưng cậu không nên làm chuyện sai, lại đi kéo người khác xuống nước, ngay cả khi cậu không kéo Cố Chỉ làm thế thân cho mọi sai trái của mình, thì Thương Diệc Trụ cũng không thể nào chấp nhận được hành vi này của cậu.
Từ Úc Thu vội vàng giữ chatự lấy tay Thương Diệc Trụ: " Diệc Trụ, em sai rồi, em chỉ là quá sợ Cố Chỉ cướp anh đi mà thôi, nên em mới đi tìm cậu ấy, em thật sự không hề nghĩ tới cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
Thương Diệc Trụ lạnh lùng nhìn bàn tay đang bị Từ Úc Thu nắm lấy.
Từ Úc Thu cùng người trong trí nhớ của hắn, không biết từ khi nào, đã khác xa nhau đến thế, rõ ràng là cùng một người nhưng tại sao lại giống như không phải cùng một người.
Hắn kéo tay Từ Úc Thu ra, thanh âm đột nhiên ôn nhu xuống: " Sợ cậu ấy cướp tôi đi? Tiểu Thu làm người không thể cứ ích kỷ như vậy, cậu không yêu tôi, lại muốn tôi giống như một con chó vẫy đuôi xung quanh cậu, cậu thấy có hợp lý không?"
Từ Úc Thu run giọng nói: " Em không có ý này, tin em đi, Diệc Trụ!"
" Chúng ta dừng lại tại đây đi." Thương Diệc Trụ thở dài, " Mấy năm nay, cậu lợi dụng tôi không ít, cũng đã đứng vững gót chân ở Từ gia, đừng để cậu trong trí nhớ của tôi trở lên xấu xí hơn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top