CHƯƠNG 39:
Một trận trầm mặc.
Trong lòng Cố Chỉ toàn là chua xót, cậu từ trên vai Thương Diệc Trụ ngẩng đầu lên, muốn nhìn biểu tình của hắn, nhưng lại bị Thương Diệc Trụ ấn đầu cậu dựa lại vào vai mình.
" Đừng suy nghĩ vớ vẩn." Thanh âm dễ nghe của Thương Diệc Trụ rót vào tai cậu.
Cố Chỉ cảm giác chua xót lan tràn trong lòng.
Câu ' đừng suy nghĩ vớ vẩn' này cũng giống như người yêu cãi nhau nói ' anh sai rồi, được chưa?' tác dụng giống nhau.
Chính là không có tác dụng.
Cậu không tiếng động cười cười, thấp giọng nói: " Được."
Thương Diệc Trụ ' ừ' một tiếng: " Buổi chiều có cảnh quay, tôi về trước." Hắn xoa xoa đầu cậu an ủi, mới chậm rãi thu tay lại đứng dậy, " Nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Chỉ rũ mắt trả lời ' vâng', lúc Thương Diệc Trụ quay người, cậu mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi.
Một cánh cửa, ngăn cách hai người bọn họ.
Thương Diệc Trụ nói, cậu xứng đáng được yêu thương, nhưng lại không nói rõ hắn vì sao lại thích cậu.
Cậu thừa nhận cậu nói ra những lời nói kia, có ý tứ khoe khoang sự đáng thương của cậu.
Cậu để ý, cậu để ý muốn chết!
Cái gì Từ Úc Thu với Đường Sương Sinh chứ, cậu hận không thể để bọn họ cút thật xa, để bên cạnh Thương Diệc Trụ chỉ còn có một mình cậu thôi.
Chỉ là____________
Để có thể ở bên Thương Diệc Trụ, cậu chỉ có thể bức chính mình không để bụng.
~ ~ ~ ~ ~ ~
Sinh nhật Triệu Thục Nghi sắp tới, nhân dịp buổi chiều không có việc gì, Cố Chỉ đi ra ngoài mua quà cho bà.
Đi qua cửa hàng giày thời trang, cậu định mua cho Triệu Tuyên Dư vài đôi, lại đột nhiên nhớ tới Triệu Tuyên Dư đã lớn rồi, không biết chân có dài ra không, size giày như thế nào.
Cậu móc điện thoại mở WeChat Triệu Tuyên Dư ra hỏi, ngay khi tin nhắn được gửi đi, ngay lập tức nhận được dấu chấm than màu đỏ.
...... Tên tiểu tử thối này.
Cố Chỉ bất đắc dĩ mà nhíu mày, tâm tình vốn đã khó chịu, lại càng thêm khó chịu, cậu thở dài gọi điện thoại cho Triệu Thục Nghi.
" Nhu Nhu à!" Điện thoại vừa được nhận, thanh âm vui vẻ của Triệu Thục Nghi đã truyền đến, xen lẫn tiếng ồn ào, hình như là ở bệnh viện.
Bên kia còn vang vọng lại thông báo rõ ràng từ bảng điện tử của bệnh viện.
Định hỏi size giày của Triệu Tuyên Dư cũng quên mất: " Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Triệu Thục Nghi đi tới chỗ yên tĩnh: " Không có gì đâu con!"
Cố Chỉ không tin, tính cách của Triệu Thục Nghi cậu quá hiểu rồi, vĩnh viễn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Cậu cũng tìm chỗ hẻo lánh, nhẹ giọng hỏi: " Có phải thân thể mẹ có chỗ nào không thoải mái phải không? Con nghe thấy tiếng thông báo."
" Bệnh cũ." Triệu Thục Nghi thấy không dấu được, đành phải ăn ngay nói thật, " Dạ dày có chút không thoải mái, bác sĩ yêu cầu mẹ đi nội soi xem sao."
Cố Chỉ hỏi: " Kết quả thế nào?"
" Mới vừa đặt lịch hẹn, là tuần sau." Triệu Thục Nghi nhìn dòng người đông đúc, " Con yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, chắc chỉ là ăn phải đồ hỏng thôi."
Cố Chỉ vẫn không yên tâm, Triệu Thục Nghi liên tục bảo đảm chỉ cần có kết quả, ngay lập tức sẽ báo cho cậu, nên Cố Chỉ mới thôi.
" Lão đông tây không đi ng mẹ sao?" Nói chuyện lâu như vậy, cậu không hề nghe thấy thanh âm của Cố Cường.
Triệu Thục Nghi: "...... Ông ấy bận việc."
Cố Chỉ nhíu chặt lông mày, nghĩ đến tiền án nhiều vô cùng của Cố Cường, trầm giọng nói: " Ông ta nhất định lại đi chơi cờ bạc đúng không?"
" Không......không có, chỉ là thỉnh thoảng cùng với mấy người bạn của ông ấy chơi mạt chược một chút thôi."
Thanh âm Triệu Thục Nghi nghe thôi đã thấy có ý chột dạ bên trong, nhưng Cố Chỉ hỏi lại một lần nữa, Triệu Thục Nghi vẫn nói như vậy.
Triệu Thục Nghi chuyển đề tài, , dò hỏi: " Nhu Nhu, sinh nhật mẹ con sẽ về chứ?"
" Có ạ." Nhắc tới cái này, ngữ khí Cố Chỉ mềm mại xuống rất nhiều, " Đúng rồi, bây giờ size giày của Tiểu Tuyên là bao nhiêu ạ?"
Giày mà Cố Chỉ mua cho Triệu Tuyên Dư đều có giá vô cùng xa xỉ, nhưng trước nay Triệu Tuyên Dư không hề đi qua, loanh quanh lòng vòng nói: " Không cần mua giày cho nó đâu. Nó đi chỉ có hỏng thôi."
Cố Chỉ cười khẽ: " Mẹ, nếu mẹ không nói. Con chỉ còn biết dựa vào ấn tượng để mua thôi."
Cuối cùng, Triệu Thục Nghi vẫn là thỏa hiệp, mua xong đồ cậu trở lại khách sạn đã là chạng vạng rồi.
Không trung xanh thẳm cùng ánh hoàng hôn màu cam hòa vào với nhau, trông tuyệt đẹp vô cùng.
Cố Chỉ xách theo túi to túi nhỏ, đang muốn đi vào trong đại sảnh khách sạn, lại bị một người ngồi nhàn nhã ở ghế sopha đại sảnh buộc phải dừng lại.
...... Phí Khâm.
Âm hồn không tan.
Phí Khâm ngẩng đầu lên đồng thời nhìn thấy Cố Chỉ đang đi vào đại , dây tai nghe lủng lẳng giữa các ngón tay, hắn ta chống tay đứng dậy, chậm rãi bước về phía Cố Chỉ, hắn nở nụ cười lưu manh lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp.
" Buổi tối tốt lành."
..... Tốt con mẹ mày.
Cố Chỉ quyết định làm như không thấy hắn, lập tức đi hướng thang máy.
Phí Khâm hai ba bước đuổi theo: " Không hỏi xem vì sao anh tới đây sao?"
" Anh giúp em xách nhé?"
" Lên tầng mấy?"
" Tầng 16."
Mắt thấy Phí Khâm muốn đi theo tới cửa phòng, Cố Chỉ dừng lại bước chân: " Ngài biết bộ dáng hiện tại của ngài như thế nào không?"
Phí Khâm dựa vào tường: " Mối tình đầu của em."
"......"
" Ruồi bọ vo ve bay xung quanh phát phiền."
Phí Khâm không tức giận, cười tủm tỉm hỏi: " Vậy em biết ruồi bọ thích bay xung quanh cái gì không?"
Hắn dùng khẩu hình miệng nói một chữ.
Giáo dục chín năm cũng không ngăn cản được Cố Chỉ chửi bậy: "...... Cút."
Phí Khâm ôm bụng cười to: " Sao em có thể vẫn giống như lúc còn đi học chứ, một chút trêu ghẹo liền không chịu đựng được."
Cố Chỉ lạnh lùng nói: " Ngài chẳng lẽ cũng ngu ngốc như hồi đi học sao?!"
Phí Khâm người này giống như mồi lửa vậy, tùy tiện một cái, khiến cho Cố Chỉ bốc hỏa tức giận ngay lập tức.
Phí Khâm thay đổi chủ đề: " Em không mời anh vào ngồi một chút sao?"
Cố Chỉ nhướng mày, không có kiên nhẫn nói: " Ngài muốn tôi mời bảo vệ lên mời ngài xuống hay là muốn tự mình cút."
" Chỉ sợ không được, tôi đã thuê một phòng ở tầng 15." Hắn dựng lên một ngón tay, " Một tháng."
Mắt thấy sắc mặt Cố Chỉ rất kém, Phí Khâm trêu chọc cậu: " Nếu em không chào đón anh, anh đành phải đi về trước vậy, lần sau gặp lại, Tiểu Chỉ."
Hai chữ ' Tiểu Chỉ' bị hắn kéo ra thật dài.
Phí Khâm i vào trong thang máy, thang máy hiển thị dừng lại ở tầng 15.
Bả vai Cố Chỉ thả lỏng, cảm giác vô lực cùng mệt mỏi hiện lên hết trên mặt.
Người muốn gặp thì rất khó gặp.
Người không muốn gặp lại như âm hồn không tan.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top