CHƯƠNG 28:
Thời gian ăn điểm tâm trôi qua.
Cố Chỉ nằm ở trên giường khách sạn, nghĩ đến tất cả các mối quan hệ với Từ Úc Thu.
Thở dài một hơi, thế giới thế mà thật là nhỏ.
Trách không được, cậu ngẫu nhiên ở trên TV thấy Tần Chi Ngọc, tổng cảm thấy mình lớn lên có điểm giống.
Làm cho cậu có hoài nghi, có phải bản thân mình chính là con trai Tần Chi Ngọc thất lạc nhiều năm.
Sau khi nghi thức khởi động máy, buổi chiều ngày hôm sau chính thức bắt đầu khởi quay.
Trước quay ở trong nhà, mặc dù những cảnh quay trong nhà ít nhưng mỗi một cảnh đều là cảnh quay quan trọng.
Vừa mới bắt đầu liền phải quay cảnh quan trọng như vậy, làm cho Cố Chỉ khó tránh khỏi hoảng hốt.
" Ăn một viên?" Thương Diệp Trụ trang điểm xong rất nhanh, hơn nữa vốn dĩ làn da hắn đã cực kỳ tốt sẵn, chỉ cần hơi trang điểm một chút liền có thể cho ra một khuôn mặt thanh khiết, trong lòng bàn tay hắn có một viên kẹo được bọc bằng giấy gói kẹo bằng thiếc phát ra ánh sáng mỏng, " Ăn một chút đồ ngọt để bớt căng thẳng."
Lẽ ra, phòng hóa trang của cậu cùng Thương Diệc Trụ phải tách riêng ra, nhưng Chu Phụng Khang ngại phiền toái, không muốn người của mình ở chỗ này tốn thời gian, hơn nữa Thương Diệc Trụ cũng không chú ý nhiều như thế, liền trực tiếp để bọn họ dùng chung một phòng hóa trang.
Cố Chỉ nhận lấy, lột ra, bỏ vào miệng, liền mạch lưu loát.
Vị ngọt đọng trên đầu lưỡi, ngay sau đó tràn đầy trong khoang miệng, đáy lòng tràn đầy khẩn trương, nhanh chóng được đẩy lui.
Khóe mắt nhẹ liếc về phía bên cạnh, Thương Diệc Trụ ngồi bên cạnh cậu, sớm thu hồi tay, không chút để ý nghịch điện thoại.
Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ lại bắt đầu trở nên kỳ quái.
Cũng chưa nói đến có tốt hay là không tốt, nhưng tóm lại nếu nhắn tin cho hắn, sẽ không giống như đá chìm đáy biển, sẽ không có tin tức.
Thói quen ăn xong vỏ kẹo lại nhét vào trong túi, như thế nào cũng không có đổi được.
" Không có chỗ để ném sao?" Chuyên viên trang điểm đang giúp cậu trang điểm chú ý tới hành động của cậu, có lòng tốt hỏi.
" Không," Hai ngón tay cậu cầm lấy giấy gói kẹo mỏng manh, " Rất đẹp, nên muốn giữ lại."
Chuyên viên trang điểm cười khẽ, trêu trọc nói: " Cháu trai của tôi cũng có thói quen như thế, dấu đầy trong một cái hộp sắt."
"..... Chà, lại có thêm một tiểu đồng bọn nữa rồi." Cố Chỉ ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi.
Cậu cũng có một cái hộp sắt, bên trong cũng có đầy thứ vụn vặt.
Chuyên viên trang điểm cùng cậu tùy ý tán ngẫu hai câu, lại đem đề tài kéo đến trên người Thương Diệc Trụ.
" Mười năm trước, tôi trang điểm cho Thương ảnh đế, cậu ấy trông như thế này." Ánh mắt chuyên viên trang điểm tràn đầy hâm mộ, " Mười năm sau, khóe mắt của tôi đã có thêm rất nhiều nếp nhăn, cậu ấy vẫn trông giống mười năm trước."
Thương Diệc Trụ khách sáo đáp lại một câu, Cố Chỉ nhìn xem hắn, tóc đen rũ trên mi, môi hồng nhuận có tinh thần phấn chấn, một thân sơ mi trắng, đem hắn ném vào trong đám học sinh trung học cũng không khác là bao nhiêu, cũng sẽ chẳng có ai nghi ngờ.
Có thể thấy được năm tháng không buông tha ai, nhưng lại đối đãi với Thương Diệc Trụ hết sức lưu tình.
Trong phòng tức khắc an tĩnh xuống dưới, Thương Diệc Trụ chống đỡ khuỷu tay, dư quang nhìn thấy Cố Chỉ đang nhìn hắn, hắn thoải mái xoay người lại, để cậu thoải mái nhìn rõ ràng hơn.
Cố Chỉ cùng hắn đối diện nhìn một lát, hai lỗ tai không tự giác được nóng lên, giây tiếp theo, vội vàng quay đầu đi.
Thương Diệc Trụ cười khẽ: " Em dễ dàng ngại ngùng như vậy, cảnh diễn đầu tiên sẽ phải làm sao đây?"
......
Cố Chỉ nhịn không được ở trong lòng chửi thề.
Nhưng sự thật lại làm người phát sầu, cảnh diễn đầu tiên Tần Cô mang theo Thẩm Kế Quang tới quán bar, chơi đại mạo hiểm thua phải đi hôn Thẩm Kế Quang.
Mới cảnh quay đầu đã phải diễn cảnh hôn.
Ai mà chịu cho được a!!!
Phim trường.
Chu Phụng Khang ở một bên giảng diễn cho hai người, kì thật là nói cho Cố Chỉ nghe: " Tần Cô là đồng tính luyến ái, Tần Cô luôn kháng cự lại bản thân mình, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Cô mang Thẩm Kiến Quang tới, cậu ta không thể rụt rè, bản thân tự ti cũng không cho phép hiện tại rụt rè, điểm này nhất định không thể không diễn tốt được."
Cố Chỉ nghe đến rõ ràng, lời kịch trong kịch bản cần nhớ cũng rất dài.
Thương Diệc Trụ nghiêng đầu nhìn nhìn cậu.
Lỗ tai đỏ hồng, như thế nào vẫn không lặn xuống?
" Nhìn cái gì?" Chu Phụng Khang liếc cậu.
Thương Diệc Trụ ra vẻ như không có việc gì: " Đang nghe Lão sư giảng diễn."
Chu Phụng Khang đứng dậy, kêu Thương Diệc Trụ đứng dậy đi theo: " Cùng tôi đi ra đây một chuyến."
Hai người cùng đi tới chỗ hẻo lánh.
" Cậu phải chú ý tới ánh mắt của mình." Chu Phụng Khang không chờ hắn đứng yên, trực tiếp nói: " Đừng chuyện gì cũng đi nhìn chằm chằm Tiểu Cố, tôi không ngại hai cậu yêu đương, nhưng trên phim trường cậu thu liễm lại cho tôi."
Thương Diệc Trụ thành thật cực kỳ: " Vâng, Lão sư tôi sẽ chú ý."
Tuy thái độ của Thương Diệc Trụ rất tốt, nhưng Chu Phụng Khang nhịn không được nói: "... Tôi nhìn như thế nào cũng không thể nào tin được đâu?"
Thương Diệc Trụ giải thích nói: " Vừa rồi cũng chỉ là trước tìm cảm giác một chút thôi."
"....."
" Cậu diễn một thẳng nam, tìm cảm giác cái gì hả?!"
" Cảm giác thẳng nam muốn là cái gì thì tìm cái đó."
Tục ngữ nói rất đúng, người đen tối luôn luôn lo sợ, người ngay thẳng không kiêng nể gì.
Sau khi bắt đầu quay, Thương Diệc Trụ muốn làm gì thì làm, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, kết quả chính là Cố Chỉ liên tiếp NG.
Mặt Chu Phụng Khang đen như đáy nồi, hắn áp xuống tức giận: " Quay lại một lần nữa, còn không được nữa hôm này liền cứ như vậy trước đi."
Cố Chỉ xấu hổ cắn cắn môi dưới, Câu nói kia của Thương Diệc Trụ ứng nghiệm rồi.
Mà thảm hại hơn nữa cậu không cảm nhận được cảm giác của Tần Cô.
" Hít sâu."
Giữa tiếng nói ầm ĩ xung quanh, thanh âm Thương Diệc Trụ phá lệ rõ ràng.
" Nhìn tôi."
Cố Chỉ nghe theo.
Khuôn mặt Thương Diệc Trụ trước mắt cậu phóng đại vô số lần.
" Chuyên viên trang điểm nói, tôi cùng mười năm trước chênh lệch không lớn, vậy thì cùng tám năm trước cũng không có gì khác nhau."
" Suy nghĩ một chút, lần đầu tiên em tới thành nam Kim Vực nhìn thấy bộ dáng lần đầu tiên của tôi."
Thương Diệc Trụ ghé sát tai hắn: " Chỉ biết hỏi tôi tại sao lại không làm em, có nhớ không?"
Cố Chỉ môi run lên, sao có thể không nhớ rõ chứ.
Đây là ký ức nực cười nhất khiến cậu muốn nhét thật sâu không muốn nhớ lại, bởi vì những chuyện cũ này, mỗi một chi tiết, mỗi một đoạn ngắn, chỉ cần cậu nhớ lại đều như đang đối với cậu trào phúng vậy.
Cố chấp, ngu xuẩn, quái gở, buồn cười, ưu điểm duy nhất chính là khi đó cậu vẫn là Cố Chỉ.
Thương Diệc Trụ cười thối lui, Cố Chỉ trong nháy mắt liền rõ ngay: " Nhớ tới lúc đó, em liền tìm được Tần Cô."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top