Màn 2 - Chương 4
Khi chiếc đồng hồ ở hành lang chỉ 10h30, tôi đang ở trên ban công tầng hai hóng gió. Hơn bốn mươi phút trước, tôi và Nhiếp Diệc quay lại từ sân trước, ăn tối xong thì mỗi người tự trở về phòng mình làm vệ sinh cá nhân, sau đó anh ngủ còn tôi tỉnh như sáo.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, cây nguyệt quế soi mình trên hồ nước sóng gợn lăn tăn, tựa như một tấm lụa tơ tằm đen nhánh thêu chỉ bạc, mềm mại phủ trên mặt đất giữa khung cảnh an tĩnh này. Tôi đang ở trên hòn đảo cô độc giữa hồ, không thấy rõ nguyệt quế và cây phong mọc bên mép nước đằng xa, hàng cây như biến thành những cái bóng đen trùng trùng lớp lớp điểm xuyết lác đác vài ánh đèn ảm đạm, như mê cung dài đằng đẵng và tối tăm của người cá.
Tôi bỗng nhớ đến một buổi tối mẹ đến văn phòng thăm tôi, hai mẹ con cùng nhau ngồi bên cửa sổ uống trà.
Phòng làm việc của tôi nằm trên tầng 40 của tòa nhà Song Tử tọa lạc giữa trung tâm tài chính, chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thu hết cảnh đêm xa hoa rực rỡ của nửa thành phố S vào trong tầm mắt. Mẹ tôi nhíu mày, than phiền với tôi, bảo là hồi xưa khi nhắc tới cảnh đêm là có "Trăng chiếu vườn hoa như tuyết rải", có "Lửa chài, cây bến, sầu vương giấc hồ", còn có "Thuyền ai đậu bến Cô Tô, nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San", đẹp, an tĩnh, u buồn, khiến cho con người ta phải xao xuyến bâng khuâng. Còn thành phố ngày nay nhìn chẳng ra làm sao, càng này càng không dính dáng gì đến hai chữ lãng mạn, nhà cao tầng san sát, đèn xanh đỏ tím vàng, ai cũng xô bồ khiến người ta cảm thấy bức bối, may mà nhà của chúng tôi không ở trong nội thành nên mới có thể chịu đựng nổi.
Mẹ tiếp tục thả hồn vào dòng cảm xúc, cho rằng gia đình tôi sinh sống trên một sườn núi vùng ngoại ô suốt hơn 20 năm, nơi đó đẹp, an tĩnh, u buồn, có thể khiến con người ta phải xao xuyến bâng khuâng, hơn nữa các loài côn trùng rắn rết sinh sôi đàn đàn đống đống, tới bây giờ mà đường xá gập ghềnh vẫn hoàn ghềnh gập. Tôi nghe nói tháng sau thành phố dự định quy hoạch vùng đất cách chân núi 2km thành một trạm xe buýt.
Tôi sống trên đời đã 23 năm, cũng không quá quan tâm chuyện mình có thể hiểu rõ nỗi lòng thi nhân của mẹ hay không, nhưng đêm nay đột nhiên lại được đả thông tư tưởng.
Không có ánh đèn nê ông chói lòa, có thể nhìn thấy rõ đêm đen cùng ánh trăng trên đỉnh đầu, từng cơn gió nhẹ lướt qua rừng cây phẩy tới, mang theo hương hoa thơm ngát, Nhiếp Diệc đang an giấc trong căn phòng ngay phía sau lưng tôi, chẳng hề phòng bị. Cảm giác thỏa mãn giống như những vần thơ lãng mạn của Tịch Mộ Dung, như dòng nước êm đềm trôi không ngừng nghỉ, lại giống như ánh trăng vô hạn rải trên núi trên sông. Đúng rồi, ánh trăng, có một bài hát tên là "Ánh trăng trong thành phố", giai điệu nhẹ nhàng, ca từ thư thái ấm áp: Ánh trăng trong thành phố sáng soi giấc mộng, xin hãy ở bên bảo vệ cho người ấy, nếu có một ngày ta gặp lại, vân vân và mây mây.
Tôi ngồi trên ban công chừng hơn 10 phút, bị gió đêm quạt vào mặt càng lúc càng thanh tỉnh, thấy cũng không còn sớm sủa gì nữa nên định xuống lầu pha ít sữa uống.
Tôi đứng trong phòng ăn tầng một, vừa hớp sữa òng ọc vừa cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên mẹ tôi gọi điện thoại tới, lúc đó đã 11 giờ. Quý bà Trịnh chưa bao giờ gọi cho tôi sau 10 giờ rưỡi tối, tôi nghĩ chắc ở nhà xảy ra chuyện nên nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của mẹ có chút căng thẳng, trực tiếp hỏi tôi: "Phi Phi, chị không bị người ta ức hiếp đấy chứ?"
Tôi sửng sốt một chút, không hiểu sao vụ ầm ĩ trong phòng karaoke lại truyền đến tai mẹ, trả lời: "Ý mẹ nói cái tên Nhiếp Nhân tâm thần đó hả? Không sao đâu, con đã tẩn cậu ta một trận, Nhiếp Diệc cũng chuẩn bị tống cậu ta qua Mỹ rồi, chắc trong mấy tháng tới cậu ta không có cách nào tới làm phiền con đâu."
Mẹ tôi cũng sửng sốt một chút: "Chuyện Nhiếp Nhân là thế nào đấy?"
Tôi càng sửng sốt: "Mẹ không biết? Vậy mẹ hỏi con có bị ăn hiếp hay không là sao?"
Mẹ nói: "Tĩnh Tĩnh vừa gọi cho mẹ, nói tối nay chị ở cùng Nhiếp Diệc," mẹ ngừng một chút: "Chị bảo nhà bên ấy định đưa Nhiếp Nhân qua Mỹ? Tốt lắm, thằng nhóc này khiến người ta không thể chịu nổi, Nhiếp Diệc..." giống như chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Nhiếp Diệc, mẹ muốn nói chuyện Nhiếp Diệc với chị, Nhiếp Diệc nó có ức hiếp chị không?"
Tôi cảm thấy quái lạ: "Sao anh ấy lại ức hiếp con?"
Mẹ đắn đo 3 giây rồi nói: "Phi Phi, chị cũng biết mẹ không tán thành hành vi bất chính trước hôn nhân, Nhiếp Diệc nó có làm gì chị không đấy?"
Tôi lập tức hiểu mẹ ám chỉ chuyện gì, sữa liền tràn vào khí quản, tôi sặc sụa ho khan, mẹ tôi ở bên kia sốt ruột: "Chị mau trả lời mẹ đi!"
Tôi vừa sặc vừa trả lời bà: "Không có, tụi con chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó anh ấy liền đi ngủ."
Mẹ lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang lúc tôi định bụng chúc mẹ ngủ ngon rồi dập điện thoại thì mẹ đột nhiên nói: "Không đúng, chị bảo nó ăn cơm với chị, sau đó nó đi ngủ một mình á?"
Tôi nói: "Dạ."
Mẹ tôi lập tức tức giận nói: "Trong nhà chỉ có hai người, cô nam quả nữ, thiên thời địa lợi nhân hòa, bầu không khí tốt biết bao nhiêu, sao nó có thể ngủ được?"
Tôi nói: "Cái nhà lớn ầm mà..."
Mẹ tôi nghiêm túc nói: "Chuyện này với chuyện cái nhà có lớn hay không chẳng có liên quan gì tới nhau, nếu như nó yêu chị thì bây giờ sao có thể đi ngủ một mình được."
Tôi cảm thấy Nhiếp Diệc thực sự tiến thoái lưỡng nan, không khỏi nói đỡ cho anh, tôi nói: "Mẹ, mẹ không thể như vậy, chiếu theo tiêu chuẩn của mẹ thì anh ấy không ngủ cũng có vấn đề, anh ấy ngủ cũng có vấn đề, trái phải đều là vấn đề, anh ấy phải làm sao thì mẹ mới cảm thấy không có vấn đề?"
Mẹ tôi suy nghĩ hai giây, nói: "Nó cần phải có một sự khát khao cháy bỏng, tuy nhiên vẫn phải khắc chế hành vi, không được làm gì vượt giới hạn." Nhưng rồi lập tức phủ định kết luận của mình: "Nhưng chỉ khi không có tình yêu thì mới có thể khắc chế hành vi được thôi." Mẹ tôi hoàn toàn lâm vào một vòng tư duy lẩn quẩn, lòng như tro tàn thở dài: "Làm mẹ thật khổ, sinh con gái ra phải lo nghĩ đủ chuyện."
Tôi an ủi mẹ: "Mẹ, theo logic mà nói thì suy nghĩ của mẹ rất ổn, nhưng mà Nhiếp Diệc ngủ rồi cũng có điểm tốt phải không, mẹ khỏi cần lo lắng vì cái chuyện khiến mẹ lo lắng lúc đầu nữa, nhỉ? Còn về chuyện mà mẹ lo lắng lúc sau ấy thì..."
Tôi còn chưa nói hết câu, chợt có tiếng người từ đằng sau truyền đến: "Anh vẫn chưa ngủ, mẹ Trịnh tìm anh à?"
Tôi lập tức ngoảnh đầu lại, tấm rèm che cửa sổ được kéo ra từ phía ngoài, Nhiếp Diệc mặc bộ pyjama tối màu đứng cạnh tấm rèm, còn mang chiếc headphones trên cổ.
Tôi nhanh chóng che ống nói, hỏi anh: "Anh anh anh anh anh nghe được bao nhiêu rồi?"
Anh ngẫm nghĩ một chút: "Em nói với mẹ là anh ngủ rồi cũng có điểm tốt."
Mẹ tôi liếng thoắng ở đầu dây bên kia: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Phi Phi sao tự nhiên chị im re không nói lời nào vậy?"
Tôi nhận điện thoại lần nữa, nói với mẹ: "Anh ấy vẫn chưa ngủ, mẹ không cần lo lắng vấn đề 2 nữa đâu, có thể quay lại lo lắng vấn đề 1, mẹ ngủ ngon nha." Sau đó tôi quả quyết cúp điện thoại nói với Nhiếp Diệc: "Mẹ em không có tìm anh, chẳng qua là hai mẹ con trò chuyện đêm khuya, bàn luận.... vài vấn đề luân lý triết học sâu sắc thôi."
Anh đi tới: "Anh tưởng là em ngủ rồi."
Tôi cầm cốc sữa, nói: "Em cũng vậy, cứ tưởng là anh ngủ rồi..."
Anh đến ghế sofa lấy một cái đệm mềm: "Anh buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, đành kiếm ít phim cũ ngồi xem." Ngẩng đầu nhìn tôi: "Giờ em muốn đi ngủ hay là xem phim với anh? Là phim tài liệu "Hải dương" của Jacques Perhan, có thể là em đã xem rồi."
Đúng là tôi đã xem rồi, nhưng lúc này sao có thể nói là mình đã xem rồi thậm chí là không chỉ xem 1 lần, tôi nhanh chóng nói: "Chưa xem." Để tăng thêm độ tin cậy của câu nói này còn bổ sung thêm 1 câu: "Hải dương"? Phim tài liệu hả? Nghe có vẻ thú vị, nói về cái gì thế?"
Anh đáp: "Câu hỏi này rất có chiều sâu, nếu tựa phim đã là hải dương, anh nghĩ chắc nó không nói về sa mạc."
Tôi thực sự muốn đâm đầu xuống đất, đành phải lấp liếm: "À đúng ha."
Đột nhiên anh nói: "Buổi tối không nên uống sữa nguội, em đã hâm ấm chưa đấy?"
Tôi giơ cái cốc về phía ánh đèn, là cốc sứ, không phải thủy tinh trong suốt. Tôi hỏi anh: "Sao anh biết em uống sữa?"
Anh cúi người lấy thêm 1 tấm đệm, thấp giọng nói: "Trên môi có màng sữa." Lại nói: "Uống xong thì sang đây nhé."
Tôi cầm cốc sữa đứng như trời trồng ngây ngốc hết 30 giây, không ngờ Nhiếp Diệc buồn ngủ nhưng lại nguyện ý mời tôi cùng xem phim, cứ như là đang hẹn hò ấy. Quả thực ông trời đối xử với tôi tốt đến kì lạ.
Điều dễ dàng nhất khi đồng ý một cuộc hôn nhân không tình yêu chính là ta không cần phải lo được lo mất: bởi vì chắc chắn mối quan hệ này sẽ không thể trở nên sâu đậm, cho nên không cần phải nghĩ cách để có thể cùng đối phương tiến thêm một bước. Nhưng vấn đề là tôi thích Nhiếp Diệc, sẽ muốn ngày càng gần gũi anh hơn, mặc dù anh đã nói tôi là người thân của anh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, nhưng ngộ nhỡ tôi làm điều gì thái quá...
Ngay từ đầu anh đã không muốn tôi thích anh, yên tâm lựa chọn tôi vì nghĩ tôi muốn đồ lặn biển hơn là anh.
Đây là một tình yêu đơn phương không thể bị phát hiện.
Tôi cẩn thận suy xét 1 phút, sau đó chạy tới tủ rượu chọn lấy hai bình.
Thôi kệ, cơ hội khó được, lỡ có làm gì hơi quá thì cứ đổ cho rượu là được rồi.
Sau đó tôi xách hai bình rượu vang ung dung mở cửa sổ sát đất đi vào phòng chiếu phim.
Tôi cứ tưởng đó chỉ là phòng chiếu phim bình thường, khi đi vào mới phát hiện chỗ này là một căn phòng thủy tinh. Nó không giống với căn phòng thủy tinh nuôi cá nhiệt đới trong vườn nhà Nhiếp Diệc, căn phòng này cao và rộng hơn hiều, cách bài trí cũng đẹp hơn, tựa như một đình viện gần hồ nước.
Hòn giả sơn chiếm hơn phân nửa không gian, lấy đá làm núi, lấy cát làm nước, hai cụm dây thường xuân làm cảnh. Phần còn lại của căn phòng có những chậu bonsai và đá tự nhiên trang trí, màn hình cỡ lớn gắn lên tường thủy tinh, đang chiếu cảnh cá heo nhảy lên trên mặt biển.
Chỗ duy nhất có thể ngồi trong phòng là một tảng đá sậm màu kề sát vách tường, cao chừng bốn, năm mươi phân, nhưng rất rộng rãi, trên tảng đá là một tấm đệm cùng màu cùng với mấy chiếc gối dựa được xếp chỉnh tề.
Nhiếp Diệc đang ngồi xếp bằng trên đó, thấy tôi đi vào, anh liền gỡ tai nghe, lấy chiếc điều kiển từ xa mở tiếng to lên, lập tức tiếng sóng biển quen thuộc từ từ truyền đến.
Tôi tự giác đến ngồi cạnh anh rồi định khui rượu, anh lập tức giành lấy bình và đồ khui: "Để buồn ngủ không cần uống tới hai bình, nửa ly là được rồi."
Động tác khui rượu của Nhiếp Diệc rất chuyên nghiệp, tôi vừa bội phục vừa nói xàm: "Anh biết bây giờ có trào lưu gì không? Cha mẹ phát cáu vì con cái hư hỏng sẽ vừa uống rượu vừa xem TV, bàn luận với nhau về cách giáo dục con cái cả đêm."
Anh hơi giương mắt: "Em muốn mời anh cùng uống? Vậy sao chỉ lấy một cái ly?"
Tôi trêu anh: "Thành thật mà nói em chỉ định uống một mình, sao anh cũng muốn tham gia vậy?" Tôi vỗ vai anh: "Này cục cưng, với tửu lượng của cưng thì chỉ có thể uống sữa bò thôi, chờ một chút ta đi pha sữa cho mà uống." Vừa nói vừa trèo xuống ghế đá.
Anh lấy tay ngăn tôi: "Mẫu thân, ít nhất phải để cho tôi uống bia chứ."
Tôi cân nhắc hai giây: "Cục cưng, nhiều nhất ta chỉ có thể cho thêm tí rượu vào sữa thôi, tỷ lệ 1:50 thế nào?" Ngẫm lại lại cảm thấy tò mò: "Ầy, cưng nói coi nó sẽ có vị gì, có thể uống được không?"
Cái nút gỗ bật ra khỏi miệng bình, kêu "phựt" một tiếng, anh trả lời tôi: "Protein trong sữa sẽ biến tính, bị vón cục, tạm không bàn về mùi vị, nhưng uống vào chắc chắn sẽ bị tào tháo rượt." Anh nhìn tôi: "Mẫu thân à, tôi không phải do người sinh ra đúng không?"
Tôi không kiềm được, bật cười hỏi anh: "Tiến sĩ Nhiếp, sao trước giờ em không biết anh láu lỉnh thế này nhỉ?"
Anh chìa tay đưa cái khui cho tôi: "Hình như anh chưa từng phủ nhận tầm quan trọng của khiếu hài hước?"
Tôi nói: "Trước đây thỉnh thoảng anh cũng có nói đùa, nhưng," tôi không biết phải nói thế nào: "nhưng không giống như tối nay."
Anh nói: "Nghe như thể trước đây anh đối với em không đủ thân thiện vậy."
Tôi nói mà không cần nghĩ ngợi: "Không có, con người anh rất nice." Lại bổ sung thêm một câu: "Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh rất nice."
Anh không ngẩng đầu: "Anh không lãng phí khiếu hài hước của mình với những kẻ ngốc, anh nghĩ chẳng ai cảm thấy anh nice đâu."
Tôi lập tức nói: "Khiếu hài hước không phải là nhân tố quyết định việc một người có nice hay không, có lẽ mọi người đều cảm thấy anh rất..." Vắt óc hồi lâu mà vẫn nghĩ không ra điểm sáng nào trong tính cách của anh khi cư xử với người lạ, trên cơ bản anh chẳng buồn quan tâm đến người khác.
Nhiếp Diệc rót rượu xong, vô cùng kiên nhẫn đợi tôi hoàn thành câu nói dang dở đó.
Tôi khó khăn mở miệng: "Có lẽ mọi người đều cảm thấy anh... rất đẹp trai, anh cũng biết đó, mọi người thường ưu ái bao dung những người đẹp trai mà."
Anh trầm tư: "Nghe có vẻ là một lời khen, thế nhưng..."
Tôi cắt lời anh như chém đinh chặt sắt: "Không nhưng nhị gì hết, đây là một lời khen chắc chắn 100%."
Anh nhìn tôi 3 giây, đột nhiên nói: "Cho nên dù em biết rõ Nhiếp Nhân có thể nổi điên, gây nguy hiểm cho em, nhưng tối nay em vẫn đến đó, là bởi nó đẹp trai khiến cho em hạ thấp cảnh giác?"
Tôi thầm nghĩ, cái sự suy ra ấy đặt trong trường hợp này thực ra cũng khá logic, nhưng giá trị nhan sắc của Nhiếp Nhân thực sự không đủ để tôi buông lỏng phòng bị với cậu ta, tôi thở dài: "Chuyện ở phòng karaoke đó, thực ra là... gia môn bất hạnh."
Anh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi nói: "Anh xem, lúc mình ở trên đảo V anh đã từng nói cho em nghe chuyện nhà anh rồi, thật ra mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng phải người đời có câu 'mỗi nhà đều có riêng cho mình một quyển kinh khó đọc' hay sao? Nhà em cũng vậy thôi, chuyện nhà em ấy à, phải nói là một long long story...."
Đêm đã khuya, ánh trăng bị mây che khuất, phát ra một thứ ánh sáng mông lung, tựa như đem tờ giấy Tuyên Thành đã bị bôi đen đặt trên ngọn đèn rồi đốt thủng, đẹp đẽ và thần bí không nói nên lời. Ở dưới bầu trời tĩnh lặng ấy, ở trên hòn đảo cô độc giữa hồ này, có lẽ căn phòng thủy tinh mà chúng tôi đang ngồi là nơi phát ra nguồn sáng đáng kể nhất, mà ở nơi đó chỉ có tôi và Nhiếp Diệc, hai người.
Nghĩ xem, thật là lãng mạn biết bao.
Ở trong hoàn cảnh lãng mạn như vậy, hiển nhiên không thích hợp để nghiên cứu và thảo luận chuyện nhà chuyện cửa, sau khi giải thích xong căn nguyên của chuyện ở phòng karaoke, nói đến chuyện vì sao Nhuế Tĩnh không thích tôi, tôi bèn thương lượng với anh: "Hay là mình đổi đề tài đi? Em cảm thấy trong bầu không khí thế này, chúng ta hẳn nên bàn luận vấn đề nhân văn nghệ thuật âm nhạc vân vân mây mây."
Nhiếp Diệc chống tay: "Không cần, đề tài này cũng thú vị mà."
Tôi nhìn anh ba giây, thở dài: "Được rồi, lúc nãy nói tới đâu rồi ấy nhỉ? A đúng rồi, Nhuế Tĩnh không thích em là bởi năm đó, đối tượng xem mắt của ba em ban đầu là mẹ của nó, cũng chính là dì họ của em, nó luôn nghĩ rằng nếu như mẹ nó với ba em mà thành đôi thì vị trí của em bây giờ sẽ là của nó, nó vẫn cho rằng em đã trộm cuộc đời nó, là một kẻ ăn cắp trơ trẽn."
Nhiếp Diệc nói: "Dưới góc nhìn sinh vật học mà nói, cho dù ba Nhiếp với mẹ của cô ta cùng nhau thì người được sinh ra chưa chắc đã là cô ta."
Tôi dạy bảo anh: "Anh không nên phí công giảng giải nguyên lý sinh vật học gì đó với một nữ sinh ngu ngốc. Cho dù mình chỉ là hàng con cháu, không nên thảo luận chuyện của các trưởng bối, nhưng giả dụ không có mẹ em thì chưa chắc ba em đã đến với dì, cũng giống như nếu không có em thì chưa chắc anh sẽ ở bên Giản Hề, đúng không?" Tôi điều chỉnh tư thế ngồi một chút: "Chuyện yêu đương của ba mẹ em hồi đó cũng ly kì lắm, tuy rằng mấy chuyện em mới kể vừa rồi rất nhàm chán, nhưng chuyện này lại rất thú vị, cơ mà anh tuyệt đối không được cho ba mẹ em biết là em mách lẻo chuyện này với anh nha."
Anh gật đầu.
Tôi nâng tay phải, co ngón út đưa lên trước mặt anh rồi hất hàm một cái, anh mỉm cười phối hợp nghéo tay tôi.
Tôi liền nghiêm túc kể lại tình sử giữa ba và mẹ, tôi nghiêng đầu hỏi Nhiếp Diệc: "Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?"
Anh nghĩ ngợi một chút, trả lời tôi: "Chưa từng nghĩ tới."
Tôi nói: "Ba em đối với mẹ chính là vừa gặp đã yêu. Lần đầu tiên ba gặp mẹ chính là ngày ông đi xem mắt dì họ, hồi đó dì em đẹp lắm, anh nhìn Nhuế Tĩnh là biết dì đẹp thế nào, a, nhưng tối nay nó trang điểm có hơi... Thật ra Nhuế Tĩnh không trang điểm lại rất xinh. Cạnh nhà hàng mà họ xem mắt là một nhà sách, lúc đó mẹ em là một nhà thơ có chút danh tiếng, đang ở đó kí sách. Bình thường dì em không bao giờ đi dạo nhà sách, nhưng không hiểu sao hôm đó lại nổi hứng, ăn cơm xong liền muốn đi dạo nhà sách, ba em vì giữ phép lịch sự nên đi cùng, kết quả mới vừa đặt chân vào nhà sách, ba đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Nhiếp Diệc đưa ly rượu cho tôi: "Sau đó thì có em?"
Tôi lắc đầu: "Đâu có dễ thế, lúc đó mẹ hoàn toàn không vừa ý ba, mẹ chê ba không có học thức. Khi đó ba em đang học thạc sĩ tài chính ở Stanford với học bổng toàn phần, thế mà mẹ chê ba không có học thức, chỉ vì ba không biết Herman Melville không những viết tiểu thuyết mà còn viết thơ! Nói thật, trừ mấy người học văn ra thì ai biết Herman là người nào, lần đầu tiên nghe cái tên ấy em còn tưởng ông ta là diễn viên điện ảnh..."
Nhiếp Diệc nói: "Anh đã từng đọc tác phẩm "Timoleon" của ông ấy, không biết bây giờ đã có bản dịch tiếng Trung chưa."
Tôi kinh ngạc: "Anh chuyên sinh học mà vẫn biết tập thơ đó..." lại nghĩ, ngay cả "Hỉ bảo" anh cũng từng đọc rồi, lập tức bình thường trở lại.
Anh hỏi tôi: "Sau đó thì sao?"
Tôi nói: "Ba vẫn kiên trì theo đuổi mẹ, đúng rồi, còn học làm thơ vì mẹ nữa. Nhưng anh nghĩ xem, ba em là một sinh viên học khoa học tự nhiên, ngành số học ứng dụng, lên thạc sĩ lại học tài chính, thế thì viết thơ thế nào được? Sau một tháng ròng rã nghiên cứu tập thơ "Trăng non" và "Bầy chim lạc" của Tagore, ba viết cho mẹ một bài thơ tình, mở đầu thế này: "Mỗi khi/ Màn đêm trước mắt ta/ buông xuống, trong đầu/ liền hiện ra/ dung nhan/ của nàng/ gương mặt/ tròn như quả táo/ của nàng, còn có những đốm/ tàn nhang/ dễ thương, trên đôi má của nàng." Đọc xong tôi lâm vào trầm mặc.
Nhiếp Diệc cũng lâm vào trầm mặc một chút, một lát sau, anh nói: "Rất có vần điệu." Nghi ngờ nói: "Mẹ vợ liền cảm động?"
Tôi thở dài: "Cảm động cái gì, mẹ em tức muốn chết, mẹ em rất ghét mấy đốm tàn nhang trên mặt, cho rằng ba viết bài thơ này là để châm chọc mẹ, chỉ tội nghiệp ba em, ông chẳng qua chỉ muốn gieo vần thôi." Nói đến đây tôi bèn dừng lại nói với Nhiếp Diệc: "Nếu như sau này anh viết thơ tặng em thì đừng ngại, anh cứ dũng cảm ca ngợi bất cứ bộ phận nào trên mặt em, em hiền hơn mẹ."
Anh nói: "Giá sách bên cạnh em có một cái kính lúp, em đưa giúp anh với."
Tôi xoay người tìm chiếc kính lúp, ù ù cạc cạc hỏi anh: "Anh muốn lấy kính lúp làm gì?"
Anh im lặng một chút: "Để soi thử trên mặt em có chỗ nào đáng được ca ngợi."
Tôi quay đầu lại, ném chiếc gối đang ôm trong ngực vào đầu anh: "Còn muốn nghe kể chuyện nữa không đấy?"
Anh vừa cười vừa né chiếc gối: "Nghe có vẻ ba Nhiếp không thể nào với tới mẹ Trịnh, nhưng sau đó sao lại có em?"
Trên màn hình, con bạch tuộc đang chậm rãi dạo chơi, giống như chiếc khăn lụa thất lạc ở nơi sâu nhất của đại dương.
Tôi lấy lại chiếc gối: "Sau đó, sau đó mẹ em ngã bệnh, rất nghiêm trọng, đã từng một lần nguy hiểm tới tính mạng. Ba em tạm nghỉ học, về nước chăm sóc mẹ, mãi cho đến nửa năm sau mẹ với xuất viện. Mẹ em là bạn gái đầu tiên của ba, nghe nói ba đã quỳ xuống trước giường bệnh của mẹ để cầu hôn, hồi đó ba vẫn chưa tốt nghiệp, ông nội em cho rằng ba bị điên rồi."
Đã không thấy con bạch tuộc nữa, tôi đặt đầu mình lên chiếc gối: "Nhưng bà nội cảm thấy như vậy rất tốt. Bà nói khi gặp được tình yêu đích thực thì phải nhanh tay nắm lấy, bởi vì rất khó có được."
Bản hòa nhạc nhẹ nhàng vang lên, bầy cá trúc anh màu xám bạc bơi vọt ra khỏi khe nứt dưới đáy biển.
Đêm khuya, bầy cá nhảy múa, ánh sáng khi tỏ khi mờ.
Tôi để ý thấy trên hòn đá nhỏ cạnh Nhiếp Diệc có một cây lá đỏ vươn người mọc thẳng, tán cây um tùm mơn mởn, thân cây nổi lên vài cái ụ, không biết là do người ta chăm chút hay là do năm tháng tạo hình, khiến cả cái cây toát lên vẻ cổ xưa. Có một chiếc lá lỏng lẻo sắp rụng, tựa hồ như muốn rơi trên mái tóc đen nhánh của anh, anh chống một gối ngồi đó, tay phải tùy ý khoác lên trên đầu gối, ánh mắt rơi trên màn hình. Chợt nhớ trước đây ở một triển lãm tranh, tôi đã từng xem qua bức họa "Poseidon dưới tàng cây" của một họa sĩ nào đó mà tôi không nhớ tên.
Một khoảng thời gian rất dài, chúng tôi không ai nói gì.
Ngay lúc đàn cá đang bơi lội biến mất khỏi màn hình, Nhiếp Diệc đột nhiên mở miệng: "Phi Phi, gia đình em thật hạnh phúc."
Tôi từng nghe mẹ kể về chuyện của gia đình Nhiếp Diệc, trong đó có vài chuyện mà người ngoài không phải ai cũng biết. Lúc ấy là ba tháng trước khi chúng tôi đính hôn.
Nghe nói tình cảm giữa ba mẹ Nhiếp Diệc không tốt, nhất là khi Nhiếp Diệc còn bé. Ông Nhiếp thường có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài, bà Nhiếp không quản được, đành phải lao đầu vào làm việc công ích để di dời lực chú ý, bà dành phần lớn thời gian tham gia công tác bảo vệ động thực vật hoang dã. Vợ chồng hai người không quan tâm đến Nhiếp Diệc nhiều.
Mẹ tôi nói, mẹ Nhiếp Diệc từng khen ngợi anh với mẹ, bảo rằng từ nhỏ anh đã vô cùng độc lập, có thể một mình đến viện bảo tàng, một mình đến phòng thí nghiệm, có chuyện gì cũng đều tự mình xử lý rất tốt. Nhưng mẹ tôi cho rằng, không phải Nhiếp Diệc muốn độc lập, chỉ là anh bị ép phải độc lập mà thôi. Anh được sinh ra trong một gia đình thượng lưu giàu có, nhưng lại chưa từng được trải nghiệm tình cảm gia đình bình thường nhất trên thế gian.
Mẹ tôi coi Nhiếp Diệc như một hậu bối bình thường nên cảm thấy tội nghiệp cho thời niên thiếu của anh, tôi lại xem Nhiếp Diệc là một thiên tài giống Sheldon, mà thiên tài thì lúc nào cũng khác với người thường, anh luôn nhìn nhận vấn đề dưới góc nhìn khoa học tự nhiên chứ không phải khoa học xã hội và nhân văn, thậm chí tôi còn cho rằng có lẽ anh cũng chẳng thèm để ý tới chuyện tình cảm gia đình. Mãi cho đến buổi tối trên đảo V hôm ấy, anh nói với tôi, anh chưa từng thấy bất cứ một tình yêu nào tốt đẹp. Thế mà bây giờ anh lại nói với tôi, Phi Phi, gia đình em thật hạnh phúc. Anh nói một cách bình tĩnh như vậy, không có bất cứ chút phập phồng nào giữa những câu chữ ấy, rất khó để xác định đó đơn giản chỉ là một lời khen, hay trong lòng anh thực ra đang ẩn giấu sự tiếc nuối và ước ao? Nhưng tôi nhớ, anh đã từng nói rất nhiều lần, rằng tôi là người thân của anh. Anh rất thích dùng hai chữ người thân này.
Poseidon cô độc ngồi dưới tàng cây lá đỏ, nhìn vào đáy biển đang chập chờn trên màn hình.
Tôi nắm chặt ly rượu đỏ uống một ngụm, hai ngụm, suy nghĩ một chút lại uống thêm ngụm nữa rồi đặt ly xuống, ngồi sát lại gần anh, hỏi anh: "Anh vừa nói 'gia đình em thật hạnh phúc' phải không?"
Anh giống như đang chìm trong suy tư đột nhiên bị quấy rầy, hơi nghiêng đầu: "Sao thế?"
Tôi lớn mật nắm lấy bàn tay đang đặt trên gối phải của anh, nhẹ giọng nói: "Là gia đình của chúng ta."
Bàn tay anh rất ấm áp, ngón tay tôi lại lạnh lẽo, cầm tay anh xong tôi mới bắt đầu cảm thấy hồi hộp, những lời thoại đã nghĩ trước trong đầu sớm bay đến 9 tầng mây, đầu óc trống rỗng. Anh không mở lời, chỉ im lặng nhìn tôi, mặc kệ tôi ôm ấp bàn tay phải của anh. Tôi quỳ cạnh người anh, dáng vẻ đó giống như đang cầu nguyện.
Mãi lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói đi lạc của mình, tôi nói: "Em không thể nói rõ hôn nhân rốt cuộc là gì, nhưng Nhiếp Diệc, nếu như chúng ta kết hôn, đối với em mà nói, ý nghĩa trọng đại nhất của hôn nhân chính là em có thể chia sẻ gia đình và người thân của em cho anh, em là người thân của anh, ba mẹ em cũng là người thân của anh, cho nên đó không chỉ là gia đình của em, mà là gia đình của chúng ta..." Tôi ảo não: "Có thể em nói chưa được rõ ràng, em không biết anh có hiểu ý em hay không, em..."
Anh nói: "Anh hiểu..."
Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Em nói rất hay."
Tay tôi đang run rẩy, tôi cảm nhận được, đó gần như là cảm giác run rẩy có tiết tấu, tôi vội vàng rút hai tay về, động tác nhanh gọn giống như lách khỏi một con thú hoang bất ngờ lao ra từ cây dẻ. Lúc sợ hãi, tôi sẽ biến thành một người nói nhiều, lúc hồi hộp, tôi thường lặp đi lặp lại một động tác, Nhiếp Diệc biết chuyện này.
Tôi rút tay quá vội vàng, anh hơi ngờ vực nhìn tôi, không biết anh có phát hiện ra điều gì hay không.
Thật ra tôi muốn nói những lời còn dễ nghe hơn thế, tôi muốn nói, Nhiếp Diệc, tình yêu không phải là thứ duy nhất nếu không nói ra thì người khác khó mà biết được, sự quan tâm cũng là một thứ rất dễ bị người ta coi nhẹ và bỏ quên. Em muốn chia sẻ người thân của em cho anh, nếu như gia đình anh chưa từng cho anh cảm nhận được tình yêu và sự hoàn chỉnh, thì em nguyện chia sẻ người thân, và cả tình yêu của em cho anh, em hy vọng như vậy anh sẽ càng thêm hạnh phúc, càng yêu cuộc sống bây giờ hơn, và cũng yêu chính bản thân mình vì anh đã tạo ra cuộc sống đó.
Nhưng tôi biết những lời này không thể nói ra được, chí ít thì bây giờ không thể. Có thể mãi mãi cũng không thể.
Bầu không khí ngưng trệ trong nháy mắt, tôi nín thở, bỗng có âm thanh cô tịch dưới biển sâu vang lên. Tôi thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Nghe kìa, đó là âm thanh của cá voi lưng gù, lúc ở biển Tonga em đã từng được nghe hai lần, anh đã từng nghe thấy chưa? Cá voi hát rất to, trong sách nói có thể truyền xa tới..."
Anh nói: "9 cây số."
Tôi nói: "Đúng rồi, 9 cây số. Người ta nói giọng hát của cá voi lưng gù rất êm tai, nhưng em lại thấy âm thanh đó vừa cô đơn vừa u sầu, có lẽ vì em nghe nói, những con cá voi cô độc sẽ hát mãi cho đến khi tìm được bầy đàn cho thể chấp nhận mình, để nó không còn cô độc lưu lạc một mình nữa, nên em luôn có cảm giác như vậy, tiếng hát của cá voi lưng gù rất u buồn..."
Nói xong tôi lại sợ anh phát hiện ra điều gì đó, thói quen thật đáng sợ, một khi sợ hãi là lại nói huyên thuyên, quả nhiên lần này cũng thế, có phải bây giờ im miệng là đã quá muộn rồi không? Anh biết hết mọi thói quen của tôi rồi còn đâu.
Tôi ngồi sát mép ghế đá, không khỏi cứng ngắc toàn thân, Nhiếp Diệc lại có vẻ không phát hiện ra được điều gì, trái lại còn nở nụ cười: "Anh nhớ em thường hát một vài bài hát kì lạ nào đó."
Tôi mất hai giây để xác nhận biểu cảm của anh, cố gắng trấn tĩnh lại, lại lấy ly rượu uống 1 ngụm, lại 1 ngụm, lại thêm ngụm nữa, một hơi cạn sạch, buông ly nói: "Em cũng hát mấy bài nghiêm túc mà. Anh từng nghe bài hát này chưa? Ra đời hồi em học tiểu học, tựa đề là eversleeping, lấy ý tưởng từ tác phẩm "mối tình dang dở 400 năm". Mẹ em cũng thích bài này lắm, bảo là có một bản dịch tiếng Trung, dịch giống như là một bài thơ. Để em nhớ lại xem lời dịch như thế nào."
Nhiếp Diệc tiện tay lấy chiếc điều khiển từ xa, bộ phim tài liệu trên màn hình đột nhiên tạm ngừng, tiếng đàn dương cầm quen thuộc truyền ra từ loa, tôi kinh ngạc: "Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?"
Anh lấy chiếc ly không của tôi rót thêm rượu: "Chẳng phải em thường nói anh là một thiên tài?"
Tôi nói: "Không không, thiên tài cũng không thể toàn trí toàn năng như thế được." Tôi khen ngợi anh: "Dáng vẻ rót rượu của anh cũng rất đẹp mắt."
Anh cười: "Muốn anh làm chuyện gì?"
Tôi nhảy xuống ghế, vươn tay ra với anh: "Anh Nhiếp, có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Lúc Nhiếp Diệc đi tới, tôi vẫn đang suy nghĩ, tại sao tôi lại đột nhiên muốn mời anh khiêu vũ? Là vì nụ cười của anh đầu độc tôi?
Lúc Nhiếp Diệc đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ, là bởi tôi uống rượu, cho nên trong lòng muốn gì thì liền nói ra không hề cố kị? Mới trước đó chẳng phải tôi còn sợ tiếp xúc với anh, sợ người thông minh như anh sẽ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi hay sao?
Chẳng qua chỉ là một ly rượu.
Rốt cuộc rượu là thứ gì, nếu như một người muốn say, cho dù chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nó vẫn có thể lập tức phát huy tác dụng; rốt cuộc Dionysus là vị thần như thế nào, mà có thể rộng rãi trợ giúp con người phóng thích ái tình cùng dục vọng?
Thôi kệ đi.
Chẳng qua tôi chỉ muốn cùng Nhiếp Diệc nhảy một điệu mà thôi. Mặc dù chúng tôi đều đang mặc pyjama.
Thì ra 16cm cũng là một khoảng cách rất dài, không ngửa đầu thì không thể nhìn thấy mặt Nhiếp Diệc, tay trái tôi khoác lên vai anh, tay phải nằm gọn trong tay anh. Toàn bộ căn phòng được tiếng hát lấp đầy, âm nhạc êm dịu mịt mờ. Thời gian tựa như thác nước dội xuống từ vách đá dựng đứng, một bên an tĩnh lại, một bên hối hả trôi.
Chúng tôi vòng qua một chậu tùng năm lá, giữa những tia sáng ảm đạm, giọng nói của Nhiếp Diệc vang lên trên đỉnh đầu tôi: "Mặc dù ca từ được lấy cảm hứng từ phim ảnh, nhưng anh nhớ bài hát này vẫn được người ta quay một MV riêng, câu chuyện trong đó hoàn toàn khác với phim."
Tôi lập tức nhớ lại: "Đúng rồi, bản điện ảnh kể rằng Dracula mất đi người vợ yêu dấu nên biến thành huyết quỷ, MV lại nói về một nữ nhạc sĩ dương cầm mất đi người chồng yêu dấu, ngày ngày đắm chìm trong nỗi đau buồn. Thật ra thì vong hồn của chông cô ấy vẫn luôn ở bên bầu bạn với cô, chỉ là cô không hay biết. Em còn nhớ rõ cành hoa hồng mà người chồng tặng cho cô ấy, từ trước đến giờ em vẫn chưa thấy cành hồng nào đẹp đến thế."
Anh nói: "Anh không quan tâm tìm hiểu các bài hát thịnh hành lắm, em vừa nói mẹ Trịnh biết một bản dịch rất hay phải không? Dịch thế nào?"
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Đêm qua tôi gặp lại chàng trong mộng, chàng tới gần tôi khẽ thì thầm: 'Tình yêu của tôi, sao em lại khóc?' vì thế đời tôi không chỉ còn tuyệt vọng, mãi đến khi đôi ta đồng khâm cộng chẩm, sát cánh bên nhau dưới nấm mộ chung."
Một hồi lâu, anh nói: " 'Mất đi' là một đề tài đau buồn, vì sao em lại thích?"
Tôi hiểu ý anh, chồng mất vợ, vợ mất chồng, đây hẳn không phải là một đề tài hay ho, tôi nói: "Cũng không phải là thích, nhưng anh không cảm thấy nỗi đau xé lòng này thật ra cũng rất cảm động sao? Dracula vì không thể chấp nhận được cái chết của vợ mà quỳ phục ma quỷ, dùng cây thương mà đâm Chúa Jesus trên thập tự giá; nữ nghệ sĩ dương cầm vì không thể chấp nhận được cái chết của chồng... cuối cùng nuôi ý định tự sát. Phân cảnh cuối cùng thực ra em xem không hiểu lắm, nhưng em nghĩ vậy cũng tốt. Sống thì nên sống trong vui vẻ, chết thì cũng nên chết trong hạnh phúc. Nếu như sau khi chết đi người ta có thể biến thành vong hồn thì có nghĩa là họ đã vượt qua ranh giới sinh tử, nếu người chết mà có linh hồn, cái chết có lẽ sẽ biến thành một trạng thái sống khác, đi qua ngưỡng cửa sinh tử, ở bên người mình yêu trong một trạng thái sống khác, như vậy không tốt sao?"
Chúng tôi lại vòng qua một hòn đá cảnh cao ngất nhưng trơ trọi, góc này rất tối, tôi dũng cảm đưa tay quàng lên cổ anh, kéo gần khoảng cách với anh, dường như anh không phát hiện ra, giọng nói duy trì sự nghiêm cẩn và bình thản của một nhà khoa học: "Tất cả các giả thiết về linh hồn mà em vừa nói đó, hiện giờ có rất nhiều người nghiên cứu vấn đề này, cũng có người nỗ lực dùng quan điểm cơ học lượng tử để chứng minh linh hồn thực sự tồn tại, nhưng chúng không thể quay về thân xác một cách hoàn mỹ."
Tôi thở dài: "Ý anh muốn nói là linh hồn không hề tồn tại, em chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi phải không, nhưng nếu linh hồn không hề tồn tại, hơn nữa em phải tin vào điều này, vậy nếu có một ngày em phải đối mặt với cái chết, sẽ khó khăn nhường nào." Tôi lấy ví dụ: "Ví dụ như nếu em chết trước mặt anh, anh sẽ dễ chịu hơn khi tin rằng em đã hoàn toàn rời xa thế giới, hay là linh hồn của em vẫn trở về xem TV cùng anh mỗi đêm? Anh nhập tâm một chút?"
Anh thấp giọng cười: "Bất luận là dưới tình huống nào, lừa mình dối người lúc nào cũng dễ hơn thừa nhận hiện thực, nhưng mà, Phi Phi, hiện giờ em rất khỏe mạnh."
Cơn chếnh choáng bốc lên, tôi lại bắt đầu thao thao: "Anh nhập tâm một chút, anh cảm thấy nếu em có thể trở về xem ti vi cùng anh sẽ tốt hơn có phải không? Em cũng nhập tâm thử nhé, thành thật mà nói, em hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được, tin rằng người chết vẫn có linh hồn em còn không chấp nhận được, chứ đừng nói chi là anh bắt em phải tin linh hồn không hề tồn tại."
Anh tùy ý nói: "Sao em nhập tâm được?"
Tôi nói: "Chỉ cần tưởng tượng khi chúng ta già đi, sau đó anh ra đi trước em, anh nhiều tuổi hơn em mà, chuyện này rất có thể sẽ xảy ra."
Bước chân của Nhiếp Diệc hơi khựng lại, khựng lại không đến 2 giây, lúc đó tôi mới nhận thức được mình vừa nói điều gì.
Anh không tiếp lời, dìu tôi lướt qua cây hắc tùng, tùng năm lá, rồi chòm hoa tử đằng leo trên cây gỗ đỏ, điệu nhảy của chúng tôi không có bất cứ vấp váp nào, nhưng tôi không nhớ rõ mình đã di chuyển ra sao.
Ca sĩ bắt đầu cất giọng cao vút: "Em nguyện an giấc bên anh trong giấc mộng mỗi đêm", nỗi buồn phiền dấy lên, Nhiếp Diệc đột nhiên mở miệng: "Anh chưa từng nghĩ em sẽ ở bên anh đến già."
Ta nói: "A đúng rồi, có thể chúng ta sẽ không bên nhau đến khi đầu bạc." Tôi lúng túng cười: "Đây cũng mới là lần đầu tiên em nghĩ tới chuyện này, em là người làm nghệ thuật mà, tình cảm rất phong phú. Em nghĩ nếu như, đương nhiên chỉ là nếu như, nếu như chúng ta ở bên nhau suốt đời, nếu như anh ra đi trước, em chịu không nổi là một điều rất tự nhiên thôi, bất cứ người nào có tình cảm phong phú cũng đều không chịu nổi, vốn quen sống hai người, một người đột nhiên biến mất thì sẽ tịch mịch biết bao nhiêu, à, khoa học gia các anh có thể không hiểu thấu chuyện này được, cảm giác cô đơn thực sự rất cảm tính, không hề lý trí, ý của em là..." Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Tôi càng cố trấn định, lại càng rối rắm. Trước đây tôi không sợ gì cả, bây giờ lại sợ rất nhiều thứ. Trong nháy mắt tôi căm thù bản thân mình vì đột nhiên lại trở thành một kẻ nhát gan, nhưng trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể làm tôi trở nên nhát gan, có lúc tôi lại cảm thấy đó là một sự khổ sở ngọt ngào. Tình yêu có trăm nghìn tư vị, đây có thể là một loại tư vị của nó.
Đầu xoay mòng mòng, phải nghĩ ra các loại ý tưởng trong một khoảng thời gian hạn hẹp khiến tôi chết máy, Nhiếp Diệc lại đột nhiên kề sát tôi, anh nói: "Phi Phi, anh chưa từng nghĩ em sẽ ở bên anh cho tới lúc già."
Tôi uể oải nói: "Anh không cần nhắc lại điều này."
Anh nói: "Nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ rất vui."
Tôi câm nín suốt ba giây đồng hồ, khi mở miệng chỉ thấy cổ họng đau rát. Tôi kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói, nói đùa với anh: "Bởi vì em không gây phiền phức cho anh?" Mà lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi tôi đã bất giác cắn môi, bây giờ đau đến tê dại.
Một lúc lâu sau anh nói: "Có lẽ không chỉ có thế."
Tôi sửng sốt một chút, sơ sểnh bật câu nói kia ra khỏi miệng, tôi nói: "Cho nên Nhiếp Diệc, nếu như em ra đi trước anh, anh có thấy cô đơn không?"
Bài hát đã sắp kết thúc, nữ ca sĩ trầm giọng nhẹ nhàng hát: "Mãi đến khi đôi ta đồng khâm cộng chẩm, sát cánh bên nhau dưới nấm mộ chung."
Anh thấp giọng nói: "Có thể."
Tôi nói: "Có thể gì cơ?"
Anh đáp: "Có thể sẽ cảm thấy cô đơn hơn trong tưởng tượng."
Tôi nhón chân ôm lấy anh, hai tay quàng cổ anh, đặt cằm trên vai anh, nước mắt âm thầm rơi xuống, tuyệt đối không thể để cho anh nhìn thấy. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Tôi tựa đầu vào hõm vai anh, càng dùng sức ôm chặt anh hơn, tôi nói: "Anh cứ mặc kệ em đi, em say rồi...".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top