Chương 8
Sau khi bôi xong kem chống nắng tô chút son lên, Dung soi gương nhìn lại, sáu đó mới quay ra dọn dẹp.
Hôm qua cả thùng bia hết sạch chỉ còn lại vỏ lăn lóc mỗi chỗ một chai nên Dung cầm cái thùng bia nhặt từng chai để vào trong. Chiếc bánh sinh nhật còn lại một góc nhỏ, vài cây lên nằm trên bàn.
Không ngờ hôm qua tí men vào một chiếc bánh không hề nhỏ, bình thường 4 5 người ăn mà hai người các cô ăn gần hết. Vứt bánh dở vỏ thức ăn, giấy vào trong túi. Một loáng chốc căn phòng được dọn sạch sẽ.
Dung lôi thùng bia ra cửa trước, tiếng leng keng của chai bia va vào nhau rơi vào tai người đàn ông vừa mở cửa đang định ra ngoài. Lục Thành nhìn thấy một bóng hình mặc chiếc váy dài phòng bên cạnh đang khom lưng kéo một thùng chai bia ra bên cạnh cửa.
Ánh mắt anh rơi lên nửa khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy sợi tóc rơi xuống, ánh nắng ngoài phòng hắt lên thân hình cô, cánh tay trắng trẻo, chiếc dây chuyền hình con hồ ly càng tôn chiếc cổ mảnh khảnh, xương quay canh quyến rũ.
Lục Thành nuối khan một ngụm khi nhìn thân hình trước mắt, nhớ lại cảnh hôm qua cô mặc chiếc váy ngủ đen lả lướt ngoài cửa. Gương mặt ửng hồng ánh mắt mơ màng như lại hiện lên trước mắt anh một lần nữa. Cơ thể cũng rục rịch theo suy nghĩ của anh.
Có cảm giác bị nhìn chắm chằm nên Dung quay sang nhìn thì thấy người đàn ông hôm qua. Anh ta mặc chiếc quần jean với áo thun cùng đôi giày thể thao tối màu trông dáng vẻ vô cùng thoả mái đang tựa vào tường nhìn cô.
Ánh mắt săm soi mang theo ý giễu cợt nhìn thẳng vào cô không chút e dè khiến Dung cảm thấy khó chịu. Kéo mạnh thùng bia sang bên cạnh, mặc kệ anh rồi đi vào phòng mang nốt túi rác còn lại đặt bên cạnh thùng bia.
Thấy anh vẫn nhìn, cô đưa hai ngón tay vào mắt mình rồi quay về phía anh. Lục Thành bên này không ngờ cô có hành động như thế, anh bật cười. Tiếng cười trầm ấm bật từ cổ họng khiến Dung cảm thấy bị cuốn vô cùng.
Cô nhớ lại tối hôm qua lúc anh dơ cánh tay đỡ đầu mình, cơ bắp cường tráng quyến làm sinh ra những ý nghĩ sâu sa. Cô đứng ở cửa cũng im lặng nhìn lại anh.
Cô tưởng chuyện hôm qua làm phiền Lục Thành, nên bây giờ chắc ta định trạc các cô quấy rối. Nhưng cô nhầm rồi đáp lại không phải như thế, chỉ đơn giản là một thân hình lướt qua không dừng lại. Cô nhún vai thu ánh mắt lại lầm bầm: "Đúng là tên điên."
Anh ta có nghe thấy không cô cũng không quan tâm. Đóng cửa phòng đi sang bên cạnh gõ cửa. Không thấy tiếng động gì, chắc cô nàng đang tắm nên cô quay về phòng mình nằm lên giường bỏ điện thoại ra lướt Facebook.
Rất lâu rồi cô không cập nhật trạng thái nên đi ra ban công chụp một bức ảnh nửa mặt đăng lên không kèm theo chú thích gì. Làm xong cô đi về vali lấy một bao thuốc esse(1) hôm qua hút dở đặt lên bàn rồi tìm cây zippo ở đáy vali để vào túi xách.
Thói quen mang zippo bên mình và đi giày cao gót của cô vẫn chưa bao giờ thay đổi kể từ ngày ra Hà Nội học. Có những thứ này Dung cảm thấy an tâm được phần nào.
Bài hát Nếu không có ngày mai được phát ra từ điện thoại của Dung là nhạc chuông của cô. Đây là bài nhạc chuông chưa bao giờ thay đổi kể từ khi xem lại phim Tân Bến Thượng Hải. Cô tiếc nuối cho tình yêu của Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình. Lúc xem phim tập cuối phim đó cô buồn cả một ngày, làm cho lũ bạn đến bây giờ vẫn nhắc lại chuyện ấy để trêu.
Hồi đó cô vẫn còn là người yêu của Duy, là đàn anh khoá trên Dung nhưng đã ra trường được hai năm. Khi ấy Dung là cô gái năm nhất mới lên vẫn bỡ ngỡ, lại gặp được anh khiến cho những tình đầu đời được nảy sinh, rung động khi thấy anh.
Ngày hôm ấy cô buồn, Duy tìm cách dỗ dành cô đủ kiểu, rồi anh còn an ủi: "Em đừng nghĩ thế Hứa Văn Cường còn được cấp cứu kịp thời để nói lời yêu với Phùng Trình Trình mà. Không phải kết như thế đâu." Những lời ấy của anh khiến cô bật cười. Vậy mà Duy và cô nói yêu nhau cả vạn lần lại không thể cầm tay nhau đến hết phần đời còn lại.
Tình yêu là lời hứa suông của một thằng điên được một con ngu tin cả đời. Là châm ngôn sau khi chia tay Duy cô đúc kết ra được điều ấy. Nghĩ lại những lời anh nói khiến cô hít thở không nổi, tưởng chừng nhue sụp đổ không thể đứng lên. Vậy mà bây giờ Dung cũng vẫn hạnh phúc với cuộc sống độc thân thoả mãn với những gì đang có.
Hít một hơi thật sâu Dung đứng lên đi về phía chuông điện thoại nhìn vào màn hình hai chữ "Bảo bối" liền trượt sang nghe:
" Mình nghe rồi".
Giọng nói của Hân vang lên gấp gáp:
" Này xuống đại sảnh đi nha. Xin lỗi vì mình có chút việc nên xuống trước rồi. Tình yêu đừng giận mình nha. Xuống luôn đi mình chờ".
Nhìn thoáng qua điện thoại bây giờ đã 12h rồi. Hoá ra cô ngẩn người hơn nửa tiếng rồi. Lấy lại cảm xúc cô cười đáp lại: "Ừ, mình xuống đây. Tí bổn cung sẽ phạt người một trận vì tội dám để ta chờ lâu."
"Tuân lệnh nương nương." Nói xong cả hai m tắt máy.
Vừa cúp máy xong như nghĩ ra điều gì cô gọi lại cho Hân: "Lấy cả dầu tràm cho "Ai gia" nghe chưa, thái dương "Ai gia" đang giần giật nhảy múa vì đau đây này."
Hân bật cười trả lời: "Nhớ rồi mà, lấy rồi nè, đợi bảo bối xuống người ta sẽ "chăm sóc" tận tình nha. Nhanh lên nào".
Nghe đầu bên kia nói xong Dung cười lắc đầu rồi để điện thoại vào túi xách bước nhanh cửa đi xuống đại sảnh.
Tới nơi Dung đã thấy Hân đứng tựa bên quầy lễ tân vẫy mình rồi. Dung mỉm cười đáp lại đi đến. Khi đi qua cô nhìn thấy người đàn ông cười nhạo mình lúc nãy đang ngồi sofa bấm điện thoại nghịch. Lướt qua anh đến thẳng chỗ Hân đang đứng nhìn nhân viên đang làm gì đó.
Thấy Dung đến cạnh Hân mang ghế trong góc quầy ra, bảo cô ngồi xuống. Sau đấy lấy lọ dầu tràm trong góc ra xoa nhẹ rồi lại massage vào vết sưng kia.
Nhân viên trong quầy thấy bà chủ đang xoa dầu cho người con gái bên cạnh, vừa xoa vừa quan tâm hỏi khiến nhân viên đều ngạc nhiên. Bình thường bà chủ rất lạnh lùng bây giờ lại có vẻ mặt lo lắng quan tâm khiến nhân viên khách sạn ai đi qua cũng nhìn bằng vẻ mặt kì quái.
Hết nhìn bà chủ lại nhìn sang người con gái mặc chiếc váy nude vô cùng xinh đẹp bên cạnh. Làn da trắng trẻo khác hẳn với con gái ở đây, bên cạnh cũng là cô gái xinh đẹp sắc sảo mặc bộ jum vest công sở màu đỏ quyến rũ vỗ cùng khiến các vị khách đi qua cũng phải ngoái nhìn lại lần nữa.
Hai cô dường như miễn nhiễm với ánh mắt xung quanh, ai có nhìn cũng chẳng quan tâm. Dung nhỏ giọng:
"Nhân viên có vẻ sợ bà chủ phết nhỉ?"
Hân cười cười trả lời: "Bình thường mình cũng nghiêm khắc quy củ, nên sợ cũng phải thôi. Mà chốc nữa đi ăn về cậu cùng mình sang phòng bên cạnh xin lỗi nha. Tối cậu đi có việc cùng mình."
Dung hỏi theo phản xạ: "Tối có việc gì mà rủ mình đi cùng thế. Cậu đi một mình không được à."
"Đi ăn với người quen mình hay lấy rượu cho khách sạn ý mà. Người ta hẹn năm lần bảy lượt rồi, toàn từ chối. Hôm nay có cậu, tiện có cạ nên mình đồng ý." Ánh mắt lấp lánh mang theo ý nài nỉ nhìn về phía Dung
Bật cười nói: "Đây có phải là tiền trảm hậu tấu không nhỉ?" Giọng nói có phần bắt đắc dĩ đến tai Hân
Cô nàng lại dở thói nhõng nhẽo: "Đi mà, đi giúp mình lần này thôi. Mình cũng không muốn nhưng từ chối nhiều ngại lắm đó nha. Đi. Đi nhớ" Hân biết chỉ cần mang chiêu này ra là Dung không bao giờ từ chối được.
Nghe giọng nói điệu chảy nước ra khiến Dung phải gật đầu đồng ý: "Được rồi. Đi. Có đi. Thế xin lỗi phòng bên cạnh tự đi nhé."
Thấy Dung nói thế cô lại chuẩn bị xụ mặt ra nói tiếp. Như đoán được Hân sẽ nói gì, Dung miễn cưỡng vội vàng bổ sung:
"Được rồi, được rồi. Mình đi cả hai. Được chưa hả bà cô."
Dung chấp nhận khiến Hân vui vẻ hẳn lên, trên môi không khép được nụ cười. Tay vẫn xoa trên thái dương không ngừng, đầu cũng ngẩng lên nhìn xung quanh khách sạn. Ánh mắt chợt dừng phía phía sofa sảnh thấy ngay bóng hình quen thuộc đêm qua. Cúi xuống hỏi Dung đỡ chưa, cô gật đầu. Hân lấy khăn ướt ra lau tay khi bỏ lọ dầu tràm ra kéo về phía sảnh ngồi chờ nói:
"Đi theo mình."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top