Chương 21
Tắm xong, cô không ra ngoài luôn mà, ở trong giặt qua váy và đồ lót của mình treo lên móc quần áo. Sau đó mang ra ngoài nhìn lên tường xung quanh, thấy cử sổ có cái móc nhựa dán trên tường, tiến đến để quần áo lót treo bên trong váy treo ra ngoài. Lên giường nằm xuống nghịch điện thoại một lát,điện thoại báo pin yếu, ngồi dậy cắm dây sạc, đặt điện thoại lên bàn đèn ngủ ở giữa giường hai người rồi cô nhắm mắt ngủ. Anh ngồi giường bên này thấy cô vẫn không nói gì, quay lưng về phía anh, đi ngủ cũng cứng đầu, vươn người dậy tắt đèn rồi cũng nằm xuống nhìn về phía cô.
Hai người giống như đôi vợ chồng trẻ cãi nhau vậy. Rạng sáng nghe thấy tiếng ồn ào phát ra, A Phi dậy đi vệ sinh thì nghe thấy có mấy giọng nói ồn ào, mắt lim dim buồn ngủ, tiếng tên ở ngoài lại gọi vào. Cậu giật mình mở mắt đó là tiếng mấy tên hôm qua đuổi ba người bọn anh. Chạy vội vào gọi lão Phú dậy nói qua, sau đó lại gọi điện thoại cho Lục Thành.
Điện thoại trên mặt bàn rung lên phát ra tiếng è è, anh mở mắt ra, nhìn điện thoai hơi nheo mắt lại rồi chấp nhận nghe.
Tiếng nói nhỏ của A Phi: "Anh Lục ơi, bọn chúng tìm được đến đây rồi, em nghe thấy chúng nó đang đập cửa cổng nhà nghỉ gọi vào."
Nghe A Phi báo cáo anh lập tức ngồi dậy: "Bọn chúng chắc chưa vào được trong này đâu. Cậu cứ ở im trong phòng để tôi xuống rồi chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ." Anh lại bấm số điện thoại quay số của Minh người được đại ca cử xuống, cũng là người giỏi nhất trong nhóm này, đồng thời bị thương nhẹ nhất trong trận ẩu đả đêm hôm trước.
Điện thoại vang đến cuộc thứ 2 mới có giọng ngái ngủ vang lên. Anh nghiêm giọng ra lênh: "Cho cậu 5 phút để dậy, chúng ta chuẩn bị xuất phát những người còn lại, bọn chúng không biết mặt sẽ không sao. Tí xuống thì tôi gọi."
Anh lấy quấn áo trong túi đã lấy hôm ở khách sạn ra, thay đồ rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt qua loa. Sau đó lấy hết quần áo của cô trên móc để vào túi tiến đến gần cô: "Dung, dậy đi, chúng ta phải đi rồi."
Gọi mãi mới thấy cô mở mắt ra, mơ màng nhìn anh. Lúc này đang vội nên anh cũng không để ý nhiều, kéo người dậy, bế thẳng vào phòng tắm, lấy nước lạnh vẩy nhẹ lên mặt cô.
Giọt nước lạnh làm cô tỉnh ngủ hẳn, thấy đang đứng trong nhà tắm, sau lừng là người đàn ông đáng ghét, định hét lên, anh vội đưa tay che miệng cô lại: "Bọn chúng tìm đến rồi đang ở ngoài cổng, tôi không có nhiều thời gian giải thích với em, đánh răng rửa mặt qua đi rồi chúng ta đi."
Lắng nghe anh nói, hơi thở vào tai khiến cô buồn buồn, không nói gì trừng mắt anh một cái rồi cúi xuống đánh răng rửa mặt qua. Anh đi ra ngoài lấy hết đồ của cô cho vào túi xách, cầm túi hai người lên rồi đứng ở cửa ra vào đợi người bên trong ra.
Dung đi ra thấy anh đã xong hết rồi, anh cầm dép đặt trước mặt để cô đi vào, đèn ngủ vẫn bật. Cúi xuống anh ngón chân cái của cô bị bong một góc móng, máu lại hơi rỉ ra viền, vì màu sơn đỏ nên khó phân biệt.
Thế mà từ hôm qua không hề thấy cô kêu tẹo nào, có lẽ là lúc trên đường về nhà nghỉ cô vấp phải gì đó. Anh cứ nghĩ cô sẽ không sao bây giờ nhìn thấy đầu ngón chân tụ máu bầm, sưng lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô buộc dây trên cô chân, theo từng ngón tay anh lại thấy thêm một vệt đỏ dài nữa. Cảm giác đau lòng khi cô bị thương, trái tim nhói lên từng hồi.
Lục Thành thấy cô xong rồi, tắt đèn, nắm tay cô xuống tầng 1, gõ nhẹ cửa phòng lão Phú, đến phòng Minh, họ đều sẵn sàng anh nói nhỏ: "Sau nhà có bờ tường thấp chúng ta trèo qua đó, mọi người cầm hết đồ chưa."
Tất cả gật gật, tình thế lúc này cấp bách, nên chẳng ai hỏi làm sao xuất hiện một người phụ nữ nữa, tất cảdi chuyển trong im lặng, đi qua quầy thu ngân anh để lại 5 triệu bên cạnh ban thần tài nhà nghỉ. Mở nhẹ cánh cửa sắt, lần lượt trèo lên, không ai nói với ai lời nào, phối hợp với nhau một cách ăn ý.
A Phi trèo lên thứ ba rồi cúi xuống nắm tay Dung kéo cô lên, Lục Thành ở dưới đỡ cô lên, cố bám tường và tay A Phi mượn lực đẩy mông cuối cùng cô cũng treo qua bờ tường 2m một cách gian nan. Cô ngồi im bất động không dám nhảy xuống, Lục Thành vài bước trèo lên rồi nhảy xuống đất. Sau đó chìa hai tay ra, cô nhìn thấy tay anh liền nhảy xuống.
Lục Thành ôm lấy cô, cầm lấy túi xách hai người, nắm bàn tay nhỏ nhắn đi tiếp. Mọi người đều cố gắng đi thật nhẹ qua khu vườn chuối, để tránh chúng phát hiện ra.
Nhìn trời lúc này khoảng 5h30 , thế mà bọn chúng cũng tìm được, có khả năng chúng lùng sục hết các khu nhà nghỉ ven đường rồi cũng nên. Đi một đoạn khá xa, nghe thấy tiếng cổng mở của chủ nhà nghỉ.
Lúc này cũng chẳng ai quan tâm chúng nói gì, Lục Thành vừa đi vừa nói: "Tối qua tôi gọi xin thêm người từ phía đại ca rồi, hai người lên đến quốc lộ 43 là sẽ có người của ta tiếp ứng biển số 29-K 17979."
Sau đó nhìn sang A Phi: "Tôi cả cậu sẽ rẽ đi đường đến sông Mã luôn, cậu có biết dường nào đến đó nhanh hơn không.?"
Dung nghe anh nói vừa đi vừa quan sát khuôn mặt mọi người ở đây. Khuôn mặt ai cũng có vết xanh tím, nhất là người được gọi là Lão Phú, còn là bác của Hân, mặt sưng lên trông giống cái bánh bao vô cùng. Người được gọi là Minh tím một bên mắt, cô nén cười.
Hai người Lục Thành và A Phi hôm qua mặt tím phát sợ, sưng to lên nhưng hôm nay nhìn cũng đỡ hẳn. Chắc là tác dụng của rượu thuốc, cô sáng nay ngửi được mùi này trên người anh, mấy người kia cũng có mùi giống thế.
A Phi nhanh nhẹn đáp: "Chút nữa em sẽ lái xe. À vậy chị Dung thì sao, sao anh không để chị ý lại."
Liếc Dung một cái anh nhàn nhạt trả lời: "Bọn chúng thấy mặt cô ấy rồi, tí đến bến sông tôi có tính toán sau."
Hôm qua may lúc đỗ xe như dự đoán được bọn chúng sẽ tìm bọn anh nên Lục Thành bảo bọn họ đánh xe vào một con đường khác thông qua đường chính, rồi đi bộ vào nhà nghỉ.
Đến nơi xe hàng, hai người lão Phú, Minh lên xe lái đi, ba người còn lại lên xe phía sau. Vừa lên xe nổ máy thì phía sau có tiếng đuổi theo, thấy các anh lên xe bọn chúng cũng gọi người lái xe tới.
A Phi gào lên với lão Phú: "Bám sát theo em để cắt đuôi bọn chúng" rồi cậu gạt cần , đạp chân ga phóng đi.Lái thẳng lên quốc lộ 6, không đi lên đường quốc lộ, rẽ vào con đường dẫn tới bản Thái cũ. Vừa đi vừa tránh các xe trên đường, sang trái rồi qua phải khiến Dung hoa mắt, ngả nghiêng.
Lục Thành đưa tay ra kéo cô lại để tựa lên người anh. Nhưng cô lại hất tay anh ra, cố gắng ngồi thẳng, hai tay bám chặt xuống ghế ngồi, bộ dạng kiên cường vô cùng.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy thấp thoáng đằng sau bọn chúng vẫn đuổi theo, A Phi cắn răng cầm chặt tay lái, đi qua bản Thái đó nhìn tấm biển chỉ dẫn, đi thẳng hang Chiều, rẽ trái quốc lộ 15, rẽ phải đường dt439 không biết nó dẫn ra đường nào.
Anh không để tâm chuyện vừa rồi nữa, nhìn tấm biển đó rồi bảo vào đường 439 đó, A Phi không nói gì đánh lái qua rồi đi thẳng, vẫn thấy bọn chúng đằng sau, tuy cách một đoạn dài, nhưng bọn chúng vẫn theo được. Lão Phú bíp còi một tiếng đi lên, mở cửa kính xuống, Minh nói với Lục Thành: "Anh Phú biết đường này, đi đường này đến ven sông mã, sẽ có nhiều ngã rẽ qua quốc lộ 15 là có thể cắt đuôi chúng".
A Phi gật đầu nhường cho xe sau lên trước, hai xe tăng tốc, chạy thẳng lên, đến đoạn ngã ba, rẽ trái rồi đi thẳng qua con đường của làng chài, chạy dọc đường đê. Cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng, A Phi nhìn gương chiếu hậu thở phào một hơi, hai xe cùng thả tốc độ chậm lại.
Lái xe vong vèo, sáng chưa kịp ăn gì, đã trải qua một trận căng thẳng, Dung choáng váng đầu óc, quay sang A Phi hỏi nước ở đâu. Cậu ta chưa trả lời thì Lục Thành đã lấy trong hốc xe ra chai nước khoáng, vặn lắp đưa cho cô.
Dung cúi xuống thò tay lấy chai khác, không cầm chai nước anh đưa. Uống một ngụm, quay sang A Phi dơ ngón cái lên: "Cậu đúng là cừ thật, bái phục bái phục."
A Phi thấy được khen cười toe toét: "Em rất thích ai khen em, thật đấy." Đúng là câu nói thừa nhận thẳng thắn nhất cô từng nghe. Lục Thành bỏ điện thoại ra nghe, vỗ nhẹ lên vai cô ý bảo im lặng.
"Vâng, sáng nay bọn chúng tìm được nhà nghỉ chỗ bọn em, chỉ có Minh đi, người còn lại vẫn trong đấy. Bây giờ bọn em đang trên đê của sông Mã." Nghe đầu bên kia nói gì đó, anh lại nói tiếp: "Vâng, đưa lão Phú lên quốc lộ ah13 rồi bọn em sẽ quay lại sông Mã."
Lục Thành nghe dặn dò gì đó "Vâng" rồi tắt máy luôn, sau đó lại gọi điện thoại cho Minh nói đưa hai người đến quốc lộ rồi sẽ quay lại.
Anh nhìn Dung: "Bây giờ đưa em lên quốc lộ, tôi sẽ bảo người đưa em về khách sạn nhé"
Nhất quyết không đồng ý, cũng không trả lời anh, mím môi nhìn phía trước.
"Không phải người kia đâu chị bọn họ người tốt mà, chị yên tâm bọn chúng không dám làm gì chị đâu. Chị cứ nói người của anh Lục thì bố chúng nó cũng chẳng dám động vào chị ý." A Phi bên cạnh giải thích
Lục Thành cũng vỗ vai an ủi: "Nghe lời đi, em không đi theo được bọn tôi đâu." Tới nơi Lục Thành lôi thế nào cũng ngồi im trên xe, quay người ôm ghế phụ như con gấu ôm chặt thân tre.
Hai chân ghì chặt trên ghế, khiến cho ngón chân cái bị vấp hôm qua lại rỉ máu. Cô cương quyết như vậy đành mặc kệ cô, đi xuống nói gì đó với mấy người kia.
A Phi ngồi trên xe cùng cô, cậu cười cười: "Không ngờ chị kiên định thật, anh Lục cũng phải đầu hàng cho chị đi cùng rồi kia kìa."
Trừng mắt với cậu ta, đưa tay rút tờ giấy ăn trên xe ra chấm máu.
A Phi nhìn chân Dung nói ngẩng lên: "Hồi xưa em bị thế này suốt, lại được mọc móng chân mới." Cười khoái chí đáp.
Nghe cậu ta nói thế, cô mỉm cười: "Được rồi lúc nào tôi lấy gạch gõ vài cái cho cậu có móng chân mới nhé." Lục Thành quay về xe thấy cảnh hai người đang đấu khẩu, mở cửa ngồi lên.
A Phi cười trừ: "Thôi, em đùa chị mà. Anh Lục ơi, tí nữa rồi chúng ta quay lại đường xuống sông mã nhớ, bây giờ hơn 7h sáng rồi, em cả chị Dung cũng đói rồi."
Không thấy anh từ chối, cậu huýt sáo lái xe đi, Dung lườm câu ta một cái nghĩ thầm cô kêu đói khi nào chứ, trong túi vẫn còn cơm lam kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top